Truyện:Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 206

Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ
Trọn bộ 210 chương
Chương 206
Trận quyết chiến cuối cùng
0.00
(0 votes)


Chương (1-210)

Editor: Xám

Lời nói thản nhiên, khuôn mặt tươi cười lưu manh gian tà.

Hắn nói với vẻ đương nhiên, dường như hắn đến, không hề lặn lội đường xa, chỉ là đến nhà bên đón thê tử của mình vậy.

Chỉ là, Tần Cửu lại không ngờ, hắn vừa mở miệng, đã yêu cầu tự mình quyết đấu với Liên Ngọc Nhân. Nàng không biết rốt cuộc hắn có kế hoạch và dự định như thế nào, thê nhưng, yêu cầu tự mình quyết đấu với Liên Ngọc Nhân, Tần Cửu cho rằng, đây không phải là một lựa chọn sáng suốt.

Rõ ràng Nhan Duật không biết, Liên Ngọc Nhân đã tu luyện Tuyệt Hồn Đại Pháp. Ngay đến cả Tần Cửu cũng không nắm chắc, võ công của Liên Ngọc Nhân đã cao đến cảnh giới nào.

Nhan Duật có dự định của mình.

Không phải sau khi nhận được tin vui của Liên Ngọc Nhân và Tần Cửu hắn mới đến. Từ ngày rời Lệ Kinh, hắn đã bắt đầu lên kế hoạch diệt trừ Thiên Thần tông như thế nào. Trong lúc đó hắn không hề bỏ qua tin tức của Lệ Kinh, ngay sau khi nhận được tin tức Tần Cửu đi ngao du giang hồ. Phản ứng đầu tiên của hắn là, có lẽ nàng đã đến Lân Châu tìm hắn. Nhưng rất nhanh hắn đã biết mình đang tự lừa mình dối người, đó chỉ là hy vọng xa vời của hắn. Sau đó, hắn nhận được nội dung bức thư Tần Cửu đưa cho Lưu Liên, hắn rất nhanh đã đoán được, Tần Cửu đã đi tìm Liên Ngọc Nhân.

Nếu như nàng đã biết Lâm chiêu viện có vấn đề, đương nhiên nên ở lại hỗ trợ Lưu Liên. Nếu như nàng đã rời đi, vậy thì chỉ có thể là đi đối phó Liên Ngọc Nhân thôi.

Hắn quyết định dứt khoát, dâng thư lên triều đình, điều binh khiển tướng, đến Thiên Thần sơn. Nửa đường nhận được tin tức Tần Cửu sắp kết hôn với Liên Ngọc Nhân, điều này khiến cho lòng Nhan Duật càng nóng như lửa đốt.

Hắn dẫn quân đi nhanh liên tục, ngay từ mấy ngày trước đã đến Thiên Thần sơn.

Phần lớn binh lực trong triều dùng vào chiến sự với Bắc Diệp quốc, lần này binh tướng Nhan Duật điều đến là của Nhiếp Nhân, trong đó bao gồm mấy trăm tinh binh đặc biệt, do Chu Thắng trước đây cải trang thành ăn mày tiếp cận Tần Cửu thống lĩnh. Chu Thắng và Nhiếp Nhân giống nhau, đều là thuộc hạ của Nhan Duật, trước đây phụng mệnh Nhan Duật tiếp cận Tần Cửu, là muốn điều tra thân phận của Tần Cửu. Hắn giỏi nhất là chỉ huy thuộc hạ ẩn thân tàng hình, khi sắp đến Thiên Thần tông, Nhan Duật thống lĩnh hai vạn người khua chiêng gióng trống tiếp cận Thiên Thần tông, mà ngay trong một ngày đêm trước đó, Chu Thắng đã dẫn thuộc hạ của hắn lặng lẽ vào núi từ một con đường khác.

Lúc này, điều Nhan Duật phải tự mình làm, chính là thu hút đệ tử chủ chốt của Thiên Thần tông đến chỗ hắn, cho Chu Thắng đã vào núi từ trước cơ hội tiến vào đánh úp Thiên Thần tông.

"Muốn một mình quyết đấu với ta cũng được." Liên Ngọc Nhân đến gần Tần Cửu, một tay ôm vòng eo nhỏ của nàng, tay còn lại nghịch tua rua rủ xuống từ y phục của nàng, chậm rãi nói, "Nhan Ngọc Hoành, ngươi nhìn thấy dốc băng kia không, nơi đó thật sự là do ông trời đặc biệt chuẩn bị cho ngươi. Nếu như ngươi có thể thành công leo lên dốc băng đó, đến trước mặt ta, ta sẽ đồng ý một mình quyết đấu với ngươi."

Lúc này Tần Cửu mới đột nhiên nghĩ đến, nụ cười kỳ quái khi Liên Ngọc Nhân hỏi nàng dốc băng có đẹp không vào hôm qua. Lúc đó, hắn đã nghĩ xem nên đối phó với Nhan Duật như thế nào rồi, nói như vậy, cạm bẫy của hắn chính là ở đây.

Trong lòng Tần Cửu hoảng loạn một hồi.

Dốc băng này thật sự rất đẹp, nhất là ánh nắng phản xạ, đó là ánh sáng lung linh rực rỡ, nhưng ở trong mắt Tần Cửu, lại lóa mắt lạnh giá như đao. Nếu muốn leo lên dốc băng này, đối với người có khinh công tuyệt hảo, thực ra cũng không phải không thể, chỉ là, Tần Cửu sợ Liên Ngọc Nhân giở trò.

Nàng muốn nói với Nhan Duật, đừng đồng ý với hắn.

Nhan Duật dường như đã thấu tâm tư của nàng, bên dưới dốc băng, hắn ngẩng đầu mỉm cười dịu dàng với nàng, một khoảng xa như thế, Tần Cửu cũng có thể nhìn ra được vẻ tà mị xấu xa lộ ra từ nụ cười đó.

Đến lúc này rồi, hắn vẫn còn như thế.

"Liên Ngọc Nhân, một lời đã định!" Hắn chậm rãi quay sang Liên Ngọc Nhân, nói với giọng lạnh lùng.

"Một lời đã định! Vậy thì, Nghiêm Vương hãy bắt đầu đi!" Liên Ngọc Nhân híp mắt nói.

Nhưng Nhan Duật cũng không hề vội, hắn quay người dặn dò Nhiếp Nhân vài câu, lưng đeo một cái túi đựng tên đã chuẩn bị trước đó lên, nhưng Tần Cửu nhìn ra được, thứ ở bên trong lại không phải là mũi tên, mà hình như là rất nhiều lưỡi dao dài chế tạo từ sắt tinh luyện. Hắn lưng đeo túi đựng tên, tay cầm trường thương, giống như một chú chim lớn màu đen, tung người nhảy lên sườn dốc.

Dốc băng cực trơn, lần nào dừng chân, người cũng sẽ trượt về phía sau một đoạn, gần như là tiến lên mười bước, lùi về năm bước. Chờ đến nơi cao rồi, thế dốc dần dựng đứng lên, mắt thấy đi lên càng lúc càng chậm. Nhan Duật đột nhiên rút từ trong túi tên ra vài lưỡi dao dài, dùng sức ném lên dốc băng. Lưỡi dao có kiểu dáng nghiêng nghiêng, giống như bậc thang, cả người hắn bèn mượn lực nhảy vọt lên lưỡi dao cắm trên mặt băng. Nếu như không có khinh công cực tốt, thì không cách nào mượn lực đi lên những lưỡi dao cắm trên băng này.

Từ đầu đến cuối trái tim Tần Cửu luôn treo cao, mắt thấy bóng dáng Nhan Duật nhảy lên càng lúc càng gần, đã leo lên được hai phần ba lộ trình, trong lòng an tâm một chút. Chính vào lúc này, đột nhiên nghe thấy Liên Ngọc Nhân bên cạnh cười ha ha, tiếng cười này có chút kỳ quái, vô duyên vô cớ khiến lòng nàng giá lạnh.

"A Cửu, ta nhớ nàng thích xem kịch của Nghiêm Vương, nghe nói hắn biết chống xe bọc sắt, nhưng tiếc là bản tông chưa nhìn thấy tận mắt bao giờ, thật là đáng tiếc. Hôm nay, bản tông lại muốn được chiêm ngưỡng bản lĩnh chống xe bọc sắt của Nghiêm Vương một chút. Nàng nhìn ra phía sau đi."

Trong giọng nói của Liên Ngọc Nhân, lộ ra tà khí lạnh lẽo. Từng câu từng câu, lọt vào tai Tần Cửu, tựa như ma âm từ địa ngục.

Tần Cửu quay đầu nhìn một cái, chỉ một cái, chỉ cảm thấy tâm trạng đều lạnh đi.

Sau lưng bọn họ, chẳng biết từ lúc nào, đã chuẩn bị xong mấy chiếc xe bọc sắt. Nhìn qua, còn cao to, nặng nề hơn xe bọc sắt dùng khi Nhan Duật và Nhiếp Nhân đánh cược ở sơn trang Minh Nguyệt.

Trong giây phút đó, Tần Cửu đã biết Liên Ngọc Nhân muốn làm gì, sắc mặt lập tức trắng bệch, cơ thể không thể kiềm chế mà run rẩy.

Xe bọc sắt.

Liên Ngọc Nhân lại muốn thả xe bọc sắt từ trên dốc băng xuống.

Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Liên Ngọc Nhân, ngươi không thể làm như vậy!" Dốc băng này không hề rộng, xe bọc sắt lăn xuống từ nơi cao, Nhan Duật tránh thế nào đây.

"Hiển nhiên ta muốn làm như vậy." Liên Ngọc Nhân cười lạnh.

Tần Cửu đứng dậy muốn ngăn cản, nhưng lại bị Liên Ngọc Nhân túm chặt cổ tay.

"A Cửu, ngoan ngoãn xem trò vui, nếu không e rằng nàng sẽ vĩnh viễn không xem được tiết mục đặc sắc thế này nữa đâu." Hắn chợt phất tay, hai tùy tùng lập tức đẩy một chiếc xe bọc sắt xuống.

Nhan Duật nhìn xe bọc sắt trên đỉnh đầu lăn xuống ào ào, mắt dài híp lại, khóe môi hiện lên một ý cười kỳ lạ. Nụ cười này, Tần Cửu đã nhìn thấy.

Đó là nụ cười an ủi, cũng là nụ cười tự kiêu.

Không biết tại sao, Tần Cửu nhìn thấy nụ cười này của hắn thì đột nhiên bình tĩnh lại. Hắn đang nói với nàng, hắn sẽ không sao.

Dốc băng vô cùng trơn trượt, xe bọc sắt lại nặng, huống hồ trượt xuống từ trên cao, Tần Cửu chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm trong nháy mắt đã xa dần, mơ hồ nhìn thấy thân hình Nhan Duật nhảy lên vài cái trên sườn dốc, khi nhìn lại, đã rơi xuống dưới dốc băng.

Trái tim Tần Cửu gần như đã sắp nhảy ra ngoài, lại thấy Nhan Duật trong khoảnh khắc xe bọc sắt trượt đến gần, một chân đạp lên lưỡi dao dài, mượn lực nhảy lên lưỡi dao ở bên cạnh, tránh được chiếc xe bọc sắt lao vùn vụt xuống trong giây lát.

Ngay sau đó, không chờ hắn thở dốc một tiếng, lại có hai chiếc xe bọc sắt được đẩy tới.

"Ngọc Hoành, hai chiếc xe." Tiếng hô của Tần Cửu vừa dứt, hai chiếc xe bọc sắt đã sóng đôi trượt xuống.

Lần này, Nhan Duật hoàn toàn không có cách nào nhảy sang bên cạnh, bởi vì hai chiếc xe bọc sắt đã chiếm hết dốc băng.

Trong thoáng chốc, thân hình Nhan Duật vọt lên, cả người đã nhảy lên phía trên chiếc xe bọc sắt lăn đến nhanh như chớp. Đúng vậy, cũng chỉ có thể nhảy lên phía trên. Áo choàng trên người hắn bị móc vào xe bọc sắt, đung đưa phấp phới rồi bay xuống. Chưa kịp cắm lưỡi dao dài trước đó vào, chỉ kịp ném trường thương trong tay lên mặt băng.

Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Liên Ngọc Nhân, hừ lạnh nói: "Nghiêm Vương, quả nhiên là lợi hại. Lần này thì xem ngươi tránh thoát thế nào." Nói xong, bốn chiếc xe bọc sắt cùng nhau trượt xuống.

Hai chiếc phía trước, hai chiếc phía sau.

Lần này, cho dù Nhan Duật muốn tung người nhảy lên chỗ cao để tránh, thì cũng không thể hạ xuống. Bởi vì hắn vừa hạ xuống, hai chiếc phía sau cũng sẽ đến.

Khi Tần Cửu phát hiện lần này là bốn chiếc xe bọc sắt, đã là quá muộn, nàng mở trừng mắt nhìn bốn chiếc xe bọc sắt lao xuống ầm ầm.

Trái tim Tần Cửu vừa rồi đã trải qua mấy lần chìm nổi trôi giạt, lần này lại khó chịu giống như bị chiên trong chảo dầu.

Bốn chiếc xe bọc sắt đã trượt xuống, từ lúc mấy chiếc xe trước rơi xuống, lớp băng đã bắt đầu vỡ nát. Lần này theo bốn chiếc xe bọc sắt lăn ào ào xuống, mảnh băng cũng rớt xuống như mưa.

Tần Cửu nhìn thấy thân hình Nhan Duật giống như bị bốn chiếc xe bọc sắt nhấn chìm.

Thứ bị nhấn chìm không chỉ là Nhan Duật, có cả trái tim Tần Cửu.

Trong tích tắc đó, nàng cảm thấy đôi mắt giống như đã bị thứ gì đó dán chặt, tất cả những gì xung quanh dường như đều không nhìn rõ lắm, mỗi một mảng băng rơi xuống tựa hồ đập vào tim nàng, mà tim của nàng, hoàn toàn tê dại không cảm thấy đau.

Thậm chí bản thân nàng cũng không cảm nhận được, nàng đã nhảy xuống phía dưới.

Chỉ là, không thể như nguyện.

Nàng quên mất bên cạnh nàng còn có Liên Ngọc Nhân, hắn đã sớm vươn cánh tay nắm chặt eo nàng, liên tục kéo nàng quay về.

"Tần Cửu, tiết mục này, xem có vui không?" Lời của Liên Ngọc Nhân vang lên bên tai, nàng hoàn toàn không nghe thấy hắn đang nói gì.

Bởi vì, khi ánh mắt nàng lướt qua dốc băng, ngạc nhiên nhìn thấy, xe bọc sắt sớm đã lăn xuống ầm ầm, mà hắn, lại vẫn vững vàng đứng trên dốc băng.

Nhìn kỹ thì phát hiện, cây trường thương trong tay hắn đã cắm vào dốc băng, dốc băng đã vỡ vụn, lộ ra phần núi, trường thương đã cắm sâu vào đến vách núi dưới lớp băng, mà hắn, cả người đang treo trên trường thương.

Hai chiếc xe bọc sắt song song trượt xuống, khoảng cách ở giữa hoàn toàn không chứa được một người, nhưng lại chứa được một cây trường thương. Hắn đã nhìn chuẩn kẽ hở này, cắm trường thương lên dốc băng, cả người bám vào cán thương, tránh thoát xe bọc sắt gào thét lăn xuống.

Điều này thật sự khiến người ta hoàn toàn không ngờ tới.

Chỉ là, mặc dù đã tránh được xe bọc sắt, nhưng người đã bị thương, rõ ràng là bị thương lúc xe bọc sắt trượt qua. Tần Cửu không nhìn thấy vết thương của hắn, nhưng nhìn thấy y phục trên đùi hắn rách nát, máu tươi liên tục trào ra, ngay cả trên tay nắm trường thương cũng bị cọ xát đến chảy máu.

Lòng Tần Cửu thả lỏng, lúc này mới cảm thấy trên mặt mình hơi lạnh, thì ra chẳng biết từ lúc nào đã đổ lệ. Nàng giơ tay nhẹ nhàng lau đi, khóe môi cong lên thành ý cười mê người.

Liên Ngọc Nhân đã thẹn quá hóa giận, hắn ngoắc tay nói với người phía sau: "Nhìn cái gì, tiếp tục!" Hắn không ngờ, Nhan Duật có bản lĩnh như vậy, lại tránh được hết bốn chiếc xe bọc sắt. Hắn ta không tin, thêm hai chiếc nữa, hắn vẫn có thể tránh được.

Mặt băng lúc này đã sớm bị xe bọc sắt trước đó nghiền nát, lộ ra phần núi ở bên dưới. Nhan Duật không chờ có thêm hai chiếc xe bọc sắt lăn xuống, đã sớm thi triển khinh công, nhanh chóng nhảy lên.

Liên Ngọc Nhân trơ mắt nhìn Nhan Duật giống như chim ưng trên chín tầng mây, trong nháy mắt đã đứng ở trước mặt hắn.

"Liên Ngọc Nhân, quân tử đã hứa thì phải giữ lấy lời đấy!" Nhan Duật bay xuống trước mặt hắn, trường thương chống đất, lười biếng nói.

Mặc dù dáng hình nhếch nhác, nhưng không hề làm yếu đi khí thế khắp người hắn. Ánh mắt hắn vừa đảo, đã chuyển lên người Tần Cửu, trước tiên là đảo một vòng lên mũ phượng của Tần Cửu, tiếp đó híp mắt đánh giá hỉ phục trên người nàng, bình phẩm từ đầu đến chân: "Bộ y phục này thực ra khá đẹp. Chỉ có điều, váy hơi ngắn một chút, màu sắc cũng chưa đủ tươi, châu ngọc trên mũ phượng thì nhiều, nhưng hạt lại quá nhỏ, không xứng với Cửu Nhi, lại làm cho hoa dung nguyệt mạo của Cửu Nhi nhà ta thành loại dung chi tục phấn. Còn nữa, cái kiệu này là sao, chỉ có bốn người khiêng? Liên Ngọc Nhân, tốt xấu gì ngươi cũng là tông chủ của Thiên Thần tông, cưới vợ cũng quá keo kiệt rồi đấy!"

Liên Ngọc Nhân tức đến mức sắc mặt xanh mét, bộ hỉ phục này của Tần Cửu, hắn đã hao tốn không ít tâm sức và tiền của để làm, lại bị Nhan Duật nói cho không đáng một đồng, có thể không khiến hắn tức giận sao?

Thế nhưng đối phương hoàn toàn không nhìn sắc mặt hắn, vẫn nói thao thao bất tuyệt: "Nếu như đổi thành ta cưới Cửu Nhi, không nói đến những cái khác. Đương nhiên kiệu này phải là tám người khiêng, rộng rãi vững chắc. Hỉ phục hiển nhiên phải chế tác từ chất liệu vải thượng hạng, cũng không cần đến tơ gấm sa gì đó, cứ dùng vải dệt từ lụa noãn của Vân Thiều quốc, ấm áp dễ chịu. Hoa văn phía trên đương nhiên là phải thêu bằng chỉ vàng, vạt trước cũng phải đính một chút hồng bảo thạch, như thế mới hiện ra quý khí. Ừm, châu ngọc phía trên mũ phượng ấy mà, ít nhất phải có trứng bồ câu lớn nhỏ, như thế mới có thể chiếu rọi ánh nến, cũng không cần dùng quá nhiều, tám viên là đủ. Trên giày thêu cũng cần đến hai viên, ngoài ra, lúc hạ kiệu chân không được chạm đất, phải trải thảm đỏ, tốt nhất là trải từ khuê phòng của Cửu Nhi đến động phòng, như thế mới gọi là thập lý hồng trang*."

*thập lý hồng trang: Trang sức đỏ trải dài mười dặm. Ngụ ý hình ảnh thành hôn, một đời mỹ mãn. (thahi94. wordpress/2019/03/03/xan-bachtrung-truongco-phong-thap-ly-hong-trang-muc-luc/)

Ban đầu trái tim Tần Cửu hoảng loạn, lo lắng cho hắn muốn chết. Cho đến khi nghe thấy hắn nói một tràng không ngừng nghỉ, gần như không nhịn được cười.

Phía Liên Ngọc Nhân đã giận đến mức híp mắt lại, mắt thấy dưới màn diễn thuyết bất tận của Nhan Duật, chiến trường quyết chiến sinh tử khói lửa khắp nơi máu nơi tứ phía đã sắp biến thành rạp hát Phượng Minh các ở kinh thành, biểu diễn hài kịch rồi. Vì thế dứt khoát vung tay áo ngắt lời Nhan Duật, "Nhan Duật, không phải ngươi nói muốn một mình quyết đấu sao? Được, bản tông chủ thật sự rất muốn đấu một trận với ngươi, giờ bắt đầu đi."

Chiến trường quyết đấu này, vẫn thiết lập trên mặt băng. Đương nhiên, dốc băng lúc này đã không thể gọi là dốc băng nữa, bởi vì lớp băng đã vỡ vụn rơi xuống, lộ ra phần núi, xem như là một sườn núi.

Sườn núi này là nơi tỉ võ không thể thích hợp hơn.

Dưới sườn núi, là binh sĩ Nhan Duật dẫn theo.

Trên sườn núi, là đệ tử của Thiên Thần tông.

Binh tướng của Nhan Duật muốn tấn công Thiên Thần tông, thì phải tấn công lên từ sườn núi này.

Sườn núi này nằm ở giữa hai bên, đều cách nhân mã hai bên rất xa, những người khác không có cách nào nhúng tay.

Hai người bước nhanh lên sườn núi, một trên một dưới đứng lại.

Ánh mắt Tần Cửu vượt qua Liên Ngọc Nhân, nhìn thấy chân chảy máu của Nhan Duật, từ vết rách hở của y phục đã quẹt rách thành mảnh vải, nhìn thấy máu thịt lật lên trên chân hắn đã mơ hồ lộ ra xương trắng.

Chỉ là liếc mắt nhìn, Tần Cửu đã cảm thấy đau phát sợ. Nhan Duật đã bị thương, Liên Ngọc Nhân lại tu luyện tà công, hắn không thể là đối thủ của Liên Ngọc Nhân. Nhưng dường như Nhan Duật không xem việc mình bị thương là chuyện quan trọng, chỉ xé một mảnh y phục băng bó đơn giản một lát.

Hai người đứng đối diện nhau, không một ai lên tiếng.

Binh tướng hai bên cũng không ai nói gì, lúc này vô số cặp mắt đều nhìn chằm chằm hai người ở giữa.

Hai người lại hiện ý cười ở khóe môi, không giống như kẻ địch ta sống ngươi chết, tựa như bằng hữu đang ôm quyền. Ngay khi Tần Cửu cho rằng bầu không khí này vẫn sẽ tiếp tục kéo dài, hai người đã đồng thời xuất chiêu.

Đâu còn nửa phần khách sáo vừa rồi, thế tấn công của hai người giống như gió bão mưa rào, đều là chiêu thức ngươi sống ta chết, người xem không kịp nhìn.

Hai người đều dùng kiếm.

Thanh kiếm trong tay Liên Ngọc Nhân vung lên tạo ra khí lực mạnh mẽ nuốt trọn sơn hà, chiêu nào cũng hướng về chỗ hiểm của Nhan Duật. Nhan Duật thì ngược lại, kiếm pháp của hắn có sự lẫm liệt sát thiên diệt địa, chiêu nào cũng xảo quyệt tột cùng. Mà trong khí phách đó, bản thân hắn lại mơ hồ lộ ra vẻ nhàn tản lười biếng. Chiêu kiếm của hắn và con người hắn thật sự rất không tương xứng, nhìn con người hắn, ngươi sẽ cảm thấy đây không phải là cuộc quyết chiến sinh tử, mà là đùa cợt. Nhưng nhìn chiêu kiếm của hắn, lại khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Liên Ngọc Nhân đâm một kiếm về phía ngực hắn, vừa nhanh vừa gấp, người đứng xem đều có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng kiếm khí cắt nát không khí, nhưng không ngờ đến gần trước ngực Nhan Duật vài tấc, đột nhiên tan vỡ, cũng không nhìn thấy Nhan Duật đã tránh được như thế nào, chỉ trong thời gian chớp mắt, kiếm của hắn đã đâm về phía cổ họng Liên Ngọc Nhân với góc độ không thể tưởng tượng nổi. Nếu không phải Liên Ngọc Nhân ứng biến nhanh chóng, e rằng kiếm đó đã xuyên thấu cổ họng hắn.

Hai bên đã phá được hơn mười chiêu, Tần Cửu đã nhìn ra, rõ ràng Liên Ngọc Nhân không phải đối thủ của Nhan Duật.

Chính vào lúc này, trong Thiên Thần tông phía sau Tần Cửu, từng cơn ồn ào truyền tới.

Tần Cửu nhìn lại theo tiếng, thấy trong phòng ốc của Thiên Thần tông ở phía sau, vô số dũng sĩ giáp đen từ trên trời giáng xuống, mà người dẫn đầu, lại là Chu Thắng. Đêm qua, người áo đen đến đón mình đã nói, Nhan Duật có kế hoạch của mình. Đến lúc này, Tần Cửu mới biết, Nhan Duật một mình quyết đấu với Liên Ngọc Nhân ở bên này, sau lưng đã sớm phái người cùng với người ẩn náu ở Thiên Thần tông vào Thiên Thần tông từ con đường bí mật khác. Tần Cửu nhìn thấy người dẫn binh là Chu Nhan thì vẫn hết sức kinh ngạc, Chu Thắng lại là người của Nhan Duật. Người của Thiên Thần tông đều kinh hãi, ai cũng không ngờ, những người này lại vào Thiên Thần tông từ phía sau bọn họ. Dù sao cũng là đệ tử của Thiên Thần tông, lâm nguy bất loạn, lập tức chiến đấu với các binh sĩ Chu Thắng thống lĩnh.

Phía Liên Ngọc Nhân phát hiện có biến, rất nhanh đã biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Phía dưới dốc băng, hơn vạn binh mã Nhan Duật đưa đến xếp ngay ngắn thành hàng, nhưng hóa ra cho dù là Nhan Duật hay hơn vạn binh mã này, đều chỉ là thủ đoạn mê hoặc hắn mà thôi.

"Nhan Ngọc Hoành, bản tông đã xem thường ngươi rồi." Liên Ngọc Nhân thấy phía sau mình đã trở thành hỗn chiến, lạnh lùng nói.

Nhan Duật đâm một thương tới, ánh sáng lạnh lẽo chợt hiện lên trong mắt dài, "Liên Ngọc Nhân, thật sự nên cảm tạ xe bọc sắt của ngươi, nếu không ta cũng sẽ không dễ dàng thu hút ánh mắt của Thiên Thần tông như vậy."

Sắc mặt Liên Ngọc Nhân tái nhợt, trong mắt đen chợt lóe lên ánh sáng màu lam lạnh.

Tần Cửu liếc mắt nhìn thấy, thầm nghĩ không ổn. Trong nháy mắt tim nàng đã treo lên. Liên Ngọc Nhân đã tu luyện tà công, mà hơn nữa là Tuyệt Hồn Đại Pháp khó đối phó nhất. Công phu này tu luyện đến tầng thứ chín, một khi phát công, công lực sẽ đột nhiên tăng lên gấp bội. Võ công của Liên Ngọc Nhân vốn dĩ tuyển đỉnh, nếu như tiếp tục tăng lên gấp bội, vậy thì đang sợ biết bao!

Tần Cửu nhìn chằm chằm vết máu liên tục nhỏ giọt trên mặt đất, đó là máu của Nhan Duật. Bởi vì dùng sức, vết thương trên chân hắn đã bắt đầu chảy máu. Vừa rồi mặc dù không thật sự chống xe bọc sắt, mà là dựa vào khinh công để tránh né, nhưng rốt cuộc đã hao phí không ít nội lực. Hiện giờ lại bị thương, mà rất rõ ràng, lúc này Liên Ngọc Nhân đã bắt đầu vận dụng Tuyệt Hồn Đại Pháp.

Trong nháy mắt cả trái tim đã trầm xuống, khóe môi khẽ nhếch, hiện lên một ý cười dứt khoát.

Liên Ngọc Nhân đâm một kiếm qua, luồng khí mạnh mẽ đó đã đánh cho tuyết trên mặt đất bay lên giống như sóng biển, vọt lên cùng với thân hình hắn, đâm thẳng về phía Nhan Duật. Uy lực của kiếm này cực lớn, Nhan Duật cũng đã nhận thấy, không dám trực tiếp va chạm, đành phải tung người tránh đi.

Tần Cửu biết kiếm này Liên Ngọc Nhân đã dùng đến Tuyệt Hồn Đại Pháp, nhìn thấy Nhan Duật đã tránh về phía sau. Nàng phóng người trượt từ trên sườn dốc xuống, trong nháy mắt đã đến trước mặt Liên Ngọc Nhân.

"Nàng muốn làm gì?" Liên Ngọc Nhân ổn định thân hình, mắt dài hơi híp mà nói.

"Tông chủ, ta có mấy câu quan trọng, muốn nói với tông chủ!" Tần Cửu cong môi cười, mắt phượng hơi xếch lên, híp mắt hàm uy.

"A Cửu là thật sự có lời, hay là muốn cho Nghiêm Vương nghỉ ngơi một lát, băng bó vết thương xong?" Liên Ngọc Nhân đã thu binh khí lại, chậm rãi hỏi.

Tần Cửu cười xinh đẹp nói: "Tông chủ, ta thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói. Nghiêm Vương nhân cơ hội băng bó vết thương, chắc hẳn tông chủ cũng sẽ không để ý đâu."

Liên Ngọc Nhân cười lạnh lùng, quay đầu nói với Nhan Duật: "Nhan Duật, cho dù ngươi tiêu diệt Thiên Thần tông, Liên Ngọc Nhân ta vẫn có thể giết chết ngươi. Sớm muốn gì cũng là một đêm, khiến cho ngươi chết tâm phục khẩu phục, tạm thời ngươi đi băng bó vết thương đi, ta và A Cửu có chuyện cần nói."

Nhan Duật cúi đầu nhìn vết thương không ngừng chảy máu một cái, biết máu không thể tiếp tục chảy nữa. Vừa vặn Điêu Thuyền và Ngọc Hoàn đã chạy đến từ bên dưới, vì thế lùi sang một bên, bảo hai người băng bó vết thương cho hắn.

Tần Cửu quay đầu cười với Nhan Duật nói: "Nghiêm Vương, ngài có thể cách xa ra một chút không, ta có mấy câu quan trọng muốn nói với tông chủ."

Sắc mặt Nhan Duật trắng bệch, cau mày hỏi, "Nói cái gì mà ta cũng không nghe được."

"Sao thế, Nghiêm Vương không chịu sao? Ta nói chuyện với tông chủ, lại không phải đánh nhau, cũng không được sao? Ngài yên tâm, tông chủ sẽ không làm gì ta, hắn còn chờ sau khi đánh bại ngài, cưới ta về đấy!" Nàng cười xinh đẹp, mị hoặc bắn ra bốn phía.

Mắt dài của Nhan Duật híp lại, thật sự không nắm chắc rốt cuộc Tần Cửu muốn làm gì. Hắn sợ nàng tách hắn ra, là muốn liều mạng với Liên Ngọc Nhân. Nhưng nghĩ một lát, nếu như mình không khẩn trương băng bó vết thương, e rằng cũng không thể giúp nàng.

Điêu Thuyền nhỏ giọng nói: "Vương gia, vết thương phải lập tức cầm máu băng bó, tạm thời Liên Ngọc Nhân sẽ không làm gì Cửu gia. Một lát nữa vương gia đánh tiếp cũng không muộn."

Ánh sáng màu lam lạnh trong mắt Liên Ngọc Nhân mất đi, hai mắt một lần nữa chuyển thành màu đen óng, hắn cười với Tần Cửu nói, "A Cửu, nàng đang đau lòng vì vi phu sao?"

Sắc mặt Tần Cửu từ từ lạnh đi, nàng giơ tay tháo mũ phượng trên đầu xuống, cầm ở trong tay ngắm nhìn giây lát, cười nói: "Liên Ngọc Nhân, vừa rồi Nghiêm Vương nói mũ phượng của ta không đẹp, có thể đổi cái khác không."

Sắc mặt Liên Ngọc Nhân đột nhiên trở nên khó coi, "A Cửu, này mũ phượng là bản tông trong ngàn vạn mới chọn được một, Nhan Ngọc Hoành hắn là cái thá gì, chỉ nói một câu không đẹp thì là không đẹp sao?"

Ý cười ở khóe môi Tần Cửu trong trẻo, khóe mắt lướt đến Nhan Duật đã rời đi, đang được thị nữ vây ở giữa bó thuốc, "Liên Ngọc Nhân, ngươi có từng nghe nói, đối với nữ tử mà nói, nếu như lấy người mình thích, thì dù không có phượng quan hà bí này, cũng là đẹp. Lấy người mình không thích, cho dù có là vật trân quý hơn nữa, nhìn vào mắt, thì cũng chướng mắt, điều này không liên quan đến Nghiêm Vương."

Nàng nói xong, bèn ném mũ phượng trong tay vào lòng Liên Ngọc Nhân.

Lông mày Liên Ngọc Nhân cau lại, một luồng khí lạnh yêu dị tràn ngập trên mặt. Hắn đưa tay đón lấy mũ phượng, nhưng không ngờ Tần Cửu đã ra tay vào lúc này. Mười hai cây kim thêu hoa, bay ra từ trong tay áo Tần Cửu, bắn nhanh về phía Liên Ngọc Nhân.

Vào lúc nàng tung người nhảy lên, ống tay áo rộng của nàng mang theo luồng gió mạnh mẽ khuấy lên một mảng tuyết trên mặt đất. Nàng hiện ra giữa bụi tuyết, hai tay liên tục chuyển động, sợi tơ màu đỏ liên tục bắn ra từ trong tay áo.

Liên Ngọc Nhân đưa kiếm trong tay ra, dự định chém đứt những sợi tơ đó, nhưng đột nhiên phát hiện, đó là uổng công. Cho dù là giao tơ nam hải, ở dưới kiếm của hắn, cũng chỉ là sợi tơ bình thường. Mà giao tơ Nam Hải của Tần Cửu, từ lúc nàng đến Thiên Thần tông, hắn đã lặng lẽ lấy đi rồi.

Những sợi tơ trước mặt, hắn có thể khẳng định là sợi tơ thông thường, bởi vì những sợi tơ này là Tần Cửu gỡ xuống từ trên vạt áo

Chương (1-210)