← Ch.02 | Ch.04 → |
Đến Tiên Kiếm sơn trang đã nhiều ngày, bản thân không thể sống ở đây cả đời, nhớ đến người thân ở thời hiện đại xa xôi, thực sự rất nhớ bọn họ a, bất giác rơi lệ.
"Tiêu cô nương, sao cô lại khóc?" Tiếng Duệ Ngữ đột nhiên cất lên.
"Chỉ là nhớ người thân thôi." Vũ Phi trầm ngâm nói.
"Nếu Tiêu cô nương không chê, có thể coi đây như là nhà của cô, cũng có thể coi ta như người nhà của cô." Ánh mắt chân thành nhìn Vũ Phi.
Lần đầu tiên nhìn thấy Vũ Phi, người con gái đặ biệt này, trái tim lâu nay bình ổn của chàng lại gợn lên từng đợt sóng, yêu một người không cần có lý do, chỉ là một cảm giác khó có thể kiềm chế được.
"Ngày mai đưa cô đi ra hồ chơi, thế nào?"
"Thật không, tôi thích nhất là du ngoạn đó." Vẻ hoạt bát khiến Duệ Ngữ nhìn thấy gương mặt thẳng thắn của cô, không có người con gái nào khác yêu kiều được như thế.
Cô là một cao thủ lướt sóng, cũng là một trong những người sáng lập ra câu lạc bộ Biển Sâu. Nghĩ bản thân mình là một thiên kim tiểu thư, ăn mặc chẳng phải lo nghĩ gì, tập đoàn Tiêu Thị rất nổi tiếng ở HongKong, không ngờ hôm nay lại sa sút đến bước đường cùng.
Hôm sau, trời xanh ngắt một màu, hồ Tiên Nữ trên có núi cao dưới có nước chảy, quả nhiên là cảnh sắc khiến cho người ta thấy dễ chịu.
Thuyền trên hồ đi lại không ngớt, người thì ngâm thơ, người thì phổ cầm. Vũ Phi bị bầu không khí nồng nhiệt này làm cho mê muội, bất giác cất cao khúc điệu với giọng hát ngọt ngào bay đi khắp hồ:
Hát sơn ca đến bên này hát đến bên kia và bên kia
Sơn ca hay so với nước sông mùa xuân
Không sợ ghềnh thác, vịnh lại nhiều vịnh lại nhiều
Hát sơn ca đến bên này hát đến bên kia và bên kia
Sơn ca hay so với nước sông mùa xuân
Không sợ ghềnh thác, vịnh lại nhiều vịnh lại nhiều
Hát sơn ca đến bên này hát đến bên kia và bên kia
Sơn ca hay so với nước sông mùa xuân
Không sợ ghềnh thác, vịnh lại nhiều vịnh lại nhiều
Không sợ ghềnh thác, vịnh lại nhiều vịnh lại nhiều.
Khúc hát kết thúc, làm tất cả du khách trên hồ ngỡ ngàng, người trên bờ cũng đồng loạt khen hay, lại càng làm cho Duệ Ngữ yêu mến nàng hơn, Vũ Phi nàng rốt cuộc là người con gái như thế nào, lại có thể hòa mình vào thiên nhiên như vậy.
Thực ra chỉ là tùy tiện cất tiếng hát, chứ không có chủ ý gì, phải biết là trước đây lúc học đại học, không những là một tay hát karaoke nổi tiếng, mà lão ma (mẹ) còn có một công ty đĩa hát quy mô tương đối, dĩ nhiên là cô từ nhỏ đã bị lão ma ép buộc giáo dục như vậy a, cái gì mà nhạc cụ trung ngoại cổ kim, cái gì mà giọng hát mượt mà, cái gì mà bài hát nước ngoài, bài hát nội địa, tóm lại những thứ có liên quan đến âm nhạc, cô điều tinh thông.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |