Ai đơn phương tình nguyện?
← Ch.222 | Ch.224 → |
Chử Đồng ngược lại mù mờ không hiểu được ý nghĩ của anh *, cô giơ tay vỗ nhẹ sau lưng Giản Trì Hoài, " anh làm sao vậy? "
" không sao cả, chỉ muốn ôm em."
" anh đã ghé qua bệnh viện chưa? " Chử Đồng ngay sau đó liền hỏi.
Cánh tay Giản Trì Hoài buông lỏng, ánh mắt nhìn chằm chằm Chử Đồng, " ghé qua rồi, thấy em đang ở trong đó, anh liền đi ra."
" Bàng Tô gọi anh tới, nếu anh đã đến cửa phòng họp, tại sao không đi vào luôn? "
" vậy nếu đã gọi anh tới, em thế nào so với anh lại đến trước một bước? "
Chử Đồng nhẹ mím môi, " bởi vì em cũng không muốn để anh đến bệnh viện."
" tại sao? "
" ông xã, lẽ ra so với trong tưởng tượng của em thì anh còn mạnh mẽ hơn nhiều, em cũng luôn tin chắc là như thế. Nhưng mạnh mẽ cũng không chứng tỏ rằng anh có thể để cho người ta xát muối lên vết thương của mình. Mẹ đã ra đi rồi, chúng ta đều cần thời gian để bình phục." Chử Đồng tựa vào trán của Giản Trì Hoài, hai tay thân mật véo tai của anh, " chuyện của Bàng Tô cũng không khó giải quyết, giao cho em là được rồi."
" em giải quyết rất tốt, anh cũng rất yên tâm."
Giản Trì Hoài nắm bàn tay nhỏ bé của cô, không có nói thêm câu gì, lái xe trở về Bán Đảo Hào Môn.
Nhà họ Phó.
Tiếng khóc của Liễu Liễu đơn giản có thể sử dụng câu " trời đất kinh hoảng quỷ thần khiếp sợ " để miêu tả. Phó Thời Thiêm ngồi ở dưới lầu, sắc mặt nghiêm trọng. Vú nuôi vội vàng chạy xuống. Phó Thời Thiêm nhắm mắt." không có cách nào làm cho con bé ngừng khóc phải không? "
" Phó tiên sinh, tiểu thư nhất định là nhớ Tống tiểu thư."
" con bé lớn chừng đó đã biết chọn người, hiểu cái gì? Tống tiểu thư? Tống Duy đến tột cùng đã cho các người uống bao nhiêu thuốc rồi? "
Vú nuôi hướng anh liếc nhìn. Rõ ràng người bỏ thuốc cho Tống Duy chính là anh mà. Hôm đó lăn qua lăn lại gây tiếng động lớn như vậy, tất cả bọn họ đều nghe thấy. Tiếp xúc được ánh mắt của vú nuôi, Phó Thời Thiêm bực bội nhướng mày, " chị nhìn tôi như vậy là có ý gì? "
" Phó tiên sinh, Tống tiểu thư đã mấy ngày rồi không tới đây, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? "
Loading...
" tại sao lại xảy ra chuyện? "
Vú nuôi liếc nhìn anh. Hôm đó ở đây xảy ra chuyện gì, anh không nói, còn cho là người khác cũng thật sự không biết sao? Người giúp việc trẻ tuổi kia, sau khi rời khỏi đồn cảnh sát liền bị đuổi việc. Sau đó, Phó Thời Thiêm đem cả đám đuổi hết xuống lầu chờ. Sau đó nữa......
Ánh mắt Phó Thời Thiêm nhìn chằm chằm vào một chỗ, như có điều suy nghĩ, lúc hồi thần lại, ánh mắt liếc qua vú nuôi, " đứng ì ra đó làm cái gì? Còn để cho Liễu Liễu khóc như vậy nữa, các người liền cuốn xéo hết đi."
Anh cầm điều khiển TV lên, mở ra.
Trên màn hình xuất hiện một hình ảnh, vừa khéo là Giản Trì Hoài và Chử Đồng. Sau khi Tưởng Linh Thục qua đời, đây là lần đầu tiên hai người xuất hiện cùng nhau. Hình ảnh của hai vợ chồng, mọi cử chỉ đều tỏ ra thân mật, người bên cạnh đừng mơ tưởng có khả năng chen ngang. Chuyện này, Phó Thời Thiêm đã sớm có kinh nghiệm đầy mình. Bây giờ Liễu Liễu đã trở lại bên cạnh mình, cái loại cố chấp mà anh dành cho Chử Đồng hình như cũng không có còn dư lại bao nhiêu.
Phó Thời Thiêm từ trước đến giờ luôn kiêu ngạo, tư thái lúc nào cũng ngẩng cao đầu đầy tự tin, tỉ mỉ thiết kế toàn bộ âm mưu này, cuối cùng lại trời xui đất khiến thua bằng chính con gái của mình. Hơn nữa Chử Đồng đã sớm biết kẻ chủ mưu của sự kiện kia là anh, anh thế nào còn cơ hội có thể lật lại được thế cờ này đây?
Tựa như Chử Đồng đã nói, cô chỉ hận không thể bóp chết anh, nơi nào còn ý tưởng cùng anh chung sống chứ?
Phó Thời Thiêm nhìn chằm chằm đôi vợ chồng trong màn ảnh, càng nhìn càng thấy chướng mắt, dứt khoát liền tắt TV luôn.
Anh cầm chìa khóa xe đứng dậy đi ra ngoài. Ông chú của anh bên kia vẫn đang truy tìm Tống Duy. Chỗ ở của cô cũng là do Phó Thời Thiêm thu xếp. Anh lái xe rời khỏi biệt thự, không yên lòng nắm chặt tay lái. Mới đầu, anh cũng không có mục đích gì cả, cho đến khi xe dừng trước cổng một khu chung cư nhỏ, Phó Thời Thiêm hạ cửa sổ xe xuống hướng ra ngoài liếc nhìn. Ánh mắt anh hơi căng thẳng, một hồi lâu sau mới bước xuống xe.
Đi đến tầng chỗ ở, Phó Thời Thiêm bước tới trước căn phòng được treo bảng số bảy lẻ ba. Anh giơ ngón cái tay phải ra, khoá vân tay bật mở, vẻ mặt anh tự nhiên kéo cửa ra bước vào trong nhà.
Kể từ sau ngày đó, cả người Tống Duy đều đờ đẫn, hầu như trốn suốt ở trong nhà không hề đi ra ngoài.
Cô ở trong toilet tắm rửa xong, lấy khăn lông lau khô rồi bước ra ngoài. Quần áo đều để ở phòng ngoài không cầm vào theo. Cô cái gì cũng không mặc, trần trụi bước vào phòng ngủ.
Trong phòng gió thổi nhè nhẹ, cô cúi người xuống nhặt áo lót ở trên giường. Lúc Phó Thời Thiêm bước vào, yên lặng không một tiếng động. Ánh mắt nhìn thẳng tắp, lại có cảnh đẹp bất chợt xuất hiện ở trong mắt. Đường cong của tấm lưng trần rơi vào trong mắt, hấp dẫn đầy quyến rũ, đôi chân thon gọn, bờ mông đẹp mắt, cùng với da thịt trắng nõn, cứ như vậy không chút che đậy nào mà hiển lộ ra.
Phó Thời Thiêm khó có thể miêu tả được cảnh đẹp lúc này, chỉ biết là có một cỗ lửa nóng ở trong người đang lan tràn khắp bốn phía, giữ cũng không giữ được, đừng nói chi là dập tắt.
Nơi cổ họng anh nhẹ lăn. Anh đã bao lâu không gần gũi phụ nữ, chỉ có chính anh mới biết được. Mà anh có bao nhiêu mong muốn phụ nữ, sợ là cũng chỉ có chính anh mới rõ ràng nhất. Loại phản ứng này của anh, so với bị người ta hạ độc còn mãnh liệt hơn rất nhiều. Anh ba hai bước nhanh chóng đi về phía trước. Đợi đến khi Tống Duy ý thức được có cái gì đó không được bình thường định quay đầu lại, người đàn ông đã trước một bước đứng ở ngay sau lưng cô. Anh dán sát vào lưng của Tống Duy, hai tay vươn ra phía trước ôm chặt, buộc lại ở trước ngực của cô.
Tống Duy hét ầm lên, " ai đó! "
Cô quay đầu lại liếc nhìn. Thấy là Phó Thời Thiêm, cô vội vàng bắt đầu giãy giụa, " buông tôi ra, anh muốn làm gì? "
Phó Thời Thiêm ôm cô ép đi về phía trước. Tống Duy hoàn toàn không xuất ra được sức lực gì, liền bị anh đẩy ngã xuống giường lớn.
Trên người cô không một mảnh vải che thân, trần trụi hoàn toàn. Cảm giác thô cứng của vải vóc trên người của người đàn ông khiến cô khó chịu muốn đẩy ra. Vẻ mặt cô căng thẳng, tràn đầy tức giận, " Phó Thời Thiêm, anh đứng dậy."
" lần trước cô cùng Chử Đồng hợp sức thiết kế tôi, tôi còn chưa có tìm cô tính sổ đâu."
" anh đã lấy ly nước trái cây khác ép tôi uống hết, chúng ta còn xảy ra quan hệ. Thế nào? Còn chưa đủ sao? "
Phó Thời Thiêm bắt đầu trên dưới giở trò, " cái này mà gọi là trừng phạt sao? Đối với tôi mà nói, đó là ban thưởng."
" tôi không thèm! "
Phó Thời Thiêm bấm vào hông của cô, còn tiết kiệm thời gian cởi quần áo. Tống Duy chưa từng nghĩ đến Phó Thời Thiêm lại mất khống chế như lúc này. Theo lý thuyết sau khi đứa bé được sinh ra, bọn họ hẳn phải nên cắt đứt quan hệ. Phó Thời Thiêm cho tới bây giờ cũng coi thường cô mới phải. Tại sao? Đây coi là đói bụng ăn quàng sao?
Tống Duy cong người lên muốn tránh né, nhưng cô sao có thể là đối thủ của Phó Thời Thiêm. Anh ba hai bước liền khống chế được cô.
Cảm giác đã bị anh xâm chiếm, Tống Duy thét chói tai mắng anh. Phó Thời Thiêm nén một hơi rồi chậm rãi thở ra, đôi môi tiến tới bên tai cô, " lần sau nhớ, tắm xong phải mặc quần áo vào. Cô mà làm vậy, tôi hẳn nên khép cô vào tội cố tình quyến rũ người khác."
" Phó Thời Thiêm, lúc anh leo lên một người phụ nữ, ngay cả chọn cũng không thèm chọn sao? " Cô đang tính toán dùng lời lẽ để kích anh.
Lúc này đối với Phó Thời Thiêm mà nói, cái gì cũng không quan trọng nữa rồi. Cả người phải hoàn toàn được thoả mãn mới có thể nói tới chuyện khác, " ban đầu lúc cô được đưa tới cho tôi, bọn họ nhưng đã trải qua chọn lựa kỹ càng rồi."
" anh muốn nói gì? "
Bàn tay Phó Thời Thiêm rơi vào trước ngực cô, rồi trượt ra phía sau, " ngực này, mông này, đều cảm thấy cô sinh nở rất thuận lợi, hiểu chưa? "
" khốn kiếp! " Lời nói kế tiếp của Tống Duy bị ấn vào trong chăn đệm, bị động tác thô bạo mạnh mẽ đè xuống, cô cũng không còn sức để tiếp tục mắng anh nữa.
Cách ngày Tưởng Linh Thục qua đời, đã nửa tháng trôi qua.
Giản Lệ Đề mặc dù không thể tiếp nhận sự thật, nhưng cũng không giống như mấy ngày đầu khóc lóc náo loạn như vậy nữa. Giản Trì Hoài vẫn giữ cô ở lại Bán Đảo Hào Môn để tiện chăm sóc.
Sáng sớm, lúc Chử Đồng thức dậy liền không thấy Giản Trì Hoài. Cô rửa mặt xong rồi bước xuống lầu. Đi tới phòng ăn, Giản Trì Hoài đang ngồi ở đó dùng cơm. Ngón tay thon dài cầm lát bánh mì, tay còn lại cầm cái thìa nhỏ, khuấy đều trong chén cháo.
Chử Đồng kéo ghế ra ngồi xuống, " thế nào lại dậy sớm như thế? "
" cũng không sớm mấy, " Giản Trì Hoài liếc nhìn cô, " còn em, tại sao không ngủ thêm một lát? "
" không có anh, em cũng không ngủ được."
" vậy lát nữa ăn xong điểm tâm, chúng ta ôm nhau đi ngủ thêm một lát nữa nhé? "
Chử Đồng đã lâu không nghe thấy giọng điệu nói chuyện này của anh, một tay cô chống cằm, " được nha, em cũng không ngại đâu."
Giản Trì Hoài cười khẽ. Ánh mắt Chử Đồng rơi vào quyển sách bên tay anh, " sao vậy? Không phải hôm nay lại muốn đi dạy học chứ? "
" đúng vậy, ngồi ở nhà còn không bằng đi ra ngoài, lại nói trường học cũng không phải do anh mở, không thể cứ tiếp tục mãi như vậy được."
Khuôn mặt Chử Đồng lộ vẻ lo lắng, vươn tay nắm lấy bàn tay Giản Trì Hoài, " nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa đi? "
" không cần, trọng trách trên vai anh còn rất nặng, không thể nào cứ tiếp tục buồn bực sầu não mãi được. Cuộc sống luôn đem lại kinh nghiệm cho chúng ta. Anh không cần em phải vì anh mà lo lắng về chuyện này."
Chử Đồng nghe anh nói như vậy, ngược lại cũng yên tâm không ít.
Ăn xong điểm tâm, Giản Trì Hoài cầm sách đứng dậy. Chử Đồng ngẩng đầu lên hỏi, " chuyện anh đi dạy lại, các sinh viên đều biết hết chứ? "
" biết, hôm qua anh đã nhờ chủ nhiệm lớp báo lại rồi."
" vậy mấy sinh viên dự thính gì gì đó, nhất định là không biết nhỉ? "
Giản Trì Hoài cúi người xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, " em là muốn hỏi Bàng Tô? "
" cô ta cũng coi là sinh viên dự thính mà."
Giản Trì Hoài giơ tay lên, ngón tay lướt theo sống mũi của cô, " những chương trình học này đối với cô ta mà nói, không quan trọng, vì vậy có biết hay không cũng không quan trọng. Anh cũng sẽ không đi thông báo riêng cho một học sinh tới đi học. Như vậy, em đã yên tâm chưa? "
" nói gì vậy? " Chử Đồng sờ sờ chóp mũi của mình, " em là ai chứ, em là Tứ tẩu đó, em còn có thể không yên tâm về anh sao? "
" nhưng anh lại từ trong ánh mắt của em, nhìn ra được ý nghĩ không phải là như vậy."
Chử Đồng cầm đôi đũa trong tay, đâm mấy cái ở trong chén. Cô quay khuôn mặt nhỏ nhắn lại, " vậy còn anh, anh có thể khiến cho em mỗi giờ mỗi phút đều yên tâm không? "
Giản Trì Hoài vươn tay rơi vào trên đầu cô, " nếu lúc em muốn vì người đàn ông của mình mà lo lắng đề phòng, vậy em phải bắt anh ta làm cái gì đây? "
" anh vốn là như vậy, em nói không lại anh."
Giản Trì Hoài đem quyển sách trong tay bỏ lên bàn, " em cảm thấy giữa anh và Bàng Tô có thể tiến đến loại quan hệ nào? "
Cảm giác mà Bàng Tô đối với Giản Trì Hoài rất mơ hồ, ngay cả Chử Đồng cũng không nói rõ ràng được. Nếu đã thẳng thắn nói toạc ra, Chử Đồng cũng không sợ làm kẻ hẹp hòi, " vậy anh có cảm thấy, Bàng Tô thích anh hay không? "
" không có." Giản Trì Hoài đáp ngay.
Trông thấy chân mày Chử Đồng nhíu lại, Giản Trì Hoài kéo ghế ra ngồi vào chỗ của mình, lại nghiêm túc suy nghĩ kỹ càng, " có lẽ, đã từng có một chút manh mối hiển lộ ra."
Chử Đồng đẩy cái chén bên tay ra, tâm tình có chút kích động, " thì ra, thì ra anh thật sự có biết! "
" vậy thì thế nào? " Vẻ mặt Giản Trì Hoài vẫn bình tĩnh vô cùng, " đừng nói là phụ nữ ở bên ngoài, chỉ riêng những nữ sinh trong Thành Đại, ngưỡng mộ anh yêu mến anh, vơ một phát là được cả đống. Anh không ngăn cản được người khác đơn phương tình nguyện, nhưng việc mà anh có thể làm được là tuyệt đối không chủ động đến gần, như vậy còn chưa đủ sao? "
*: Nguyên văn " 丈二和尚摸不着头脑 " đọc là " Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não" (sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng).
Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung "Bát Quái" La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.
Bởi vậy, mọi người đều nói "Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng", về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn "摸不着头脑" (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.
← Ch. 222 | Ch. 224 → |