Báo ứng của Phạm Manh Manh vs câu tam đáp tứ (2)
← Ch.239 | Ch.241 → |
Editor: Táo đỏ phố núi
Ở trong căn phòng ngập tràn ánh sáng này, Phạm Manh Manh có thể dễ dàng phát hiện ra so với lúc nhìn thấy ở bên ngoài, bây giờ người đàn ông này nhìn còn dễ thương hơn nhiều. Nhất là đôi mắt kia, có loại cảm giác xinh đẹp quyến rũ siêu việt đối với nhân loại.
Nói thật, nếu như người đàn ông này dẫn Phạm Manh Manh tới chỗ này chỉ vì muốn cô ta, thì cô ta sẽ không để ý. Cô ta lớn lên ở nước ngoài, điểm này thì cô ta không phải là một người trinh tiết liệt phụ. Còn nữa, trải nghiệm một đêm với một người đàn ông đẹp trai có đôi mắt hút hồn như vậy, cũng coi như là một dịp hiếm có trong cuộc sống này.
Nhưng mà điều quan trọng là Phạm Manh Manh có cảm giác người đàn ông này không chỉ đơn giản là muốn cô ta.
Cô ta cứ có cảm giác, ánh mắt của người đàn ông này nhìn chằm chằm vào cô ta, giống như là đối với một vật thể không có sinh mạng vậy. Nhìn không thấu xảm xúc, mò không ra tâm tư...
"Đến cùng thì anh muốn điều gì? Chuyện gì tôi cũng thể cho anh!" Cô ta đã không trụ nổi nữa, vì sao người đàn ông này lại có thể lạnh như băng tới như vậy? di@en*dyan(lee^qu. donnn).
"Hu hu..." Vào lúc người đàn ông này ép cô ta vào sát góc tường, thì Phạm Manh Manh bắt đầu khóc lóc lên.
Thành thật mà nói, cô ta là con gái một ở trong nhà. Có đôi khi có chuyện gì hoàn toàn không theo ý của cô ta, nhưng mà người trong nhà cũng sẽ không đối xử với cô ta như vậy. Sau khi lớn lên, cô ta lại trở thành niềm vui của mẹ Kiều Trác Phàm. Toàn bộ người nhà họ Phạm đều mong cô ta trở thành Kiều phu nhân, cho nên đãi ngộ của cô ta lại càng không kém.
Điều này đã hình thành tính cách được nuông chiều từ nhỏ của cô ta.
Giống như trường hợp ngày hôm nay, cô ta đâu đã biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu?
Nhưng mà ngay lúc Phạm Manh Manh đang khóc như là phải chịu biết bao nhiêu uất ức thì chợt có một tiếng động truyền tới.
"Xin chào mọi người, chào mừng đến với thời gian giải trí của Hân Thiên địa! Tôi là người dẫn chương trình tên là Hân Vũ, rất vui mừng được gặp lại mọi người vào thời gian này..."
Lúc một giọng nữ nhẹ nhàng hoạt bát vang lên ở trong căn nhà rộng lớn này, Phạm Manh Manh ngoại trừ cảm thấy kỳ lạ, thì còn có một chút sợ hãi.
Đợi tới lúc cô ta ngẩng đôi mắt mông lung đầy nước mắt lên thì mới phát hiện ra, thì ra người đàn ông vừa mới đi tới kia, lúc này đang bật ti vi lên.
Chiếc ti vi ở cách chỗ cô ta khoảng mười thước, nhưng mà trong đại sảnh vắng vẻ này lại không được rõ ràng lắm. Trên màn hình ti vi là một cô gái tràn đầy thanh xuân, phong cách dẫn chương trình rất hài hước cũng là phong cách yêu thích của Phạm Manh Manh.
Chẳng qua là Phạm Manh Manh không hiểu, người đàn ông này đưa cô ta tới gian phòng này, chẳng lẽ chỉ để xem tiết mục này?
Sau khi nhìn màn hình ti vi xong, ánh mắt của Phạm Manh Manh lại rơi ở trên người của người đàn ông kia.
"Anh..." Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn. Cô ta đang định nói điều gì đó, thì thấy người đàn ông cầm chiếc điều khiến từ xa ở trong tay đặt xuống dưới sàn nhà, hơn nữa còn đặt đối diện với màn hình ti vi. Sau đó anh ta lại móc từ trong ví tiền ra một vật gì đó màu đen, đặt ở phía trước của chiếc điều khiển từ xa.
Sau khi sắp xếp hai thứ đó xong xuôi, người đàn ông xoay người, lại một lần nữa chậm rãi đi về phía cô ta.
Vào lúc mà tim của Phạm Manh Manh đập nhanh và mạnh tới mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thì người đàn ông kia đột nhiên đi tới bên cạnh cô ta, vươn tay ra nắm lấy cánh tay của cô ta, không mang theo một chút cảm giác thương hương tiếc ngọc nào.
"Á... Đau!"
Phạm Manh Manh gào khóc lên như quỷ khóc sói tru, nhưng mà cũng không thể nào ngăn cản được người đàn ông này đang thoải mái dùng một tay để nhấc tới phía trước chỗ chiếc điều khiển ti vi từ xa.
Lúc hai chân của cô ta chạm đất một lần nữa, thì hai tay của cô ta được thoát ra khỏi tay của người đàn ông như ý nguyện, cô ta cũng không biết chuyện gì nhìn chiếc điều khiển từ xa ở dưới đất kia, cùng với cái máy ghi âm ở phía trước...
Vừa rồi cô ta còn tưởng món đồ chơi này của anh ta là thứ gì, không ngờ lại là cái máy ghi âm.
