← Ch.394 | Ch.396 → |
Giống như bị điều gì đó kích thích, đêm nay động tác của Lăng Diệu cực kì mãnh liệt.
Cũng không muốn chơi tình thú gì đó giống như trước đây, anh chỉ mạnh mẽ va chạm vào thân thể cô, cùng cô giao hợp, phóng thích trong cơ thể cô hết lần này đến lần khác.
Đến giờ Lê Hân Dư mới hiểu được trước đây Lăng Diệu vẫn luôn để lại đường sống cho mình, đêm nay anh mới thật sự là thoả mãn.
Giày vò cô đến nỗi ngủ thiếp đi mà anh vẫn chưa có ý định kết thúc buổi tối mê loạn này.
Mẹ cứ từng bước ép sát khiến anh bất an.
Nếu như không thể làm cô mang thai thì những chuyện xảy ra sau này thật sự sẽ không thể nào bảo đảm được.
Không biết đã xuất bao nhiêu lần, bụng dưới của cô đã trướng lên tròn trịa giống như ăn quá no.
Cô thấp giọng kêu người căng trướng lên anh mới từ trong cơ thể cô thoát ra ngoài.
Chất lỏng màu trắng đục chậm rãi chảy ra, ánh mắt anh càng trở nên tối hơn.
Hách Ánh không nói cho Lê Hân Dư biết đứa trẻ là con của anh, nhưng lại cố ý bảo Lê Hân Dư đến trông nom đứa trẻ này, trên danh nghĩa nói là vun đắp tình cảm nhưng đây là đang cố ý gây áp lực cho anh.
Cho dù sau khi Lê Hân Dư biết sự thật và đồng ý nuôi đứa trẻ này, anh cũng sẽ không đồng ý để Lê Hân Dư làm mẹ kế của nó.
Thật ra Lăng Diệu cũng buồn phiền.
Chính anh cũng không biết lại có một đứa con riêng từ lúc nào.
Trước khi kết hôn, anh và Hướng Lập Hiên đều đi chung một con đường, ở bên ngoài chơi bời ác liệt.
Nhưng anh vẫn luôn có tính toán trong lòng, nếu người phụ nữ nào có ý đồ xấu thì chính anh sẽ dọn dẹp sạch sẽ từ sớm, không để lại bất kỳ tai họa ngâm nào cho mình.
Sau đó anh tưởng là mình bị Lê Hân Dư "gài bẫy", sau khi bất ngờ kết hôn, anh cảm thấy thật ra phụ nữ cũng rất nhàm chán nên mới kiềm chế lại một chút.
Đừng nói là thằng bé Lăng Niệm Sơ kia, cho dù là Lâm Dĩ Sơ thì gần như là anh cũng không có ấn tượng gì.
Anh không nhớ rõ giọng nói và dáng vẻ của người phụ nữ đó, không nhớ rõ mọi thứ liên quan đến người ấy, anh chỉ nhớ mơ hồ là cái tên này có chữ Sơ.
Vậy thì là lúc đại học, Hướng Lập Hiên nhét phụ nữ cho anh nhân dịp sinh nhật anh, anh sợ không sạch sẽ nên không muốn.
Nhưng sau đó hai người đều uống quá nhiều, mơ mơ màng màng lấy hoa khôi giảng đường đang làm việc tại quán bar ra để cá cược.
Hai người cược xem ai có thể có được đêm đầu tiên của người phụ nữ này.
Kết quả đương nhiên là anh thắng.
Anh cho người phụ nữ kia một số tiền lớn, còn người phụ nữ kia cũng rất biết điều tự mình rời đi sớm.
Cứ tưởng người phụ nữ kia là dễ giải quyết nhất, ai có thể ngờ được cô ta lại điên điên khùng khùng về nhà sinh ra một đứa trẻ? Nói ra thì anh hoàn toàn không nên điên rồ cùng với Hướng Lập Hiên.
Chỉ điên một lần như vậy mà kết quả lại sinh ra một đứa trẻ, không có cách nào kết thúc được.
Còn Hướng Lập Hiên chơi bời ác liệt như vậy mà giờ lại không dính một phiến lá nào vào người, còn tung dung thanh thản hơn mình.
Lăng Diệu buồn bực mất tập trung.
Anh vào phòng tắm lấy khăn lông ướt lau rửa cơ thể nhếch nhác của Lê Hân Dư, sau khi lau chùi xong anh đắp kín chăn cho cô, giắt góc chăn lại rồi hôn lên khóe môi cô một cái.
Động tác của anh chân thành và dịu dàng nhưng ánh mắt lại là vô cùng hối hận.
Nếu như biết trước sẽ gặp tiểu yêu tinh đáng sợ này thì mấy năm trước có chết anh cũng sẽ không cùng Hướng Lập Hiên ra ngoài chơi bời bừa bãi.
Lê Hân Dư bị nụ hôn của anh đánh thức, đôi tay mềm mại yếu ớt của cô ôm lấy vai anh, cô hơi nghiêng đầu đi: "Đừng làm nữa, mệt quá."
Anh cười chua xót: "Được."
Cảm giác được anh buông lỏng mình ra, cô lại mê man mở to mắt, giữ chặt bàn tay to của anh, dẩu môi lên vội vàng lo lắng: "Anh đi đâu vậy?"
Anh cầm tay cô đặt lên cơ thể trần truồng của mình: "Anh lau cho em sạch sẽ rồi, anh còn phải đi tắm, nhé?"
← Ch. 394 | Ch. 396 → |