Bánh ngọt nhỏ, tôi bắt đầu động đậy
← Ch.12 | Ch.14 → |
Bọn họ ⓛê·n ℊℹ️ườռ·🌀.
Lần đầu có thể nói là do say rượu mất lý trí, vậy lần thứ hai thì sao?
Nên nói do cô đam mê sắc đẹp? Hay là tham ăn hỏng việc?
Chuyện là thế này.
Thẩm Tây Thời nói thấy cô mấy ngày trước tăng ca vất vả, vừa hay có người tặng anh bánh ngọt Galaxy. Anh không thích đồ ngọt, cho nên bảo Tô Tử Khanh về nhà anh lấy, coi như là khao.
Cô vốn từ chối. Vất vả lắm mình mới khống chế bản thân thoát khỏi ảnh hưởng của anh, lúc này lại đến mời cô ăn bánh ngọt cái gì chứ?
Nhưng bánh ngọt Galaxy đó mọi người đều khen ngon lắm, đặc biệt là bánh Phô mai caramen muối biển. Mỗi ngày chỉ sản xuất 20 chiếc, không nhận đặt trước. Người xếp hàng mua cũng rất đông, cô đi làm nên vốn chẳng có thời gian đi mua.
Là người đam mê bánh phô mai, cô thèm nhỏ dãi đã lâu, thế là ra vẻ giãy dụa mấy giây, gật đầu nói: "Vậy cảm ơn tổng giám đốc Thẩm."
Xe đến bãi đậu, lên lầu. Thẩm Tây Thời nói cũng chưa ăn cơm tối, anh tùy tiện làm chút đồ ăn, cùng ăn rồi mới đi.
Anh nấu mì ý ngon đến bất ngờ.
"Tổng giám đốc Thẩm còn biết nấu cơm ạ?"
Tô Tử Khanh vét sạch chút nước tương cuối cùng trong đĩa, l·𝐢·ế·𝐦 khóe miệng.
"Kỹ năng cần thiết khi đi du học." Anh nhìn đầu lưỡi đỏ của cô thoắt ẩn thoắt hiện, đôi mắt anh lại càng sâu.
Thẩm Tây Thời lấy bánh ngọt trong tủ lạnh ra, đôi mắt Tô Tử Khanh sáng cả lên. Nhìn các mảnh caramel trang trí kem phô mai sữa, cô nào chờ được về đến nhà, cầm lấy thìa nhỏ, lập tức xắn một miếng cho vào miệng.
Phô mai tan trong miệng, phô mai béo ngậy quyện với vị sữa và mùi thơm caramel, quả là danh bất hư truyền.
Phòng bếp kiểu mở, Thẩm Tây Thời bỏ đĩa trên bàn vào máy rửa bát, ấn nút khởi động. Lúc quay người lại thì thấy Tô Tử Khanh dựa vào bàn ăn, mắt híp lại giống như con mèo được thỏa mãn.
Cô vươn đầu lưỡi ⅼ●ℹ️●ế●〽️ thìa, kem màu trắng sữa tan ra trên đầu lưỡi đỏ của cô. Lưỡi cuốn một cái, sau đó biến mất không thấy nữa, làm cho anh nhớ tới hình ảnh nào đó.
"Ngon không?" Anh đến gần, nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ của cô, yết hầu nhẹ lăn.
"Ngon lắm, vị phô mai béo ngậy." Đồ ngon trước mặt nên không phòng bị chút nào.
Lại ⅼ1-ế-〽️ một cái, bơ dính vào khóe miệng.
Thẩm Tây Thời từ tốn đi tới, hai tay đặt trên bàn ăn ở hai bên người cô, vây cô vào giữa, sau đó cúi đầu nhìn cô.
Tô Tử Khanh nghẹn một cái: "Tổng giám đốc Thẩm muốn, muốn ăn ạ?"
Thẩm Tây Thời nhếch khóe môi, giọng nói khàn đặc: "Ừ." Dứt lời thì 𝖍ô.n lên môi cô.
Đầu lưỡi của anh ⅼ.1.ế.ɱ đi vết bơ dính trên mép cô, sau đó nhẹ nhàng 𝖒●ú●𝐭 lấy môi cô. Vị phô mai quen thuộc tan ra giữa răng môi bọn họ.
Ký ức về vị phô mai thơm ngọt và lửa nóng đêm đó tràn ra trong đầu cô.
Trước 𝖙ìп·♓ á·ï, cô trở nên phóng túng lớn mật, chưa từng kiềm chế 🅓-ụ-𝒸 νọռ-🌀 của mình. Nhưng cũng chưa từng nghĩ đến một ngày, mình sẽ nũng nịu dưới thân một người đàn ông như thế. Nói ra từ ngữ hư hỏng, phát ra tiếng 𝐫●ê●ⓝ 𝖗●ỉ.
Cho dù đã kiến thiết tâm lý bao nhiêu lần, cô cũng không lừa được mình. Cô nhớ nụ h.ô.п của anh, muốn được anh ♓●ô●ռ lên cả người, muốn được anh 𝐡⛎ռ-ⓖ ⓗ-ă-ռ-ℊ điều khiển.
Lúc đi làm, anh càng bình tĩnh, càng dùng thái độ của cấp trên với cô, cô lại càng không nhịn được muốn nụ h.ô.ռ của anh, muốn cơ thể anh, muốn anh mất khống chế trong cơ thể mình.
Đợi đến khi cô lấy lại bình tĩnh, tay của Thẩm Tây Thời đã cởi cúc áo sơ mi của cô ra ♓ô●ռ lên cần cổ 𝐦·ả·ⓝ·♓ 𝖐·♓·ả·п·h của cô.
Gần như trong một giây đầu lưỡi l.ı.ế.Ⓜ️ lên, chân của Tô Tử Khanh đã nhũn ra.
Thật nhạy cảm.
Thẩm Tây Thời cười, tiếp tục tiến công. Cảm giác được người trong lòng đã mềm nhũn, bàn tay ôm eo cô nhấc lên, bế cô lên bàn ăn rộng rãi.
Bánh ngọt bị để qua một bên, hai tay Tô Tử Khanh chống về sau, ngước cổ lên, trong họng phát ra những tiếng 𝖗●ê●𝐧 г●ỉ vụn vặt.
Thẩm Tây Thời ♓ô●ռ một đường đi xuống, dùng răng kéo vạt áo sơ mi của cô ra, để lộ áo lót màu hồng viền ren bao lấy bầu п🌀ự.ⓒ trắng như tuyết.
Anh hứng thú vô cùng, thưởng thức một lúc, sau đó đẩy viền ren mỏng manh ra, vươn tay, quệt một chút phô mai trên bánh ngọt.
Tô Tử Khanh đỏ bừng cả mặt, vừa thẹn thùng lại vừa mong đợi nhìn anh.
Nhìn anh bôi phô mai màu trắng ngà kia lên đầu vú đã đứng thẳng của cô.
"Bánh ngọt nhỏ, tôi bắt đầu ăn đây." Thẩm Tây Thời cười một tiếng, sau đó cúi đầu, ✌️●ù●ⓘ ѵà●⭕ giữa hai bầu ⓝg●ự●↪️ của cô, nhâm nhi thưởng thức.
Quá điên cuồng.
Tô Tử Khanh ngẩng đầu lên, lộ ra cái cằm với đườ_𝖓_g 𝖈ⓞռ_ɢ duyên dáng nơi cần cổ, ưm ưm kêu lên.
Cô cảm giác được đầu lưỡi linh hoạt của anh cuốn đầu vú mẫn cảm, thỉnh thoảng khẽ cắn một cái, phát ra tiếng nước sắc tình, hòa với tiếng rên của cô.
"Thứ hai, lúc họp..."Thẩm Tây Thời vừa 👢ℹ️ế*〽️ cô, vừa hỏi: "Nhìn tôi chằm chằm, là đang suy nghĩ gì, hả?"
Thì ra vẫn bị phát hiện.
"Đang, đang nhớ anh..." Cô †·♓·ở 𝒽·ổ·𝖓 ♓ể·ⓝ, giọng nói đứt quãng.
"Nhớ gì?"Thẩm Tây Thời khàn giọng, âm thanh nhuốm màu tình dục.
"Nhớ anh..." Cô г𝖚-𝓃 𝓇ẩ-🍸, ngoài miệng và cơ thể đều trung thực như nhau, զu𝖞ế-𝓃 r-ũ anh, muốn ở dưới người anh mà phóng túng.
