Truyện:Hãy Hôn Anh Đi - Chương 21

Hãy Hôn Anh Đi
Trọn bộ 50 chương
Chương 21
Đánh nhau
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)

Chuyển ngữ: @motquadao


Tối hôm phát sóng tập giới thiệu của "Siêu Tân Binh Khúc Côn Cầu", các từ khóa liên quan đến chương trình chiếm một nửa trên bảng hot search. Chủ yếu vì trong dàn tân binh có quá nhiều ngôi sao nổi tiếng, công ty và fan hâm mộ của các nhà không bên nào chịu kém cạnh, thi nhau chi tiền đẩy độ hot.

Hứa Nghiên và Ba Đóa ngồi xem trên tivi ở phòng khách qua màn hình chiếu từ điện thoại. Mặc dù hiệu ứng giải trí của chương trình khá bình thường, không quá hài hước như gu của hai cô nàng, nhưng vì có "người quen" tham gia nên mức độ quan tâm cũng tăng vọt.

Hứa Nghiên còn nhắn tin cho Lâm Trạch lúc chương trình vừa bắt đầu, hỏi anh có đang xem không. Anh trả lời là mình đang luyện tập, lát nữa sẽ xem sau. Kết quả lát sau anh lại bảo chương trình dài quá, "anh không có thời gian xem".

Hứa Nghiên dạy anh cách chỉ xem các đoạn CUT riêng, cuối cùng trong quá trình dạy mới phát hiện ra mười bảy tuyển thủ ai cũng có đoạn CUT riêng, chỉ có mỗi Lâm Trạch là không.

Hứa Nghiên: "Để em làm cho anh, khi nào xong em sẽ gửi."

Lâm Trạch: "Em rảnh lắm hả?"

Người khác nói câu này là đang chửi, nhưng Lâm Trạch nói thì chỉ đơn thuần là đang thắc mắc.

Mà đúng là Hứa Nghiên rảnh thật. Công ty thấy cô cứ bình chân như vại, cuối cùng cũng chịu chủ động thương lượng chuyện bồi thường nghỉ việc. Hiện tại cô vẫn chưa tìm được việc mới, đang tính nghỉ ngơi một hai tháng, dù sao có tiền bồi thường rồi, tạm thời cũng không đến nỗi thiếu tiền.

Lâm Trạch cực kỳ ghen tị: "Lâu lắm rồi anh chưa được gap. Em chia sẻ phần hạnh phúc này với anh đi."

Dạo này anh nói chuyện ngày càng lưu loát, cả cách dùng từ cũng phong phú hơn. Nếu Hứa Nghiên không biết rõ gốc gác của anh thì có còn tưởng anh cố tình nói chuyện sáo rỗng để "giả vờ văn nghệ".

Thời lượng lên hình của Lâm Trạch trong tập giới thiệu cũng không nhiều, chủ yếu chỉ giới thiệu profile của anh, sau đó để anh giải thích luật chơi khúc côn cầu cho các tân binh.

Thời gian còn lại được dành để nói về quá trình tập kết của mỗi tân binh, kinh nghiệm chơi thể thao của họ, và lần này họ đã nỗ lực như thế nào để chơi khúc côn cầu trên băng. Thỉnh thoảng, Lâm Trạch sẽ xuất hiện làm nền ở khung hình của người khác.

Hứa Nghiên hiểu vì sao một "người ngoài giới" như Lâm Trạch lại không được lên hình nhiều. Dù sao anh cũng không mang lại giá trị thương mại hay độ thảo luận gì.

Nhưng Ba Đóa thì cực kỳ bất mãn với mắt nhìn của tổ hậu kỳ: "Mắt mấy người trong tổ hậu kỳ bị mù à? Đứng chung một khung hình với Vu Khoa Lực rõ ràng là em trai tao đẹp trai hơn nhiều, thế mà còn tâng bốc nhan sắc của cậu ta?"

Hứa Nghiên: "Có lẽ là makeup đậm hơn."

Ba Đóa: "Đây là thi đấu chứ có phải thi hoa hậu đâu, cạn lời luôn..."

Hứa Nghiên biết rõ ngoại hình ngoài đời của Lâm Trạch, anh ghi hình mà chẳng hề trang điểm, chỉ vuốt tóc qua loa một chút, không thể so được với dàn tân binh đã trang điểm kỹ lưỡng trước khi lên hình.

Cô nói với Ba Đóa: "Biết sao được, người ta sống nhờ nhan sắc, mộc quá là mất fan liền."

