Chạy trốn
← Ch.203 | Ch.205 → |
Chử Đồng cứng người ngay tại chỗ, trong lúc nhất thời, đừng nói là lời an ủi, trong đầu tất cả các ý tưởng đều bị ngưng lại hết.
Giản Trì Hoài vươn tay ra ôm cô vào trong lòng. Hai tay Chử Đồng run rẩy, nâng lên rồi buộc lại thật chặt phía sau lưng anh.
" làm sao bây giờ? "
Cô hầu như cho là mình nghe lầm. Bởi vì bốn chữ này, cô nghĩ rằng vĩnh viễn không thể nào từ trong miệng Giản Trì Hoài nói ra được.
Anh nói " làm sao bây giờ ". Chử Đồng rất muốn giúp anh, muốn có thể thay anh ngăn cản gió mưa một lần. Thế nhưng, cô không làm được. Cô còn có thể làm gì đây? Cô chỉ có thể dùng sức ôm chặt anh, tựa như hai người cần phải sưởi ấm lẫn nhau mới có thể thoát ra từ trong hầm băng lạnh.
Một hồi lâu sau, cánh tay Giản Trì Hoài ôm lấy cô mới hơi buông lỏng. Chử Đồng lui người ra nhìn anh, " mẹ thì sao, mẹ có biết không? "
Giản Trì Hoài lắc đầu. Chử Đồng nắm bàn tay của anh." nên đến bệnh viện khác xem thử một chút đi? "
" tất cả các bệnh viện lớn nhỏ, anh đều cầm những kết quả chụp chiếu kia đi tới hỏi hết rồi. Anh biết kết quả kiểm tra không sai được, nhưng câu trả lời đều giống hệt như nhau......"
Chử Đồng ngồi ở mép giường, toàn thân đều bị bóng tối bao phủ đến mức ánh đèn cũng không có cách nào để chiếu rọi đến. Cô chợt nhớ ra cái gì đó, nóng lòng muốn có được câu trả lời, " vậy chuyện mang Giản Bảo Bảo đi là sao? Có phải bởi vì lần trước mẹ té xỉu không, khiến cho mẹ phát hiện bệnh quá trễ? "
Giản Trì Hoài lui người ra sát phía sau, phần lưng tựa vào đầu giường. Chử Đồng vội vàng mở miệng, " bác sĩ bảo, cho dù phát hiện sớm hơn một tháng cũng được rồi, có phải không? Nhưng lần trước, lúc anh nói muốn dẫn mẹ đi bệnh viện, vừa khéo Giản Bảo Bảo ngã bị thương. Nếu như, nếu như không có con bé ở đấy......" Chử Đồng nói xong lời cuối cùng, không dám nghĩ tiếp nữa, " vì vậy anh mới kiên quyết muốn mang con bé đi có phải không? "
Trên mặt Giản Trì Hoài không có chút thần sắc nào, giống như một bức tượng điêu khắc. Trong lòng Chử Đồng tựa như bị một cái dùi bén nhọn từ từ đâm vào, đau đến xuyên tim, " nhưng mà...... nhưng mà......" Cô muốn nói chuyện này không thể đổ hết lên đầu Giản Bảo Bảo. Dù sao bé vẫn còn là trẻ con. Thế nhưng khi truy cứu đến ngọn nguồn, nếu như hôm đó không có sự việc bé ngã bị thương, Giản Trì Hoài nhất định đã dẫn Tưởng Linh Thục đến bệnh viện rồi.
Ánh mắt Giản Trì Hoài rơi vào khuôn mặt Chử Đồng. Anh vươn tay ra, Chử Đồng giơ tay đặt vào trong lòng bàn tay của anh.
" anh nhất định phải mang con bé đi."
