Truyện:Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa - Chương 44

Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa
Trọn bộ 56 chương
Chương 44
Làm nũng
0.00
(0 votes)


Chương (1-56)

Tai Chu Thanh Thanh đột nhiên nóng bừng lên, cô đẩy tay anh ra: “Ai muốn gọi anh là anh hả!”

Không biết xấu hổ!

“Không thể à?” Ôn Tư Ngật thong thả rụt tay về.

Vẻ mặt anh bình tĩnh tựa như chỉ đang nói đến một chuyện rất đỗi bình thường.

“Dĩ nhiên là tôi không muốn rồi. ”

Anh là sếp cũ của cô, bây giờ anh đang theo đuổi cô thế này đã là một sự phát triển khó tưởng tượng nổi rồi. Bảo cô gọi anh là anh… Càng kỳ lạ hơn nữa…

Ai muốn gọi sếp cũ là anh chứ!

Ôn Tư Ngật gật đầu, giọng bình thản: “Vậy thì em cũng không cần gọi người khác là anh hết tiếng này đến tiếng khác đâu. ”

“…”

Anh dựa vào đâu mà yêu cầu cô?

Cứ gọi đấy, thì làm sao?

Chu Thanh Thanh âm thầm châm biếm vài câu trong lòng, sau đó lại cầm muỗng múc mấy miếng xoài nhỏ. Cô nhìn anh chằm chằm, rồi đuôi mắt bất chợt cong lên: “À, anh ghen hả?”

Anh còn biết ghen cơ à?

Lúc trước cô và Dụ Gia Thạch gặp nhau vài lần, anh còn vô cùng bình tĩnh phân tích thiệt và hại cho cô, bây giờ lại ghen vì một “ánh trăng sáng” hồi mẫu giáo sao?

Hóa ra lực sát thương của ánh trăng sáng lại mạnh như vậy, tiểu thuyết không lừa mình.

Cô chỉ tùy tiện học theo một chút, không ngờ hiệu quả lại tốt đến thế.

Nhưng cô cũng không nói bậy nói bạ hoàn toàn, lúc còn học lớp mẫu giáo ở nhà trẻ, cô thật sự gặp được một anh trai học lớp lớn hơn có ngoại hình rất đẹp. Từ nhỏ cô đã là người cuồng nhan sắc, thế là cứ đi theo sau mông anh muốn làm bạn với người ta. Đáng tiếc là người anh kia cũng không đối xử tốt với cô như những gì cô đã kể, chỉ là cô cố ý bịa chuyện nói ra để chọc giận Ôn Tư Ngật mà thôi.

Khi ấy anh bé đó dù chỉ là một đứa trẻ nhưng lại cực kỳ lạnh lùng, anh chê cô phiền phức và nhiều chuyện nên mới dùng đồ ăn vặt chặn miệng cô, yêu cầu cô đừng đi theo anh nữa.

Hơn nữa chẳng mấy chốc anh bé đó đã lên lớp một, trở thành học sinh tiểu học, sau đó họ cũng chưa từng gặp lại nhau lần nào nữa.

Nhưng bất kể thế nào, chọc giận được Ôn Tư Ngật là được rồi.

Ôn Tư Ngật không vui thì cô lại vui.

Cô vui vẻ múc miếng xoài cho vào miệng, khi ngẩng đầu lên, cô chợt thoáng liếc thấy một bóng người quen thuộc, thế là độ cong khóe môi dần khựng lại. Ngu Tùng Tùng và một nhóm gồm vài nam nữ sinh đi ngang qua con đường bên ngoài tiệm, cậu chỉ cần hơi quay đầu chút thôi là có thể thấy được cô và Ôn Tư Ngật đang ngồi bên cửa sổ.

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô là: Cứu mạng, nếu để cậu thấy được thì toang rồi!

Lúc này, Ngu Tùng Tùng quay đầu qua định nhìn về hướng cô, Chu Thanh Thanh giật mình hít mạnh một hơi, cô không kịp suy nghĩ gì nhiều mà theo bản năng đứng dậy rồi kéo Ôn Tư Ngật đi ra phía sau.

Khi đến một ngã rẽ mà người bên ngoài không nhìn thấy mới dừng lại.

Cô ló đầu ra kiểm tra tình hình bên ngoài.

Hình như vài cô bạn nữ đi cùng Ngu Tùng Tùng cảm thấy hứng thú với tiệm đồ ngọt này nên có ý muốn đi vào.

Chu Thanh Thanh mặc niệm ngàn lần vạn lần đừng vào đây, nếu không họ sẽ chạm mặt nhau mất.

May mắn là nhóm bạn kia đứng bên ngoài thương lượng một hồi, các nam sinh không muốn vào tiệm đồ ngọt xung quanh ngập tràn màu hồng này lắm nên họ chỉ đứng ở cửa chốc lát rồi rời đi cùng nhau.

Chu Thanh Thanh thở phào một hơi, may mà không vào.

Sau đó cô quay đầu cười cười, muốn kéo Ôn Tư Ngật quay về chỗ ngồi: “Quay lại thôi —”

Ôn Tư Ngật hờ hững thôi nhìn ra ngoài tiệm, khó hiểu nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì bên ngoài có một người là em trai em. ”

“… Đúng vậy. ” Cô sờ mũi một cái.

Trí nhớ anh tốt thật đấy.

Nhìn vẻ mặt có phần chột dạ của cô, vậy là cô sợ em trai mình trông thấy họ nên mới kéo anh đi trốn.

Ôn Tư Ngật giận quá hóa cười, nhéo mặt cô một cái: “Chu Thanh Thanh, là do em quá nhát gan hay là vì tôi không đáng để người khác nhìn thấy?”

Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ phải lén lút và trốn tránh.

Chu Thanh Thanh bị vạch trần nên ngượng ngùng, lúng túng cười xòa hai tiếng: “Chỉ là tôi vẫn chưa muốn để người nhà biết. ”

Nói đoạn, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt hồ ly xinh đẹp, trong veo nhìn anh chớp chớp: “Ôn Tư Ngật, anh sẽ không giận tôi chứ?”

Bây giờ anh đang theo đuổi cô mà, làm gì có chuyện anh giận cô đâu nhỉ?

Nhìn thấy vẻ giảo hoạt trong ánh mắt cô, và cả dáng vẻ kiêu ngạo đắc ý kia, Ôn Tư Ngật nhếch nhẹ môi: “Ừ, không giận. ”

Chu Thanh Thanh vui vẻ kéo tay anh quay về chỗ ngồi.

Vừa đến bàn đã trông thấy dáng vẻ ngó nghiêng tìm người của nhân viên phục vụ, thấy họ đi đến, đối phương mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó khách sáo hỏi: “Thưa quý khách, quý khách cần tôi giúp gì không ạ?”

Chu Thanh Thanh dở khóc dở cười, cô và Ôn Tư Ngật rời đi cùng nhau, rất dễ khiến người khác hiểu lầm họ muốn trốn thanh toán.

“Không cần, thanh toán luôn giúp tôi. ”

Nhân viên phục vụ vội vàng gật đầu: “Vâng, xin lỗi đã làm phiền quý khách. ”

“Không sao không sao. ”

__

Chu Thanh Thanh về nhà trước giờ cơm tối. Ôn Tư Ngật vốn về nước sớm hơn dự tính nên vài cuộc họp đã bị trì hoãn lại, còn có một số công việc anh phải giải quyết hoàn thiện.

Về đến nhà, trong phòng khách bật đèn sáng ngời nhưng lại không thấy bóng dáng mẹ đâu. Thím Trương chỉ tay về phía phòng bếp: “Bà chủ đang tự nấu ăn trong bếp đó, bảo là muốn làm cánh gà coca cho hai chị em cháu. ”

Chu Thanh Thanh nhăn mặt: “Mẹ Trương, bà không cản bà ấy lại sao?”

Mẹ cô vô cùng xinh đẹp nhưng khả năng nấu nướng lại tỉ lệ nghịch hoàn toàn với ngoại hình của bà!

Thím Trương xua tay, tỏ ý rằng bà cũng hết cách.

Chu Thanh Thanh đi vào phòng bếp, đúng lúc thấy mẹ mình đang múc một muỗng đường trắng lớn định cho vào nồi, mặc dù cô chưa từng làm món cánh gà coca nhưng vẫn biết nếu cho nhiều đường như vậy thì sẽ ngọt chết mất!

Vì thế cô đi đến, vội vàng cầm lấy muỗng từ tay mẹ: “Mẹ, để con làm. ”

Mẹ Chu xua tay: “Không cần đâu, con ra phòng khách ngồi đi, mẹ làm xong ngay đây. ”

“Vậy mẹ cho ít đường thôi, con không thích ăn cánh gà coca quá ngọt đâu. ” Chu Thanh Thanh khéo léo nói.

Chu Vân Thù suy tư một hồi, sau đó đổ nửa muỗng đường về lại: “Được rồi. ”

Chu Thanh Thanh thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn mẹ đóng nắp nồi lại, cô làm như vô tình hỏi: “Tùng Tùng chưa về hả mẹ?”

“Không có, mấy phút trước nó gọi điện thoại về nhà, bảo tối nay không về ăn cơm. Thằng bé này, không biết lại đi đâu chơi nữa. ” Chu Vân Thù quay đầu qua, bỗng nhiên lẳng lặng nhìn cô.

Chu Thanh Thanh: “…”

Biểu cảm mẹ cô thế này là sao?

Gọi điện thoại? Chẳng lẽ Ngu Tùng Tùng nói gì với bà rồi à?

“Con…”

Lúc này, Chu Vân Thù chợt nói: “Bé cưng, con mua kẹp tóc cây kem này ở đâu vậy, trông đẹp quá. ”

Chu Thanh Thanh:!

Trái tim bị nhấc lên nhất thời lại hạ xuống, sau đó cô lấy hai chiếc kẹp tóc khác từ trong túi xách của mình ra, một chiếc hình bánh donut và một chiếc hình cây kem, sau đó đưa cho bà: “Con cũng có mang về cho mẹ nữa. ”

Mẹ Chu cười tít mắt nhận lấy rồi kẹp lên tóc mình: “Trông mẹ kẹp có trẻ con quá không?”

“Không đâu, mẹ con là mỹ nhân, đeo cái gì cũng đẹp hết. ”

Chu Vân Thù vui vẻ cất kẹp tóc đi.

Sáu giờ tối, Ngu Thanh Hành từ thư phòng đi ra rồi cùng ăn cơm tối với hai mẹ con.

Mặc dù đã bỏ bớt nửa muỗng đường theo đề nghị của Chu Thanh Thanh nhưng cô không ngờ rằng đây là muỗng đường thứ hai của mẹ mình.

Cắn một miếng cánh gà, mùi vị ngọt đến phát đắng kia xông thẳng vào nụ vị giác, thật sự… Khiến người ta khó nuốt trôi.

Quay đầu nhìn sang ba, ông vẫn ăn mà mặt không hề đổi sắc.

Quả nhiên, gừng càng già càng cay.

Chỉ là khi mẹ gắp thêm một miếng cánh gà cho ông ấy, cô vẫn thấy tay ba khựng lại một phần mười giây và không để lại chút dấu vết gì.

Chu Thanh Thanh cúi đầu cười trộm.

Sau đó, mẹ cũng gắp một miếng cho cô.

“…”

__

Sau khi ăn cơm xong quay về phòng, Văn Thủy Dao gọi video đến: “Halou người chị em, ngày mai đi đâu chơi đây, mai tớ có thời gian. ”

“Thôi đừng, tớ sợ bị cậu thả chim bồ câu rồi. ” Chu Thanh Thanh ngồi xuống ghế sofa: “Nhỡ đâu ngày mai tự dưng cậu lại phải trông trẻ thì tớ có thể đi mắng đứa em trai mới mấy tháng tuổi của cậu à?”

Dứt lời thì nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên ở bên phía Văn Thủy Dao.

“…”

Cô đã bảo mà!

Văn Thủy Dao gãi gãi đầu: “Thì là do mẹ tớ đấy, bảo quan hệ của tớ với Văn Thủy Hoa không tốt là do hồi còn bé không tiếp xúc với nhau nhiều, bây giờ bà ấy bắt tớ tiếp xúc với em trai nhỏ từ sớm luôn. ”

Chu Thanh Thanh: “… Tớ cạn lời thật đó. ”

“Nhưng mà cậu em út này quả thật đáng yêu hơn Văn Thủy Hoa, mũm mĩm mềm mại đến nỗi làm tớ muốn hôn nó mãi. ” Văn Thủy Dao cười nói: “À đúng rồi, cậu ở nhà cả ngày hôm nay à?”

