Truyện:Hôm Nay Vợ Chồng Đỉnh Lưu Lại Show Ân Ái Ư? - Chương 75

Hôm Nay Vợ Chồng Đỉnh Lưu Lại Show Ân Ái Ư?
Trọn bộ 77 chương
Chương 75
0.00
(0 votes)


Chương (1-77)

Ngón tay Lâm Vãn lướt qua những cây gậy 〽️*aş*𝖘@*🌀*e.

Cố Tây Trầm thấy Lâm Vãn muốn dùng gậy M𝖆s·𝐬·@🌀·𝑒 để tự chơi thì ghen đến nỗi muốn giật đứt dây thừng để nhào đến chỗ cô.

Cô chọn một gậy 𝖒_🔼ⓢ💲@ⓖ_ⓔ màu tím đen nhìn giống y đúc côn th*t của Cố Tây Trầm.

"Chồng à, em ngứa quá, vậy nên phải đ●ú●† vào để phục vụ em trước đã~"

Lâm Vãn bật công tắc, cây gậy phát ra tiếng rè rè.

Cô không chịu nổi mức mạnh nhất nên chỉ mở nó ở 𝒸*ⓗ*ế đ*ộ nhỏ nhất rồi vặn vẹo nhét vào â●𝖒 𝖍●ộ.

Rất nhanh, cây gậy đó đã ↪️ắ*Ⓜ️ ✔️à*𝑜 tiểu huyệt của cô, cọ thật mạnh vào vách thịt khiến cô thoải mái kêu lên.

"A ha... 𝐒_ư_ớ_𝓃_ⓖ quá... Chồng ơi, hoa huy*t bị gậy ⓜ🔼💰*💲*𝖆*🌀*3 ↪️.ắ.Ⓜ️ ✅à.🔴 rồi. Bên trong đều là d*m thủy đó, s_ướ𝐧_ɢ quá..."

Cô không cố ý rên cho anh nghe. Nhưng sự thật là đóa hoa nhạy cảm của cô không chống đỡ được.

Chỉ trong chốc lát, Lâm Vãn đạt ⓒự●c κ●𝐡0●á●❗.

Nhưng cây 💰e●𝐱toy kia sẽ tự động tăng tốc khi được ngâm mình trong â_Ⓜ️ 𝒽_ộ đầy nước. Chẳng mấy chốc, Lâm Vãn lại cao trào lần hai.

Lúc cô cao trào, cả người ửng hồng như một đoá hoa hồng đang nở rộ.

Lâm Vãn hưởng thụ đủ rồi mới rút nó ra, khi nó vừa được 𝓇ú_𝐭 𝐫_🅰️ thì nước nôi cũng trào ra theo.

Cố Tây Trầm thấy cảnh này thì miệng đắng lưỡi khô.

Nếu như lúc này anh không bị kìm kẹp, anh chắc chắn sẽ xông lên đè cô xuống giường, sau đó banh rộng hai chân cô ra hết cỡ.

Tiếp theo, anh sẽ thè lưỡi hút cạn d*m thủy của cô cho đến khi nó không thể tiết ra thêm nữa mới thôi.

Lâm Vãn không biết bản thân bị Cố Tây Trầm 𝖉·â·Ⓜ️ loạn trong suy nghĩ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt âm trầm kia, cô vui đến nỗi muốn bay lên!

"Chồng yêu, chúc anh ngủ ngon nha. Vãn Vãn nhỏ đã được ăn no nên Vãn Vãn lớn buồn ngủ rồi."

Lâm Vãn nói xong thì cứ thế 𝐱*ο*ạ*c háng ướt nhẹp ra, nhắm mắt ngủ.

Hôm nay cô được hưởng thụ côn th*t lớn, còn có cả gậy ɱ-🔼💰s-a-ɢ-𝐞 nữa, yeutruyen. net quá là tuyệt.

Cô thì sung ⓢ-ướ𝖓-𝐠 rồi, xui xẻo cho ai đó không được thỏa mãn thôi.

côn th*t sưng to như một cục sắt nung đỏ, cương cứng đến mức Cố Tây Trầm cảm thấy đau đớn khắp người.

Lúc đang say giấc, Lâm Vãn có cảm giác â●𝖒 ♓●ộ của mình nóng lên.

Giống như có thứ gì nóng ấm đang ve vãn nó.

Đầu lưỡi ướt nóng kia ⓑ·ú 𝖒ú·𝖙 hai cánh hoa trước, rồi sau đó le lưỡi chạm vào hột le.

"Um..."

Trong lúc ngủ mơ, Lâm Vãn vẫn vô thức 𝓇ê*n 𝐫*ỉ. hoa huy*t bị l𝖎ế_Ⓜ️ đã quá!

Cô cảm nhận được đầu lưỡi trêu chọc hột le đến sưng đỏ, rồi mới rà xuống len lỏi vào lối đi chật hẹp.

Đầu lưỡi ra vào khuấy đảo liên tục, hoa huy*t tê dại lắm rồi.

Cảm giác bủn rủn này...

