← Ch.549 | Ch.551 → |
<images>
Tổng cộng có ba mươi tên cả thảy.
Nếu so sánh với thế giới ngầm ở châu u thì đẳng cấp của đội lính đánh thuê này cũng phải đ1ạt cấp A.
Theo Jason
Herschel thấy, đối phó với một cô gái biết chút võ mèo cào là chuyện rất dễ dàng.
"Áp tải sang bên bện0h viện trước đã." Jason lại dặn dò thêm: "Sau đó trực tiếp đưa về Đại học Norton, sử dụng tất cả các cực hình thời trung cổ với cô 6ta."
Nơi này là nước Hoa, suy cho cùng bọn họ không tiện ra tay.
Đột nhiên, Jason nghiêm giọng: "Ai ở bên ngoài?"
Tất cả các tên lính đánh thuê đều quay người, đồng loạt rút súng ra.
Vài tiếng "pằng pằng" vang lên, đạn bay vèo vèo4.
Những giây tiếp theo, chuyện bất thường đột ngột xảy ra.
Jason hoàn toàn không nhìn rõ ai đã ra tay.
Đợi đến lúc ông ta phản ứng 5lại, ba mươi tên lính đánh thuê đều đã ngã gục trên đất.
Đến cả súng và số đạn đã bắn ra khi nãy cũng đều lơ lửng giữa không trung, giống như thể có một sức mạnh vô hình đang nâng chúng lên, tạo ra âm thanh ù ù.
Mấy giây sau, tất cả "lộp bộp lộp bộp" rơi đầy khắp mặt đất.
Đôi chân Jason mềm nhũn, ông ta bỗng nhiên nhớ đến một đoạn ghi chép có liên quan đến nước Hoa trên sách của gia tộc Herschel... Tông sự cố võ, tu vi trăm năm, có thể truyền nội kình ra ngoài, đao thương bất nhập, súng đạn không cách nào phá vỡ được lớp phòng ngự của bọn họ, đụng trúng thì phải tránh! Thay vì bảo là ghi chép, nói nó là lời cảnh cáo có vẻ đúng hơn.
Cơ thịt trên mặt Jason run rẩy.
Người đàn ông chậm rãi bước vào, anh nghiêng đầu, mỉm cười: "Khi nãy ông bảo ông muốn làm gì cơ?"
Bị họng súng lạnh ngắt chĩa vào, máu huyết toàn thân Jason đều hạ xuống nhiệt độ âm.
Tông sự cổ võ!
Là tông sự cổ võ thật sao?
"Cho ông biến mất ngay tại đây." Phó Quân Thâm khẽ cúi người, nhẹ nhàng vỗ khẩu súng trong tay vào mặt của
Jason, cười khẽ: "Là chuyện dễ như trở bàn tay với tôi thôi, không có gì phải nghi ngờ cả."
Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh túa ra khắp người Jason.
Đừng nói là xử lý ông ta, một tông sự cổ vũ muốn xử cả gia tộc Herschel cũng chẳng thành vấn đề nữa là.
Nhưng chẳng phải đến cấp bậc này rồi cổ võ giả đều ở trong giới cổ võ không ra ngoài ư?
Đầu Jason vang lên ong ong.
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu: "Anh theo tới đây à?"
"Ừm, hôm qua em tiêu hao nhiều sức lực." Phó Quân Thâm vươn tay khẽ gõ vào trán cô gái: "Đừng động tay nữa."
"Em nghĩ có thể giải quyết được một mình nên không cần gây phiền phức cho anh." Doanh Tử Khâm nhấc chân lên, chỉ đá vào một huyệt vị của Jason mà ông ta đã hôn mê ngã nhào.
"Làm gì có chuyện đó." Hàng mi Phó Quân Thâm hơi run rẩy, anh cười một tiếng rất khẽ: "Anh thấy mừng vì bây giờ anh vẫn có thể bảo vệ em."
Mức độ tăng tiến tu vị của bạn nhỏ nhà anh thật sự rất kinh người.
Doanh Tử Khâm gật đầu, sau đó cau mày.
Cô vươn tay chỉnh lại cổ áo cho anh: "Quần áo xộc xệch rồi."
"Lúc ra ngoài có hơi vội vã." Phó Quân Thâm nắm lấy tay cô gái: "Yểu Yểu, chứng ám ảnh cưỡng chế này của em vẫn chưa sửa được hả?"
"Đối với anh thì chứng ám ảnh cưỡng chế càng nặng hơn." Sau khi chỉnh sửa đâu vào đấy, Doanh Tử Khâm ngước mắt: "Anh đang vội à?"
"Ừm, bên phía Tư Pháp đường bắt giữ được một tên phạm nhân đã theo dõi từ rất lâu rồi." Phó Quân Thâm thản nhiên đáp: "Vẫn chưa xử lý xong, anh quay về một chuyến đây, em cứ vui chơi tùy ý nhé."
Doanh Tử Khâm gật đầu, đá tên Jason bị trói chặt thành cái bánh ú một cái: "Phải chơi đùa thật vui vẻ chứ."
***
Bấy giờ, chuyện Jason động tay động chân ở nước Hoa có muốn giấu cũng chẳng giấu được nữa.
Tin tức truyền về tổng bộ Đại học Norton, kinh động đến các gia tộc khác.
Norton không có mặt, người nhòm ngó đến Đại học
Norton lại nhiều, phó hiệu trưởng không thể rời khỏi trường học nên chỉ có thể gọi điện liên lạc: "Cô, cô không sao chứ?"
"Không sao." Doanh Tử Khâm lạnh nhạt đáp: "Tổ chức cuộc họp toàn thể đi."
Phó hiệu trưởng cả kinh: "Vâng, tôi làm ngay đây."
Rất nhanh, một cuộc họp trực tuyến đã được tổ chức, bọn họ sử dụng phần mềm mạng xã hội của Đại học Norton.
Ngoại trừ hiệu trưởng ra, tất cả những lãnh đạo cấp cao của Đại học Norton đều có mặt.
Ngoài ra các đại gia trưởng của các gia tộc cũng đều hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Jason bị trói cứng.
"Jason Herschel" Phó hiệu trưởng tức giận quát: "Ông đã vi phạm điều ước, có phải ông đã quên quy định do hiệu trưởng đặt ra rồi không? Không được phép ra tay với người thường? Càng không được phép làm sinh viên bị thương."
Jason vẫn còn hơi ngẩn ngơ, ông ta nhìn vào màn hình chiếu, chẳng biết tại sao lại triệu tập cuộc họp toàn thể nữa.
Nhưng khi nghe được lời này, ông ta lập tức phản bác: "Là tôi quên à? Rõ ràng là ông đã nói dối!"
"Ông nói hiệu trưởng chỉ rời khỏi trường để đi tìm nguyên liệu luyện kim thôi, vậy tại sao đã gần hai năm rồi đừng nói đến chuyện quay về, đến cả liên lạc mà ông ta cũng chẳng thèm liên lạc với chúng ta lấy một lần?" Jason cười khẩy: "Ông chỉ không dám thừa nhận là Norton Frances đã chết rồi thôi."
Tất cả mọi người trở nên xôn xao.
Bí mật tuyệt mật của Đại học Norton cũng chỉ là Norton Frances là người từ những thế kỷ trước sống đến tận bây giờ nhờ vào thuật luyện kim.
Ông ấy thích làm thí nghiệm trên cơ thể mình, tính tình rất bệnh hoạn, cũng rất điên.
Không có mấy ai dám đụng vào ông ấy, nhưng nếu như Norton chết rồi, Đại học Norton có thể cầm cự được bao lâu đây?
"Còn ông nữa, Dekker..." Jason lại lên tiếng, giọng nói rất lạnh lùng: "Nếu như ông không phải là người do Norton đích thân chỉ định thì ông không có tư cách ngồi lên chiếc ghế phó hiệu trưởng ấy đâu."
Nhưng nhờ may mắn được thuật luyện kim cải tạo cơ thể nên ông luôn theo sát bên cạnh Norton, là tâm phúc của
Norton.
Chẳng cần nói đến Nick Herschel, ngay cả tổ tiên của các gia tộc khác cũng đều hữu dụng hơn phó hiệu trưởng.
Phó hiệu trưởng không nói gì, ngón tay siết chặt.
Điều đó đúng là sự thật.
"Dekker có thể quản lý tốt trường học, còn ông làm được gì?" Ánh mắt Doanh Tử Khâm lạnh lùng: "Nếu Norton giao trường lại cho ông, đừng nói là số một thế giới, sợ là nó đã biến mất từ lâu rồi đấy."
Norton chìm đắm trong luyện kim và phẫu thuật, những vấn đề của trường học đều do phó hiệu trưởng quản lý.
Jason nghiến răng, cười khẩy: "Chưa từng thử thì mi làm sao biết không được."
Ông ta vừa thốt ra lời đó thì đột ngột phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Một ngón tay bị cắt đứt.
Vết thương rất bằng phẳng, chỉ có máu liên tục thấm ra ngoài.
Doanh Tử Khâm quay con dao ngắn trong tay, ánh mắt lạnh khiến người.
"Cô Doanh à, chúng tôi thừa nhận chuyện này là do gia tộc Herschel làm sai." Một người đàn ông trung niên cau mày: "Nhưng cô làm thế ngay trước mặt chúng tôi, có hơi quá đáng quá rồi đấy."
