Cởi y phục của hắn
← Ch.003 | Ch.005 → |
Nếu như nam tử bình thường nghe thấy câu nói này sợ rằng sớm đã tức giận rồi. Ngay đến những người xung quanh, nghe thấy lời nói của một người một chim này cũng có chút phẫn nộ nữa là...Còn Lưu Liên thì không ngừng mắng thầm trong lòng: Yêu nữ thật quá vô sỉ. chỉ một chiếc đẻn hoa đăng mà muốn đổi lấy một nam nhân. Nhưng An Lăng Vương không phải là một nam tử bình thường, nghe thấy lời nói của Tần Cửu mà chân mày cũng không thèm nhướng lên, khóe môi hơi nhếch lên, nở một nụ cười đầy giễu cợt.
"Xin lỗi, bản vương đã có nữ tử tâm đầu ý hợp rồi, sợ rằng không thể làm vụ mua bán này của cô nương, chỉ có điều ta nhất định phải có chiếc đèn hoa đăng này, ngươi ra giá đi!" Hắn từ tốn nói, chỉ là trong lời nói có ý ám chỉ Tần Cửu giống như nữ tử chốn thanh lâu.
Nếu như là nữ tử bình thường, nghe thấy câu nói này thì e rằng đã sớm phẫn nộ rồi. Có điều Tần Cửu đâu phải là nữ tử bình thường, nàng vuốt ve lông vũ của con vẹt trong lòng, khóe môi vẫn ẩn chứa ý cười lười nhác, "Không thể đổi người, vậy đổi một vật trên người của vương gia đi!"
Tần Cửu nói xong liền ôm vẹt đi vòng quanh An Lăng Vương một vòng. Con ngươi chứa ngọn lửa mãnh liệt nhìn chăm chú vào người hắn, ánh mắt thích thú chần chừ đảo quanh một vòng lại một vòng, cuối cùng dừng lại trên chiếc roi ngựa vàng trong tay An Lăng Vương.
"Chiếc roi ngựa này thật tốt!" Nàng chậm rãi bước lên mơn trớn roi ngựa.
An Lăng Vương híp mắt nói:" Nếu như ngươi thích thì lấy đi."
Tần Cửu lắc lắc đầu, " Haizzz... Ta không thích cưỡi ngựa, cần dùng roi ngựa làm gì. Thanh đao này không tồi." Tầm mắt của nàng vừa chuyển liền ngừng lại trên thanh đao bên hông Nhan Túc.
Vỏ của thanh đao này màu đen, lộ ra vẻ cổ xưa và sát khí lạnh lẽo. Có thể tưởng tượng ra, một khi đao xuất khỏi vỏ thì đáng sợ nhường nào.
"Liên Nhi, không phải là ngươi đang thiếu một món binh khí sao? Ngươi có thích thanh đao kia không?" Tần Cửu chỉ vào bội đao bên hông An Lăng Vương, hỏi.
Mồ hôi lạnh của Lưu Liên toát ra như mưa. Trong lòng hắn thầm nghĩ: Bà cô ơi, ngươi có thể đừng dọa nô tài được không. Đao của An Lăng Vương là thứ mà ai cũng có thể dùng sao? Có cho nô tài thêm mười lá gan nô tài cũng không dám đâu!
Cuối cùng hắn cũng thấu hiểu một chuyện, nếu đi theo yêu nữ này, sớm muộn gì cũng chết trong tay nàng ta, nếu không thì bị kẻ thù của nàng ta giết.
"Không thích! Nô tài không thích chút nào!" Lưu Liên lắc đầu như trống bỏi.
"Thanh đao này sợ rằng các người không thể lấy được!" tùy tùng dắt ngựa của An Lăng Vương rốt cục không nhịn được bước lên nói, "Đây là bảo đao mà đương kim hoàng thượng ban cho vương gia, trên đao còn khắc quân phù có thể điều động binh mã, ngươi dám lấy sao?"
"Ra là thế!" Tần Cửu có vẻ rất thất vọng, lại nhìn xung quanh An Lăng Vương một vòng, con ngươi đột nhiên sáng lên giống như phát hiện ra bảo bối vậy, kề sát vào người An Lăng Vương, mở to mắt nhìn bộ trang phục cưỡi ngựa bằng gấm đen có khảm lông bên trong áo choàng của hắn.
Nàng kề vào rất gần.
Búi tóc của nàng cọ vào cằm của An Lăng Vương, hương thơm của nữ tử như có như không quanh quẩn nơi chóp mũi hắn, ngón tay trắng nõn còn vuốt ve chất vải củay phục trước ngực hắn.
An Lăng Vương Nhan Túc đột nhiên cảm thấy mình giống như một món hàng hóa đang chờ định giá, hắn chán ghét lùi về sau một bước, hất tay của Tần Cửu ra, con ngươi lạnh lùng nguy hiểm híp lại.
Tần Cửu giương nhẹ khóe môi, chậm rãi nói:" Bộ trang phục cưỡi ngựa của vương gia thật đẹp, tục ngữ nói, người nhờ y phục ngựa nhờ yên, ta muốn bộ trang phục cưỡi ngựa này! Liên Nhi nhà ta mà mặc bộ y phục này thì nhất định cũng sẽ oai phong như vương gia."
Lưu Liên đã bị Tần Cửu đả kích đến chết lặng rồi, chỉ biết ôm đèn hoa đăng đứng ở bên cạnh không nói chuyện.
An Lăng Vương cười lạnh:" Vậy thì dễ thôi, cho dù muốn mười bộ cũng không thành vấn đề, xin cô nương nói rõ nơi ở, ngày mai ta sẽ sai người đưa đến phủ."
Tay ngọc của Tần Cửu phất nhẹ, đáy mắt trong suốt chứa đầy ý cười, " Hình như vương gia không hiểu ý của ta rồi, ta chỉ muốn bộ mà ngài đang mặc thôi, hơn nữa ta muốn ngay bây giờ. Xin vương gia cởi xuống, a..., lúc nãy quên không nói, trung y ở bên trong ta cũng lấy."
Con vẹt phành phạch vỗ cánh bay đến đậu xuống trên vai nàng, đôi mắt như ngọc trai đen đảo xung quanh, trợ uy kêu:" Trung y cũng lấy, trung y cũng lấy... cởi hết sạch, cởi hết sạch..." Nó cũng biết cởi cả trung y thì trên người không còn gì nữa, không chỉ hết sức phấn chấn mà còn có vẻ hưng phấn mong đợi.
Tùy tùng của An Lăng Vương không nhịn được muốn đi lên khâu miệng của con vẹt đó lại nhưng bị hắn trừng mắt nhìn một cái đành quay về.
Khuôn mặt gặp nguy không sợ của An Lăng Vương cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt, lộ ra sự tức giận, trong con ngươi đen như mực xẹt qua hàn ý không dễ phát giác.
"Cô nương có chắc muốn dùng y phục trên người ta để đổi không?" Hắn lạnh lùng hỏi.
Tần Cửu gật đầu, con vẹt cũng gật đầu theo nàng.
An Lăng Vương không nói gì nữa, chỉ giơ tay cởi áo choàng trên người xuống, tiện tay ném cho tùy tùng sau lưng, sau đó bắt đầu cởi đai ngọc bên hông.
"Vương gia, người không cần làm vậy, ta không muốn chiếc đèn hoa đăng này nữa." Công tử mặc áo lông từ phía ngoài đám đông chen vào, đi nhanh đến trước mặt An Lăng Vương, nói.
"Không sao, ta đã nói thì nhất định sẽ lấy cho nàng, nàng cứ lui ra trước đi." Nhan Túc vừa nói vừa cởi ngọc đai bên hông, trang phục cưỡi ngựa bằng gấm đen mở rộng, lộ ra trung y trắng như tuyết ở bên trong. Hắn cười lạnh cởi ra, tiện tay vứt ra, y phục mang theo gió mạnh bay về phía Tần Cửu.
Bộ y phục này khí thế hung mãnh, ẩn chứa cả sự tức giận làm cho con vẹt sợ tới mức kêu lên một tiếng chói tai, lông vũ cả người dựng ngược hết lên.
Tần Cửu giơ tay lên, cổ tay trắng nõn từ trong ống tay áo rộng rãi lộ ra, tùy tiện vung tay, hóa giải toàn bộ nộ khí của hắn, y phục rơi xuống trên bờ vai của nàng.
An Lăng Vương lại giơ tay lên, trung y tuyết trắng giống như một đám mây rơi xuống.
"Như thế này được chưa?" An Lăng Vương lạnh nhạt nhìn Tần Cửu, đôi môi mỏng nhướng lên tạo thành một nụ cười lạnh nhạt, híp mắt lại, con ngươi ẩn chứa sự sắc bén, người xung quanh cảm nhận được hơi thở lạnh thấu xương liền vội tản ra.
Nhưng cho dù hắn vô cùng lạnh lùng, dù đã cởi sạch quần áo thì cũng không hề tổn hại đến dung mạo anh tuấn của hắn.
Thật là tuấn tú nha!
Mặc dù giờ đang là mùa đông lạnh giá, trên người chỉ mặc một chiếc quần trong màu trắng nhưng hắn không hề có chút run rẩy nào.
Đủ loại ánh sáng rực rỡ của đèn hoa đăng luồn qua khe hở giữa dòng người chiếu xuống như những dải lụa, phủ xuống thân thể trắng ngần thon dài của hắn. Toàn thân hắn từ trên xuống dưới không có một chút mỡ thừa nào, ánh đèn bao phủ đường cong trên cơ thể hắn, tôn thêm sự dẻo dai của hắn.
Hắn cứ đứng đó một cách tự nhiên, giống như việc đứng đó là lẽ đương nhiên, hắn tựa như hoàn toàn cách biệt với thế gian nhưng lại dung hòa với mọi người trên phố, không hề làm cho người ta cảm thấy đột ngột.
Đôi môi của hắn lộ ra ý cười ngạo mạn, khóe mắt híp lại liếc nhìn Tần Cửu.
Tần Cửu nhìn An Lăng Vương, nhìn hắn.
Ánh sáng rực rỡ, đường phố rộng lớn và tư thái dung hòa tất cả mọi thứ kia... làm nàng dường như quên mất bản thân đang đứng ở nơi nào.
Nàng chỉ cảm thấy trái tim trống trải, dày đặc hàn ý...
Con vẹt đậu trên vai Tần Cửu, đôi mắt như đậu đen không chớp nhìn An Lăng Vương, đứng không vững, lảo đà lảo đảo giống như uống say.
Tần Cửu giơ tay vuốt ve đầu của nó, híp mắt nói:" Hoàng Mao Nhi, đừng quên, ngươi là con trống đó!"
← Ch. 003 | Ch. 005 → |