Đàn ông không thể tùy tiện kích động
← Ch.226 | Ch.228 → |
Phó Thời Thiêm ẵm Liễu Liễu, đôi con ngươi đen tối như mực trừng hướng ông cụ, nhưng ông cụ lại hoàn toàn không thèm để ý, tâm tình vẫn phấn khởi, nhìn nét mặt già nua kia cứ tựa như mới được thoa phấn hoa đào vậy.
Phóng viên hỏi dồn liên tiếp. Ông cụ Phó ngược lại cũng không nói nhiều, đem cất giấy đăng ký kết hôn trên bàn đi, " đợi đến khi chính thức tổ chức tiệc báo hỉ, sẽ phát thiệp hồng cho mọi người, tôi mời mọi người tới uống rượu."
Gương mặt của Phó Thời Thiêm càng thêm xanh mét. Tổ chức tiệc báo hỉ? Ông nội còn làm thật sao?
Các phóng viên thật vất vả mới có cơ hội này, sao có thể dễ dàng bỏ qua được. Lúc này Chử Đồng cũng hồi thần lại, cô đứng dậy bước tới trước bục. Bây giờ giấy đăng ký kết hôn của Tống Duy và Phó Thời Thiêm cũng đã công bố với mọi người, huống chi Tống Duy còn đang mang thai, nhất định không thể nào là giả, cũng không cần thiết phải làm vậy. Nhìn dáng vẻ của Phó Thời Thiêm hẳn là tâm không cam tình không nguyện, nhưng ít ra cũng phải bắt anh ở ngay tại đây thừa nhận Tống Duy mới được.
Chử Đồng nhận lấy micro trong tay đồng nghiệp, chen vào trong đám đông. Cô đem micro chìa tới trước mặt Phó Thời Thiêm, " Phó tiên sinh, chuyện kết hôn lớn như vậy, ngài thật đúng là rất bí ẩn nha, chúc mừng ngài, lại sắp được làm cha rồi."
Phó Thời Thiêm vừa định nổi giận, lại thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc nâng lên. Lúc ấy anh hoàn toàn không nói ra được câu gì.
Chử Đồng nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng liền nói tiếp, " trước đây có tin tức đồn đại, nói ngài hiến tinh cho người ta sinh con. Sau đó ngài cũng đã giải thích, nói đứa bé là do ngài và người yêu hiện tại sinh ra. Mặc dù tất cả mọi người không có cùng suy đoán, nhưng hôm nay ngài công bố thân phận đã kết hôn của ngài, có phải đã chứng tỏ rằng, Tống tiểu thư chính là bạn gái của ngài hay không? "
" đây là đương nhiên, " Ông cụ Phó đón lấy lời, " những lời đồn nhảm không thật trước kia, chúng tôi sẽ truy cứu tới cùng, cũng tin rằng người trong sạch có nói gì thì vẫn cứ trong sạch thôi."
Phó Thời Thiêm từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm Chử Đồng. Cô chen vào giữa đám đông, trong đám phóng viên kia, chỉ có cô là dồn ép tới gần nhất, tựa như chỉ sợ thiên hạ không loạn.
" thì ra Phó tiên sinh là một người có tình có nghĩa như vậy."
Trước khi buổi họp báo kết thúc, cô còn dẫn theo đám phóng viên tới chúc mừng anh. Lúc này, Phó Thời Thiêm cũng không tiện đứng ra nói giấy đăng ký kết hôn là giả, chỉ có thể mặt lạnh tìm cách rời đi trước.
Ngồi lên xe của nhà họ Phó, Phó Thời Thiêm đợi đến khi ông cụ ngồi vào chỗ của mình, lập tức mở miệng nói, " tại sao phải làm như vậy? "
" có chuyện tốt, đương nhiên phải chia sẻ với mọi người chứ."
" ông từ đâu làm giả giấy hôn thú? " Phó Thời Thiêm cười lạnh. Lúc đầu còn chưa phản ứng kịp, đến nước này, anh đương nhiên đã biết đó là giả, " làm y như thật, tay nghề cũng không tệ đâu."
