Kiều thiếu hẹn ước với giai nhân VS Lễ vật của Lăng Công Chủ (2)
← Ch.208 | Ch.210 → |
Editor: Táo đỏ phố núi
Nhưng mà ngay sau đó, Tiếu Bảo Bối không thể không nhảy lên phía trên.
Bởi vì trong lúc đầu óc của cô bị khuôn mặt nào đó chiếm cứ, thì Tiếu Bảo Bối lại cảm thấy mông của mình bị người khác nhéo một cái.
"Kiều Trác Phàm, tại sao cứ động một chút là anh lại nhéo em?" Vốn là Tiếu Bảo Bối không chịu buông tay, nhưng mà sau khi bị nhéo mông một cái chỉ có thể bất đắc dĩ buông tay ra, ai oán nhìn chằm chằm vào Kiều Trác Phàm...
"Ai bảo em cản trở không cho anh ăn đồ ăn." Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng mà Kiều Trác Phàm nhìn thấy cô mím môi ôm lấy cái mông của mình, thì vẫn có chút đau lòng. Tay của anh, tự nhiên đưa ra che lên chỗ mà mình vừa mới nhéo lên kia.
Thành thật mà nói anh cảm thấy vừa rồi anh đã khống chế sức lực rất tốt. Sẽ không nhéo tới mức cô bị đau mới phải chứ.
Nhưng mà nhìn thấy bộ dạng uất ức của cô, anh vẫn không nỡ lòng nào.
"Còn đau nữa không?" Lần này Kiều Trác Phàm cực kỳ dịu dàng, vừa xoa xoa cho cô vừa hỏi thăm.
Mà đúng ngay vào lúc này, vừa rồi nhân viên phục vụ nói là sẽ đưa nước có ga tới cho cô cũng vừa đến.
Thấy một màn như vậy, cô nhân viên bưng nước ngọt có ga tới không biết là có nên tới quấy rầy hay không.
Tiếu Bảo Bối vốn cũng không thấy chuyện này có gì lạ. Kiều Trác Phàm làm cô đau, đương nhiên anh phải chịu trách nhiệm khiến cho cô bớt đau mới đúng.
Nhưng mà từ ánh mắt của nhân viên phục vụ, thì Tiếu Bảo Bối lại thấy không phải như thế.
Nhân viên bưng ly nước kia lên là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, nhìn thấy cảnh tượng này của bọn họ thì đỏ mặt lên. Cô ta do dự, có nên tiến lên hay là không, có nên tiếp tục xem màn này hay là không.
Cho nên cô ta làm bộ cúi gằm đầu xuống, ở bên cạnh cẩn thận quan sát hai người này.
Mà từ khuôn mặt của người này, Tiếu Bảo Bối nhìn thấy chính là - - mờ ám!
Lập tức cô mới ý thức được Kiều Trác Phàm đang xoa cái mông của mình giúp cô.
Cô cảm thấy không có gì, nhưng mà người khác nhìn thấy như vậy thì lại không nghĩ đơn giản thế.
Lần này Tiếu Bảo Bối cảm thấy thật mất mặt.
Vội vàng kéo bàn tay kia của Kiều Trác Phàm, muốn thoát khỏi người của anh.
Nhưng mà Kiều Trác Phàm thấy cô muốn kéo tay của anh ra, liền hỏi: "Sao thế, vẫn còn tức giận sao?"
"Không có, không có..." Sắp xấu hổ chết mất thôi, cô đâu còn nghĩ tới chuyện tức giận hay không tức giận về vấn đề đó nữa chứ.
"Còn đau không?" Kiều Trác Phàm lại hỏi.
"Đau..." Tiếu Bảo Bối vừa mới trả lời, thì lại phát hiện ra tay của Kiều Trác Phàm đã đặt ở chỗ đó, vội vàng gỡ tay của anh ra: "Không đau! Không còn đau chút nào nữa..." Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.
"Thực sự không đau sao? Nhưng mà theo anh nhìn thấy thì hình như em đang rất đau đấy?" Kiều Trác Phàm cẩn thận hỏi lại.
Nói xong anh lại bắt đầu muốn thoát ra khỏi tay của Tiếu Bảo Bối, định đặt lên chỗ kia một lần nữa.
"Kiều Trác Phàm..." Tiếu Bảo Bối vừa giận vừa hoảng, cúi đầu muốn kéo cái tay đang nôn nóng của Kiều Trác Phàm ra.
Nhưng mà vừa cúi đầu một cái, thì nhìn thấy đáy mắt của Kiều Trác Phàm tràn đầy vui vẻ.
Được rồi, thì ra từ nãy tới giờ người đàn ông này đang trêu đùa cô sao?
Hừ hừ...
Đúng là tên xấu xa!
Dưới tình thế cấp bách, Tiếu Bảo Bối dứt khoát cầm lấy bàn tay của Kiều Trác Phàm, sau đó nhe răng ra cắn vào ngón trỏ của anh...
Ai bảo người đàn ông xấu xa này luôn bắt nạt cô làm gì?
Cô muốn cắn tay của anh thành nhiều lỗ nhỏ, để xem anh còn bắt nạt cô được nữa không!
Nhưng mà khi Tiếu Bảo Bối vẫn còn chưa hoàn toàn xả được cơn tức giận ở trong lòng mình, thì cánh tay dài của Kiều Trác Phàm vươn ra, Tiếu Bảo Bối vốn đang đứng ở bên cạnh anh, trong khoảnh khắc liền ngã vào trong lòng của anh.
Bởi vì có Kiều Trác Phàm ngăn cản, nên Tiếu Bảo Bối cũng không bị ngã. Nhưng mà lúc này cô không còn đứng ở bên cạnh của Kiều Trác Phàm nữa, mà đang ngồi ở trên đùi của anh. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.
So với màn mờ ám vừa rồi, thì màn này lại càng trở nên kích thích hơn.
Mà cô gái chuẩn bị đưa nước ngọt có ga lên kia, lại càng cúi đầu xuống thấp hơn.
"Kiều Trác Phàm, đồ xấu xa nhà anh đến cùng là muốn làm gì?" Bị anh ôm vào trong lòng, Tiếu Bảo Bối giãy giụa các kiểu, để tránh khỏi móng vuốt của đại ma vương này.
Nhưng mà bàn tay của Kiều Trác Phàm lại xiết chặt lấy thắt lưng của cô, khiến cho cô không thể nào động đậy được.
Mà bên kia anh còn lên tiếng dặn dò: "Đem nước ngọt có ga tới đây!"
Nhân viên phục vụ vốn đứng tại chỗ, cuối cùng đi từ dưới bậc thang lên, vội vàng đưa nước có ngọt tới, sau đó vội vàng rời đi. die, n; da. nlze. qu; ydo /nn.
"Kiều Trác Phàm, anh không chịu buông em ra sao?" Tiếu Bảo Bối nhìn cô gái kia ôm mặt chạy đi, cũng khẳng định là vừa rồi cô ta đã hiểu lầm.
Rõ ràng là vừa rồi cô và Kiều Trác Phàm không có làm chuyện gì, vì sao Kiều Trác Phàm lại muốn để cho người khác hiểu lầm như vậy chứ?
"Không buông, như vậy cũng có thể ăn!" So với ngồi một mình, anh lại càng thích cảm giác cô ngồi ở trong lòng mình hơn.
Ngoại trừ chuyện có thể ngửi thấy mùi thơm trên người của cô ra thì thỉnh thoảng còn có thể ăn chút đậu hũ của cô.
Giống như bây giờ, anh đút cho Tiếu Bảo Bối một miếng thịt bò mà tự tay anh cắt ra, nhưng mà cô nhóc này sống chết không chịu há miệng ra. Đến cuối cùng, Kiều Trác Phàm trực tiếp thả miếng thịt bò vào trong miệng mình. Vào lúc mà Tiếu Bảo Bối cho rằng anh đã bỏ đi ý định muốn đút miếng thịt bò kia cho cô, thì đột nhiên anh cúi đầu hôn lên môi cô, dưới tình huống cô không chút phòng bị nào anh đẩy miếng thịt bò kia vào trong miệng của cô. Sau đó, anh dừng nụ hôn lại, khiến cho cô không thể nào làm theo anh được, chỉ có thể nhai rồi nuốt thịt bò xuống.
Ăn xong một miếng thịt bò, mặt của Tiếu Bảo Bối cũng đỏ bừng lên.
Vừa rồi người đi qua đi lại bên cạnh bọn họ cũng không ít, cho nên nụ hôn này của bọn họ cũng đã bị không biết bao nhiêu người nhìn thấy rồi.
Đối với lần này, Tiếu Bảo Bối tỏ ra hết sức ngượng ngùng. Nhưng mà người khởi xướng là Kiều Trác Phàm thì lại ung dung cắt từng miếng thịt bò ra, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Nhưng mà sau đó, mỗi lần Kiều Trác Phàm đút thịt bò cho cô, thì cô đều ngoan ngoãn há cái miệng nhỏ của mình ra. Bởi vì Kiều Trác Phàm đã nói cho cô biết, nếu như không ngoan ngoãn ăn đi, thì anh sẽ dùng loại phương thức kia để đút cho cô ăn.
Dưới tác dụng của sự uy hiếp này, Tiếu Bảo Bối chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trong lòng của anh mà ăn vào.
Cuối cùng, khi hai người đem phần thịt bò bít tết của Kiều Trác Phàm ăn hết mới thôi.
Ăn xong bữa cơm này, cảm xúc của Tiếu Bảo Bối thật sự không tốt.
Cũng chính bởi vì điều này, mà hai người bọn họ không ý thức được chiếc túi xách hồ ly của Tiếu Bảo Bối đã bị bỏ quên lại ở nhà hàng.
Mà Diêm Soái sau khi ăn xong đi từ trên lầu đi xuống, trong lúc vô tình lại nhìn thấy cái túi xách hồ ly kia.
Nhưng mà kỳ lạ là xung quanh cái túi xách này lại không có ai.
Ngay cả Kiều Trác Phàm vốn ngồi ở bên cạnh cũng không thấy đâu.
Sau khi nhìn bốn phía, Diêm Soái to gan đưa ra một quyết định.
Nhân lúc nhân viên phục vụ còn chưa tới, anh ta cầm lấy cái túi xách hồ ly bỏ vào trong túi của mình, sau đó xoay người rời đi...
← Ch. 208 | Ch. 210 → |