Truyện:Hãy Chờ Em Đánh Răng Xong Nhé! - Chương 41

Hãy Chờ Em Đánh Răng Xong Nhé!
Trọn bộ 65 chương
Chương 41
Trò hay
0.00
(0 votes)


Chương (1-65)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Không muốn làm cho mình thua kém những người khác, Hứa Đồng vào cửa hàng bên đường, mua trang phục và phụ kiện. Thay chiếc váy đai xinh đẹp, tóc vén cao, đi giày cao gót, từng bước từng bước ra ngoài, dưới chân nện từng tiếng "cộp, cộp!", Hứa Đồng điềm nhiên tiến vào nhà họ Chương.

Bảo vệ ngăn Hứa Đồng lại hỏi thiệp mời, Hứa Đồng cười chỉ hỏi một câu, "Có nghe không Chương lão gia nói qua tên Chương Đồng?" Đối phương mồ hôi chảy ròng ròng, cho cô qua.

Chương Đồng. Hai chữ kia nói ra, trong lòng Hứa Đồng chỉ có phẫn nộ và khinh thường, cảm thấy thật buồn nôn.

Đó là tên khi cô chưa cùng mẹ rời đi. Từ khi ba mẹ li hôn, đã đem nó vứt bỏ, từ đó về sau sửa theo họ mẹ.

Đại sảnh nhà họ Chương tràn ngập trong vàng son xa hoa lộng lẫy. Chỉ đảo mắt một vòng, Hứa Đồng liền phát hiện những người kia đều là những nhân vật tầm cỡ quen thuộc thường xuất hiện trên báo chí.

Cô không khỏi cười lạnh. Tiệc tùng quả như báo chí nói, rất nhiều nhân vật nổi tiếng.

Thướt tha khoan khoái tiến vào, trong phòng vang lên một khúc nhạc. Chương Thực Đồng đang đứng trước bánh ngọt nhiều tầng, xem ra tiếp theo là nghi lễ cắt bánh.

Chương Khang Năm cùng Tiền Như Vân đứng ở phía sau, vẻ mặt âu yếm nhìn con gái yêu cười.

Hai mắt Chương Thực Đồng si mê nhìn nơi nào đó. Hứa Đồng theo tầm mắt nhìn qua, cuối cùng dừng lại trên người Cố Thần.

Hắn đang dựa bên cửa sổ, trong tay cầm li rượu, coi như những việc xung quanh không liên quan gì đến mình, thảnh thơi thưởng thức rượu trong tay.

Hứa Đồng xuất hiện, làm hắn ngạc nhiên. Nhìn thấy cô đi lại phía mình, hắn khẽ nheo mắt, lặng lẽ đứng thẳng dậy.

●︶3︶●

Hứa Đồng chớp mắt, trên mặt cười rộ, từng bước từng bước đi đến bên Cố Thần.

Hắn đang dựa bên cửa sổ, nhìn vậy liền nhẹ nhàng đứng thẳng lên.

Dừng lại trước mặt hắn, cách rất gần, nhẹ cười đem li rượu trong tay hắn để sang một bên cửa sổ. Âm nhạc trong phòng vang vang bên tai, kiễng gót chân, ngẩng đầu, nghiêm mặt, đem hai gò má kề sát vào hắn, gần đến chạm vào, đôi môi như quyến rũ mê hoặc đến bên tai hắn, kiều diễm hỏi: "Rất nhàm chán, không bằng nhảy một điệu đi?"

Nói xong liền lùi về chớp mắt nhìn hắn, ánh mắt quyến rũ mà khiêu khích.

Cố Thần nhẹ giọng cười, giương mắt hỏi: "Muốn làm cái gì?" Rồi cúi sát đầu hỏi, "Đột nhiên như vậy, muốn đùa giỡn gì? Muốn dùng tôi làm vũ khí trong tay, đi trêu chọc những người đó sao?"

Hứa Đồng thản nhiên cười, "Vị hôn thê kia đang nhìn chúng ta sao? Chắc hẳn là đang hướng về phía này đi tới!" Đem hai tay đặt lên vai hắn, gót chân nhẹ nhàng xoay, hai tay từ đầu vai hắn nhẹ nhàng vuốt đến sau ngực, kiều diễm chớp mắt, khóe miệng hơi hé mở, thì thầm làm nũng hỏi hắn: "Không phải là bị vợ quản nghiêm? Chẳng lẽ sợ, cho nên không dám khiêu vũ?"

Ngọn đèn ở bên trong chiếu rực rỡ lập lòe, ánh sáng trên mặt cô lúc sáng ngời lúc lại u mê, nhưng lời nói đó, trong lúc ngọn đèn chuyển động, hắn lại cảm thấy chính mình không cưỡng được có một chút hưởng thụ.

Cố Thần đảo mắt nhìn phía sau, lại thu ánh mắt trở lại Hứa Đồng, môi hơi động, nhẹ cười, "Khích tướng sao? Cũ rồi! Dao Dao hẳn là biết, muốn thắng nhất định không được để lộ chiêu sao?"

Nghe giọng hắn, giống như bị cự tuyệt, nụ cười trên mặt Hứa Đồng hơi đanh lại. Sắp không kịp nữa, Chương Thực Đồng cách chỗ này chỉ còn vài bước chân.

Bỗng nhiên bên hông vụt qua, sau khi kinh ngạc nhận ra, là cánh tay hắn đột nhiên vụt đến, đem cô tiến vào trong lòng.

"Nhưng mà..." Hắn lại mở miệng, tiếp tục lời nói phía trước, thanh âm trầm thấp có pha chút hương vị xấu xa, "Rất đúng, quả thật là nhàm chán. Không bằng nhảy với em một điệu, nói không chừng khi dừng lại, sẽ có trò hay, khi đó sẽ không cảm thấy buồn. Có phải hay không, Dao Dao?"

Hắn dường như khẽ hôn tai cô khi thì thầm kêu ra hai chữ Dao Dao.

●︶3︶●

Nói xong, tay Cố Thần đã nhanh chóng ôm gọn vòng eo thon thả của cô, theo âm nhạc tiến nhanh ra giữa sàn nhảy.

Chương Thực Đồng chạy không kịp đến bên cửa sổ, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người bọn họ giống một đôi bướm song song lượn vòng tiến khỏi tầm mắt.

●︶3︶●

Vừa nghe Cố Thần nói, bị nhiệt khí từ hắn tỏa vào, bên tai Hứa Đồng không chịu được khống chế trở nên tê dại.

Còn nói người khác là quỷ kế đa đoan, chính hắn không phải là đầy những ý nghĩ đen tối xấu xa hay sao, lại có quyền chê cười người khác?

Hứa Đồng bắt đầu linh động phối hợp cùng Cố Thần, nhẹ xoay hai vòng eo, ánh mắt quyến rũ nhìn Cố Thần yêu kiều cười, "Thật là xấu, trước mặt nhạc phụ tương lai cũng không chịu để mặt mũi cho vị hôn thê, trước mắt bao nhiêu người như vậy lại cùng với người khác khiêu vũ!"

Cố Thần nhẹ nhàng đem Hứa Đồng thả ra khẽ xoay người lại nhẹ nhàng đem cô trở lại, tiến vào trong lòng mình, khóa ở trước ngực, tiến thật gần, mỗi lần chuyển động đều cọ xát vào nhau, chỉ cách một lớp quần áo mỏng manh. Không biết có phải cố ý hay không, ngực cô luôn cọ qua hắn, làm tâm can hắn ngứa ngáy, hận không thệ đem cô ôm chặt trong lòng.

Hắn dán bên tai cô, âm thanh thâm trầm như mê hoặc, nhẹ giọng: "Nhạc phụ tương lai? Là ba của ai a? Dao Dao?"

Một câu đơn giản lại bao hàm rất nhiều ý nghĩa, làm cho người ta suy nghĩ quẩn quanh.

Nhưng Hứa Đồng không hề bị hắn mê hoặc. Nghĩ đến chuyện di chuyển mộ mẹ, trong lòng chỉ có một nỗi oán hận.

Mỉm cười với Cố Thần, cô nói, "Cố thiếu muốn xem không phải là không có chuyện vui để diễn, có thể làm cho Cố thiếu thỏa nguyện. Nhưng có một yêu cầu, nếu muốn xem náo nhiệt, chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn, đừng tham dự vào!"

Cánh tay Cố Thần ở bên hông cô, đột nhiên dùng sức kéo lại, cơ thể bị hăn nhanh chóng ôm gọn trong lòng.

Hắn cúi đầu cách rất gần, gần như đã chạm đến môi cô. Hắn nheo mắt lại nhìn, thì thầm hỏi: "Dao Dao, quyến rũ, khiêu vũ cùng tôi, từ đầu tới đuôi mục đích muốn đạt tới chính là câu nói kia sao?"

Hứa Đồng vô tội chớp mắt, còn chưa kịp lên tiếng, âm nhạc liền dừng lại.

Cố Thần buông cô ra, khẽ cười, "Dao Dao! không bằng đoán xem, tôi có hay không tham gia vào màn này?"

●︶3︶●

Cố Thần hỏi xong, không đợi Hứa Đồng trả lời liền rời đi. Hứa Đồng nhìn hắn cười lạnh. Hắn nghĩ chính mình là mèo, lại đem cô thành chuột để chơi đùa, để hắn áp chế trong tay hay? Dễ dàng vậy sao? Thực buồn cười.

Nếu chuyện di chuyển mộ của mẹ cô, hắn biết mà vẫn làm, thì đêm nay nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!

●︶3︶●

Trước mắt bỗng sáng lên. Hai tròng mắt Hứa Đồng cảm thấy đau đớn.

Người dẫn chương trình sai người mở đèn. Anh ta đứng ở nơi sáng nhất, tay cầm microphone lớn tiếng tuyên bố, kế tiếp sẽ là nghi thức cắt bánh.

Hứa Đồng chăm chú nhìn qua. Chương Thực Đồng mặc váy lụa mỏng nhiều tầng, đứng ở trước chiếc bánh sinh nhật rất lớn. Không biết có phải ngọn đèn quá chói mắt hay không, nhìn qua sắc mặt cô ta dường như tái nhợt. Nâng dao lên, chậm chạp không hạ xuống. Tầm mắt bỗng nhiên đảo một vòng bên trong, giống như tìm ai đó, ánh mắt băn khoăn.

Khi ánh mắt dừng lại, trên gương mặt lúc này đã hiện lên kinh ngạc. Hai tay dường như không chịu khống chế, chiếc dao cắt bánh lập tức rơi trên mặt đất.

●︶3︶●

Hứa Đồng đón nhận ánh mắt Chương Thực Đồng chằm chằm trên mặt mình, ánh mắt kinh sợ, ý cười đậm đà, thản nhiên từng bước đi ra khỏi đám người, đến gần bánh ngọt, trước mặt Chương Thực Đồng.

Nhìn thấy cô xuất hiện, Tiền Như Vân lập tức tiến đến phía trước, đứng bên cạnh con gái, tư thế đề phòng như chuẩn bị cùng đối phương một trận sống chết.

Chương Khang Năm đứng một chỗ, không hề di chuyển. Ánh mắt nhìn Hứa Đồng, có kinh ngạc, có vui mừng, có chờ mong.

Ông nhớ qua mình đã bao lâu không gặp con gái, thì ra bây giờ đã trở nên xinh đẹp như vậy. Không thể tưởng tượng được hôm nay lại xuất hiện ở đây, có phải hay không đến gọi ông một tiếng "ba"?

Hứa Đồng lướt ánh mắt qua Tiền Như Vân, thẳng tắp nhìn về phía Chương Khang Năm.

Nhìn ông, cô bỗng nhiên mỉm cười rạnh rỡ, mềm mại uyển chuyển mở lời: "Mẹ cũng đã sớm yên nghỉ, vì sao lại có thể tùy tiện động đến mộ địa người đã khuất? Tôi tới để hỏi một câu: Chủ ý muốn động đến khối đất kia, trước đó có phải hay không nên hỏi người đã khuất đến tột cùng có muốn chuyển nhà hay không? Khi còn sống đã không hề tôn trọng, chẳng lẽ sau khi qua đời còn muốn dẫm đạp lên sao? A! Tất nhiên là không muốn! Nên biết, mẹ tôi ghét nhất là phải chuyển nhà, cho nên, nếu tù tiện động vào mộ địa, chuyện gì xấu cũng làm được, từ sau gia đình các người cũng đừng nghĩ đến có ngày yên ổn!"

Giọng nói cay động cùng bộ dáng dịu dàng xinh đẹp thật cách nhau một trời một vực. Mọi người đều phải kinh ngạc theo dõi, muốn hiểu được không biết chuyện gì xảy ra.

Chỉ ngoại trừ Cố Thần.

Hắn sớm đã quen thuộc cô gái có hàng ngàn bộ mặt kia, trong ngoài bất đồng thế này, hắn đã rất lâu chưa gặp, thật làm cho người khác khôngười tránh khỏi cảm giác nhớ nhung.

Chương Khang Năm biến sắc, Chương Thực Đồng đứng ở phía trước quát lớn: "Hứa Đồng, cô giữ chút mặt mũi được không? Nơi này nhiều người như vậy, lại vào quấy rối, cũng không cảm thấy dọa người sao? Còn nữa, sao có thể ăn nói với ba như vậy! Ba dù sao cũng là bề trên có biết hay không? Tại sao có thể ăn nói thiếu giáo dục như thế? Mẹ cô cũng không dạy cô lễ phép sao... A! Hứa Đồng, có phải hay không cô điên rồi?"

Lúc bắt đầu, Hứa Đồng còn mặc Chương Thực Đồng lải nhải. Về sau, nghe đến cô ta nhắc đến mẹ mình, kiên nhẫn hoàn toàn biến mất, rất nhanh vươn tay cầm ly rượu, không do dự hắt lên mặt Chương Thực Đồng.

Chương Thực Đồng hét chói tai, cái gọi là khí chất lễ độ trong khoảnh khắc biến thành hư không. Thoạt nhìn rất thê thàm, chất lỏng màu đỏ đọng trên mặt, không hề giống một cô công chúa kiêu ngạo, đài các.

Hứa Đồng lại cười, "Chương Thực Đồng, tôi nói cho cô biết, đêm nay, ai dọa người ai không dọa người trong lòng mỗi người sẽ có nhận xét riêng. Trong lòng không có ủy, sợ gì người khác nhìn thấy?" Ngữ điệu bỗng nhiên biến đổi, trở nên lạnh lùng, sắc bén cảnh cáo Chương Thực Đồng: "Đã nhắc không được động chạm đến mẹ tôi, nhưng cô lại không nhớ kĩ! Đừng trách, cái này cô đáng phải nhận! Nói cho cô biết, mẹ tôi dạy tôi rất tốt! Dạy cho tôi biết cái gì là lễ nghĩa liêm sỉ, cho tôi hiểu được luật nhân quả, làm người không thể hẹp hòi! Không giống như ai đó, tấm lòng quảng đại, , có thể dùng hai mươi vạn đã nghĩ bỏ chị gái mình, uy hiếp không được gặp ba, không được động đến tiền cảu ba! Ha ha, Chương Thực Đồng, mọi người ở đây chắc chắn sẽ vì con số "khổng lồ" như vậy mà cảm thấy khó coi!"

Chương Thực Đồng tay chân luống cuống, sợ hãi vuốt tóc bên gò má, trộm liếc Chương Khang Năm.

Tiền Như Vân vốn đang tức giận, giờ phút này cũng cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng trở lại bên cạnh Chương Khang Năm, giống như muốn giải thích điều gì đó.

Chương Khang Năm nhìn Hứa Đồng, trên mặt hiện lên một tia đau xót.

Nhìn thấy ba không hề có ý trách móc mình, Chương Thực Đồng lập tức lại trở nên kiêu ngạo, kêu to: "Hứa Đồng, cô thật làm mất mặt nhà họ Chương! Quả là đồ lưu manh!"

Hứa Đồng giơ tay, cầm chiếc li trên bàn, không chú ý cười khanh khách: "Đúng nói cái gì mà nhà họ Chương mất mặt hay không, tôi họ Hứa, không phải họ Chương, mặt cái gì chỉ liên quan đến họ Hứa. Nếu nói đến chuyện mất mặt, e rằng cô am hiểu hơn tôi. Ha ha! Mất mặt? Cô có tư cách gì nói tôi? Lưu manh thì sao? Cho dù là lưu manh, cũng là có cha sinh mà không có cha dưỡng, không có người dạy dỗ a!"

Nghe Hứa Đồng nói, đau xót trên mặt Chương Khang Năm dường như tăng nên rất nhiều.

Chương Thực Đồng tức giận đến cả người run run, vung tay la to: "Người đâu, tới đây! Nhanh lên! Đem loại lưu manh này lôi ra ngoài! Mau! Chúng ta không chào đón loại người hạ đẳngnayf!"

Hai mắt Hứa Đồng khẽ đảo, nhỏ nhẹ mở miệng: "Thật muốn nhìn xem, người nào dám. Chương Thực Đồng, cô nhớ cho rõ. Tôi có rất nhiều anh em lưu manh đầu gấu. Trừ khi về sau cô đừng ra khỏi của, nếu không ta sẽ bảo họ cho cô một trận, vài lần thành hoa tàn liễu bại, đây cũng là sở trường của lưu manh đấy! Đúng, ba cô có tiền tuê vệ sĩ đúng không? Tôi nói cho cô biết, bọn họ ở chỗ sáng, chúng tôi ở chỗ tối, cho nên trăm ngàn phải đề phòng a!"

Giọng nói bình thản, đều đều, trên mặt dù cười, nhưng ý cười lại cạnh lẽo, khí thế bức người làm cho Chương Thực Đồng nhịn không được khẽ rùng mình.

"Hứa Đồng, cô thật ti bỉ!" Cô ta thê lương kêu lên, đầy tủi nhục, "Chúng tôi làm gì cô? Vì sao không để yên cho chúng tôi? Chúng tôi còn gì liên quan đến mẹ cô? Vì sao lại không thể cho qua được?"

Hứa Đồng nhanh chóng giơ tay, một chiếc bạt tai vừa nhanh vừa mạnh giáng trên mặt Chương Thực Đồng.

"Cô không nhớ sao?" Hứa Đồng lạnh mặt uy hiếp Chương Thực Đồng, "Lời tôi cảnh cáo cô để lọt từ tai này sang tai kia phải không? Nghe cho rõ, còn dám động đến mẹ tôi" Tiến lại gập híp mặt, nhỏ giọng, gằn từng chữ, tàn nhẫn nói với Chương Thực Đồng hai chữ: "Tôi giết!"

●︶3︶●

Chương Thực Đồng sau khi kinh ngạc, cảm thấy nhục nhã. Ở trước mặt nhiều người như vậy, lại bị nhận lấy một chiếc bạt tai. cô ta hổn hển giơ tay, định đánh trả lại bị Hứa Đồng tóm lấy. Hứa Đồng xiết chặt cổ tay Chương Thực Đồng, đột nhiên dùng sức làm Chương Thực Đồng đau đớn thét lên.

Hứa Đồng khinh thường cười, "Sao? Muốn đánh? Nằm mơ!". Đem cánh tay Chương Thực Đồng buông mạnh, hai bàn tay cô vỗ nhẹ giống như trên ta dính bẩn, muốn đem chúng phủi sạch sẽ.

Chương Thực Đồng tủi hổ quay đầu nhìn Cố Thần, "Cố Thần, cô ta đánh em!" Nhìn hắn vừa khóc lóc vừa kể lể.

Hứa Đồng cảm thấy Chương Thực Đồng bộ dạng thật mất mặt, bộ dáng uất ức này, nếu là vị hôn phu nhìn thấy chắc chắn chỉ có thể hận không thể hủy hôn.

Cô giương mắt nhìn Cố Thần, hắn ý bên cửa sổ, tay khẽ mân môi, giống như có chút đăm chiêu.

Hứa Đồng hơi chột dạ. Lo lắng hắn sẽ can thiệp, không đợi hắn mở miệng liền nói: "Hôm nay là chuyện trong nhà, Cố tiên sinh, ngài mới chỉ đính hôn, cũng chưa được xem là con rể nhà họ Chương, nên sự việc này ngài cũng không nên nhúng tay vào!"

Đáp lại lời nói, Cố Thần khẽ cười, nhấc chén rượu, "Ân, đúng! Là chuyện trong nhà, cho nên..." Hắn quay đầu nhìn Chương Khang Năm, "Chương lão gia, xem ra tôi không can thiệp vào có lẽ sẽ tốt hơn!"

Chương Khang Năm nghiêm mặt gật đầu với hắn. Hứa Đồng cuối cùng cũng có thể thở ra.

Tiền Như Vân thấy con gái mình bị chồng tương lai từ chối, không khỏi có chút đau lòng đi đến bên người Chương Thực Đồng, thương xót ôm lấy, hung tợn nhìn chằm chằm Hứa Đồng, "Thật sự nói không sai! Hứa Đồng, cô chính là loại người không có giáo dục!"

Hứa Đồng cười rộ lên, vỗ tay: "Không sai không sai! Thật là không có giáo dục, bởi vì ba tôi bị tình nhân câu kéo, bỏ vợ con, không thăm không hỏi. Từ nhỏ không có ba dạy dỗ, Tiền thư kí, làm sao có thể có giáo dục? tôi chân thành muốn nói một câu: Tiền thư kí, năm đó khi câu kéo Chương tổng, có nghĩ tới hay không đó là người đã có vợ có con?"

*****

Hơn mười năm trước, chuyện mẹ Hứa Đồng, Hứa Yến, bị chồng đi hải ngoại nhiều năm, cuối cùng phụ bạc cũng là chuyện không nhiều người biết. Hôm nay, việc này lại bị Hứa Đồng trước mặt mọi người không cố kị gì công khai, làm cho hai người kia thẹn quá hóa giận.

Có người khe khẽ nói nhỏ, có người chậc chậc lấy làm hiếu kì, có người lặng lẽ đánh giá, không thể ngờ được Chương phu nhân dung dung quý phái kia, sau lưng lại che dấu một sự thật dơ bẩn như vậy.

Rất nhiều ánh mắt bắt đầu dò xét đánh giá.

Tiền Như Vân bắt đầu thấy xấu hổ, giận dữ, mất đi lí trí. Ngón tay dùng sức chỉ Hứa Đồng hét ầm lên, "Hứa Đồng, loại không có giáo dục, cô nói bậy cái gì! Thật là không biết điều, tuổi còn nhỏ, có hiểu cái gì, lại muốn nhân ngày sinh nhật em gái gây sự! Cái gì là tình nhân? Tôi cùng ba cô thật lòng yêu nhau! Chẳng lẽ yêu là có tội sao? Dựa vào cái gì mà hai người chúng tôi yêu nhau lại không thể ở cạnh nhau?..."

Tiền Như Vân gay gắt giải thích. Hứa Đồng nghe thấy chỉ cảm giác cánh tay nổi một tầng da gà. Trước mắt mọi người, bà ta chỉ là một người ngu xuẩn. Năm đó không phải mẹ cô thua, chỉ là không muốn chấp nhận một người chồng đã thay lòng đổi dạ mà từ bỏ, nếu không chỉ bằng tư chất của Tiền Như Vân, làm sao có khả năng từng bước trở thành bà chủ của nhà họ Chương.

Giờ phút này, chỉ thấy thương hại cho Chương Khang Năm.

Xem ra, ông ta năm đó vì dạng người này mà bỏ vợ bỏ con, làm người khác phỉ nhổ. Thật không hiểu có phải hay không là ác giả ác báo?

●︶3︶●

Tiền Như Vân hoàn toàn không ý thức được bộ dạng mình lúc này, tiếp tục phân bua.

Cuối cùng vẫn là thấy càng nhiều ánh mắt xoi mói, Chương Khang Năm liền gào to "Câm miệng! Còn muốn gì? Còn chưa đủ sao?"

Tiền Như Vân liền ngậm miệng co rúm lại.

Hứa Đồng cười, "Tiền thư kí, hẳn là biết: Mặt, lúc người khác cho, thì ngoan ngoãn mà nhận lấy, thì mọi người cùng vui vẻ. Mà nếu người khác cho, lại không cần, đem vứt đi, thì đúng là loại không biết xấu hổ!"

Chương Khang Năm cuối cùng không thể kiên nhân, đối với Hứa Đồng cùng quát lên, "Cũng câm miệng lại!"

●︶3︶●

Chương Khang Năm lớn tiếng, cả hội trường rơi vào yên tĩnh. Trong nháy mắt, không hề có tiếng động, dội lại chỉ có tiếng cười khẽ của Hứa Đồng.

Tay khẽ phết một cánh hóa hòng đang nở rộ trên bánh ngọt, đưa lên miệng, liếm ngon stay đầy bơ xong, giương mắt nhìn Chương Khang Năm, nhẹ nhàng nói: "Còn nhớ không? Hồi trước, mỗi sinh nhật đều mua bánh ngọt" Hơi dừng, đầu lưỡi lướt qua môi, giống như lưu luyến hương vị ngọt ngào, "Nhưng cho tới bây giờ không còn như vậy, có nhớ hay không, hôm nay cũng là sinh nhật tôi?"

●︶3︶●

Hứa Đồng đem ánh mắt chuyển qua Chương Thực Đồng, cười "Hàng năm đều tổ chức lịch âm, thế nào năm nay lại chuyển qua lịch dương? Tôi biết, chẳng qua năm nay dương lịch sinh nhật trùng với âm lịch sinh nhật của tôi hay sao! Ha ha! thật là châm chọc!"

Ý định bị vạch trần, hai gò má Chương Thực Đồng đỏ lên xấu hổ.

Hứa Đồng biết giờ phút này cô ta chỉ hận không thể bịt miệng mình lại, vì thế càng cười lớn. Tiếp tục nói, thanh âm càng trở nên thanh thoát, "Chương Thực Đồng, chúng ta không phải không có điểm giống nhau. Ví dụ như từ nhỏ, chúng ta đã ghét lẫn nhau. Đương nhiên cũng có điểm rất khác biệt. Ví dụ như ghét của tôi, là hận không thể càng cách xa cô càng tốt, chỉ mong suốt đời không phải gặp mặt. Còn ghét của cô là hận không thể lấy đi tất cả những gì tôi có, ba, tên, bạn bè, từ nhỏ đến lớn, tất cả đều muốn, không tiếc trả giá, không cần biết đến hậuquả, cũng không cảm thấy xấu hổ, chẳng qua cũng vì muốn tôi trắng tay. Nay, tôi muốn hỏi một câu, làm những việc như vậy cô cảm thấy có ý nghĩa sao? Chương Thực Đồng tôi muốn nói cho cô một câu, ba mẹ cô có thể làm vợ chồng hợp pháp, cũng không xóa bỏ được quá khứ. Những hành vi ti tiện kia của mẹ cô, ban đầu sinh cô ra cũng chỉ là đứa trẻ không cha, cho dù có thể cướp đi thứ này thứ khác, cũng không phải là đường đường chính chính, quang minh chính đại."

Nhìn thấy Chương Thực Đồng run rẩy phẫn uất, Hứa Đồng khinh thường cười nhạo. Đưa tay cầm ly rượu trên mặt bàn, ngẩng cổ uống cạn, sau đem chiếc ly trở về, tầm mắt hướng phía Chương Khang Năm, ngón tay bỗng nhiên buông lỏng, ly rượu "ba" một tiếng rơi trên sàn nhà, chỉ trong khoảng khắc vỡ toang.

Hứa Đồng cảm giác chân mình hơi đau đớn. Cũng không cúi đầu nhìn mình có hay không bị thương, chỉ nhìn thăngt Chương Khang Năm mỉm cười, "Ông Kiều nói, nhớ? ha ha, nhớ không?" nụ cười đột nhiên ngưng lại, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, "Thật đúng là buồn cười! Về nước lâu như vậy có đi tìm tôi sao? Ngay cả muốn nói cúng đều phải nhờ người khác chuyển lời, chính mình đã làm cái gì để phải như vậy? Thật là thú vị, tiền sao? Nghĩ đến đem cho tôi một phần tài sản, tôi sẽ nhanh chóng nhận lấy, cung kính cám ơn, kêu một tiếng "ba"? Vì tiền mà ôm chân nịnh nọt? Định mang tình phụ tử giả dối để che dấu sự thật ti tiện kia sao? A! Thật vớ vẩn! Không sai, tiền rất hấp dẫn, nhưng đáng tiếc, tiền kia nếu không mang theo tình cảm, thì chỉ là một mớ giấy lộn mà thôi!"

Không thèm nhìn đến vẻ mặt Chương Khang Năm giờ đây đã trắng bệch, Hứa Đồng lạnh lùng tiếp tục: "Một không nuôi, hai không dậy, ba giả dối che đậy, thực ra ở trong lòng có bao giờ thực sự để ý tới tôi? Chỉ biết vì con gái tượu long trọng tổ chức sinh nhật, cũng không hề nhớ đến sinh nhật của của một đứa con khác. Không có trách nhiệm làm cha, vì vậy không có tư cách! Câu vừa rồi "Cũng câm miệng lại!", hiện tại nên đem thu lại cho!"

Hứa Đồng dừng lại một chút, lớn tiếng nói: "Chương tổng, xin "cũng câm miệng lại", nghe cho rõ, cả đời này ông nợ mẹ tôi, mộ của bà, ông không có tư cách động vào!" Tầm mắt như dao vạch trên mặt Chương Thực Đồng, "cô muốn xây khu vui chơi của cô nơi nào không được? Phải nhằm vào một khôi mộ ở lưng chừng núi sao? Đừng tưởng tôi không đoán được trong lòng cô tính toán cái gì! Muốn nhằm vào tôi, còn dám hao tâm tổn sức tính kế động đến mẹ tôi hay sao?"

Chương Thực Đồng vẻ mặt vô tội, che ngực thở dốc, bộ dáng đáng thương. Tiền Như Vân ra tiếng lên án, "Hứa Đồng, cô dám nói càn sao. Cô xem nơi này là nơi nao? Muốn tới thì tới, muốn mắng thì mắng, ba, gì, em gái, từ đầu đến cuối, trong mắt cô còn có quy củ gì nữa không?"

Bà ta còn muốn nói tiếp, nhưng Hứa Đồng không thể kiên nhẫn cắt ngang, "Chồng bà vừa không phải bảo bà câm miệng hay sao? Tôi làm càn, với bà co quan hệ gì? Chủ nhân nhà này, họ Chương, không phải là họ Tiền. Chương tổng còn không bảo tôi làm càn, sao có thể đến phiên bà trách móc tôi? Bà có tư các sao? Chính con gái mình cũng không quản giáo được, còn có hơi sức đi quản giáo người khác sao? – Nhìn con gái bà xem, trừ bỏ giống bà suốt ngày đi đoạt người yêu của người khác, cộng thêm tự sát thành quen, còn có thể làm gì?"

