Truyện:Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín - Chương 145

Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín
Trọn bộ 242 chương
Chương 145
Cầu hôn
0.00
(0 votes)


Chương (1-242)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Editor: Lữ

***

Cánh tay Chử Đồng bị Tần Tần ở bên cạnh chọc chọc: "Cậu nhìn đi, Lâu Mộc Ngôn kìa."

Chử Đồng nhìn chằm chằm không rời mắt: "Thấy rồi, tớ không phải kẻ mù."

"Tư thế ông chủ dắt theo cô ta thật là thân mật nha."

Chử Đồng nói: "Tớ cũng thấy được."

Tần Tần nhìn ra được vẻ mặt bối rối của cô, vì vậy liền dỗ dành: "Đừng giận, chỉ là đi một cái qua thảm đỏ mà thôi, Giang Ý Duy và Lâu Mộc Ngôn là hai nữ nghệ sĩ kiếm tiền giỏi nhất, có loại vinh dự này cũng là bình thường."

Chử Đồng nhìn ba người bước lên trước sân khấu, tuy là buổi họp mặt thường niên trong nội bộ công ty, nhưng lại được làm giống như một buổi lễ trao giải thưởng điện ảnh.

Giản Trì Hoài nhận lấy bút từ tay nhân viên lễ tân, xoay người ký tên. Giang Ý Duy xoay người qua, khuôn mặt mang theo nụ cười, khóe miệng vẫn duy trì độ cong nói chuyện cùng Lâu Mộc Ngôn: "Cô cũng thật có dũng khí dán sát lại như vậy, toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều biết Tứ ca là người đã có vợ."

Lúc này đây, thoáng chốc người Lâu Mộc Ngôn phảng phất như bị kim châm, không cam tâm, lại phải vô lực chấp nhận: "Vậy phải như thế nào?"

"Hãy thức thời một chút, nên giữ đúng mực, đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều là kẻ ngốc."

Có nhà báo ở bên dưới đang chụp ảnh, Lâu Mộc Ngôn tạo ra một dáng vẻ ưa nhìn nhất, lưng trần lộ ra không sót thứ gì, cô ta cười mới đẹp làm sao, nhưng miệng lại đang đáp lời Giang Ý Duy: "Đừng nói tôi, cô có thể đi được tới đâu chứ? Cô không muốn bấu víu vào Tứ ca để leo lên cao à?"

"Cái đầu của anh ta cao lắm, tôi sợ ngã đến nỗi mặt mũi cũng không còn." Giang Ý Duy vừa nói xong lời này, cầm bút đi tới ký tên.

Nhất thời Chử Đồng cảm thấy bộ lễ phục size nhỏ này thít đến nỗi không thở nổi.

Ba người ký tên xong, lần lượt rời khỏi, Chử Đồng cũng xoay người bước đi. Họp thường niên bắt đầu, đồng nghiệp mỗi bộ phận đều ngồi tách biệt nhau, các minh tinh và quản lý cấp cao của Dịch Sưu thì ngồi cùng nhau ở bàn đầu phía trên.

Người chủ trì giới thiệu thành tích năm nay của Dịch Sưu, tác phẩm điện ảnh của Giang Ý Duy và Lâu Mộc Ngôn cũng được cắt xén xuất hiện cùng với những cánh hoa.

Chử Đồng ngồi bên cạnh tổng biên tập, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Giản Trì Hoài và Lâu Mộc Ngôn. Lâu Mộc Ngôn liếc mắt cũng đã nhìn thấy cô, Lâu Mộc Ngôn dựa sát vào ghế, nhìn chăm chăm về sau thẳng hướng Chử Đồng.

Lâu Mộc Ngôn thật sự không hiểu, chỉ bằng điều kiện này của Chử Đồng, sao có thể được gả vào nhà họ Giản? Xem ra nhìn lại, cũng chỉ có khuôn mặt mà thôi, suy cho cùng ở Tây Thành cô cũng chưa từng nghe qua nhà họ Chử. Nhưng hai người đã kết hôn, Lâu Mộc Ngôn cũng biết chừng biết mực.

Bây giờ cô đang ở thời kỳ đỉnh cao, hình tượng một người đẹp đối với cô mà nói quá quan trọng. Huống hồ, tâm ý của Giản Trì Hoài, cô cũng từng thử thăm dò qua, Lâu Mộc Ngôn tuyệt đối không nên có chút lời nói và hành động đi quá giới hạn.

Nhưng mà cô và Chử Đồng, trước đây cũng xem như đôi bên từng có hận thù, ở Yên Hoa Châu Đầu cô đã bị cô ấy chơi một phen. Lâu Mộc Ngôn tâm cao khí ngạo, từ bé lại được gia đình chiều hư, cô tuyệt đối không nuốt trôi chuyện này.

Cô nhớ rõ lời của người đại diện, Giản Trì Hoài không thích có những mối quan hệ mờ ám cùng nữ nghệ sĩ dưới quyền. Lâu Mộc Ngôn cũng không dám, nhưng cô lấy tư cách là nghệ sĩ của Dịch Sưu, làm cho Chử Đồng trong lòng khó chịu, cũng được đấy nhỉ?

Lâu Mộc Ngôn trông thấy ánh mắt Chử Đồng nhìn về phía bên này, cô ta cố ý nghiêng qua, môi tiến sát đến bên tai người đàn ông, như đang nói gì đó.

Giang Ý Duy cười lạnh, nâng mắt nhìn vẻ mặt mất hứng của Chử Đồng, cô nháy mắt với Chử Đồng, dùng miệng ra hiệu: "Đánh cô ta."

Chử Đồng chun mũi, Giang Ý Duy bật cười: "Tớ giúp cậu."

Bởi vì khoảng cách quá xa, Chử Đồng cũng không thể thấy rõ khẩu hình môi của Giang Ý Duy muốn biểu đạt ý gì.

Giang Ý Duy nhìn xuống gầm bàn, sau đó chìa chân ra, trên chân của cô là một giày gót nhọn, cái gót vô cùng nhỏ và dài, giống như một cái khoan bén nhọn. Cô hơi dùng sức một chút, chợt nghe tiếng Lâu Mộc Ngôn kêu lên thảm thiết: "Ai da, đau quá."

Giang Ý Duy lặng lẽ rút chân về: "Sao vậy?"

"Có người đạp lên chân tôi!"

Trên bàn còn mấy người khác, Giang Ý Duy quét mắt một vòng lướt qua mặt mọi người: "Mấy người, ai giẫm lên chân của Lệ phi?"

Lệ phi là một vai diễn trong phim mới của Lâu Mộc Ngôn, mấy người đối diện ngơ ngác nhìn nhau, liền vừa cười vừa trả lời: "Thần thiếp không dám."

Giang Ý Duy trước đây từng chịu thiệt thòi vì Lâu Mộc Ngôn, cũng biết bối cảnh vững chắc của Lâu Mộc Ngôn, cho nên khôn ngoan không dám có động tác gì mạnh bạo, chỉ là thay đổi đề tài câu chuyện: "Tứ ca, đêm nay là họp thường niên của Dịch Sưu, sao không cho Tứ tẩu ngồi ở đây vậy?"

Giản Trì Hoài đáp lại một câu: "Công ty có quy định của công ty."

Lâu Mộc Ngôn cười khẽ: "Phải, Chử Đồng không phải nhà báo sao? Cô ấy nên ngồi bên kia."

"Cô ấy chính là bà chủ mà." Khóe miệng Giang Ý Duy khẽ giương lên."Ý là, chúng ta còn phải hy vọng cô ấy thưởng cơm cho ăn đấy, nói không chừng cô ấy ở bên gối thỏ thẻ vài câu, sau này có thể không ngừng có vai diễn đấy, phải không nhỉ?"

Giản Trì Hoài nở nụ cười hiếm thấy: "Cho nên cô một năm hơn ba trăm ngày ở phim trường, chính là bởi Chử Đồng ở bên gối thỏ thẻ nhiều?"

Giang Ý Duy cười: "Vậy phải hỏi Tứ ca rồi, Tứ tẩu thỏ thẻ bên gối có tác dụng hay không thôi?"

Đáy mắt người đàn ông thấm đẫm ý cười không che giấu được người khác, Lâu Mộc Ngôn nhìn thấy: "Đối với Tứ ca, không cần phải sử dụng đến mối quan hệ tình cảm cá nhân, toàn bộ bằng thực lực của chính mình."

Người chủ trì nói xong lời cuối, nhân viên phục vụ bày từng món ăn lên, Chử Đồng tự mình rót rượu đỏ. Lâu Mộc Ngôn ở bàn bên kia dán chặt vào lỗ tai Giản Trì Hoài, Chử Đồng hất váy đứng dậy: "Mọi người uống đi, tôi đi mời rượu."

Mọi người biết rõ thân phận của cô, cũng không cảm thấy quái lạ. Chử Đồng đi thẳng đến bàn đầu tiên, Giang Ý Duy vẫy tay với cô: "Ly rượu đầu tiên này của cậu, chắc chắn không phải mời tớ rồi."

"Cậu nói đúng đấy." Chử Đồng đi đến bên cạnh Giản Trì Hoài, đưa tay đặt lên vai người đàn ông. Người đàn ông nhìn qua, chưa nói gì cả, Chử Đồng nhìn hướng sang Lâu Mộc Ngôn bên cạnh Giản Trì Hoài khẽ nâng ly rượu: "Cô Lâu, tôi mời cô."

Lâu Mộc Ngôn ngoài cười nhưng trong không cười cầm lấy ly rượu, ngón tay Chử Đồng đặt trên bả vai của Giản Trì Hoài vuốt nhẹ, động tác nhìn vào vô cùng thân mật: "Tôi nghe Giản Trì Hoài nói qua, năm nay ngoại trừ Giang Ý Duy ra, giá trị thương mại của cô Lâu cũng xem như xếp bậc trên, chúc mừng."

Giá trị thương mại?

Sắc mặt Lâu Mộc Ngôn có phần thay đổi."Tôi là diễn viên, về phương diện này không hiểu lắm."

Giang Ý Duy ở bên cạnh hợp thời mở miệng: "Nói cách khác, tớ là công cụ kiếm tiền cực kỳ hữu hiệu?"

"Đương nhiên năng lực kiếm tiền của cậu không thể xem thường rồi."

Cánh môi của Giang Ý Duy câu siết thành một vòng cung, nhìn Lâu Mộc Ngôn bên cạnh: "Thỏa mãn đi, bây giờ trong mắt vợ chồng này, tiền mới là quan trọng nhất, tốt xấu gì cô cũng xem như có vài bộ phim, dựa vào những cái này, ít nhất cũng đủ cho cô ngồi bên cạnh Tứ ca rồi."

Sắc mặt của Lâu Mộc Ngôn kia, rõ là khó coi đến cực điểm, nhưng cô ta cũng biết điều nở nụ cười mỉm: "Thật là nhờ có Tứ ca để mắt tới."

Chử Đồng không muốn lãng phí thời gian với cô ta, cô đưa mắt về phía Giang Ý Duy ra hiệu, ý muốn cô ấy phối hợp thật tốt. Giản Trì Hoài đem kẻ cầm đầu này thu vào trong mắt, sau đó vỗ nhẹ vào mu tay Chử Đồng: "Đi, theo anh đi mời rượu."

"Vâng." Sau khi Chử Đồng nói xong, xoay người rời khỏi.

Lâu Mộc Ngôn gắng gượng cười yếu ớt, không thể để người khác trông thấy bộ dạng chật vật không vui này của cô

Trong buổi tiệc, các nhân viên Dịch Sưu bắt đầu mời rượu nhau, Giang Ý Duy cũng đi mời rượu vài người quản lý cấp cao. Người đại diện của Lâu Mộc Ngôn dặn dò cô về phương diện xã giao trong các buổi tiệc không thể quá cứng nhắc, sau khi cô mời Giản Trì Hoài một ly rượu, đừng dậy đi vào trong đám người.

Chử Đồng và Tần Tần đang nói chuyện, vẻ mặt Tần Tần nhảy nhót: "Phần thưởng của họp hằng năm đúng là không tệ, tớ thích Iphone 6S Plus, hy vọng là tớ có thể trúng được."

"Cậu ngày thường vận may kém, tớ thấy khó..."

Tần Tần vừa định nói tiếp gì đó, liền trông thấy Lâu Mộc Ngôn người thật đang đi đến cách đó không xa, cô ta đi đến bên cạnh Chử Đồng, mỉm cười mở miệng: "Đây, tôi mời cô."

Tần Tần chỉ sang bên cạnh, liền rời đi trước, Chử Đồng khẽ cụng ly với Lâu Mộc Ngôn, môi cô ta nhấp rượu đỏ: "Tin tức cô thừa nhận mối quan hệ kia, tôi xem rồi."

"Đó là Giản Trì Hoài cho công ty tung ra đấy." Chử Đồng nhìn phía trước người phụ nữ: "Hơn nữa quan hệ giữa tôi và Giản Trì Hoài, cô đã sớm biết, hẳn là không cảm thấy kỳ lạ chứ?"

Chén rượu đỏ trong tay Lâu Mộc Ngôn xoay nhẹ.

"Tôi đương nhiên không cảm thấy kỳ lạ, nhưng tôi lật lại tin tức trước kia, đừng nói đến hôn lễ của cô và Giản Trì Hoài, ngay cả cầu hôn cũng không có, tôi vẫn luôn cho rằng nhà họ Giản rất khó tiến vào, không nghĩ đến... ha ha ha. Xem ra tôi suy đoán chuyện này quá phức tạp rồi, Chử Đồng, à, không, Tứ tẩu, Tứ ca từng cầu hôn cô chưa?"

Chử Đồng bị kẻ khác đâm trúng chỗ đau, trước nay cô chưa từng phát hiện ra lời nói có thể tổn thương sâu sắc như vậy, thoáng cái là có thể đánh người ta nát bươm: "Cô cảm thấy suy đoán của cô có khả năng sao?"

"Luôn luôn đúng."

"Vậy khi ấy sao cô không đoán ra Giản Trì Hoài là đàn ông đã có vợ?"

Lâu Mộc Ngôn khẽ cắn cánh môi dưới: "Đối với một phụ nữa mà nói, không có cầu hôn, không có lễ cưới, cô gả cho người đàn ông ấy là có ý đồ gì?"

Chử Đồng hận không thể tát cho cô ta một phát, nhưng cô ép bản thân mình phải bình tĩnh: "Tôi có giấy chứng nhận kết hôn, dù sao vẫn hơn một số người biết rõ đối phương đã kết hôn, còn mạnh mẽ tấn công đúng không?"

Lâu Mộc Ngôn mím chặt môi, Chử Đồng liếc mắt nhìn cô ta: "Cô Lâu con đường ngôi sao rộng mở, cần phải quý trọng đấy."

Chử Đồng là bà chủ của Dịch Sưu, Lâu Mộc Ngôn cũng không dám đắc tội, cô ta cười khẽ, tao nhã xoay ngươi rời khỏi.

Chử Đồng vẫn canh cánh trong lòng, Lâu Mộc Ngôn nói không sai, đừng nói là đính hôn và hôn lễ, đời này của cô, ngay cả một cái giống như cầu hôn cũng không có.

Họp thường niên tiến hành được phân nửa, bắt đầu đến phần rút thăm trúng thưởng, đối với nhân viên của Dịch Sưu mà nói, lực hấp dẫn của phần này so với việc ăn nhậu chơi bời lớn hơn nhiều. Mọi người ngồi ngay ngắn trước bàn tròn, tiền thưởng tăng từng bậc, 3888 bao lì xì đã tặng 28 cái, kế tiếp là giải tư, đó là 20 chiếc Iphone 6S Plus.

Tần Tần bắt đầu hồi hộp cầu nguyện: "Con con con, rút trúng con, trúng con đi!"

Người chủ trì từ trong hộp lấy ra một đống quả cầu, sau đó đọc ra những con số, số thứ hai mươi được ông ta lớn tiếng đọc lên: "Số sáu mươi bảy."

Chử Đồng đang ăn, đột nhiên nhìn lại con số ở cổ tay mình, kia không phải chính là cô sao?

Tần Tần ở cách đó không xa cũng che mặt kêu lên: "Táo (Apple) của tôi mà!"

Chử Đồng kích động giơ tay lên: "Tôi, của tôi!"

Mười chín người còn lại tâm tình vô cùng kích động xúm lại trên bục nhận thưởng, Chử Đồng cũng kích động, tay cô máy móc, cô đứng lên, hoàn toàn không trông thấy người đàn ông ở bàn đầu đang nhấc tay lên.

Chử Đồng tiến lên trước bục, vừa định bước lên, chợt nghe người chủ trì cao giọng cười nói: "Ái chà, hóa ra người lấy được phần thưởng thứ hai mươi, chính là bà chủ Dịch Sưu của chúng ta!"

Chử Đồng nghĩ, người này xem ra cũng có mắt, người chủ trì lại nói tiếp: "Ông chủ hiểu được mọi người vất vả cả năm, rút thăm trúng thưởng cũng không dễ dàng gì, cho nên hễ là quản lý cấp cao của Dịch Sưu, rút trúng phần thưởng nhất định phải nhường lại, bà chủ của chúng ta càng không thể là ngoại lệ được, cho nên một số cuối cùng này, tôi phải rút lại lần nữa."

"Cái gì?" Chử Đồng ngẩn người, nhìn lại phía Giản Trì Hoài, là ai quy định vậy?

Người chủ trì bỏ tay vào thùng rút thưởng sờ loạn xạ, sau khi lấy ra một quả cầu rồi đọc ra một con số: "Mười ba!"

Chử Đồng nghe được Tần Tần hét lên: "Tôi, là tôi, aa, tôi trúng rồi."

Tần Tần vui vẻ chuẩn bị tiến lên bục, khi đi qua cạnh Chử Đồng, cô ấy nhìn cô nhấp nháy đôi mắt: "Cám ơn bà chủ, được hưởng lợi từ cậu rồi."

Chử Đồng buộc lòng phải trở lại chỗ ngồi, nhìn người khác nhận thưởng.

Người chủ trì chọn một người đại diện phát biểu cảm nghĩ, sau khi Tần Tần được bổ sung vào, cô ấy đương nhiên được chọn. Bình thường cô tham gia cũng khá khá lễ trao giải, Tần Tần chính là đi đến quen: "Cám ơn Dịch Sưu TV, cám ơn tổng biên tập, cám ơn CCTV..."

Sau khi một loạt người đi xuống, tiếp tục rút thưởng, trông thấy phần thưởng hạng nhất sắp xuất hiện, người chủ trì bỏ tất cả quả cầu lúc trước vào bên trong thùng rút thưởng.

"Nói không chừng hôm nay lại có người lần thứ hai nhận được phần thưởng đấy, bây giờ toàn bộ chỉ có thể dựa vào vận khí của mọi người."

Trên màn hình phía sau người chủ trì, xuất hiện hình ảnh một chiếc Audi A4 màu đen, đường nét tuyệt mỹ, giải thưởng họp thường niên này thật lớn, thật hào nhoáng nha, không ít người nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm.

Người chủ trì làm bầu không khí nóng lên, sau khi lấy ra một quả cầu liền giấu sau lưng: "Mọi người có muốn không?"

Dưới sân khấu một tràng âm thanh quyết liệt vang lên: "Muốn!"

Chử Đồng nghĩ thầm, cô dù sao cũng chỉ có thể góp vui, cho dù rút không trúng cũng vui vẻ. Người chủ trì đưa quả cầu ra trước mặt, sau đó đọc ra một con số: "Sáu..."

Mọi người dưới sân khâu nín thở, người chủ trì kéo dài âm cuối: "Sáu mươi..."

Âm cuối vẫn còn đang ngân ra, sáu mươi cũng không vui vẻ gì, người chủ trì ngâm nga mãi, lúc này mới khoái chí nói ra: "Số sáu mươi bảy, chúc mừng, một chiếc Audi A4."

"Khụ..." Chử Đồng bị lời kia làm cho sặc, đây đúng là đùa cợt cô mà? Bình thường sao cô không phát hiện ra số mình lại đỏ như vậy nhỉ? Cả rừng ánh mắt hai bên trái phải bắn sang đây, Chử Đồng giơ tay lên, cô nghĩ thầm, đây là một chiếc Audi đấy, không phải điện thoại di động, phù sa không chảy ruộng ngoài, Giản Trì Hoài sẽ không tuyệt tình như vậy chứ?

Ánh mắt cô nhìn về phía bàn bên kia, liền trông thấy Giang Ý Duy và Giản Trì Hoài dường như đang nói gì đó, sau đó đột nhiên nghe thấy tiếng Giang Ý Duy nhỏ nhẹ vang lên, mang theo vẻ vui sướng: "Ông chủ nói, tiếp tục, cái này không tính."

"Đây chính là cái xe hơn mười vạn đấy!" Chử Đồng tiếc muốn chết.

Giang Ý Duy khẽ nhún đầu vai, chỉ chỉ người đàn ông bên cạnh, ý tứ chính là, có thể xem như nợ, mời tìm anh ấy.

Người chủ trì lại rút thưởng, Chử Đồng rầu rĩ ngồi lại chỗ cũ, tổng biên tập ở bên cười trộm: "Vận khí của cô thật là tốt nha."

"Đối với cô một người chưa từng được rút trúng thôi." Chử Đồng ảo não không thôi."Di động không tính, nhưng mà kia là một chiếc xe đấy, chính là Audi đấy."

"Đúng thật." Tổng biên tập lắc đầu: "Chỉ là, cô có thể để ông chủ mua cho cô mà."

Người chủ trì lại lấy ra một con số, sau đó lớn tiếng đọc lên: "Sáu mươi tám!"

Chử Đồng nhìn tổng biên tập ở bên cạnh, lại nhìn vào cổ tay cô ấy, trông thấy đối phương không hề có phản ứng, lấy khuỷu tay huých huých cô ấy: "Này, cô trúng rồi, Audi A4."

Tổng biên tập cả kinh, vội vàng nhìn số của mình, cô ấy từ từ đứng lên: "Xin hỏi số bao nhiêu? Có thể lặp lại lần nữa không?"

"Sáu mươi tám!"

"Aaa.... . là tôi!" Vẻ mặt tổng biên tập kích động, gần như nói năng lộn xộn: "Tôi, là tôi."

Chử Đồng trông thấy cô ấy nhanh chóng đẩy ghế ra tiến lên bục, có thể không hưng phấn sao?

Nói nếu như cô có thể nhận thưởng, có phải sẽ đem mười tám đời tổ tiên của Giản Trì Hoài ra cám ơn một lượt không?

Sau một hồi, tổng biên tập cẩn thận từng li từng tí cầm chìa khóa xe đi xuống dưới, từng nhóm đồng nghiệp bên cạnh vây lại xem."Quá sướng, phải khao!"

"Phải, một chiếc xe thế này, tôi tích cóp vài năm cũng không mua nổi."

Chử Đồng nhìn cái chìa khóa mới tinh kia, còn không quên giúp chồng mình lấy lòng người khác: "Sang năm, mọi người làm việc tốt, cũng sẽ có cơ hội thôi."

Người chủ trì trên sân khấu dõng dạc nói một tràng, sau đó tiếp tục đưa ra các thứ khác: "Đây, là giải thưởng đặc biệt của năm nay, có ai muốn không?"

Chử Đồng nhìn nhìn, chính là một cái máy bay điều khiển từ xa mà thôi, cô dời mắt đi tán gẫu cùng người bên cạnh, người chủ trì giao điều khiển vào tay người khác: "Đợi nó đáp xuống trước mặt người nào, nó liền thuộc về người đó được không?"

"Được!"

Máy bay điều khiển từ xa chậm rãi bay lên, trên đó còn treo một cái túi nhỏ. Máy bay vòng vèo về phía trước, có người duỗi ra định với theo, nó liền bay cao thêm một chút, Giản Trì Hoài ngẩng đầu nhìn, trông thấy máy bay kia hướng về phía trước mặt Chử Đồng bay tới.

Chử Đồng đang cùng tổng biên tập nói chuyện, đột nhiên nghe thấy trên đầu mình có âm thanh, cô ngẩng lên, trông thấy cái máy bay điều khiển từ xa kia đang lơ lửng giữa không trung, cô xua tay: "Tránh ra."

Máy bay điều khiển từ xa trên đỉnh đầu của cô xoay vòng, âm thanh kia cực kỳ chói tai. Mấu chốt là nó thu hút mọi ánh mắt của người trong hội trường đổ dồn về đây.

Chử Đồng nhìn nói: "Đi tìm chủ nhân của mày đi, đêm nay tao không thể nhận thưởng, nghe rõ rồi chứ?"

Máy bay điều khiển từ xa kia từ từ đáp xuống, cho đến khi ngang với tầm mắt của Chử Đồng, cô cũng không thèm đưa tay ra.

"Sẽ không phải tôi ba lần bốc trúng, lại ba lần đều về tay không chứ?"

Người chủ trì nói qua micro: "Cái này không tính, bay đến tay ai, nó chính là của người đó."

Chử Đồng đối với giải thưởng này, thực không thấy vui vẻ gì, máy bay điều khiển từ xa này, nhiều nhất cũng chỉ mấy trăm đồng, hơn nữa cô cũng không phải con nít, không thích!

Cô vươn tay ra, máy bay vững vàng rơi xuống trong lòng cô, lúc này Chử Đồng mới chú ý tới mặt sau của nó vẫn còn treo một cái túi nho nhỏ.

~

~

*****

Editor: Lữ

***

Tổng biên tập ở bên cạnh tiến lại gần, vẻ mặt hứng thú: "Cái gì vậy nhỉ?"

Chử Đồng liếc mắt qua: "Chị đoán xem, có phải một cái chìa khóa Ferrari không nhỉ?"

"Cô nghĩ nhiều rồi, cho dù là Ferrari, cô cũng phải 'nhả' ra thôi."

Chử Đồng kích động muốn hộc cả máu, cô cầm máy bay điều khiển từ xa đặt lên bàn, cẩn thận gỡ cái túi, sau đó lấy đồ vật ở bên trong ra, trong ngực cô bùm bùm nhảy loạn, sẽ không phải là... nhẫn chứ?

Cô khẩn trương muốn chết, ngón tay lần mò trong túi, sờ phải thứ gì đó mềm nhũn. Chử Đồng cầm lấy nó lôi ra, lại là cái khăn giấy, cô còn cho rằng trên khăn giấy viết một đoạn tình cảm thư từ gì gì đó, không nhịn được mở ra, mới phát hiện ra thật đúng là cô suy nghĩ nhiều rồi, nó chỉ là khăn giấy mà thôi.

Cái loại ngạc nhiên này, dường như ngay cả người chủ trì trên sân khấu cũng không hề biết: "Xin hỏi bà chủ xinh đẹp, phần thưởng đặc biệt là thứ to lớn gì vậy ạ?"

Chử Đồng đứng dậy, giơ mảnh khăn giấy trong tay lên: "Giải thưởng này là do ai chuẩn bị?"

Quản lý Hoa ở cách đó không xa khẽ thốt lên: "Đây là Tứ ca chuẩn bị, đồ bên trong cũng là anh ấy dày công chọn lựa."

"Phải vậy không?" Chử Đồng mở mảnh khăn giấy trong lòng bàn tay ra."Thư Khiết, mua ở siêu thị hay vẫn là hàng online nhỉ?"

Quản lý Hoa đáp lại đầu tiên: "Không thể nào, có phải thứ được gói trong khăn giấy rơi vào trong túi rồi không?"

Tất cả mọi người đều cảm thấy rất có thể như vậy, Giang Ý Duy tiếp lời: "Ai u, Tứ ca gây ngạc nhiên cho cậu đây mà, Tứ tẩu, tìm kỹ lại xem, giải thưởng lớn còn ở phía sau đấy."

Ngón tay Lâu Mộc Ngôn xoay nhẹ dọc theo ly rượu, vẻ mặt ngờ vực, đối với trường hợp thế này càng không có chút hứng thú nào.

Chử Đồng trút hết cái túi, run rẩy vài cái, sau đó nói với tổng biên tập bên cạnh: "Không chừng khăn giấy này được giao lúc mua xe."

Cô ngồi yên tại chỗ, cầm khăn giấy đặt vào bộ đồ ăn bên cạnh, liếc nhìn cái máy bay điều khiển từ xa, cô đưa cho một người đồng nghiệp khác: "Tặng cô."

"Không cần à."

"Con trai cô rất thích loại đồ chơi này, cho nó."

Lâu Mộc Ngôn trông thấy người bên kia bị chơi đùa, không khỏi bật cười. Giang Ý Duy cũng cảm thấy quái lạ, cô nhìn Giản Trì Hoài bên cạnh, cứ như vậy đem ngươi khác bỡn cợt trong lòng bàn tay thật ư?

Còn bày trò trước mặt toàn bộ nhân viên Dịch Sưu.

Chử Đồng và người đồng nghiệp kia còn đang đùn đẩy chiếc máy bay, Giản Trì Hoài chợt đứng dậy bước lên sân khấu, anh nhận lấy micro từ tay nhân viên lễ tân: "Đầu tiên, cảm ơn mọi người một năm qua vất vả và giữ vững..."

Một tràng âm thanh tuôn ra, lúc này Giản Trì Hoài mới đi vào vấn đề chính: "Hôm nay, hình như có vài người vận may không tồi, hai giải thưởng lớn ngược lại không phải được thiết kế tỉ mỉ lắm, hoàn toàn dựa vào vận may, giải thưởng thứ ba này, là tôi cố ý chuẩn bị, cũng là tặng cho Chử Đồng."

Chử Đồng liếc lên một cái, mặc dù cô không phải xuất thân tài vụ, cũng biết một cái máy bay điều khiển từ xa cộng với một cái khăn giấy, không coi là phần thưởng đặc biệt đúng không?

Giản Trì Hoài cầm micro ghé sát vào miệng, khắp người anh hào hoa phú quý, khí chất phi phàm, đứng ở vị trí cao, khí phách ngạo nghễ, dù cho lòng cô muốn lơ đi lời tiếp theo của anh, nhưng cuối cùng cũng muốn nghe một chút xem anh nói những gì, hai lỗ tai bất giác dỏng lên.

"Chúng tôi kết hôn đến nay cũng được hai ba năm, tôi chưa từng cầu hôn, chưa từng chụp ảnh cưới, không có một hôn lễ bình thường..."

Lâu Mộc Ngôn quay mặt về phía Chử Đồng cánh môi rướn lên, Chử Đồng đành phải tránh né ánh mắt, anh thật là cái gì cũng nói, cô cảm thấy xấu hổ, ánh mắt một mực nhìn xuống, không muốn ngẩng lên.

"Ban đầu, khi tôi giao thiệp, tôi chỉ để lộ ra thân phận giáo sư, đây cũng là thân phận mà tôi thích nhất, bởi vì nó sẽ không dính dáng đến quan hệ về lợi ích. Chử Đồng, lúc nào em cũng nói, bản thân anh là người nắm quyền đứng phía sau Dịch Sưu, nữ nghệ sỹ dưới quyền nhiều vô số, mỗi người đều xinh đẹp khéo léo, còn là kiểu hiếm có, anh giờ giờ phút phút ở giữa ranh giới "phạm tội"..."

Chử Đồng một tay che mặt, trời ơi nhìn này, Giản Trì Hoài ngay cả chuyện này cũng nói ra hết, cô thật sự xấu hổ chết mất thôi, cô còn muốn tạo dựng hình tượng một người xinh đẹp hào phóng trước mặt người khác mà.

Giang Ý Duy nghe xong, có hơi buồn cười, chỉ là Chử Đồng lo lắng cũng đúng, "lướt qua bụi hoa, nào có chuyện không có phiến lá nào dính thân"?

Ánh mắt Giản Trì Hoài phiêu diêu ở nơi xa trở về."Hôm nay, anh tặng em lễ vật này, em cũng có thể đem nó lý giải thành một tờ giấy trắng. Giản Trì Hoài anh bây giờ ở thời điểm rơi vào trong tay em, anh chính là một tờ giấy trắng, có lẽ em cảm thấy anh quá mức tự tin, nhưng anh làm việc trước nay chính là tuyệt đối như vậy. Nhân viên đi theo anh nhiều năm, cùng với cộng sự của anh đều biết, anh chưa bao giờ chạm vào nữ nghệ sỹ dưới tay mình, một vài khuôn mặt ưa nhìn, thân hình quyến rũ, không có tác động đối với anh. Đây là quy định anh đặt ra cho bản thân, cho nên em có thể yên tâm."

Tổng biên tập tới trước mặt Chử Đồng."Về điểm này, cũng là thật, ông chủ Giản từ trước đến nay với nghệ sĩ của chúng ta chưa từng tiếp xúc nhiều..."

Chử Đồng nói: "Biết rồi biết rồi, nhưng tôi chưa từng nói như vậy, tôi rất yên tâm về anh ấy!"

Tổng biên tập cười cười: "Mọi người đều là phụ nữ, tôi hiểu, cô không cần giải thích."

"..."

Dưới sân khấu, mỗi một người đều gần như ngước mặt lên lắng nghe, một tay Giản Trì Hoài đút túi, dáng vẻ thoải mái.

"Đương nhiên, nó còn mang một ý nghĩa khác, bây giờ nó chẳng qua chỉ là một tờ khăn giấy bình thường nhất mà thôi. Anh muốn để cho em khi mệt mỏi, tự lau mồ hôi cho mình một chút, bởi vì anh không thể lúc nào cũng bên cạnh em, nhưng tờ khăn giấy này, anh không cho phép em dùng nó để lau nước mắt, nói đúng hơn là, em cũng không cần phải lau, từ nay về sau, anh sẽ không để em rơi nước mắt nữa..."

"Wow..." Có người thét lên thật lớn."Thật quá lãng mạn đi."

Chử Đồng ngây ngẩn chăm chú nhìn tờ khăn giấy trong tay, cô đưa tay vuốt nhẹ, đột nhiên cảm thấy được ý nghĩa sâu sắc, sau đó cô nắm chặt tờ khăn giấy trong tay lại, Giản Trì Hoài bước tiến lên: "Anh cũng đã bày tỏ tình cảm như thế, em còn không định lên đây sao?"

"Lên đi, lên đi, lên đi...." Các nhân viên ở mỗi bàn đều bắt đầu nhốn nháo.

Chử Đồng không khỏi xúc động, tổng biên tập ở bên cạnh được phần thưởng lớn như vậy, đương nhiên càng phấn khích, chị ta đứng dậy nắm chặt cánh tay của Chử Đồng xốc cô lên: "Mau lên đi."

Chử Đồng hất tà váy, hai chân tựa như không nghe bản thân sai bảo, cô không xác định được mình có đang đi theo một đường thẳng hay không, đi đến sân khấu.

Giản Trì Hoài đưa tay cho cô, cô đặt tay vào lòng bàn tay anh.

Hôm nay mặc lễ phục như vậy thật sự quá may, ban đầu Chử Đồng chỉ nghĩ là đẹp thôi, không muốn đẹp đến lấn át cả hội trường, nhưng ít ra cũng không quá bình thường phải không? Bây giờ, thời khắc tình cảm thế này lại đến, cô thì không chịu nổi, mặc bộ lễ phục bó sát thế này trái tim phải bình tĩnh thì hít thở mới lưu thông, một chút xao động tâm tình thôi, thì thật sẽ giống như là giây cương siết lấy cổ cô.

Chử Đồng hạ thấp giọng nói, cầu cứu Giản Trì Hoài: "Chật quá, siết đau ngực em..."

Ngay lúc ấy Giản Trì Hoài đã đặt micro đến ngay bên miệng cô rồi, khi ý thức được những lời này đã vang lên rất lớn, khuôn mặt của Chử Đồng đỏ bừng, cô nghe thấy cả đám người đang ở dưới sân sấu cười ầm lên.

Giản Trì Hoài có chút bất ngờ không kịp đề phòng, nào biết được khi anh vừa kê micro vào, cô lại kiến nghị chuyện tốt này cơ chứ?

Tiếng cười bên tai không ngớt, Chử Đồng không ngờ lại mất thể diện trước mặt nhiều người như vậy, cô tiến lên trước một bước, đâm đầu vào trước ngực Giản Trì Hoài, người đàn ông thuận theo ôm lấy bả vai của cô.

"Được rồi, không được cười nữa, bằng không thì một lúc nữa tiền thưởng cũng không được nhận."

Tiếng cười dưới sân khấu từ từ nhỏ lại, khuôn mặt đỏ ửng của Chử Đồng ở trước ngực Giản Trì Hoài ló ra, khóe miệng người đàn ông chứa ý cười, cầm micro lên: "Hôm nay lúc ra khỏi cửa, vì mặc lễ phục này, tôi đã 'dâng hiến' không ít sức lực."

Chử Đồng thò tay gạt micro khỏi Giản Trì Hoài, tách khỏi người đàn ông, ý cười càng sâu, sự cưng chiều trong đáy mắt càng hiện rõ: "Được rồi được rồi, không nói nữa."

Giang Ý Duy xoay nhẹ ly rượu đỏ trong tay, cô kinh ngạc nhìn hai người trên sân khấu, nhìn xem này, ngay cả người như Giản Trì Hoài cũng phải kiềm chế tính phong lưu lại, thật là tốt biết bao nhiêu? Nhưng người đàn ông của cô thì sao?

Giản Trì Hoài nắm lấy bàn tay của Chử Đồng, ngón tay ở trong lòng bàn tay cô khẽ vân vê: "Mặc bộ đồ này, không thoải mái phải không?"

"Anh bảo em lên sân khấu, muốn nói cái gì?" Chử Đồng đã chuẩn bị tốt để đón nhận một tràng tình cảm sướt mướt rồi.

Ánh mắt người đàn ông khẽ đảo xuống sân khấu."Tối nay, tôi đã chuẩn bị cho mọi người một phần thưởng lớn, đương nhiên trò chơi này, thuộc về bộ phận xã hội. Trong toàn bộ các bộ phận của Dịch Sưu, bộ phận xã hội bình thường gặp phải nhiều nguy hiểm nhất, cũng là một bộ phận vất vả nhất, tôi và Chử Đồng sẽ tham gia, hi vọng mọi người cũng hăng hái tham dự."

Giản Trì Hoài trao lại micro cho người chủ trì, Chử Đồng quét mắt qua.

"Chỉ vậy thôi?"

"Em còn muốn thế nào nữa?" Giản Trì Hoài kéo cô xuống sân khấu."Chuẩn bị thay quần áo đi, phần thưởng tiếp theo mà rơi vào tay người khác, em sẽ khóc đến chết đấy."

Chử Đồng tiếp bước theo anh."Em sẽ không khóc chết đâu, xe Audi đáng giá nhất cũng phải nhả ra rồi."

"Phần thưởng này còn đáng giá hơn so với Audi."

Chử Đồng vừa nghe được, hai mắt sáng rực, không ít người trong bộ phận xã hội cũng hăng hái tham gia. Cô và Giản Trì Hoài thay xong quần áo trở lại hội trường họp thường niên, các đồng nghiệp khác đều đã chuẩn bị xong, một nam một nữ hợp tác, chỉ là ai cũng không biết sẽ chơi trò gì.

Nhiều người đi sang bên phải, chỗ đấy lúc trước dùng một miếng vải đỏ hình vuông che chận lại, hai cô gái lễ tân đứng một trái một phải, còn những người khác đưa lên vòng vải đeo cổ tay, bao tay và headphone, Chử Đồng khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn đeo vào.

Mọi người chuẩn bị đâu vào đấy, cô gái lễ tân đồng thời gật đầu một cái, sau đó cầm tấm vải đỏ kéo ra. Chử Đồng kiễng chân nhìn lại, không khỏi trợn tròn hai mắt, cảnh tượng trên bức tường màu đỏ, có một khối gồ lên tạo hình, là leo núi nhân tạo.

Các cô gái được dẫn lên phía trước, Chử Đồng ngẩng đầu, trông thấy trên cao có giá treo, nhân viên công tác chuyên nghiệp tiến đến, giúp bọn họ làm xong các công tác phòng vệ, eo của Chử Đồng móc dây treo, một đầu khác lại đang thắt bên hông của Giản Trì Hoài.

Người dẫn chương trình ở trên sân khấu giới thiệu: "Trò chơi này là "can đảm trèo núi cao", khảo nghiệm sự ăn ý giữa hai người, cùng với thể lực và tố chất tâm lý của các cô gái, mọi người chuẩn bị xong chưa?"

Có một vài đồng nghiệp mở miệng hỏi: "Trò chơi này có liên quan với bộ phận xã hội chúng tôi à?"

Người dẫn chương trình nói tiếp: "Ngày thường vì để chụp ảnh lấy tin, mọi người cũng leo tường leo cây không ít đi? Anh nhìn trò chơi này xem, phù hợp không?"

Chử Đồng ngước đầu lên, sau đó nhìn người dẫn chương trình, hỏi: "Vậy phần thưởng của trò này là gì?"

"Phần thưởng ở ngay trên đó, ai lên trước là có thể đoạt được."

Chử Đồng nóng lòng muốn thử, ở độ cao này, hẳn không phải là vấn đề, leo tường leo cây đúng là sở trường của cô mà, cô nhìn phía sau Giản Trì Hoài.

"Không thành vấn đề đúng không?"

Giản Trì Hoài giơ ngón tay ra hiệu OK, khi anh ở đầu bên này sợi dây, anh nhất định sẽ thu thả dây thành thạo. Người chủ trì cố gắng làm nóng bầu không khí: "Đến đây nào, mọi người đến đặt cược một cái xem, đoán một chút xem ai sẽ thắng?"

Giang Ý Duy là người giơ tay đầu tiên: "Tôi đặt một vạn, cược Chử Đồng sẽ đại thắng hoàn toàn."

Mặt Chử Đồng khẽ giật, không ít người đặt cược theo, có một nghìn, cũng có một trăm, căn bản đều đặt cho Chử Đồng.

Chử Đồng điều chỉnh micro, nói về hướng Giản Trì Hoài: "Nếu thắng thì thế nào?"

"Tiền thưởng tăng gấp đôi."

"Còn thua?"

"Quyên góp vào quỹ từ thiện của Dịch Sưu."

Chử Đồng đập tay: "Được, thành giao."

Trước khi trò chơi bắt đầu, tám đồng nghiệp nữ chia ra đứng cách nhau dưới chân tường đỏ. Chử Đồng chưa từng leo núi nhân tạo, nhưng lại nghĩ thầm cũng không khó lắm, theo tiếng còi phát động, cô giơ chân đạp lên, từng bước một leo lên núi. Vừa mới chỉ bò được vài bước, cô đã cảm thấy vô cùng trầy trật, bởi vì cả người rất khó kiểm soát thăng bằng, cô nhất định phải tìm đúng điểm đặt chân mới có thể đi lên tiếp được.

Giọng nói của Giản Trì Hoài vang lên phía sau: "Bước từ từ thôi, không nên gấp."

Đã có một đồng nghiệp nữ leo được rất cao rồi, trái tim Chử Đồng chùng xuống, mắt liếc nhìn lại, tìm đúng điểm đặt chân, Giản Trì Hoài nới lỏng sợi dây trong tay một chút.

Giang Ý Duy liếc mắt nhìn lại, giống như nhìn thấy người nhện vậy. Cô mỉm cười nói với Lâu Mộc Ngôn: "Sao cô không cược?"

"Nhàm chán."

"Một màn lăng xê thôi mà, ông chủ muốn tỏ ra lãng mạn, chúng ta không thể không phối hợp."

Ánh mắt Lâu Mộc Ngôn từ đầu đến cuối vẫn chăm chăm nhìn vào bóng lưng của Giản Trì Hoài."Có phải rất khó tưởng tượng đúng không, sao Tứ ca lại như vậy?"

Giang Ý Duy liếc cô ta: "Bởi vì thường ngày anh ấy đều mang một bộ mặt lạnh băng với chúng ta, đối với cô cũng không ngoại lệ chứ? Anh ấy không phải đã sớm nói sao? Dù chúng ta chăm chỉ kiếm tiền cho anh ấy, anh ấy cũng sẽ không có chuyện tình cảm trai gái với chúng ta."

Lâu Mộc Ngôn trầm mặc không nói, Giang Ý Duy nhìn về phía xa.

Chử Đồng đã lên được một nửa độ cao, chỉ là bên cạnh đột nhiên có một bóng người trượt nhanh xuống, đồng nghiệp nam chưa từng chơi qua loại trò chơi này, bị dọa đến tay chân luống cuống, nữ sinh kia hét to: "Kéo giữ lại kéo giữ lại, aaa!"

Chử Đồng nhìn cô ta ngã, cô nhìn theo xuống dưới, người phụ nữ đang treo lơ lửng giữa đường, độ cao này hết sức dọa người. Cô bình ổn tâm trạng, lòng bàn tay túa mồ hôi, lại phát hiện hai chân mình đang run rẩy. Cô muốn quay đầu nhìn Giản Trì Hoài, nhưng ở góc độ này của cô, không có cách nào quay lại hoàn toàn được, Giản Trì Hoài lên tiếng ngăn cản: "Tập trung chút, nếu em rớt xuống, anh kéo không được đâu."

Càng lên cao, lòng càng loạn, nửa bước cũng khó đi, Chử Đồng giơ chân ra, cơ thể lung lay mạnh, thấy giống như sắp ngã xuống. Giang Ý Duy lo lắng chỉ thiếu mức đứng ngay lên, Giản Trì Hoài lui về sau hai bước, sợi dây buộc chặt thắt lưng.

Chử Đồng có cảm giác mình bị xách lên vậy, hai tay cô nắm chặt điểm nhô ra trên vách đá trước mặt, mồ hôi lạnh lập tức nhễ nhại, trái tim gần như vọt ra.

Chử Đồng nhắm chặt mắt, cao giọng nói: "Giản Trì Hoài, nếu như phần thưởng ở trên đó không đủ để cám dỗ người khác, em sẽ tìm anh tính sổ."

Giản Trì Hoài liếc nhìn: "Trước tiên em phải đảm bảo bản thân mình không rơi xuống đi đã."

Chử Đồng càng lúc càng gần lên tới trên, vẻ mặt Giản Trì Hoài nghiêm túc, đã có vài người bỏ giữa đường. Vài người phụ nữ vô cùng sợ hãi, leo được vài bước đã leo xuống. Cô lau nhẹ mồ hôi trên trán, tiếp tục leo lên, người chủ trì bên này lại nỗ lực động viên, không ít người cũng đã hô to để cô ráng trụ lại.

Chử Đồng đi tới trên đầu, sợi dây dường như đã kéo ra dài nhất, cô chỉ thiếu chút nữa thôi, là có thể vượt lên trên.

Chử Đồng hét lên: "Giản Trì Hoài, nhả dây ra một chút."

Giang Ý Duy ngẩng đầu, trông thấy sợi dây kia đã bị kéo rất căng, không có cách nào nhả ra. Chử Đồng định quay lại nhìn, Giản Trì Hoài quát: "Được, anh thả, em nhanh lên đi."

Cô không thấy được phía sau, nhưng loáng thoáng nghe được tiếng hét vang lên, hình như có không ít người trông thấy chuyện gì đó vô cùng ngạc nhiên, chỉ là không nói thẳng ra.

Chử Đồng thu lại tâm tư, lúc này cô không nên phân tâm, cô đạp lên phần vách núi nhô phía trên đầu, Chử Đồng trông thấy trên xà ngang đặt một cái hộp, cô cẩn thận thò tay định cầm lấy, với ra nhiều lần, lúc này mới cầm được cái hộp ở trong tay.

Lấy được một chiếc hộp bọc vải nhung, trái tim cô vô cùng kích động, bởi cô thực sự không ngốc. Loại hộp nhung phổ biến thế này bên trong đựng thứ gì, cô không phải là không rõ, huống hồ, phía trên còn có tên một nhãn hiệu kim cương nổi tiếng.

Chử Đồng đem hộp nhung mở ra, quả nhiên trông thấy bên trong là hai chiếc nhẫn kim cương độc đáo, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cô vẫn không khống chế được mừng như điên.

Cô nghiêng đầu qua chỗ khác, vui vẻ hét lên: "Giản Trì Hoài..."

Chử Đồng chứng kiến người đàn ông quỳ một chân xuống đất, sợi dây nối liền giữa hai người bọn họ kia, căng ra như dây cung.

Đôi con ngươi của cô trợn tròn như quả hạnh, khó tin lắc đầu một cái."Giản Trì Hoài, anh làm gì thế?"

Hai tay người đàn ông kéo sợi dây phía trước.

"Dáng vẻ này của anh, em vẫn còn không hiểu sao?"

"Em không hiểu."

"Được, em không hiểu, anh từ từ giải thích cho em nghe." Giản Trì Hoài điều chỉnh micro, sau đó mới nói ra từng chữ."Anh từng thiếu nợ em, anh cũng muốn bù đắp lại. Anh chưa từng cầu hôn em, Chử Đồng, gả cho anh đi."

Khóe miệng Chử Đồng cứng đờ, không biết phải phản ứng thế nào, một tay cô vịn trên cái trụ cao nhất, không để cho bản thân ngã xuống, cô từ trên cao chăm chú nhìn xuống Giản Trì Hoài."Anh, anh làm cái gì đấy?"

Mặc dù trong lòng vô cùng mong mỏi kỳ vọng, nhưng khi thực sự trông thấy một màn này, Chử Đồng có chút lo sợ, hơn nữa còn làm trò ngay trước mặt nhiều người như thế.

Cô thu lại ánh mắt, ngây ngẩn nhìn chiếc nhẫn trong tay chằm chằm."Giản Trì Hoài, chúng ta kết hôn rồi."

"Anh muốn cho em một hạnh phúc mỹ mãn vẹn tròn, không muốn sau này khi em nhớ lại trong lòng lúc nào cũng tiếc nuối, anh biết ý nghĩa của việc cầu hôn này, Chử Đồng, anh muốn nghe được chính miệng em nói đồng ý."

~

Crypto.com Exchange

Chương (1-242)