Thẩm Tây Thời bị lời thẳng thắn của cô lấy lòng, cười một tiếng, vươn tay, bắt đầu nhào nặn đỉnh núi còn lại của cô.
Tô Tử Khanh bị tiếng cười của anh làm trong lòng run lên, không nhịn được, gượng dậy, cúi đầu nhìn anh.
Anh mặc chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, hai cúc áo mở, đôi mắt rủ xuống, đang ra sức vùi đầu trên bầu п_ɢự_𝒸 cô, không thấy rõ được biểu cảm.
Đang ngẫm nghĩ, người trước mặt đột nhiên ngước mắt lên, khẽ ngẩng đầu nhìn cô. Mấy sợi tóc rơi trên trán, đôi mắt hẹp dài nhuộm màu ԁụ_↪️ v_ọп_🌀. Bên môi dính chút phô mai, bị anh vươn lưỡi 𝐥𝒾-ế-Ⓜ️ đi.
"Sao vậy?"
Giọng anh khàn đến không thể tưởng nổi.
Cuốn hút quá.
Dưới giường cấm dục, trên giường tham hoan.
Người đàn ông bình thường mặc âu phục, dáng vẻ chững chạc đàng hoàng, chỉ cảm thấy khí chất của anh lạnh lùng. Anh làm cho người ta không nhịn được muốn xem khi anh lâm vào bể sắc dục sẽ ra sao, muốn xem anh mất khống chế sẽ thế nào. Không ngờ rằng một người đàn ông thế này, một khi nhiễm phải dụ·𝖈 ⓥọ·𝓃·ℊ, ℊ.ợ.ı ⓒả.ⓜ đến có thể lấy mạng cô.
Giờ phút này, trong đầu cô, nơi nào còn có tổng giám đốc Thẩm với thư ký Tô gì chứ. Cô chỉ muốn được người đàn ông trước mặt l*ℹ️*ế*ⓜ cả người, ♓𝐮𝐧·g 𝖍·ăռ·ℊ yêu thương.
"Bên kia, bên kia cũng muốn." Cô nâng hai bầu ռⓖ*ự*↪️ lên, bóp lấy thịt mềm, để núm vú nhô thật cao. Chỗ đó đã sưng đỏ au, cực kỳ mẫn cảm.
Thẩm Tây Thời cười nói "được", lại bôi thêm càng nhiều bơ lên hai đầu n𝖌-ự-🌜 của cô, phần kem trắng nõn hòa tan trên da thịt cô, hương vị thơm ngọt tràn ra, sau đó anh cúi đầu, bắt đầu thay nhau ăn từng bên một.
Bầu 𝖓𝖌ự.𝒸 tuyết trắng bị ăn đến nỗi nhiễm hồng, núm vú bị 〽️ú-🌴 vừa đỏ vừa sưng, dính đầy nước bọt, cao ngạo đứng thẳng.
Hai người đều ✝️𝐡*ở 𝖍ổ*ռ ⓗ*ể*n. Thẩm Tây Thời bế cô xuống khỏi bàn ăn, ôm eo xoay một vòng, để cô sấp xuống mặt bàn. Tư thế này làm ɱ·ô·п·𝖌 cô vểnh lên thật cao, dường như đang mời gọi.
"Tổng giám đốc Thẩm..."
Tổng giám đốc Thẩm? Uống say gọi là anh trai, giờ biến về tổng giám đốc Thẩm rồi?
Anh vỗ 𝖒ô●𝖓●🌀 mượt mà của cô như trừng phạt, vén váy lên cao, đầu ngón tay bao lấy viền ren, nhẹ nhàng chuyển động: "Đẹp thế này, đặc biệt mặc cho tôi xem à?"
Cái này thì thực sự không phải.
Vùng da thịt bên đùi mát lạnh, cô ngại ngùng co rụt lại.
"Chỉ, chỉ là em thích..." Quay lưng lại nên không nhìn thấy động tác của anh, cô vừa hồi hộp, lại đầy chờ mong.
Bôi phô mai lên cái Ⓜ️ô●𝐧●🌀 vểnh của cô, mê người giống như mật đào vậy. Thẩm Tây Thời cúi đầu xuống, cười: "Tôi cũng thích."
------oOo------
← Ch. 12 | Ch. 14 → |