C38: Đơn xin giảm nhẹ trách nhiệm hình sự
← Ch.037 | Ch.039 → |
Chương 36: Đơn xin giảm nhẹ trách nhiệm hình sự
Năm 2015, Hạ Diên Điệp bước vào lớp 12.
Năm đó có một chuyện xảy ra mà Hạ Diên Điệp không thể nào quên được.
Hạ Vĩnh Tài bị bắt từ giữa năm vì tình nghi doạ dẫm, tống tiền.
Sau hai tháng điều tra, viện kiểm sát chính thức phê chuẩn lệnh bắt giữ, tòa án đã khởi tố vụ án. Bốn tháng sau, phiên toà về vụ án chính thức được mở ra.
Là người thân trực hệ duy nhất của Hạ Vĩnh Tài, bà nội Hạ đã sáu mươi tuổi, sức yếu bệnh tật mà còn phải lặn lội đường xa đến tận Khôn Thành chỉ vì một đứa con trai cặn bã như vậy.
Bây giờ đã là cuối năm.
Hạ Diên Điệp vốn không biết những điều này, cho đến khi bà nội tới Khôn Thành.
Vì lo lắng cho sức khỏe của bà, chị Đới Linh ở Văn phòng Xóa đói giảm nghèo thị trấn đã đặc biệt xin đi cùng bà. Đến Khôn Thành, bà nội suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định gọi cho tài xế nhà họ Du là Triệu Nhu Sinh, lúc này Hạ Diên Điệp mới biết về chuyện của Hạ Vĩnh Tài.
Doạ dẫm tống tiền với số tiền lên đến 200 nghìn tệ.
"Mười, chưa đến mười năm?"
Trong một nhà khách nào đó ở Khôn Thành.
Sau khi nghe luật sư trợ giúp pháp lý mà Đới Linh giúp liên lạc nói, bà nội Hạ sợ đến mức ngồi bất động trên ghế sofa.
Thấy sắc mặt bà không tốt, Đới Linh vội nói nhỏ:
"Bà Hạ, bà đừng lo lắng quá. Cháu vừa hỏi qua luật sư Diêu, tình huống như của chú Vĩnh Tài, sau khi bị bắt ông ấy đã thành thật khai nhận mọi tội ác của mình và trả lại phần lớn số tiền. Về cơ bản sẽ được xử giảm nhẹ, ba tới năm năm thôi ạ."
"Xử giảm nhẹ, đúng, bà biết xử giảm nhẹ. Trên đường Linh Linh cũng nói rồi." Bà nội Hạ bối rối nắm lấy tay Đới Linh: "Linh Linh, có nhất thiết phải ba đến năm năm không? Với sức khoẻ này của bà, nếu Vĩnh Tài ngồi tù năm năm, thế... thế thì chẳng phải bà sẽ không thể nhìn mặt nó lần cuối ư?"
"Bà nội Hạ, bà đừng nói vậy!" Đới Linh giả vờ nghiêm khắc: "Tiểu Điệp sắp đến rồi. Nếu bà còn tiếp tục tự rủa mình, cháu sẽ mách con bé đó."
"Tiểu Trùng..."
Nhắc tới cháu gái là mắt bà nội đỏ hoe, ngập ngừng nói nhỏ: "Đáng lẽ bà không nên nói cho nó biết, nó đang học lớp 12, lại bị trễ nải..."
Bên cạnh chiếc ghế sofa nơi hai người đang ngồi cạnh nhau, luật sư Diêu trợ giúp pháp lý thoáng dừng lại, ngước mắt khỏi tập hồ sơ: "Tiểu Điệp mà cô Đới nhắc đến là cháu gái Hạ Vĩnh Tài, Hạ Diên Điệp phải không?"
"Vâng." Sắc mặt Đới Linh hơi thay đổi: "Chuyện này sau này có ảnh hưởng gì đến con bé không?"
"Ồ không không. Cô Đới, cô đừng hiểu lầm, hai người này không phải họ hàng trực hệ, sẽ không ảnh hưởng gì đến Hạ Diên Điệp."
Đới Linh luôn coi Hạ Diên Điệp như em gái khác họ, nghe được điều này cô ấy thấy nhẹ nhõm hẳn.
Luật sư Diêu: "Nhưng theo tôi được biết, hình như bạn cùng lớp Hạ Diên Điệp có mối quan hệ mật thiết với nạn nhân trong vụ án này?"
"..."
Trong phòng đột nhiên im lặng.
Luật sư trả lời: "Xin lỗi, có lẽ tôi chưa nói rõ với hai người. Người bị hại trong vụ án này là Du Liệt, con trai của ông Du - người tài trợ cho Hạ Diên Điệp học cấp 3 và cũng chính là người báo án."
Bà nội Hạ choáng váng đến mức không thể bình tĩnh lại được.
Đới Linh bàng hoàng: "Thế chẳng phải 200 nghìn tệ kia là ông ta tống tiền nhà họ Du ư?"
"Đúng vậy, xét theo tài liệu trao đổi thông tin do Du Liệt đưa cho công tố viên, ông Hạ Vĩnh Tài..." Luật sư Diêu ngập ngừng: "Đã dùng tư liệu cá nhân và tình cảnh gia đình của bạn học Hạ Diên Điệp để uy hiếp Du Liệt là sẽ công bố, bắt cậu ấy chuyển tiền tổng cộng ba lần, tổng số tiền lên tới 200 nghìn."
"..."
Đới Linh sửng sốt.
