Dỗ em
← Ch.50 | Ch.52 → |
Sau khi gió lạnh hiu hiu thổi qua, những nhánh cây lay động chập chờn dừng lại.
Ánh nắng rọi lên đôi gò má trong veo và trắng nõn của cô, được anh ôm chặt trong lòng khiến cô chợt cảm giác vô cùng an tâm.
Cô nhắm mắt, cánh tay siết lại ôm chặt lấy eo anh, hai người cứ ôm nhau như vậy thật lâu.
Thật lâu đến khi cuối cùng cô cũng cảm thấy đủ rồi mới buông tay. Cô ngẩng đầu lên, thấy anh từ đầu đến cuối chỉ ôm mình thì lại hơi bất mãn.
Cô đã nói rồi, cô và Ngu Tùng Tùng là cùng một kiểu người, tính tình cực kỳ dễ nổi giận, thậm chí ở phương diện này, nói thật thì Ngu Tùng Tùng còn thua kém cô một chút!
“Em đã thê thảm thế này rồi mà anh còn nói em là đồ con nít? Anh có lòng đồng cảm không thế?”
“Còn nữa, là lỗi của anh hết đó. Nếu anh làm rõ tin đồn liên hôn của hai nhà Ôn Lý sớm hơn chút thì hôm nay em đã chẳng bị tai bay vạ gió thế này. ”
Nếu Chu Thanh Thanh đã muốn phê phán một người thì góc độ xảo quyệt nào cô cũng có thể tìm ra.
Nếu không trước kia Ôn Tư Ngật đã chẳng luôn cảm thấy cô gây sự vô lý.
Nhưng đó cũng chỉ là trước kia.
So với dáng vẻ hai mắt cô đỏ hoe thì Ôn Tư Ngật cảm thấy việc cô gây sự vô lý một chút cũng không có gì không tốt cả: “Được, do anh sai. ”
Chu Thanh Thanh hít hít mũi, cái này thì tạm được. Đoạn, cô chớp chớp đôi mắt hơi khô của mình.
Ôn Tư Ngật đưa ngón tay khớp xương rõ nét sờ lên hốc mắt ửng đỏ của cô, khẽ thở dài rồi lại ôm cô vào lòng: “Mắt đỏ lên hết rồi, có phải em —”
“Không phải. ” Chu Thanh Thanh lắc đầu trong lòng anh: “Em sẽ không buồn vì những người không quen biết kia đâu. ”
Cùng lắm là cô chỉ rất tức giận, rất không vui một thời gian sau khi đọc những bình luận kia thôi, cô sẽ không buồn bã bởi những lời bàn tán mất não của những người không hiểu rõ sự thật mà chỉ biết hùa theo đám đông.
Vì điều ấy không cần thiết.
Những người đó không quen biết cô, nội dung bình luận cũng không phải nói đến cô, trên thế giới này vốn có rất nhiều người xa lạ mang ác ý, chẳng có gì hay mà để tâm đến cả.
“Vậy thì thế nào. ” Giọng Ôn Tư Ngật rất dịu dàng, anh dỗ dành cô: “Nói cho anh biết, được không?”
Ngón tay trắng nõn của Chu Thanh Thanh chơi đùa với chiếc nút áo trước ngực anh, giọng cũng trở nên buồn bực: “Ba mẹ cãi nhau vì chuyện của em. Còn có em trai em nữa, ba hiểu lầm thằng bé nên nó rất tủi thân. ”
“Ôn Tư Ngật, em thật sự không muốn họ cãi nhau vì em. ”
Chu Thanh Thanh nghĩ đến tình cảnh lúc nãy, bất chợt lại cảm thấy khó chịu: “Khi đó em hoảng lắm, không biết phải làm sao hết. Sau đó trong một khoảnh khắc em đột nhiên nhận ra, mình đã trưởng thành rồi. ”
“Nỗi khổ tâm của ba, sự lo âu của mẹ, hay sự lệ thuộc và oan ức của em trai, tất cả những chuyện này đều là chuyện mà em phải tự mình giải quyết. ”
Ôn Tư Ngật lẳng lặng nghe cô chậm rãi kể về những khổ sở và lo lắng của mình. Anh dần siết chặt cánh tay đang ôm cô, đưa một tay sờ mái tóc mềm mại của cô và nhẹ giọng hỏi: “Vậy em đã giải quyết chưa?”
“Ừm ừm. ” Chu Thanh Thanh gật đầu một cái: “Mặc dù rất hoảng nhưng em đã xoa dịu mọi người xong hết cả rồi. ”
Nghĩ đến việc Tùng Tùng đã đi xin lỗi mẹ, giữa họ đã cởi bỏ những nút thắt, cô cảm thấy vô cùng vui vẻ. Những vấn đề khác thì cứ từ từ vậy.
Bỗng nhiên cô lại ngẩng đầu lên, rời khỏi vòng tay anh, sau đó dùng ngón tay đâm đâm vào ngực anh: “Sao anh vẫn mang điệu bộ của một nhà tư bản thế, lúc nào cũng chỉ chú ý đến kết quả. Lúc này chẳng phải anh nên lo lắng cho em sao?”
“Dĩ nhiên anh rất lo lắng cho em. ”
Ôn Tư Ngật bắt được ngón tay cô rồi nắm trọn tay cô trong lòng bàn tay mình, anh cúi đầu hôn lên chóp mũi cao của cô một cái: “Chỉ là anh tin tưởng em chắc chắn có thể giải quyết được. ”
Chu Thanh Thanh kìm lòng chẳng đặng cong nhẹ khóe môi.
Được rồi, so với lo lắng thì đúng là cô cảm thấy sự tín nhiệm này càng làm cô vui vẻ hơn.
Hệt như trước đây lúc còn làm việc bên cạnh anh, dù anh có bắt bẻ đến mấy cũng chưa bao giờ nghi ngờ khả năng hoàn thành công việc của cô. Vì anh biết cô có thể hoàn thành nó thật tốt.
Thật ra thì có lúc anh còn hiểu rõ bản thân cô hơn cả chính cô.
Nhưng,
“Em mặc kệ. ” Chu Thanh Thanh nhón chân lên, nhào vào lòng anh: “Anh phải dỗ em cơ. ”
Cô chơi xấu đu lên người anh hệt như một chú gấu túi.
Ôn Tư Ngật cười một tiếng, sau đó khom người xuống, luồn hai tay qua nách cô, anh dùng sức một chút bế nhấc cô lên: “Dỗ thế nào?”
Chu Thanh Thanh hớn hở vòng chân qua hông anh, ôm cổ anh, cả khuôn mặt vùi vào hõm cổ anh.
Dính chặt vào nhau.
Dỗ thế này là được rồi.
“Ừm…”
Cô kéo dài âm cuối, quay đầu đi, đang định cắn tai anh một cái thì một tiếng hét chói tai bỗng dưng vang lên phía xa xa phá hỏng bầu không khí, Ngu Tùng Tùng lớn tiếng tố cáo: “Mẹ ơi, con bắt gặp chị lén lút yêu đương! Chị ấy còn đang làm nũng nữa!”
“…”
Cả người Chu Thanh Thanh cứng đờ.
Suýt thì trước mắt cô tối sầm lại.
Không phải chứ, em trai đã trưởng thành thật sự không thể đánh được nữa ư?
Sau khi giọng Ngu Tùng Tùng vang lên, Chu Thanh Thanh lại nghe thấy những tiếng bước chân rõ mồn một, chắc hẳn là đang đi về phía cô.
Cô lập tức muốn tụt xuống khỏi người anh nhưng Ôn Tư Ngật lại siết chặt cánh tay hơn, trầm ổn nói: “Sợ cái gì, ba mẹ em đã biết quan hệ của chúng ta rồi. ”
Biết là một chuyện, bị bắt gặp tận mắt lại là một chuyện khác mà!
“Mẹ em sắp đến rồi, anh để em xuống đi mà. ” Chu Thanh Thanh gấp đến độ ghé đến cắn cổ anh.
Sau khi bị cô cắn một cái, Ôn Tư Ngật mới ung dung thả cô xuống: “Nếu đã gặp rồi thì anh chào hỏi mẹ em một tiếng nhé?”
Chu Thanh Thanh sờ mũi, chỉ có thể như vậy thôi.
Vốn dĩ cô còn tưởng sẽ không bị bắt gặp nhanh như vậy, bận rộn giải quyết việc gia đình nên cô cũng chưa kịp nghĩ xem nên thông báo với ba mẹ thế nào.
Vì thật ra cô cũng được xem là… Con gái cưng của mẹ mà nhỉ, biết cô hẹn hò yêu đương, mẹ cô chắc chắn sẽ hỏi.
Đặc biệt là những câu hỏi người lớn.
Mới đứng xuống ngay ngắn chưa đến hai giây.
Ngu Tùng Tùng đã đi đến: “Được nhá Chu Thanh Thanh, em biết chắc chắn chị đang yêu đương mà, lúc trước còn lừa em, lần này bị em bắt được rồi chứ gì?”
Chu Vân Thù cũng nhìn qua, vừa nãy khóc nên bây giờ mắt bà vẫn còn hơi đỏ nhưng vẻ mặt tò mò kia muốn giấu cũng không giấu được: “Bé cưng, không giới thiệu cho mẹ biết sao?”
Chu Thanh Thanh lúng túng cuộn ngón chân lại, khó khăn lắm mới nặn ra một nụ cười: “Anh ấy là Ôn Tư Ngật, hai người hẳn cũng biết. ”
Ngu Tùng Tùng lập tức chặc lưỡi hai cái, muốn nói gì đó nhưng thấy Chu Thanh Thanh liếc mắt qua nên cậu lại vội vàng ngậm miệng.
Lúc này Chu Thanh Thanh mới quay đầu nói với Ôn Tư Ngật: “Mẹ em, với em trai em. ”
Ôn Tư Ngật chậm rãi đi đến trước mặt Chu Vân Thù, anh lịch sự chào hỏi bà với vẻ mặt hòa nhã: “Dì Chu, cháu mạo muội đến thăm, làm phiền gia đình rồi. ”
Chu Vân Thù không hề khách sáo quan sát anh từ trên xuống dưới một lượt. Vóc dáng cao ráo cực kỳ tốt, ngoại hình cũng rất điển trai. Trông ưa nhìn hơn ba Thanh Thanh lúc trẻ một chút, kết đôi với con gái bà khá ổn.
Con trai của Ôn Mục Vân, không tệ không tệ.
Đến đây, bà càng cười tươi hơn, gật đầu một cái: “Không phiền gì hết, Tiểu Ôn à, vào nhà uống tách trà nhé?”
Quên nói, mẹ cô là người cuồng nhan sắc.
Ôn Tư Ngật chưa kịp nói gì thì Chu Thanh Thanh đã vội vàng bảo: “Mẹ, anh ấy còn công việc cần làm. ”
Bây giờ ba mẹ cô còn đang cãi nhau, không ai phản ứng ai, tình cảnh lúc ấy sẽ gượng gạo đến nhường nào.
Hôm nay thật sự không phải là một thời điểm tốt, Ôn Tư Ngật cũng hiểu nỗi đắn đo của cô, anh cười đáp: “Hôm nay cháu đến nhà vội quá, hôm khác cháu chuẩn bị ổn thỏa sẽ lại đến thăm dì và chú. ”
“Cũng được. ” Chu Vân Thù nhìn hai người họ: “Vậy Thanh Thanh, con tiễn Tư Ngật giúp mẹ nhé. ”
“Vâng, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!” Chu Thanh Thanh ngượng ngùng, lập tức kéo Ôn Tư Ngật rời đi.
Sau khi tiễn Ôn Tư Ngật về, cô quay vào nhà, quả nhiên thấy mẹ đang ngồi chờ cô trong phòng khách: “Tùng Tùng, con lên lầu trước đi, mẹ có việc cần nói với chị con. ”
Ngu Tùng Tùng vừa ngáp vừa nói: “Có chuyện gì mà người đẹp trai cao 1m86 như con đây không thể nghe à?”
