Thăm Gia Ân
← Ch.068 | Ch.070 → |
-Reng... Reng... _Tiếng chuông báo hiệu giờ ra về. Gia Hân sắp xếp sách vở vào cặp. Chiều nay cô sẽ đến bệnh viện thăm Gia Ân.
-Gia Hân chiều nay mày có đến bệnh viện không?_Hương Mai tác phong đã nhanh gọn hơn, đến gần bàn Gia Hân hỏi.
-Có!_Gia Hân gật đầu.
-Vậy cho tao đi chung đi có được không? Tao cũng muốn thăm con bé_Hương Mai ra vẻ cầu khẩn
-Đương nhiên là được. Nhưng mà con bé vẫn còn giận tao_Gia Hân nói tới đây thì vẻ mặt buồn hiu.
-Thì để tao giải hòa cho_Hương Mai vui vẻ hẳn lên.
-Ừ thì đi_Gia Hân cũng đồng ý, nắm tay Hương Mai ra về.
Hoàng Huy xốc balo lên vai, lẳng lặng nhìn theo bóng người con gái mới khuất sau cánh cửa. Cảm giác bị xem như không tồn tại thật tồi tệ. Quan trọng hơn là vết thương đau âm ỉ trong tim anh. Đến khi nào thì cô mới tha lỗi cho anh? Không lẽ anh xin lỗi cô như vậy còn chưa được? Anh phải làm thế nào đây? Phải làm sao? Anh chưa một lần mắc vào chuyện rối ren như vậy. Anh không biết phải làm gì thì cô mới quay lại với anh. Anh chỉ có thể đứng từ xa dõi theo cô...
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
-Gia Ân thích hoa gì vậy?_Hương Mai trong shop hoa gặng hỏi Gia Hân.
-Con bé thích hoa cẩm chướng_Gia Hân nhìn vào một loạt những bông hoa đủ loại, đủ màu sắc đến không dời mắt được vì chúng quá đẹp.
-Chị ơi lấy cho em hoa cẩm chướng bỏ vào một giỏ xốp nha. _Hương Mai dặn dò người bán hoa.
-Sao không để trong bó? Như vậy sẽ lịch sự mà đẹp hơn đó em_Người bán hàng khuyên
-Phòng bệnh rất chật hẹp lại không có chỗ để hoa đâu chị, tốt nhất là để được ở cửa sổ cho tiện ngắm cũng không vướng víu mấy dụng cụ y tế_Hương Mai giải thích.
-Em thật chu đáo!_Chị bán hoa cười lấy lòng sau đó nhận tiền.
-Ngắm đủ chưa cô nương? Thích thì khi về tui mua cho một chậu để chăm sóc_Hương Mai nhìn Gia Hân trêu đùa.
-Thôi không cần, mình đi thôi_Gia Hân lắc đầu, xoay người ra khỏi shop hoa cùng Hương Mai.
Trong phòng bệnh của Gia Ân:
-Gia Hân con có thấy mệt lắm không? Muốn ăn trái cây không mẹ gọt_Mẹ Gia Ân đầy ân cần dịu dàng với cô.
-Dạ thôi. Con cũng cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi_Gia Ân vội lắc đầu. Cũng không muốn mẹ phải bận rộn vì mình nữa. Mẹ đã chăm sóc cô, luôn bên cô từ sáng tới giờ rồi.
-Vậy khi nào muốn ăn thì nói mẹ, mẹ gọt cho_Mẹ Gia Ân mỉm cười, có chút chua xót nhìn gương mặt xanh xao của con gái bà.
-Dạ_Gia Ân gật đầu.
-Gia Ân à con có nhớ lúc bị tai nạn thì xe nào đâm con không? Có nhớ chủ xe mặt như thế nào hay biển số xe không?_Mẹ Gia Ân hỏi. Hồi sáng khi cô tỉnh bà đã hỏi nhưng cô chỉ trả lời là cô qua đường không cẩn thận nên bị xe ô tô đâm. Bà có chút nghi ngờ sao con gái bà là người luôn cẩn thận mà lại bị tai nạn với một lí do như vậy. Và dường như con gái có ý tránh né những câu hỏi của bà
-Con không nhớ ạ_Gia Ân vẻ mặt thoáng buồn.
-Thôi con cứ nghỉ đi, mẹ ra ngoài mua chút đồ_Mẹ cô nói rồi ra khỏi phòng. Giờ căn phòng hoàn toàn chìm vào yên ắng nhưng cô lại lên tiếng phá vỡ nó:
-Hai chị định ở đó đến bao giờ?