Từ khi vào làm ở Văn phòng Xóa đói giảm nghèo cô ấy đã phụ trách nhà họ Hạ, biết rất nhiều về hoàn cảnh gia đình nhà họ. Nhưng dù vậy, cô ấy cũng không thể tin được rằng Hạ Vĩnh Tài có thể trơ tráo đến mức dọa làm tổn thương cháu gái, xin tiền từ một người ngoài không phải họ hàng thân thích.
Quả thực, quả thực là...
"Là tôi có lỗi với Tiểu Trùng, sao tôi lại sinh ra cái thứ như vậy... Vĩnh Tài tới là để đòi nợ, nó... nó chính là con quỷ tới đòi nợ!"
Cảm xúc của bà nội Hạ như vỡ hoà, nước mắt rơi lã chã.
Người già tuổi đã cao, tim mạch và mạch máu não vốn đã không tốt, sao có thể chịu được sự thay đổi quá nhanh của cảm xúc.
Đới Linh không nghĩ được gì nữa, thấp giọng an ủi bà.
Hiển nhiên, luật sư Diêu đã quen với việc nhìn thấy những cảm xúc khác nhau của thân chủ hoặc người nhà, vẻ mặt không hề thay đổi. Mãi đến khi bà nội Hạ bình tĩnh lại một chút, luật sư Diêu mới nói lại lời vừa rồi.
"Tình huống tuyên án mà cô Đới vừa đề cập, về cơ bản là phù hợp với tình hình. Tuy nhiên, nếu tình huống thực tế đúng như vậy, chúng ta vẫn còn một cơ hội lớn có thể lách vào."
"Cơ... Cơ hội gì?" Bà nội Hạ lau nước mắt, ngước mặt lên.
"Trong kiểu vụ án hình sự này, nếu nạn nhân sẵn sàng đưa ra đơn xin giảm nhẹ trách nhiệm hình sự thì sẽ giúp ích rất nhiều trong việc giảm án".
Luật sư Diêu dừng lại, vẻ mặt có chút thay đổi.
"Hai người hẳn là cũng biết đôi chút, mặc dù năm nay người bị hại mới thành niên, nhưng xét về hoàn cảnh và điều kiện của gia đình thì cậu ấy sẽ không quan tâm tới 200 nghìn tệ này. Lần báo án này rõ ràng là có ý tứ trừng trị và cảnh cáo hơn. Nếu lấy được đơn xin giảm nhẹ trách nhiệm hình sự từ chỗ Du Liệt, tôi nghĩ cuối cùng mức phạt sẽ giảm xuống dưới ba năm."
Đới Linh giải thích cho bà nội Hạ một lúc, bà mới dần hiểu ra.
Có lẽ vì quá sốt ruột nên nếp nhăn trên mặt bà càng hằn sâu, rụt rè hỏi: "Nhưng Vĩnh Tài đòi tiền người ta, đứa trẻ... đứa trẻ kia có bằng lòng cho không?"
Luật sư Diêu mỉm cười: "Việc này cần sự trao đổi và thương lượng giữa hai người. Nếu bà thấy bất tiện, tôi có thể thay bà liên hệ..."
"Cốc cốc."
Đột nhiên có tiếng gõ cửa nhà khách.
Đới Linh đứng lên: "Chắc là Tiểu Điệp đến, cháu đi mở cửa."
Hạ Diên Điệp đi cùng xe với Du Liệt tới.
Chú Triệu đang lái xe, hai người ngồi ở ghế sau, người ngồi bên trái thì nhìn bên trái, người ngồi bên phải thì nhìn bên phải. Trong suốt ba mươi tư phút ngồi trên xe, hai người hầu như không nói với nhau một lời nào.
Chú Triệu cảm thấy chuyến đi này sẽ rút ngắn mất nửa tháng tuổi thọ của mình.
Bên ngoài nhà khách có phần đơn sơ và vắng vẻ, khi chiếc xe sang chậm rãi dừng lại đã thu hút vô số ánh mắt.
Chú tài xế theo thói quen mở cửa sau trước.
Không chờ cửa xe tự động mở, Du Liệt đã bước xuống xe trước, sau đó thuận tay ấn cửa bên ghế lái lại.
"Bụp."
Chú Triệu kinh ngạc đến mức vội vàng hạ cửa kính xe xuống, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ: "Cậu chủ?"
"Đừng đậu xe ở đây, chú lái xe ra ngoài rồi lát quay lại sau."
Vẻ mặt Du Liệt lạnh lùng và uể oải, lúc quay người lại anh thì thầm điều gì đó, sau đó đi vòng qua đầu xe bên kia, bước về phía Hạ Diên Điệp.
Hạ Diên Điệp đang đứng bên đường.
Có hai chàng trai đi ngang qua ngạc nhiên quay đầu lại phía sau cô.
"Thật sự là một chiếc Rolls-Royce!"
"Bầu trời đầy sao trong truyền thuyết đấy. Chỉ nhìn đã thấy ngầu rồi, không chú ý, biết thế lúc đi ngang qua chụp lại một bức."
"Nhưng tại sao chiếc xe này lại tới đây?"
"Đúng là gặp ma rồi..."
Rolls-Royce khởi động lần nữa, lặng lẽ rời khỏi con phố cổ này.
Hạ Diên Điệp kìm nén cảm xúc, lúc ngẩng đầu lên đã thấy Du Liệt dừng lại trước mặt cô.
Đôi mắt đen như mực đó nhìn chằm chằm vào cô.
Hai người nhìn nhau trong vài giây.
Du Liệt khẽ thở dài: "Cậu định không để ý tới tôi đến bao giờ? Chí ít cũng phải cho tôi một thời hạn thi hành án chứ?"
"Tôi không giận." Hạ Diên Điệp nhìn anh.