" anh trách con bé phải không? "
Ngón tay Giản Trì Hoài khẽ miết lên mu bàn tay Chử Đồng, " từ trước đến giờ anh luôn là chỗ dựa của mẹ anh, mẹ coi anh như trụ cột của nhà họ Giản. Thế nhưng từ sau khi anh có con, anh liền không để ý tới mẹ nữa. Hôm đó, lúc anh nhìn thấy Giản Bảo Bảo ngã bị thương, anh bị dọa sợ đến không chịu được. Mẹ anh nói rằng chẳng qua là bà bị huyết áp thấp, thỉnh thoảng sẽ choáng đầu. Anh cư nhiên không hề để ý. Chuyện này nếu như đặt vào trường hợp trước kia, anh sẽ tuyệt đối không cho phép nó xảy ra. Anh rõ ràng có thể kiên trì, dẫn cả mẹ lẫn con gái cùng đi tới bệnh viện. Thế nhưng lúc ấy khi anh trông thấy khuôn mặt Giản Bảo Bảo toàn là máu, anh......"
Giản Trì Hoài cư nhiên nghẹn lời. Anh thở dài thật sâu rồi lên tiếng, " cho tới bây giờ anh mới hiểu được một sự thật. Mẹ là mẹ ruột của anh, mà Giản Bảo Bảo lại không phải là con gái ruột thịt của anh."
Chử Đồng nghe được tới đây, nước mắt không nhịn được mà lăn dài. Cô cúi đầu xuống, hai tay bị Giản Trì Hoài nắm thật chặt. Người đàn ông cảm thấy hốc mắt chua chát, nhưng chỉ trong nháy mắt mơ hồ hạ tầm mắt xuống, rồi lại lập tức nhìn về phía Chử Đồng, rõ ràng khôi phục lại ngay lập tức, " trong khoảng thời gian cuối cùng này, có thể mẹ sẽ rất đau khổ. Anh không có nhiều tinh lực để chăm sóc thêm một đứa con gái. Huống chi vừa nhìn thấy con bé, tựa như mỗi giờ mỗi phút đều đang nhắc nhở anh đã vô tâm sơ ý đối với mẹ như thế nào. Anh rất khó chịu."
Chử Đồng dựa sát vào anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
" mẹ bên kia, em sẽ giúp anh cùng nhau giấu giếm. Chúng ta có thể nhờ bác sĩ khám lại, chúng ta vẫn không thể để mất hết hy vọng."
Giản Trì Hoài ôm lấy cô, không nói lời nào.
Hôm sau, Chử Đồng và Giản Trì Hoài ghé qua, ở lại nhà họ Giản ăn cơm tối.
Trong khoảng thời gian đó, Giản Lệ Đề nhận điện thoại, hăng hái bừng bừng ngồi bàn luận mấy câu trong điện thoại, sau đó cúp máy. Tưởng Linh Thục gắp thức ăn cho cô, " ai gọi điện thoại cho con vậy? "
" bạn học."
Giản Trì Hoài thờ ơ ăn cơm, " lớp mỹ thuật đó của em, dù sao cũng chỉ là nghiệp dư mà thôi, đừng thường xuyên đi ra ngoài quá, ở nhà chăm sóc mẹ nhiều hơn đi."
" anh, bạn học đã hẹn em ngày mai đi hóng gió rồi. Em vẫn luôn chăm sóc mẹ chứ bộ. Ngày ngày em đều ở nhà mà."
Tưởng Linh Thục cũng nói giúp cho con gái, " Trì Hoài, em gái của con bây giờ khó khăn lắm mới có bạn bè lại. Còn có thể thường xuyên ra ngoài, đây là chuyện tốt. Mẹ không cần con bé chăm sóc. Nếu bây giờ mẹ thấy buồn chán, có thể hẹn bạn bè đi đánh bài."
Chử Đồng cắn đầu đũa, một câu cũng không nói ra được.
Loading...
Sau khi bệnh ngoài da của Giản Lệ Đề lành hết hoàn toàn, cả người cũng sáng sủa hẳn lên. Chử Đồng ăn được một nửa đã nuốt không trôi nữa. Chiếc đũa nhẹ nhàng đâm đâm vào trong chén cơm, cơm trong miệng lại như đang tắc nghẹn ở cổ họng.
Tưởng Linh Thục bỏ đũa xuống, giơ tay lên khẽ xoa bóp trán. Giản Trì Hoài nhìn vào trong mắt, trong lòng bất chợt co rút, " mẹ, mẹ làm sao vậy? "
" đầu có chút đau."
Giản Lệ Đề tiến đến bên cạnh bà, " chuyện gì xảy ra vậy? Tối hôm qua ngủ không ngon sao? "
Giản Trì Hoài đứng dậy. Hai tay Tưởng Linh Thục khẽ xoa xoa huyệt thái dương, " xem từng người các con khẩn trương chưa kìa. Trước đó không phải đã làm kiểm tra rồi sao? Mẹ không có chuyện gì đâu."
" mẹ, nếu không chúng ta lại đến bệnh viện khác khám thử đi? "
" đến bệnh viện cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì. Con còn sợ chẩn đoán nhầm sao? Yên tâm đi, danh tiếng của viện trung tâm, con cũng không phải là không biết."
Giản Trì Hoài lúc này, hy vọng nhất ngược lại chính là chẩn đoán nhầm. Tưởng Linh Thục vỗ nhẹ xuống mu bàn tay của anh, ánh mắt rơi về phía Chử Đồng, " chuyện của mẹ, các con cũng đừng quan tâm vớ vẩn nữa, suy nghĩ một chút về chuyện của mình đi. Chử Đồng, chờ sau khi Nguyệt Nguyệt tròn hai tuổi, con cũng có thể mang thai lại đứa thứ hai rồi. Con gái mẹ cũng thích, nhưng nhà họ Giản chúng ta, tương lai tốt nhất nên có một đứa con trai."
Chử Đồng nghe được chuyện này, khóe miệng gượng gạo cong lên, " dạ, mẹ, con đồng ý với mẹ."
Cô thoải mái đồng ý như vậy, ngược lại khiến Tưởng Linh Thục cũng phải giật mình, " trước kia bảo con sinh con, con luôn ấp a ấp úng, bây giờ ngược lại dứt khoát vô cùng."
" bởi vì con muốn nhanh lên một chút để cho mẹ được ẵm cháu trai." Chử Đồng nói được đến đây, trong lòng khó nén chua xót. Chỉ là cô không thể giả vờ bày ra một bộ dáng vui vẻ, chỉ có cố hết sức không để cho mình lộ ra sơ hở.
Tưởng Linh Thục nghe thấy câu này, trong lòng tựa như được rót mật. Bà nhìn sang Giản Trì Hoài, " nghe thấy Chử Đồng nói gì không? "
Khoé miệng người đàn ông buông lỏng, " tai con cũng không phải điếc. Lúc này, trong lòng mẹ rất hào hứng có phải không? "
" đương nhiên là hào hứng rồi. Chuyện được ẵm cháu trai sao có thể không hào hứng chứ? "
Giản Lệ Đề ngồi bên cạnh cười cười nói, " mẹ, chữ bát còn chưa phẩy một nét * đâu."
*: chữ bát (八), bao gồm hai nét phẩy (phiết), một nét phẩy (phiết) còn chưa viết, thì không thể có được chữ bát. Chỉ những việc không có dấu hiệu sẽ xảy ra. (nguyên văn - Bát tự bất hoàn nhất phiết)
" anh con và chị dâu con làm việc từ trước đến giờ luôn đáng tin. Cái gì gọi là chữ bát còn chưa phẩy một nét, chờ vết mổ của Chử Đồng hoàn toàn lành hẳn, mang thai đứa bé cũng không phải là chuyện nhỏ. Ngược lại con......"
Đề tài ban nãy, cứ như vậy bị vài ba lời ngăn chặn lại. Cuộc sống có đôi lúc chính là như vậy, chờ đến khi ta muốn ngẫm nghĩ lại về nó lần nữa, có một số việc đã sớm trôi qua rồi, cũng đã đánh mất đi cơ hội tốt nhất.
Ăn xong cơm tối về đến nhà, Giản Trì Hoài một mình ẵm Nguyệt Nguyệt đi vào trong căn phòng nhỏ. Chử Đồng đang ngồi ở mép giường gấp áo lót của mình, một cái tay bất chợt thò tới, túm túm vạt áo của cô.
Chử Đồng quay đầu nhìn lại, Giản Bảo Bảo toét miệng cười, trên dưới bốn cái răng hết sức rõ ràng, giống như con thỏ nhỏ. Chử Đồng mỉm cười bước tới trước, " cục cưng."
Giản Bảo Bảo ôm lấy cô, Chử Đồng càng cảm thấy khó có thể dứt bỏ. Giản Bảo Bảo ô ô a a nói gì đó. Ánh mắt Chử Đồng quét qua nửa cái giường bên kia, trong đầu chợt hiện ra một cảnh tượng. Khi đó Giản Bảo Bảo mới ra đời không bao lâu, con bé vẫn còn được cô và Giản Trì Hoài nâng niu trong bàn tay. Có một lần khi cô tỉnh dậy, thấy Giản Bảo Bảo đang ngủ trên đôi chân khép lại của Giản Trì Hoài. Cảnh tượng đó, thật sự là cả đời cô cũng không thể quên được. Con gái thật sự giống như một chiếc áo bông nhỏ thân thiết, bé cũng là toàn bộ tình yêu mà họ đã dồn hết suốt một năm trời, nuôi lớn đến ngày hôm nay.
Sau khi Chử Đồng không nhịn được ôm chặt bé con, thế nào cũng không chịu buông ra.
Nhà họ Phó.
Đêm đã khuya, cửa phòng Tống Duy đang đóng chặt. Hai người trông chừng ngoài cửa cũng không còn đứng ở đó nữa, bởi vì cửa đã bị khóa trái, cô cũng không đi ra được.
Kim đồng hồ treo trên tường lướt qua ngày mới, cả tòa nhà đều chìm vào mộng đẹp. Trên giường có chút động tĩnh truyền tới. Tống Duy vén chăn lên, cẩn thận bước xuống giường. Cô đi tới bên cửa sổ, nhẹ đẩy cánh cửa ra. Dưới lầu là một bãi cỏ, mặc dù là lầu hai, nhưng cũng rất cao, cô không dám tuỳ tiện nhảy xuống.
Cô lấm lét nhìn trái liếc phải. Khoảng thời gian cô bị giam trong phòng cũng không hề lãng phí vô ích. Quãng đường từ đây đi tới cổng, cô đã thuộc nằm lòng, đi không dưới một trăm lần. Lúc này, bảo vệ gác cổng của nhà họ Phó cũng đã nghỉ ngơi, nhưng cổng lớn nhất định là không thể đi được. Cách duy nhất, chính là leo tường rời đi.
Tống Duy ngay cả địa điểm cũng đã tính toán kỹ lưỡng. Cô thường xuyên nằm bò cạnh cửa sổ để quan sát. Ở khoảng sân phía nam, chỗ bờ tường có một cây ngô đồng rất cao. Đến lúc đó cô chỉ cần leo lên cây, muốn trèo ra ngoài cũng không khó lắm.
Đương nhiên, việc khó khăn nhất chính là làm thế nào để chạy ra khỏi phòng mà không khiến cho mình bị thương.
Đây là vấn đề mà Tống Duy nghĩ tới trước tiên.
Cô quay người lại, mở hộc tủ ở bên cạnh ra, từ bên trong lôi ra một đống đồ. Cô đem một đầu buộc vào chân giường rồi ôm đống đồ kia đi tới cạnh cửa sổ, ném xuống.
Tống Duy thử một chút, rất chắc chắn. Đồ đạc của nhà họ Phó đều là hàng tốt. Drap giường và vỏ gối đều bị cô lôi ra hết, cắt thành từng miếng dài, sau đó buộc lại vào nhau. Chiếc giường nhanh chóng trở thành một đống bừa bộn, may mắn là không có ai chú ý đến.
Cô cẩn thận trèo qua cửa sổ, hai tay nắm thật chặt " sợi dây " kia. Mới vừa đu xuống một lát cô đã khẩn trương vô cùng, hơn nữa không hề dễ dàng như cô tưởng tượng trong đầu. Hai cánh tay cố hết sức nắm chặt, lại không dám trèo xuống quá nhanh, cô chỉ đành phải dựa vào chút sức lực cuối cùng, từ từ đu xuống. Nhưng dù sao hai cánh tay cũng khá yếu ớt, lúc đu được một nửa liền tuột tay ngã xuống.
Tống Duy cho là cái mông của mình hẳn phải nở hoa rồi. Cô cố gắng nén đau đớn, từ dưới đất bò dậy.
Bãi cỏ rất mềm, nếu là xi măng, bây giờ cô không nằm dài ở đây mới là lạ.
Sau khi xác định không có ai chú ý tới chỗ này, Tống Duy đứng lên, khập khễnh từ từ đi về phía trước, băng qua sân vườn của nhà họ Phó. Thật ra thì cũng chỉ mới đi ra ngoài nhiều lắm là mười mấy bước, chính cô cũng không hề phát hiện ra, còn tưởng rằng có thể một phát thành công, không ngờ tới rằng tiếng còi báo động lại chợt reo vang lên một cách chói tai.
Cô bị dọa sợ đến mức khựng lại bước chân, nhưng còi báo động cũng không vì vậy mà chấm dứt. Cô giống như một người bị bao vây bốn phía, kinh hoảng đến mức không biết phải trốn đi nơi nào.
Chẳng lẽ là do cô đạp phải cái gì?
Tống Duy ngó trước liếc sau xem thử. Động tĩnh lớn như vậy, nếu cô còn muốn chạy ra ngoài, quả thật so với lên trời còn khó hơn.
Xa xa nơi cửa chính, một ngọn đèn được bật lên, chói mắt cực kỳ. Tống Duy siết chặt nắm tay, sau đó lại nghe thấy tiếng chó sủa khiến cho người ta kinh sợ, " gâu gâu, gâu gâu gâu ——"
Cô biết Phó Thời Thiêm có nuôi hai con chó lớn, dáng dấp cao to. Trước kia lúc bị kéo vào trong sân bắt đứng, cô đã từng thấy qua.
Tống Duy liếc nhìn bốn phía xem thử. Thấy trong vườn hoa có đá cuội, cô cúi người xuống lượm mấy hòn. Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, một con chó to đã chạy tới bên này. Tống Duy vừa nhìn thấy bóng dáng kia, cả người đều cứng đờ, cô nắm chặt bàn tay. Con chó kia chạy tới trước mặt, nhe răng nhọn ra. Thế nhưng nó còn chưa kịp có động tác gì, cô lại bất chợt giơ tay lên, hòn đá nắm trong tay " bộp " một phát nện vào đầu con chó.
Con chó này bình thường luôn được chủ nhân thương yêu, thức ăn so người bình thường còn ngon hơn, bị cô ném cho một hòn đá như vậy, nhất thời liền bối rối, đau đến mức chỉ còn biết kêu lên " ẳng ẳng ". Tống Duy lui lại về phía sau hai bước, con chó lập tức phản ứng kịp thời, làm ra một động tác nhào tới phía trước.
Tống Duy nghĩ thầm, thôi xong, lần này mà không đánh rơi nửa cái mạng là không được.
Cô giơ giơ hòn đá trong tay, " cút mau, nếu không tao ném chết mày."
" gâu gâu ——" Con chó lớn thu người lại, sau đó bất chợt phóng tới phía trước. Cô dùng sức ném đá, nhưng không có viên nào trúng cả. Trông thấy con chó sắp nhào tới trước người, Tống Duy chỉ có thể theo bản năng giơ cánh tay lên che mặt của mình, " cứu mạng ——"
Đúng vào lúc này, một trận tiếng huýt sáo rõ ràng phá vỡ màn đêm yên tĩnh, rơi vào trong tai một người một chó. Tống Duy thoát khỏi thảm cảnh bị xô ngã. Cô hạ tay xuống, gắng gượng mở mắt ra, thấy con chó to kia đang đứng ở ngay trước mặt cô nhìn chằm chằm.
Lại một trận tiếng huýt sáo vang lên. Tống Duy ngẩng đầu nhìn, thấy trên ban công, Phó Thời Thiêm đang mặc bộ đồ ngủ đứng ở đó. Bởi vì cách nhau quá xa, cô cũng không thể nhìn thấy rõ ràng biểu cảm lúc này của anh.
Cô chỉ nghe thấy Phó Thời Thiêm mở miệng nói, " đi, xông lên cắn cô ta! "
Tống Duy cho là mình nghe lầm, nhưng con chó kia rõ ràng bày ra bộ dáng chuẩn bị tấn công. Đầu cô toát đầy mồ hôi, " Phó Thời Thiêm, anh có bị bệnh không! "
" cắn cô ta! "
Con chó bất chợt nhào tới phía trước. Tống Duy nhấc chân lên bỏ chạy, nhưng cô biết rõ, xét về khoản tốc độ của mình, có chạy trước mười bước ra ngoài cũng không ăn thua.
Trong tay chỉ còn hai hòn đá, Tống Duy chạy đến một gốc cây trước mặt, vòng quanh một vòng. Thừa dịp lúc con chó vừa chạy tới, hòn đá cầm trong tay một trái một phải cùng lúc ném tới, hơn nữa còn vừa khéo nện ngay trên đầu con chó.
Nó ngoắc ngoắc cái đuôi kêu rên lên. Phó Thời Thiêm nhìn thấy, đau lòng đến không chịu được. Nghe thấy tiếng động, bảo vệ cũng chạy tới. Phó Thời Thiêm bảo bọn họ dắt con chó đi, sau đó xoay người bước vào trong.
Tống Duy biết bây giờ có chạy cũng không thoát. Một tên bảo vệ nhìn nhìn cô, đang định bước tới, cô vỗ vỗ hai tay, " tự tôi đi vào."
Cô đi tới cửa, vừa khéo cánh cửa cũng mở ra. Phó Thời Thiêm mặc áo ngủ đã xuống tới nơi, bên hông buộc tạm qua loa, hai chân thon dài và lồng ngực to lớn như ẩn như hiện. Anh nhìn Tống Duy nhếch nhác từ trên xuống dưới, " cô làm gì vậy? Đừng nói với tôi, cô muốn chạy trốn nhé."
" chẳng lẽ tôi còn thấy nửa đêm sắc trời quá đẹp, đi ra ngoài dạo một vòng sao? "
Hai tay Phó Thời Thiêm khoanh lại trước ngực, trong mắt lộ ra khinh bỉ, " vậy cô hẳn cũng đã nghe qua, trong nhà của tôi có trang bị máy báo động bằng tia hồng ngoại. Cô cứ như vậy mà đâm đầu xông tới, còn đòi trốn ra ngoài sao? "
Chả trách, cô mới đi ra khỏi được mấy bước, liền rước lấy tiếng động lớn như vậy, còn làm hại cô thiếu chút nữa bị ngã chết.
Sắc mặt Tống Duy đổi ngay lập tức, " anh hẳn nên nhắc nhở tôi sớm hơn một chút."
" chỉ là tôi không nghĩ tới, cô lại tự tin đến mức này. Coi như không có trang bị những thứ kia, cô vẫn cho là mình có thể chạy ra ngoài được sao? "
Tống Duy thật sự chịu thua, " anh không thể nhốt tôi mãi như vậy được, anh không có quyền."
" trước đây không phải cô muốn đòi con gái về sao? Bây giờ lại muốn đi đâu nữa? "
" vậy cũng đỡ hơn so với việc bị anh nhốt."
Phó Thời Thiêm nghiêng người qua một bên, để cho cô đi vào. Tống Duy cũng không làm động tác chống cự dư thừa, cô nhấc chân lên bước vào trong nhà. Phó Thời Thiêm liếc mắt nhìn cô, " tôi thấy thứ cô treo ở ngoài cửa sổ. Xem ra sau này tôi phải dặn dò người giúp việc, chỉ có thể để cho cô ngủ ở dưới đất."
Giằng co lâu như vậy, ngã nhào một cái cũng chưa nói, còn bị một con chó thiếu chút nữa hù dọa thành bệnh tim, Tống Duy thật sự mệt mỏi rũ rượi, " tùy anh."
" chờ một chút, cô làm chó của tôi bị thương, tính thế nào đây? "
Tống Duy liếc mắt nhìn anh, " tôi bây giờ trên người không có đồng nào, chẳng lẽ còn có thể bồi thường tiền cho anh sao? "
" thật ra thì, nếu cô muốn đi ra ngoài tôi cũng không làm khó cô đâu. Tôi sẽ phái người theo dõi cô suốt hai mươi bốn giờ. Nếu cô có thể ngày ngày đến nhà họ Giản quậy đến mức đòi được con gái về, tôi cũng có thể thả cô ra."
" tôi không có bản lĩnh này, " Ánh mắt Tống Duy liếc nhìn anh. Quần áo Phó Thời Thiêm xốc xếch, lại hết lần này tới lần khác lộ ra một bộ dáng công tử ăn chơi từ trong xương. Tống Duy ho nhẹ một tiếng, " anh có năng lực như vậy cơ mà, không cần tôi phải ra tay."
" tốt lắm, bắt đầu từ ngày mai, cô đi chăm sóc chó cho tôi, phục vụ chúng nó ăn cơm tắm rửa."
Tống Duy gật đầu, " được nha, đợi đến bữa tối, thuận tiện dâng lên cho ngài một bữa nồi hầm thịt chó."
Cô nói xong lời này, cũng không hề quay đầu lại, cứ như vậy mà rời đi. Phó Thời Thiêm thấy cô bước đi tập tễnh, biết chắc là mới vừa ngã bị thương. Anh cũng mặc kệ cô, để cô tự sinh tự diệt mới phải. Chỉ là khi nghĩ đến bốn chữ " nồi hầm thịt chó ", anh không khỏi cảm thấy buồn nôn.
Hôm nay là thứ ba, ăn xong cơm trưa, Bàng Tô liền cầm sách vở lên đi tới trường học.
Xế chiều hôm nay có tiết của Giản Trì Hoài, cô ta đương nhiên sẽ không quên.
Đi tới giảng đường bậc thang, lại thấy trong phòng không có một bóng người. Bàng Tô nhìn đồng hồ, theo lý thuyết sẽ không vắng vẻ như thế này nha. Dựa theo thường ngày, vào thời gian này luôn có sinh viên lục tục chạy tới đi học.
Khuôn mặt cô ta đầy vẻ nghi ngờ bước ra ngoài. Vừa khéo thấy ở cách đó không xa có mấy người lướt ngang qua, cô ta bước tới thật nhanh. Một người trong đó cũng nhìn thấy cô ta, " sao bạn còn tới đi học vậy? "
" lời này có ý gì? "
" hôm nay không có tiết của giáo sư Giản, đổi thời khoá biểu rồi."
" thật sao? " Bàng Tô nói, " mình không biết."
" oh, bạn không có ở trường, bọn mình được giáo viên chủ nhiệm thông báo đấy, nói là giáo sư Giản gần đây điều chỉnh lại giờ giấc nghỉ ngơi, giảm giờ dạy ở trường xuống, một tuần chỉ lên dạy hai tiết thôi, chúng ta bắt đầu tính từ xế chiều hôm nay."
" thật sao? " Vẻ mặt Bàng Tô không che giấu được thất vọng, " vậy...... Những tiết học còn lại của thầy ấy thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tìm người khác dạy thế sao? "
" chắc là không đâu, đoán chừng là trong nhà giáo sư Giản có chuyện gì đó, qua một thời gian ngắn sẽ có thể sẽ bù lại thôi." Sinh viên nữ nghe thấy tiếng chuông vào học vang lên, vội vàng rảo bước chạy đi, " mình phải đi rồi, lần sau đi học gặp lại."
Bàng Tô vẫy tay, sau đó không yên lòng rời khỏi trường học.
Các sinh viên khác đều có giáo viên chủ nhiệm thông báo. Trên lớp Giản Trì Hoài không nói, cũng không đến dạy. Cô ta có cố gắng học tập hơn nữa thì thế nào, anh còn không phải là ngay cả một câu thông báo cũng đều không có sao?
Bước ra khỏi trường học, đi tới bãi đậu xe, sau khi Bàng Tô ngồi vào chỗ điều khiển, cũng chưa lập tức phát động xe. Cô ta muốn gọi điện thoại cho Chử Đồng hỏi thử một chút xem rốt cuộc là thế nào. Thế nhưng khi tìm ra số điện thoại rồi cô ta vẫn không hề gọi tới.