Cười lạnh hai tiếc, Hứa Đồng thương hại nhìn Tiền Như Vân, "Tiền thư kí, chồng bà cũng chưa nói tôi điều gì, nhiều lắm là một câu "Cũng câm miệng lại!" bà dựa vào cái gì lên mặt với tôi! Thật đáng thương, ngu ngốc cũng không tự nhận thức. Biết chồng bà vì cái gì không thể ngăn tôi "làm càn" hay sao? Bởi vì trong lòng ông ta có quỷ! Bởi vì ông ta biết hôm nay nếu không để tôi nói hết, ngày mai tôi sẽ gọi rất nhiều phóng viên đổ tới đây! Khi đó, chuyện của các người không chỉ đơn giản là những người trước mặt này biết, nói không chừng toàn bộ thần Châu đều lưu truyền a! Sau đó, chồng bà gặp mỗi người đều phải giải thích, con gái lớn của ông ta thủa nhỏ tính cách bất thường, tư tưởng cực đoan, nhận thức đã không còn tỉnh táo! Chậc chậc!"

Tầm mắt cô đảo lại phía Chương Khang Năm, ông ta không biết tội cùng là bị cô nói trúng tim đen, hay là không thể tưởng tượng được con gái mình đã hư hỏng đến mức này, sắc mặt đã không còn chút máu.

Trong lòng Hứa Đồng đau xót. Chờ mong ông ta phản bác lại một câu: "Ba ở trong lòng con chẳng lẽ là như thế sao?" Nhưng thật lâu không hề có.

Một hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng cũng tan biến.

Cô nhìn Chương Khang Năm, trên mặt vài tia đau thương, trong lòng lại vô vàn oán hận. khi mở miệng, cô đem tất cả oán hận này trút lên người Tiền Như Vân, "Tiền thư kí, chồng bà có địa vị hôm nay, khởi đầu chẳng phải là trắng tay hay sao? Ông ta không hé răng, khi nào thì đến phiên bà lắm miệng? Không sợ chọc giận tôi xong, tôi sẽ đem việc này làm lớn sao? Tôi nói cho bà, trước kia tôi không muốn cùng bà so đo, là do mẹ tôi nhớ một phần tình cũ, không muốn cùng các người dây dưa, các người đã làm nhiều chuyện có lỗi với mẹ tôi như vậy đã quá đủ rồi. Nếu các người không biết tốt xấu, nga cả một chút lương tâm cuối cùng cũng không còn ..." Nói tới đây, cô thoáng dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén, xẹt qua mặt cả ba người đối diện, "... Còn lấy danh nghĩa gì động vào mộ mẹ tôi, làm tôi biết được, từ sau đừng hi vọng có ngày lành!" Cô cười lạnh, "Tôi sẽ kéo các người cùng nhau xuống địa ngục!"

Hứa Đồng nói xong xoay người bước đi. Lưng thẳng tắp, bước chân nhịp nhàng, Trên mặt là cương nghị mà xinh đẹp, hấp dẫn mọi người xung quanh cho đến khi thân hình cô biến mất ở cửa cũng âm thầm tán thưởng, không nóng lòng thu lại tầm mắt.

●︶3︶●

Ở trong phòng đi ra, Hứa Đồng không vội vã rời đi. Phòng ở nhà họ Chương ở chỗ cao, sát tường có một bồn hoa nhỏ chung quanh là lan can.

Hứa Đồng đi qua, ỷ trước lan can, ngẩng đầu lẳng lặng ngắm sao.

Bóng dáng mảnh mai bị bóng đêm bao phủ, vô cùng yếu đuối, giống như một mảnh mơ hồ, chỉ cần một trận gió nhẹ cũng có thể làm cô tan biến.

Phía sau có người đi tới. Hứa Đồng không quay đầu, cô đoán được là ai.

Khi vừa mới bước ra, trong vo số ánh mắt đang đổ dồn trên người mình, tuy rằng vội vã, nhưng thoáng nhìn qua cũng đã rõ ràng, có hai người cô biết – trong đó có một người cô quen biết thật sự, một người, cô biết, nhờ hắn mà cô nhanh chóng có thể thực hiện được màn kịch tối nay.

Người đó tới gần, đứng phía sau cô. Cô không quay đầu, chỉ nhẹ nhàng nói: "Không nghĩ đến anh cũng ở đây. Có phải hay không sắp đi rồi? Thật ngại ngùng, không thể lưu lại cho anh một hình ảnh đẹp, lại làm cho anh thấy một màn đáng cười như vậy!"

Người kia lập tức đáp: "Anh sao có thể cười. Anh chỉ cảm thấy em thật..." Em thật làm người khác đau lòng.

Nhưng anh không thể nói ra. Sự quan tâm như vậy, cô đã nói rõ ràng, cô không thích, cho nên anh cũng không muốn nói.

Chuyển giọng, anh nhẹ nhàng nói: "Anh cũng không phải tham gia sinh nhật mà đến. Anh tới là để tạm biệt một người thầy, ông ấy là bạn của Chương lão gia, đêm nay được mời đến. Hứa Đồng" Anh nhẹ nhàng gọi tên cô, "Ba ngày sau anh sẽ đi!"

Hứa Đồng xoay người, nhìn Bàng Mông, vươn tay, chờ anh bắt lấy, mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Chúc anh một khởi đầu mới"

Dưới ánh trăng, nhìn cô vừa mới lẻ loi một mình đấu tranh như vậy, anh lại khẽ thở dài. Giờ phút này, tuy là cô cười với anh, dịu dàng mà cứng cỏi, nhưng anh chỉ muốn cô có thể tháo ra lớp vỏ kiên cường đó, có thể ở trước ngực anh khóc lóc giãi bày.

Suy nghĩ trong lòng ngưng tụ bao nhiều thương tiếc, hàng lông mài khe khẽ chau lại, cuối cùng không thể đừng được, khẽ nói, "Có thể hay không, cho anh ôm em một chút? Một lần cuối!"

●︶3︶●

Hứa Đồng hơi chần chừ, nghĩ đến trước kia dù thế nào, sau này cũng là xa xôi cách biệt, trong lòng cũng khẽ trùng xuống, nhìn anh gật đầu.

Bàng Mông tiến đến, cẩn thân ôm lấy cô, cánh tay dần dần thu lại đến khi cô cảm thấy có chút đau.

Anh dán lại bên tai cô nhẹ nhàng, "Thật xin lỗi!"

Hứa Đồng giật mình ngẩn ra, lập tức hiểu được vấn đề.

"Không trách anh. Từ trước anh cũng chỉ biết ngày sinh dương lịch. Mọi người không phải cũng dùng sinh nhật là ngày dương lịch hay sao? Bởi vì em không giải thích, cho nên thật sự không thể trách anh!"

Anh chỉ vì không biết hôm nay là sinh nhật cô mà tự trách.

Một lúc sau, Bàng Mông buông cô ra.

"Cho dù luyến tiếc, cuối cùng cũng phải buông tay." Anh tự giễu, nhìn cô, "Hứa Đồng, tạm biệt. Dù thế nào, em nhất định phải hạnh phúc, nếu không anh sẽ lại trở về làm phiền em!"

Hứa Đồng mỉm cười gật đầu, chân thành trả lời anh: "Ảm ơn anh, Bàng Mông! Thuận buồn xuôi gió! Tạm biệt!"

Có thể như vậy bình tĩnh nói cảm ơn cùng tạm biệt, từ nay về sau với anh, cuối cùng yêu hận tiêu tan.

●︶3︶●

Sau khi Bàng Mông rời đi, Hứa Đồng tiếp tục một mình dựa vào lan can, ngẩng đầu ngắm sao. Bóng dáng mảnh mai cô tịch. Phía sau lại có tiếng bước chân vang lên, âm thanh lớn dần rồi dừng lại, tiến tới bên cạnh cùng cô sóng vai.

Hắn khẽ cười, thanh âm khó kiềm chế, nghiền ngẫm: "Thật không thể tưởng tượng được cậu ta vẫn không thể quên được em!"

*****

Hứa Đồng quay đầu, cười lạnh: "Cố thiếu, nghe lén người khác nói chuyện không phải là thói quen tốt đâu, chuyện này tôi làm không sao, nếu là ngài làm chỉ sợ có chút mất mặt!"

Cố Thần không cho là đúng, mỉm cười, "Trên trời dưới đất, hai người không che không chống, quang minh chính đại ôm nhau như vậy, chẳng lẽ còn sợ bị người khác nhìn thấy sao?" Hắn tươi cười càng có chút thâm ý, "Mối tình đầu khó quên như vậy sao?"

Hứa Đồng thản nhiên đáp: "Chỉ sợ anh ta khó quên cũng không phải là tôi mà chỉ là một người muốn mà không có được thôi. Ai bảo những cái gì không có được mới là tốt nhất? Nếu thật sự có được anh ta sẽ nhận ra tôi thực tại và tôi trong ấn tượng của anh ta là hai người hoàn toàn khác biệt, đến lúc đó thì làm gì còn chuyện nhớ mãi không quên. Ngược lại, có khi anh ta lại mệt mỏi vì không có cách nào giải thoát khỏi người đàn bà ác đốc như thế."

Cô thở dài, thâm thúy nói. Hắn nghe xong có chút suy nghĩ, liền dừng lại, không muốn tiếp tục bông đùa.

Bỗng nhiên hắn lại mở miệng nhẹ giọng nói: "Còn tưởng rằng em trốn ở chỗ này khóc nhè."

Hứa Đồng nhìn hắn cười khanh khách, "Làm sao có thể? Khóc thì có lợi ích gì, chỉ càng buồn khổ thêm thôi, tôi không khóc. Trước kia anh bắt tôi quay AV, khi đó tôi cũng không ôm chân anh kêu khóc đúng không?"

Cố Thần trầm ngâm một lúc lâu, trong cổ họng như nuốt một tiếng thở dài, "Em khi đó không khóc, tôi đoán chẳng qua không phải không đau lòng, mà là sợ hãi không thể thừa nhận sự đau lòng này, cho nên đã trốn tránh, khiến mình trở thành người vô hồn..."

Làm mình trở nên chết lặng như vậy, sẽ không cảm thấy đau lòng, thất vọng.

"... Bây giờ em vẫn không khóc, thực ra là đem nước mắt nuốt vào bên trong mà thôi."

Nếu không tại sao lại chăm chú ngẩng đầu ngắm sao như vậy.

Hứa Đồng kinh ngạc, trừng lớn hai mắt nhìn Cố Thần.

Những lời hắn nói hoàn toàn đúng. Cô khi đó, chính là đem mình trốn tránh, chết lặng, để rũ bỏ tất cả những thương tâm, những đau khổ. Cô hiện tại, cũng chính là đem nước mắt bức chúng chảy ngược vào trong.

Không thể tưởng tượng được, đến cuối cùng, có thể hiểu được lòng cô lại là người trước mắt này.

●︶3︶●

Hứa Đồng nhìn Cố Thần thản nhiên cười, "Vừa rồi Bàng Mông ôm tôi, anh không phải là thấy ghen tị? Muốn xông lên đánh anh ta?"

Cố Thần a một tiếng, cười vang, giống như nghe được chuyện gì thú vị, "Ghen tị? Đánh cậu ta? Làm sao có khả năng a, Dao Dao, cậu ta là anh em của tôi!"

Hứa Đồng mỉm cười ngọt ngào, rướn đến gần, đưa ngón tay khẽ xoa ngực hắn, chăm chú đảo quanh chiếc cúc áo, ngây thơ nhìn hắn nũng nịu: "Vậy sao ngủ với bạn gái của anh em, thật không tốt!"

Cố Thần nheo mắt nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch, giọng nói khàn khàn đáp lại: "Tôi cảm thấy, chấp nhận em chính là cứu giúp anh em của tôi!"

Hứa Đồng khẽ giương mi, "Đáng tiếc, không có người chấp nhận tôi, chỉ có tôi chấp nhận người khác!"

Cố Thần vuốt cằm, "Không sai, suy nghĩ của tôi cũng giống em!" Hắn dừng lại một chút, vẻ mặt xấu xa, cúi đầu hỏi cô: "Dao Dao, em nói xem, chúng ta ruốt cuộc là ai chấp nhận ai?"

●︶3︶●

Tay Hứa Đồng rời khỏi ngực hắn, rất nhanh lui về phía sau, "Muộn rồi, tôi muốn về nhà, ở nhà còn có người đang đợi tôi!"

Nói xong lập tức rời bước.

Cố Thần ở phía sau, nhìn bóng dáng cô, bỗng nhiên mở miệng, "Sinh nhật vui vẻ!"

Hứa Đồng dừng lại một chút, quay đầu lại, nhìn người phía sau tươi cười, "Cám ơn!"

Khẽ cúi đầu, lại ngẩng lên, trên mặt đã trở nên dịu dàng điềm đạm, "Hình như mỗi lần chũng ta gặp nhau đều như đánh trận, sống chết cùng phân cao thấp? Không bằng hôm nay chúng ta đình chiến đi! Anh... có hay không muốn đến nhà tôi, cùng uống một chén?"

Hứa Đồng đưa Cố Thần về nhà. Cô nói hắn chờ ở trước sân, một mình đi vào. Rất nhiều người đang ở phía trong, lo lắng chờ đợi nhân vật chính xuất hiện.

Cuối cùng nhìn thấy Hứa Đồng từ ngoài cửa tiến vào, không khí trong nhà bỗng nhiên tăng vọt, đồng loạt hoan hô.

Hứa Đồng lướt qua những người khác, nhanh chóng đi đến bên Đường Hưng Bang, vẻ mặt có lỗi, "Chú Đường, cháu không nói gì đi ra ngoài, muộn như vậy mới về, làm mọi người chờ lâu như vậy, cháu...."

Kinh qua nửa đời mưa gió, dường như đã biết tất cả sự tình, không đợi Hứa Đồng giải thích, ông đã xua tay mỉm cười, "Đừng lo! Hôm nay chuyện gì cũng không quan trọng, quan trọng là cháu có thể vui vẻ ở đây cùng mọi người chúc mừng sinh nhật!" Ông vừa nói vừa lấy bên người một chiếc hộp, "Tiểu Đồng, điện thoại di động mới này là quà sinh nhật tặng cho cháu, chú có linh cảm, cháu sẽ được tuyển vào công ty, nên dùng thứ tốt một chút! Tiểu Đồng, chúc cháu sinh nhật vui vẻ!" Ông đưa chiếc di động cho Hứa Đồng, "Được rồi! Quà đã tặng rồi, chú nên về thôi, để không gian cho thanh niên vui vẻ! Chú đi chơi cờ với ông Vĩ, đêm nay không về, sáng mai đến cửa hàng luôn. Mọi người cứ vui vẻ, đừng sợ bừa bãi trong nhà, quan trọng là phải chơi hết mình!"

Hứa Đồng khẽ kêu một tiếng, "Chú Đường!", trong lòng tràn ngập ấm áp cùng cảm động, sống mũi hơi cay cay, trong mắt đã long lanh nước.

Đường Hưng Bang vỗ vỗ đầu cô, cười ha ha đi ra ngoài. Ở cửa đột nhiên dừng lại, rồi tiếp tục cười vang, như đang chào đón ai đó, lại tiếp tục đi ra ngoài cổng.

"Đồ ngốc!" Đường Tráng đi đến, đánh nhẹ vào sau gáy Hứa Đồng, "Lớn rồi còn lệ nóng quanh tròng, định dọa người khác sao?"

Hứa Đồng trợn mắt trừng anh, "Cút đi!"

Lúc này Dương Dương giống như đàu tàu từ phía sau Đường Tráng vọt lên, không cho Hứa Đồng cơ hội nói chuyện, liên thanh mở miệng hỏi: "Hứa Đồng, ngươi chạy đi đâu? Ta chờ ngươi sắp chết đói! Đến nỗi bụng hỏng mất, ai ngờ được ta vừa vào WC có thể đem ngươi lôi về!! Biết thế này ta đi WC sớm một chút có phải tốt không. Chẳng lẽ ngươi quên hôm nay cùng mọi người chúc mừng sinh nhật sao? Ngươi này, hư đốn, những lúc quan trọng lại mất mặt, thật là..."

Cô còn chưa lải nhải xong, bỗng nhiên quay đầu nhìn thấy Cố Thần từ cửa đi vào, không khỏi lắp bắp kinh hãi, "Hắn... hắn... Hứa Đồng, ngươi... ngươi..." Cô nhìn Cố Thần, lại nhìn Hứa Đồng, lại chỉ vào Cố Thần lắp bắp hỏi Hứa Đồng, "Sao hắn lại xuất hiện trong này? Là ngươi mang đến sao?"

Hứa Đồng quay đầu nhìn hắn, xùy một tiếng: "Hả? Không phải bảo anh chờ đến khi tôi gọi mới vào? Không sợ anh uy phong lẫm liệt thế này sẽ dọa đến các anh em vô tội của tôi hay sao?"

Chính cô thật cũng không ngờ đến hắn có thể đi vào nhà mình ung dung bình thản như vậy.

Cố Thần đối với cô cười, "Tôi sợ cô tán gẫu vui vẻ liền quên còn có người vẫn đứng ngoài cửa, như vậy sẽ dọa những người đi ngang qua!"

Hứa Đồng khẽ nhún vai. Trong giọng nói của hắn dường như có một chút không cam lòng, giống như trách cứ cô nhẫn tâm gạt hắn sang một bên vậy.

Hứa Đồng làm như không có việc gì cười với Dương Dương, kéo Cố Thần đến bên người, chỉ vào hắn nói: "Ta vừa rồi không cẩn thận gặp phải anh ta, anh ta nói buổi tối còn chưa được ăn cơm, ta đêm nay tâm trạng rất tốt, liền nói cho anh ta biết chúng ta có mở đại tiệc, hỏi có muốn đến hay không, anh ta bảo có, ta liền dẫn đến đây. Đơn giản vậy thôi, không có gì to tát đâu, mọi người cứ thoải mái, đêm nay không kiêng kị gì, có thể không cần để ý đến anh ta, cũng có thể đơn giản xem anh ta như người qua đường vào xin cơm!"

Rất nhiều người nhìn Cố Thần, mặt chờ đợi. Người này ở A thị, chỉ sợ không ai không biết được danh phận của hắn.

Dương Dương cùng Đường Tráng vẻ mặt trầm tư. Cố Thần tựa tiếu phi tiếu liếc nhin Hứa Đồng, lại quay về phía mọi người phóng khoáng nói, "Đêm nay chủ nhân bữa tiệc là lớn nhất, cô ấy nói không kiêng kị gì thì mọi người cứ y vậy mà làm đi. Mọi người không nhìn tôi hoặc coi tôi như người qua đường là được, không cần câu nệ!"

Không khí vận như cũ có chút gượng ép. Lúc này Nhị Hoa lao ra khỏi đám người, phi đến bên cạnh Hứa Đồng, lắc lắc cánh tay cô, cười đến hai mắt tít lại, "Đồng tỷ, Đổng tỷ, chị hôm nay thật đẹp a! Thật sự thật sự đẹp, chúc chị sinh nhật vui vẻ!"

Hứa Đồng làm bộ không chịu được Nhị Hoa làm nũng, bàn tay chỉ chỉ trên mặt nó, đẩy ra tức giận nói: "Muốn cho ta vui vẻ thì đừng dùng miệng nói, nhanh lên, quà đâu? Đưa đến đây!"

Cố Thần ở bên âm thầm buồn cười.

Bộ dạng cô độc đoàn bá đạo cùng với dngs người yểu điệu xinh đẹp thật không hợp nhau chút nào.

Nhị Hoa lạnh run lui về một bên, giống như rất sợ hãi, với ngón tay lí nhí: "Em không đi tay không a! Em mang theo một con gà nướng đến a!"

Hứa Đồng nhấc chân đá đá, "Để lúc ăn cơm, gà nướng kia trừ bỏ cái phao câu cuối cùng đều vào bụng ngươi a? Ai chẳng biết ngươi thích nhất thịt gà! Còn nói là mang cho ta sao!"

Mọi người đều cười ầm lên. Tiểu Ngũ cầm đầu cũng các anh em của Đường Tráng nhanh như chớp vây quanh Nhị Hoa vừa cười vừa trêu ồn ào cả một góc. Hứa Đồng vụng trộm nhìn Cố Thần đang đứng một bên

Cố Thần vừa lúc ấy cũng giương mắt nhìn cô. Thấy cô trộm dò xét mình, không khỏi chớp mi, ra chiều nghi vấn.

Hứa Đồng cười một cái, "Có hay không cảm thấy, bọn họ vui đùa có chút đáng khinh?"

Cố Thần cười khẽ một tiếng, "Không thể tưởng tượng được trong ấn tượng của em tôi lại là người như vậy?"

Hứa Đồng vô tội nghiêng đầu nháy mắt, "Cũng đúng! Tiết mục đổi bạn gái của các anh, so sánh với màn này còn xấu xa hơn nhiều!"

Cô đơn thuần nhìn hắn, tầm mắt giống như một bàn tay vươn ra, bổ nhào vào ngực hắn, làm hắn có chút đau đớn. Có lẽ bởi không khí thực sự náo nhiệt, ánh trăng trong sáng dịu dàng, làm cho màn đêm trở nên dễ chịu, người ta cũng dễ dàng buông lỏng tâm trí phòng bị. Trong lúc còn không kịp suy nghĩ cẩn thận hành vi của mình, Cố Thần phát hiện tay hắn đã nhẹ nhàng ở trên mặt Hứa Đồng.

Hắn vừa cẩn thận vuốt má cô, vừa cười trêu, "Em ghen sao, Dao Dao?"

Hứa Đồng thuận thế quay đầu dùng miệng cắn tay hắn. Hắn vội vàng trốn, cũng không nhanh bằng cô. Răng cô hung hăng in trên da hắn một dấu nhỏ đáng yêu. Một loạt các hành động đều tự nhiên vô cùng. Nhìn qua, hai người tựa như một cặp tình nhân đang chơi đùa thân thiết.

Dương Dương ở một bên kêu lên sợ hãi: "Hứa Đồng! Ngươi tại sao lại có thể cùng anh ta quan hệ xác thịt!!! Anh ta là trai đã có vợ a!!!"

●︶3︶●

Dương Dương nói một tiếng "Trai đã có vợ", làm Hứa Đồng sực tỉnh. Thiếu chút nữa thì quên đêm nay vì sao gọi hắn đến. Diễn nhập vai quá mức làm cho ngay cả chính mình cũng bị lừa, chính mình suýt nữa tưởng rằng thật lòng tối nay muốn cùng hắn vui vẻ.

