Không có người khác, chỉ có em
← Ch.34 | Ch.36 → |
Tô Tử Khanh đột nhiên muốn cười, bộ dạng hiện tại của mình này, quỳ gối ở giữa hai chân anh, thật sự đáng cười.
"Đó chính là không có hứng thú đối với em sao?" Cô cười lạnh một tiếng: "Tổng giám đốc Thẩm muốn kết thúc sao?"
Cô lại kêu anh là tổng giám đốc Thẩm, xa lạ như vậy.
"Cái gì? Em lặp lại lần nữa." Âm thanh nguy hiểm của anh vang lên.
"Em nói Tổng giám đốc Thẩm có phải muốn kết thúc hay không, em thành toàn cho anh." Tô Tử Khanh ngẩng đầu đối diện với anh: "Chán rồi? Giống như cà phê, anh cũng muốn thay đổi khẩu vị sau? Nếu không thì em giúp anh gọi tổ trưởng Lục tiến vào thử xem sao? Cô như vậy trước đầy đủ như vậy, nói không chừng anh thấy... A!"
Tô Tử Khanh nói còn chưa dứt lời đã bị Thẩm Tây Thời bắt lấy hai tay một phát kéo lên, xoay người ấn cô ở trên bàn làm việc to rộng, xốc váy của cô lên, đẩy quần ren ra cho một ngón tay dò xét đi vào: "Anh được hay không, em lập tức sẽ biết."
"Anh làm gì!" Tay Tô Tử Khanh chống lên người anh lại bị Thẩm Tây Thời chặt chẽ đè lại.
"Không phải em muốn sao?" Thẩm Tây Thời bị ánh mắt lạnh nhạt cùng một câu "Muốn kết thúc" kia của cô kích thích đến âm độc, thấy cô còn giãy giụa không ngừng thì rút ra cà vạt ra, đem tay cô đè ở phía sau trói lại.
"Anh buông em ra! Khốn nạn!" Tô Tử Khanh bị đè ở trên bàn, đôi tay lại bắt chéo sau lưng, chỉ có hai chân có thể cử động, muốn đá anh.
Một chân Thẩm Tây Thời chen vào giữa hai chân: "Còn để anh nghe thấy em mở miệng này ra là nói hươu nói vượn..."
"Tại sao lại là nói hươu nói vượn." Tô Tử Khanh đánh gãy lời nói của anh, cô hừ lạnh một tiếng: "Tổ trưởng Lục vừa xinh đẹp, có nhiều tài năng, các người có thể ở bên nhau thảo luận công việc, cùng nhau tăng ca, thuận tiện liền cùng nhau trước..."
Chữ giường còn chưa nói ra miệng đã bị Thẩm Tây Thời động thân một cái thật mạnh đánh gãy.
Thẩm Tây Thời tức giận, cứ như vậy đâm vào âm đạo còn đang khô khốc của cô, Tô Tử Khanh bị đâm đến nói không nên lời, hạ thể không thích ứng được làm cô gắt gao cau mày.
"Tô Tử Khanh! Anh cùng Lục Quân chỉ là công việc, khi nào thì em lại học được cách vô cớ gây sự?"
Ở trong mắt anh, cô vẫn luôn biết tiến biến lùi, biết đúng mực, ngẫu nhiên nghịch ngợm tùy hứng nhưng đều chỉ là tình thú giữa hai người, chưa bao giờ giống hôm nay vậy như.
"Đúng, là em gây sự vô cớ, không biết đại cục, em không đảm đương nổi chức thư ký tốt của anh, anh nói tổ trưởng Lục đến mà làm, em không làm! Không làm!"
Bang.
Thẩm Tây Thời hung hăng đánh mông cô một cái.
Anh thật sự sắp bị tức chết rồi, mấy ngày nay anh bận rộn như vậy, là không có không cùng nói chuyện tất tốt cô, trong đầu cô không biết đã bắt đầu suy nghĩ miên man ra chuyện gì, hiện tại lại la lối khóc lóc nói ra những lời không biết nặng nhẹ như vậy.
"Thẩm Tây Thời, anh đồ khốn nạn! Con rùa đen nhà anh!" Từ trước đến nay Tô Tử Khanh chưa từng bị người ta coi như là một đứa trẻ bị đè ở trên bàn đánh mông, cô quật cường, nổi lên tính ngang bướng.
Thẩm Tây Thời ấn cô lại, hạ thân bắt đầu đâm, Tô Tử Khanh thật sự rất cường quật, gắt gao kẹp chặt lấy làm động tác của anh vô cùng gian nan, hai người đều cương cứng tra tấn lẫn nhau.
Cô mắng anh càng tàn nhẫn, Thẩm Tây Thời liền làm càng hung hăng, khóe mắt hồng lên, hận không thể thao đến khi cô thành thật mới thôi, trừ bỏ rên rỉ thì sẽ không nói nên những lời lung tung rối loạn gì đó.
Thẩm Tây Thời vươn tay, đưa đến trước ngực cô, hung hăng xoa bóp đầu vú của cô, một tay khác lại duỗi tìm âm đế của cô, khảy nó liên tục.
Anh biết rõ những điểm mẫn cảm của cô như lòng bàn tay, giờ phút này chính là muốn cùng cô phân cao thấp, muốn cô đầu hàng.
Tô Tử Khanh gắt gao cường quật, cắn môi dưới, nghẹn khí không chịu ra tiếng.
Thẩm Tây Thời thấy bộ dạng này của cô thì thay đổi sách lược, thả chậm tốc độ lại chậm rãi cọ xát, tiến công lên điểm của cô ở trên vách tường thịt.
Cơ thể nếm đủ tình dục vốn đã mẫn cảm, Thẩm Tây Thời lại chuyên chú chọn tử huyệt của cô mà đâm tới, trên dưới đều được quan tâm, làm sao Tô Tử Khanh có thể chịu nổi anh trêu chọc như vậy, cương trong chốc lát cuối cùng là nhịn không được, tiếng rên rỉ nho nhỏ bật ra khỏi môi.
Thẩm Tây Thời thấy cô mềm xuống, cũng thả chậm động tác, nhẹ nhàng lại.
Nhưng mà chỉ được một lát, anh phát hiện ra có gì đó không thích hợp.
Người dưới thân nhỏ giọng mà khóc lên.
Tô Tử Khanh vẫn luôn cảm thấy mình là một người đạm bạc, đối với công việc, đối với danh lợi, đối với vật chất, đối với tiền tài cô đều không có tham lam. Nhưng mà giờ phút này cô phát hiện ra mình lại có suy nghĩ muốn chiếm hữu Thẩm Tây Thời, muốn trong mắt anh chỉ có một mình cô.
Cô có thể ở trên giường quay lại tự do, nhưng mà vốn dĩ cô không nghĩ chỉ muốn làm bạn giường của anh, cô muốn càng nhiều hơn nữa.
Anh ôn nhu, anh dung túng, anh sủng nịch, làm cô sinh ra lòng tham. Sự tham lam lại làm cô trở nên vô cùng xấu xí, không bao giờ giống như cô phóng khoáng thoải mái kia.
Tô Tử Khanh ở trước mặt anh, trừ ở trên giường ra thì cũng không có biểu lộ cảm xúc quá nhiều, đây là lần đầu tiên thấy cô khóc như vậy, Thẩm Tây Thời có chút không biết làm sao.
"Tại sao lại khóc vậy?" Thẩm Tây Thời thở dài, cuối cùng là không đành lòng cởi bỏ cà vạt, nhẹ nhàng xoa xoa đỏ lên cái mông đỏ ửng của cô: "Đánh em bị đau sao?"
Cô vẫn cứ khóc, nước mắt không ngăn được, anh càng dỗ, cô khóc tàn nhẫn hơn, thở không nổi, co rúm cả người.
Thẩm Tây Thời duỗi tay lau nước mắt cho cô, có hơi luống cuống, cúi người đến bên tai cô dỗ dành cô: "Đừng khóc, ngoan."
"Không... Anh dữ với em..." Cô vừa thút thít vừa nói đứt quãng, Thẩm Tây Thời chỉ mơ hồ nghe được ra ba chữ này.
"Là anh không đúng, em đừng khóc..." Thẩm Tây Thời đẩy tóc mái hai bên má cô ra, hôn hôn cô: "Anh xin lỗi, vừa nãy anh mất khống chế. Có đau không? Anh rút ra ngoài nhé?"