"Hôm nay chúng ta mở cuộc họp cũng là để thương lượng về chuyện này, xin cô đừng tự tiện hành động trước khi chưa có kết quả."
"Cô ra tay với đại gia trưởng của gia tộc Herschel thì phải chuẩn bị sẵn chờ chết đi nhé."
Cho dù Ôn Thính Lan là thiên tài đào tạo trọng điểm của Đại học Norton thì địa vị của cậu cũng không cao bằng các gia tộc bản địa của Đại học Norton được.
Càng không cần nói đến chuyện Jason còn là đại gia trưởng của gia tộc
Herschel nữa, có quyền lực rất lớn.
Đại học Norton là một, bọn họ không thể trở mặt bảo vệ người ngoài.
"Quá? Quá là quá thế nào?" Chuyện liên quan đến Doanh Tử Khâm, cuối cùng phó hiệu trưởng cũng lên tiếng, nói rất quyết liệt: "Các người biết cô ấy là ai không? Tôi nói cho các người biết cho dù hiệu trưởng có mặt tại đây hôm nay thì ông ấy cũng phải kính trọng cô ấy!"
"Các người tưởng không có cô ấy thì chúng ta vẫn có được Đại học Norton ngày hôm nay chắc?"
"Dekker, ông lại bắt đầu nói xằng nói bậy rồi." Jason thở hổn hển một cách khó nhọc, trong cổ họng có tiếng ọc ạc, ông ta phun ra một ngụm máu tươi: "Không sao, tôi chết rồi gia tộc Herschel vẫn có thể nắm được Đại học Norton trong tay."
"Reng reng reng..."
Ngay lúc này, một âm thanh như tiếng chuông điện thoại vang lên bên tai mỗi người đang tham gia vào cuộc họp trực tuyến.
Đương nhiên Doanh Tử Khâm cũng nghe thấy, đôi mắt cô khựng lại, ánh mắt nghiêm túc.
Có người tham gia vào cuộc họp trực tuyến lần này.
Nhưng đây là kênh liên lạc chuyên dụng cho lãnh đạo cấp cao của Đại học Norton, không phải người của Đại học Norton thì làm sao vào được?
"Bộ an toàn! Bộ an toàn!" Trong cuộc gọi, một ông lão hét lớn: "Nhân viên của các người đang làm gì thế? Sao lại bị tấn công nữa rồi?"
Jason lớn giọng, gần như gào lên: "Tôi đã nói rồi, Norton đã chết, ông ta chết rồi!"
"Thể lực các bên rục rịch ngóc đầu dậy, chúng ta cần phải chọn lại hiệu trưởng, thay ông ta đi để ổn định đại học!"
Lý do ông ta phải nhấn mạnh việc Norton đã chết là vì muốn các gia tộc khác ủng hộ ông ta.
"Không phải bộ an toàn xảy ra vấn đề..." Phó hiệu trưởng mở to mắt, có chút không dám tin: "Đó là quyền hạn cấp
SS, có thể vào thắng cuộc gọi."
Đến cả ông cũng chỉ mới ở cấp S+.
Jason Herschel và đại gia trưởng của các gia tộc khác là cấp S.
Chỉ có hai người sở hữu quyền hạn cấp SS.
Bởi vì Doanh Tử Khâm rời đi đã được ba trăm năm rồi nên cô cũng chẳng muốn quan tâm đến chuyện của Đại học Norton, cho nên tài khoản vẫn luôn bỏ không.
Hiện tại Đại học Norton chỉ có một tài khoản quyền hạn cấp SS, lấn át quyền hạn của tất cả các cấp bậc khác.
Phó hiệu trưởng nhìn chằm chằm phía trước mặt.
Trên màn hình lớn, tất cả các khung hình nhỏ đều biến mất, chỉ còn lại một khung cảnh.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, mái tóc ngắn màu bạch kim, tại phải có đeo hai chiếc bông tại khảm đá màu đen.
Gương mặt của hắn rất tuấn tú, đường nét theo kiểu người da trắng điển hình.
Làn da trắng muốt, có thể nhìn thấy được mạch máu màu xanh hiện lên rõ nét nơi cổ tay.
Người đàn ông ngồiởđó, đôi tay đan vào nhau, lạnh lùng, nghiêm nghị, có sự oai phong bẩm sinh của một người đứng đầu.
"Tôi chết rồià?"Hắn ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên, cười lạnh lùng:"Nào, Dekker yêu dấu của tôi, nhìn mặt tôi rồi nói cho ông ta biết, tôi chết rồi sao?"
Hiệu trưởng Đại học Norton, kẻ điên kiêm thiên tài luyện kim.
Norton Frances!.
← Ch. 549 | Ch. 551 → |