Kiều thiếu hẹn ước với giai nhân VS Lễ vật của Lăng Công Chủ (4)
← Ch.210 | Ch.212 → |
Editor: Táo đỏ phố núi
Bởi vì mỗi lần cô bị Duật Tiểu Gia từ chối, mà không có cách nào tiêu tan, thì cô sẽ 'hành hung' đối với búp bê hình người này, không phải là đấm rồi lại đá, mà chính là cầm kéo vẽ tranh, cuối cùng những thứ hình nhân kia đều loạn thành một đống. Dien_dan l3_quy1don^.
Cũng chính bởi vì điều này, mà không biết Khuynh Tiểu Gia đã đặt biết bao nhiêu búp bê hình người như vậy rồi.
"Em đảm bảo sau này nhất định em sẽ quý trọng... Anh út, anh không nên so đo với em mới đúng!"
Nũng nịu một chút, hai người lại hòa thuận như lúc ban đầu. Điều này cũng giống như những lần trước khi mà bọn họ gây gổ.
"Mẹ thân yêu xinh đẹp của con..." Ngay vào lúc này, ở dưới lầu vang lên giọng của Duật Tiểu Gia.
Được rồi, Duật Tiểu Gia nói với Cố Niệm Hề. Mỗi lần bước chân vào nhà, đều sẽ hô lên như vậy, chọc cho Cố Niệm Hề cười khanh khách.
Mà ngay vào lúc này, Lăng Công Chủ vốn đang ôm gối ôm lẩm bẩm với Khuynh Tiểu Gia, thì vội vàng nhét hình con búp bê hình người này vào trong lòng của Khuynh Tiểu Gia: "Anh út, giúp em chăm sóc cho ông cụ tám này, em đi rồi về ngay!"
Sau khi nói xong lời này, Lăng Công Chủ liền rời đi.
Mà sau đó, Khuynh Tiểu Gia chỉ có thể nhìn 'ông cụ tám' nào đó bị nhét vào trong lòng mình với vẻ mặt bất đắc dĩ...
Hình như anh ta thực sự đã chiều hư Lăng Công Chủ rồi!
- - Đường phân cách - -
"Ông xã, ông xã, anh đang làm gì thế?"
Lúc trên lầu vang lên giọng nói giống như 'giết heo' của Lăng Công Chủ, thì Duật Tiểu Gia đang ôm đầu vai mẹ của mình cũng bị giật mình.
"Mẹ à, con nhóc kia ở chỗ này tại sao mẹ lại không nói cho con biết?" Sớm biết cô ở chỗ này, đêm nay anh ta sẽ không về nhà ăn cơm tối rồi.
Cố Niệm Hề nhìn Duật cục cưng bây giờ đã cao lớn như thế này, bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Mẹ cũng không biết mà! Nhưng mà cục cưng à, Tiểu Công Chủ thích con, con không được thể hiện ra vẻ mặt đó với con bé!"
Người phụ nữ ở trong lòng Duật Tiểu Gia, mặc một bộ váy liền thân màu tím, khiến cho phong thái của bà nhìn rất sang trọng. Trên cơ bản, ai cũng nhìn ra được điều này, ngoại trừ người con trai vẫn cứ ôm lấy bả vai của mẹ mình. Dien_dan l3_quy1don^.
"Nhưng mà mẹ..." Đối với điều này Duật Tiểu Gia vẫn có chút vướng mắc. Vẫn đang định lẩm bẩm gì đó với mẹ của mình, thì lỗ tai của anh ta đã bị người nào đó xách lên.
Người xách lỗ tai anh ta, cũng không phải là Lăng Công Chủ. Cô nhóc này, vẫn luôn hết mực bảo vệ anh, cho nên sẽ không nỡ lòng nào làm ra hành động như vậy đối với Duật Tiểu Gia anh đâu!
Có khả năng xách lỗ tai của Duật Tiểu Gia thành bộ dạng như vậy, ngoại trừ cha của Duật Tiểu Gia ra thì quả thật là không nghĩ ra được người nào khác.
"Cha, đau tai con!" Quả nhiên là không ngoài dự liệu của Duật Tiểu Gia, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Đàm Đật Trạch mặc một bộ quần áo màu ô liu đứng ở phía sau anh ta, xách lấy lỗ tai của anh ta, vẻ mặt không chút thay đổi.
Mà Cố Niệm Hề nghe thấy con trai kêu bị đau, thì vội vàng xoay người khuyên Đàm Dật Trạch: "Ông xã, anh làm cái gì thế! Mau buông ra, anh không thấy cục cưng đang đau hay sao?"
"Thằng nhóc thúi, đã nói với con bao nhiêu lần rồi, muốn ôm thì ôm người phụ nữ của mình đi. Không nên đụng vào vợ của người khác, có phải con nghe không hiểu hay không hả?"
Sau khi dạy dỗ một phen, bởi vì Cố Niệm Hề cũng can thiệp vào, nên cuối cùng người đàn ông này cũng buông lỏng tay.
Nhưng mà sau đó, ông cầm lấy một tay của Duật Tiểu Gia đẩy về phía Lăng Công Chủ ở phía sau ông.
"Ông xã..." Lăng Công Chủ thấy Duật Tiểu Gia nhào về phía mình, thì cảm giác đó chính là sự ban ơn của Đàm Dật Trạch.
Đưa đôi tay nhỏ bé ra, sau khi ổn định ôm Duật Tiểu Gia lại, Lăng Công Chủ ngọt ngào nói với Đàm Dật Trạch một tiếng: "Cám ơn cha chồng!"
Rồi sau đó người kia nghênh ngang ôm bà xã của mình, xoay người rời đi.
"Ông xã, để em xem tai của anh..." Mặc dù ngoài miệng thì Lăng Công Chủ nói như vậy, nhưng mà cô đã nhón chân lên, nhẹ nhàng thổi hơi vào bên tai của Duật Tiểu Gia. Di3n~đ@n. l3, quý. d0n.
Nhưng mà động tác này, lại khiến cho người đàn ông nào đó dễ dàng nhìn thấy phong cảnh ở phía dưới cổ áo cua cô...
Hơn nữa chỉ nhìn cô như vậy, thì người anh em của Duật Tiểu Gia liền nhanh chóng... xấu hổ!
Sợ người phụ nữ này phát hiện được sự khác thường của mình, Duật Tiểu Gia vội vàng đẩy cô ra, sau đó lẩm bẩm đi về phía phòng bếp.
Lăng Công Chủ cảm thấy mình mình lại bị từ chối một lần nữa, có chút ai oán đi lên trên lầu.
"Anh út, đưa cái búp bê hình người kia cho em!" Từ dưới lầu nổi giận đùng đùng đi lên, Lăng Công Chủ vừa bước vào cửa lên hét lên với người đàn ông đang ngồi trước máy vi tính.
Lúc này Khuynh Tiểu Gia đang bắt đầu tiến vào bảo tàng trong trò chơi nào đó, chuẩn bị đánh nhau kịch liệt.
Anh ta vốn đeo tai nghe, cho nên không nghe thấy tiếng cãi vã ở bên ngoài, mà chìm đắm trong thế giới của mình, nào ngờ cô nhóc điêu ngoa này lại giật đi cái tai nghe của anh ta.
"Sao vậy?" Nhìn bộ dạng của cô tức giận như vậy, Khuynh Tiểu Gia cũng không tức giận vì bị người khác cắt ngang trò chơi của mình, mà chỉ có chút không hiểu nhìn cô.
"Anh út, đưa búp bê hình người kia cho em! Em phải về nhà..." Vẻ mặt người phụ nữ buồn bực.
"Không ở lại đây ăn cơm tối à?" Nhìn bộ dạng hổn hển của cô, anh ta cũng đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì.
