← Ch.02 | Ch.04 → |
[Chào em, Kiều Kiều. Nhưng chị chỉ muốn hỏi một điều... làm sao em biết chị có cái tủ lạnh cũ?]
Bên kia gửi một sticker mèo dễ thương, như muốn né tránh câu trả lời.
Tôi gửi lại một biểu tượng "đánh vào mông" để ép buộc Từ Kiều Kiều nói thật.
[Học tỷ... em nói rồi chị đừng giận nhé. ] Giọng điệu của Từ Kiều Kiều hơi dè dặt.
[Nhóm nghiên cứu của em có người có WeChat của Triệu Sinh, thấy anh ta đăng mấy tấm ảnh đó. ]
[Dựa vào kinh nghiệm nuôi vi khuẩn nhiều năm của chúng em, không cần biết đó có phải tụ cầu vàng hay không, nhưng chắc chắn là rất ấn tượng. ]
[Trong nhóm có một nghiên cứu sinh đang học bằng tiến sĩ đã bật khóc vì ghen tị. ]
[Anh ấy nuôi cái gì cũng chết, còn mấy mẫu vi khuẩn trong tay thì yếu ớt kinh khủng. Cuối cùng, cả nhóm quyết định mua cái tủ lạnh của chị về để cải thiện phong thủy. ]
Tôi không khỏi ngạc nhiên.
Chuyện này thật bất ngờ. Nhưng theo những tài liệu tôi tra cứu, tủ lạnh bị nhiễm tụ cầu vàng cần phải được xử lý nghiêm ngặt hoặc bỏ đi để đảm bảo an toàn. Nếu nó còn có thể giúp ích cho ai đó thì quá tốt rồi, huống hồ Từ Kiều Kiều là học muội cùng trường. Tôi không nỡ lấy tiền.
[Thôi nào, đừng nói mua với bán làm gì cho khách sáo. Chị tặng các em miễn phí, chỉ cần tìm người tới chuyển đi là được. ]
Chẳng mấy chốc, Từ Kiều Kiều lái một chiếc xe tải nhỏ đến để chuyển tủ lạnh. Cô ấy nắm lấy tay tôi, nhất quyết không buông: "Học tỷ, chị có thể chia sẻ cách nuôi vi khuẩn được không? Cả tuần nay em nuôi đều c. h. ế. t sạch, không sống nổi nữa rồi."
"Nuôi cấy tốn kém lắm, em cảm giác cứ thế này chắc bị đuổi khỏi nhóm vì tiêu quá nhiều tiền mất."
Tôi chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo nhưng vẫn lịch sự. Là dân khối xã hội, tôi hoàn toàn không có quyền phát biểu trong chuyện này.
Sau đó, Từ Kiều Kiều mở một chiếc túi lớn, lấy ra khẩu trang, dung dịch khử trùng và thay đồ bảo hộ. Cô ấy nhìn tôi, cười ngọt ngào với ánh mắt sáng rực như thể tôi là cọc tiền biết đi: "Sư huynh nói rồi, chắc chắn chị sẽ không nhận tiền. Nhưng nhà chị có thể bị nhiễm khuẩn, để em khử trùng toàn diện từ trong ra ngoài!"
Làm sao tôi có thể để một học muội đến khử trùng nhà mình? Nhưng Kiều Kiều như đã uống thuốc tăng lực, hoàn toàn không thể kéo ra, thậm chí còn đuổi tôi ra ngoài.
Tôi ngồi ngoài cửa, buồn chán đến mức lấy điện thoại ra lướt. Trong tâm trạng như hung thủ quay lại hiện trường, tôi nhấn vào bài đăng của Triệu Sinh trên diễn đàn.
Không ngờ bài viết đã lên xu hướng và phong cách bình luận bên dưới hoàn toàn thay đổi.
Nhiều sinh viên ngành vi sinh bày tỏ sự thán phục với "kỹ năng nuôi vi khuẩn" của tôi, hoặc nghi ngờ tôi đã làm gì với con cá muối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD - monkeyd/hoa-ra-toi-la-bac-thay-nuoi-vi-khuan/chuong-3. html. ]
Thậm chí, có người còn để lại bình luận: [Chúc việc nuôi vi khuẩn hôm nay của mọi người thành công tốt đẹp!]
Tôi nhấn vào trang chủ của Triệu Sinh từ bài viết, phát hiện thêm một "bất ngờ" khác.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
[Có ba đối tượng, ai phù hợp để kết hôn? Anh em cho tôi ý kiến với. ]
[Cô bạn A, bạn học đại học của tôi, rất xinh đẹp, yêu tôi đến cuồng nhiệt, tặng đồng hồ, tặng giày. Ba ngày một chuyến công tác, là một cây ATM sống. Điều kiện gia đình rất tốt, chắc không cần sính lễ. Cô ấy hơi cao ngạo, hiện tại tôi vẫn chưa đồng ý. ]
[Cô bạn B, bạn học cấp hai, hoa khôi của lớp, hiện đang là hot girl mạng có nhiều fan. Dịu dàng, thùy mị, khi nói chuyện với cô ấy, cảm giác tự tôn của tôi được nâng lên đáng kể. Nhưng cô ấy cần sính lễ. ]
[Cô bạn C, bạn học đại học, cũng là hoa khôi lớp, rõ ràng có ý với tôi. Gia đình rất khá, học vấn ngang tầm tôi, tam quan rất chính trực, sẵn sàng vào bếp nấu ăn. Thật lòng mà nói, hồi đại học tôi đã rất thích đôi chân trắng thon dài của cô ấy. ]
Phần bình luận chủ yếu là: [Uống lộn thuốc hả chủ thớt?]
[Tỉnh lại đi, dậy đi làm nào!]
[Tất nhiên là chọn cô A để lấy tiền nuôi cô B và cô C rồi!]
[Thật muốn xem chủ thớt có điều kiện gì mà khiến ba cô gái cùng thích cho được. ]
Triệu Sinh đáp: [Chủ thớt cao 1m88, tốt nghiệp Đại học Tây. Với điều kiện này, ra ngoài xã hội đều là phụ nữ đuổi theo tôi. ]
Anh ta tuyệt nhiên không nhắc đến công việc hiện tại hay thu nhập của mình.
Từ khi đi làm, tôi thường xuyên phải đi công tác, luôn cảm thấy mình không làm tròn trách nhiệm của một người bạn gái, vì thế tôi nhẫn nhịn với Triệu Sinh mọi điều.
Không ngờ, trong mắt anh ta, tôi chỉ là một cây ATM sống.
Bên ngoài, Triệu Sinh luôn tỏ ra đàng hoàng, cầu tiến và lịch sự. Nhưng thực chất anh ta lại bẩn thỉu và tồi tệ đến thế này.
Khi tôi còn đang rối bời, Từ Kiều Kiều đẩy cửa bước ra: "Hà học tỷ, trong nhà em đã khử trùng toàn bộ rồi, chị cứ yên tâm nhé~"
Tôi điều chỉnh lại tâm trạng, mỉm cười nói: "Hôm nay nhóm em có rảnh không? Chị muốn mời mọi người đi ăn để cảm ơn."
Từ Kiều Kiều đã bận rộn cả buổi, tôi nhất định phải cảm ơn cô ấy thật chu đáo.
Lần này, cô ấy không từ chối.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |