← Ch.03 | Ch.05 → |
Từ Kiều Kiều với giọng nói ngọt như mật, chỉ vài câu đã dụ tôi đến một quán ăn gần Đại học Tây.
Hai cô gái ríu rít trò chuyện, vừa nhìn thấy tôi đã sáng mắt lên: "Chị chính là bậc thầy nuôi vi khuẩn, Hà học tỷ phải không? Làm thế nào mà chị nuôi vi khuẩn giỏi thế?"
Tôi chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo nhưng vẫn giữ phép lịch sự.
Một lát sau, vài nam sinh đến muộn lững thững bước vào, trong đó có một người trông rất quen.
Người đó có ngũ quan thanh tú, khí chất xuất chúng, thuộc kiểu người mà nhìn một lần sẽ không bao giờ quên.
Từ Kiều Kiều cười, đẩy anh ta đến trước mặt tôi: "Hà học tỷ, đây là sư huynh nghiên cứu sinh của bọn em, người không nuôi nổi vi khuẩn đó."
"Hôm nay để anh ấy ngồi cạnh chị, hy vọng có thể hưởng chút thần khí nhé~"
Cô ấy còn nháy mắt đầy ẩn ý với tôi.
"Hà học muội, tôi là Hướng Dục. Rất hân hạnh được gặp em." Hướng Dục đưa tay ra bắt tay với tôi.
Tôi nhẹ nhàng bắt tay anh ấy: "Hướng học trưởng, nghe danh đã lâu."
Học viện Sinh học của Đại học Tây có một người nổi tiếng như thần, nghe nói rất xuất sắc.
Nhưng tôi chưa từng ghép được tên với mặt. Không ngờ, vị "học thần" Hướng Dục lừng danh đó lại là người có "bàn tay đen" trong việc nuôi vi khuẩn.
Sự trái ngược này thật khiến người ta bất ngờ.
Không khí trong nhóm của Hướng Dục thật sự rất tuyệt, cả nhóm toàn những người trẻ tuổi vừa ăn vừa trò chuyện, vui vẻ không ngừng.
Tôi nghĩ một lúc, rồi mỉm cười giải thích với họ: "Các bạn à, nói thật nhé, tôi chẳng có chút liên quan nào đến danh hiệu "bậc thầy nuôi vi khuẩn" cả... Những bức ảnh lan truyền trên mạng chỉ là sự trùng hợp thôi."
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
"Hôm đó tôi phải đi công tác gấp, cá muối và cơm thì quên không vứt đi."
"Các bạn đừng thổi phồng tôi nữa, tôi là dân khối xã hội, từ cấp ba đã chẳng học sinh học rồi."
"Không phải đâu, học tỷ, việc nuôi vi khuẩn thật sự là một loại huyền học đấy. Tụ cầu vàng có nhiệt độ thích hợp nhất để phát triển là 37°C. Vi khuẩn trong tủ lạnh của chị phát triển tốt như vậy, chắc chắn là do chị!"
Từ Kiều Kiều còn làm dáng vẻ kính nể bậc tiền bối."Ví dụ như sư huynh của bọn em, Hướng học trưởng ấy. Vi khuẩn nào được anh ấy nhìn thêm một chút thôi là cũng chết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD - monkeyd/hoa-ra-toi-la-bac-thay-nuoi-vi-khuan/chuong-4. html. ]
"Vậy Hướng học trưởng, vậy lúc tốt nghiệp thì anh phải làm sao?" Tôi không khỏi tò mò hỏi.
Đôi tai của Hướng Dục hơi đỏ, không biết có phải do bị sư muội nói trúng nỗi lòng nên ngại ngùng hay không. Anh ấy đáp: "Thì chăm chỉ tổng kết kinh nghiệm, quan sát nhiều hơn."
Một học muội khác lên tiếng: "Nghe nói khi Hướng sư huynh nuôi vi khuẩn, từ việc dùng tay nào mở cửa, lấy các đĩa môi trường nào nuôi, đến số lần chớp mắt khi nhìn vi khuẩn là lẻ hay chẵn, đều có một phương pháp hoàn chỉnh."
"Cũng không đến mức phóng đại như vậy, chỉ là tôi thực hiện nghiêm ngặt các tiêu chuẩn thí nghiệm thôi..." Hướng Dục từ tốn trả lời.
Sau đó, cả bàn chúng tôi đều ngã gục vì không nhịn được cười.
Không ngờ lần đầu tiên tôi trực tiếp trải nghiệm ngộ độc thực phẩm lại là trong bữa ăn do tôi mời.
Tóm lại, cả quán ăn đều phải lên xe cấp cứu để truyền nước biển.
Trước khi lên xe, Từ Kiều Kiều đã bật khóc: "Bác sĩ, có thể cho em quay về điều chỉnh thông số thí nghiệm được không? Nếu không, vi khuẩn của em c. h. ế. t hết thì làm sao?"
Đúng là dân học vi sinh, dù ói mửa không ngừng, cơ thể sắp gục xuống, điều đầu tiên nghĩ đến vẫn là vi khuẩn trong phòng thí nghiệm.
Nghe Từ Kiều Kiều nói, hai cô gái bên cạnh cũng bắt đầu sụt sùi.
Một cô ngẩng lên nhìn trời, ánh mắt đờ đẫn: "Học vi sinh, ai mà không điên chứ? Chỉ có thể cố gắng chịu đựng thôi."
Còn một nam sinh thì lẩm bẩm gì đó, nghe đi nghe lại giống như đang làm phép toán cộng số liệu.
Tôi khó khăn đưa tay chọc vào Hướng Dục bên cạnh: "Hướng học trưởng, cậu ấy đang nói gì vậy?"
Hướng Dục như đã biết câu trả lời từ trước, thản nhiên đáp: "Tính xem toàn bộ vi khuẩn bị tiêu hủy thì phải tốn bao nhiêu tiền để làm lại từ đầu."
Hướng Dục, chẳng lẽ anh thường xuyên làm loại phép tính này sao?
Sau khi kiểm tra, tôi và Hướng Dục là hai người bị ngộ độc nhẹ nhất.
Dù gì cũng là hai người xa lạ ngồi cạnh nhau, ăn uống có chút ngại ngùng nên lượng ăn ít nhất.
Hướng Dục khó nhọc đứng dậy, báo cáo với bác sĩ: "Bác sĩ, tôi bị nhẹ nhất, liệu có thể cho tôi về phòng thí nghiệm kiểm tra tình trạng vi khuẩn của nhóm chúng tôi không?"
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy ánh mắt của những người khác đều sáng lên.
Họ nhìn Hướng Dục như thể cả người anh ấy đang tỏa ra ánh hào quang thánh thần.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |