Đêm vịnh
← Ch.55 | Ch.57 → |
Năm ngày vui vẻ vội vàng qua đi. Ngày cuối cùng mọi người thu thập hành lí chuẩn bị đến địa điểm xuất phát, ngoài ý muốn Cố Thần xuất hiện trong phòng Hứa Đồng, đem cô giữ lại.
Hắn nói với Dương Dương và Đường Tráng, "Mọi người cứ về trước, Hứa Đồng ở lại thêm hai ngày. Không cần lo lắng, tôi sẽ đưa cô ấy trở về!"
Nghe hắn đưa ra quyết định, cũng không hỏi trước ý kiến mình làm Hứa Đồng có chút phật ý, "Này! Còn chưa hỏi em có đồng ý hay không!"
Cố Thần giương mắt nhìn cô, mặt không đổi nói: "Anh vừa mới tặng em cả một hòn đảo!"
Hắn vẫn chưa nói xong, nhưng là không cần nói thêm gì nữa, mọi người ở đây đều biết nửa câu sau là cái gì.
Anh vừa mới tặng em cả một hòn đảo, chỉ đổi lại việc em ở lại cùng anh hai ngày, yêu cầu này quá đáng sao?
Hứa Đồng hừ một tiếng: "Như vậy chẳng phải là em bán mình đổi đảo?"
Cố Thần không để ý tới cô, bình tĩnh cười tạm biệt Dương Dương cùng Đường Tráng.
Sau khi mọi người đi, Hứa Đồng nhìn Cố Thần, con mắt đảo liên hồi hỏi hắn: "Hiện tại không có người khác, nói đi, anh bắt một mình em ở lại, rốt cuộc là muốn làm gì?"
Cố Thần nhẹ giọng cười: "Đừng sợ, người có thể làm gì em trên đời này còn chưa có sinh ra." Trêu ghẹo xong, hắn trả lời cô: "Không muốn làm thì thôi, chẳng qua là muốn đưa em đi hiểu rõ đảo này, tìm chút cảm giác mới mẻ."
Hứa Đồng khẽ nhăn mặt không tin, "Đảo này năm ngày vừa rồi em đã đi hết, còn cái gì mới mẻ để tìm?"
Cố Thần tươi cười vẻ mặt bí hiểm, "Những thứ mới mẻ em chưa biết còn rất nhiều!"
Hứa Đồng chớp chớp mắt, "Nhưng mà em còn phải đi làm!"
Hắn dễ dàng ném vấn đề sang một bên, "Anh tự cho em nghỉ phép, người của tập đoàn Tiết thị chắc chắn phải nể mặt đối tác làm ăn rồi!"
Hứa Đồng liếc nhìn hắn, khẽ hừ một tiếng.
"Có cơ hội liền lên mặt với người khác, khoe khoang! Vậy anh nói xem hai ngày sau chúng ta trở về bằng cách nào?"
Cố Thần mỉm cười, "Dao Dao, chẳng lẽ em cho rằng công ty hàng không của Cố thị chỉ có một chuyến bay này thôi sao?" Hắn vỗ vỗ đầu cô, "Đừng suy nghĩ mấy chuyện không cần thiết này, hai ngày sau khắc có chuyên cơ đón chúng ta về!"
Hứa Đồng một bên nhấp lưỡi một bên nhìn hắn làm mặt quỷ.
Cô ở trong lòng thầm nghĩ: rõ ràng 'một là không làm, một là phải làm đến cùng', không bằng khi nào lừa hắn kiếm một chuyên cơ riêng, như vậy về sau muốn đến đảo này chơi mới tiện...
●]3]●
Cố Thần hẹn Hứa Đồng đêm đó cùng đi dạo bờ biển.
Đến buổi tối, Hứa Đồng vẫn mặc bộ bikini hở hang như cũ xuất hiện.
Cố Thần hình như tâm trạng rất tốt cười hỏi cô: "Em thích ăn mặc hở hang thế sao?"
Hứa Đồng thản nhiên đáp: "Tuổi trẻ có đáng bao nhiêu, đương nhiên phải thừa dịp da dẻ còn đẹp để khoe ra, nếu không khi già đi, nhớ lại tuổi trẻ không thể lấy lại của chính mình như thế nào, thật là đau khổ!"
Quay đầu nhìn bốn phía, không thấy một bóng người, không hỏi kì quái, "Tại sao nơi này lại chỉ có hai người chúng ta?" Vừa nghĩ lại, tức khắc liền biết chuyện gì đã xảy ra, "Nhất định là do anh làm, có phải hay không không cho mọi người đến? Thực chuyên chế!"
