Bỏ thuốc
← Ch.217 | Ch.219 → |
Giản Trì Hoài quay trở lại trước mặt cô ta, " cách giờ học còn sớm, vào đi."
" trong phòng trống rỗng, ngồi cũng không thoải mái, tôi vẫn nên ngồi chờ ở ngoài thôi, nhìn mọi người đánh cầu trong sân, tốt vô cùng." Một tay Bàng Tô chống cằm, hướng Giản Trì Hoài liếc nhìn, " giáo sư Giản, có phải Đồng Đồng đối với tôi hiểu lầm rất sâu hay không? "
" không có, sau khi trở về cô ấy đã nghĩ thông, cũng cảm thấy rất ngại ngùng."
Bàng Tô mỉm cười gật đầu, " vậy thì tốt rồi, hy vọng chúng tôi sau này vẫn còn có thể làm bạn bè."
Giản Trì Hoài mỉm cười, cũng không hề trả lời. Đây là chuyện giữa hai người phụ nữ các cô, anh không làm chủ được.
Nhà họ Phó.
Phó Thời Thiêm như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm con gái đang đi tới đi lui trong phòng khách. Những ngày mới đầu, thật là khổ không thể tả. Anh mỗi ngày đều vượt qua trong tiếng khóc khàn giọng của Giản Bảo Bảo, may nhờ Tống Duy còn có thể dỗ được con bé. Dần dần, thời gian con gái khóc lóc càng ngày càng ít.
Mà chỉ có như vậy, Phó Thời Thiêm mới có thể dành thời gian suy nghĩ đến chuyện khác. Nói ví dụ như, Chử Đồng.
Ban đầu, anh đào một cái hố sâu như vậy, không tiếc lôi cả con gái của mình vào cuộc, mới thấy được một chút hiệu quả. Chỉ là giữa Giản Trì Hoài và Chử Đồng, hầu như không hề bị ảnh hưởng bao nhiêu cả, vẫn ngày ngày ở bên cạnh nhau.
Cũng không lâu lắm, Tống Duy đã tới. Giản Bảo Bảo trông thấy cô thật hào hứng. Tống Duy cũng không muốn gặp Phó Thời Thiêm, nhưng anh một tuần chỉ cho phép cô có cơ hội được gặp con gái một lần. Đừng nói là Phó Thời Thiêm, coi như có thả một con cọp ra, cô cũng phải bất chấp nguy hiểm mà chạy vào.
Tống Duy ôm lấy con gái đi lên lầu. Phó Thời Thiêm liếc nhìn theo bóng lưng của cô, trong lòng nổi lên một cảm giác quái dị không nói ra được. Người phụ nữ này cũng thật không coi bản thân mình là người ngoài, trực tiếp liền bước lên lầu.
Cũng không lâu lắm, Tống Duy vốn dĩ muốn đi xuống lầu chuẩn bị trái cây cho Giản Bảo Bảo. Cô mới vừa bước tới đầu cầu thang, liền nghe thấy bên dưới có nói giọng nói truyền tới. Người người này hẳn là mới bước vào. Tống Duy nghiêng người qua, chỉ kịp liếc thấy bóng dáng của ông cụ Phó.
Cô nghe Phó Thời Thiêm lên tiếng chào hỏi, " ông nội, chú."
Một tay Tống Duy bấm vào lan can, vội vàng ngồi xổm người xuống, sợ bị người ta phát hiện ra.
" lão Tam, chuyện xảy ra lần trước, cháu có biết em họ của cháu bị thương nặng đến thế nào không? " Chú của Phó Thời Thiêm đi thẳng vào vấn đề, trong ánh mắt tựa như có thể toé ra lửa.
" cháu biết, trên đầu khâu mười mấy mũi, tóc cũng vì thế mà phải cạo sạch, còn gì nữa không? "
Ông cụ Phó nghe vậy, sắc mặt liền trầm xuống, " cháu còn muốn em của cháu bị thương thành cái dạng gì nữa? "
" ông nội, cháu chẳng qua là quan tâm thôi mà."
" có người quan tâm như cháu sao? "
Phó Thời Thiêm xoè hai tay ra, " được rồi, nếu ngay cả nói chuyện cũng có lỗi, vậy cháu không nói nữa."
" lão Tam, chúng ta nói chuyện nghiêm chỉnh đi. Chắt gái của ông đâu? " Ông cụ nhìn lấm lét bốn phía hỏi.
" ngủ rồi."
" trước cháu nói là con bé sợ người lạ, lúc về đây vẫn luôn khóc rồi lại khóc. Bây giờ ông muốn gặp nó, cháu lại nói nó ngủ rồi. Không sao cả, hôm nay ông không thể không gặp được con bé." Ông cụ nói xong liền định đứng dậy. Hai tay Phó Thời Thiêm khoanh lại ở trước ngực, nâng cao một bên chân mày, " ông nội, hôm nay mọi người tới đây, rốt cuộc là vì chuyện của lão Ngũ hay là vì con gái của cháu mà tới? "
" vì cả hai chuyện."
Loading...
" tốt lắm, cháu sẽ mổ xẻ rõ ràng từng chuyện một."
Chú của Phó Thời Thiêm hướng anh liếc nhìn, " được, trước tiên là nói về chuyện của chú. Tống Duy đem lão Ngũ hại thành như vậy, chú sẽ không từ bỏ ý định. Cháu cũng đừng giấu giếm nó nữa, đem nó giao ra cho chúng ta đi."
" giao cho chú, chú định làm gì? Giết chết sao? " Lời từ trong miệng Phó Thời Thiêm nói ra vô cùng tàn nhẫn cay độc, giọng điệu lại nhẹ nhàng bình thản như không.
Tống Duy đang núp ở đầu cầu thang không khỏi một trận run rẩy. Chú của Phó Thời Thiêm lên tiếng hừ nhẹ, " cháu cũng đâu có coi trọng nó. Chuyện của nó, cháu cũng đừng xía vào."
" cô ta là mẹ của con gái cháu."
" ô, cháu cư nhiên thừa nhận nó? "
Tư tưởng của Phó Thời Thiêm rất rõ ràng, cũng sẽ không bị vài ba lời của người khác mà đổi ý, " dù cho cháu có thừa nhận Tống Duy hay không, cô ta cũng phải sống cho thật tốt. Cháu cũng không muốn con gái của cháu không có mẹ."
Ngón tay của chú Phó Thời Thiêm run rẩy chỉ chỉ vào anh, " ý của cháu là, cháu mặc kệ chuyện em cháu bị thương? "
" chú, chú người lớn rộng lượng chút đi. Ở ngay trước mặt máu mủ của nhà họ Phó, chuyện có lớn bằng trời cũng phải coi như không. Liễu Liễu là đứa bé đầu tiên của nhà họ Phó chúng ta, là trưởng nữ của Phó Thời Thiêm cháu, chú hiểu không? "
Liễu Liễu là tên ở nhà mà Phó Thời Thiêm mới đặt cho Giản Bảo Bảo. Đứa bé này họ Phó, cũng không thể cứ gọi là Giản Bảo Bảo Giản Bảo Bảo được.
Chú của Phó Thời Thiêm cũng coi là nghe rõ từng lời của Phó Thời Thiêm, ý tứ cũng không thể rõ ràng hơn được nữa, có trách cũng chỉ trách con trai của mình không có năng lực, không thể sinh con đẻ cái được.
Ông cụ đã sớm đoán được kết quả như thế, ông cũng lười dính vào, " vậy cháu dự định lúc nào mới cho Liễu Liễu nhận ông bà tổ tiên, thông báo với tất cả giới truyền thông? "
" qua một thời gian ngắn nữa đi. Bây giờ con bé vẫn còn xa cách cháu lắm, cháu cũng không muốn hù doạ đến con gái của mình."
Lòng ông cụ nóng như lửa đốt. Nhà này người nào tuổi cũng không còn nhỏ nữa rồi, " đối mặt với giới truyền thông, cháu cũng phải ăn nói cho đàng hoàng. Con bé cũng không thể mang thân phận con riêng được."
" cháu biết, chuyện này để hôm nào bàn lại đi. Ông nội, ông và chú cứ về trước đi."
Chú của Phó Thời Thiêm đương nhiên không chịu bỏ cuộc dễ dàng như vậy, " cháu hoặc là ngày ngày đều trông chừng Tống Duy, nếu không, những vết khâu trên đầu con chú, chú sớm muộn gì cũng có ngày sẽ tính sổ lên người cô ta! "
Sau khi bỏ lại những lời ngoan độc ấy, chú của Phó Thời Thiêm liền thẳng tắp rời đi. Tống Duy vội vàng đứng dậy trở về căn phòng trên lầu.
Buổi chiều, Chử Đồng đi mua mua ít đồ cho Tưởng Linh Thục ở trung tâm thương mại, thuận tiện cũng mua không ít quần áo và đồ chơi cho trẻ con. Cô đi tới nhà họ Phó, mang theo phần đồ đã mua cho Giản Bảo Bảo.
Trong phòng khách, cũng chỉ có một mình Phó Thời Thiêm. Thấy Chử Đồng bước vào, ánh mắt anh rõ ràng tỏa sáng, " cô tới thăm con gái hả? "
" nếu không, chẳng lẽ lại tới thăm anh."
" tôi cũng biết cô không bỏ được con gái mà."
Chử Đồng đem đồ đặt xuống ghế sa lon, " đừng có mở mồm ra là con gái con gái, làm cho người ta nghe thấy không thoải mái."
" nhưng câu này của tôi, nói cũng không sai chứ? "
Chử Đồng nhìn về phía đầu cầu thang hỏi, " Giản Bảo Bảo đâu? "
" sau này gọi con bé là Liễu Liễu *."
*: sáng sủa, rõ ràng
" Liễu Liễu, sáng sủa sao? " Chử Đồng cau mày lại. Đúng là không biết thưởng thức gì cả, Giản Bảo Bảo mới thật dễ nghe chứ?
Thân thể Phó Thời Thiêm dựa vào ghế sa lon, một tay vắt trên lưng ghế, nâng tầm mắt lên nhìn cô, " Chử Đồng, cô thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện rời bỏ Giản Trì Hoài sao? "
" đương nhiên, không hề! "
" tôi trăm phương ngàn kế vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy, cô cư nhiên nhìn cũng không thèm nhìn tôi một cái? "
Chử Đồng tựa như vừa nghe được một câu chuyện cười, " Phó Thời Thiêm, có phải anh vẫn còn cảm giác mình rất vĩ đại hay không? "
" ít nhất người đàn ông tình nguyện vì cô mà hao tổn tâm tư, đáng để cô giao phó cả đời."
Chử Đồng liền trả lời, " sự tự tin của anh có bao lớn vậy? Tôi đã sớm nói rồi, tôi còn hận không thể cắn rơi của anh một miếng thịt, nhưng Giản Bảo Bảo đang ở chỗ của anh, tôi thì không chịu được việc không đến gặp con bé."
Đối mặt với người phụ nữ này, Phó Thời Thiêm có chút cảm giác vô lực. Một chút âm mưu rót mật vào lòng người cũng hoàn toàn thất bại rồi, còn có thể xuất ra được cái chiêu gì nữa đây?
Tống Duy đi tới đầu cầu thang, hướng xuống lầu dưới nhẹ lên tiếng gọi, " Chử Đồng."
Chử Đồng vừa ngẩng đầu lên, khuôn mặt liền nở nụ cười, " Giản Bảo Bảo đâu? "
" đang ngồi chơi, cô lên lầu vào đây đi."
" ừ." Chử Đồng cầm đồ trên ghế sa lon lên, trực tiếp đi lên lầu. Hai người cứ như vậy mà quăng Phó Thời Thiêm sang một bên.
Bước tới căn phòng của Giản Bảo Bảo, Chử Đồng vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn, tiến lên ôm lấy con gái, hôn rồi lại hôn, " bảo bối, nhớ mẹ không? "
Tống Duy tựa vào cạnh cửa sổ, hướng xuống lầu dưới liếc nhìn. Chử Đồng ôm chặt lấy Giản Bảo Bảo, trong lòng ngổn ngang trăm mùi vị.
" nhìn ra được, cô vô cùng vô cùng thích Liễu Liễu."
Đột ngột nghe thấy cái tên này, Chử Đồng cảm thấy rất không quen. Cô ngồi xuống mép giường, giơ tay xoa đầu của cục cưng, " con bé là con gái của tôi, tôi đương nhiên là thích rồi, cũng rất luyến tiếc, không sao bỏ được."
Tống Duy buông xuống tầm mắt, " tôi hiểu tâm tình của cô, cô chơi với Liễu Liễu thêm một lát đi."
" vậy còn cô? "
" tôi đi xuống lầu làm đồ ăn sáng cho Liễu Liễu, món đó con bé rất thích ăn."
Chử Đồng nhẹ gật đầu, " ừ."
Tống Duy xuống lầu bước vào trong phòng bếp. Cô đối với nơi này đã quen thuộc rất nhiều. Người giúp việc cũng biết cô là mẹ của tiểu thư, vì vậy mỗi người đối với cô tất cả đều rất cung kính.
Cô đem cà rốt hầm nhừ, cẩn thận nghiền nát, sau đó nấu chín hỗn hợp này với mì sợi, còn cho thêm một vài giọt đậu tương tươi. Mỗi lần Liễu Liễu đều có thể ăn được hơn nửa chén.
Tống Duy đem thức ăn mới vừa làm xong bưng ra ngoài, lại thiếu chút nữa đụng phải người giúp việc đang bước vào. Khuôn mặt người giúp việc đầy vẻ hốt hoảng, bắt đầu liên tục nói xin lỗi, " Tống tiểu thư, phải rồi, thật xin lỗi."
" chuyện gì xảy ra thế? Hoảng thành như vậy? "
" không có, không có gì, " Người giúp việc trẻ cố gắng giữ bình tĩnh, liếc nhìn cái chén trong tay cô, " ngài mau bưng lên cho tiểu thư đi. Nếu ngài có dặn dò gì, cứ nói với tôi."
" ừ." Tống Duy bưng chén lên, sải bước đi ra ngoài. Người giúp việc trẻ trông thấy cô đi lên cầu thang, lúc này mới cẩn thận bước vào trong phòng bếp.
Tống Duy cũng không đi lên lầu ngay lập tức, cô bước xuống hai bậc thang, xuyên qua khe hở của bình hoa trang trí trông thấy người giúp việc đang lén lút nhìn bốn phía xung quanh. Cô ta cắt quả cam, chuẩn bị vắt làm nước trái cây. Chỉ là khi mới vừa bỏ vào máy vắt cam, Tống Duy liền nhìn thấy cô ta đổ ra mấy viên thuốc từ trong một cái lọ, sau đó luống cuống tay chân ném luôn vào trong đó.
Tống Duy cảm thấy kinh hãi, cô thu hồi tầm mắt, vội vàng chạy lên lầu.
Đi ngang qua phòng của Phó Thời Thiêm, thấy người đàn ông đang dựa vào cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm công chúa ở phòng bên kia.
Tống Duy hướng anh liếc nhìn. Phó Thời Thiêm thu hồi tầm mắt, " lại cho Liễu Liễu ăn mì à? "
" con bé thích ăn."
Phó Thời Thiêm còn muốn nói điều gì nữa, lại thấy Tống Duy hướng anh liếc nhìn với ý tứ sâu xa. Khoé miệng cô cong lên một nụ cười giễu cợt như có như không. Người đàn ông đứng thẳng người dậy, " cô có ý gì? "
" cái gì gọi là có ý gì? "
" cô đừng nói cho tôi biết, đây là kiểu cười bình thường của cô."
Tống Duy hướng anh quét mắt, trong con ngươi rõ ràng có hàm chứa một loại...... một loại thâm ý mà Phó Thời Thiêm không có cách nào nói ra được. Anh cảm thấy đó là khinh bỉ. Nhưng cô dựa vào cái gì mà khinh bỉ anh chứ?
Người phụ nữ bưng chén đi ra ngoài, bước vào trong phòng, sau đó đem cửa đóng lại.
Chử Đồng vẫn còn đang trêu chọc con gái. Tống Duy vội vàng bước tới, cô đem chén đặt lên tủ đầu giường, " Chử Đồng."
Chử Đồng xoè tay ra, " đưa chén cho tôi đi, tôi đút cho."
" đừng đút, Phó Thời Thiêm bỏ thuốc cho cô đấy."
" cái gì? " Chử Đồng kinh hãi, " bỏ thuốc cho tôi? "
" ừ, người giúp việc bỏ thuốc vào trong nước trái cây, tôi thấy được."
Chử Đồng nhẹ nuốt nước bọt, " giữa ban ngày ban mặt, anh ta cư nhiên bỏ thuốc tôi? "
" cô đừng cảm thấy khó tin. Tôi ngược lại cảm thấy đây mới là tác phong của anh ta. Trước đây anh ta cũng không phải là chưa từng làm qua, chỉ là so với cách đây mấy năm, thủ đoạn vẫn còn vụng về như vậy, một chút cũng không hề tiến bộ."
Chử Đồng ôm chặt Giản Bảo Bảo vào trong lòng, " anh ta không có lầm chứ, chuyện như vậy cũng làm ra được! "
" chẳng lẽ cô vẫn cảm thấy anh ta còn chút lương tâm trong đầu sao? " Tống Duy bước nhanh đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống dưới, " Phó Thời Thiêm còn nuôi hai con chó lớn đấy, coi như có nhảy xuống, cô cũng không có cách nào mà chạy trốn được."
" lát nữa họ mang lên đây, tôi không uống là được."
" cô có tin không? Nếu cô không uống, anh ta sẽ cho người ép cô uống."
Sắc mặt Chử Đồng hơi căng thẳng, " tôi tin, anh ta là kẻ tồi tệ."
Tống Duy chỉ cánh cửa kia, " tôi đã khóa trái rồi, nhưng cũng không chống đỡ được bao lâu đâu, dưới lầu vẫn có chìa khóa."
Chử Đồng nín thở cứng người. Nhìn khuôn mặt nóng nảy của Tống Duy, cô ngược lại an ủi Tống Duy một câu, " không sao đâu, có thể nghĩ cách mà."
Lúc này trong sân vườn Thành Đại được ánh mặt trời trải qua, Bàng Tô nhìn chằm chằm vào quyển sách, có chút không yên lòng. Giản Trì Hoài đang giảng bài, cô ta nghe lọt được một nửa, nửa còn lại cũng từ tai này chạy sang tai kia.
Lúc tiếng chuông tan học vang lên, Giản Trì Hoài đặt thước kẻ xuống, còn chưa kịp nói tan lớp, liền trông thấy Bàng Tô đã bắt đầu vội vội vàng vàng thu dọn sách vở.
Hai đường mày kiếm nghiêm túc đẹp mắt của anh nâng lên. Sinh viên nữ ngồi bên cạnh Bàng Tô khẽ kéo cánh tay của cô ta, đè thấp giọng nói, " giáo sư Giản còn chưa nói tan lớp thì không cho phép sinh viên dọn dẹp sách vở đâu. Thầy nói như vậy là không tôn trọng."
Bàng Tô vội vàng thu lại hai tay đặt trên đầu gối, cúi thấp đầu, sợ lại bị Giản Trì Hoài trách mắng mấy câu lần nữa.
Người đàn ông thu hồi tầm mắt, giọng nói nhàn nhạt lên tiếng, " tan lớp đi."
Bàng Tô cất sách vở xong, cùng các bạn học ở bên cạnh đứng dậy, cũng không chào hỏi gì Giản Trì Hoài. Cô ta đi ở đằng sau nhưng bước chân lại rất vội vã, ngay cả đánh rơi thứ gì đó xuống đất cũng không phát hiện ra.
Giản Trì Hoài bước tới nhặt lên nhìn, là một quyển sách lịch in hoa. Anh mở ra một trang. Phía trên có dùng bút để đánh dấu một ngày, mà ngày đó vừa khéo lại là hôm nay.
Giản Trì Hoài ngẩng đầu lên gọi, " Bàng Tô."
Người phụ nữ xen lẫn trong đám người quay đầu lại nhìn anh, " giáo sư Giản, có chuyện gì sao? "
Giản Trì Hoài giơ giơ quyển sách trong tay lên. Bàng Tô cúi đầu nhìn lại trong lòng mình, sau đó xoay người bước tới trước mặt anh.
" có phải lát nữa cô còn có tiết không? "
" đúng vậy, ở lớp học tập huấn, còn hai mươi phút nữa sẽ bắt đầu."
Giản Trì Hoài đem quyển sách trả lại cho cô ta, " cần gì phải chạy gấp gáp như vậy, có vài tiết học, có học hay không cũng không sao cả."
" chỉ là hôm nay tôi muốn đặc biệt bận rộn một chút mà thôi. Hôm nay không giống như mọi ngày."
" tại sao lại không giống? " Giản Trì Hoài thuận miệng hỏi.
Bàng Tô miễn cưỡng cong khóe miệng, " hôm nay, tôi không muốn cho mình một chút xíu thời gian dư thừa nào cả. Tôi sợ chỉ cần có nhiều hơn một giây, sẽ lại suy nghĩ lung tung. Có vài thứ mặc dù đã mất đi, nhưng vẫn luôn tồn tại trong lòng của tôi, chưa từng biến mất. Cảm giác đó rất khó chịu. Không nói nữa, tôi đi đây."
Bàng Tô cầm lấy quyển sách, xoay người vội vã rời đi.
Giản Trì Hoài cũng đã rõ ràng. Một ngày đặc biệt như vậy, đương nhiên là có liên quan tới chồng của cô ta.
← Ch. 217 | Ch. 219 → |