Em có thể ôm anh không?
← Ch.220 | Ch.222 → |
Giản Trì Hoài tựa như một bức tượng điêu khắc cứng đờ, sững sờ đứng tại chỗ. Anh nhìn chòng chọc khuôn mặt của bác sĩ, "sorry là có ý gì? "
Bác sĩ chủ trị của Tưởng Linh Thục cũng đứng ở bên cạnh. Ông ta tháo khẩu trang xuống, khuôn mặt đầy vê tiếc nuối, " thật xin lỗi, lúc ca giải phẫu mới tiến hành được một nửa, nguy hiểm không thể dự đoán được vẫn tới, chúng tôi đã cố gắng hết sức có thể, nhưng mà...... Vẫn cấp cứu không được."
Giản Trì Hoài chỉ cảm thấy trước mắt bất chợt tối sầm lại, sau lưng, truyền tới mấy trận tiếng khóc khó có thể ức chế. Giản Lệ Đề hoàn toàn bối rối, ngồi ở trên ghế, khóc không thành tiếng, chỉ là nước mắt nối nhau tuôn rơi xuống. Một hồi lâu trôi qua, cô đột ngột đứng dậy xông vào cửa phòng giải phẫu, " không phải nói chỉ là tiểu phẫu sao? Nguy hiểm không lớn, ông gạt người có phải không? Mẹ tôi làm sao có thể gặp chuyện không may chứ? "
Giản Trì Hoài ôm lấy cô. Giản Lệ Đề dùng sức muốn nhào vào trong phòng, " mẹ, mẹ —— con là Lệ Đề, mẹ trả lời con một tiếng đi! "
Giản Trì Hoài đem đầu của cô ấn vào trong lồng ngực mình, " Lệ Đề, ngồi xuống, ngoan."
" anh, bọn họ gạt em phải không? Hay là em nghe lầm? "
Nỗi đau đớn trong lồng ngực người đàn ông đang ào ạt xông ra ngoài. Anh đột ngột đẩy Giản Lệ Đề ra ngoài. Thấy Giản Thiên Thừa kinh hoảng muốn bước vào, anh ngăn ở trước mặt mọi người, " ai cũng không được vào."
" tại sao? " Trong đôi mắt Giản Thiên Thừa ánh lên nước mắt, " ba muốn đi vào gặp mẹ con một lần cuối."
" không ai có thể chịu đựng được...... Lần gặp mặt cuối cùng này." Nơi cổ họng Giản Trì Hoài nhẹ nghẹn, ngăn lại bước chân của Giản Thiên Thừa, " tự con đi một mình, con đi, con có thể chịu đựng được."
" Trì Hoài......"
Giản Trì Hoài cắt đứt lời của Giản Thiên Thừa, " ba, ba chăm sóc tốt cho ông bà nội, còn có Lệ Đề. Con đi vào đó đón mẹ ra."
Bàng Tô đang đứng ở bên cạnh anh. Cô ta lúc này, ngoại trừ khiếp sợ, chính là sự bi thương đồng cảm. Bác sĩ lắc đầu rời đi. Giản Trì Hoài nhấc chân lên định bước vào. Bàng Tô níu lại cánh tay của anh, " giáo sư Giản, hay là đừng vào đó."
" tại sao? " Giản Trì Hoài cũng không quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bên trong.
" dáng vẻ trên bàn mổ, tôi sợ thầy sẽ không chịu nổi."
" không đâu, " Giản Trì Hoài đẩy tay của cô ta ra, " bà ấy là mẹ của tôi."
Anh không nói nhiều nữa, dứt khoát bước vào trong phòng. Bàng Tô nhìn ra bên ngoài. Người nhà họ Giản đều đang đau đớn thương tâm. Giản Thiên Thừa ôm Giản Lệ Đề, mặc dù không hề gào khóc, nhưng vành mắt đã sớm đỏ bừng, mà vú nuôi mới vừa canh chừng ở bên cạnh, đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Bàng Tô nhẹ lau khóe mắt, xoay người bước vào trong phòng giải phẫu.
Giản Trì Hoài nhấc bước chân nặng nề đi tới trước bàn mổ. Bóng dáng của Tưởng Linh Thục xuất hiện như ẩn như hiện ở trong mắt anh, trên người đắp một lớp vải trắng. Đó là một loại màu sắc khiến cho người ta đau buồn vô cùng. Người đàn ông bước tới bên giường của bà, cả người vẫn đứng thẳng tắp, nhưng ánh mắt lại trở nên đờ đẫn tràn đầy hoảng hốt.
" mẹ." Anh nghiến răng, nhẹ nhàng gọi một tiếng. Giản Trì Hoài vô cùng không thích ứng với bộ dáng này của bà. Hơn hai giờ trước, Tưởng Linh Thục vẫn còn đang cùng anh vừa nói vừa cười, bảo rằng chờ xong ca phẫu thuật, trong lúc nhất thời không thể ăn uống, dặn anh đừng ăn cơm ở trước mặt bà, ngay cả uống nước cũng không được.
Người nằm trên giường, đã sớm không một tiếng động, càng không còn giống như thường ngày nữa, dịu dàng mà tràn đầy vui vẻ trả lời anh.
Loading...
Giản Trì Hoài lại lên tiếng, " mẹ! "
Vành mắt Bàng Tô chua xót, muốn an ủi, nhưng không biết nên nói điều gì. Hai tay Giản Trì Hoài chống lên bàn mổ, định vén tấm vải trắng lên. Bàng Tô sải bước đi tới, đè lại bàn tay của người đàn ông, " Giản Trì Hoài, đừng như vậy! Bác cũng sẽ không muốn thầy thấy bộ dáng này của bác đâu! "
Giản Trì Hoài đè nén tâm tình bị ức chế, hất tay của Bàng Tô ra, " tôi sớm nói qua, bất kể kết quả như thế nào, tôi cũng có thể tiếp nhận."
Anh từ từ kéo tấm vải trắng xuống. Mái tóc của Tưởng Linh Thục cũng đã sớm bị cạo hết. Trên đỉnh đầu sạch sẽ trơn bóng, một đường mổ dữ tợn kéo dài từ trước ra sau. Bà là qua đời giữa ca mổ, bác sĩ vì muốn để cho bà ra đi trọn vẹn, liền khâu lại vết mổ đàng hoàng. Vẻ mặt Giản Trì Hoài hiện đầy đau đớn. Tuyệt vọng khó có thể nói được khiến cho lòng anh đau triệt để. Anh cũng không biết làm thế nào để biểu đạt nỗi bi thương của mình. Trái tim tựa như là bị người ta hung hăng rạch, xé. Anh từ từ cúi người xuống, lồng ngực phập phồng, hai vai run rẩy kịch liệt.
Bàng Tô nhìn Giản Trì Hoài quỳ một gối xuống. Cok ta chưa từng trông thấy bộ dáng này của anh. Toàn bộ nỗi bi ai của anh đều viết hết ở trên mặt. Anh cũng không còn là người đàn ông lạnh nhạt vô tình mà trầm ổn ẩn nhẫn nữa.
Sau khi vú nuôi từ cửa phòng giải phẫu rời đi, hầu như trong suốt quãng đường đi đều lảo đảo trở về khu phòng bệnh nhi đồng.
Nguyệt Nguyệt được truyền nước biển xong, nằm trên giường mới vừa ngủ thiếp đi. Chử Đồng không yên lòng nhìn ra bên ngoài. Bất chợt nghe thấy tiếng động có người mở cửa, cô vội vàng đứng dậy, thấy vẻ mặt hốt hoảng của vú nuôi chạy lại đây.
Trong lòng Chử Đồng đột nhiên kinh hoảng, lời cũng hỏi không thành câu, chỉ sợ nghe thấy tin tức gì không tốt.
Lý Tĩnh Hương đang rót nước, thấy bộ dáng này của vú nuôi, đương nhiên cũng sốt ruột, " bên kia sao rồi? "
Vú nuôi lắc đầu một cái, vành mắt đỏ bừng, " qua đời."
" cái gì qua đời! " Trái tim Chử Đồng rõ ràng bắt đầu kịch liệt nhảy lên. Vú nuôi lau chùi khóe mắt, " ngài mau đi đi."
Chử Đồng không nghe lọt được từ ngữ gì khác nữa, nhấc bước chân lên chạy nhanh ra bên ngoài.
Trong phòng giải phẫu đè nén một loại thanh âm rất kỳ quái. Giản Trì Hoài quỳ một gối ở bên cạnh, nơi cổ họng thật lâu cũng không lên tiếng. Bàng Tô thấy anh nắm chặt tay của Tưởng Linh Thục rồi áp vào trán mình, giọng nói bi thương lúc này mới vang lên, " mẹ, mẹ! "
Lòng của Bàng Tô cũng theo đó mà run rẩy. Âm thanh đó, tựa như một con thú nhỏ sơ sinh, mất đi mẹ của mình, mất đi sự che chở to lớn nhất, cô đơn lạc lõng giữa cánh rừng trống trải.
Giản Trì Hoài hoàn toàn không biết bên cạnh còn có người. Toàn thân anh trái tim anh đều đang đắm chìm trong thế giới của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vầng trán của Tưởng Linh Thục, lòng đau đã sớm bị khoét rỗng. Anh biết, anh không nên kiên trì đòi làm giải phẫu. Anh vẫn luôn hy vọng sẽ có kỳ tích xảy ra. Thế nhưng anh không dám nghĩ tới, lại khiến cho Tưởng Linh Thục nằm trên bàn mổ giữa ca phẫu thuật, cứ như vậy cô đơn lẻ loi mà ra đi.
Trước khi nhắm mắt, bọn họ ngay cả gặp mặt lần cuối cũng không được.
" mẹ, mẹ tỉnh lại đi, chúng ta về nhà. Con cũng sẽ không bắt mẹ làm phẫu thuật nữa, không bắt mẹ phải chịu đựng đau khổ này nữa, mẹ......"
Chử Đồng vội vàng chạy tới cửa phòng giải phẫu, thấy Giản Thiên Thừa đang ôm thật chặt Giản Lệ Đề. Ông nội đang an ủi bà nội đã khóc đến mức đau lòng. Nước mắt Chử Đồng liền bắt đầu chảy ra không ngừng. Cô nhìn quanh bốn phía, không hề thấy Giản Trì Hoài. Cô đi tới cửa phòng giải phẫu, nghe thấy bên trong mơ hồ có âm thanh của người đàn ông, Chử Đồng nhấc bước chân lên đi vào trong phòng.
Giản Trì Hoài vẫn duy trì tư thế mới vừa rồi, không hề nhúc nhích. Bóng dáng cao lớn co rúc trước bàn mổ. Anh ngẩng đầu lên, vừa khéo thấy vết máu trên đầu Tưởng Linh Thục, anh hầu như đã sụp đổ ngay tại chỗ. Giản Trì Hoài nắm chặt tay của Tưởng Linh Thục. Hô hấp của anh càng ngày càng gấp rút, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của mẹ mình. Bàng Tô thấy nước mắt của anh đã rơi xuống, gân xanh nơi huyệt thái dương hầu như căng ra muốn đứt. Giản Trì Hoài thở hổn hển từng ngụm từng ngụm. Nỗi đau đớn này khiến anh có cảm giác như bị rơi xuống mười tám tầng địa ngục.
Bàng Tô nhìn vào trong mắt, cũng đau lòng không chịu được. Cô ta nhìn thấy Giản Trì Hoài nhắm lại đôi mắt. Cô ta vươn tay ra rơi vào đầu vai người đàn ông, cái gì cũng không nói. Giản Trì Hoài quỳ gối ở đó, cả người đều đang run rẩy, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Lúc ấy anh cái gì cũng không suy nghĩ, chỉ giơ tay ra, ôm lấy hông của Bàng Tô, đem mặt chôn thật chặt ở trước người của cô ta.
Nước mắt của Bàng Tô cũng rơi xuống. Cô ta cũng không biết vì cái gì, hình như không chỉ bởi vì đau lòng mà thôi.
Bàn tay của cô ta đặt trên đầu Giản Trì Hoài. Mái tóc của anh dày mà mềm mại. Bang tay cô ta dán sát vào đầu của anh, đem anh ôm vào trong lòng của mình.
Hình như chỉ có làm như vậy, Giản Trì Hoài mới có thể không chút kiêng kỵ mà khóc lên.
Anh cần phải phát tiết, cần một chỗ dựa để ôm vào trong lòng. Bàng Tô ôm lấy anh thật chặt, một lời cũng không nói, làm tốt phận sự của một người biết lắng nghe, và một người có thể kịp thời an ủi.
Chử Đồng bước vào trong phòng, thấy cảnh tượng này, bước chân không khỏi khựng lại.
Cô nhìn thấy chồng của cô đang quỳ trên mặt đất, quỳ gối trước giường của Tưởng Linh Thục, mà Bàng Tô lại đang ôm chặt lấy anh.