“Hừ, cậu thả chim bồ câu tớ thì đương nhiên có người hẹn tớ rồi. ” Chu Thanh Thanh kiêu ngạo nói.

Văn Thủy Dao trầm ngâm một giây: “Sếp cũ của cậu chứ gì. ”

“…”

Chỉ mỗi cô bạn đoán được.

Văn Thủy Dao nheo mắt: “Không nhìn ra hai người tiến triển nhanh thật nhỉ, đang hẹn hò rồi à?”

Chu Thanh Thanh không trả lời.

Sau đó cô kể cho Văn Thủy Dao nghe chuyện hôm nay mình kéo Ôn Tư Ngật đi trốn.

Văn Thủy Dao: “Hahahahaha, hai người như vậy trông cứ lén lút vụng trộm thế nào ấy. ”

“Cậu cứ cảnh cáo Tùng Tùng chút không phải là được rồi à, nhóc ấy nghe lời cậu nhất mà?”

“Bây giờ nó đang muốn nắm thóp tớ khắp mọi nơi. ” Chu Thanh Thanh nói: “Nếu để tên miệng rộng như nó biết thì chắc cả thế giới đều biết luôn đấy. ”

Văn Thủy Dao suy tư: “Vậy sau này cậu cứ phải lén lén lút lút thế à? Sếp Ôn cũng đồng ý luôn?”

“Anh ấy không nói gì nhưng tớ nhìn ra được anh ấy có hơi không vui. ” Chu Thanh Thanh lắc đầu.

“Ừ, dù sao anh ta cũng là Ôn Tư Ngật mà, vốn dĩ anh ta còn là một người cực kỳ kiêu ngạo nữa, đoán chừng từ trước đến nay chưa từng chịu tủi thân như vậy bao giờ. ”

Chu Thanh Thanh: “… Nhưng bây giờ tớ thật sự không muốn để ba mẹ tớ biết. Mẹ tớ theo dõi tớ chặt chẽ lắm. Ba tớ thì lại… Muốn tớ nhanh chóng kết hôn. Tớ chưa muốn kết hôn với anh ấy nhanh như vậy! Tóm lại là sẽ rất phiền phức!”

“Cũng đúng. ” Văn Thủy Dao gật đầu: “Thế thì cứ hẹn hò lén lút đi. ”

Cô bạn chắc chắn sẽ đứng về phe bạn thân của mình.

Thấy dáng vẻ phiền muộn của Chu Thanh Thanh, cô ấy an ủi cô: “Phiền muộn làm gì, đàn ông ấy mà, ở một mức độ nào đó mà nói thì họ rất dễ dỗ, cứ phát huy ưu thế của người đẹp như cậu thôi. ”

Chu Thanh Thanh trợn tròn mắt.

Giây tiếp theo, cậu em nhỏ của Văn Thủy Dao lại khóc, cô bạn rên rỉ than thở: “Thôi không nói chuyện nữa, tớ đi trông em giúp mẹ tớ đây. Mẹ tớ bây giờ cũng phiền muộn lắm, tốt nhất nên giúp bà ấy một tay. ”

Chu Thanh Thanh: “Ừ ừ, cậu đi đi. ”

Sau khi cúp máy, Chu Thanh Thanh đứng dậy đi tắm.

Lúc đi ra, cô đã thay một bộ váy ngủ tơ tằm màu vàng nhạt, mái tóc dài sắp khô xõa sau lưng. Chu Thanh Thanh ngồi xuống trước gương trang điểm bắt đầu dưỡng da. Khi này, điện thoại để trên bàn chợt đổ chuông.

Cầm điện thoại lên xem thử thì thấy Ôn Tư Ngật gọi video cho cô.

Cô nhìn lại gương một cái, cảm thấy ngoại hình của mình đã rất hoàn mỹ, sau đó mới bấm kết nối cuộc gọi.

Khuôn mặt anh với cặp kính gọng vàng trên sống mũi cao lập tức xuất hiện trên màn hình. Nhìn khung cảnh sau lưng anh hình như vẫn còn ở trong thư phòng, có vẻ anh mới làm việc xong.

“Sao tự dưng gọi video cho tôi vậy?”

Ôn Tư Ngật nhìn Chu Thanh Thanh trên màn hình điện thoại, mái tóc đen dày được cuộn thành từng lọn sóng lớn xõa sau lưng, dưới lớp váy ngủ tơ tằm màu vàng nhạt là da thịt trắng nõn, mịn màng như ngọc. Tóc đen môi đỏ mọng, mang đến cảm giác xinh đẹp của những sắc màu đậm đà.

Anh thưởng thức vài giây mới chậm rãi cất tiếng: “Không phải em bảo muốn được chào buổi sáng và chúc ngủ ngon mỗi ngày à?”

“À. ”

Cô cũng suýt thì quên béng mất.

Cô đáp: “Đúng là tôi nói thế nhưng anh chúc ngủ ngon hơi sớm quá đấy?” Đoạn, cô ngẩng đầu nhìn thời gian: “Bây giờ mới tám giờ rưỡi mà!”

Có người theo đuổi nào lại chúc ngủ ngon lúc tám giờ rưỡi tối không chứ!

Ôn Tư Ngật cúi đầu lật tài liệu, sau đó ký tên mình lên đó. Anh điềm đạm giải thích rõ với cô: “Lát nữa tôi có một cuộc họp quốc tế, sẽ họp đến đêm khuya, họp xong chắc em ngủ mất rồi. ”

“Thế à, thôi được rồi…” Chu Thanh Thanh thân thiện gật đầu.

“Nhưng ngày mai tôi có thời gian. ” Ôn Tư Ngật để bút xuống, cười khẽ: “Chiều mai em có muốn đi ngâm suối nước nóng không?”

“Ngâm suối nước nóng hả?” Chu Thanh Thanh cong mắt, đang định đồng ý thì bỗng dưng có người gõ cửa phòng cô, sau đó mẹ Chu đi vào: “Thanh Thanh, tối nay con không ăn được nhiều —”

Thấy mẹ sắp đi vào, Chu Thanh Thanh không chút do dự úp thẳng màn hình điện thoại xuống bàn.

Ôn Tư Ngật: “…”

Mẹ Chu cũng đang đi vào: “Thanh Thanh, khi nãy con đang gọi điện thoại à? Với ai thế?”

“Văn Thủy Dao ạ. ” Cô quả quyết để Văn Thủy Dao đội cái nồi này: “Bạn tiểu học của con, mẹ biết đó. ”

“À…” Chu Vân Thù gật đầu nhưng vẫn có chút nghi ngờ: “Nhưng hình như lúc nãy mẹ nghe thấy giọng đàn ông…”

Chu Thanh Thanh: “… Đó là em trai cậu ấy ạ. ”

Ôn Tư Ngật ở đầu bên kia điện thoại: “…”

“Được rồi. ” Chu Vân Thù đưa một chén bồ câu hầm cho cô: “Thím Trương hầm riêng cho con đó, phải ăn hết nhé. ”

“Vâng mẹ, cảm ơn mẹ Trương giúp con ạ. ”

“Được. ” Chu Vân Thù gật đầu: “Còn có chuyện này muốn nói với con, ngày mai mẹ với ba con muốn ra ngoài chơi, hai chị em con có việc gì thì gọi cho mẹ. ”

“Không thành vấn đề. ” Chu Thanh Thanh đưa tay ôm eo mẹ làm nũng: “Con sẽ nhớ mẹ lắm đó. ”

Chu Vân Thù cười, xoa đầu con gái: “Đi chơi hai ngày thôi, lớn thế này rồi còn nhõng nhẽo. ”

“Được rồi, không làm phiền con nữa, mẹ ra ngoài trước. ”

“Vâng vâng, mẹ nghỉ ngơi sớm chút nha. ”

Sau khi Chu Vân Thù đi ra ngoài và đóng cửa lại, Chu Thanh Thanh mới chột dạ cầm điện thoại lên rồi nhìn vẻ mặt bình thản của Ôn Tư Ngật. Cô li3m môi một cái, định giải thích: “Tôi đã nói với anh rồi đó, tạm thời tôi không muốn để ba mẹ biết chuyện. ”

Ôn Tư Ngật nhíu mày: “Phải bao lâu?”

“Gì cơ?”

“Phải bao lâu mới có thể để ba mẹ em biết?”

Chu Thanh Thanh càng chột dạ hơn: “…”

Hình như cô chưa từng nghĩ đến thì phải.

Ôn Tư Ngật nhìn cô, giận quá hóa cười: “Chu Thanh Thanh, có phải em chưa từng suy nghĩ kỹ về quan hệ của chúng ta đúng không?”

Chu Thanh Thanh mở to mắt, cứ nhìn thẳng vào anh như vậy mà không nói năng gì.

Trầm mặc hai giây, cuối cùng anh cũng chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Em đúng là khiến tôi phát cáu. ”

Chu Thanh Thanh cười xòa, cuối cùng ăn ngay nói thẳng: “Đừng quên bây giờ anh đang theo đuổi tôi đó! Có tư cách gì mà giận tôi chứ?”

Cô chỉ mắc phải sai lầm mà bất cứ người phụ nữ nào cũng sẽ mắc phải mà thôi.

Sau khi khiến Ôn Tư Ngật cúp máy trong sự tức giận, Chu Thanh Thanh hài lòng nằm vào chăn.

Cô lại mở cuốn tiểu thuyết đọc ngày hôm qua ra và tiếp tục xem một cách hăng hái.

Đừng chê cuốn tiểu thuyết này máu chó, cô đã học được không ít điều từ nó đấy. Hôm nay chẳng phải cô đã làm Ôn Tư Ngật phát cáu sao!

__

Đèn trong thư phòng sáng ngời, ba Ôn gõ cửa một cái rồi đi vào: “Tư Ngật à, ở đây có tài liệu giao cho con. ”

Ôn Tư Ngật bừng tỉnh khỏi mạch suy nghĩ, nhận lấy tài liệu: “Vâng. ”

Ôn Mục Vân quay người chuẩn bị rời đi nhưng chợt dừng bước, nói thêm: “Đừng làm việc khuya quá. ”

Ôn Tư Ngật: “Con biết rồi. ”

“Ừ. ” Nói xong, ba Ôn đóng cửa rời đi.

Thư phòng lại trở nên yên tĩnh một lần nữa, sáng ngời mà tĩnh lặng. Nhìn ra màn đêm tối tăm ngoài cửa sổ, dường như cũng toát lên mùi vị của sự lạnh lẽo.

Ôn Tư Ngật nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi cong nhẹ.

Hóa ra Chu Thanh Thanh cũng biết làm nũng.

__

Chọc giận được Ôn Tư Ngật hai lần nên Chu Thanh Thanh rất vui vẻ nhưng thật ra thì cô cũng có chút chột dạ, cộng thêm một chút xấu hổ.

Hai người đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng đã đặt chỗ trước, vừa xuống xe đã có nhân viên phục vụ chạy đến tiếp đón họ.

Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng này tập trung chủ yếu vào khái niệm dưỡng sinh thiên nhiên, suối nước nóng bên trong chất lượng cao, nhiệt độ vừa phải, thu phí rất đắt đỏ, chuyên phục vụ những khách hàng giàu có.

Chu Thanh Thanh vô cùng hứng thú xem brochure, còn Ôn Tư Ngật thì ngược lại, dáng vẻ thoạt nhìn chẳng mấy hứng thú, hoàn toàn chỉ đến đây với cô.

Có thể là vì vẫn còn giận chuyện hôm qua.

Cuối cùng Chu Thanh Thanh cũng cảm thấy “lương tâm” mình hơi áy náy, ai bảo con người cô từ bé đã rất chính trực, không thể làm những việc quá đáng.

Suy nghĩ một hồi, cô mở lời: “Tôi cũng không cố ý mà, thật sự tôi không hề cảm thấy anh không xứng đáng được mọi người nhìn thấy. Còn về quan hệ thì…”

Cũng không phải cô hoàn toàn không cân nhắc gì đến.

Ôn Tư Ngật nhìn cô: “Nhưng hành động của em không phải như những gì em nói. ”

“…”

Chu Thanh Thanh bị vạch trần nên thẹn quá hóa giận, thế là dứt khoát không nói gì nữa.

Dù sao chuyện hôm qua cũng đã qua rồi.

Thời gian có thể giải quyết hết thảy những vấn đề nan giải, hai ngày nữa mọi chuyện sẽ ổn thỏa cả thôi.

Cô nghĩ như vậy.

Nghĩ thế, cô lập tức thông suốt, đi theo nhân viên phục vụ về phía trước. Tuy nhiên, một tình huống bất ngờ đã xảy ra, vừa đi vào dãy hành lang dẫn đến suối nước nóng thì cô trông thấy ba mẹ mình đang đi thẳng từ lối rẽ phía trước về hướng cô.

Chu Thanh Thanh dừng bước: “!!!”

Cả người ngớ ra.

Sao, sao, cô, lại, lại, xui, xẻo, thế, này!

Cô thảng thốt hít mạnh một hơi.

Mới quay đầu thì phát hiện Ôn Tư Ngật cũng đang nhìn về phía trước, rõ ràng là anh cũng thấy ba mẹ cô.

Chu Thanh Thanh kéo mạnh tay anh muốn đi nơi khác: “Chúng ta đổi hướng đi. ”

Ôn Tư Ngật thờ ơ để mặc cho cô kéo nhưng anh cứ đứng bất động. Trông anh có vẻ không có ý định tránh đi.

Thấy ba mẹ mình sắp đến đây, Chu Thanh Thanh hơi gấp gáp: “Ôn Tư Ngật, đi thôi mà!”

Nghe giọng nói có chút nóng nảy của cô, ánh mắt Ôn Tư Ngật trầm xuống, cuối cùng anh vẫn thở dài, trở tay nắm cổ tay cô, dắt cô vào một phòng riêng không có ai bên cạnh.

Cửa phòng riêng đóng lại, ngăn cách một phần ánh sáng và âm thanh bên ngoài.

Chu Thanh Thanh lắng nghe động tĩnh bên ngoài, đến khi nghe tiếng ba mẹ mình nói chuyện và đi ngang qua, lúc này cô mới yên tâm.

Khi quay đầu lại bất ngờ đối diện với ánh mắt trầm tĩnh của anh.

Thoát khỏi giây phút căng thẳng vừa rồi, cô đã bình tĩnh lại, cười cong tít mắt: “Tôi biết anh sẽ đáp ứng yêu cầu của tôi mà. ”

Ôn Tư Ngật cong môi, chậm rãi khom lưng cúi đầu nhìn vào mắt cô, nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta đang yêu đương vụng trộm à?”

“!!!” Mặt Chu Thanh Thanh vô thức ửng đỏ cả lên, cả hai bên tai cũng đỏ bừng lên: “Cái gì… Mà vụng trộm hả…” Sao lại nói khó nghe như vậy chứ.

“Nếu không phải thì tôi cảm thấy mình không cần phải trốn tránh, quan hệ của chúng ta cũng không có gì đáng xấu hổ. ”

“…”

Chu Thanh Thanh chột dạ trốn tránh ánh mắt của anh, cuối cùng cô dứt khoát mặc kệ mọi chuyện: “Dù sao bây giờ tôi cũng không muốn để ba mẹ tôi biết. ”

Nhìn cô đứng sát vách tường, mím môi, bày ra dáng vẻ “anh có thể làm gì được tôi”.

Ôn Tư Ngật hơi bực dọc chậc lưỡi một cái, sau đó anh đưa tay bóp mặt cô: “Chu Thanh Thanh, em đúng là —”

Cô bỗng nhiên quay người, giây tiếp theo, cô nhón chân lên, lao thẳng vào lòng anh. Hai cánh tay ôm chặt cổ anh, mặt vùi vào sát cổ anh, rồi cô cất giọng nhẹ nhàng: “Anh ơi. ”

Cánh tay thon gầy của cô đang ôm anh, hơi thở ấm áp phả vào cổ, trong vòng tay là cơ thể mềm mại của cô.

Ôn Tư Ngật im lặng hai giây, sau đó nhắm mắt lại.

__

Lời tác giả:

Thanh Thanh: Dao Dao bảo đàn ông rất dễ dỗ, tôi thử xem.

Chương (1-56)