Truyện:Hãy Hôn Anh Đi - Chương 39

Hãy Hôn Anh Đi
Trọn bộ 50 chương
Chương 39
Sa sút
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)

Chuyển ngữ: @motquadao


Mùa đông ở phương Nam dường như ôn hòa hơn so với phương Bắc. Trong quá trình thay đổi trang phục từ từ sang những lớp áo ấm, Hứa Nghiên không để ý rằng đã bước sang tháng 12 lúc nào không hay.

Nơi này không có lò sưởi, chỉ có điều hòa nên Hứa Nghiên phải bật máy tạo ẩm suốt 24 giờ.

Thỉnh thoảng không biết là do học hành quá tập trung hay do không khí quá khô hanh mà mà cứ nửa đêm là cô lại chảy 𝖒á.𝐮 cam.

Cô không muốn Lâm Trạch lo lắng nhưng trong lòng cũng có chút bất an: "Nếu mà theo tình tiết như trong phim Hàn thì có phải em đang mắc bệnh nan y rồi không?"

Lâm Trạch bảo cô đi bệnh viện kiểm tra xem sao. Nhưng lúc thì cô nói sắp thi rồi không muốn phân tâm, lúc lại hỏi có nên mua bảo hiểm nhân thọ trước khi đi khám sức khỏe không.

Lâm Trạch vừa đến thành phố Đằng, còn đang làm quen với khí hậu vùng cao nguyên, tâm trạng cũng vì cơ thể chưa thích nghi mà có phần cáu kỉnh.

Anh khuyên Hứa Nghiên mãi không được, bèn tìm đến Ba Đóa, nhờ cô ấy đi cùng Hứa Nghiên đến bệnh viện khám.

Ai ngờ Ba Đóa lại xả một tràng: "Thôi đi, bệnh nan y ở đâu ra, là do con bé thức khuya nên bị nóng trong thôi! Cậu xem cậu đã mua cho cô ấy bao nhiêu đồ ăn vặt, hôm nay một gói hạt khô, ngày mai một hộp chocolate, thỉnh thoảng lại có yến sào, bào ngư, thuốc bổ... người khỏe mạnh cũng bị cậu cho ăn đến chảy 𝐦-á-𝖚 cam đấy!"

Lâm Trạch: "Ờm..."

Anh thừa nhận, trong hai tháng tập huấn vừa qua, mình đã có thêm một sở thích mới là mua hàng online cho Hứa Nghiên.

Vì Hứa Nghiên hiếm khi dùng tiền trong thẻ nên anh đành chủ động ra tay rồi vô tình phát hiện ra niềm vui của việc mua sắm trực tuyến. Mỗi tối trước khi ngủ, anh đều mua gì đó cho Hứa Nghiên, không chỉ đồ ăn mà còn cả quần áo, túi xách, mỹ phẩm.

Thậm chí anh còn mua cho Hứa Nghiên một chiếc xe cân bằng để cô đi lại khi không tiện lái xe.

Nhưng hiện tại Hứa Nghiên dạo này gần như chẳng ra khỏi nhà. Tình huống không lái xe mà vẫn phải ra ngoài thì chỉ có đi lấy hàng, mà tủ đựng đồ chỉ cách nhà cô hơn 300 mét...

Hứa Nghiên đã từng than vãn: "Em sắp có phao ở bụng rồi đây này!"

Lâm Trạch không thể chạm vào nhưng lại cảm thấy việc các loài động vật nhỏ tích trữ mỡ để chống lại cái lạnh của mùa đông cực kỳ dễ thương.

Anh bị Ba Đóa mắng cho một trận mà Hứa Nghiên còn nói đỡ cho cô ấy: "Anh chọc cô ấy làm gì, gần đây tình cảm của ẻm không thuận lợi, đang bức bối tìm chỗ xả đây."

Lâm Trạch vốn không quan tâm đến chuyện tình cảm của người khác lắm, nhưng cô đã nhắc đến rồi thì anh cũng thuận miệng hỏi một câu: "Cô ấy đang hẹn hò à?"

Hứa Nghiên: "Hình như là đang ở trạng thái "nơi tình yêu bắt đầu" chuyển sang trạng thái "nơi tình yêu kết thúc"."

Thật ra Hứa Nghiên cũng không rõ lắm. Cô chỉ biết có một lần Ba Đóa đi tham gia sự kiện, gặp một người đàn ông ở đó, sau đó về nhà tuyên bố với cô rằng mùa xuân của mình đã đến rồi.

Thời điểm ấy gió thu đang heo hắt, cô ấy mặc chiếc váy nhung đen, đi đôi giày cao gót đỏ, từng câu chữ tràn ngập sắc hồng †ìn_𝖍 á_𝖎.

Sau đó họ cùng nhau tham gia một chương trình thực tế trải nghiệm nào đó kéo dài mười ngày. Khi trở về, Ba Đóa nói cô ấy và anh chàng đó không còn hy vọng gì nữa. Tưởng rằng sẽ thu phục được anh ta bằng "chuyện giường chiếu", ai ngờ lại thất bại.

Vì vậy, Hứa Nghiên nghi ngờ có lẽ anh chàng đó "không được".

Mặc dù Ba Đóa từng nói đó là một "thiên tài biết tuốt", nhưng có vẻ lý thuyết "tri thức là sức mạnh" hình như không áp dụng được trên giường.

Ôi, Hứa Nghiên bắt đầu thấy nhớ anh bạn trai mạnh mẽ của mình rồi.

Ban đầu cô còn định đến thành phố Đằng xem Lâm Trạch thi đấu, nhưng vì quy định phòng dịch, trận đấu không mở cửa cho khán giả mà chỉ có thể xem trực tuyến.

Lần này đến lượt Lâm Trạch an ủi cô: "Còn nửa tháng nữa là đến kỳ thi rồi, em cứ ở nhà thôi nhé, đừng đi đâu cả."

Trước khi thi phải kiểm tra mã sức khỏe. Nếu mã "đỏ" thì sẽ bị "buộc rời khỏi trận đấu".

Hứa Nghiên gật đầu: "Thế nên em mới không dám đi bệnh viện, trong đó đủ loại người, nhỡ đâu dương tính thì coi như nửa năm học hành của em đổ sông đổ biển hết."

Lâm Trạch: "Ừ, đợi khi nào nghỉ phép anh đưa em đi."

Hứa Nghiên gọi video cho Lâm Trạch lúc đang ôn bài. Dạo gần đây, ngày nào cô cũng học đến mười hai giờ đêm.

Khi hai người đang trò chuyện, Ba Đóa tình cờ xuống tầng dưới lấy dưa chuột thái lát để đắp mặt. Nghe thấy cuộc đối thoại vô nghĩa mà sến sẩm của hai người, cô ấy đảo mắt: "Chân mày để làm cảnh à? Không tự mình đến bệnh viện được hay sao? Cứ phải người này đi cùng, người kia đi cùng?"

Hứa Nghiên nhìn Ba Đóa "✞à.ⓝ ⓢ.á.𝐭" dưa chuột đầy hung hãn, nhỏ giọng giải thích với Lâm Trạch: "Cô ấy không nhắm vào anh đâu. Bây giờ cô ấy mà thấy hai con chó đang т_𝒽â_ռ 〽️ậ_𝐭 trên đường cũng muốn xông lên đá cho một cái."

Lâm Trạch: "Vậy em nhắc cô ấy tiêm phòng dại trước đi."

Ba Đóa vung dao, cắt đầu đuôi dưa chuột rồi ném vào thùng rác, mắng một câu: "Dưa chuột thối."

Hứa Nghiên nhìn bạn thân, rồi nhìn bạn trai, nhanh chóng cúp video để ngăn hai người bắn đại bác cũng không tới này khẩu chiến từ xa.

Ba Đóa thái dưa chuột xong, đưa cho Hứa Nghiên một bát. Hứa Nghiên quyết định ăn luôn.

Ba Đóa: "..."

Hứa Nghiên vừa ăn vừa hỏi Ba Đóa: "Anh chàng đó tốt đến thế sao, làm cho chị Ba nhà chúng ta tương tư rồi."