Ba Đóa xấu xa hiến kế cho ekip chương trình: "Hay gợi ý cho chương trình quay thêm phần hậu trước lúc tẩy trang đi, đảm bảo rating tăng vọt!"

Tập giới thiệu không có cao trào gì cả, chỉ bình bình trôi qua. Dưới các bài đăng quảng bá là hàng loạt comment từ các fan các nhà, tất cả đều đang hóng tập chính thức tuần sau.

Không ngờ trước khi tập chính thức lên sóng, Lâm Trạch lại tự nhiên "nổi tiếng".

Bắt đầu là từ một fan hâm mộ của bộ môn khúc côn cầu đăng tải một bài viết giới thiệu về các huấn luyện viên được mời tới chương trình, trong đó có cả Lâm Trạch. Từ các giải thưởng, thành tích đến cả video thi đấu đều được liệt kê đủ cả.

Thành tích của đội tuyển nữ khúc côn cầu Trung Quốc tốt hơn đội tuyển nam rất nhiều, huấn luyện viên chính Trương Mẫn từng cùng đồng đội giành hạng tư trong Thế vận hội mùa đông.

Còn Lâm Trạch thì nổi bật với các thành tích xuất sắc của mình tại giải đấu NHL.

Ban đầu bài viết không được chú ý mấy, nhưng rồi đột nhiên được một blogger có sức ảnh hưởng chia sẻ lại: "Tôi từng xem anh chàng này thi đấu ở Canada rồi, chơi hay không thì tôi không biết, nhưng đánh nhau thì đỉnh lắm."

Không lâu sau, blogger này cũng đăng tải một đoạn video mà anh ta quay lại được trên sân. Trong video, các tuyển thủ mặc đồng phục trắng và các tuyển thủ mặc đồng phục màu xanh đang xúm lại một chỗ vung gậy vào nhau, trông như sắp xảy ra xô xát.

Lúc này, một cầu thủ đội trắng khiêu khích bên đội xanh điều gì đó, rồi hai người đứng giữa bỗng ném gậy xuống, bắt đầu c** đ* bảo hộ và mũ bảo hiểm.

Tuyển thủ bên đội xanh chính là Lâm Trạch.

Hai bên nhanh chóng lao vào đấm đá, Lâm Trạch ra đòn nhanh hơn, đấm thẳng vào mũi đối thủ da trắng. Người quay video lập tức zoom lên, chất lượng hình ảnh hơi mờ nhưng vẫn thấy rõ gương mặt của đối thủ dính đầy 〽️●á●ⓤ.

Lâm Trạch cũng bị đánh trúng vài cú, nhưng phần lớn anh đều né được. Cuối cùng anh khóa tay đối phương, vật ngã xuống nền băng.

Lúc này trọng tài mới lững thững bước tới, tuyên bố cả hai "bị nhốt" 2 phút.

Trong khung hình, Lâm Trạch ngồi trong khu vực phạt, vừa mặc lại đồ bảo hộ, vừa dùng mu bàn tay lau mũi. Hình như anh cũng bị thương nhẹ.

Có khán giả trong sân hô lên tên anh, anh quay đầu lại, đúng lúc nhìn thẳng vào camera của blogger đang quay, nở một nụ cười trước ống kính.

Chính đoạn video ẩu đả này đã đẩy chủ đề "Được phép đánh nhau trong thi đấu khúc côn cầu" lên hot search.

Tài khoản mạng xã hội mà Lâm Trạch lập ra chỉ để phục vụ chương trình, đến giờ mới có đúng một bài chia sẻ về tập giới thiệu.

Hiện tại, tài khoản này thu hút được một lượng lớn cư dân mạng lẫn fan hâm mộ tràn vào bình luận đủ các thể loại meme. Trong số đo, top comment chính lá: "Anh ơi đừng đánh nhau, đánh em đây nè!"

Một bình luận khác cũng được rất nhiều like: "Cho mày lên TV thật bẽ mặt?"

Hứa Nghiên dùng tài khoản phụ mới lập để đọc comment, đoán chắc Lâm Trạch không có thời gian đọc mấy cái này nên cô đã chụp màn hình mấy bình luận cợt nhả nhất gửi qua cho anh: "Cười ⓒ*𝖍ế*т mất."

Lâm Trạch lúc ấy đang luyện tập, trong lúc nghỉ giữa giờ còn bị ekip chương trình chạy tới phỏng vấn bù. Anh nghiêm túc giải thích về quy chế "cho phép" đánh nhau trong giải đấu thương mại: "Đánh nhau tất nhiên là phạm luật! Đánh nhau là không đúng, mọi người không được đánh nhau nhé ~"

Anh quay phim: ... Cậu mau giải thích cho bản thân vài câu đi!

Sau khi được hướng dẫn thêm, Lâm Trạch mới nói tiếp: "Hành vi ẩu đả tuyệt đối bị nghiêm cấm tại Thế vận hội Mùa đông, nhưng đối với giải NHL thì linh hoạt hơn một chút. Nếu hai bên tự thương lượng đồng ý đánh tay đôi thì được, miễn là không đánh hội đồng, không dùng gậy đánh bóng hoặc giày trượt bằng mà chỉ được dùng nắm đấm. Bất kể đánh thắng hay đánh thua thì cả hai bên đều bị phạt."

Sau khi ghi hình xong anh trở về ký túc xá. Cầm điện thoại lên, anh thấy Hứa Nghiên gửi cho mình rất nhiều tin nhắn. Tin cuối cùng là sticker một con mèo lớn cõng một con mèo con, đang đan mỳ ăn liền bằng kim và que đan: "Tên đáng ghét kia, anh ăn nên làm ra rồi nên không thèm trả lời tin nhắn, để mẹ con tui ở nhà đan mỳ sống qua ngày đúng không!"

Anh phì cười, gửi yêu cầu video call. Hứa Nghiên từ chối ngay. Cô gửi cho anh một tin nhắn thoại: "Đợi chút! Em đang tắm!"

Mười phút sau, cô xuất hiện trong một bộ đồ ngủ đen, đội mũ tắm màu hồng: "Anh mới tan làm hả? Em chuẩn bị đi ngủ rồi đó!"

Lâm Trạch kể lại cho cô nghe cả ngày hôm nay mình làm những gì gì.

Trước máy quay anh còn chẳng nghĩ đến việc tự giải thích cho hành động của mình. Nhưng trước mặt bạn gái anh lại rất muốn giữ hình tượng: "Bình thường thi đấu anh không đánh nhau đâu, chỉ lần đó là huấn luyện viên bảo anh phải làm vậy để tăng tinh thần 🌜𝐡*i*ế*𝖓 đ*ấ*υ."

Hứa Nghiên: "Thật á? Em thấy anh ra đòn dứt khoát lắm. Không nói không rằng, chơi thì thấm mà đấm thì đau."

Cô vừa nói vừa giơ tay múa một quyền minh họa.

Lâm Trạch lắc đầu: "Cả hai bên phải đồng ý mới được phép đánh nhau. Cậu ta khiêu khích anh trước, anh đồng ý đánh thì cậu ta mới được động tay động chân. Nghe có vẻ bạo lực, nhưng là kiểu bạo lực có lý lẽ."

Hứa Nghiên: "Vậy nên nếu anh muốn đánh em thì phải được em đồng ý trước."

Lâm Trạch: "... Anh sẽ không đánh em."

Hứa Nghiên cố tình khiêu khích anh: "Lỡ đâu em yêu cầu thì sao?"

Lâm Trạch tin là cô đang thử xem xem anh có xu hướng bạo lực hay không, anh cực kỳ kiên định trả lời: "Anh không đánh em. Anh yêu em."

Không ngờ rằng lần đầu nghe thấy bạn trai nói "anh yêu em" lại là trong tình huống này.

Hứa Nghiên vẫn tiếp tục trêu anh: "Hồi nhỏ ở chỗ em có câu này: "Đánh là thương, mắng là yêu, yêu chưa đủ thì lấy chân đá.""

Lâm Trạch cau mày: "Không, yêu là không được gây ra bất kỳ tổn thương nào cho người mình yêu. Nếu không thì sẽ không phải là yêu nữa. Anh sẽ không đánh em."

Thật ra Hứa Nghiên cực kỳ tin tưởng vào thái độ kiên quyết không dùng bạo lực của Lâm Trạch. Nhưng trêu anh thế này khiến cô thấy như đang túm sau cổ một chú mèo con rồi nhìn nó bất lực giương móng vuốt ra. Cô thấy mình hư quá rồi, cứ được nước lấn tới chòng ghẹo anh mãi thôi.

Cuối cùng, Lâm Trạch khoanh tay nói với cô: "Hứa Nghiên, anh sắp giận rồi đấy."

Hứa Nghiên: "Giận rồi thì không yêu em nữa hả?"

Lâm Trạch: "Ừ, mấy phút giận là không yêu em."

Hứa Nghiên không biết xấu hổ đáp lại: "Vậy thì mấy phút nữa anh gọi lại em nhé."

Nói xong, cô đánh đòn phủ đầu, tắt video trước.

Vài phút sau, Lâm Trạch gọi lại. Khung cảnh sau lưng anh đã thay đổi, không còn ở trong phòng nữa mà là trên cầu thang ngoài ký túc.

Hứa Nghiên: "Anh hết giận rồi hả? Sao lại chạy ra ngoài thế?"

Lâm Trạch: "Hết rồi. Bạn cùng phòng anh vừa quay về."

Thực ra bạn cùng phòng của anh vẫn ở trong ký túc xá, chỉ là lúc nãy đi tắm. Anh ấy tắm xong nghe được mấy câu hai người trò chuyện với nhau liền trêu anh là "viêm phế quản".

Dù Lâm Trạch không hiểu nghĩa chính xác, nhưng anh vẫn biết là đang bị trêu nên ôm điện thoại và tai nghe ra ngoài cầu thang ngồi.

Ở đây yên tĩnh hơn.

Đêm khuya sương xuống, Hứa Nghiên sợ anh ngồi ngoài sẽ bị cảm lạnh, giục anh: "Em không có chuyện gì đâu, anh mau về phòng nghỉ ngơi đi."

Lâm Trạch: "Không, anh muốn nói rõ chuyện này. Em không tin anh."

Hứa Nghiên: "Em tin mà tin mà, em chỉ đùa anh thôi."

Nhưng Lâm Trạch vẫn nhất quyết muốn cô nói ra hết những nghi vấn trong lòng. Để anh an lòng, Hứa Nghiên cố nghĩ ra một câu hỏi: "Lúc đó người ta khiêu khích anh kiểu gì vậy?"

Chuyện xảy ra đã khá lâu rồi, Lâm Trạch phải cố nhớ lại: "Cậu ta bảo anh chưa cai sữa, mau về nhà b* sữa mẹ đi."

Hứa Nghiên trầm mặc.

Cô cảm thấy điều tổn thương hơn cả chuyện chưa cai sữa là việc Lâm Trạch về nhà rồi không tìm thấy mẹ đâu nữa.

Phụ nữ lúc nào cũng dễ nảy sinh lòng thương cảm. Hứa Nghiên hoàn toàn quên mất người vừa rồi trêu chọc anh cũng là mình, giờ cô chỉ muốn ôm anh thật chặt và nói "chị thương" để anh bớt đau buồn.

Cuối cùng họ dừng đề tài này lại, Lâm Trạch hỏi cô xem chuyện nghỉ việc có thuận lợi hay không

Hứa Nghiên: "Em còn hai tiết nữa, dạy xong là xong."

Lâm Trạch bắt đầu lên kế hoạch: "Câu lạc bộ của bọn anh sẽ được nghỉ hai tuần, trừ đi năm ngày quay hình, thời gian còn lại chúng mình có thể đi du lịch hoặc là ở đây chơi, kệ đi, ở bên em là được."

Hứa Nghiên hoan hô một tiếng: "Vậy chúng mình trồng rau trước đi, mấy hôm trước em tới ngó qua vườn hoa, ôi, tàn tạ hết rồi."

Lâm Trạch cười: "Ok, em có thể thử vừa tưới nước vừa ca hát nhảy múa xem sao, biết đâu chúng hồi sinh thật."

Hứa Nghiên nhớ lại chuyện xấu hổ lần trước, làm động tác lấy tay làm dao khứa cổ mình ra hiệu cho anh im miệng.

Cuộc sống "yêu qua mạng" bỗng tràn đầy hy vọng nhờ kỳ nghỉ sắp tới của Lâm Trạch.

Hôm Hứa Nghiên đến công ty ký giấy nghỉ việc cũng là ngày Lâm Trạch được nghỉ để quay hình cho chương trình.

Bình thường lúc anh huấn luyện, Hứa Nghiên sẽ không làm phiền anh. Nhưng cô nghĩ hôm nay là một ngày đặc biệt nên đã mua một món quà, định bụng buổi chiều sẽ ghé qua khách sạn nơi anh đang ghi hình thăm anh.

Món quà được cô dày công chọn lựa là một bình sữa nhỏ. Cô rất mong chờ phản ứng của anh khi nhìn thấy sự khiêu khích quen thuộc này.

Dù sao thì anh cũng đã nói chắc chắn sẽ không đánh cô.

— — —

Hết chương 21


Chương (1-50)