Nước mắt Chử Đồng lại lần nữa vỡ đê chảy ra. Trong lòng cô có một tư vị không nói ra được, thật sự khiến lòng đau như dao cắt. Thế nhưng vào lúc này, cô không thể nào xoay người rời đi được. Chử Đồng nhấc bước chân nặng nề bước về phía trước. Lúc Bàng Tô nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên, Chử Đồng đã đi tới sau lưng hai người. Cô liếc nhìn Bàng Tô. Bàn tay của Bàng Tô cũng chỉ giật giật, nhưng lại không hề rời khỏi đầu của Giản Trì Hoài.
Chử Đồng nhìn chằm chằm Bàng Tô không chớp mắt, cô ta cũng nhìn lại cô như vậy. Chử Đồng không khỏi ngồi xổm người xuống, hai tay đặt trên bả vai Giản Trì Hoài, " ông xã? "
Giản Trì Hoài hình như một chữ cũng không nghe thấy. Chử Đồng kéo tay của người đàn ông, vậy mà cánh tay của Giản Trì Hoài vẫn ôm chặt như cũ, cư nhiên kéo cũng không ra được. Chử Đồng chạm vào cánh tay của người đàn ông. Anh dùng sức đến mức ngay cả cơ bắp trên cánh tay cũng căng cứng, tựa như chỉ cần vừa buông lỏng ra, sẽ mất đi thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Chử Đồng thử mấy lần cũng không thể kéo được Giản Trì Hoài trở về.
Bàn tay của Bàng Tô xuôi ở bên người. Cô ta không làm động tác ôm ấp nữa, chỉ là cũng không hề đẩy người đàn ông ra.
Chử Đồng không dám nhìn Tưởng Linh Thục nằm trên bàn mổ. Cô sợ khi cô vừa nhìn thấy cảnh tượng đó, sẽ càng thêm không chịu nổi. Cô quỳ ở bên cạnh Giản Trì Hoài, giơ hai tay ra, khó khăn đem đầu của anh quay về phía mình. Cô nhìn thấy hai mắt Giản Trì Hoài nhắm nghiền, trên mặt bị thống khổ phủ kín tràn đầy. Chử Đồng tiến lên phía trước, tựa trán thật chặt vào Giản Trì Hoài.
" ông xã, là em mà, ông xã."
Giản Trì Hoài vẫn như cũ không hề mở mắt ra. Hai tay Chử Đồng vuốt ve gò má của người đàn ông, " ông xã, em ở đây, em vẫn luôn ở đây."
Mi mắt Giản Trì Hoài rõ ràng rung động. Hàng mi dày ướt át hơi chớp chớp, sau đó mở mắt ra. Gần trong gang tấc chính là gương mặt mà anh cực kỳ quen thuộc. Cánh tay Giản Trì Hoài đang ôm Bàng Tô cũng buông lỏng ra một chút. Bàn tay đang xuôi ở bên người của Bàng Tô không khỏi siết chặc lại. Cô ta muốn giữ tay của anh lại, không để cho anh động. Thế nhưng cô ta biết mình không thể làm như vậy được!
Giản Trì Hoài hoàn toàn rút tay của mình về, sau đó một phát đem Chử Đồng ở trước mặt ôm vào trong lòng, sử dụng toàn bộ sức lực. Lồng ngực Chử Đồng cứng lại, hai cánh tay Giản Trì Hoài siết lại thật chặt, giọng nói run rẩy mở miệng, " từ nay về sau, anh sẽ không có mẹ."
Nước mắt Chử Đồng càng tuôn ra ào ạt, hai tay cô ôm chặt Giản Trì Hoài. Lúc này, bất kỳ lời an ủi cũng đều trống rỗng và nhạt nhẽo. Bàng Tô đứng ở bên cạnh. Cô ta lúc này, hoàn toàn chính là một kẻ dư thừa. Chử Đồng và Giản Trì Hoài ôm nhau thật chặt, hận không thể hoà tan máu thịt của mình vào nhau. Một hồi lâu sau, Chử Đồng mới lui người ra, để cho đầu của Giản Trì Hoài tựa vào bả vai của mình. Ngón tay mảnh khảnh của cô xuyên vào mái tóc của anh vuốt ve từng lần một. Người đàn ông cũng bắt đầu từ từ bình tĩnh lại, cúi người xuống, như một người đang chậm rãi tiến vào giấc ngủ.
Tay còn lại của Chử Đồng vỗ nhẹ trên lưng Giản Trì Hoài, cho đến khi nghe thấy từ ngoài cửa phòng giải phẫu truyền tới tiếng bước chân.
Giản Lệ Đề oà khóc chạy tới, " mẹ, mẹ ——"
Chử Đồng vội vàng buông tay đang ôm Giản Trì Hoài ra. Cô nhanh chóng đứng dậy, tầm mắt chạm đến Tưởng Linh Thục đang nằm trên bàn mổ. Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng cả trái tim vẫn là trong nháy mắt bị xé ra chia năm xẻ bảy. Nước mắt cô lại lần nữa vỡ đê chảy ra, nén nhịn tiếng khóc, đem tấm khăn phủ màu trắng kia đắp qua mặt của Tưởng Linh Thục.
Giản Lệ Đề nhào tới trước mặt, ôm lấy hai chân của Tưởng Linh Thục mà lay động." mẹ, mẹ tỉnh dậy, mẹ nói chuyện với con đi."
Người nằm trên bàn mổ cũng không hề động đậy. Hai tay Giản Lệ Đề run rẩy định vén khăn phủ lên để nhìn mặt Tưởng Linh Thục một lần cuối cùng. Lúc này, Giản Trì Hoài vẫn đang cứng đờ lại bất chợt đứng dậy. Hai tay anh ôm lấy Giản Lệ Đề kéo cô ra, " Lệ Đề ngoan, đừng nhìn."
Anh vẫn giống như khi còn bé dụ dỗ cô như vậy. Giản Lệ Đề khóc đến mức tê tim liệt phổi, " mẹ, mẹ tỉnh lại đi, mẹ! "
Giản Trì Hoài ôm cô ra khỏi phòng giải phẫu. Chử Đồng quay đầu lại nhìn về phía Tưởng Linh Thục. Đôi mắt cô đẫm lệ mơ hồ, chỉ có thể thấy được một khối trắng tinh mờ nhạt, yên lặng nằm ở nơi đó, không thấy được con trai và con gái mà bà yêu thương nhất đang gào khóc.
Chử Đồng liếc nhìn sang Bàng Tô ở bên cạnh, giọng nói nặng nề, " cô cũng đi ra ngoài đi."
" Đồng Đồng, nén bi thương chấp nhận biến cố."
Ánh mắt Chử Đồng bình tĩnh nhìn về phía cô ta, ngón tay Bàng Tô khẽ động, " mới vừa rồi, thầy ấy chẳng qua chỉ là quá không chịu nổi cần sự an ủi mà thôi, có thể đã coi tôi thành cô."
" việc này không cần cô phải giải thích, tôi đều biết."
Bàng Tô hướng trên bàn mổ liếc nhìn, sau đó xoay người rời đi.
Bộ dáng này của Tưởng Linh Thục, ngoại trừ ba người trong phòng mổ lúc ấy, không có người nào khác thấy được. Tính bà thích cái đẹp, quyết không cho phép lúc mình ra đi lại bị người khác nhìn thấy bộ dáng này của mình.
Trong lễ truy điệu, Tưởng Linh Thục đội tóc giả, người mặc một bộ sườn xám màu đen tuyền. Giản Lệ Đề gào khóc mãi không thôi. Không ít bạn bè thân thích biết được tin tức này cũng kinh ngạc vô cùng. Tiếng khóc tràn ngập khắp toàn bộ buổi lễ truy điệu.
Chử Đồng mặc đồ màu đen đứng ở bên cạnh Giản Trì Hoài. Chiếc áo sơ mi màu đen ôm sát người người đàn ông. Ánh mắt của anh lạnh nhạt bình tĩnh, tựa như từ trước khi xảy ra chuyện trong phòng mổ, cho tới bây giờ cũng chưa từng phát sinh điều gì tương tự.
Giản Thiên Thừa quỳ trước quan tài của Tưởng Linh Thục, kéo tay của vợ mình, nói lời tạm biệt cuối cùng.
Mặc dù cả đời ông, ông cũng không hề yêu thương người phụ nữ này, nhưng người phụ nữ này đã sớm trở thành một phần không thể thiếu được trong cuộc sống của ông. Bây giờ thực sự đánh mất đi, Giản Thiên Thừa cũng không có cách nào để tiếp nhận được.
Cả nhà họ Giản chỉ có một đứa con trai là Giản Trì Hoài. Anh đã phải chịu đựng một nỗi đau to lớn như vậy, vẫn nhất định phải xử lý hàng loạt các vấn đề lớn nhỏ.
Bạn bè người thân tốp năm tốp ba kéo nhau đi vào, nhìn mặt Tưởng Linh Thục lần cuối xong, cũng liền bước ra ngoài chờ.
Bàng Tô mặc một bộ quần áo đơn giản màu đen bước vào buổi lễ truy điệu, đi theo người trước mặt cúi người xuống chào rồi dâng hoa trong tay lên. Làm xong cô ta cũng không lập tức rời đi, mà lại đứng dậy đi tới trước mặt Giản Trì Hoài và Chử Đồng.
Cô ta cũng không có lời an ủi gì khác để nói ra, chỉ có thể mặt mũi nghiêm túc mở miệng, " nén bi thương chấp nhận biến cố."
Giản Trì Hoài nhẹ gật đầu. Chử Đồng làm động tác xin mời, ý bảo cô ta đi ra ngoài.
Bàng Tô đương nhiên sẽ không ở lại lâu, nhấc chân lên bước ra ngoài.
Lúc đưa Tưởng Linh Thục đi, Giản Lệ Đề khóc đến mức hầu như bất tỉnh. Từ nhỏ cô chính là được Tưởng Linh Thục và Giản Trì Hoài nâng niu trong tay mà lớn lên. Cô còn hy vọng có thể mãi mãi được vùi trong lòng mẹ mình vừa làm nũng, vừa tâm sự về những chuyện của con gái. Thế nhưng bây giờ, mẹ cô cứ như vậy mà không còn.
Đối với cô mà nói, một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có.
Giản Trì Hoài bước tới, đỡ Giản Lệ Đề đứng lên rồi ôm vào trong lòng. Bàn tay anh che lại đôi mắt của em gái. Có vài cảnh tượng, anh không muốn để cho cô nhìn thấy.
Bàn tay Giản Trì Hoài bị nước mắt của Giản Lệ Đề thấm ướt. Cô nắm thật chặt tay của Giản Trì Hoài. Cánh tay người đàn ông thu hẹp, một chút cũng không hề buông ra.
Sau khi làm xong tang sự, Giản Trì Hoài đón Giản Lệ Đề về Bán Đảo Hào Môn, dặn dò người giúp việc hết lòng chăm sóc.
Nguyệt Nguyệt được truyền dịch, bệnh tình đã được khống chế và chuyển biến tốt lên, mấy ngày nay tất cả đều nhờ vú nuôi trông nom. Chử Đồng thật vất vả mới dỗ được bé ngủ thiếp đi. Sau khi cô đóng cửa phòng lại, quay trở về phòng ngủ chính.
Giản Trì Hoài cũng không có ở trong phòng, chỉ là rèm cửa sổ phòng ngủ bị phủ xuống kín mít không một chút ánh sáng. Chử Đồng bước tới trước cửa sổ sát đất, một phát kéo rèm ra, quả nhiên một bóng dáng cô đơn buồn bã liền rơi vào trong mắt.
Lúc này Giản Trì Hoài không hề nhúc nhích ngồi trên ghế sa lon. Chử Đồng mở cửa sổ sát đất ra, sau đó bước ra ngoài.
Giản Trì Hoài cũng không ngẩng đầu lên. Chử Đồng bước tới bên cạnh, ngồi xuống sát anh.
Người đàn ông mở miệng hỏi, " hôm nay là ngày mấy? "
" ngày mười một."
" thứ mấy? "
" thứ năm." Chử Đồng đáp.
" là ngày thứ mấy mẹ anh rời đi? "
Chử Đồng không nói nên lời. Nơi cổ họng cô nhẹ nghẹn lại, vươn tay nắm lấy tay của Giản Trì Hoài, một hồi lâu sau mới khống chế được tâm tình của mình, " ông xã, đừng như vậy."
" anh vẫn luôn cảm thấy mẹ anh vẫn còn chưa đi. Mẹ vẫn còn đang ở trong sân của nhà họ Giản trồng hoa, ở trong vườn của ông bà nội hái trái cây, ở trong Bán Đảo Hào Môn chơi với Nguyệt Nguyệt. Tóm lại, mẹ vẫn còn đang ở bên cạnh anh."
Chử Đồng nắm chặt bàn tay của Giản Trì Hoài. Khoé miệng người đàn ông nhẹ kéo ra nhìn về phía cô, " Chử Đồng, em nói xem, có phải anh nhất định phải tiếp nhận sự thật này không? Trong lòng anh cũng rõ như gương, cũng không phải là không muốn chấp nhận. Chỉ là, điều này khiến cho lòng của anh quá đau đớn."
← Ch. 220 | Ch. 222 → |