Thầy giáo thay đổi thời khoá biểu, đó là chuyện hết sức bình thường, nếu cứ như vậy mà gọi điện thoại tới hỏi thăm, khó tránh khỏi sẽ khiến trong lòng Chử Đồng cảm thấy không thoải mái.
Chỉ là, Bàng Tô không hiểu mình cứ cảm thấy bứt rứt vì chuyện gì, trong lòng thấy không thoải mái. Vì vậy sau bữa cơm chiều, cô ta lại tìm một cơ hội thích hợp gọi điện thoại cho Chử Đồng.
Trong giọng điệu của Chử Đồng hầu như không nghe ra được cái gì bất thường.
Bàng Tô thử thăm dò, " Chử Đồng, ngày mai có rảnh không? Tôi chán quá, đi ăn cơm tối với tôi nhé? "
" ngày mai hả? Sợ rằng không được. Tôi và chồng tôi phải về nhà mẹ chồng ăn cơm tối."
" gần đây hình như hai người luôn về nhà bên đây nhỉ? "
" cũng bình thường thôi, dành thời gian nhiều hơn một chút, đến thăm các cụ."
Bàng Tô đang ngồi trên ghế sa lon, khéo léo dò hỏi, " không đi ăn cơm với tôi thì thôi. Gần đây cô có khoẻ không? "
" tốt lắm." Chử Đồng nói.
" tốt là được rồi. Thôi được rồi, cô cứ làm con dâu hiếu thảo đi, khi nào có thời gian rảnh rỗi, đừng quên cùng tôi ăn bữa cơm nhé."
" ừ, " Chử Đồng cũng trả lời rất thoải mái, " không thành vấn đề."
Cúp điện thoại, Bàng Tô ngây ngẩn nhìn chằm chằm bộ ghế cổ điển trước mặt. Từ lời nói của Chử Đồng, cô ta ngược lại không hề nghe ra có cái gì không đúng.
Đợi đến hôm có tiết dạy của Giản Trì Hoài lần nữa, Bàng Tô chạy đến trường học thật sớm.
Cô ta ngồi trong giảng đường bậc thang. Vốn là muốn đến sớm hơn các sinh viên khác một chút, gặp được Giản Trì Hoài, còn có thể hỏi thăm một chút. Thế nhưng đợi đến khi tiếng chuông vào học vang lên mới thấy người đàn ông chậm rãi từ bên ngoài bước vào.
Giản Trì Hoài bắt đầu dạy học, dáng người thon dài đứng trước bục giảng. Anh ở trước mặt Bàng Tô và tất cả các sinh viên, vĩnh viễn luôn là dáng vẻ nghiêm nghị lạnh lùng.
Vì vậy người ta mới có câu nói thật hay: Giáo sư Giản lạnh lùng, giáo sư Giản tàn khốc, giáo sư Giản hung ác, giáo sư Giản nghiêm khắc, khô khan, không thú vị, còn có giáo sư Giản khó gần, tất cả các phụ nữ đều đã được trải nghiệm qua.
Chỉ là anh bây giờ, vẻ mặt biểu lộ ra ngoài, không chỉ là nghiêm túc, còn có một sự lạnh lùng xa cách người khác từ ngoài ngàn dặm.
Giọng nói của anh lạnh như băng, cũng rất cứng rắn, tựa như đang nói cho tất cả mọi người biết, hôm nay anh chỉ tới đây để dạy học, có vấn đề gì không hiểu, tự mình giải quyết, đừng hỏi anh, cũng đừng nói chuyện với anh.
Ngay cả không khí xung quanh Giản Trì Hoài cũng bị cái lạnh như băng sương kia làm cho đông cứng lại.
Bàng Tô không ngừng nhìn chằm chằm khuôn mặt của anh. Nửa tiết học trôi qua, Giản Trì Hoài ngay cả một vấn đề cũng không hề đặt câu hỏi. Bàng Tô liếc mắt một cái liền nhận ra được ngay. Anh không muốn trao đổi với người khác, chỉ máy móc hoàn thành công việc của mình, càng không muốn người khác hỏi han gì với mình, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì với anh đây?
← Ch. 203 | Ch. 205 → |