" ai bảo cháu đó là giả? " Ông cụ Phó liếc nhìn Liễu Liễu trong lòng Phó Thời Thiêm, " hàng thật đấy. Nếu cháu còn không tin, gọi điện thoại cho Cục dân chính đi."
Phó Thời Thiêm lập tức đoạt lấy tờ giấy hôn thú trong tay ông cụ Phó, lật tới lật lui, " cháu và cô ta chưa từng chụp ảnh chung với nhau."
" việc này cũng dễ giải quyết mà."
" cháu không tin! " Phó Thời Thiêm đem tờ giấy hôn thú ném vào trong xe.
Trở về nhà họ Phó, ông cụ đi theo sau lưng anh. Phó Thời Thiêm tự có tính toán của mình. Anh bước tới cửa, quay lại nhìn ông cụ Phó ở sau lưng, " ông nội, ông đi về trước đi."
" kết hôn một ngày vui như vậy, không mời ông uống một ly rượu à? "
" ông đừng làm rộn nữa có được không? " Phó Thời Thiêm ôm chặt con gái vào trong lòng, " cháu đã có đứa con gái này, vậy là đủ rồi. Cháu cũng chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn với người khác."
Ông cụ Phó chỉ còn thiếu nước thổi râu trợn mắt, " nghe ý của cháu, đứa bé trong bụng Tống Duy, cháu còn không muốn? "
" vâng, cháu chưa từng nói rằng cháu muốn."
Ông cụ Phó chỉ hận không thể giơ quải trượng lên quất tới, " vậy nếu là con trai thì sao? "
" cháu mặc kệ là con trai hay con gái, quan trọng là, tại sao cháu lại phải có đứa thứ hai với cô ta? "
Ông cụ trực tiếp trả lời, " nếu cháu không ngủ với nó, trong bụng của nó tại sao lại có thai? "
Phó Thời Thiêm bị nghẹn đến mức không nói thêm được câu gì, chỉ có thể vặn chặt hai đường mày kiếm đẹp mắt, khuôn mặt tỏ ra lạnh lùng hờ hững, " nhiều lắm cháu chỉ ngủ một hai lần mà thôi."
" cháu phải biết, toàn bộ nhà họ Phó, ông chỉ có thể trông cậy vào một mình cháu thôi. Ông cũng không cần giàu sang phú quý gì cả, ông chỉ mong cháu sinh con đẻ cái nối dõi cho nhà họ Phó thôi."
Phó Thời Thiêm nghe nói như thế, càng thêm nổi giận, " cháu cũng không phải là máy gieo hạt giống."
Loading...
" ai bảo em họ của cháu vô dụng chứ? Bây giờ nhà họ Phó chỉ có mỗi một đứa bé Liễu Liễu này. Về lâu dài là không đủ, mau chóng sinh thêm cho ông! "
Phó Thời Thiêm lười nói tiếp với ông cụ, " ông cũng đừng đem tâm tư của mình động đến trên người cháu. Chuyện của bản thân cháu, cháu sẽ tự giải quyết."
" nếu cháu dám phá thai, ông sẽ không tha cho cháu! "
Phó Thời Thiêm đẩy cửa ra bước vào trong nhà, " bây giờ Tống Duy ở đâu, chỉ có mình cháu biết, ông quản......"
Bước chân đang đi về phía trước của anh đột nhiên khựng lại, trông thấy một người phụ nữ đang ngồi trên ghế sa lon. Nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, người phụ nữ quay đầu lại. Cả khuôn mặt Phó Thời Thiêm nhanh chóng tối xuống, " cô thế nào lại ở đây? "
" cũng đã kết hôn rồi, các cháu đương nhiên phải ở cùng một chỗ chứ."
Tống Duy bối rối, chậm chạp đứng dậy, " kết, kết hôn gì ạ? "
Ông cụ lững thững bước tới, đến trước ghế salon trong phòng khách ngồi xuống chỗ của mình. Thấy mặt mũi Tống Duy còn ngơ ngác đứng ở đó, ông vội vàng hướng cô ngoắc ngoắc, " đứng lâu mệt mỏi đấy, ngồi, ngồi đi."
Tống Duy so với Phó Thời Thiêm còn chẳng biết tình huống hơn. Cô sờ sờ mép ghế sa lon ngồi vào chỗ của mình, nhìn Phó Thời Thiêm ôm chặt Liễu Liễu bước tới. Lúc ông cụ Phó đối mặt với cô, khuôn mặt hiền từ đầy yêu thương, cũng không biết là thật hay giả vờ. Dây thần kinh của Tống Duy căng ra. Hai tay ông cụ nắm chuôi quải trượng, " Tống Duy à, có thai hơn một tháng rồi, đã bắt đầu có phản ứng nhỉ? "
Tống Duy hít một hớp khí lạnh. Phó Thời Thiêm liếc nhìn vẻ mặt của cô, khóe miệng cong lên một nụ cười giễu cợt, " còn giả vờ gì nữa? Nếu không phải do cô nói ra, ông nội làm sao biết được? "
" chuyện này, cháu thật sự đừng đổ oan cho Tống Duy, " Ông cụ vừa nghĩ tới chuyện Phó Thời Thiêm đang có ý định phá thai, liền hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, " chuyện này, ông còn phải cảm ơn Giản Trì Hoài đấy."
" có ý gì? "
" chuyện Tống Duy mang thai, là cậu ta nói cho ông biết. Còn chỗ ở của Tống Duy, cũng là do cậu ta giúp ông tìm được. Nếu đổi lại là người khác, ông còn không tin đâu. Sau đó ông phái người đến bệnh viện điều tra một cái, quả nhiên......"
Sắc mặt của Phó Thời Thiêm khỏi cần hỏi có bao nhiêu kỳ quái, " ông nội, ông thế nào lại cùng hắn ta bắt tay làm bậy chứ! "
" nói vậy mà nghe được à? " ông cụ Phó chỉ một lòng nghĩ đến chắt trai của mình, không thèm tính toán với anh, " Tống Duy à, ông nội đối với cháu không có yêu cầu gì khác, chỉ cần có thể bảo đảm hai năm sinh một đứa là được rồi."
Đầu Tống Duy ong ong tác hưởng, " đứa bé này, cháu cũng không có ý định giữ lại."
Ông cụ Phó nghe vậy, trên mặt mơ hồ có tức giận, " tại sao lại không muốn giữ lại? Cũng là người đã kết hôn rồi, còn không muốn sinh con sao? "
" kết hôn? Đúng rồi, mới vừa rồi ông nhắc tới chuyện kết hôn, là ai kết hôn với ai vậy? "
" đương nhiên là cháu với lão Tam."
Phó Thời Thiêm thiếu chút nữa từ trên ghế salon trượt xuống, " ông nội, ông có nhầm không vậy? "
" khụ, " Ông cụ Phó nhéo mũi của mình, " giấy đăng ký kết hôn, dù sao cũng đã làm xong rồi. Sổ hộ khẩu của lão Tam thì dễ lấy, chỉ còn cháu thôi. Ông tìm được người nhà của cháu, thông báo tình hình cho bọn họ biết. Bọn họ cũng là người hiểu lý lẽ, biết các cháu có tình cảm với nhau, không nói hai lời liền cho ngay. Đúng rồi, phía ba mẹ cháu ông đã phái người đi đón rồi. Buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm đi, phải ăn mừng một trận mới được."
Cánh môi anh đào của Tống Duy khẽ nhếch lên, kinh ngạc đến mức nói không nên lời.
Động tác của Phó Thời Thiêm cứng đờ, quay mặt nhìn về phía ông cụ Phó, " ông nội, ông, ông nói thật hả? "
Hiếm khi, một người đàn ông như anh lại còn nói cà lăm.
Ông cụ Phó vô cùng đắc ý, " ông đã lúc nào lừa gạt cháu chưa? Đã sớm nói với cháu là thật rồi, cháu lại còn không tin."
" tại sao ông lại có thể làm như vậy! " Phó Thời Thiêm nổi giận. Anh ôm Liễu Liễu đứng bật dậy, " buổi họp báo lần này, cháu vốn cũng không muốn làm, là ông cứ khăng khăng, nói muốn cho Liễu Liễu một danh phận! Lần này thì hay lắm, ông cư nhiên gài bẫy cháu! Ông đã hỏi qua ý kiến của cháu chưa? "
" ông là ông nội của cháu! "
" đừng nói là ông nội, ngay cả cha mẹ ruột cũng không thể quản được chuyện của cháu! " Phó Thời Thiêm nổi trận lôi đình, giọng nói vang dội khắp trong phòng khách. Liễu Liễu nằm trong lòng, thân thể nho nhỏ run lên bần bật, rất hiển nhiên là bị giật mình. Bé con oa lên khóc một tiếng thật to, vừa khóc, vừa không quên cẩn thận liếc nhìn khuôn mặt của Phó Thời Thiêm.
Phó Thời Thiêm bị tiếng khóc này làm cho trái tim co rút. Anh cố gắng đè nén xuống cơn giận đang dâng lên trong lồng ngực, gọi vú nuôi tới, bảo chị ta ẵm Liễu Liễu đi lên lầu.
Ông cụ Phó vẫn nhàn nhã thoải mái ngồi trên ghế, hoàn toàn không hề mang dáng vẻ ta đã làm chuyện không nên làm, ta rất chột dạ. Ông nhìn chằm chằm Phó Thời Thiêm, " cháu sớm muộn gì cũng phải kết hôn, còn có thể sống độc thân cả đời sao? Những chuyện liên quan tới gia đình của Tống Duy, ông cũng không quan tâm, cháu còn muốn ầm ĩ cái gì? "
Nói cho cùng, chuyện hôn nhân của anh, chỉ cần nhà họ Phó đồng ý, cũng không cần phải hỏi qua ý kiến của anh sao?
Phó Thời Thiêm ngồi lại xuống ghế sa lon. Ông cụ Phó nói tiếp, " đối với nhà họ Phó mà nói, đứa bé còn quan trọng hơn nhiều so với của cải tiền bạc. Ông chỉ có thể trông cậy vào cháu thôi."
Tống Duy ngồi ở đối diện sau một hồi lâu cũng không thể hồi thần được. Cô lúc này, tay chân lạnh lẽo, tựa như mới bị người ta nhúng vào trong nước đá rồi lại vớt ra, " cháu không muốn kết hôn với anh ta."
Đầu ông cụ Phó cũng sắp phát đau, " dù sao giấy kết hôn cũng đã có rồi. Coi như bây giờ có đến Cục dân chính thì cả hai cháu đều là người đã từng kết hôn, còn không bằng sống chung với nhau thử xem? Huống chi, đứa bé này ông cũng không thể không cần. Tống Duy à, cháu cũng phải nghĩ đến cha mẹ của cháu chứ. Hai năm qua cháu không hề ở bên cạnh bọn họ. Ông thấy, bọn họ đã già đi không ít. Cháu yên tâm đi, sau này cháu chính là con dâu của nhà họ Phó. Ông sẽ bảo lão Tam chăm sóc tốt cho bọn họ."
Tống Duy cố nén nỗi chua xót nơi chóp mũi. Ông cụ vẫn không ngừng thuyết phục cô, " cháu xem thử trên TV đi. Bây giờ ai cũng biết mối quan hệ giữa cháu và lão Tam, cũng đều biết cháu đang mang thai......"
Ông thật sự là chuyện gì cũng làm ra được hết. Phó Thời Thiêm ngồi trên ghế sa lon, thật giống như sau lưng bị người ta chém cho một nhát, vừa đau lại vừa khó chịu.
Anh thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn với ai đó. Bất quá anh cảm thấy anh mới chính là người phải chịu ấm ức, Tống Duy còn cảm thấy oan uổng gì nữa.
Ông cụ Phó càng nói thì tâm tình càng phấn khởi, " thừa dịp bây giờ bụng còn nhỏ, phải nhanh chóng chọn ngày chụp ảnh cưới, còn tiệc cưới nữa chứ. Haizz, những chuyện phải bận rộn thật là nhiều nha."