Từ sau cánh cửa hai cô gái kia gượng cười cùng nhau bước vào phòng.
-Gia Ân chị có mua hoa đến tặng em, mong em mau khỏi bệnh_Hương Mai nở một nụ cười, nhẹ nhàng đưa đến cạnh cửa sổ cho Gia Ân sẽ nhìn thấy.
-Cảm ơn chị, hoa rất đẹp!_Gia Ân mỉm cười nhìn giỏ hoa cẩm chướng mà cô thích.
-Em thích thì tốt rồi_Hương Mai nhận thấy sự vui vẻ của cô thì lòng cũng bớt lo lắng.
-Chị cùng chị Hân mới đi học về sao?_Gia Ân nhìn thấy cả hai đều vẫn mặc đồng phục.
-Ukm... _Hương Mai khẽ gật đầu, nhẹ nhàng kéo ghế đến ngồi cạnh giường bệnh của Gia Ân như sợ sẽ ảnh hưởng đến cô.
-Chị Hân sao chị không nói gì đi? Sao im lặng quá vậy?_Gia Ân nhìn Gia Hân đầy khó hiểu. Từ lúc mới vào đến giờ Gia Hân không dám đối mặt với cô, chỉ biết cúi mặt xuống không nói gì. Khi nghe Gia Ân nói vậy thì lại nhìn Gia Hân lại nhìn Gia Ân đầy thắc mắc:"Con bé tha thứ cho mình rồi sao? Nó hết giận mình rồi? Hay là vì có Hương Mai ở đây nên nó mới..."_Nghĩ tới đây thì lòng Gia Hân trùng xuống. Như hiểu được ý nghĩ của Gia Hân, Hương Mai vội lên tiếng:
-Chuyện hai chị em giận nhau chị biết rồi, em cũng không cần giấu diếm nữa
Gia Ân nghe tới đây thì im bặt cũng không biết phải nói sao.
-Gia Ân cho chị xin lỗi em có được không? Chị biết mình rất tệ_Gia Hân ánh mắt thành thật nhìn về phía Gia Ân, trong lòng đầy áy náy
-Đúng đó Gia Ân, Gia Hân nó không hề biết việc Hoàng Huy chưa chia tay với em. _Hương Mai thêm vào.
-Hu hu... _Đột nhiên Gia Ân khóc lớn, dường như cô kìm nén quá đủ rồi.
-Em sao vậy? Thấy khó chịu ở đâu sao?_Gia Hân kinh ngạc cùng lo lắng nhìn Gia Ân
-Mau gọi bác sĩ!_Hương Mai cũng hốt hoảng không kém
-Ờ... _Gia Hân máy móc định làm theo còn chưa ra khỏi cửa thì sững người vì câu nói của Gia Ân:
-Không phải! Chị đừng đi. Em xin lỗi...
-Em... Em... tha lỗi cho chị rồi sao?_Gia Hân xoay người kinh ngạc nhìn Gia Ân, lắp bắp không nói thành lời
Gia Ân khẽ gật đầu, nước mắt giàn dụa:
-Là em có lỗi. Em ngu ngốc không biết anh ta bắt cá hai tay, lừa gạt chúng ta, làm ảnh hưởng đến tình cảm hai chị em mình. Thật ra mấy ngày nay không nói chuyện với chị em đã rất khó chịu... Em...
Gia Hân vội chạy đến ôm chầm lấy Gia Ân:
-Ngốc, đừng khóc nữa! là chị có lỗi với em trước, chị không nên mù quáng tin tưởng vào tình yêu này... _Gia Hân cũng ngẹn ngào vuốt nhẹ sóng lưng của em gái cô_Từ nay chúng ta đừng vì những thứ đó mà ảnh hưởng đến tình cảm chị em có được không?
Gia Ân ra sức gật đầu, nước mắt chảy ướt đẫm một vai áo của Gia Hân. Hương Mai nhìn thấy cảnh này cũng vui mừng cho hai chị em họ. Từ nay họ lại vui vẻ cùng nhau rồi.
... Chị em dù có giận dỗi, hay cãi nhau và cảm thấy căm ghét nhau đi chăng nữa thì cũng sẽ làm lành được vì tình cảm chị em được xây dựng suốt một quãng thời gian dài, gắn bó thận thiết với tuổi thơ của ta. Vậy nên đừng vì một phút đố kị, ghanh ghét mà đánh mất cả một khoảng thời gian dài đẹp và vô giá đó...
← Ch. 068 | Ch. 070 → |