"Không... Không được." Tô Tử Khanh vừa nức nở vừa nói, giọng điệu có ba phần ủy khuất, lại vừa bá đạo.
Thẩm Tây Thời bị bộ dạng này của cô làm cho bật cười, ôm cô từ phía sau: "Được được, không đi ra ngoài, vậy em nói cho anh nghe rốt cuộc hôm nay làm sao vậy?"
Cô cũng không là người không biết nặng nhẹ như vậy.
"Cô ấy thích anh."
"Ai?"
"Lục Quân, Lục Quân thích anh."
Thẩm Tây Thời thở dài, vuốt vuốt tóc cô: "Anh không có loại suy nghĩ này với cô ấy."
"Chính là em không thích cô ấy, em không thích ánh mắt cô ấy nhìn anh, không thích cô ấy nói chuyện với anh, không thích cô ấy mặc quần áo gợi cảm lượn qua lượn lại trước mặt anh, không thích các người cùng nhau tăng ca, em chính là không thích!"
Cô nghẹn lâu lắm rồi, cô không muốn lại tiếp tục nhẫn nại, móng vuốt con mèo nhỏ vươn ra phá vỡ một tầng cửa sổ giấy kia, đem hết tất cả cảm xúc phát tiết ra ngoài.
Thẩm Tây Thời ngẩn ra một chút, anh không hiểu đoán tâm tư của con gái, lúc trước tuy rằng cũng từng yêu đương vài lần nhưng anh quá bận, rất ít để tâm đến việc trong lòng các cô nghĩ cái gì.
Nhưng có ngu ngốc đến mức nào đi nữa thì giờ phút này anh cũng hiểu được, Tô Tử Khanh là đang ghen, ghen đến vô cùng rõ ràng.
"Được rồi, không khóc nữa, khóc thành mèo hoa mất." Anh đem cô quay người lại, đối mặt với anh: "Anh không thích cô ấy."
Tô Tử Khanh còn muốn nói chuyện, Thẩm Tây Thời cúi người xuống hôn lên gương mặt của cô, nhỏ giọng ở bên tai cô cọ xát, giọng điệu ôn nhu:
"Không có người khác, chỉ có em, Khanh Khanh."
Lúc trước Tô Tử Khanh bị anh hung ác đè ra mà làm một hồi, giờ phút này anh lại ôn nhu ở bên tai cô nói nhỏ như vậy, tâm trạng thay đổi rất nhanh như là tàu lượn siêu tốc.
Thẩm Tây Thời nói làm cho cô cũng rung động, giống như có thứ gì đó muốn nhảy ra, một đôi mắt chứa đầy tình cảm mà nhìn anh.
Thẩm Tây Thời hôn hôn khóe mắt của cô, mút sạch những giọt nước mắt kia, bàn tay lướt đến dưới thân cô, ôm bờ vai của cô, hạ thân nhẹ nhàng từ từ mà thọc vào rút ra.
Tô Tử Khanh bị một tiếng gọi Khanh Khanh mềm mại dịu dàng kia của anh làm cho trong lòng nóng lên, cô nâng cái mông lên câu lấy eo anh, đem anh đè lên trên người mình.
"Về sau, chỉ có thể có một mình em..."
"Được." Thẩm Tây Thời thấy cô khóc đến mắt mũi đều hồng hồng, lại sụt sùi thút thít, mềm mại một câu chọc cho lòng anh đều mềm nhũn, hận không thể cô nói cái gì cũng đều đồng ý.
Tô Tử Khanh ngoan ngoãn nhìn anh, hai chân thon dài ở trên cái mông cong tròn của anh cọ xát, lại mở miệng, lần này vừa nói ra lại làm Thẩm Tây Thời muốn một giây biến thành cầm thú:
"Về sau, chỉ có thể chơi một mình em..."
"Được." Anh nằm ở bên tai cô, nhẹ nhàng nói ra chữ này, đưa vào lỗ tai cô.
Nói xong thì động thân một cái, đâm vào một cái thật sâu, anh tăng thêm lực như là muốn đem cô chơi đến hư luôn vậy.
Tô Tử Khanh vừa thừa nhận tình cảm mãnh liệt giống như gió bão thổi quét qua của anh, lại vừa nghĩ: Chỉ sợ lần trước ở trong xe cô gọi "Ba ba" hút hồn như vậy, Thẩm Tây Thời cũng không có giống như lần này. Lúc này đây, bị anh không quan tâm mà ấn ở trên bàn làm việc mãnh liệt chơi cô như vậy, mất khống chế như vậy làm cô cảm thấy bản thân mình đang bị anh toàn tâm toàn ý chiếm hữu, từ trước tới nay chưa bao giờ cô cảm nhận được rõ rành mình là một người phụ nữ của anh, chỉ thuộc về anh.
"Mấy ngày nay không cho em ăn no, em liền ăn dấm bậy." Thẩm Tây Thời nói, hạ thân đâm một cái đem dương vật tiến vào thật sâu trong thân thể của cô.
Đều nói đại não mới là bộ phận sinh dục mạnh nhất của con người, Tô Tử Khanh nghĩ vừa rồi cùng Thẩm Tây Thời nói chuyện, mình là người phụ nữ của anh, là người phụ nữ duy nhất bị anh đè chơi mãnh liệt ở trên bàn làm việc, trong lòng nhiệt huyết quay cuồng, ôm chặt lấy anh, ôm vai anh, ư ư mà cao trào.
Thẩm Tây Thời nhớ tới vừa rồi bản thân mình phóng túng mất khống chế, thậm chí không có bôi trơn hoàn toàn liền cứ như vậy mà đâm vào, anh có chút ảo não, dưới thân càng thêm ôn nhu, đè nén dục vọng của mình âu yếm thân thể của cô, muốn cho cô vui sướng, để ý cảm nhận của cô, dốc lòng chăm sóc.
Chỉ trong chốc lát lại đem cô đưa lên đỉnh núi sung sướng.
Tô Tử Khanh mềm mại nằm ở trong lòng ngực anh, cao trào liên tiếp hai lần, cô có hơi thất thần.
Thẩm Tây Thời sờ sờ mặt cô, ngẩng đầu nhìn xuống đồng hồ trên tay, 1 giờ 25 phút. Cầm lấy di động bấm một dãy số.
Tô Tử Khanh nheo đôi mắt lại nhìn một cái: Lục Quân.
Bĩu môi bất mãn nhìn anh.
Hạ thân của Thẩm Tây Thời còn ở trong tiểu huyệt của cô nhẹ nhàng thọc vào rút ra, đại quy đầu đỉnh điểm mẫn cảm của cô, duỗi tay sờ sờ mặt cô, nhìn chằm chằm đôi mắt cô ấn xuống nút loa.
"Alo, Lục Quân."
Tô Tử Khanh ngực phập phồng, dương vật của anh nóng như lửa còn đang chôn ở trong thân thể của cô, hiện tại cư nhiên đã gọi điện cho người con gái khác.
Hừ.
Cô nâng lên chân quấn chặt eo anh, hạ thân dùng sức co rụt lại, hoa huyệt ướt nóng gắt gao mà xoắn lấy dương vật, vừa lòng mà nghe được Thẩm Tây Thời kêu rên một tiếng.
"Hơn một giờ rưỡi rồi hẵng tới." Thẩm Tây Thời banh hàm dưới, nhìn chằm chằm khuôn mặt đắc ý vênh váo của cô, đôi tay bám lấy eo cô thật chặt, thọc vào rút ra liên tục, thậm chí còn thay đổi góc độ ở hoa huyệt của cô đấu đá lung tung.
Tô Tử Khanh suýt chút nữa thét chói tai thành tiếng, còn may kịp thời giơ tay che miệng lại, đem tiếng rên rỉ nghẹn lại.
Mà Thẩm Tây Thời, giờ phút này cũng không để ý không màng mà lao lên.
"Ừ, mấy ngày vừa rồi tăng ca lâu rồi, tôi hơi chút... Vận động trong chốc lát." Tô Tử Khanh nghe được Thẩm Tây Thời nói như vậy, nhìn máy chạy bộ ở cửa sổ sát đất, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Đúng, vận động, vận động hai người.
__
Luyến tiếc ngược hai người bọn họ, một giây đồng hồ cũng luyến tiếc.
Cho nên cùng nhau phóng đi lên.
Phía sau đều là ngọt, yên tâm.
------oOo------
← Ch. 34 | Ch. 36 → |