Một hòn đá hạ ba con chim
← Ch.055 | Ch.057 → |
"Mục đích gì?" Mắt dài của Nhan Duật híp lại, không nhanh không chậm hỏi.
"Diệt trừ Thần tông trong kinh thành." Tần Cửu mở miệng, quả nhiên là lời nói ra mà không làm cho người ta kinh ngạc thì chết cũng không ngừng.
Lời như vậy, bất luận người nghe là ai, chỉ sợ đều sẽ không tin.
Nhan Duật cười ra tiếng, hắn đến gần Tần Cửu, nhìn nàng một cái thật sâu, hàng lông mày dài lẫn vào tóc mai chau lại thành một vết sâu, "Lời nói đùa này của Tần môn chủ cũng quá phô trương rồi."
Tần Cửu bình tĩnh nhìn trả ánh nhìn chăm chú của Nhan Duật, cười xán lạn, "Ta biết vương gia sẽ không tin lời của ta. Vậy thì xin nghe ta nói, năm đó, kẻ đứng sau hạ độc tiên đế, vương gia đã đoán được là Thần tông làm, nhưng lại không đào ra được kẻ nọ, có đúng hay không? Vương gia vẫn cho rằng là Huệ phi, nhưng lại tra không ra chứng cớ của bà ta. Vậy để cho ta nói cho vương gia, đó là bởi vì, có lẽ vương gia vẫn luôn nghi ngờ lầm người. Người ở Lệ Kinh của Thần tông, không chỉ là những kẻ mà các người biết. Bao năm nay, Thần tông ngoài mặt là phái một người đến Lệ Kinh, nhưng trên thực tế lại là hai thậm chí ba người. Cũng là một sáng một tối, hoặc là một sáng hai tối."
Những điều này, cũng là sau khi Tần Cửu vào Thần tông, mới âm thầm dò la được. Khi ấy nàng mới biết, năm đó, cô cô của nàng vẫn muốn diệt trừ đệ tử Thần tông trong triều, vì sao cuối cùng sắp thành lại bại, chỉ bởi vì phía sau, còn có kẻ địch các nàng không biết. Ai có thể ngờ được, là đệ nhất phái của Bạch đạo, Thần tông đã bắt đầu trù tính như thế từ rất lâu về trước.
Nhan Duật nhướng mày, đương nhiên hắn cũng từng nghĩ tới chuyện này, nhưng cũng không hoàn toàn xác nhận. Thần tông cách vài năm phái một đệ tử vào trong Lệ Kinh, triều đình đều sẽ phá lệ ủy thác cho trọng trách. Cho nên, có rất ít người hoài nghi bọn họ còn có thể bí mật sắp đặt người vào triều đình.
"Những người này, chỉ có tông chủ của Thần tông biết được là ai. Nhưng mà, người tông chủ tiền nhiệm bí mật phái tới, ngay cả tông chủ đương nhiệm Liên Ngọc Nhân cũng không biết là ai. Bởi vì trước khi mất, lão tông chủ chưa kịp nói cho ngài ấy biết. Đến mấy năm nay, những người kia không còn nằm trong vòng kiểm soát của tông chủ, hình như cũng có ý định tách khỏi Thần tông, khiến cho tông chủ hoàn toàn không thể khống chế. Cho nên tông chủ đặc biệt phái ta đến đây, muốn ta tra rõ thế lực ngầm của Thần tông ra. Ta nghĩ, có lẽ thế lực này có liên quan đến việc tiên đế qua đời năm đó. Nhưng nếu ta muốn tra ra, chỉ sợ sẽ có khó khăn rất lớn, cho nên cần sự giúp đỡ của vương gia, lẽ nào vương gia không muốn tra ra?"
Đương nhiên tông chủ Liên Ngọc Nhân của Thần tông không phái nhiệm vụ như vậy cho Tần Cửu, thậm chí ngay cả việc Tần Cửu đến Lệ Kinh hắn cũng không biết. Sở dĩ Tần Cửu nói như thế, chỉ là vì muốn tìm một mục đích chung với Nhan Duật, nếu không, sao bọn họ lại có lý do hợp tác? Có điều, quả thật Thần tông có mạch ngầm ở trong triều đình.
Nhan Duật khẽ ngẩng đầu, ánh mắt rơi ở trên người Tần Cửu, nhìn nàng thật sâu, nói: "Nói vậy, bản vương lại cần phải hợp tác với Thần tông các ngươi?"
Tần Cửu chậm rãi bưng ly trà lên, nếm thêm một ngụm trà, cười quyến rũ nói: "Không phải là cần phải, là nhất định phải. Vương gia, chẳng lẽ ngài chưa từng muốn có một ngày tự tay pha trà cho mẫu phi ngài uống? Ta ngẫm lại, ngài phải có đến mười lăm năm chưa từng gặp mẫu phi ngài rồi? Chỉ có tìm ra hung thủ thật sự, mẫu phi ngài mới có thể ra khỏi đế lăng không thấy mặt trời, phải biết rằng, chỗ đó cũng không phải là chỗ người sống nên ở đâu!"
Nhan Duật ngẩng đầu lên thật chậm, tròng mắt đen có vẻ đăm chiêu mà chăm chú nhìn Tần Cửu thật sâu, không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, giọng nói vốn trầm ấm mị hoặc lại mang theo một chút khàn khàn, nhưng lại không nghe ra trong đó ngầm chứa loại tình cảm nào, "Tần Cửu, chỉ sợ ngươi ngoài muốn diệt trừ thế lực ngầm ở trong triều của Thần tông ra, còn có mục đích khác phải không?"
Tần Cửu cười một tiếng trầm thấp, cầm bình trà lên, chậm rãi rót nước trà trong vắt vào ly trà vẽ hình "Cá chép nghịch sen" trong tay, nhìn nước trà nhẹ nhàng xao động trên mặt chén, dường như hai con cá muốn nhảy vọt ra, nàng bưng chén lên nếm một ngụm, uể oải nói: "Đương nhiên không dừng ở điều đó. Ta còn có hai mục đích, không, thật ra hai mục đích này có thể hợp làm một. Đó chính là ta thích An Lăng Vương, nhưng ta không muốn để ngài ấy làm Hoàng Đế. Ngài cũng biết, nam nhân một khi làm Hoàng Đế, sẽ có tam cung lục viện, mà nam nhân của Tần Cửu ta, đương nhiên chỉ có thể có một nữ nhân là Tần Cửu ta. Cho nên, ta không thể để ngài ấy làm Hoàng Đế. Nhưng mà, thấy dáng vẻ muốn làm của ngài ấy, mà hiện giờ ngài ấy vẫn chưa thích ta, đương nhiên cũng sẽ không nghe lời ta, bỏ làm Hoàng Đế. Cho nên, ta chỉ có thể tự mình nghĩ ra biện pháp, khiến ngài ấy không làm được Hoàng Đế."
Nhan Duật liếc xéo Tần Cửu, ý cười nơi khóe môi dần dần tăng thêm, nhìn Tần Cửu như nhìn một thứ gì đó vô cùng kinh khủng, quả nhiên là yêu nữ, thật sự không giống người thường.
"Trên đời này, tại sao có thể có nữ nhân như ngươi vậy?" Hắn nở nụ cười tà mị, nói, "Có phải bản vương nên vui mừng hay không, người ngươi thích không phải là ta? Nếu như ngươi thích Túc Nhi, không phải nên trăm phương ngàn kế giúp đỡ nó sao? Thế nhưng ngươi lại dùng phương pháp trái ngược, Túc Nhi bị nữ nhân như ngươi thích, thật đúng là —— bất hạnh mà!"
Tần Cửu thong thả ung dung buông ly xuống, một chút cười mỉa lướt qua đáy mắt sâu thẳm, "Lời ấy của vương gia sai rồi, ta làm vậy đều vì suy nghĩ cho An Lăng Vương. Hoàng Đế có gì tốt, không phải tiên hoàng đã bị hạ độc sao, Thánh thượng hiện giờ, ta cảm thấy ngài ấy sống cũng không vui vẻ gì. Cho nên, đủ thấy vị trí tôn quý nhất này, lại chưa chắc dễ ngồi như vậy."
"Lời ngươi nói, cũng có mấy phần đạo lý!" Nhan Duật thản nhiên nói.
Tần Cửu chợt cười xinh đẹp, chuyển đề tài câu chuyện: "Cho nên, trong khi ta đang khiến An Lăng Vương không thể làm Hoàng Đế, lại muốn giúp vương gia ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế."
Khiến Nhan Túc không làm được Hoàng Đế và khiến Nhan Duật làm Hoàng Đế, thật ra gần như chính là một chuyện.
Nhan Duật nhếch khóe môi, trên gương mặt tuấn tú tăng thêm một chút ý cười mê người, "Cửu gia, ngươi cũng biết, những lời hôm nay ngươi nói ở đây, chỉ cần có đôi câu vài lời truyền ra ngoài, cái đầu của ngươi sẽ phải rơi xuống đất."
Đương nhiên Tần Cửu biết.
Lời nàng nói hôm nay, mỗi một câu đều kinh thế hãi tục. Nhưng mà, nàng cũng biết, Nhan Duật sẽ không nói nó ra.
"Đương nhiên ta biết! Nhưng ta biết vương gia không phải kẻ ngu ngốc như vậy. Đúng rồi, tiện thể ta sẽ giúp vương gia lấy được lòng yêu mến của Tô tiểu thư, đúng là một hòn đá hạ ba con chim, món hời mua bán thế này, không làm thật là đáng tiếc! Huống chi, "Đuôi lông mày của Tần Cửu chợt nhướng lên, cười tủm tỉm nói, "Hiện giờ vương gia chính là sự lựa chọn người kế vị thứ ba của hoàng vị, lẽ nào, vương gia ngài thật sự chưa từng có tâm tư như thế sao?"
Tần Cửu cười giống như ma quỷ dụ người phạm tội, nốt ruồi giọt lệ bên khóe mắt trái càng thêm đỏ tươi như son, tăng thêm vài phần quyến rũ không nói nên lời cho nàng.
Mà Nhan Duật lại cười như một con hồ ly giảo hoạt, khóe môi đuôi mắt tràn đầy ý cười mê hoặc tà mị, "Thần tông các ngươi không phải muốn nâng đỡ Khang Dương Vương sao? Bây giờ lại ủng hộ ta, bất luận ta và Khang Dương Vương ai làm Hoàng Đế, Thần tông các ngươi đều là công thần, tính toán này thật sự xuất sắc. Chỉ là, thật sự ta đối với ngôi vị Hoàng Đế hứng thú không lớn, cái này thì miễn đi, nhưng hai mục đích còn lại rất mê người, bản vương sẽ đáp ứng ngươi."
Tần Cửu cười nhạt.
Thật ra hai mục đích còn lại thực hiện được rồi, ngôi vị Hoàng Đế đối với Nhan Duật mà nói, gần như cũng tính là dễ như trở bàn tay, nhưng nàng vẫn chưa vạch trần.
"Nói như vậy, sau này chúng ta chính là đồng minh?" Tần Cửu mỉm cười hỏi.
Nhan Duật nhìn về phía Tần Cửu, đối diện với ánh mắt mỉm cười của Tần Cửu, khóe miệng hắn cũng nhếch lên một chút ý cười, chậm rãi mở miệng, "Đương nhiên! Bản vương nói ra, trước giờ luôn giữ lời! Chỉ là, có một điểm, cho dù đạt được những mục đích này, lòng bản vương cũng sẽ không tồn tại một chút cảm kích nào với ngươi, lại càng không với Thần tông, nếu là như vậy, ngươi còn muốn làm không?"
Tần Cửu hiểu ý của Nhan Duật.
Trước đây, là vì sự giúp đỡ gầy dựng của Liên Tư Không, chính vì cảm tạ Liên Tư Không, trong ngoài triều đình mới dần dần bị Thần tông thâm nhập. dieendaanleequuydonn Có vết xe đổ này, đương nhiên hắn sẽ không đặt giới hạn của mình vào trong khống chế của Thần tông lần nữa.
Khóe môi Tần Cửu từ từ nhếch lên thành cười, "Vương gia quá lo lắng rồi, Tần Cửu ta đương nhiên không cần vương gia cảm kích. Mà về phía Thần tông, ta lại hiểu tông chủ, chẳng qua ngài ấy chỉ muốn đưa Thần tông thành một đại phái trên giang hồ mà thôi, không hề có hùng tâm khác, cho nên điểm này, cũng xin vương gia cứ yên tâm."
Về phần rốt cuộc có hùng tâm hay không, cũng chỉ có Liên Ngọc Nhân biết thôi.
Nhan Duật nhướng mày, cười thản nhiên.
Ánh nắng đổ xuống lăn tăn theo song cửa sổ.
Nền phòng trà là mặt đá xanh, ánh nắng phản chiếu ở phía trên, thật giống như bị băng lạnh giữ yên.
Ánh mặt trời là sắc màu ấm áp, nhưng phản chiếu trên nền đá, lại giống như một tấm nhung tơ cũ kỹ, mỏng manh, màu vàng.
Hai người ngồi ở hai bên bàn gỗ, ai cũng không nói chuyện, dường như bị ánh nắng mặt trời giữa trưa làm dừng lại.
Hai người bưng ly trà lên, uống trà nóng một hơi cạn sạch giống như uống rượu.
Tần Cửu đặt ly trà xuống cười nói: "Trước mắt, đã có một chuyện khó giải quyết, cần vương gia giúp đỡ."
"Chuyện gì?" Nhan Duật thản nhiên hỏi.
"Chắc là vương gia cũng nhận ra thị vệ Lưu Liên bên cạnh ta không hề có võ công gì, nhưng ta lại để hắn làm thị vệ của ta, vương gia có biết tại sao không?" Tần Cửu nhàn rỗi hỏi.
Khóe môi Nhan Duật nhếch lên một chút ý cười, lười biếng nói: "Chẳng lẽ Lưu Liên không phải nam sủng của ngươi?"
Thật ra, Lưu Liên không có võ công, nếu như làm thị vệ của người khác, có lẽ đã sớm khiến mọi người hoài nghi. Nhưng vì Tần Cửu là yêu nữ, đa số người ngoài cho rằng nàng thích Lưu Liên, mà Lưu Liên là nam sủng của nàng.
Tần Cửu biết Nhan Duật cũng sẽ nghĩ như vậy, nàng cười xinh đẹp nói: "Lời lúc này của vương gia cũng không đúng. Sao ta lại hạ thủ với người bên cạnh mình chứ. Huống chi, với bộ dạng ngốc nghếch đó của Lưu Liên, nếu như ta thật sự làm nhúng chàm hắn, hắn đã sớm đập đầu tự tử rồi. Nói thật với vương gia, cái ta coi trọng, là tài cán của Lưu Liên."
"Tài cán? Người hầu đó của Cửu gia rất có tài sao?" Nhan Duật chậm rãi nhếch môi, ý cười hiện ra bên khóe môi.
"Không sai! Hắn là đại tài, vương gia đã từng nghe tiếng đàn của hắn, cũng từng thấy hắn làm thơ. Hơn nữa, hiếm thấy là, tính tình hắn thuần khiết. Nhưng tiếc là, hắn không có thiện cảm gì với Thần tông, là ta ép hắn vào tông. Hiện giờ, ta nắm lấy điểm yếu của hắn, mới có thể khiến hắn biết vâng lời ta." Tần Cửu thu lại nụ cười bên khóe môi, nghiêm mặt nói. Nàng chăm chú nhìn Nhan Duật, chú ý tới trong mắt Nhan Duật hiện lên một tia sáng nhạt.
"Cửu gia nhắc hắn với ta, chẳng lẽ là có chuyện gì?"
"Có lẽ vương gia đã biết. Lần này ta đến Lệ Kinh, vừa đến đã bị An Lăng Vương bài trừ. Ngài ấy khiến Thánh thượng cho ta một chức vị nhàn hạ của Tư Chức phương, nhưng ngài biết đấy, chức quan nhàn hạ như vậy thì không thể nên việc được. Ta nhắc đến kỳ thi mùa xuân với Thánh thượng, nhưng mà, thật ra bản thân ta không có tài hoa gì, khi ấy nói như thế, cũng là dũng khí phô trương nhất thời. Giờ nghĩ lại, nếu như ta đi thi, sợ là chắc chắn thi trượt, khó tránh khỏi làm mất thể diện của Thần tông. Cho nên, ta muốn mời Lưu Liên đi thi, nếu hắn có thể làm quan, ta nắm hắn trong tay, cũng giống nhau. Chuyện này, còn phải xin vương gia giúp đỡ." Tần Cửu từ từ nói.
Nhan Duật nghe Tần Cửu nói xong, không nhịn được cười giễu một tiếng, nói: "Cửu gia, để ta nói xem ngươi có gì tốt chứ? Ngươi nói tại sao Liên Ngọc Nhân lại phái ngươi tới Lệ Kinh, rốt cuộc hắn coi trọng điều gì ở ngươi?"
Tần Cửu nghe ra ý châm chọc trong lời của Nhan Duật, nhưng vẫn không chút do dự nói: "Lẽ nào vương gia lại không nhìn ra được điều đó, ta xinh đẹp như vậy, đương nhiên là tông chủ thích dung mạo của ta, phái ta tới, là muốn ta gắng sức với Hậu cung. Có điều, ai có thể ngờ được người Nhan Túc thích là Tô Vãn Hương, ta cũng đành phải lên triều tận hiến cho Thánh thượng."
Làn môi với độ cong hoàn mĩ của Nhan Duật hơi nhếch lên thành độ cong càng sâu, hắn tỉ mỉ quan sát Tần Cửu, cười vô lại nói: "Cũng không phải, cái Liên Ngọc Nhân xem trọng, phải là da mặt của ngươi!"
Tần Cửu da mặt cực dày chớp chớp mắt, cười xinh đẹp nói: "Có lẽ vậy!"
Chẳng mấy chốc đã đến kì thi mùa xuân, quả nhiên Nhan Duật không phụ kỳ vọng của Tần Cửu, góp lời trước mặt Hoàng Đế. Rốt cuộc Khánh Đế đã gật đầu, đồng ý để Lưu Liên đổi tên thành Tần Phi Phàm, thay Tần Cửu tham gia kỳ thi lớn vào mùa xuân. Song, Khánh Đế lại nói rõ, nếu như Tần Phi Phàm thi đỗ, vậy thì để Tần Phi Phàm làm quan, không có việc gì của Tần Cửu nữa.
Nhan Duật vốn cho rằng Tần Cửu không muốn, nhưng không ngờ Tần Cửu vui vẻ đồng ý.
Cho nên, Lưu Liên đổi tên thành Tần Phi Phàm tham gia kỳ thi lớn mùa xuân.
Kỳ thực, mọi người bao gồm cả Khánh Đế, An Lăng Vương, Nghiêm Vương, đều không quá coi trọng Lưu Liên. Thế nhưng, điều khiến người ta mở rộng tầm mắt là, sau nửa tháng, triều đình yết bảng, Lưu Liên lại đỗ, hơn nữa còn là Trạng nguyên đầu bảng.
Ngày yết bảng, Lưu Liên khoác lụa hồng đi dạo khắp phố, mãi cho đến buổi tối, mới cùng với Tỳ Ba về tới phủ.
Tần Cửu vẫn chưa ngủ, nàng đuổi mọi người ra, giữ Lưu Liên lại.
Bóng đêm đã có chút sâu thẳm, bên ngoài cực kỳ tĩnh mịch.
Hai người đều không nói chuyện, bên trong noãn các hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng ngọn nến đang cháy trong đèn Lưu Ly nhỏ sáp xuống, chảy xuôi theo thân nến cũng có thể mơ hồ nghe được. Ánh nến mờ dịu dàng chiếu lên mặt Lưu Liên, khẽ khàng như cánh bướm, hiện ra vầng sáng ấm áp, chiếu sáng khuôn mặt Lưu Liên đến mức có thể nhìn thấy được.
Tần Cửu nhìn khuôn mặt ngũ quan tinh tế lại có chút non nớt này, nhìn dung mạo càng lúc càng tuấn tú, đôi mắt trong veo của hắn, cùng với một chút nghiêm nghị nơi đáy mắt.
Nàng từ từ nhắm hai mắt lại.
Qua một lúc lâu sau đó nàng mới mở ra, cười khẽ, hỏi: "Liên Nhi, khi ta để ngươi thi thay ta, cũng chưa từng hỏi ngươi, có muốn đi hay không. Đó là vì ta đã quyết định chuyện này, sẽ không cho phép thay đổi. Nhưng bây giờ, chuyện này đã ngã ngũ, cho ta hỏi ngươi một câu, ngươi có bằng lòng vào triều làm quan hay không."
Lưu Liên ngẩng đầu, nhìn nữ tử trong ánh đèn.
Trong ánh nến mông lung, hắn thoáng thấy được dung nhan xinh đẹp của nữ tử, cùng với một chút chờ đợi trong đôi mắt quyến rũ kia.
Hắn vốn nên hận nữ tử này, hắn không hiểu được, vì sao nàng đẩy hắn lên cánh cổng của kì thi Hội, cũng không biết rốt cuộc nàng muốn lợi dụng hắn để làm gì. Cũng không biết tại sao, lúc này, giờ phút này, lại không thể nói ra được một chút oán hận.
Từ nhỏ, người trong nhà đã mời danh nho đương thời dạy hắn bài vở và các loại tài nghệ, thế nhưng, lại không biết vì sao, không hề khích lệ hắn tham gia khoa khảo. Đã từng có một khoảng thời gian, hắn rất thích khoa khảo, nhưng đều bị phụ mẫu lấy lý do quan trường hiểm ác để cự tuyệt. Về sau, chính hắn cũng dần dần phai đi tâm tư này, nhưng không ngờ, hôm nay, lại đạt được tâm nguyện mà chẳng biết tại sao.
