Quá khứ
← Ch.04 | Ch.06 → |
Sau khi đưa lũ trẻ về nhà, Hòa Lý Thanh không trở lại căn nhà nhỏ ngay mà ngồi ở phòng khách trong nhà chính, cô không biết mình phải đi bước kế tiếp như thế nào. Những năm trước đây, cô chưa từng phải nghĩ đến những vấn đề như vậy, mặc số phận như lục bình trôi, theo dòng nước chảy đến đâu thì đến, không cần biết ở đâu, cũng không cần có kế hoạch gì. Khi còn trẻ, trong đầu lúc nào cũng chỉ có toàn chuyện liên quan đến Lâm Đồng Chương, sau đó lại đi hành nghề y cùng với Quy Sinh. Mặc dù cô vẫn thường nhớ tới Lâm Hòa, Lâm Khương, nhưng trong tiềm thức, cô luôn cho rằng bọn chúng không cần đến cô, cũng giống như cô không cần ở bên cạnh bọn chúng. Chúng không cần thì có thể không cho chúng được sao?
Đến chạng vạng tối, tài xế lái xe đưa Lâm Hòa, Lâm Khương quay về. Lâm Đồng Chương cũng gọi điện thoại, nói rằng cảnh sát đưa Lâm Khương từ văn phòng của trường đi, nên cũng không có quá nhiều người biết, với lại vẫn chưa có chứng cứ xác thực, sau khi lấy lời khai xong, bọn họ đã lập tức thả người. Lâm Đồng Chương đã nói với họ vài câu, cho dù có chứng cứ hay không, có lẽ kết quả cũng chỉ có một. Anh còn nói, trong thời gian này, không được cho bọn trẻ ra ngoài, nên ở lại đây, đợi qua cơn sóng gió này đã.
Mặt Hòa Lý Thanh trắng bệch, cúp điện thoại, hai đứa trẻ đứng trước mặt cô im lặng, cô ngẩng đầu nhìn bọn chúng. Ánh mắt của Lâm Hòa rất giống cô, ngay cả biểu cảm khuôn mặt khi căng thẳng, mi mắt với lông mày căng ra cũng rất giống. Mặc dù đã bắt đầu phát triển chiều cao, nhưng tuổi còn nhỏ, vẫn còn nét mũm mĩm của trẻ con, hai má căng tròn thành một đường cung mượt mà, khi cười lên nhìn giống hệt trái táo, chiếc mũi thanh tú, đôi môi đầy đặn, sau mấy năm nữa chắc chắn sẽ vô cùng xinh đẹp. Còn Lâm Khương thì giống cha của nó nhiều hơn, khi nó mới sinh ra, bà Lâm (mẹ của Lâm Đồng Chương) vẫn thường sờ theo đường lông mày của nó, nói cặp lông mày này lớn lên sẽ có tướng chủ tịch, bây giờ quả nhiên là như vậy, lại còn chiếc cằm quyến rũ phái đẹp, ngũ quan vừa mang nét ngây thơ lại vừa tuấn tú, một đứa trẻ như thế này làm sao có thể làm ra những chuyện bẩn thỉu kia được. Làm sao nó có thể như vậy?
Hòa Lý Thanh đứng lên, bước hai bước về phía Lâm Khương, nhìn chằm chằm vào mắt của cậu, không để ý đến Lâm Hòa còn đang đứng bên cạnh, cô hỏi:
- Con trả lời mẹ một câu, chuyện này có phải do con làm hay không?
Lâm Khương cười khẩy, không bận tâm, Hòa Lý Thanh hỏi lại một lần nữa:
- Con nói đi, con có làm hay không, con nói gì mẹ cũng sẽ tin.
- Có.
Lâm Khương khẽ nâng cằm lên, thản nhiên trả lời.
Hòa Lý Thanh bước ra đằng sau lưng, đạp vào đầu gối cậu một cái, Lâm Khương quỳ gập xuống, Lâm Hòa sợ hãi, bước lên hai bước. Lâm Khương muốn đứng lên đánh trả, nhưng bắp chân lại bị Hòa Lý Thanh khống chế, hai tay bị khóa ở sau lưng. Hòa Lý thanh nói:
- Nghe nói bản lĩnh của con là do cha con dạy? Vừa hay, mẹ cũng vậy.
Mặt Lâm Khương đỏ bừng, hai mắt vằn lên tia máu, liều mạng giãy giụa. Cô quát:
- Cho nên, những chuyện bẩn thỉu như thế, con cũng học từ cha con sao?!
Cô nói những lời này là để cho đứa con trai không nghe lời của cô nghe, nhưng nghĩ lại những gì đã từng xảy ra, toàn thân cô run rẩy, những năm tháng vốn đã bị khóa chặt bỗng mở ra, ký ức ào ạt ùa về ...
Nhà họ Hòa của cô và nhà họ Lâm vốn rất thân thiết, ông nội của hai người là chiến hữu, đã quen biết nhau từ lâu. Khi đó ông nội Hòa Lý Thanh đã qua đời, mà đời con cháu không còn sống đơn giản như trước, chỉ một ổ bánh mỳ nhỏ cũng có thể chia làm nhiều phần. Một khi xuất hiện bánh nướng, bánh ngọt lớn, mọi người đều muốn được chia phần nhiều hơn. Không biết nhà họ Hòa đã bí mật kinh doanh cái gì, dù tiếng tăm bên ngoài trong sạch nhưng địa vị thì lên rất nhanh, khiến cho không ít người ghen ghét, muốn đạp đổ nhà họ Hòa, trong đó có Lâm Hưng An. Thời đó chưa có mạng internet để cập nhật thông tin như bây giờ, chỉ cần một lá thư tố cáo cùng với một bằng chứng xác thực là có thể thực hiện. Mà nói đến bằng chứng, Lâm Hưng An đã dụ dỗ Lâm Đồng Chương đến nhà họ Hòa chơi, rồi đặt thú nhồi bông vào khe hở giữa bức tường và quyển lịch trong phòng khách, có ai lại đi đề phòng một đứa trẻ con chứ? Phá hoại cả một gia đình hạnh phúc cũng như đạp đổ hình tượng gia đình kiểu mẫu rồi mới chịu buông tay.
Khi đó, Hòa Lý Thanh mới bảy tuổi, đã theo một Trung y nổi tiếng trong nước ở nhà bên cạnh, học đề cương các loại thảo dược. Cha mẹ cô không cam lòng chịu thất bại, chỉ mang theo anh trai cô, định trốn ra nước ngoài sinh sống, khi xe đang đi trên đường cao tốc, bất ngờ va chạm với một chếc xe tải. Hòa Lý Thanh không biết gì, vẫn đang ở trong sân phơi thảo dược, bỗng như nghe thấy tiếng phanh xe từ xa vọng đến, ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy ánh mặt trời chói chang.
Ông nội Lâm lúc ấy đã quay trở lại thành phố, tức giận đến mức muốn cầm cây trượng, đánh chết tên nghiệt tử, Lâm Hưng An vẫn cứng đầu cứng cổ không chịu nhận sai. Hòa Lý Thanh được mang đến nhà họ Lâm, đang ngồi trước cái tủ cạnh giường trong phòng của khách, bàn tay nỏ bé nắm chặt lại, đấm từng nhát từng nhát vào thành giường, vừa đấm vừa nói:
- Không được khóc, không được khóc, mẹ ơi, con không có khóc.
Gò má trắng nõn đỏ bừng vì cố kìm nén, từng giọt từng giọt nước mắt, lách tách rơi xuống nền nhà lát gạch men.
Ông nội Lâm không thể cứ tiếp tục giảng giải đạo lý nào là phải chính trực hay sống phải có tình nghĩa với đứa con trai đã tuổi tráng niên nữa, ông dẫn theo Hòa Lý Thanh, trở lại khu vườn này, một già một trẻ sống qua ngày. Những người khác không dám nhắc đến chuyện nhà họ Hòa trước mặt ông, dĩ nhiên Hòa Lý Thanh cũng không có bạn chơi cùng. Sau đó, mỗi năm, Lâm Đồng Chương cũng quay trở về sườn núi này mấy lần, anh phát hiện cô em gái này càng trưởng thành lại càng xinh đẹp, các đường nét trên khuôn mặt lại càng tinh tế, thoát tục, thỉnh thoảng cũng quan tâm đến chuyện học hành của cô. Từ khi lên bảy tuổi, Hòa Lý Thanh chưa từng có bạn chơi, cả ngày chỉ biết hiếu thuận với ông nội Lâm và nghiên cứu thảo dược. Trong mắt cô, Lâm Đồng Chương là người duy nhất cô có thể gần gũi.
Sau đó là Lâu Tuấn Bình ...
Ngày đó, cô ngồi xuống bên cạnh dòng suối trên núi, nước suối chảy róc rách, len lỏi qua chân cô. Những tia nắng màu cam của buổi hoàng hôn chiếu xuống mặt nước, ánh lên từng luồng sáng màu bạc, vàng lóng lánh xen lẫn nhau, chiếu xuống rừng cây, rải những mảnh sáng nhỏ khắp mặt đất. Lâu Tuấn Bình đang ở trên gò đất khô, đằng sau hàng rào chắn phía xa, ngồi một bên nhóm bếp củi để chuẩn bị nướng khoai. Anh lấy ra mấy củ khoai lang, trộn với bùn nhão rồi ném vào bếp lửa. Cô ở bên này kêu la, Lâm Đồng Chương và Lâu Tuấn Bình thỉnh thoảng cũng ừ à mấy câu, nếu không thì lờ đi, không thèm trả lời.
Mùa đông năm lớp mười ấy, một mình cô đi trượt băng, bị rơi xuống con kênh trong thành phố, nước lạnh thấu xương. Ông nội đã đi thăm chiến hữu ở tỉnh khác, cô phải đi một mình từ đầu này đến đầu kia thành phố mới về đến nhà, uống bát canh gừng rồi đi ngủ. Nửa đêm tỉnh dậy, không trong nhà không chỉ có mình cô, còn có Lâm Đồng Chương, anh cùng đám con ông cháu cha khác ở trong thành phố đang uống rượu nhung hươu...
Bóng đêm mờ ảo như khói sương che phủ ánh mắt, cô chỉ nghe thấy tiếng thở gấp, anh ở trên người cô, vùi đầu ngửi cổ và tóc cô. Toàn thân Hòa Lý Thanh đang sốt, gần như sắp ngất xỉu, cố dùng hết sức bình sinh để đẩy anh ra, cũng cố la hét thật lớn, nhưng chỉ có mấy tiếng ư ư phát ra từ cổ họng, đối với Lâm Đồng Chương, những âm thanh mơ hồ đó lại như những tiếng thầm thì...
Đã rất lâu rồi, cô mới nhớ lại đêm hôm đó, chẳng khác nào trải qua một đêm tăm tối cùng với đám rắn độc.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |