Càng Cảm Thấy Áy Náy
← Ch.074 | Ch.076 → |
Ông Lăng Tự thấy vợ mình phiền lòng mà lại nhịn không nói ra thì trong lòng đã có quyết định của mình.
Trước khi con trai Lăng Diệu lớn lên, ông trải qua biết bao phong ba bão táp, chỉ có điều dạo gần đây thấy con dâu xem phim Hàn Quốc ông mới kiềm chế lại tính khí của mình, học tập khí chất điềm đạm của các oppa trong phim Hàn.
Bị ông Lê nịnh bợ như vậy, ông thực sự không thể giá vờ được nữa.
Ông Lê còn đến tìm ông lôi kéo làm quen, ông lập tức thay đổi sắc mặt, nói Lê Hân Dư cần được nghỉ ngơi, kêu ông thời gian tới không cần tới thăm bệnh nữa.
Ông Lê mặt trắng bệch, biết rằng đó là lệnh cấm khách, ông chỉ còn cách ngoan ngoãn mà nghe theo.
Bà Hách Ánh vỗ tay, tức giận ngồi xuống ghế bên cạnh ông: "Làm tốt lắm, sớm đã thấy ông ta không thuận mắt rồi, không hiểu loại người như vậy sao có thể làm bố được chứ.
Hân Dư bị thương không buồn nhìn lấy một cái, chỉ biết lấy con cái làm cầu ván để tiếp cận nhà họ Lăng.
Mắt đàn ông nhà chúng ta đâu có mù!" "Bà tức cái gì, trước đây Lê Khải Thiên lợi dụng ảnh con trai chúng ta và con gái họ trên giường để uy hiếp chúng ta, nói không kết hôn sẽ làm to chuyện này lên, bà vẫn chưa rõ ông ta là người như thế nào ư?" Ông Lăng Tự đã đến tuổi trung niên nhưng phong độ vẫn còn.
Dung mạo điển trai và tính cách trầm tĩnh của Lăng Diệu đều được di truyền lại từ cha mình: "Tôi nghĩ bà đồng ý chuyện hôn sự này nên đã chuẩn bị đón nhận những chuyện rắc rối này." "Tôi chẳng phải là vì thương con bé Hân Dư sao?" Vừa nghĩ tới chuyện năm ấy, bà Hách Ánh không kiềm chế được liên tưởng tới bản thân mình, uất ức chỉ muốn khóc.
Bà không muốn để một đứa trẻ tốt như Lê Hân Dư đi vào vết xe đổ của mình.
Năm ấy bà cũng bị chính mẹ kế của mình bán đứng, có điều bà may mắn tìm được một người chồng yêu thương mình.
"Được rồi, đừng khóc nữa, lát nữa bị người hầu nhìn thấy thì thành ra cái gì." Ông Lăng Tự nhẹ nhàng lau nước mắt cho bà.
"Ông không cần tôi nữa rồi." "Tôi nào dám không cần bà, tổ tông của tôi ơi! Tôi sợ bà bị kẻ dưới nhìn thấy rồi lại chế bai mình mất mặt" Chuyện này cũng không phải lần đầu.
Bà Hách Ánh đấm nhẹ chồng mình, bực tức rời đi: "Tôi đi xem Hân Dư thế nào rồi, nó có người cha như vậy chắc chắn thất vọng hơn ai hết."
Lê Hân Dư biết ý đồ của cha mình, càng rõ lòng tham vô đáy của ông.
Điều này khiến cô mỗi lần đối mặt với nhà họ Lăng lại phải hạ mình một bậc.
Nhưng người nhà họ Lăng lại vô cùng gần gũi, mẹ chồng cô luôn bên cô, chồng của cô cũng bắt đầu ân cần hơn, đến bố chồng là người lạnh lùng khó gần nhất cũng chấp nhận cô.
Xảy ra tại nạn xe nhưng nhận lại được đó chính là cuộc sống đầm ấm như bây giờ, Lê Hân Dư cảm thấy bản thân cũng không thiệt thòi gì.
.
ngôn tình hay
Nhưng sự việc ngày hôm ấy vẫn chưa điều tra được.
Điều này vô cùng kỳ lạ, với hệ thống camera giao thông thành phố A cùng bề thế của nhà họ Lăng thì không đến nỗi điều tra không ra chủ nhân chiếc xe ấy là ai.
Chưa đợi cô suy nghĩ rõ ràng chuyện này thì đã phát hiện một đống tin tức dồn dập kéo đến.
Ban đầu viết rằng mối quan hệ giữa cô và Lăng Diệu hài hòa, thân mật.
Cuộc hôn nhân vỏ bọc suốt ba năm nay có chuyển hướng tốt.
Từ khi cô xuất viện, những tin tức như vậy cứ thỉnh thoảng lại xuất hiện nhưng tần suất không nhiều, hơn nữa cô cũng không quá để tâm đến nó.
Nhưng vài ngày nay bỗng có những tin tức xuất hiện với tần suất dày đặc, điều này mới là kỳ lạ.
Nhà họ Lăng cũng không cần thiết làm ra những chuyện này.
Những tin tức này chỉ có lợi cho cô và nhà họ Lê, bỗng chốc cô nghĩ tới ba của mình.
Ba cô muốn ổn định chiếc cầu ván này để bòn rút tiền từ nhà họ Lăng.
Ngoài trừ khả năng này ra cô cũng không nghĩ ra được cái khác.
Cô vì chuyện này mà trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng người nhà họ Lăng lại vô cùng độ lượng, họ không hề để chuyện này trong lòng.
Sự độ lượng của nguời nhà hoI äng lai càng khiến có thấy áy này hơn..
← Ch. 074 | Ch. 076 → |