Đương nhiên hắn không tin yêu nữ này có lòng tốt gì, biết được tâm nguyện của hắn, đang giúp đỡ hắn.
Cho nên, hắn cho rằng, nhất định là yêu nữ quá kém cỏi, hoặc là ngay cả làm văn cũng không biết, cho nên mới không thể không để hắn đi.
Thật ra hắn rất muốn nói, mình không bằng lòng để đả kích yêu nữ này một chút, thế nhưng, lời đến bên môi còn nuốt xuống, nghiêm mặt nói: "Nói thật, tôi không biết vì sao ngài để tôi đi thi thay ngài. Die nd da nl e q uu ydo n Nhưng thật ra chính tôi bằng lòng giúp sức cho triều đình. Trước đây, là phụ mẫu của tôi không cho ta tham gia kì thi Hội, họ nói quan trường hiểm ác. Hiện giờ, họ đi rồi, tôi lại làm trái tâm nguyện của họ, vì vậy, trong lòng có chút khó chịu mà thôi."
"Ngươi không cần khó chịu, phụ mẫu của ngươi hẳn là có nỗi khổ tâm riêng, ai không muốn cho con mình đề tên bảng vàng, làm rạng rỡ tổ tông chứ? Quan trường thật sự hiểm ác, nhưng mà, có ta đây, ngươi cũng không phải sợ gì hết. Chỉ quan tâm đến việc hết lòng góp sức cho triều đình, thực hiện khát vọng của mình."
Có ta đây!
Lưu Liên kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Tần Cửu trong ánh đèn, chỉ thấy trên khuôn mặt nàng đều là tình cảm ấm áp dịu dàng.
Hắn có thể lý giải rằng, nàng sẽ bảo vệ hắn hay không?
"Đa tạ Cửu gia. Chỉ là, nô tài còn muốn nói một câu, đó chính là, nô tài sẽ không làm việc cho Thần tông, cho dù ngài giết tôi, cũng sẽ không!" Lưu Liên nghĩ mãi, cuối cùng hạ quyết tâm nói ra.
Lông mày kẻ đen của Tần Cửu nhướng lên, trong con ngươi hiện lên vẻ vui vẻ yên tâm, sắc mặt lại trầm xuống, lạnh giọng nói: "Ta đã nói ta sẽ bảo vệ ngươi. Nhưng mà, ngươi cũng phải dần dần học được cách bảo vệ mình. Ngươi nói cái gì, sẽ không dốc sức cho Thần tông, đúng là khí tiết đáng khen, chỉ là, bây giờ ngươi vẫn còn trong vòng khống chế của ta, lời như vậy, có phải cần nuốt vào bụng hay không, có chính khí là chuyện tốt, nhưng cũng phải học được cách xem xét thời thế, ứng phó linh hoạt."
Trong lòng Lưu Liên trầm xuống, rũ mắt nói: "Nô tài hiểu rồi."
Khóe môi Tần Cửu cong lên, nói: "Bây giờ ngươi đã không còn là nô tài rồi, sau này không cần tự xưng nô tài nữa."
Lưu Liên vội vàng gật đầu thưa vâng.
"Ngươi đi nghỉ ngơi sớm một chút đi, buổi tối ngày mai chính là Quỳnh Lâm yến, ngươi hãy đi tĩnh dưỡng cho tốt." Tần Cửu than nhẹ một tiếng, nói.
Lưu Liên đáp một tiếng, bước nhanh ra ngoài.
Bên trong noãn các, chỉ còn lại một mình Tần Cửu cúi đầu trầm tư. Hoàng Mao đã mệt mỏi từ lâu, cuộn tròn thân mình ngủ yên trên giá treo.
Tần Cửu nhìn ánh nến nhỏ sáp thở dài một tiếng.
Có lẽ, nàng không nên đẩy hắn vào trong triều đình sớm như vậy, chỉ tiếc rằng, thời gian không đợi người.
Mưa gió chẳng mấy chốc nữa sẽ tới, chim yến con phải trưởng thành làm hùng ưng sớm một chút, nếu không, cái chờ đợi nó, chỉ có thể là bị tiêu diệt.
← Ch. 055 | Ch. 057 → |