Chu Vân Thù im lặng chốc lát mới nói: “Có thể chứ, vậy trước tiên con nói cho mẹ biết người cưỡng hôn con —”
Ngu Tùng Tùng lập tức chạy lên lầu như thể mông ngựa bị cháy.
Chu Thanh Thanh nhìn dáng vẻ của mẹ mà da đầu tê rần, cô chậm rãi ngồi xuống bên cạnh bà, còn vô cùng khôn khéo rót nước cho bà.
“Ngoan, bây giờ mẹ không khát, con uống đi. ”
Chu Thanh Thanh lặng lẽ bưng ly lại uống một ngụm.
Chu Vân Thù chờ cô uống nước xong mới bắt đầu hỏi: “Bé cưng, con nói cho mẹ biết, hai đứa bắt đầu yêu nhau từ khi nào?”
Chu Thanh Thanh nghiêm túc trả lời: “Gần đây ạ. ”
Ngày ấy ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, sau khi anh nói thích cô, cô đã miễn cưỡng đồng ý ở bên anh.
“Mẹ nhớ có lần con ở lại bệnh viện để chăm sóc một người bạn mấy ngày. Có phải là thằng bé không?”
Đúng là không thể lừa đôi mắt thần của mẹ cô dù chỉ một chút: “Đúng vậy ạ. ”
Chu Vân Thù cười một tiếng: “Con cũng biết quan hệ giữa hai nhà Ôn Ngu chúng ta từ trước đến nay không được tính là hòa thuận, con và thằng bé đều là người thừa kế của hai nhà, nếu ở bên nhau thì nói một cách khoa trương toàn bộ Thâm Thành đều sẽ chấn động. ”
Chu Thanh Thanh thành thật đáp: “Con biết, anh ấy đã nói cho con biết về ân oán giữa tổ tiên hai nhà chúng ta rồi. ”
“Vậy thì tốt. Ba hy vọng con có thể nhanh chóng nắm giữ Ngu thị trong tay, một đối tượng liên hôn mạnh sẽ mang đến rất nhiều lợi ích cho con cũng như cho Ngu thị, vậy nên ông ấy sẽ không phản đối việc con liên hôn với Ôn thị. Nhưng mẹ chỉ cần bé cưng của mẹ tìm được một người mình thích là tốt rồi. ”
Chu Thanh Thanh mím môi, nói những lời này trước mặt mẹ hơi ngượng ngùng nhưng cô vẫn kiên định nói: “Mẹ, con thích anh ấy ạ. ”
“Anh ấy cũng rất thích con. Lúc con còn làm trợ lý cho anh ấy, anh ấy cũng đã rất thích con rồi nhưng con không đồng ý. ”
“Thế thì tốt. ”
Chu Vân Thù hài lòng gật đầu. Nếu con gái mình đã hiểu rõ bản thân, biết lý do bản thân lựa chọn thì bà cũng sẽ không can thiệp quá nhiều.
Nhìn cô một lúc, bà lại cười tít mắt hỏi: “Nếu hai đứa đã ở bên nhau rồi thì mẹ cũng phải nhắc nhở con, ở phương diện kia bắt buộc phải chú ý —”
Mặt Chu Thanh Thanh đỏ bừng, sao mẹ lại nói những chuyện này với cô, còn xem cô là đứa trẻ ba tuổi sao! Những chuyện nam nữ thế này chẳng lẽ cô lại không biết, sao bà còn phổ cập kiến thức giới tính cho cô nữa chứ!
“Con biết, con sẽ chú ý mà. ” Chu Thanh Thanh vội vàng cầm tay bà, tỏ ý bảo bà đừng nói nữa.
“Được được được, mẹ không nói nữa, tự con chú ý là được. ” Chu Vân Thù buồn cười vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Nhưng có chuyện gì thì phải nói cho mẹ biết, không được giấu diếm mẹ nữa, biết chưa?”
“Vâng vâng. ”
Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng trả lời xong.
Chu Vân Thù nói nhiều nên cũng tự rót cho mình một ly nước.
Nhìn dáng vẻ vui mừng của mẹ, Chu Thanh Thanh nghĩ ngợi một phen, cuối cùng vẫn hỏi: “Vậy mẹ với ba…”
Chu Vân Thù xoa mặt cô: “Đừng lo lắng, mẹ với ba con đã cãi nhau cả nửa đời người rồi, có cái gì mà không thể vượt qua được? Mẹ cũng lười so đo với ông ấy. ”
Chu Thanh Thanh vội vàng gật đầu, mẹ bớt buồn rồi thì tốt.
“Dù sao không bao lâu nữa ông ấy cũng sẽ tự đến dỗ mẹ. ”
“…”
Cũng đúng.
Cô lo lắng quá rồi.
…
Sau khi về phòng, cuối cùng Chu Thanh Thanh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô miễn cưỡng làm ổ trên ghế sofa.
Cô biết ngay sau khi biết chuyện, mẹ cô sẽ hỏi nhiều thật nhiều mà.
Đoán chừng sau này mỗi khi đi ra ngoài về cô đều sẽ bị bà hỏi cho mà xem. Hết cách rồi, từ nhỏ cứ mỗi lần bị ốm ba ngày chưa khỏi là mẹ cô lại gọi mấy bác sĩ gia đình liền thay nhau đến khám cho cô.
Nghĩ đến đây, cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh: “Do anh, do anh hết đấy. ”
Ôn Tư Ngật: “Có phải mẹ em hỏi gì em không?”
Chu Thanh Thanh kiêu ngạo đáp lại một chữ: “Ừ. ”
Ôn Tư Ngật: “Dì nói cái gì?”
“…”
Nhớ lại mấy câu nói cuối cùng của mẹ, Chu Thanh Thanh đỏ mặt, đột nhiên không muốn trả lời.
Hai giây sau,
Ôn Tư Ngật: “Thanh Thanh?”
Chu Thanh Thanh: “Không có gì, chỉ nói anh lớn tuổi hơn em, có thể làm chú em luôn. ”
Ôn Tư Ngật: “…”
Bản lĩnh nói năng bậy bạ của cô trái lại chẳng hề phai giảm chút nào.
Ôn Tư Ngật: “Đến đây, tốt nhất em nên gọi anh là chú ngay trước mặt anh. ”
Chu Thanh Thanh lập tức sợ hãi, không trả lời tin nhắn của anh. Một lúc sau, cô lại cảm thấy sợ hãi như vậy quá mất mặt, vì thế cô nhanh tay gõ chữ: “Vậy anh chờ đó cho em. ”
…
Nói là nói như vậy nhưng ngày hôm sau, mẹ bảo nên ăn mừng nhà họ đã mưa qua trời trong, vì thế đã mở một buổi party tại nhà. Chu Thanh Thanh mải chơi nên quên béng mất chuyện này.
Đến ngày hôm sau nữa thì Ôn Tư Ngật phải đi Bắc Thành công tác, chuyến đi này của anh kéo dài ba bốn ngày.
Họ thậm chí còn chẳng thấy được mặt mũi nhau chứ đừng nói đến việc cô gọi anh là chú ngay trước mặt anh.
Cô vốn đang rất vui vẻ, nghĩ thầm không chừng Ôn Tư Ngật cũng đã sớm quên mất chuyện này sau khi đi công tác về. Ngày ấy cô cũng chỉ nhất thời ăn nói ngông cuồng thôi.
Ai ngờ không lâu sau, cô lại cảm thấy sao anh đi công tác lâu như vậy chứ!
Không vui!
Trong lúc nghỉ ngơi.
Chu Thanh Thanh cầm điện thoại ngồi dựa ra lưng ghế phía sau, kìm lòng chẳng đặng cù ảnh đại diện của Ôn Tư Ngật: “Đang làm gì thế?”
Ôn Tư Ngật trả lời rất nhanh: “Đang đàm phán hợp tác. ”
Chu Thanh Thanh: “Đàm phán với ai, khi nào về, về rồi vẫn yêu em chứ?”
Chưa đến mấy giây sau.
Ôn Tư Ngật: “Lưu Tư Nguyên của Lưu thị, buổi chiều ngày mốt, yêu. ”
← Ch. 50 | Ch. 52 → |