Bất an
← Ch.049 | Ch.051 → |
Gia Hân về nhà thì đã là tầm 6h, đột nhiên nhìn thấy Hoàng Huy cô ngạc nhiên gọi tên anh:"Hoàng Huy?"
Hoàng Huy bước đến gần Gia Hân, tay nhẹ nhàng vuốt mấy lọn tóc hơi rối của cô.
-Em đã đi đâu vậy, có biết là làm anh lo lắng lắm không?_Hoàng Huy nhìn Gia Hân đầy lo lắng.
-Em đã tới nhà Thiên Long, cậu ta bị ốm... _Gia Hân rất thành thật.
-Cảm ơn vì đã nói cho anh biết sự thật_Hoàng Huy nhìn Gia Hân ánh mắt chứa một tia buồn.
-Hoàng Huy anh sao vậy?_Gia Hân cảm thấy anh rất lạ.
-Gia Hân anh thật sự cảm thấy rất bất an. Anh rất sợ... _Hoàng Huy cũng không muốn che dấu những điều trong lòng, ôm cô vào lòng.
-Anh sợ điều gì?_Gia Hân ngạc nhiên hỏi.
-Anh sợ sẽ mất em... Sợ em sẽ bị Thiên Long cướp mất_Hoàng Huy gắt gao ôm chặt Gia Hân hơn.
-Anh ngốc thật! Em đối với anh ta chỉ là osin với chủ thôi_Gia Hân cười. Anh thật sự đã lo xa rồi.
-Sao lại như vậy?_Hoàng Huy buông Gia Hân ra nhìn Gia Hân khó hiểu.
-Là em chưa kể cho anh nghe về chuyện anh ta giúp em sau đó bắt em làm osin cho anh ta một năm_Gia Hân giải thích.
-Sao lại không nói sớm cho anh biết? Từ nay có việc gì không được giấu anh phải nói hết sự thật nha_ đôi mắt đen sâu thẳm của Hoàng Huy nhìn thẳng vào Gia Hân. Gia Hân cô không hề ngần ngại gật đầu:"Ukm. Anh cũng vậy nhé" Hoàng Huy chần chừ một lúc rồi cũng gật đầu. Có vài điều anh đã dấu cô nhưng không lâu nữa đâu, anh sẽ nói cho biết tất cả.
-Anh đã cảm thấy rất bất an sao?_Gia Hân hỏi lại
-Ukm_Hoàng Huy
-Nếu vậy mai chúng ta hẹn hò nhé_Gia Hân đề nghị.
-Em nói thật sao?_Hoàng Huy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nắm chặt lấy tay Gia Hân.
-Ukm đương nhiên là thật. Mai là chủ nhật được nghỉ chúng ta sẽ đi xem phim đi ăn kem và cùng nhau đi dạo. Có được không?_Gia Hân nhìn Hoàng Huy mong chờ.
-Được... Được_Hoàng Huy gật đầu lia lịa như một đứa con nít khiến Gia Hân bật cười:
-Này anh định cứ đứng ở đây mãi sao?
-Ừ, anh sẽ về, em vào nhà đi_Hoàng Huy
-Ukm_Gia Hân quay người vào nhà chợt Hoàng Huy lại kéo tay cô lại
-Huh?_Gia Hân còn đang ngạc nhiên thì Hoàng Huy đã đặt một nụ hôn nhẹ trên trán cô thể hiện sự yêu thương của anh dành cho cô. Gia Hân hai má hơi đỏ nhưng rất nhanh sau đó kiễng chân lên hôn nhẹ lên má anh:"Em rất mong chờ ngày mai"
-Anh cũng vậy_Hoàng Huy nở nụ cười sau đó nhìn Gia Hân bước vào nhà anh mới quay người bước đi.
Gia Hân vừa mở cửa bước vào nhà đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc: Gia Ân đang tươi cười với cô, tay xới cơm cho ba mẹ cô. Ba mẹ cô đã đi du lịch về.
-Chị hai à vào đây ăn cơm đi, hôm nay ba mẹ đi dụ lịch mang về rất nhiều quà cho chị đó _Gia Ân kéo Gia Hân đang đứng im như một bức tượng vào bàn ăn và ấn cô ngồi xuống ghế.
-Gia Hân đi học về có mệt lắm không?_Mẹ cô quan tâm hỏi.
-Dạ con không mệt_Gia Hân mỉm cười nhìn mẹ. Thật ra chuyện này là thế nào? Sao Gia Ân lại vui vẻ với cô như vậy? Chằng phải hôm qua con bé giận cô lắm sao?
-Gia Hân sao con không ăn đi_Ba cô nhắc nhở khi thấy Gia Hân cứ ngồi im lặng.
-À... Dạ... Con mời ba mẹ ăn cơm_Gia Hân vội mời ba mẹ cô ăn cơm rồi gắp thức ăn vào chén ba mẹ.
Sau bữa cơm tối:
Gia Hân lên phòng nhìn thấy Gia Ân thì vội nói:"Gia Ân em sao lại..." Còn chưa nói hết câu thì đã bị Gia Ân cắt ngang:
-Chị đừng tưởng tôi đã bỏ qua cho chị, trước mặt ba mẹ tôi không muốn để họ thấy tôi và chị cãi nhau. _Sau đó không đợi Gia Hân nói gì cô đã bước vào phòng khóa cửa lại.
-Đến khi nào thì em mới có thể chấp nhận chuyện này đây_Gia Hân đau khổ nhìn vào cánh cửa hi vọng một ngày nào đó cô và Gia Ân sẽ trở lại như trước là chị em của nhau.
← Ch. 049 | Ch. 051 → |