Cũng đúng, chuyện như vậy trước giờ vẫn thường xuyên xảy ra.
Bây giờ dùng đầu ngón chân để nghĩ, anh ta cũng có thể lập tức tưởng tượng ra ít nhất hàng trăm cảnh tượng cô bị người ta từ chối.
Đối với lần này, anh ta cũng không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào cả, chỉ đứng dậy mở tủ quần áo của mình ra rồi kéo con búp bê hình người kia ra ngoài, rồi đưa cho cô một lần nữa. Di3n~đ@n. l3, quý. d0n.
"Tức giận tới mức no rồi, còn cần phải ăn nữa sao?" Sau khi nói xong những lời này, Lăng Công Chủ túm lấy con búp bê có hình Đàm Duật rồi xoay người rời đi.
Vừa đi cô còn vừa tay đấm chân đá đối với con búp bê ở trong lòng kia: "Đợi lát nữa về nhà, để xem tao sẽ xử lý mày như thế nào!"
Sau đó tiếng chửi rủa của người phụ nữ này càng lúc càng đi xa.
Chỉ còn lại người đàn ông đang khẽ cười...
- - Đường phân cách - -
"Cục cưng, mau rửa sạch chân rồi mới có thể lên giường ngủ!" Lại vào một buổi tối, Tiếu Bảo Bối nằm sấp ở trên giường, nằm ì ra nhất định không chịu ngồi dậy. Lúc này, cô còn ôm điện thoại di động, không biết là nhìn thấy chuyện gì thú vị, mà cười khanh khách. Kiều Trác Phàm vừa mới ra tới, thì nhìn thấy một màn như vậy.
Tiếu Bảo Bối mặc một chiếc đồ ngủ rộng thùng thình, đôi chân thì liên tục đung đưa ở trên không.
Trước kia, Kiều Trác Phàm cảm thấy cô nhóc này quá gầy.
Nhưng mà gần đây sau khi tiếp xúc thân mật xong, Kiều Trác Phàm mới phát hiện ra thì ra cô nhóc này cũng không phải là gầy. Cả người của cô, đều núc ních thịt, tất cả những điều này đều ít nhiều do khung xương của cô nhỏ. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Kể từ khi thân mật với cô xong, Kiều Trác Phàm liền mê đắm cái cảm loại cảm giác này.
Cả người mềm mại, so với trước kia thỉnh thoảng Kiều Trác Phàm mới được chủ động dính sát vào thì đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Mỗi lần ôm cô, Kiều Trác Phàm đều hận không thể làm cô nhóc này cho tới chết.
Nhìn bộ dạng để chân trần của cô, Kiều Trác Phàm lại có cảm giác.
Bây giờ, anh chỉ hận không thể nhào nặn chân của cô thành đủ các loại bộ dạng, để cho cô leo lên trên người mình.
Nhưng mà trước khi hành động, Kiều Trác Phàm chú ý tới cái chân nhỏ của Tiếu Bảo Bối.
Nếu như anh nhớ không lầm, từ lúc tối sau khi tắm rửa xong, đôi chân của Tiếu Bảo Bối đã chạy loạn khắp nơi. Bây giờ vẫn chưa rửa sạch lại một lần nữa, vậy mà cô lại ngang nhiên đứng ở trên giường lớn của Kiều Trác Phàm anh?
Lập tức, bệnh thích sạch sẽ của Kiều đại gia lại phát tác.
"Chờ một chút nữa thôi... Em xem xong cái này sẽ đi ngay!" Tiếu Bảo Bối vẫn đung đưa đôi bắp chân trắng trắng mềm mềm, giống như là không thèm để tâm tới lời nói của Kiều Trác Phàm vậy...
Nhưng mà lúc này, đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào điện thoại di động kia của cô lại lóe lên tia giảo hoạt.
Đừng tưởng là cô không biết, Kiều đại gia liên tục muốn cô đi rửa chân sạch sẽ để làm gì!
← Ch. 210 | Ch. 212 → |