Cố Thần giương mi, lặng lẽ cam chịu.
Thực là do hắn làm, vì đạt tới mục đích nào đó, hắn không tiếc bồi thường khách du lịch, bao cả bờ biển một đêm, không được người nào đến gần. Để đảm bảo, hắn thậm chí còn phái người canh gác nghiêm ngặt ở bên ngoài.
Hứa Đồng chạy vào trong nước, vừa chạy vừa kêu: "Chúng ta lặn xuống nước, xem ai lặn được lâu hơn! Người thua trận ngày mai đứng ở chỗ này hô to với mọi người ba tiếng tôi là heo!"
Cố Thần bật cười, đi theo sau cô, không nhịn được lên tiếng dặn dò: "Em thân nhiệt không tốt, chú ý cẩn thận kẻo bị rút gân!"
Hứa Đồng không để ý đến hắn, ào một tiếng nhảy vào mặt nước.
Cố Thần bất đắc dĩ lắc đầu, cũng đi theo xuống.
Ở dưới nước hắn tìm được Hứa Đồng, bắt lấy tay cô đem cô ôm vào lòng. Nước biển bao quanh hai người mang đến cho họ một cảm giác mềm mại.
Tay hắn không kiềm chế được khẽ vuốt ve mặt cô. Làn da mượt mà trắng nõn dưới tay hắn dường như đang hòa tan. Hắn cúi xuống miết qua môi cô, hôn nồng nhiệt. Bờ môi cô rất ngọt, nước biển hơi mặn, nhè nhẹ đan xen vào nhau, cuối cùng là nhịp đập dồn dập của hai trái tim.
Một lúc sau, cô bắt đầu dãy dụa. Hắn biết cô đã chịu đến cực hạn. Cô muốn tiến lên trên mặt nước, nhưng hắn lại xấu xa không chịu buông tay. Cô khổ sở, hổn hển vung tay loạn xạ, nhưng lại làm hắn cảm thấy thích thú. Cuối cùng cô túng quẫn đến kịch liệt, trong lòng hắn không đành, liền ôm cô bơi lên."Roạt" một tiếng trong trời đêm yên tĩnh, phá mặt nước mà ngoi lên.
Tóc của cô dính đầy hai má, nhưng cô cũng không kịp vuốt lại, chỉ cố gắng thở lấy hơi. Thấy cô hô hấp dồn dập như vậy, trong lòng hắn có chút hối hận. Nhất thời chơi đùa, không ngờ lại làm cô thành như vậy. Hắn đưa tay khẽ vuốt những sợi tóc, đem nó vén đến sau tai. Gương mặt cô lộ ra, dưới ánh trăng sáng ngời đẹp đẽ, hắn nhìn cô, không tự chủ được gọi ra một tiếng "Dao Dao", giọng nói mềm mại, tình tứ.
Đợi hô hấp hồi phục lại, cô bắt đầu vung tay đánh vào ngực hắn."Tại sao anh không cho em đi lên! Anh định để em chết ngạt phải không! Anh xấu lắm! Xấu lắm!" Cô oán trách nhưng lại trở thành làm nũng làm trong lòng hắn buồn cười. Hắn giữ lấy hai tay cô, đặt ở trước ngực, nghiêng người qua, lại hôn cô cuồng nhiệt. Cô không tránh được, dần dần yên tĩnh lại, tan chảy trong lòng hắn.
●]3]●
Một lúc sau, Cố Thần buông Hứa Đồng ra, ôm lấy cô từ dưới biển đi lên bờ. Đến một chỗ, hắn thả cô xuống, lấy một thứ trải ra mặt đất.
Hứa Đồng vừa nhìn, phát hiện ra đấy chính là khăn của mình không khỏi cười, chế nhạo hắn: "Thiếu gia, ngài thật có tâm, còn mang theo vật bên thân của tiểu nữ a!"
Cố Thần bộ dáng thản nhiên không hề xấu hổ, ngồi trên chếc khăn, nhìn cô vỗ vỗ bên cạnh mình nhìn lên "Lại đây!"
Hứa Đồng lắc đầu, "Không cần! Khăn rất mỏng, người em ướt như thế này, nếu ngồi xuống sẽ bị dính cát, em không ngồi đâu!" Bỗng nhiên nghĩ lại hỏi hắn, "Kỳ quái, chúng ta sao không tìm một chiếc ghế ngồi, lại ở đây lăn cát?"
