Kiều Trác Phàm, anh là tên xấu xa! (5)
← Ch.206 | Ch.208 → |
Editor: Táo đỏ phố núi
Kế hoạch cạnh tranh đấu thầu kia, đều là chuyện của quãng thời gian trước.
Lúc ấy Tiếu Đằng nói nếu muốn ông đồng ý gả Tiếu Bảo Bối cho anh ta, trừ khi anh ta ký được hợp đồng đấu thầu kia.
Nhưng mà cuộc đấu thầu cạnh tranh như vậy, lại có nhiều công ty tham gia như vậy. Đặc biệt là còn có tập đoàn Lăng Thị vốn là đầu rồng tham gia vào trong đó.
Người phụ trách tập đoàn Lăng Thị, được người ta gọi là Lăng Nhị Gia, ngoại trừ có vẻ bề ngoài đẹp tới mức hại nước hại dân ra, thì còn có một kỳ tài buôn bán.
Muốn thuận lợi lấy đi một thứ gì đó mà ông ta nhìn trúng ở trước mặt của ông ta, chỉ bằng vào Quý Xuyên khi đó căn bản không thể nào làm được.
Cho nên, anh ta tốn tiền, khiến cho nội bộ Lăng Thị tham dự vào cuộc đấu thầu kia lấy ra bản thảo của bọn họ. Mà Quý Xuyên dựa trên cơ sở của bản thảo đó sửa chữa thành một bản thiết kế hoàn hảo. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Chính bởi vì điều này, nên trong cuộc đấu thầu cạnh tranh đó anh ta mới thu được thắng lợi, cũng bộc lộ được tài năng, chiếm được sự ưu ái của Tiếu Đằng.
Nhưng mà tất cả những điều này, đều là do anh ta ăn cắp được.
Nếu như tất cả chuyện này bị vạch trần, không những phải ngồi tù, nếu để cho Lăng Nhị Gia biết được cái mà mình nhìn trúng lại bị anh ta dùng thủ đoạn ti tiện như vậy cướp đoạt đi mất, vậy thì người đàn ông kia làm sao có thể dễ dàng buông tha cho anh ta được?
Mặc dù Lăng Nhị Gia là một người đàn ông có diện mạo, nhưng mà thủ đoạn mà ông ta đối phó với kẻ địch thì tàn nhẫn hơn bất cứ kẻ nào.
Cho nên, nếu như chuyện này bị vạch trần, Quý Xuyên anh không những bị mất đi công việc và tất cả những gì đang có, còn có thể mất đi cả tính mạng...
Nhưng mà vì chuyện này mà phải tổ chức hôn lễ cùng với Tiếu Huyên, Quý Xuyên cảm thấy mình không làm được.
Rốt cục thì phải làm thế nào mới được đây?
Quý Xuyên phát hiện ra mình đang sa vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan...
- - Đường phân cách - -
"Tiếu Bảo Bối, tại sao bây giờ cậu mới nghe điện thoại vậy!"
Cơm tối, Tiếu Bảo Bối bị Kiều Trác Phàm đưa tới một nhà hàng tây ở gần khu vực nhà bọn họ.
Bây giờ trên bàn ăn của bọn họ, ngoại trừ miếng thịt bò ra, còn có một chai rượu đỏ.
Nhưng mà rượu đỏ này, Kiều Trác Phàm không định cho cô uống.
Trên bàn ăn của bọn họ có đặt hai cái ly thủy tinh loại chân dài, chỉ có ly của Kiều Trác Phàm mới rót rượu đỏ vào. Còn ly của Tiếu Bảo Bối thì lại là đồ uống có ga.
Đối với quyết sách này, Tiếu Bảo Bối có một chút kháng nghị nho nhỏ. Nhưng mà xem ra nước có ga uống cũng rất ngon, nên cô mới bắt đầu hoạt động.
Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Nhưng mà vừa mới bắt đầu ăn, thì điện thoại di động của cô liền vang lên.
Chờ lúc Tiếu Bảo Bối nhấn nút nghe điện thoại, thì ở bên kia đầu điện thoại vang lên một giọng nói đầy lo lắng của Nhạc Dương.
"Làm sao vậy?" Dường như Nhạc Dương đang tìm cô rất gấp.
"Mình đã gọi cho cậu bao nhiêu cuộc điện thoại, cậu tức giận thì tức giận thôi, nhất định phải hành hạ mình như vậy sao?" Nhạc Dương gầm thét lên ở trong điện thoại.
"Cậu đã gọi cho mình biết bao nhiêu cuộc điện thoại sao? Tại sao mình lại không biết?" Lúc Tiếu Bảo Bối nói những lời này, gãi gãi cái tai nhỏ của mình. Lúc ngẩng đầu lên, Tiếu Bảo Bối mới phát hiện ra Kiều Trác Phàm đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt kia giống như muốn nói, đồ ăn còn nóng mau ăn đi.
Di3n~đ@n. l3, quý. d0n."Cái con nhóc thúi tha kia, đừng có giả vờ với mình. Thôi đi, bây giờ mình cũng không muốn nói chuyện với cậu! Chờ mình nguôi giận lại nói tiếp!" Nhạc Dương cố chấp cúp điện thoại cái rầm.
Đối với cái điện thoại di động đang không ngừng vang lên tín hiệu tít tít kia, Tiếu Bảo Bối có chút không hiểu.
Nhưng mà đợi tới khi cô mở lại lịch sử cuộc gọi, cô mới phát hiện trên đó thật sự có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Trừ mười mấy cuộc gọi nhỡ của Nhạc Dương ra, còn có ba cuộc gọi nhỡ của Diệp Tử Hi.
Chuyện này là sao đây?
Tại sao hai người bọn họ lại tìm Tiếu Bảo Bối cô nhiều lần trong cùng một ngày như vậy? Chẳng lẽ, có cuộc tụ tập nào?
Nhưng mà trước mắt điều khiến cho Tiếu Bảo Bối chú ý hơn chính là tại sao những cuộc gọi nhỡ này, trước đó cô lại không phát hiện ra?
"Kiều Trác Phàm, anh có động tới điện thoại của em không?"
"Lúc sáng sớm dậy thì nhìn thấy điện thoại di động của em hết pin, đã cầm đi xạc giúp em rồi. Lúc mở máy một lần nữa thì là như vậy..." Di3n~đ@n. l3, quý. d0n. Kiều đại thiếu vừa thong thả cắt miếng thịt bò vừa thơ ơ nói.
Rõ ràng anh đang trợn mắt nói dối, nhưng mà không thể không bội phục khả năng nói dối của Kiều đại thiếu, luôn có một cảm giác khiến cho người ta có loại xúc động tin tưởng lời nói của anh.
"Thì ra là như vậy! Em còn tưởng rằng anh đã động tới điện thoại di động của em..." Tiếu Bảo Bối lẩm bẩm, đang định cầm nĩa lên xiên miếng thịt bò của mình thì lại bị Kiều Trác Phàm chặn lại.
Sau đó, người đàn ông này đã đưa phần thịt bò đã được cắt nhỏ ra đổi sang cho cô.
"Nhanh ăn đi, nếu không thực sự sẽ bị nguội mất!" Tiếu Bảo Bối sẽ không cắt thịt bò ra, điều này Kiều Trác Phàm mới phát hiện ra gần đây.
Mỗi lần đưa cô đi ăn món tây, mặc dù cô rất vui vẻ. Nhưng mà Kiều Trác Phàm nhanh chóng phát hiện, mỗi lần cô nhóc này ăn, đều trực tiếp cầm nĩa lên, xiên cả miếng thịt bò lên, sau đó cắn từng miếng nhỏ.
Cách ăn như vậy, đương nhiên là không có vấn đề. Nhưng mà Kiều Trác Phàm lo lắng miếng thịt quá lớn, cô nhai không được liền trực tiếp nuốt xuống, khiến cho tiêu hóa không được tốt.
Cho nên, bắt đầu từ lần đó, Kiều Trác Phàm đã lên kế hoạch sau này mỗi lần đưa cô đi ăn món tây, thì trước tiên sẽ cắt thịt bò nhỏ ra giúp cô.
"Kiều Trác Phàm, anh cắt rất đẹp!" Tiếu Bảo Bối vừa nhìn thấy đĩa thịt bò đặt trước mặt, mỗi miếng đều được cắt nhỏ ra, vuông vuông vức vức, khiến cho cô bỏ vào miệng là có thể giải quyết xong, cô liền vui vẻ bắt đầu nịnh nọt.
"Mau ăn đi!" Dien_dan l3_quy1don^. Ăn xong, đêm nay mới có sức lực!
Mấy từ đằng sau, Kiều đại thiếu lo lắng cô nhóc này sẽ sợ hãi, cho nên không nói thẳng ra.
"Được rồi..." Tiếu Bảo Bối tươi cười hớn hở, trực tiếp bỏ miếng thịt bò được Kiều Trác Phàm cắt nhỏ ra vào miệng của mình.
Mà nhìn bộ dạng ăn hăng say như vậy của cô, tâm tình của Kiều Trác Phàm cũng không tệ.
Tới lúc bọn họ ăn được một nửa, thì trong nhà ăn lại xuất hiện thêm một bóng dáng!
Diêm Soái?!
Người này, mặc dù Kiều Trác Phàm không quen, nhưng mà lần trước ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Đế Phàm, anh ta đã nhìn túi xách của Tiếu Bảo Bối nhiều hơn vài lần, khiến cho Kiều Trác Phàm có chút nghi ngờ.
Giờ tan việc, Kiều Trác Phàm cũng lấy được tài liệu liên quan tới Diêm Soái từ trong tay của A Vĩ.
Cũng chính vì nội dung bên trong tài liệu này, mà Kiều Trác Phàm mới biết được người có tên là Diêm Soái, trước kia đã từng là một trong người bạn thân của Tiếu Bảo Bối.
Nhưng mà điều khiến cho Kiều Trác Phàm kiêng kỵ chính là, kết quả điều tra của A Vĩ cho thấy người này cũng thích Tiếu Bảo Bối.
Đến cùng thì anh ta có thổ lộ với Tiếu Bảo Bối hay không, mấy năm nay có liên lạc với Tiếu Bảo Bối hay không, Kiều Trác Phàm không thể nào biết được từ trong kết quả điều tra này. Nhưng mà từ ngày hôm đó, khi anh ta nhìn thấy chiếc túi xách hồ ly của Tiếu Bảo Bối xong, cái bộ dạng xuất thần kia, Kiều Trác Phàm có thể kết luận là người này vẫn còn chưa hết hy vọng đối với Tiếu Bảo Bối! Dien_dan l3_quy1don^.
Cũng chính vì phát hiện này, nên Kiều Trác Phàm mới vô thức cảm thấy, anh không thể để cho Diêm Soái gặp mặt Tiếu Bảo Bối được...
"Kiều Trác Phàm, anh có thể để cho em uống một ngụm rượu đỏ được không?" Ngay vào lúc Kiều Trác Phàm đang nhìn chằm chằm vào Diêm Soái cách đó không xa, thì Tiếu Bảo Bối đã uống hết ly nước của mình, đôi mắt đầy trông mong nhìn chằm chằm vào ly rượu đỏ trong tay của Kiều Trác Phàm.
← Ch. 206 | Ch. 208 → |