← Ch.540 | Ch.542 → |
<images>
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
******
Mặc dù Ôn Thính Lan mới học tại Đại học Norton hơn một năm nhưng quả thật cậu đã có danh tiếng nhất định trong trường.
Tất nhiên, các sinh vi1ên không biết chuyện phó hiệu trưởng của trường đã sống được 300 năm dựa vào thuật luyện kim.
Cho nên họ cũng không biết Ôn Thính Lan còn nh0ận được sự quan tâm đặc biệt của phó hiệu trưởng nữa.
Sinh viên nước Hoa tại Đại học Norton không nhiều bằng sinh viên người châu âu.
Đây không phải vì sinh viên nước Hoa kém hơn sinh viên châu âu, mà là bởi bốn nhà tài phiệt lớn ở châu âu sẵn lòng để thành viên trong gia tộc mìn2h đến theo học tại Đại học Norton.
Nhưng giới cổ vũ và cổ y thì lại hoàn toàn không có chút hứng thú nào.
Là một trong số ít những ng6ười phương Đông ở đây, Ôn Thính Lan với ngũ quan khôi ngô nên rất được các cô gái yêu thích.
Tuy nhiên, điều khiến một số người kiêng dè và 9cảnh giác chính là năng lực học tập của Ôn Thính Lan quá mạnh.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Ôn Thính Lan đã đạt được chứng chỉ cấp A ở khoa chiến đấu, chuyện thăng lên cấp S chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Phát minh mới của khoa cơ khí, ngoài giáo sư ra thì Ôn Thính Lan là người phụ trách thứ hai.
Đại học Norton là nơi hội tụ của những thiên tài mất trí, nhưng Ôn Thính Lan cũng là người đứng đầu trong nhóm những thiên tài này.
Không bị ghen tị là người tầm thường.
Nếu không thể kiểm soát được thiên tài trong tay thì tốt hơn hết hãy hủy hoại họ.
Hệ thống an ninh của Đại học Norton quá mạnh, trong trường học, ngoại trừ trên võ đài ra thì căn bản là sinh viên không được phép ẩu đả lẫn nhau.
Mà dù có lên võ đài thì cũng phải có mức độ, không thể khiến bạn học bị thương nặng.
Chúng không có cách nào để ra tay với Ôn Thính Lan.
Đây quả thực là một cơ hội tốt.
Mắt Juan lóe lên.
Cậu ta xé tờ giấy trong tay rồi ném vào sọt rác.
Juan ngẫm nghĩ một lúc, lên phòng chiêm tinh ở trên tầng cao nhất bắt đầu diễn dịch suy diễn thước trắc tinh tính toán vận thể của chuyến đi nước Hoa lần này
Nhờ sự giúp đỡ của Lý đường chủ, thuốc của Doanh Tử Khâm không chỉ bán nhanh mà còn không kéo theo bất kỳ rắc rối nào.
Vì vậy, ông vung tay một cái, đi tìm phó minh trưởng, ông đã tăng hạn ngạch mua dược liệu của Doanh Tử Khâm lên gấp đôi.
Vì thế, Doanh Tử Khâm đưa thêm cho ông một bình Tĩnh Tâm đan, lần này cô khống chế tỉ lệ sử dụng ở mức 70%.
"Tiểu thư Doanh, lợi hại, lợi hại đấy." Lý đường chủ thốt lên: "Mới trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà cô lại tiến bộ rồi."
Chỉ trong vòng một tuần, tỉ lệ sử dụng của Tĩnh Tâm đan đã tăng lên 5% rồi.
Đây đúng là một thiên tài tuyệt thế.
Ông phải cất lọ thuốc này cẩn thận, không được để người khác biết đến nó mới được.
"Doanh tiểu thư, là thế này." Lý đường chủ cất lọ thuốc đi, vẻ mặt nghiêm túc: "Có không ít gia tộc của giới cổ vỡ, cổ y đến Đan Minh, họ muốn liên hệ với cô.
Chắc hẳn cũng có người đến nhà họ Diệp đúng không? "
Tuy rằng nhà họ Diệp vẫn là một gia tộc nhỏ, nhưng sau trận chiến với nhà họ Lôi, mọi chuyện gần như đã ổn định rồi.
Bây giờ, nhà họ Diệp lại xuất hiện một luyện dược sư thiên tài trẻ tuổi là Doanh Tử Khâm, nhà họ Diệp đã triệt để củng cố được địa vị của mình.
Không ai muốn đắc tội với một cô y cả.
"Ừm." Doanh Tử Khâm lạnh nhạt: "Tôi không có hứng thú."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Lý đường chủ ngược lại thở phào nhẹ nhõm: "Bởi vì sáng hôm nay, tôi đã gửi thông tin của cô đến Thiên Y môn rồi."
"Thiên Y môn có rất nhiều bí tịch cổ y, nhất là phương pháp châm cứu, cái gì mà mười ba kim châm quỷ môn ấy."
"Doanh tiểu thư, cô thực sự sinh ra là dành cho cổ y.
Đan Minh chúng tôi không thể hỗ trợ gì cho cô về phương diện châm cứu, chỉ có Thiên Y môn mới có thể giúp được cô."
Ông đã có thể đoán trước được đến lúc ấy, giới cổ y sẽ xuất hiện một cổ y toàn năng, giỏi cả luyện dược lẫn châm cứu.
Doanh Tử Khâm xoa đầu: "Được."
Lý đường chủ cũng là có lòng tốt, là cô quên mất điều này.
Đến lúc ấy từ chối là được.
"Tôi đã đăng ký cho cô tham gia bài kiểm tra cấp năm diễn ra vào tháng ba năm sau rồi." Lý đường chủ nói tiếp:
"Tôi cảm thấy cô không có vấn đề gì, chắc chắn là không có vấn đề gì."
Doanh Tử Khâm cười nhẹ và gật đầu: "Làm phiền ông rồi."
Cô đã tìm hiểu cuộc khảo thí cấp năm.
Hoàn toàn khác với cấp bốn, bài kiểm tra cấp năm cho phép các thành viên ra tay với nhau, vì thế sẽ khó hơn.
"Được rồi." Lý đường chủ nhớ tới một chuyện quan trọng: "Cái gì ấy nhỉ, chỗ chúng tôi cũng không có wiwi gì gì đó, cô dùng điện thoại di động như thế nào vậy?"
Lý đường chỉ là người bản địa, sinh ra và lớn lên trong giới cổ y.
Ông vốn không có điện thoại, cho đến khi phó minh trưởng "thải" cho ông một chiếc.
Kết quả, ông nhận ra điện thoại của mình không có tín hiệu và không thể vào mạng được.
Doanh Tử Khâm nhắc nhở: "Đó là wifi."
"ồ ồ, chuyện này không quan trọng." Lý đường chủ vỗ đầu: "Cô dạy cho tôi làm thế nào để lên mạng đi."
Doanh Tử Khâm sử dụng một chiếc máy phát tín hiệu loại nhỏ, sau đó đổi một khoản tiền.
Sau khi điện thoại đầy vạch sóng, Lý đường chủ vui vẻ tiễn cô ra ngoài.
Cách đó không xa.
Lâm Cẩm Vân đến Đạn Minh để mua dược liệu.
"Gia chủ, đó chính là tiểu thư Doanh Tử Khâm, người phá kỷ lục của tiểu thư Thanh Gia, họ hàng xa của nhà họ
Diệp." Quản gia Lâm đứng một bên cung kính nói: "Bây giờ cô ấy là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Đan
Minh.
Nhà họ Mộng và nhà họ Phục đều phải người đến gặp cô ấy rồi.
Chúng ta có cử người đi không?"
"Không cần." Lâm Cẩm Vân chỉ liếc mắt một cái, lạnh nhạt nói: "Có Thanh Gia là đủ rồi, nhà họ Lâm cũng không có nhiều tài nguyên đến vậy để cho người khác."
Ít nhất thì hiện tại, năng lực luyện được mà Doanh tiểu thư này thể hiện ra vẫn kém hơn nhiều so với Lâm Thanh
Gia.
Vì vậy, những gia tộc đi mời gọi cô đều là những gia tộc tầm trung của giới cổ võ.
Ba gia tộc là nhà họ Lâm, Tạ,
Nguyệt đều có không hành động gì.
Đến khi Doanh Tử Khâm thăng hạng lên cấp sáu, có lẽ nhà họ Lâm sẽ đến mời cô.
Nhưng thăng hạng lên cấp sáu quả thực là một việc rất khó khăn.
Trước đây cũng có một thành viên cấp bốn được ca tụng là thiên tài, nhưng cuối cùng người đó cũng chỉ dừng lại ở cấp sáu và không thể tiến bộ thêm được nữa.
Sau khi mua dược liệu trở về và giao cho Lâm Thanh Gia, Lâm Cẩm Vân trầm ngâm một hồi lâu: "Thanh Gia, con đã gặp Trà thánh chưa?"
"Chưa ạ." Lâm Thanh Gia lắc đầu: "Không sao, con sẽ tiếp tục đến đó."
Lâm Cẩm Vân im lặng.
Có rất nhiều dược liệu quý hiếm mà quả thực chỉ có Trà thánh mới trồng được.
Có điều, bà ấy không bán chúng.
Dù là nhà họ Tạ cũng không dám cướp.
Đã từng xảy ra một chuyện như thế này, một gia tộc cổ võ tầm trung đã cướp một cây dược liệu do Trà thánh trồng.
Kết quả, Trà thánh trực tiếp đốt ruộng thuốc đó, bế quan suốt mười năm.
Mười năm này là một cú đánh không nhỏ đối với giới cổ y.
Gia tộc tầm trung kia trực tiếp bị ba gia tộc Lâm, Tạ, Nguyệt hợp sức diệt trừ.
"Bố, một khoảng thời gian nữa con sẽ rời khỏi giới cổ vũ một chuyến." Lâm Thanh Gia mím môi nhẹ nhàng nói:
"Lần trước con hỏi gia chủ Taylor về chuyện liên quan đến lính đánh thuế mà gia tộc họ thuê.
Ông ấy nói bọn họ được huấn luyện bởi giáo quan đến từ Đại học Norton."
"Đại học Norton đang cử một vài sinh viên đến nước Hoa.
Ông ấy đã liên lạc hộ con, con chuẩn bị đi xem thế nào."
Vẻ mặt của Lâm Cẩm Vân dịu lại: "Nếu có cơ hội, quả thật nên làm quen một chút."
Sau khi giao lưu với gia tộc Taylor, Lâm Cẩm Vân cũng phải thừa nhận rằng khoa học công nghệ cao của thế kỷ 21 quả thực rất hữu ích.
Có lẽ, đã đến lúc giới thiệu khoa học công nghệ cao đến giới cổ vũ rồi.
***
Ngày 18 tháng 12, sinh viên của Đại học Norton đến Đế đô.
Doanh Tử Khâm đã đứng đợi ở cổng trường từ sáng sớm.
Cô và Ôn Thính Lan đã không gặp nhau hơn một năm trời.
Thiếu niên bước xuống xe.
Cậu mặc áo trắng và quần đen, trông rắn rỏi và kiên cường.
Ôn Thính Lan đứng yên ở đó cũng có thể trở thành phong cảnh.
Chiều cao 1mét 88 của cậu cũng không kém là bao so với người phương Tây.
"Em lại cao lên rồi." Doanh Tử Khâm đưa chiếc kẹo mút đã chuẩn bị sẵn ra: "Em cao hơn chị như vậy, chắc chế độ dinh dưỡng không tệ đầu, thế là chị yên tâm rồi."
Tay Ôn Thính Lan run lên, nhận lấy chiếc kẹo, trong mắt có chút chua xót: "Chị..."
Cậu chợt nhớ đến mùa đông năm ngoái.
Trời rất lạnh, trăng rất tròn.
Cô gái đứng dưới ánh trăng, trên cánh tay dày đặc vết kim.
Rõ ràng sức khỏe đã rất kém nhưng cô vẫn còn lấy kẹo ra để an ủi cậu.
Vì thế, cậu đã nói với mọi người rằng chỉ có Doanh Tử Khâm mới là chị của cậu.
Ôn Thính Lan nhấc tay lên: "Chị, em..."
"Chị, em chào chị!" Một cô gái đột nhiên từ phía sau nhảy ra, nắm lấy tay của Doanh Tử Khâm.
Đôi mắt cô ấy sáng ngời: "Em là Adele Milton, năm nay 17 tuổi, là sinh viên năm nhất của khoa cơ khí, Đại học Norton."
"Cha mẹ em đã qua đời, không có anh chị em, trong nhà chỉ còn một chú mèo Ba Tư và một chú chó Collie lông ngắn.
Gia đình em cũng không nhiều tiền, chỉ có tám tỷ đô la Mỹ..."
Adele nói liên hồi, cuối cùng cô ấy tổng kết lại: "Chị ơi, em là đứa em dâu dễ thương và vô cùng đáng yêu của chị đây!"
Doanh Tử Khâm nhướng mày: "Hửm?"
Tay Ôn Thính Lan vẫn lơ lửng ở trên không.
Cậu quay đầu lại, con ngươi tối đen: "Tiểu thư Milton, mong cô đừng nói lung tung."
"Ôi, anh nhẫn tâm quá." Adele khoanh tay: "Tốt xấu gì thì em cũng làm nổ phòng thí nghiệm và chia tiền sửa chữa với anh một lần mà."
Ôn Thính Lan: "... Tôi không cần cô phải làm cùng tôi."
Cậu mới chỉ là sinh viên năm hai, sinh viên năm nhất đều do sinh viên năm ba và năm bốn hướng dẫn.
"Chị ơi, tặng chị này." Adele trực tiếp lấy ra một thỏi vàng, đập vào tay Doanh Tử Khâm, vô cùng hào sảng: "Em thật sự là em dâu đáng yêu của chị đây."
Ánh sáng màu vàng làm Lê Hàn đứng bên cạnh chói mù con mắt.
Đây... chính là phú bà sao?
Đương nhiên Doanh Tử Khâm không nhận lấy: "Trước tiên tôi dẫn các em đến phố ăn vặt đã."
Adele là một người mê ăn.
Cô ấy từ lâu đã nghe nói đồ ăn nước Hoa là tuyệt nhất thế giới, nên ngay từ khi ở trên máy bay, cô ấy đã thèm rồi.
Adele nhảy về phía trước: "Yeah!"
Ôn Thính Lan đi sóng vai với Doanh Tử Khâm, cảm thấy rất đau đầu: "Chị, chị đừng nghe cô ấy nói lung tung.
Em chỉ làm một thí nghiệm với cô ấy mà thôi."
"Được đấy." Doanh Tử Khâm vỗ vai thiếu niên, ngữ khí không nhanh không chậm mà nói: "Em còn có thể bắt cóc con gái nhà người ta, chị thấy nở mày nở mặt quá."
Ôn Thính Lan mím môi vẻ mặt hơi vỡ vụn "Chị không phải thật mà"
Doanh Tử Khâm như suy nghĩ gì đó, cúi đầu gửi một tin nhắn cho Ôn Phong Miên.
[Bố, có lẽ Tiểu Lan chỉ thừa hưởng trí thông minh của bố và còn giỏi hơn bố nữa. ]
Thứ như EQ, Ôn Thính Lan không có.
Phía sau, Juan cùng hai sinh viên khác nhìn nhau, thả chậm vài bước.
Họ không ngờ rằng Ôn Thính Lan có một người chị ở Đại học Đế đô.
"Juan, Adele bị tên nhóc người Hoa kia lừa đi mất rồi." Nam sinh liếc mắt nhìn phía trước, trầm giọng nói: "Hai người là thanh mai trúc mã, cậu ta là cái thá gì? Chia ương sẽ thúy?"
Chứng rối loạn tâm lý của Ôn Thính Lan đã được Dụ Tuyết Thanh chữa khỏi.
Cậu không còn bài xích việc giao tiếp với mọi người nữa.
Nhưng tính hướng nội của Ôn Thính Lan vẫn không thay đổi.
Cậu luôn tỏ ra lạnh lùng, khó gần.
Juan không nói gì, nhưng vẻ mặt khó coi của cậu ta đã nói lên tất cả.
Trên hòn đảo của Đại học Norton, ngoài sinh viên ra thì còn có một vài gia tộc người bản địa.
Những gia tộc này ngay từ thế hệ đầu tiên đã tốt nghiệp Đại học Norton rồi.
Con cháu của họ có thể tham dự kỳ thi vào Đại học Norton trước, nếu đáp ứng đủ các yêu cầu thì có thể được tuyển thẳng, lại còn có lớp dự bị để học nữa.
Dù sao trên thế giới này cũng có quá ít người có thiên phú trong lĩnh vực luyện kim và chiêm tinh.
Phần lớn sinh viên ở hai khoa ấy đều xuất thân từ những gia đình bản địa này.
Juan Herschel là vậy, Adele Milton cũng vậy.
Họ quen nhau từ khi còn nhỏ.
Ban đầu, lẽ ra Adele phải vào khoa chiêm tinh cùng cậu ta.
Vẻ mặt Juan rất lạnh, chậm rãi phun ra ba chữ: "Ôn Thính Lan..."
Cậu ta đã tính toán kỹ thời gian và địa điểm để Ôn Thính Lan triệt để ở nước Hoa.
Không thể quay lại Đại học Norton, Ôn Thính Lan sẽ không thể tiếp xúc với Adele.
Adele phải quay về gia tộc Milton.
Hai người đó, sau này sẽ không còn bất cứ quan hệ gì nữa.
Tin tức Đài truyền hình Trung ương, Đại học Đế đô và Truyền thông Sơ Quang cùng bắt tay tổ chức "Chấp nhận hình phạt của thần học đi!" mùa thứ ba nhanh chóng được lan truyền trên mạng.
Ngoài năm sinh viên của Đại học Norton ra, Đại học Đế đô cũng cử năm sinh viên do Doanh Tử Khâm dẫn đầu, trong đó có Lê Hà
Sau khi nhận được sự đồng ý của hai trường đại học, Đài truyền hình Trung ương đã đăng lý lịch cá nhân và hình ảnh của mười sinh viên này lên.
"Tôi nhìn thấy gì vậy? Đại học Norton!"
"Cuối cùng Đại học Norton cũng vén bức màn bí ẩn của mình rồi sao? Mong chờ quá, mong chờ quá.
Hy vọng mùa này dài hơn một chút, sau đó cho thêm cảnh quay Doanh thần, đến tài khoản Weibo mà cô ấy cũng không có [Vỡ vụn]"
"Đại học Norton đúng là Đại học Norton! Đỉnh!"
"Nhìn này, nhìn này, Juan Herschel, đỉnh quá, 19 tuổi, là sinh viên của Đại học Norton và Học viện Nghệ thuật
Hoàng gia châu âu.
Có điều, tại sao sở trường của cậu ta là bài Tarot và xem sao trời? Đây là sở trường kiểu gì vậy?"
"Có gì nói đó, sinh viên hai trường đại học đấy.
Nếu chỉ xét về trình độ học vấn thì Juan này đúng là đã ăn đứt
Doanh Tử Khâm rồi.
Quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn."
Sinh viên của hai trường Đại học Norton và Học viện Nghệ thuật Hoàng gia châu âu.
Một nơi đứng đầu về học thuật, một nơi đứng đầu về nghệ thuật.
Mỗi người chỉ có thể học một trường, từ trước đến nay không có chuyện học cả hai trường.
Trừ phi hai trường đạt được sự đồng thuận, mỗi bên lùi một bước, mở trường hợp đặc biệt.
Juan Herschel là ngoại lệ duy nhất.
← Ch. 540 | Ch. 542 → |