Phó Thời Thiêm mặt đen thui không nói lời nào. Tống Duy cũng mông lung ngồi ở đó, hoàn toàn không biết nên làm thế nào để tiếp lời. Cô chính là không nghĩ ra, trên đời thế nào còn có chuyện hoang đường như vậy xảy ra chứ?
Sau khi Chử Đồng từ hiện trường rời đi, chạy thẳng về Bán Đảo Hào Môn.
Bước vào phòng khách, người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa cơm. Mùi thơm không kịp chờ đợi bay vào mũi. Chử Đồng đổi dép bước vào phòng, thấy Giản Trì Hoài đã ngồi trước bàn ăn. Nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn cô, " nhanh như vậy đã trở về rồi sao? "
" đúng vậy, " Chử Đồng kéo ghế ra, " Lệ Đề đâu rồi? "
" hơn mười giờ mới ngủ dậy, nói là đói bụng, ăn xong bát sủi cảo, lúc này ăn không vô nữa."
Chử Đồng tiến lại gần Giản Trì Hoài, không kịp chờ đợi liền đề cập đến chuyện hôm nay, " anh biết không? Tống Duy mang thai. Còn nữa nha, Tống Duy cư nhiên đi đăng ký kết hôn với Phó Thời Thiêm."
" thật sao? " Giản Trì Hoài nhận lấy cái chén người giúp việc đưa tới, lại lấy thêm một cái cho Chử Đồng, " hai người bọn họ kết hôn, xứng đôi vô cùng nha."
" xứng chỗ nào? Em nhìn không ra."
" con cái cũng đã có rồi, còn không xứng sao? "
Chử Đồng khẽ cắn đũa đầu, cứ luôn cảm thấy chuyện này rất kỳ quái." kết hôn, chuyện khi nào nhỉ? Mới vừa rồi khi em nghe được tin này còn giật cả mình đấy."
" Tống Duy mang thai chuyện lớn như vậy, Phó Thời Thiêm nhất định là biết rõ. Em nói xem nếu như Phó Thời Thiêm đối với cô ấy tình cảm không sâu, còn có thể tạo ra đứa bé này hay không? "
Chử Đồng suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu, " không nói chính xác được, em cũng không hiểu rõ ràng lắm."
Giản Trì Hoài tiếp tục nói, " anh cũng có xem tin tức. Người đi đăng ký kết hôn hẳn không phải là Phó Thời Thiêm."
" đúng vậy, em có để ý tới sắc mặt lúc đó của anh ta. Hình như anh rất giật mình, còn có chút tức giận nữa. Chẳng lẽ tờ hôn thú kia là giả sao? "
" không đến nỗi, giấy hôn thú nhất định là thật. Theo anh thấy, Phó Thời Thiêm hẳn là không muốn giữ lại đứa bé kia. Nếu đã không muốn giữ, anh ta nhất định phải cố gắng che giấu lừa gạt ông cụ Phó. Thế nhưng hôm nay ông cụ Phó lại xuất chiêu rút củi dưới đáy nồi, nhất định là được người nào đó chỉ điểm rồi." Giản Trì Hoài từng bước một phân tích.
" chuyện này, lại còn có người chỉ điểm nữa sao? " Chử Đồng càng nghe càng cảm thấy kỳ bí, " huống chi, ai có thể so với người trong cuộc còn hiểu rõ ràng đến vậy? "
" đương nhiên, luôn có một số người tồn tại như thần thánh vậy."
Chử Đồng không khỏi bị chọc cười, " nếu nói như vậy, cách làm này cũng không khỏi có chút thất đức đi? "
Giản Trì Hoài cẩn thận múc một chén canh, nghe nói như thế, không khỏi liếc xéo cô một cái, " dựa vào đâu mà nói vậy? "
" Phó Thời Thiêm và Tống Duy, một người không muốn cưới, một người nhất định không muốn gả, hôm nay lại bị cưỡng ép buộc vào nhau như vậy. Hơn nữa Tống Duy người cũng không tệ, em không muốn cô ấy rơi vào hang hổ."