Một hai giây sau, có lẽ dưới ánh nhìn luôn dễ dàng đâm thủng hàng phòng ngự của cô kia, Hồ Ly chột dạ nhìn sang chỗ khác: "Cho dù có, chủ yếu cũng không phải giận cậu."
Du Liệt không tin: "Vậy cậu giận ai?"
"Chính tôi."
"?"
Hạ Diên Điệp đã nhận được điện thoại của Đới Linh và biết số phòng của nhà khách, cô lưỡng lự bước vào khu nhà thấp tầng cũ kỹ này.
"Lúc đầu tôi còn tưởng cậu chưa từng nói với tôi chuyện này, là vì cậu cho rằng việc cậu quyết định thay tôi là điều đương nhiên."
Hạ Diên Điệp vừa nói vừa bước lên lầu, bỗng có ai đó nắm lấy cổ tay cô từ phía sau.
Lực tay kia không quá mạnh, cũng không kéo Hạ Diên Điệp về phía sau mà chỉ làm cô dừng lại.
Hạ Diên Điệp quay người lại.
Du Liệt đứng trên cầu thang thấp hơn cô hai bậc, hiếm khi anh nhìn cô với vẻ mặt sắc bén như vậy, như đang đè nén cơn tức giận.
Nhưng khi anh nhìn vào mắt cô, chỉ trong vài giây, cảm xúc trong đáy mắt u tối của anh đã sụp đổ.
Hàng mi dài của Du Liệt từ từ khép lại, giọng nói hơi khàn khàn: "Hạ Diên Điệp."
"Cậu không có lương tâm à?"
Một cảm giác không tên đột ngột ập đến, nhưng khi Hạ Diên Điệp nhìn Du Liệt, cô dường như cảm nhận được nỗi buồn mà anh đang kìm nén.
Cô cũng có chút buồn bã.
"Cậu không thể giấu tôi, cũng không nói gì và yêu cầu tôi không được có ý nghĩ xấu nào cả." Thiếu nữ do dự, lật tay cầm ống tay áo anh: "Nhưng sau đó tôi nghĩ lại, cậu không phải người như vậy."
Du Liệt chợt ngước mắt lên.
Còn chưa kịp nhìn rõ vẻ mặt cô, Hạ Diên Điệp đã quay người, kéo ống tay áo của anh bước lên tầng 2: "Tôi nói là tôi giận chính mình. Sau khi suy nghĩ kỹ về những điều vừa rồi, tôi đã nghĩ cậu là con trai của chú Du, mà tôi lại nhận được sự giúp đỡ của nhà cậu, dựa vào đâu lại dám hà khắc với cậu. Tại sao... tôi lại yêu cầu cậu phản hồi cảm xúc nhiều hơn những người khác."
"Vậy cậu đã nghĩ ra chưa?"
Hạ Diên Điệp dừng lại: "Cũng hiểu được đại khái rồi."
Ánh mắt Du Liệt hơi thay đổi, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp: "Kết luận là gì?"
"..."
Hồ Ly sẽ không bị anh lừa.
Thế là đi tới đầu cầu thang tầng 2 xong, Hạ Diên Điệp lặng lẽ nhìn anh: "Sau khi thi xong đại học xong tôi sẽ nói cho cậu biết kết luận."
"..."
Hồ Ly nheo mắt lại: "Trước đó đừng hòng quấy rầy tôi học tập."
Giống như một trái tim bỗng nhiên bị bóp chặt rồi đột ngột thả ra rơi xuống đáy.
Đôi mắt Du Liệt tối sầm lại.
Nhưng Hồ Ly đi phía trước nhìn rất lạnh lùng vô tình, cô cũng không thèm quay đầu lại, buông lỏng ống tay áo của Du Liệt ra, xác định phương hướng rồi đi thẳng về bên trái.
Du Liệt dừng lại tại chỗ vài giây, thở dài một hơi.
Chưa đầy nửa năm nữa, cố chịu một chút là sẽ qua thôi.
Hôm qua thầy Miêu mới nhắc tới chuyện còn bao nhiêu ngày nữa mới đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
"Tiểu Điệp!"
Ở hành lang phía trước, từ chỗ cánh cửa Hạ Diên Điệp dừng lại đột nhiên truyền tới một giọng nữ lạ có vẻ kinh ngạc.
Hạ Diên Điệp cũng nói chuyện với đối phương bằng giọng điệu khá quen thuộc: "Chị Linh, làm phiền chị đưa bà nội em qua đây rồi. Trên đường có xảy ra vấn đề gì không ạ?"
Đến đầu cầu thang, Du Liệt đang định bước tới thì chợt khựng lại.
Bà nội?
Giây tiếp theo, anh cúi đầu xuống nhìn đôi tay thò ra khỏi túi áo khoác.
Thon dài, trắng nhợt, khớp xương rõ ràng.
Vẫn sạch sẽ.
Sạch đến mức không thể moi ra thứ gì ngoại trừ một hòn đá.
Trong trạng thái bàng hoàng hiếm thấy, Du Liệt quay người lại, bước chân vội vã khiến cầu thang vang lên tiếng cót két. Một lúc sau, bóng dáng anh đã biến mất ở cầu thang tầng một.
Tiếng động đi ngược hướng này khiến Hạ Diên Điệp ngạc nhiên quay lại nhìn.
Nhưng không còn thấy bóng dáng Du Liệt đâu nữa.
..... Anh giận?
"Có chuyện gì được chứ. Yên tâm đi, không sao đâu." Đới Linh ở trong cửa nói: "Em mau vào đi, bà nội Hạ đang ở trong. Bà ấy nói không muốn làm phiền em, nhưng chị thấy bà ấy trông ngóng gặp em lâu lắm rồi."