Nhưng mà tất cả những thứ mà anh ta sắp xếp, là dùng để làm gì?
Chẳng lẽ...
Sẽ không phải giống như nội dung nào đó đã từng nhìn thấy ở trên mạng đó chứ, có một số đàn ông thích ghi âm lại khoảnh khắc mà mình và phụ nữ hoan ái?
Phạm Manh Manh vừa mới suy nghĩ như vậy, thì cô ta vội vàng lấy tay ôm chặt lấy ngực mình, ôm lấy hai viên thịt kia của cô ta. Như thể chỉ cần chậm một chút thì hai viên thịt kia của cô ta sẽ bị người đàn ông xinh đẹp này ăn mất vậy.
Nhưng mà ngay lúc này, người đàn ông này đột nhiên nhếch đôi môi mỏng lên, khẽ mấp máy: "Nhìn thấy chiếc điều khiển từ xa ở dưới đất kia không?"
Từ lúc gặp mặt tới giờ, đây là lần đầu tiên Phạm Manh Manh nghe thấy giọng nói của người đàn ông này.
Nói thật, giọng nói này rất trầm thấp êm tai. Nhất là trong không gian rọng lớn ở đại sảnh này, giọng nói này quả thực là còn mê người hơn cả tiếng đàn violon. Từ góc độ của Phạm Manh Manh, cô ta có thể nhìn thấy rõ ràng lông mi dài như búp bê của người đàn ông này...
Tất cả những điều này, khiến cho Phạm Manh Manh nhất thời trầm mê vào trong đó, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Giờ phút này, ngay cả Phạm Manh Manh cũng có chút nghi ngờ, trên đời này thật sự có một người đàn ông xinh đẹp hoàn mỹ tới mức không tìm ra một chút tì vết nào sao...
"Bốp!" Đột nhiên, đầu của Phạm Manh Manh bị đánh một cái, khiến cho cô ta không thể nào không bừng tỉnh được.
Sau khi nhìn thấy rõ thứ gì vừa mới đánh lên đầu của cô ta, khóe miệng của cô ta khẽ co rút. die, n; da. nlze. qu; ydo /nn.
Đó là một cuốn báo được cuộn lại.
Mà cầm nó để đánh lên đầu của cô ta, chính là người đàn ông xinh đẹp không gì sánh bằng ở trước mặt này.
"Nhìn thấy thì mau nói một tiếng cho tôi!" Người đàn ông lại mở miệng.
Một câu nói, khiến cho Phạm Manh Manh muốn phản bác gì đó. Nhưng mà khi cô ta nhìn thấy ánh mắt sắc bén đầy âm hiểm không thuộc về nhân loại trong đôi mắt kia, lại chỉ có thể gật gật đầu, nói: "Tôi nhìn thấy!"
Phạm Manh Manh cũng rất thực tế.
Không thể nào chạy thoát khỏi đây, vậy thì chỉ có thể nghe theo chỉ thị của người đàn ông này để chờ đợi thời cơ.
"Nhìn thấy thì quỳ lên đi!" Ngay lúc Phạm Manh Manh nhìn chiếc điều khiển ở dưới đất rồi nhăn mày lại, thì giọng nói của người đàn ông này lại vang lên một lần nữa.
Lúc này đây, khóe miệng của Phạm Manh Manh không chỉ co rút đơn giản như vậy nữa. Cô ta không thể nào ngờ được, bây giờ ở trên mạng đang thịnh dùng hành động 'quỳ điều khiển từ xa' để trừng phạt người chồng đã phụ lòng vợ, không ngờ lúc này lại được sử dụng trên người của cô ta. Mà người áp dụng chuyện này, dĩ nhiên người đàn ông xinh đẹp không có chút quan hệ nào với cô ta.
"Bốp..." Ngay lúc Phạm Manh Manh đang ngây ngốc nhìn chằm chằm vào chiếc điều khiển từ xa ở trước mặt, không biết là nên cười hay nên khóc, thì trên đầu của cô ta lại bị gõ một cái.
"Còn không mau quỳ lên!" Người đàn ông cầm lấy tờ báo, ra lệnh.
"Được rồi!" Phạm Manh Manh ngoan ngoãn quỳ lên, nhưng mà vừa mới quỳ lên, thì kênh truyền hình liền bật loạn lên!
"Bốp bốp bốp..." Ngay lập tức đầu của cô ta lại bị gõ lên mấy cái.
"Không được đổi kênh, tôi muốn xem tiết mục kia! Trước khi tôi trở lại, mau đổi kênh kia lại cho tôi." Người đàn ông đập cô ta xong, lại nói.
Ngay sau đó, anh ta đi vào căn phòng ở phía trong.
Vì không muốn chọc cho người đàn ông kia tức giận, Phạm Manh Manh đành phải trong thời gian ngắn nhất, dùng tay bấm lên cái điều khiển từ xa để tìm kiếm kênh kia, lúc người đàn ông cầm một chai rượu đỏ và một cái ghế quay trở lại, . cô ta lại vội vàng quỳ lên chiếc điều khiển từ xa.
"Ừ! Làm tốt lắm!"
Lúc quay trở lại, nhìn thấy người phụ nữ này đã quỳ gối rất đàng hoàng lên chiếc điều khiển từ xa, người đàn ông đặt cái ghế ở bên cạnh cô ta, rồi ngồi lên trên đó, hơn nữa còn cầm chai rượu đỏ, đổ vào trong ly, rồi thong thả uống ở ngay bên cạnh của cô ta.
← Ch. 239 | Ch. 241 → |