Môi Cố Thần bí hiểm khẽ nhếch lên, "Ghế nằm không chắc, sẽ không chịu được chuyện chúng ta làm"
Hứa Đồng kinh hãi cười, "Anh không phải nghĩ... lúc này... ở chỗ này... buộc một cô gái đoàng hoàng... dã hợp(1) với anh đi!!"
Nhưng Cố Thần lại gật gật đầu, vô sỉ trả lời: "Ngày tốt cảnh đẹp, thiên thời địa lợi, anh hữu tình em có ý, cớ sao không làm?" Nói xong lôi kéo Hứa Đồng, cô mất cân bằng kêu "A" ngã vào trong ngực hắn.
"Vì sao không về phòng!" Cô vỗ ngực hắn hờn dỗi hỏi.
Hắn ôm cô, khẽ đặt một nụ hôn lên chóp mũi cô, "Chúng ta đêm nay ở đây không tốt sao? Chẳng nhẽ không lãng mạn sao? Ân?"
Giọng nói hắn lượn lờ trong không khí, Hứa Đồng cảm thấy tay chân mình dường như mềm nhũn. Cô lí nhí một câu: "Nhưng mà người ta sợ lạnh!"
Hắn lập tức bắt lấy cơ hội giễu cợt cô "Sợ lạnh? Nhưng quần áo của em nhìn qua sẽ làm người ta cảm thấy em rất sợ nóng." Hứa Đồng nũng nịu trả lời "Này! Người đưa ra ý định đi bơi ban đêm là anh! Em mặc bikini, muốn trách thì cũng trách anh chọn thời điểm trăng mờ gió mạnh như thế này!"
Cố Thần mặt không đổi nhìn cô, đáy mắt có ý cười. Đột nhiên hắn đặt cô sang một bên, không để ý đến cô giãy dụa, ấn cô ngồi xuống, "Không được nhúc nhích, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này chờ anh. Nếu dám chạy, đảo này anh sẽ lấy lại." Uy hiếp xong, hắn bước đi.
Hứa Đồng vội vàng gọi hắn: "Này! Anh đi đâu? Vì sao không cho em nhúc nhích anh lại rời đi? Này, này, này!"
Cố Thần cũng không quay đầu trả lời cô: "Tìm vài thứ, nhóm lửa sưởi ấm!"
Hứa Đồng nghĩ hắn chỉ nói đùa. Nhưng một lát sau nhìn thấy hắn mang về rất nhiều cành cây mộc điều, cô không khỏi kinh ngạc, hỏi hắn: "Thiếu gia, chúng ta hiện nay đang ở thời đại khoa học kĩ thuật phát triển, trên một hòn đảo hiện đại giàu có, anh không cần làm như chúng ta đang ở thời cổ đại ăn tươi nuốt sống mà đánh lửa kiểu nguyên sơ như vậy đi!"
Cố Thần không để ý đến lời cô nói, chỉ ngẩng đầu hỏi: "Tin hay không anh có thể đốt chúng?"
Hứa Đồng giật mình ngẩn ra, sau đó vẻ mặt phân vân, "Ý của anh là, không cần diêm, không cần bật lửa, không cần công cụ làm cháy nào? Ách, chẳng lẽ định tay không nhóm lửa?"
Cố Thần cười rộ lên, "Cảm thấy anh không làm được?"
Hứa Đồng gật mạnh đầu, "Thiếu gia, ngài là người cao quý, nếu ngay cả kĩ năng sinh tồn của người hoang dã ngài cũng biết, bản thân ngài có phải là quá biến thái hay không a!"
Cố Thần thản nhiên, một bên nhóm lửa một bên nói: "Là em nghĩ anh như vậy, thân phận "thiếu gia" này chính là từ gia thế mà có, cùng với năng lực của anh, không hề có gì liên quan."
Yên lặng một lúc sau, bỗng nhiên một ánh lửa hồng bùng lên. Đây là lần đầu tiên Hứa Đồng nhìn thấy phương thức đánh lửa kiểu nguyên thủy này, cô không khỏi hưng phấn lớn tiêng kêu lên: "Được rồi!"
Cô ngẩng đầu nhìn hắn. Lúc hắn nhìn thấy những lời ca ngợi của cô sắp thốt ra thì cô lại nhìn hắn nghiêm trang nói: "Nhưng là, dường như có gì đó không thích hợp..." Trầm ngâm xong, bỗng nhiên lớn tiếng, "Đúng rồi! Hiện tại anh muốn nhóm lửa trên đảo này, thật ra là đảo của em nha! Anh định phả hỏng hòn đảo sinh thái tự nhiên này của em sao?"