Ba Đóa: "Tốt cái beep, ai thèm nhớ anh ta."

Hứa Nghiên: "Những chuyện khác tao không biết, nhưng tao nghĩ nếu mày thích thì cứ đi tìm người ta đi. Đừng vì mặt mũi hay gì đó mà tự làm khổ mình. Cảm xúc của mình mới là quan trọng nhất, mày quan tâm tới anh ta làm gì. Nếu anh ta không thích mày thì cần gì phải để ý xem anh ta nghĩ gì."

Ba Đóa đắp đầy dưa chuột lên mặt, liếc mắt nhìn Hứa Nghiên: "Không ngờ mày cũng thành chuyên gia tình yêu rồi cơ đấy."

Hứa Nghiên: "Đây là những lời trước đây mày nói với tao đấy."

Ba Đóa: "Quả không hổ là tao." Đọc Full Tại . vison

Hứa Nghiên đoán Ba Đóa là bác sĩ không tự bắt bệnh được cho bản thân. Quả nhiên, trong chuyện tình yêu, người trong cuộc lúc nào cũng rối như tơ vò.

Sau khi ăn xong bữa phụ lành mạnh, Hứa Nghiên làm thêm vài đề luyện thi rồi ôm chiếc gối ôm Tiểu Trạch và hai chiếc gối ôm quái vật mà Lâm Trạch tặng ngủ thiếp đi.

Trước khi ngủ, cô còn nhận được tin nhắn của Lâm Trạch: "Thay anh xin lỗi Ba Đóa nhé, lúc nãy anh nói hơi quá lời."

Cô không bảo Lâm Trạch tự xin lỗi. Cô hiểu anh không muốn nói chuyện nhiều với Ba Đóa để tránh gây hiểu lầm. Cô cũng biết gần đây tâm trạng anh thật sự không tốt.

Dù sao anh cũng đã tập huấn kín hơn năm tháng. Đây là lần tập huấn lâu nhất mà Lâm Trạch từng trải qua. Điều tệ nhất là không biết khi nào trạng thái này mới kết thúc.

Khí hậu cao nguyên tuy khiến cơ thể anh khó thích nghi nhưng trong lòng lại có chút phấn khích. Ít nhất thì cuộc sống đơn điệu của anh đã có sự thay đổi. Ít nhất thì anh đã thoát khỏi cuộc sống gò bó ba điểm một đường ở trung tâm huấn luyện.

Bây giờ anh rất cần được thi đấu để thức tỉnh bản thân.

"Relax, be yourself." (Thả lỏng đi, cứ là chính mình thôi. ) Diệp Tư thường nói với Lâm Trạch như vậy.

Từ khi anh ấy nhận thấy Lâm Trạch thường vô thức sắp xếp đi sắp xếp lại những chiếc găng tay của mình rồi vì không tìm được đúng đôi đúng cặp mà cau có, Diệp Tư đã đoán Lâm Trạch có thể mắc chứng ám ảnh ↪️ưỡռ_ɢ 𝒸h_ế nhẹ, một biểu hiện của chứng rối loạn lo âu.

Diệp Tư lớn hơn Lâm Trạch mười tuổi, cũng là một cầu thủ nhập tịch sinh ra và lớn lên ở Vancouver.

Lâm Trạch đã nghe danh Diệp Tư từ khi còn nhỏ. Anh ấy là  một cầu thủ khúc côn cầu nổi tiếng trong cộng đồng người Hoa.

Sau này họ trở thành đồng đội ở Bắc Thành, rồi lại cùng nhau đến trung tâm huấn luyện tập huấn và trở thành bạn cùng phòng.

Trên sân đấu, Diệp Tư là một đội trưởng rất chuyên nghiệp, anh ấy đưa ra nhiều hướng dẫn kỹ thuật cho các cầu thủ trong nước và giúp các cầu thủ trong nước phối hợp ăn ý hơn với các cầu thủ nhập tịch.

Trong cuộc sống, anh ấy lại là một người anh cả nhiệt tình và cởi mở, luôn động viên và kỳ vọng vô hạn vào những người trẻ tuổi ngoài đôi mươi này.

Lâm Trạch rất nể trọng Diệp Tư, cũng sẵn lòng trò chuyện cùng anh ấy.

Nhưng anh vẫn muốn nói chuyện với Hứa Nghiên hơn, dù đôi khi nội dung cuộc trò chuyện rất vô tri.

Chỉ cần thấy cô, mọi bực dọc trong anh đều tan biến. Dù Hứa Nghiên cảm thấy Lâm Trạch không còn điềm tĩnh như trước nhưng chưa bao giờ thấy anh ⓜấ.✞ ⓚ.ℹ️.ể.m 💲.οá.𝖙 hay nổi nóng. Cô chỉ nghĩ anh mệt mỏi vì việc tập luyện.

Tại Giải Vô địch Quốc gia, các vận động viên dự bị của đội tuyển quốc gia đều được phân về các đội tuyển cấp tỉnh. Lâm Trạch và Diệp Tư đều thuộc biên chế của đội tuyển Bắc Thành.

Đối với họ, những trận đấu như vậy không mang tính thử thách cao. Chiến thắng là điều nằm trong dự đoán.

Hứa Nghiên xem trực tuyến tất cả các trận đấu. Cô nghe bình luận viên nhắc đến việc phát triển bộ môn khúc côn cầu ở khu vực phía Nam, nói rằng đây là lần đầu tiên một giải đấu khúc côn cầu cấp quốc gia được tổ chức ở một khu vực phía nam sông Trường Giang.

Cô nói với Lâm Trạch: "Tiếc là bây giờ dịch bệnh nên bị hạn chế chứ không thì chắc sẽ có nhiều người tới xem thi đấu lắm. Sau này biết đâu còn có người đến đây check-in. Dù sao sân vận động cũng đã xây, mấy đứa nhỏ ở địa phương muốn chơi khúc côn cầu thì cũng có chỗ để học rồi."

Những lời này đã khiến Lâm Trạch nhớ lại điều Diệp Tư đã nói với anh.

Hôm đó, sau khi dễ dàng chiến thắng một trận đấu, anh không ăn mừng cùng đồng đội mà lại có chút thất vọng.

Anh hỏi Diệp Tư: "Chúng ta làm thế này có ý nghĩa gì không? Em bắt đầu nghi ngờ việc quay về tham dự Thế vận hội mùa đông là một sai lầm. Tham gia một trận đấu mà biết chắc sẽ thua, đó có phải là tinh thần thể thao không? Thua mười mấy, thậm chí mấy chục điểm, trình diễn một trận đấu tệ hại cho khán giả thế giới và Trung Quốc, đó chẳng phải là một sự ⓣr·𝒶 🌴·ấ·п với họ sao?"

Dịệp Tư nói với anh: "Tất nhiên là có ý nghĩa. Ít nhất là vì có đội tuyển Trung Quốc thi đấu thì sẽ có nhiều khán giả Trung Quốc hơn xem trận đấu này. Nếu sau này có một vận động viên khúc côn cầu Trung Quốc đứng trên bục giải thưởng cao nhất, khi được hỏi vì sao lại chơi bộ môn này, cậu ấy sẽ trả lời: "Bởi vì 20 năm trước, tôi đã xem đội tuyển Trung Quốc thi đấu". Lâm Trạch, đó chính là thành công của chúng ta."

Hứa Nghiên kể: "Nhóc nhà chị họ em bây giờ cũng đang học khúc côn cầu đấy. À, chị họ em còn là fan nhan sắc của anh nữa, haha!"

Rồi cô nói  thêm: "Lâm Trạch, anh thật sự rất tuyệt vời đó!"

Khi một người đang chật vật trong vực sâu tăm tối, đôi khi chỉ cần một tia sáng le lói cũng có thể giúp họ soi rọi phương hướng.

Lâm Trạch hỏi Hứa Nghiên: "Tết này em có về nhà không? Có thể dành cho anh một ngày được không?"

Hứa Nghiên: "Tất nhiên rồi! Anh muốn đi đâu chơi hả?"

Lâm Trạch: "Trên giường."

Mặt Hứa Nghiên đỏ bừng. Anh đang nói gì thế!

Lâm Trạch vẫn chưa dừng lại: "Anh muốn làm chuyện đó với em nguyên một ngày."

* Giải đấu ở thành phố Đằng kéo dài nửa tháng, cuối cùng đội Bắc Thành của Lâm Trạch đã giành chức vô địch. Sau đó họ trở về tập huấn ở đội tuyển quốc gia, tiếp tục rèn luyện thể lực trong khí hậu của vùng cao nguyên thành phố Đằng. Còn Hứa Nghiên cuối cùng cũng đã đến ngày thi cao học. Một tuần trước khi thi, ngày nào cô cũng đo thân nhiệt hai lần sáng tối, chú ý ăn uống vệ sinh an toàn, chỉ sợ viêm ruột gây sốt. Ba Đóa cũng đặc biệt chú ý đến việc nghỉ ngơi và tâm lý của cô. Nửa đêm đi vệ sinh cũng rón rén không dám bước mạnh. Hễ nghe thấy Hứa Nghiên than thở mình chẳng có chút tự tin nào cả là ngay lập tức gửi cho cô ảnh cá chép may mắn. Ngày thi, cô ấy còn đích thân đưa đón Hứa Nghiên đến điểm thi, dặn dò cô như một bà mẹ thực thụ rằng phải mang đầy đủ giấy tờ, phiếu dự thi và đồ dùng học tập, ... Lúc xếp hàng đăng ký vào phòng thi, Hứa Nghiên vẫn còn đang đoán xem những gương mặt non nớt xung quanh có phải đều là sinh viên năm cuối không. Suốt nửa năm ôn luyện, cô vẫn thường than thở rằng trí nhớ của mình sau khi đi làm đã sụt giảm nghiêm trọng. Trước đây, cứ đến gần ngày thi, cô chỉ cần học vẹt vài hôm là cũng có thể qua được, còn bây giờ dù có học kỹ đến đây thì hôm trước hôm sau lại quên sạch như não cá vàng. Đang lén lút quan sát xung quanh thì cô nghe thấy hai người rõ ràng là quen nhau ở hàng bên cạnh đang chào hỏi. Cô gái hỏi: "Cậu thi lần thứ tư rồi đúng không? Nghị lực thật đấy!" Chàng trai trả lời: "Tôi cũng không muốn thế đâu nhưng dạo trước bị ngất xỉu hai lần, tôi đến số 600 (*) khám thì bác sĩ nói đây là tâm bệnh rồi, không thi đậu thì không khỏi được." (*) Số 600 ý chỉ Trung tâm Sức khỏe Tâm thần trực thuộc Trường Y khoa Đại học Giao thông Thượng Hải, địa chỉ ở số 600 đường Wanping South, là bệnh viện hạng A duy nhất chuyên về tâm thần học tại Thượng Hải, Trung Quốc. Trâu bò thực sự. Hứa Nghiên thầm thán phục trong lòng, cảm thấy mình cũng không quá lạc đàn ở đây. Trước khi bật ⓒ𝒽-ế đ-ộ máy bay và nộp điện thoại, Hứa Nghiên nhận được tin nhắn của Lâm Trạch. Không biết bằng cách nào mà anh lại có cơ hội cầm điện thoại. Anh gửi cho Hứa Nghiên: "Cố lên, các nam sinh viên đang vẫy tay chào em đó." Hứa Nghiên sặc nước bọt. Nếu đây không phải là tin nhắn thoại và giọng anh quá đỗi quen thuộc thì cô đã nghi ngờ Ba Đóa lấy trộm điện thoại của anh rồi! Cô không có thời gian trả lời, bỏ điện thoại vào bì niêm phong và nộp cho giám thị. Sau buổi thi sáng, lúc nhận lại điện thoại, cô mới phát hiện ngay sau tin nhắn thoại đó, anh còn gửi thêm một câu khác: "Rồi em sẽ nhận ra, tất cả bọn họ đều không bằng Lâm Trạch của em." Đúng là vô liêm sỉ!

— — —

Hết chương 39


Chương (1-50)