"Được ạ."
Hạ Diên Điệp dời tầm mắt, bước vào.
Du Liệt đến muộn hơn Hạ Diên Điệp mười phút.
Khi cánh cửa lại vang lên tiếng gõ, bà nội Hạ còn đang nắm tay Hạ Diên Điệp như không nỡ buông ra, bà ôm cô rồi nói những chuyện vụn vặt mấy tháng nay.
Tiếng gõ cửa vừa vang lên, luật sư Diêu đang đứng ở cửa chuẩn bị rời đi bỗng sửng sốt trong giây lát.
"Hình như vẫn còn khách thì phải?"
"Không đâu. Ngoài nói với Tiểu Điệp ra thì tôi không nói với ai khác nữa." Đới Linh đứng dậy đi về phía cửa: "Hay là người của nhà khách?"
"Để tôi mở cửa." Luật sư Diêu nói rồi nhẹ nhàng mở cửa.
Ngoài cửa.
Đứng trên hành lang dài hơi cũ kỹ là một chàng trai chừng mười tám, mười chín tuổi.
Khi bước vào lớp 12, Du Liệt đã cắt tóc ngắn, không có tóc mái che trán, ưu điểm trên mặt anh càng nổi bật hơn, nét nào ra nét đó. Trong đó xương mày và sống mũi là nổi bật nhất. Trên người anh mặc áo khoác dài màu đen thẳng tắp, hai hàng cúc màu vàng kim kiểu cổ được cài tỉ mỉ, khí chất cũng rất lạnh lùng.
Thoạt nhìn, Du Liệt và tường nhà cũ phía sau không tương thích với nhau chút nào, giống như sự xung đột giữa hai thế giới.
Cộng thêm khí chất lạnh lùng, xa lánh và uể oải của vị đại thiếu gia, luật sư Diêu gần ngây ra một lúc rồi mới thận trọng nói: "Cậu là...?"
Du Liệt liếc nhìn người mở cửa.
Người nọ mặc âu phục, giày da, thậm chí còn thắt cả cà vạt. Tay trái cầm một túi văn kiện, một góc của gói hàng chuyển phát nhanh EMS lộ ra, tay phải cầm một cuốn sổ đã gấp được một nửa, dày đặc nét chữ chưa khô mực. Hình như ống tay áo đang chạm vào cửa từng quệt qua mực đỏ đóng dấu không giặt hết được, vẫn để lại dấu vết mờ mờ.
Một luật sư, hơn nữa hẳn là một luật sư hỗ trợ pháp lý.
Du Liệt thản nhiên kết luận rồi nhìn đi chỗ khác: "Hạ Diên Điệp có ở đây không?"
"Tiểu Điệp, tìm em kìa." Đới Linh có chút kinh ngạc trước vóc người và dáng vẻ quá mức nổi bật của thiếu niên ngoài cửa, sửng sốt một lát mới hoàn hồn lại được.
Cô ấy cười ngượng ngùng: "Sao còn xách cả túi lớn túi nhỏ thế? Vào trước đi."
Trong phòng, do bị ngăn cách bởi hai người và nửa cánh cửa nên Hạ Diên Điệp chỉ thoáng thấy những đường nét sắc sảo trên chiếc áo khoác đen của Du Liệt.
Cô có chút do dự: "Bà ơi, bạn...bạn cùng lớp của cháu đến rồi ạ."
"Bạn cùng lớp?" Bà nội Hạ bất ngờ hỏi.
Lúc này, ánh mắt của luật sư Diêu lộ ra vẻ hưng phấn như đã ngộ ra điều gì đó. Du Liệt cầm đồ trong tay bước vào cửa, đặt sát chân tường.
Nhà khách không lớn, sau khi anh đứng thẳng dậy thì thấy chiếc ghế sofa cách đó vài mét.
Hạ Diên Điệp đang đi từ hướng đó tới.
Nhìn thoáng qua những hộp quà và giỏ trái cây chất đống bên cạnh đôi chân dài của Du Liệt, Hạ Diên Điệp cảm thấy đau đầu, đến gần thì thầm: "Vừa rồi cậu xuống dưới là để mua đồ à?"
"Ừm."
Du Liệt mím đôi môi mỏng, tựa như có chút khẩn trương khó phát giác được.
Hạ Diên Điệp thấy rõ yết hầu ẩn dưới cổ áo của anh khẽ di chuyển, một hai giây sau, Du Liệt hạ giọng nói: "Tôi nên xưng hô thế nào?"
"?"
Hạ Diên Điệp khó hiểu nhìn anh: "Cậu muốn xưng hô kiểu gì?"
"Nếu gọi là bà nội thì hình như hơi thân thuộc đúng không?" Du Liệt hiếm khi cảm thấy không chắc chắn về điều gì đó.
Hạ Diên Điệp suýt chút nữa nhếch khóe miệng, nhưng cô nhanh chóng mím môi: "Hay là..."
Cô nhỏ giọng hơn nữa.
Du Liệt vô thức nghiêng người về phía trước, áp sát vào Hạ Diên Điệp.
Hơi thở nhẹ nhàng của Hồ Ly phả vào xương quai xanh dưới chiếc áo len đen của anh: "Nếu cậu gọi tôi là cô nhỏ, cậu cũng có thể gọi là bà."
Du Liệt: "..."
"?"
Anh cụp mắt xuống, bình tĩnh nhìn Hồ Ly rồi nói: "Lúc này rồi mà cậu còn muốn trêu tôi sao?"
Hạ Diên Điệp ngừng cười, quay lại: "Bà ơi, cậu ấy là bạn cùng lớp với cháu. Bà có nhớ không? Cháu đã nhắc với bà mấy lần rồi đấy ạ."
Du Liệt vừa mới hé môi định giới thiệu về mình, nghe được câu cuối cùng, tư duy vừa bình tĩnh lại hai giây đột nhiên biến mất.
Anh ngơ ngác rủ mắt nhìn chằm chằm phần lưng của Hạ Diên Điệp.
Hạ Diên Điệp buột miệng, nói xong mới phản ứng được, cô ngượng ngùng dừng lại.
May mắn là bà nội đã bật cười, vịn ghế sofa đứng dậy: "Bà nhớ, có nhớ, cháu nói trong lớp có hai người cực kỳ quan tâm cháu. Cậu ấy chính là cậu bé kia, đúng không?"
"Vâng, là cậu ấy ạ." Hạ Diên Điệp kéo cổ tay Du Liệt đang đứng bất động không rõ lý do ở phía sau.
Du Liệt bừng tỉnh: "Chào bà nội, cháu là Du..."
Bộp.
Giây tiếp theo, bàn tay đang kéo ống tay áo của cô đột nhiên che miệng anh lại.
Ba người còn lại trong phòng cũng ngạc nhiên, chỉ có Đới Linh và bà nội Hạ ngạc nhiên trước hành vi của Hạ Diên Điệp, còn luật sư Diêu thì vui mừng.
Du Liệt im lặng rủ mắt, nhướng mày nhìn Hồ Ly.
"!"
Hạ Diên Điệp vội vàng rút tay lại.
Trước khi quay lại, cô ném cho anh một cái nhìn u ám như một lời cảnh báo.
Lúc này, luật sư Diêu đã cầm danh thiếp đi tới: "Cậu là bạn học Du Liệt phải không?" Luật sư Diêu đưa danh thiếp cho anh: "Xin chào, tôi là luật sư của ông Hạ Vĩnh Tài."
Du Liệt khựng lại giây lát, sau đó giơ tay cầm lấy tấm danh thiếp.
Anh gật đầu chiếu lệ với bên kia.
"Du Liệt?" Khóe môi bà nội Hạ run lên, bất đắc dĩ nhìn Hạ Diên Điệp: "Tiểu Trùng, cậu... cậu ấy là nhà họ Du..."
Dù muốn giấu cũng không giấu được nữa nên Hạ Diên Điệp chỉ có thể gật đầu.
Bà nội Hạ kinh hãi nhìn Du Liệt, đôi mắt già nua lập tức đỏ hoe, lảo đảo đi về phía Du Liệt nói: "Thật xin lỗi... gia đình chúng tôi có lỗi với nhà cháu, bà thay mặt thằng con trai trời đánh kia xin lỗi cháu..."
Vừa nói, bà nội vừa đi tới trước mặt Du Liệt khuỵu gối định quỳ xuống.
"Bà nội!"
Hạ Diên Điệp kinh hãi hét lên, cuống quít chạy tới đỡ bà.
Còn chưa kịp làm gì thì một bàn tay khỏe khoắn đã đỡ bà nội Hạ lên, những đường gân trên mu bàn tay của thiếu niên hơi gồ lên, lộ ra vẻ mạnh mẽ.
Du Liệt khom người, hàng mi dài rũ xuống che đi cảm xúc trong mắt: "Đây không phải lỗi của bà."
Bà nội bật khóc: "Là lỗi của bà, bà đã không dạy dỗ nó tốt... Cầu xin cháu, gia đình bà nhất định sẽ trả lại số tiền còn thiếu, cháu có thể... cháu có thể bỏ qua cho nó lần này không? Chỉ lần này thôi..."
Đới Linh cũng đến đỡ bà nội đang run rẩy vì khóc: "Bà nội Hạ, bà đừng làm vậy".
"Tiểu Linh, Tiểu Linh, cái mà lúc nãy luật sư vừa nói gọi là gì?" Bà nội Hạ run rẩy kéo ống tay áo Du Liệt như nắm cọng rơm cứu mạng.
"Đơn xin giảm nhẹ trách nhiệm hình sự ạ."
Đới Linh nhìn Du Liệt với vẻ khó xử.
Dường như anh không hề ngạc nhiên trước cảnh tượng này, từ lúc nói xong câu kia thì không nói thêm lời nào xoay người đứng ở đó. Rõ ràng chỉ là một cậu bé mười tám mười chín tuổi, nhưng vẻ mặt vô cảm của anh khiến cô ấy cảm nhận được sự hờ hững, cảm giác áp bức tới mức khiến người ta không thở nổi.
Giống như có một con sóng khổng lồ có thể khuấy tung biển cả dưới lớp băng trên mặt biển.
Không ai biết liệu băng có nứt hay không và khi nào thì nứt.
"Đúng, đúng, đơn xin giảm nhẹ trách nhiệm hình sự..." Bà cụ nắm chặt ống tay áo khoác màu đen khiến nó nhàu nát, những nếp nhăn trên da như được lấp đầy bởi những cay đắng và nước mắt của cả cuộc đời bà: "Cầu xin, cầu xin cháu. Nếu cháu chịu đồng ý, sau này bà, bà..."
"Bà nội."
Hạ Diên Điệp cúi đầu, cuối cùng cũng không thể chịu nổi nữa.
Nước mắt suýt rơi theo lời nói, nhưng cuối cùng cô cắn môi, dựa vào cảm giác đau đớn để kìm lại.
Hạ Diên Điệp vừa kiên quyết vừa bướng bỉnh kéo ống tay áo của Du Liệt ra khỏi tay bà nội Hạ, sau đó cô nắm lấy bàn tay khô héo của bà, đỡ bà đi đến bên kia căn phòng: "...Cháu có chuyện muốn nói với bà."
Du Liệt hít một hơi thật sâu, đứng thẳng người dậy, khóe mắt khẽ giật giật, thoạt nhìn như đang kìm nén một cảm xúc dâng trào nào đó sắp bùng nổ. Anh cụp mi xuống, cố gắng che đi vẻ sắc bén có thể làm người khác tổn thương.
Đới Linh đang định mở miệng.
"Chị Linh, chị có thể giúp em đưa luật sư và Du Liệt xuống tầng dưới được không ạ?"
"..."
Đới Linh mang theo tâm trạng phức tạp khẽ gật đầu.
Trong căn phòng chỉ còn lại hai bà cháu, tiếng khóc kéo dài rất lâu.
Cánh cửa mỏng đóng lại sau lưng.
Nhà khách cách âm không tốt lắm, dù đã đi được vài mét nhưng Du Liệt vẫn nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của bà cụ trong căn phòng ở phía sau, xen lẫn với lời động viên của Hạ Diên Điệp để bà nín khóc.
Du Liệt nghe mà lồ ng ngực như muốn nổ tung.
Nhưng anh biết đó là người duy nhất Hạ Diên Điệp coi như người thân, lại là người bà mà cô nương tựa suốt đời, anh không thể chỉ trích hay làm tổn thương bà.
Anh không cho phép bất cứ ai làm tổn thương Hồ Ly dù chỉ một chút, hóa ra cô lại là người bị tổn thương sâu nhất trong nhà mình.
Cúc áo màu vàng kim kiểu cổ bị ngón tay thon dài của thiếu niên cởi ra một cách thô bạo, chiếc áo khoác mang theo cơn gió lạnh thấu xương cuối đông, anh vượt lên đi ngang hai người kia, nói với giọng khàn khàn.
"Tôi xuống tầng trước."
"...."
Gió ngoài đường lạnh hơn nhưng ít ra cũng không ngột ngạt như trong nhà.
Du Liệt tựa mình vào một cột điện trên con phố cổ này, mặc cho những người phụ nữ lạ mặt trong các quán ven đường cười nhìn mình và thì thầm to nhỏ. Phiến đá đen quay nhanh giữa những đốt ngón tay trắng bệch đỏ bừng vì lạnh.
Điện thoại trong túi áo khoác liên tục rung lên, nhưng Du Liệt dường như không để ý tới, đôi mắt đen láy như không có tiêu cự, thỉnh thoảng ngước lên nhìn cánh cửa sổ trên tầng 2.
Lúc này, đường quai hàm của anh càng trở nên rõ ràng sắc nét, giống như một đường mây mỏng xinh đẹp kéo dài nơi chân trời lúc bình minh.
Khiến người đi ngang qua chỉ liếc nhìn một cái cũng khó lòng dời đi.
Diêu Phong ra khỏi nhà khách, đang định rời đi thì tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này.
Dừng lại vài giây, Diêu Phong vẫn chọn đi thẳng tới.
Chàng trai đang dựa vào cột điện cụp mắt xuống, qua khóe mắt lạnh lùng, anh nhác tháy ông ấy đang đến gần, tựa như cơn gió mùa đông lạnh lẽo không chút do dự hay dừng lại.
Diêu Phong không khỏi muốn cười.
Đúng là thái tử gia của nhà họ Diêu, anh không hề che giấu sự thích và không thích của mình. Nhất là khi xa cô bé đó, Du Liệt trở nên lạnh lùng đến mức trông rất xa cách, uể oải và thờ ơ với mọi thứ.
Diêu Phong điều chỉnh giọng điệu, đang định mở miệng.
"Tôi sẽ nhờ ai đó gửi đơn xin giảm nhẹ trách nhiệm hình sự cho ông."
Diêu Phong sửng sốt, điều này quả thực nằm ngoài dự đoán của ông ấy: "Cậu Du Liệt đồng ý sảng khoái như vậy ư?" Ông ấy dừng lại, mỉm cười: "Cũng đúng, dù sao thì quả thật bà cụ rất đáng thương, bà ấy đã chịu nhiều khổ cực như vậy, lại chỉ còn một đứa con trai này, nếu là tôi thì tôi cũng không nhẫn tâm nổi."
Du Liệt cười khẩy nói: "Tôi không phải người tốt bụng như thế."
"Ồ? Vậy thì tại sao cậu lại đồng ý một cách dễ dàng?"
"..."
Du Liệt im lặng ngước mắt nhìn về phía cửa sổ tầng 2 lần nữa.
Vài giây sau, khóe môi anh hơi nhếch lên, nhưng đó cũng không tính là một nụ cười mà là một nụ cười khinh bỉ xen lẫn tàn nhẫn. Dưới sự ảnh hưởng của cảm xúc, ánh mắt Du Liệt nhìn thẳng về phía luật sư Diêu.
"Nếu trì hoãn thêm nữa thì có người sẽ bị tra tấn nhiều hơn?"
Nụ cười của Diêu Phong ngừng lại, dần dần nhạt đi: "Bà cụ cũng có cái khó của mình, không phải là không yêu cháu gái mà là có một số ý nghĩ thâm căn cố đế rồi. E rằng ngay cả đi học bà ấy cũng chưa từng được đi, sao có thể hiểu được nhiều đạo lý như vậy."
"Cho nên tôi không trách bà ấy, chỉ là người khiến tôi đau lòng không phải bà ấy mà thôi."
Du Liệt không dựa vào cột điện nữa mà đứng thẳng dậy, có vẻ lười nói chuyện nữa, anh cúi đầu lấy điện thoại di động ra lướt xem cuộc gọi nhỡ.
Bấm vào rồi gọi lại.
Trước khi đi, Du Liệt chỉ để lại hai câu.
"Luật sư Diêu, đau khổ cũng là một căn bệnh di truyền."
"Người nên ký vào đơn xin giảm nhẹ trách nhiệm hình sự vốn không phải tôi."
.....
Khi bản án được chính thức phán quyết, cũng là lúc năm mới đang tới gần.
Vì có đơn xin giảm nhẹ trách nhiệm hình sự, cuối cùng Hạ Vĩnh Tài bị kết án hai năm tù có thời hạn.
Trừ đi thời gian bị giam giữ sau khi bị bắt cho đến khi lập hồ sơ vụ án và xét xử, ông ta sẽ được trả tự do muộn nhất vào giữa năm sau.
Hạ Diên Điệp đếm thời gian, lúc đó cô đã học năm hai đại học, cũng đã rời khỏi Không Thành và đến một thành phố mà Hạ Vĩnh Tài không biết để học đại học. Cuối cùng cô cũng hoàn toàn có thể tránh xa bóng ma khốn kiếp đeo đẳng theo mình.
Sau khi cơn ác mộng qua đi sẽ có một tương lai mới và tươi đẹp hơn.
Cô rất mong chờ nó.
Tuy nhiên, vì bản án được tuyên hơi muộn, bà nội Hạ lại muốn vào thăm con trai một lần, thành ra ngày trở về của hai người được hoãn lại đến tận đêm giao thừa.
Thế rồi Hạ Diên Điệp lại phát hiện ra một chuyện rất khó xử.
Vì lễ tết đang đến gần nên cô không thể mua được vé.
"Không sao đâu bà." Hạ Diên Điệp an ủi bà cụ trong nhà khách: "Học bổng của kỳ này và tiền thưởng đứng đầu kỳ thi cuối năm cháu vẫn chưa tiêu hết. Dù có ở đây ăn tết cũng không sao cả."
Bà nội cau mày đau khổ: "Thế cũng phải giữ lại sau này cho cháu đi học, sao có thể lãng phí như vậy được?"
"Sao có thể coi là lãng phí ạ?" Hạ Diên Điệp không nhịn được cười, ngồi trên sofa ôm cánh tay bà nội, tựa vào vai bà cười: "Chẳng phải cháu đã nói rồi ư? Sau này cháu nhất định sẽ đưa bà tới sống ở một thành phố lớn như thế này mà? Mấy năm nữa chúng ta không về quê nữa đâu ạ."
"Ôi, cháu nói bậy cái gì thế? Cháu đưa theo bà già như bà làm gì? Sau này, cháu tìm bạn đời cũng khó. Đừng nhắc tới nữa..."
Bà nội Hạ đang nói thì sững người: "Ôi cháu xem trí nhớ của bà này, hôm qua trước khi về nhà ăn Tết Tiểu Linh đã đi với bà ra ngoài một chuyến, bà mua đồ ăn ngon cho cháu này."
"Dạ?"
Hạ Diên Điệp sửng sốt.
Bà nội Hạ ngồi bên cạnh cô vui như trẻ con, kéo tay Hạ Diên Điệp rồi lục lọi trong cái túi vải cũ kỹ của mình.
Một lúc sau, bà cụ cầm trên tay một thứ như báu vật đưa tới.
Nhìn thấy bà nội mỉm cười vui vẻ như hiến bảo bối, Hạ Diên Điệp không khỏi cười lớn: "Trên người bà cũng không có tiền gì, rốt cuộc bà mua cái gì thế ạ?"
"Đây này!" Bà nội xoè tay, lộ ra thứ trong lòng bàn tay.
Hạ Diên Điệp nhìn xuống.
Đó là một nắm cơm hình tam giác.
Chính là một nắm cơm cỡ lòng bàn tay bọc trong vỏ rong biển thường xuất hiện trong mọi cửa hàng tiện lợi của thành phố lớn, là món ăn tiện lợi dùng để thỏa mãn cơn đói của những người lao động nhập cư bận rộn, giờ lại nằm trong lòng bàn tay nhăn nheo của bà nội, bà thận trọng nhìn cô với vẻ mặt tràn đầy mong đợi.
"Mấy ngày trước, bà và Tiểu Linh đang ngồi trong phòng này xem TV, bà thấy người trong TV đang ăn món này. Chỗ chúng ta thì tìm đâu ra? Bà hỏi nhân viên cửa hàng thì họ nói là thứ này. Cháu đừng thấy nó nhỏ mà lầm, đắt lắm đấy. Chắc chắn rất ngon, Tiểu Trùng, cháu mau nếm thử đi..."
Hạ Diên Điệp cảm thấy bà cụ rất hài hước, cô muốn cười nhưng không hiểu sao sống mũi lại cay cay.
Cô biết chắc chắn bà chỉ mua một cái.
Lại coi nó như bảo bối cẩn thận mang về nhà, ngay cả phần rong biển phía ngoài cũng không hề rách chút nào.
"Wow, nhiều lần cháu muốn ăn thử cái này nhưng vẫn chưa mua bao giờ." Hạ Diên Điệp hít một hơi, mỉm cười ngẩng mặt lên kéo bà cụ lại phía mình: "Chúng ta mỗi người một nửa nhé ạ."
"Nó bé tí như vậy còn chia cái gì mà chia, cháu ăn đi."
"Không, bà không biết đâu, trước khi học chúng cháu không được ăn nhiều, ăn nhiều thì đầu óc sẽ không hoạt động hiệu quả nữa, hiệu suất học tập cũng sẽ giảm đi."
"Hả? Còn có chuyện này cơ à?"
"Vâng, vậy nửa này là của bà, nửa này của cháu..."
Trong bóng tối bên cửa sổ, hai bà cháu chia nhau nắm cơm nhỏ.
Hạ Diên Điệp tựa vào cánh tay bà nội, nhẹ nhàng vuốt đi vuốt lại những nếp nhăn trên mu bàn tay, như thể việc này có thể biến bà lão bên cạnh thành một người trẻ tuổi.
Cô hạ thấp giọng dịu dàng nói.
"Bà nội, bà nhất định phải sống thật lâu đấy nhé. Sau này Tiểu Trùng kiếm được nhiều tiền rồi sẽ đưa bà đi rất nhiều nơi, ăn rất nhiều đồ ngon. Chúng ta sẽ đi du lịch khắp thế giới, bà có chịu không ạ?"
"Được, được hết."
Bà nội cười đến nheo mắt lại: "Sau này bà nội phải chứng kiến cảnh Tiểu Trùng đi lấy chồng, Tiểu Trùng nhà chúng ta mặc váy cưới chắc chắn sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất. Bà nội đương nhiên phải sống lâu, như thế mới nhắm mắt xuôi tay được."
"...."
-
Trăng mọc rồi trăng lặn.
Sau Trùng Minh là ngày 29 tết, trước đêm giao thừa một hôm.
Hạ Diên Điệp dậy từ rất sớm, đi ra ghế sofa bật đèn ôn bài. Nhà khách giá rẻ nên máy sưởi bật nhỏ, trong phòng rất lạnh, cô đành lấy hai cái khăn tắm choàng lên người.
May là sau khi đắm mình trong việc ôn bài thì việc chú ý tới nhiệt độ sẽ bị phân tán.
Sau mỗi trang sách mà cô lật, trời bên ngoài càng lúc càng sáng, chẳng biết lúc mấy giờ, ngoài cửa phòng bỗng nhiên bị gõ vang.
Hạ Điệp đang hoàn toàn tập trung, sững sờ một lúc mới tỉnh lại.
Cô kéo khăn tắm ra, đặt nó sang một bên rồi đứng dậy đi ra cửa. Cửa có khóa bên trong nhưng cô vẫn thận trọng mở từng li từng tí cho đến khi nhìn thấy Du Liệt vai phủ đầy tuyết đứng ngoài hành lang mờ tối.
Hạ Diên Điệp sửng sốt: "Sao cậu lại ở đây?"
"Mở cửa đi, Hồ Ly." Du Liệt nói với giọng khàn khàn không chút cảm xúc.
Hạ Diên Điệp do dự, mở khóa. Du Liệt đẩy cửa vào phòng, vẻ mặt lạnh lùng như tuyết.
Sự chênh lệch nhiệt độ đến đột ngột.
Vẻ mặt đại thiếu gia bình tĩnh, kìm nén không hắt xì: "Được lắm, ở lại Khôn Thành ăn tết mà không nói với tôi lấy một tiếng."
"Quyết định vào phút chót thôi, là tôi không mua được vé." Hạ Diên Điệp nhắc đến chuyện này thì có chút bất đắc dĩ: "Nhưng còn cậu, chẳng phải chú Triệu nói cậu đã về nhà ông ngoại ở Bắc Thành ăn tết sao? Chú ấy nói sau rằm tháng giêng cậu mới về Khôn Thành mà?"
"Đúng vậy."
Đôi mắt đen láy của Du Liệt có vẻ áp bức, anh giơ đốt ngón tay lạnh ngắt đỏ bừng lên vỗ nhẹ vào trán cô: "Nếu không phải vì cậu giấu diếm không báo, tôi còn cần bay về một chuyến trước à? Cậu có biết lúc này muốn lấy vé tạm thời tôi phải chơi mạt chược với ông cụ bướng bỉnh kia mấy tiếng đồng hồ không?"
"?"
Hạ Diên Điệp tức giận nắm ngón tay không cho anh chọc vào trán.
Du Liệt ngạc nhiên, sau đó ánh mắt tối sầm lại, nắm lấy tay cô: "Sao tay cậu lạnh thế?... Trong phòng này sao vậy, ông chủ ăn hết máy sưởi rồi à?"
Hạ Diên Điệp vội vàng rút tay về: "Tôi luyện chữ."
"...."
Du Liệt nhìn cô, nhưng cuối cùng cũng không vạch trần.
Anh quay người đi về phía ghế sofa đang chất đầy sách của cô, đôi chân dài dừng lại rồi khuỵu gối chống xuống sàn thu dọn đồ đạc cho Hạ Diên Điệp.
Hạ Diên Điệp sửng sốt vài giây mới kịp phản ứng, đi tới lấy lại cặp sách: "Cậu làm gì vậy?"
"Ăn cướp."
Du Liệt cụp hàng mi dài như kết dương xuống, lạnh lùng nói: "Cướp cả người cả của, thu dọn đồ đạc đi, lát nữa bà nội tỉnh lại thì cậu đi cùng tôi."
"?"
Hạ Diên Điệp đang định thẳng thắn từ chối.
Du Liệt chợt nhếch môi, liếc nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng: "Nếu cậu không đồng ý, bắt đầu từ học kỳ sau tôi sẽ gọi cậu bằng cái tên khác trước mặt cả lớp."
Hạ Diên Điệp cau mày: "Cậu gọi tôi là gì?"
Một giây tiếp theo, Du Liệt đã nở nụ cười nhẹ nhàng, anh bước qua vai cô, trên cổ áo len đen của anh có một ít tuyết tan ra, thấm vào giọng nói của anh:
"...Tiểu Trùng?"
← Ch. 037 | Ch. 039 → |