Lời nói của cô làm Cố Thần dở khóc dở cười. Nhắm mắt rồi lại mở ra, hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, hắn vươn tay, một lần nữa kéo cô vào trong lòng.
●]3]●
Hứa Đồng dán ở trước ngực Cố Thần, vừa nhìn Cố Thần ném cành cây vào đống lửa vừa cười, "Em cảm thấy chúng ta thật bệnh, phòng nghỉ tiện nghi không ở, lại chạy đến nơi này làm người tối cổ!"
Cố Thần nói với cô một câu, "Nói nhiều!" trầm mặc một lúc lâu xong lại cúi đầu nói: "Anh tưởng các cô gái đều thích điều này"
Ai có ngờ được hắn lại gặp được một cô gái kì lạ, mất nhiều công sức như vậy, cũng không nghe được từ cô một câu lãng mạn, lại bị cô chế nhạo rằng ăn no không có việc gì làm.
Nghe xong câu nói kia của Cố Thần, Hứa Đồng mới nhận ra tại sao hắn làm tất cả những việc này. Cô bỗng nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng. Việc gì cũng có thể lấy ra làm trò cười, nhiệt tình của người ta lại không để ý đến. Cô vội vàng nói: "Thiếu gia, anh giỏi quá, thật sự, còn có thể đánh lửa bằng cách này!"
Cố Thần cười nhẹ một tiếng, "Anh cũng có thời gian nghịch ngợm. Khi hai mươi tuổi, anh còn du học ở nước ngoài. Có một ngày cảm thấy thế giới này thật nhàm chán, chuyện gì cũng được chuẩn bị tốt, anh không cần phải làm bất cứ việc gì, cũng không cần trả giá hay cố gắng cũng có thể có tất cả những gì mà người khác không thể có. Cứ như vậy làm anh cảm thấy chán nản. Thế rồi một ngày, không ngờ anh vào quân ngũ. Từ khi đó, anh bắt đầu tiếp xúc đến cái gọi là tàn nhẫn, cực khổ, máu cùng chết chóc, cũng từ ngày đó mới biết thì ra những gì anh có được thật quý giá. Trên này có rất nhiều người chỉ có hai bàn tay trắng, thậm chí tính mạng của mình cũng không thể giữ được. Với tất cả những gì anh có được, anh cảm thấy mình thật may mắn, phải học cách quý trọng chúng!"
Hứa Đồng lẳng lặng nghe hắn nói. Đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người quen biết hắn nói về bản thân với cô, lần đầu tiên nói nhiều đến vậy. Cô tiếp lời lắn, "Đúng vậy, con người ta luôn cảm thấy những gì mình không có được mới là thứ tốt nhất. Nhưng thực ra những gì chúng ta có được mới là thứ đáng trân trọng nhất!" Cảm thấy không khí dường như quá nghiêm túc, cô khe khẽ cười, gắt giọng: "Lại nói, lúc anh đánh tên Tiền Như Hải kia thật hung hãn, ngay cả Đường Tráng cũng không kéo anh ra được! Cuối cùng em cũng biết, thì ra anh mạnh miệng như vậy, sống chết cũng không chịu thua người khác!"
Cố Thần bật cười, "Anh cảm thấy đấy là kiên trì, không phải là mạnh miệng!"
Hứa Đồng phì cười.
Cười xong, cô bỗng nhiên hưng phấn hỏi: "Chúng ta giờ như vậy có phải hay không như hai huynh đệ?"
Cố Thần lắc đầu, "không giống", miệng hắn cong lên cười xấu xa, cánh tay vòng ra sau lưng cô, thoải mái cởi bỏ đai áo cô. Chiếc bikini trên người cô lập tức rớt xuống, để lộ hai luồng mềm mại nở rộ trong bóng đêm.
"Như vậy mới giống" Hắn trầm giọng nói, "Chỉ mặc một chiếc quần bơi mà thôi, không mặc áo!"
●]3]●
Trước ngực Hứa Đồng lộ ra một mảnh xuân quang. Cô nhanh tay che mình, hờn dỗi kêu với Cố Thần, "Lưu manh! Háo sắc! Xấu xa!"
-------------------------
(1) Dã hợp: Nôm na là kết hợp một cách hoang dã =))
← Ch. 55 | Ch. 57 → |