" em nói vậy là không hiểu rồi, " Giản Trì Hoài múc thêm một chén canh đưa cho Chử Đồng, " em đừng quên điều quan trọng nhất chính là con cái. Giữa bọn họ đã từng có một đứa con, hơn nữa, còn sắp nghênh đón đứa bé thứ hai ra đời. Đây đã không phải là chuyện vô tình mập mờ gì nữa. Em cũng biết rõ, để mang thai được, trước đó phải làm những chuyện gì."
Hai tay Chử Đồng bưng chén, " hình như nghe cũng có lý."
Người đàn ông đón lấy lời của cô, " huống chi, đối với Giản Bảo Bảo mà nói, hạnh phúc lớn nhất chính là ba và mẹ cùng ở chung với nhau."
" vâng, " Chử Đồng liếc nhìn canh trong chén, tiến tới nhấp một hớp, trong miệng mơ mơ hồ hồ nói, " cũng không biết người tài giỏi mà anh nói là ai nữa. Phó Thời Thiêm mà biết được, còn không hận chết kẻ đó mới lạ."
" là anh." Giản Trì Hoài mỉm cười đáp lại.
Chử Đồng đặt chén xuống, hơn nửa phần canh vẫn còn đang ở trong miệng, cô chật vật nuốt xuống rồi hướng Giản Trì Hoài chỉ chỉ, " anh? "
" ừ."
" tại sao? " Chử Đồng thật sự nghĩ không ra.
" vì em, không nhìn ra sao? "
Chử Đồng ngồi thẳng người, tựa như lúc còn bé bất chợt bị giáo viên chủ nhiệm điểm danh, " có phải bởi vì chuyện của Giản Bảo Bảo không? Không cho anh ta chút dạy dỗ, trong lòng anh luôn cảm thấy khó chịu đúng không."
" cũng có thể nói như thế, nhưng nguyên nhân lớn nhất không phải ở đó, " Giản Trì Hoài cầm đũa lên, " anh ta đối với em luôn không chịu từ bỏ ý định. Lần này thì tốt rồi, một người đàn ông đã có vợ, anh xem anh ta còn có mặt mũi tới dây dưa nữa không? "
" ông xã, anh......" Chử Đồng hoàn toàn không nghĩ tới còn có chuyện như vậy xảy ra, " chỉ bởi vì chuyện đó thôi sao? "
" còn chưa đủ à? Lần này Tống Duy có thể đàng hoàng ở lại bên cạnh Giản Bảo Bảo, anh ta cũng không có lý do gì để bắt em qua đó nữa. Tàn lửa cuối cùng đã bị dập tắt, anh nghĩ anh ta đối với em cũng sẽ không còn ảo tưởng gì nữa đâu. Bất quá, nếu không phải do anh ta không quản được nửa người dưới của mình, anh cũng không thể tìm được cơ hội thích hợp như vậy. Vì thế mới nói đàn ông không thể tùy tiện kích động được đâu."
Chử Đồng sờ sờ đầu của mình, lại liếc nhìn Giản Trì Hoài. Ông chồng này của cô, bình thường nhìn chững chạc nghiêm túc là thế, tại sao có thể làm chuyện xấu xa mà không nháy mắt một cái như vậy?
Ít nhất nếu Giản Trì Hoài không thừa nhận, Chử Đồng vạn vạn lần cũng sẽ không nghĩ đến là anh làm ra.
Tin tức hôm đó, Dịch Lục Soát vô cùng bận rộn. Dưới sự yêu cầu của Giản Trì Hoài, bất kể là trang web video hay báo chí, toàn bộ trang nhất đều dành riêng miễn phí cho Phó Thời Thiêm.
Mà ở nhà họ Phó bên này, ông cụ Phó quả nhiên phái người mời ba mẹ Tống Duy tới, còn trực tiếp đưa thẳng đến nhà hàng.
Ông cụ Phó cũng đã quyết định xong chỗ dùng cơm, nói là muốn ăn mừng, bắt ép Phó Thời Thiêm và Tống Duy nhất định cũng phải qua đó tham dự.
Chử Đồng bận rộn đến tận trưa, buổi chiều còn phải ở trong sân làm người mẫu miễn phí cho Giản Lệ Đề. Đến tối, Giản Trì Hoài bước xuống lầu, vòng tới vòng lui không thấy Chử Đồng đâu cả. Cho đến khi bước ra vườn, anh mới nhìn thấy cô co ro ngồi dưới tán cây. Giản Lệ Đề cũng lạnh cóng đến mức run lẩy bẩy. Giản Trì Hoài sải bước đi tới, " hai người các em bị ngốc rồi có phải không? "
" anh, đừng quấy rầy linh cảm vẽ tranh của em."
Giản Trì Hoài liếc nhìn tấm vải vẽ tranh sơn dầu, " chỉ vì mấy cái trò vẽ vời này, em bắt Chử Đồng ngồi suốt hai ba tiếng đồng hồ? "
" em cũng ngồi mà."
Giản Trì Hoài cúi người xuống, xoa xoa tay của Giản Lệ Đề, lạnh lẽo vô cùng. Anh rút bút vẽ ra từ trong tay cô, " quay trở vào trong nhà đi! "
" em còn chưa có vẽ xong đâu."
Giản Trì Hoài hướng về phía Chử Đồng cũng đang ngồi không nhúc nhích mà vẫy tay, " có phải em ngồi ở đó, ngồi phát cứng cả người luôn rồi không? Kêu em em cũng không động đậy? "
Chử Đồng nghe vậy lập tức đứng lên, hai tay vội vàng nhét vào trong túi, vừa kêu chết " rét chết rét ", vừa chạy về phía Giản Trì Hoài, " vẽ xong rồi sao? "
" cũng chỉ có em mới hùa theo em ấy thôi." Giản Trì Hoài hướng về phía cô em gái ở bên cạnh quét mắt, " anh với chị dâu em đi ra ngoài ăn cơm tối, em quay trở vào trong nhà đi."
" không dẫn em theo à? "
" không dẫn em theo." Giản Trì Hoài trả lời thẳng tuột, một phát siết chặt tay của Chử Đồng. Tựa như sờ phải một tảng băng, anh xoa bóp mấy cái rồi nhét vào trong túi của mình, " đi thôi."
Bàn tay nhỏ bé bị đông cứng đến mức tê dại của Chử Đồng cuối cùng cũng có cảm giác lại. Ngồi vào trong xe, Giản Trì Hoài chỉnh nhiệt độ cao lên, " lần sau nếu con bé lại nói yêu cầu này, em cứ bảo nó tới vẽ anh."
" anh chịu phối hợp sao? "
" lúc anh đọc sách, con bé có thể vẽ, nhưng anh không thể nào không động đậy được đâu."
Chử Đồng cười nói, " vậy xem ra, anh thật đúng là không chuyên nghiệp."
" nó lại không trả tiền, tại sao anh còn phải chuyên nghiệp? " Giản Trì Hoài lái xe. Chử Đồng tiến đến gần anh, " đi đâu vậy? "
" hẹn hò."
" chúng ta sao? "
" nếu không thì sao, em còn muốn đi cùng ai? "
Chử Đồng nhìn chằm chằm gò má của anh, " em đã quen anh nói với em là " đi ăn cơm ". Từ " hẹn hò " này...... Hình như chưa bao giờ dùng giữa chúng ta."
Tầm mắt Giản Trì Hoài vẫn chăm chú về phía trước như cũ, chỉ cực kỳ nghiêm túc trả lời, " vậy thì bắt đầu từ bây giờ, từ từ dùng là được rồi."
Trái tim Chử Đồng như được sưởi ấm, độ cong chỗ khoé môi cũng càng lúc càng sâu hơn.
Bước vào trong phòng ăn, Giản Trì Hoài giúp Chử Đồng kéo ghế ra. Nhà hàng này đặc biệt ở chỗ không xây dựng trong khu vực cao ốc mọc lên như nấm, thế nhưng nghe nói khó mà vào ăn ở đây được, cần phải đặt bàn trước mới có chỗ.
Giản Trì Hoài bảo nhân viên phục vụ khui chai rượu đỏ, " anh thích khung cảnh ở nơi này."
" vâng, so với chỗ nào cũng đẹp hơn."
Mà vừa khéo tối nay, ông cụ Phó cũng đặt trước chỗ ở bên này. Ông muốn tìm một nơi yên tĩnh lại sang trọng, thích hợp để bàn bạc quyết định một vài vấn đề chi tiết trên bàn ăn với cha mẹ của Tống Duy.
Phó Thời Thiêm và Tống Duy đều bị ông cụ cưỡng ép dẫn tới. Cả hai người đều bày ra gương mặt tâm không cam tình không nguyện. Phó Thời Thiêm đi ở phía trước, đứa bé cũng không dẫn theo. Anh vừa đứng ở chỗ cửa, đương nhiên đã có thể thu hút được sự chú ý của không ít người.
Trong tay Giản Trì Hoài bưng ly rượu đỏ. Cổ tay anh nhẹ nhàng lắc mấy cái, sau đó nâng cao ly rượu, hướng về phía nơi xa tựa như đang làm một động tác mời rượu.
Chử Đồng tò mò quay đầu lại. Phó Thời Thiêm cũng phát hiện ra bọn họ. Anh nhấc chân lên bước về phía trước. Đến trước mặt Chử Đồng, còn chưa nói được câu gì, liền bị Giản Trì Hoài cướp lời trước một bước, " Phó tiên sinh, chúc mừng nha."
" chúc mừng cái gì? " Phó Thời Thiêm hừ lạnh hỏi ngược lại.
" tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc, răng long đầu bạc."
Phó Thời Thiêm xanh hết cả mặt, " Giản Trì Hoài, không nghĩ tới trong người cậu còn ẩn giấu tài năng đóng kịch hay đến vậy."
Giản Trì Hoài cười khẽ, " điều này cũng phải nhờ vào sự phối hợp của anh mới được. Xem ra, ông cụ Phó vô cùng sung sướng, anh cũng đừng khiến cho ông ấy vui mừng rồi lại thất vọng."
Hai tay Phó Thời Thiêm chống lên mặt bàn, nửa người trên hơi nghiêng xuống, " cậu làm vậy, chẳng qua là muốn khiến cho tôi đừng đánh chủ ý lên Chử Đồng nữa, phải không? "
" nghe ý tứ của anh, anh còn muốn giãy dụa trước khi chết? "
Phó Thời Thiêm nuốt không trôi cục tức này. Bị người ta bày mưu tính kế rõ ràng như vậy, anh vừa đau lại vừa hận, " cậu cảm thấy một tờ giấy hôn thú đối với tôi mà nói, có quan trọng không? Tôi có thể hoàn toàn không hề bị nó trói buộc đâu."
Chử Đồng nghe vậy, liếc nhìn hai người đàn ông. Cô thức thời bưng ly rượu đỏ bên cạnh lên, học theo bộ dáng của Giản Trì Hoài, hướng Phó Thời Thiêm làm động tác mời rượu, " Phó tiên sinh, chúc anh con cháu đầy nhà. Người đàn ông đã kết hôn nên có trách nhiệm. Từ nhỏ ba mẹ tôi đã dạy tôi rằng, nếu giữa đường gặp đàn ông đã kết hôn thì phải tránh xa, còn không được trò chuyện riêng với nhau nhiều. Anh cũng đừng nói những lời mập mờ ái muội để hại tôi nữa. Tôi nhưng là một thanh niên tốt có tư chất đặc biệt đàng hoàng đứng đắn đấy."
Giản Trì Hoài nghe vậy, hướng Phó Thời Thiêm nhún vai một cái, sau đó mở ra hai tay.
Những lời này, cũng không phải anh bảo Chử Đồng nói, là cô tự nói ra mà.
← Ch. 226 | Ch. 228 → |