Cô còn tưởng mình mộng xuân nhưng lập tức ý thức được đây không phải mơ, mà cô thật sự đang bị người ta ⓛ𝒾ế.m.

Lâm Vãn tỉnh cả người, mở hai mắt ra thì nhìn thấy Cố Tây Trầm đang ghé vào giữa hai chân mình, nhắm ngay tiểu huyệt mà ɱú·†.

Chỗ đó vốn nước nôi lênh láng, ban đầu thì được ăn dương v*t, lúc sau thì được ⓢ_𝐞_❎toy an ủi.

Nhiều nước đến đáng sợ, nhưng vào giờ phút này, tất cả đều bị Cố Tây Trầm hút hết sạch.

"Anh, anh bị em trói vào ghế cơ mà?"

Lâm Vãn nhìn Cố Tây Trầm đang ghé sát vào giữa háng mình mà cứng người.

Cô nhớ rõ ràng anh bị trói chặt lại rồi, hôm qua mình còn bỏ thuốc anh nữa mà!!!

Đáng ra Cố Tây Trầm phải không nhúc nhích được mới đúng chứ!

"Vãn Vãn, em nghĩ thuốc của em có tác dụng bao lâu? Xưa kia anh được huấn luyện kháng thuốc 🎋í𝐜-ⓗ ⓣ-♓í𝐜-𝐡 rồi. Cái loại thuốc này cùng lắm giữ được hai giờ thôi, em cảm thấy không có nó thì dây thừng giữ chân anh được sao?"

Môi mỏng của anh nhếch lên, cô có thể thấy rõ nước ⓓâ●ⓜ bóng loáng dính nơi khoé miệng Cố Tây Trầm.

Nhìn gương mặt tươi cười ⓠ𝐮·ỷ dị này của anh, sống lưng cô lạnh toát.

Toang, toang rồi.

Biết trước thì cô đã chạy sớm rồi. Cô còn ngu ngơ 𝖑ê·𝖓 𝐠·❗ườ𝖓·𝐠 ngủ, để chờ Cố Tây Trầm tới xử à?

Phản ứng đầu tiên của Lâm Vãn chính là chạy! Cô phải trốn thôi, ai biết lát nữa Cố Tây Trầm sẽ làm gì để đối phó cô.

Nhưng mà vừa chuẩn bị trốn thì Lâm Vãn phát hiện mình không thể nhúc nhích.

"Sao lại thế này?"

Lâm Vãn ngó nghiêng, hai tay hai chân cô đều yeutruyen. net bị cố định bằng dây thừng, cả người căng ra t𝒽à.𝐧.ⓗ 𝒽ìռ.♓ chữ đại (大), dính sát vào giường.

Cô trợn tròn mắt, có ảo giác sắp bị anh chơi đến 🌜-ⓗ-ế-t!

"Đêm qua cưng thích chơi trò trói chặt đúng không?"

Cố Tây Trầm ngồi dậy, sau đó cưỡi lên mặt cô.

"Vừa rồi anh đã làm em sướ●𝐧●ɢ, bây giờ đến lượt em trả lễ chứ nhỉ?"

Nụ cười trên mặt Cố Tây Trầm ngày càng sâu.

Anh đụng côn th*t vào môi Lâm Vãn, bắt đôi môi ⓗ-é 𝐦-ở để ngậm lấy.

"Cố Tây Trầm, anh không sợ em cắn đứt chim của anh à? Anh sẽ thành thái giám đó!!!"

Lâm Vãn nhìn côn th*t tím đen nổi gân chằng chịt đó mà гц-𝓃 𝓇-ẩ-γ.

"Nếu anh thành thái giám thì vẫn có thể chơi hỏng cô bé của em bằng ⓢ3-🔀toy mà."

Cố Tây Trầm cười một cách âm trầm.

Lâm Vãn bị nụ cười của anh dọa sợ, vội nghe lời ngậm lấy côn th*t.

côn th*t lớn như muốn chơi nát miệng của cô, rõ ràng đã sâu đến vậy mà anh vẫn không dừng lại, tiếp tục dí vào họng cô.

"Ưm ưm... To quá..."

Lâm Vãn rất khó chịu, cảm giác miệng cô bị căng rách rồi.

dương v*t to lớn càng đ_â_〽️ càng mạnh khiến Lâm Vãn nuốt nước bọt không kịp, chảy dọc xuống khóe môi.

Cố Tây Trầm nhìn hình ảnh 🅓·â·〽️ mỹ này thì càng hào hứng.

"Vãn Vãn, miệng trên đã được đú*✝️ ăn nên chắc miệng dưới trống vắng lắm. Không cho Vãn Vãn nhỏ ăn thì nó sẽ đói đấy."

Cố Tây Trầm vừa dứt lời đã cắm thẳng cây gậy ɱ·@·s💲𝒶𝐠·e vào â_𝐦 ♓_ộ cô.

Khi nãy Lâm Vãn chỉ dám thử 𝒸*𝐡*ế đ*ộ nhỏ nhất. Vậy mà bây giờ Cố Tây Trầm lại chỉnh mức mạnh nhất, khiến hoa huy*t nhanh chóng tê dại.


Chương (1-77)