Gây ra họa lớn
← Ch.072 | Ch.074 → |
Giản Trì Hoài đi vào trong mấy bước, nhìn thấy Chử Đồng đứng trước sofa, nhảy lên nhảy xuống, trong phòng chỉ có một mình cô đang độc diễn, tiếng giả mạo Lâu Mộc Ngôn phát ra từ di động của cô. Giản Trì Hoài bước lên: "Có chuyện gì vậy?"
Chử Đồng đang chơi cao hứng, bất ngờ nghe thấy giọng nói sau lưng. Cô quay người lại, phần mềm mới tải xuống trên di động vẫn còn đang nói theo những nội dung được lưu trước: "Tứ ca Tứ tẩu tình cảm nhất, em không làm tiểu tam, em cút... hức hức hức..."
Chử Đồng gượng cười hai tiếng, đi qua cầm lấy di động của mình. Giản Trì Hoài nhanh mắt nhìn thấy trên màn hình có một biểu tượng hoạt hình, bên cạnh còn có những công năng như tát, cho đói chết, nói chuyện, nhảy múa...
Chử Đồng cong môi: "Em chơi vớ vẩn ấy mà."
"Em bị cô ta kích động đến mức này sao?" Giản Trì Hoài cầm di động của Chử Đồng trong lòng bàn tay: "Cô ta lại làm gì em rồi?"
"Hôm nay lúc ăn cơm em bắt gặp cô ta, cô ta nói anh sẽ thưởng cho cô ta."
Bờ môi mỏng của Giản Trì Hoài khẽ mím lại: "Anh có nói như vậy."
"Thấy chưa..."
Giản Trì Hoài chặn đường đi của cô lại: "Em chạm mặt Lâu Mộc Ngôn ở đâu?"
Chử Đồng không hề nghi ngờ, nói luôn tên khách sạn. Giản Trì Hoài quan sát cô từ trên xuống dưới: "Nỡ tới mấy nơi đó ăn cơm ư? Ai mời em phải không?"
Chử Đồng cắn môi, không cẩn thận lại bị anh dẫn xuống hố rồi: "Mặc kệ ai mời em hay em mời ai, tóm lại em đã bắt gặp Lâu Mộc Ngôn."
Giản Trì Hoài lấy di động của Chử Đồng lên xem: "Thứ này hay đấy, hôm nào anh cũng down xuống."
"Cũng có người khiến anh bất mãn ư?"
"Anh bắt em ngày ngày bưng trà rót nước cộng thêm tắm rửa kỳ lưng còn phải nói lời ngọt ngào nữa."
Chử Đồng giơ tay lấy lại điện thoại: "Anh trả lương ời một cô bảo mẫu trẻ trung xinh đẹp là được rồi."
Giản Trì Hoài cảm thấy con người Chử Đồng cũng thật là thú vị, suy nghĩ thì rõ ràng là chín chắn và cẩn thận nhưng lại có những khi ấu trĩ thế này.
Giang Ý Duy từ trường quay trở về, thay trang phục rực rỡ ra. Sau khi bắt đầu cuộc sống bận rộn trở lại, cô vẫn thường qua lại giữa các đoàn làm phim, nhưng chỉ có như vậy cô mới cảm nhận thấy cái tốt đẹp sau khi đứng lên được, mới có thể chứng minh sự nỗ lực của bản thân mình không phí hoài.
Mái tóc xoăn dài màu nâu lười biếng dính chặt sau lưng, cô cùng mấy người bạn ngày trước hẹn nhau ăn cơm. Cho dù khi cô gặp nạn, cần họ nhất, họ đều lấy lo do công việc bận rộn để xa lánh cô nhưng quan hệ giữa người với người luôn cần phải duy trì, cho dù không trao nhau tấm lòng chân thành. Cô vốn dĩ định gọi Chử Đồng tới nhưng sau đó lại thôi, ăn cơm cùng một đám người giả nhân giả nghĩa, chắc cô ấy cũng nuốt không trôi.
Trong góc khuất có khu nghỉ ngơi, Giang Ý Duy qua đó ngồi một lát, để lộ đôi chân trắng trẻo, vắt vẻo dưới ánh đèn, mái tóc rủ xuống gò má, cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt lại, sự gợi cảm trong từng động tác không thể che giấu. Liếc mắt nhìn thấy có người đàn ông bước tới, Giang Ý Duy hơi ngẩng đầu lên, Ân Thiếu Trình đứng trước cửa, ngược chiều ánh sáng, đứng im nhìn cô chăm chú.
Động tác tay của cô khựng lại, hai người nhìn nhau trong khoảnh khắc rồi Giang Ý Duy đứng lên. Cô tao nhã đi về phía Ân Thiếu Trình, sau khi cách anh ba bước chân thì dừng lại: "Cậu chủ Ân, đã lâu không gặp!"
Ánh mắt Ân Thiếu Trình từ trên gương mặt cô dần dần trượt xuống, cuối cùng dừng lại trên đôi chân cô, Giang Ý Duy cười khẽ: "Chân của em không sao rồi."
Người đàn ông giơ tay ra, muốn xoa lên gương mặt cô, Giang Ý Duy vội vàng né ra. Động tác này của cô rất cố tình, dường như cũng là cưỡng ép bản thân phải làm, Giang Ý Duy cài lọn tóc rơi xuống ra sau tai: "Cậu chủ Ân, em còn có việc, không làm phiền anh nữa."
"Sao, bây giờ lại giả vờ không quen biết tôi?"
Giang Ý Duy bước ra mấy bước, nghiêng người nhìn anh: "Sao em dám chứ, sau này vẫn còn cần cậu chủ Ân chiếu cố nhiều."
Giang Ý Duy của trước đây, đừng nói là đợi anh lên tiếng, cho dù Ân Thiếu Trình cho ra hiệu cho cô bằng ánh mắt, cô cũng ngoan ngoãn đi tới. Người đàn ông nhìn cô đi xa khuất, ánh mắt u ám.
Khi rời khỏi khách sạn đã sắp 9 giờ rồi. Có chàng trai được một người dẫn tới vây quanh Giang Ý Duy, cả đám người đi ra khỏi cửa lớn. Người đàn ông thấy Giang Ý Duy ăn mặc phong phanh bèn bước tới: "Xe của tôi ở đây, tôi đưa cô về."
"Không cần đâu." Giang Ý Duy khẽ xua tay: "Trợ lý của tôi tới rồi."
Người đàn ông khoác chiếc áo vest trong lên vai cô, Giang Ý Duy né tránh giữ khoảng cách thích hợp. Dù sao đây cũng là trước cửa khách sạn, một khi để phóng viên chụp được, chẳng biết lại đồn thổi thành scandal gì.
Người trợ lý lái xe tới, Giang Ý Duy trả lại áo khoác cho đối phương: "Cảm ơn."
Người đàn ông có vẻ quyến luyến: "Hôm khác chúng ta lại gặp nhau nhé."
"Được." Giang Ý Duy trả lời lấy lệ, sau khi chào tạm biệt những người khác thì kéo cửa xe ngồi vào rồi rời đi. Chiếc xe đỗ bên đường cũng nổ máy theo, ánh mắt Ân Thiếu Trình như khoét lên người gã đàn ông kia.
Giang Ý Duy trở về khách sạn nơi mình ở, bảo trợ lý đi nghỉ trước. Cô quay phim gần đây nên khoảng thời gian này không về nhà. Cô rút thẻ phòng ra, quẹt thẻ rồi đi vào, cởi quần áo, tắm rửa xong xuôi, từ phòng tắm bước ra thì nghe thấy tiếng chuông cửa. Cô tưởng là trợ lý, đi qua liếc mắt nhìn, hóa ra là Ân Thiếu Trình.
Giang Ý Duy không mở cửa. Ân Thiếu Trình đè thẳng tay lên chuông cửa không buông. Tiếng tạp âm ồn ã như phá thủng màng nhĩ cô, Giang Ý Duy bịt chặt hai tai: "Ân Thiếu Trình, anh làm cái trò gì vậy?"
"Mở cửa ra."
"Em sắp ngủ rồi." Giang Ý Duy quay đi, vừa định vào trong thì Ân Thiếu Trình giơ chân đá một cái vào cửa, tiếng rầm khiến cô bất chợt quay đầu. Ầm ĩ thế này, định mời gọi phóng viên tới đây chắc. Giang Ý Duy do dự một lát rồi mở hé một khe nhỏ, chỉ lấp ló đôi mắt ra ngoài: "Có chuyện gì không?"
Nếu cửa đã mở rồi thì Ân Thiếu Trình có cách trị cô. Anh dùng hai tay đẩy mạnh cánh cửa, làm sao Giang Ý Duy chống đỡ được sức lực của anh? Cô lùi nhanh về sau mấy bước, Ân Thiếu Trình nhân cơ hội đó len vào phòng. Giang Ý Duy cố gắng bình tĩnh: "Nếu anh tìm em có việc thì hoàn toàn có thể gọi di động, số di động của em vẫn không thay đổi."
"Tôi không muốn gọi vào di động của em, tôi chỉ muốn em thôi!" Nói dứt lời, Ân Thiếu Trình sải bước tới trước, hai tay ôm chặt lấy Giang Ý Duy, mạnh mẽ cưỡng hôn.
Cô kinh hãi nghiêng đầu, nụ hôn của người đàn ông rơi mạnh xuống má cô. Giang Ý Duy vừa tắm xong, cả người chỉ quấn khăn tăm. Ân Thiếu Trình quét nhanh một lượt rồi một tay túm lấy khăn tắm, Giang Ý Duy vội vàng lấy hai tay giật lại: "Ân Thiếu Trình, em và anh không còn quan hệ nữa!"
Anh hơi dùng sức một chút, kéo khăn tắm của cô ra. Vòm ngực rắn chắc dựa về phía trước, ép Giang Ý Duy vào tường, không sao nhúc nhích được. Ân Thiếu Trình hôn cô, hai tay cũng không rảnh rang. Giang Ý Duy không cam tâm phải buông vũ khí đầu hàng như vậy, ra sức phản kháng: "Tránh ra!"
"Tránh ra gì chứ? Ý Duy, chúng ta cũng không phải lần đầu tiên nữa. Tôi muốn em, em chắc chắn cũng muốn tôi, lẽ nào nửa năm nay em không nhớ tôi sao?"
Giang Ý Duy chống hai tay lên vai anh, tạm thời ngăn hành vi có tính xâm lấn của anh lại: "Vậy nửa năm nay, anh có từng nhớ đến em không?" Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Lúc em ngồi trên xe lăn, anh từng nhớ em không?"
Ân Thiếu Trình cướp lấy ánh mắt cô, anh cứng rắn ấn hai tay của cô xuống: "Đương nhiên là nhớ." Giọng anh khàn khàn: "Tôi nhớ đến cả người đau nhức, em sờ mà xem."
"Em không muốn." Giang Ý Duy nắm chặt hai tay: "Nếu em vẫn còn là Giang Ý Duy nằm trên giường lúc trước, anh còn muốn em không?"
Anh muốn có được cô, nỗi nhớ ấy như một chấp niệm, anh điên cuồng tưởng tượng ra những khi hai người hưng phấn và mãnh liệt một cách ăn ý. Ân Thiếu Trình ôm chặt hai vai cô, đòi hòi nụ hôn. Giang Ý Duy tránh anh hết lần này tới lần khác cuối cùng không còn sức nữa, bị anh khóa chặt trong vòng tay, dữ dội chiếm hữu.
Sao cô lại không nhớ anh chứ? Nhưng con người Ân Thiếu Trình quá nguy hiểm, cô biết rõ không thể lại gần anh, anh tìm cô, muốn cô, tám, chín phần chỉ là vì nhất thời nhớ tới cô. Nhưng Giang Ý Duy của hiện tại hoàn toàn không thể kiểm soát bản thân nữa. Ân Thiếu Trình ôm ngang người cô lên, đi vào phòng, ném cô lên giường lớn. Cô vừa định ngồi dậy thì đã bị người đàn ông ấn vai đẩy trở về. Cảnh tượng này thật ra Giang Ý Duy từng nghĩ tới. Cô cũng tự nói với bản thân mình, nếu Ân Thiếu Trình lại tới tìm mày, mày phải lấy lòng kiêu hãnh của mình ra, nhất định phải cứng rắn cự tuyệt. Nếu người đàn ông này không thể ày tình cảm thực sự thì mày không cần phải phí hoài tuổi xuân lên người anh ta. Nhưng cuối cùng cô vẫn không qua được cửa ải mang tên Ân Thiếu Trình, sự khao khát của cơ thể không thua kém gì nỗi nhung nhớ trong tim. Giây phút hai người lăn lộn trên giường, liều chết bám chặt, tình cảm bốc cháy vẫn là tuyệt đẹp. Ân Thiếu Trình khẽ gầm lên một cách mất kiểm soát. Rốt cuộc anh vẫn không thể buông tay Giang Ý Duy, rốt cuộc vẫn cứ tham lam cơ thể cô như vậy.
Ngày hôm sau, Giang Ý Duy tỉnh dậy trước. Cô cảm thấy lồng ngực tưng tức, thở không nổi, khi mở mắt ra nhìn mới thấy cánh tay ngang ngược của Ân Thiếu Trình đang vòng qua trước ngực cô. Cô vuốt nhẹ lên trán, ngẩn người nhìn người đàn ông bên cạnh.
Tiếng chuông báo thức của di động vang lên, Giang Ý Duy định dậy thì bị Ân Thiếu Trình giữ chặt: "Không được dậy!"
"Em còn phải tới đoàn làm phim, không muộn được." Giang Ý Duy với lấy di động, tắt báo thức đi. Ân Thiếu Trình còn chưa mở mắt ra, anh ghé tới, hôn lên má cô: "Nghỉ một ngày đi, ở với tôi."
"Không được, mấy cảnh quay này nhất định phải xong trong hôm nay, em đã hứa với đạo diễn rồi." Giang Ý Duy cạy tay anh ra. Ân Thiếu Trình mở mắt ra một cách không tình nguyện: "Bắt đầu từ khi nào mà em không chịu nghe lời tôi dù chỉ một câu thế hả?"
Giang Ý Duy tự động dậy khỏi giường, cầm quần áo lên, mặc từng thứ vào một. Cô xoay lưng về phía Ân Thiếu Trình, một lúc sau hình như do dự, cô lấy hết dũng khí nói: "Ân Thiếu Trình, rốt cuộc anh coi em là gì? Một người có thể giải quyết nhu cầu sinh lý cho anh bất kỳ lúc nào? Hay là một người phụ nữ anh tình nguyện đặt trong tim?"
Ân Thiếu Trình uể oải gác mặt lên cổ cô: "Trong tim tôi có em hay không, em thật sự không biết ư?"
"Chúng ta cứ tiếp tục như vậy, sẽ có tương lai ư?" Giang Ý Duy đóng nốt chiếc cúc cuối cùng, ngón tay run rẩy, đợi câu trả lời của Ân Thiếu Trình.
Hai đàn ông vòng hai tay ôm lấy eo cô: "Chúng ta như vậy không tốt ư? Trở về bên cạnh tôi đi, tôi vẫn yêu thương em."
Người đàn ông này, vĩnh viễn không thể cho cô một lời hứa hẹn, hoặc nên nói thế này, dù có hứa hẹn cũng sẽ không thực hiện. Giang Ý Duy che giấu nỗi thất vọng: "Em tới phim trường trước."
"Tôi ở đây đợi em, tối về đấy."
Giang Ý Duy cầm đồ trên bàn lên, quay người rời đi.
Lúc Chử Đồng gọi điện thoại cho cô ấy, Giang Ý Duy vừa tới đoàn làm phim, không ngờ cô cũng đến, Giang Ý Duy ngồi trước gương trang điểm: "Tớ thấy cậu nhàn nhất đấy."
"Vớ vẩn, tớ kiếm tiền vất vả lắm biết chưa." Chử Đồng nhìn ngó xung quanh: "Chỗ phía trước kia có phải còn có đoàn phim khác không?"
"Đúng thế, có mấy đoàn cơ, lát nữa cậu có thể vòng quanh một lượt."
"Tớ biết rồi." Chử Đồng cầm thỏi son của cô ấy để trên bàn lên xem: "Vốn dĩ tớ tới đây thăm với tư cách là phóng viên phỏng vấn, tiện thể tìm cậu thôi."
"Vô lương tâm." Giang Ý Duy mắng một câu.
Chử Đồng ngồi lại đó không lâu bèn rời đi phỏng vấn. Tổng biên tập không biết hiềm khích giữa cô và Lâu Mộc Ngôn, thế nên trong lúc giao việc không quan tâm tới chuyện né tránh gì đó. Chử Đồng vào trong phim trường mới biết nữ chính phim này chính là Lâu Mộc Ngôn.
Mà cảnh phim đang quay rất vừa vặn lại là cảnh Lâu Mộc Ngôn bị ăn tát. Chử Đồng đứng dựa ở đó xem kịch hay. Địa điểm quay phim vốn quy định không cho phép phóng viên ra vào, nhưng Chử Đồng cũng coi như có chút quan hệ, tìm một người quen nhờ linh động là có thể trà trộn vào.
Lâu Mộc Ngôn chưa bị ai đánh bao giờ, thế nên rất khó nắm bắt, thử mấy lần vẫn không được. Nữ diễn viên đóng chung cùng cô ta có vẻ sốt ruột: "Cô cứ yên tâm đi, tôi sẽ không đánh thật đâu mà."
Cả gương mặt Lâu Mộc Ngôn căng ra. Bắt đầu lần thứ n, tay của nữ diễn viên kia hất qua nhưng Lâu Mộc Ngôn vẫn không phối hợp tốt, khiến cho lần này đánh mất sự chuẩn xác, đập vào mặt cô ta, mặc dù không nặng nhưng cũng đã chạm vào. Lâu Mộc Ngôn trợn tròn mắt, nắm chặt tay lại, vung một cái tát thật mạnh đáp trả.
Cô diễn viên kia ngẩn người: "Cô!"
Lâu Mộc Ngôn lại tát cô ấy cái thứ hai: "Chị dám đánh tôi? Tôi lớn đến từng này chưa ai dám động tay động chân với tôi!"
Nữ diễn viên kia cũng có chút tiếng tăm, sao chịu được cục tức này: "Chẳng qua là cô cậy có người chống lưng thôi mà? Cả một cảnh phim cũng quay không xong, với cái kỹ thuật của cô mà đòi lấy giải người mới xuất sắc? Có trò mèo phía sau phải không?"
Hai mắt Lâu Mộc Ngôn như sắp bốc lửa tới nơi: "Chị nói lại lần nữa xem?"
Cô gái kia tiến lên đẩy cô ta một cái: "Đồ bình hoa!"
Đạo diễn đi tới, mắng cho cả hai người một trận té tát. Chử Đồng lén cất máy ảnh đi. Lâu Mộc Ngôn này quả thật đi tới đâu cũng không thể yên tâm, toàn đắc tội với người khác.
Lúc phỏng vấn, Lâu Mộc Ngôn sa sầm mặt mày, cũng không chịu hợp tác. Chử Đồng dồn hầu hết ống kính cho nam chính của bộ phim. Cô giả đò đi, người ta cũng chẳng vui vẻ hầu hạ cô đâu!
Buổi tối cô đợi Giang Ý Duy cùng ăn tối, đợi tới gần chín giờ. Chử Đồng ăn uống xong trở về, Giản Trì Hoài đã ở nhà từ lâu. Anh ngồi ngoài ban công, buổi tối mùa thu lạnh lạ thường. Chử Đồng xoa xoa hai tay đi ra ngoài: "Sao anh không vào nhà?"
"Anh thấy cảnh sắc bên ngoài rất đẹp." Giản Trì Hoài trước nay vẫn là một người có tình cảm, trên bàn bày một cốc café vừa mới xay, một làn khói ấm áp hòa vào cái giá lạnh của đêm tối. Chử Đồng khẽ ngáp ngủ: "Em đi tắm đây."
"Đi đi." Giản Trì Hoài vừa dứt lời thì di động trên bàn chợt vang lên. Anh nhìn số máy hiển thị, đầu mày bất giác nhíu lại. Anh rất không muốn lãng phí thời gian riêng tư của bản thân nhưng tiếng chuông bực bội vẫn không chịu ngừng. Anh đành nhận máy: "Alô?"
Bên trong vọng ra tiếng khóc của người con gái, khóc đến nỗi nói không thành câu. Giản Trì Hoài có phần bực bội: "Khóc gì chứ? Có chuyện gì thì nói đi."
"Tứ ca, cứu em." Lâu Mộc Ngôn khó khăn lắm mới nói được câu hoàn chỉnh, Giản Trì Hoài mặt không cảm xúc: "Cứu cô chuyện gì?"
Chử Đồng đi vào trong nhà bỗng dừng lại. Hình như Lâu Mộc Ngôn kinh hãi chuyện gì đó, điện thoại lại im ắng một hồi. Không nghe thấy tiếng gì, Giản Trì Hoài truy hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Tứ ca, ban nãy em đánh nhau với người ta, người... người đó tự sát rồi."
Giản Trì Hoài cau mày lại nhưng gương mặt lạnh vẫn không có cảm xúc nào khác. Người đàn ông này luôn vững như núi, những người và những chuyện không liên quan đừng hòng khiến anh hoang mang hoảng hốt: "Tự sát thì tự sát, đâu phải do cô giết."
Lâu Mộc Ngôn ôm mặt, kìm chế tiếng nức nở: "Tứ ca, cứu em, cứu em với."
"Liên lạc với quản lý của cô, bảo chị ta đưa cô về, đừng có lảng vảng ở lại đó, cũng đừng để bị ai phát hiện." Giản Trì Hoài lập tức ra lệnh: "Nghe rõ chưa?"
Lâu Mộc Ngôn sợ tới mức ngồi sụp xuống đó, sao còn dám động đậy: "Tứ ca, mau tới cứu em với. Em không dám nói với ai cả, bây giờ em không còn sức đứng dậy nữa, lát nữa nhất định sẽ có người phát hiện ra mất, Tứ ca..."
Giản Trì Hoài đứng dậy, bóng dáng cao lớn đứng trước lan can. Anh quay lưng về phía Chử Đồng nhưng Chử Đồng vẫn nghe được một số từ quan trọng. Cô rón ra rón rén tới sau lưng Giản Trì Hoài, người đàn ông chống một tay bên cạnh: "Tôi có qua đó cũng vô ích thôi. Cô ở yên đó, tôi sẽ cử người qua."
"Tứ ca!" Lâu Mộc Ngôn hét ầm lên một tiếng: "Em... Em cãi vã với cô ta, bản thân em cũng không biết mình đã nói gì nữa nhưng cô ta lại tự sát ngay trước mặt em, em sợ lắm."
"Được rồi." Giản Trì Hoài ngắt lời cô ta: "Có những lời đừng nói linh tinh. Nếu đã không liên quan tới cô thì ngậm chặt miệng lại."
"Tứ ca, em muốn về nhà, bây giờ em chỉ muốn về nhà thôi, hu hu hu..."
Ngón tay Giản Trì Hoài gõ mấy cái lên lan can, hiện tại Lâu Mộc Ngôn rất mất bình tĩnh. Nếu cứ vứt đó không quan tâm, e sẽ xảy ra chuyện, huống hồ cô ta còn là người nhà họ Lâu."Thế này đi, cô ở yên đó, tôi sẽ lập tức cử người qua đón cô. Tôi không tiện tới hiện trường, sau khi đón được cô, tôi đưa cô về nhà."
"Vâng." Cuối cùng Lâu Mộc Ngôn cũng bình tĩnh hơn rồi lại nói thêm mấy câu gì đó mới cúp máy.
Giản Trì Hoài quay người lại, suýt nữa thì va phải Chử Đồng. Chử Đồng chắn trước mặt anh: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không sao, anh ra ngoài một lát." Giản Trì Hoài vỗ nhẹ lên vai cô: "Em ngủ trước đi."
"Em nghe thấy rồi, gì mà hiện trường rồi đưa về nhà. Giản Trì Hoài, rốt cuộc là hiện trường gì?"
Ánh mắt Giản Trì Hoài nhìn cô chăm chăm. Với tính cách của cô nếu cho cô biết, chắc chắn sẽ không để anh giải quyết chuyện này trong bình lặng. Nhưng Giản Trì Hoài vẫn không giấu cô: "Lâu Mộc Ngôn và một diễn viên nhỏ cãi nhau, đối phương nghĩ quẩn, tự sát rồi."
"Hả?" Chử Đồng hơi mấp máy môi: "Sao... Sao có thể như vậy chứ?"
"Cụ thể anh phải qua đó gấp mới biết được. Em ở nhà, anh đi một lát rồi về."
Chử Đồng bắt lấy tay anh: "Em đi cùng anh."
Giản Trì Hoài rút tay mình ra: "Không được, chuyện này không thể để nhiều người biết. Còn nữa tuyệt đối không được tung ra ngoài. Chử Đồng, chuyện khác anh đều có thể nghe em, nhưng tin này, em không được nhúng tay vào."
Chử Đồng nhìn thấy anh đi ra ngoài, cũng không bám riết nữa. Cô trở về giường, nhét máy ảnh vào trong túi rồi xuống nhà. Cô nhìn thấy xe của Giản Trì Hoài phóng ra khỏi Bán Đảo Hào Môn. Chử Đồng đi vào gara, lái xe của mình ra. Cô bám đuôi một mạch, giờ đã về khuya nhưng xe cộ trên đường vẫn còn không ít. Chử Đồng từ từ đi theo, có mấy lần suýt để mất dấu. Cô lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Giản Trì Hoài ngồi trên xe gọi điện cho quản lý của Lâu Mộc Ngôn, để chị ta tới hiện trường đón Lâu Mộc Ngôn. Sau khi dặn dò xong, Giản Trì Hoài nhìn ra ngoài cửa sổ. Lâu Mộc Ngôn vừa vào showbiz đã xảy ra chuyện này, đúng là muốn chết! Chuyện này nếu không giải quyết gọn gàng, để cho cánh nhà báo tìm được manh mối rồi thêm mắt dặm muối, e là sẽ còn dây dưa thêm chuyện.
Lúc này anh phải đưa người rời khỏi hiện trường trước, còn chuyện về sau, quản lý của Lâu Mộc Ngôn sẽ tự tìm đội ngũ quan hệ đối phó.
Tầm mắt của Giản Trì Hoài vô thức liếc qua gương chiếu hậu nhưng hình như nhìn thấy một chiếc xe quen quen. Anh nhìn kỹ lại, đó chẳng phải xe của Chử Đồng sao? Cô vợ này của anh trước nay luôn vô cùng chính nghĩa, lại thích theo đuổi tới cùng, nhất định phải làm rõ mọi chuyện mới được. Người đàn ông tăng tốc, chiếc xe phía sau cũng tăng tốc theo, khoảng cách của hai người càng ngày càng kéo xa. Chử Đồng nhấn chân ga nhưng thấy chiếc xe phía trước rẽ bất ngờ, lái thẳng về phía đối diện cô.
Cô chỉ còn cách phanh lại, dù có chạy cũng không kịp nữa. Chử Đồng hạ cửa kính xuống. Giản Trì Hoài xuống xe, nhanh chóng đi về phía cô, anh cúi người, một tay chống lên cửa xe: "Giải thích xem nào?"
"Xảy ra chuyện lớn như vậy, em cũng phải đi xem sao."
Giản Trì Hoài liếc nhanh qua mặt cô, dừng lại trên chiếc balo trên ghế lái phụ. Sắc mặt anh hơi lạnh, mấy sợi tóc ngắn ngủn rơi xuống trước trán, càng tôn lên đôi mắt sắc như chim ưng: "Không phải anh đã nói với em là tin này không được tung ra hay sao?"
"Em không nói sẽ tung ra. Giản Trì Hoài, hôm nay ở phim trường em nhìn thấy có một diễn viên vì một chút chuyện mà bị Lâu Mộc Ngôn tát hai cái, hai người họ còn cãi vã ngay giữa đám đông. Nếu em đoán không nhầm, người tự sát chính là cô ấy. Người như Lâu Mộc Ngôn nên để cô ta chịu một bài học, vứt cô ta lại đó mới là cách tốt nhất."
Khóe môi Giản Trì Hoài cong lên một độ cong lạnh lẽo: "Chuyện này em không cần lo, cho dù em có đi, cũng vô ích thôi. Với lại em cũng là phóng viên, nên hiểu rõ lợi hại bên trong."
Chử Đồng ngồi trên ghế lái, nhìn chiếc xe đỗ chình ình phía trước: "Anh qua đó lúc này, không sợ gặp rắc rối ư?"
"Anh tự có chừng mực, sẽ không khiến mình gặp rắc rối."
"Người tự sát đã chết chưa?"
Giản Trì Hoài giơ tay lên xem giờ, sắc mặt có vẻ sốt ruột: "Không biết nữa, em mau về đi."
Chử Đồng đặt tay lên vô lăng, để im: "Được, anh đi trước đi."
Người đàn ông nhìn về phía cô: "Đi mau!"
~
~
← Ch. 072 | Ch. 074 → |