Âm thầm nhắc nhở chính mình một câu, "bình tĩnh, việc cần làm là quan trọng nhất!", Hứa Đồng liếc mắc nhìn Cố Thần, thản nhiên cười, "Ai nó ta cùng anh ta có quan hệ gì? Ta hận không thể cắn đứt đầu ngón tay anh ta thì có!" Cô quay đầu nhìn về phía Dương Dương, chuyển hướng đề tài, hỏi cô: "Đâm nay chuẩn bị bao nhiêu rượu? Có đủ uống không?"

Dương Dương nhe răng, "Tuyệt đối đủ, đừng nói ngươi một con sâu rượu, mà có đến mười tám cái ngươi cũng uống không hết!"

Hứa Đồng không chút nghĩ ngợi lập tức kéo Dương Dương, Đường Tráng, "Thế còn chờ gì nữa? Không mâu đi uống rượu!"

Đi hai bước, bỗng nhiên quay đầy lại kêu Cố Thần, "Này! Người qua đường, còn đứng đấy để làm gì? Lai đây uống một chén đi!"

●︶3︶●

Rượu quá ba tuần, trừ Hứa Đồng cùng Cố Thần, tất cả những người khác đã túy lúy.

Dương Dương cũng xem như tỉnh táo, nhưng vì Đường Tráng bị ép rượu quá nhiều, liền đứng ra làm lá chắn cho anh, cuối cùng một hơi làm hai chén, cũng trở nên mơ mơ màng màng.

Dựa hơi rượu, Dương Dương quay sang cảnh cáo răn dạy Đường Tráng, sau này không được lăng nhăng, không được háo sắc, không được nhìn gái đẹp. Cô bắt Đường Tráng phải đáp lại, Đường Tráng say khướt, miệng làu bàu: "Cam đoan cái quỷ gì! Dựa vào đâu a! Này, bây giờ chúng ta hôn đi!" Nói xong lập tức hung hăng giữ lấy Dương Dương, hai người lượn một đường nghiêng ngả lảo đảo vọt vào trong phòng.

Cửa phòng "Két" một tiếng đóng sập lại.

Kẻ ngốc cũng biết được bên trong sẽ trình diễn một bàn thế nào.

Có lẽ do có hơi mên, Hứa Đồng cảm thấy trong người rất háo. Quay đầu nhìn Cố Thần, hắn cũng đang nheo mắt nhìncoo, một đôi con ngươi giống như được nước rửa qua, phát ra những tia sáng ngời.

Cô vội vàng vuốt vuốt tóc, lại nhìn xuống phía dưới, thật sợ trên người phát hỏa. Cả một sân bừa bộn, góc tường có một đống hỗn độn ai đó nôn ra, vài cơn gió nhẹ thổi đến, mùi quả thực không thể ngửi nổi.

Hứa Đồng không khỏi nhăn mặt, "Khó ngửi quá! Mấy tên đầu heo này uống xong rồi lại nhổ ra, thật lãng phí!"

Cố Thần khẽ cười.

Hứa Đồng liếc hắn một cái, "Anh đang chê cười chúng tôi phận dân đen thô tục sao?"

Cố Thần lắc đầu, khó được cái miệng xảo quyệt của hắn nói ra được vài câu dễ nghe, "Không! Những người bạn của em thực đơn thuần, đêm nay, cùng uống với bọn họ, tôi rất thoải mái, cũng thấy thật vui vẻ!"

Những người này, ngay thẳng lại đơn giản, bọn họ muốn nói là nói, muốn kêu là kêu, muốn lớn tiếng liền lớn tiếng, uống rượu trực tiếp dùng bát, không nhịn được liền tìm góc tường nôn ra, nôn xong còn có thể tiếp tục hăng hái đánh nhau, trên người không có một chút dối trá, trên mặt không có một phân che đậy, mỗi lời nói ra đều tràn ngập chân thành.

Một đêm này, cũng những con người này, những cảnh tượng này, tất cả đều làm hắn cảm thấy vui vẻ thư thái.

Tác dụng lớn nhất của tiền đấy là cho mỗi người một bộ mặt dối trá. Những gì ở đây đơn giản chân thành lại làm hắn cảm động lưu luyến không thôi.

Hứa Đồng nghiêng đầu giống như đang suy nghĩ, quay sang hỏi Cố Thần: "Tôi còn chơi chưa đủ, anh thì sao?"

Cố Thần khẽ nhếch đuôi lông mày hưởng ứng, "Đổi nơi khác tiếp tục?"

Hứa Đồng tinh nghịch ngẩng mặt, cười rạng rỡ, vô cùng vui vẻ gật đầu: "Được lắm!"

"Muốn đi đâu?" Trong giọng nói hắn dường như có chút chiều chuộng.

"Ngắm sao!"

●︶3︶●

Cố Thần lái xe đưa Hứa Đồng đến một nơi, Hứa Đồng dựa ở trên lan can tầng cao nhất, nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, bộ dáng yêu kiều.

Cố Thần tựa ở bên cạnh cô, hút một điếu thuốc. Hứa Đồng bỗng nhiên quay đâu, "Cho tôi một điếu!"

Cố Thần nheo mắt.

Lấy túp thuốc rút một điếu cho cô.

Muốn tìm bật lửa giúp cô châm, đột nhiên lại bị cô ôm lấy cổ.

Cô tiến lại gần, ôm cổ, hai mắt nhìn hắn sáng ngời, miệng ngậm thuốc khẽ cọ vào điếu thuốc trên miệng hắn.

Cố Thần lại nheo mắt.

Ngay sau đó, hai tay bất giác đặt lên eo cô, giữ lấy thân thể cô đang hơi lay động, miệng hít một hơi, khói lửa đầu điếu thuốc lại rực hồng, đem điếu thuốc của cô bén lửa.

Cô buông hắn ra, lại tựa ở lan can.

Vòng eo mượt mà trên tay hắn tuột đi, bàn tay rất nhanh nắm thành quyền, lòng bàn tay vẫn lưu một hương vị buồn bã.

Hứa Đồng híp mắt hút thuốc trong làn khói mỏng manh.

Khi Cố Thần nhìn cô, cảm giác xúc động không hiểu nổi trước đây lại dội lên.

Yết hầu hắn chao đảo mảnh mẽ, khẽ nuốt nước miếng.

Hắn nhìn cô trêu tức nói: "Đánh nhau, chơi bài, hút thuốc, em cũng sắp ngũ độc câu toàn(1)!" Hắn nhìn cô, gióng nói ám muội, "Dao Dao, thật độc đáo a!"

Hứa Đồng nhìn hắn tươi cười, "Tôi có độc đến mức nào cũng không đọc bằng một người đàn ông thay lòng đổi dạ!" Cô hừ lạnh một tiếng, "Cả mộ địa của vợ đều muốn quật lên, anh nói xem đàn ông như vậy tâm địa có độc hay không?" Khẽ nhả một ngụm khói, cách một tầng mông lung cô bỗng nhiên nhẹ nhàng hỏi hắn: "Anh về sau có thể hay không tùy tiện động đến mộ vợ mình!"

Hắn khẽ cười: "Tùy tiện động đến, đương nhiên sẽ không. Có kế hoạch động đến, có lẽ có khả năng."

Sương khói tan đi, Hứa Đồng mới thấy rõ vẻ mặt hắn.

Thanh sắc không động.

Cô nhìn hắn, ánh mắt khẽ rung, bộ dáng vô tội hỏi: "Mệ của mẹ tôi ở khu đất anh muốn khai phá!"

Ánh mắt cô trong suốt, Cố Thần khẽ động lòng.

Hút thuốc, cười, nhìn hắn mà như không nhìn.

Cô lại đù giỡn quyến rũ hắn!

Không thể nhận ra hắn nhăn mặt, cười khẽ trả lời cô: "Ân, tôi biết!"

Hứa Đồng đối với hắn nhếch môi, như không để ý hỏi: "Là sáng nay mới biết sao?"

●︶3︶●

Sáng nay, Cố Thần cũng không hề biết mộ của mẹ Hứa Đồng ở trên lưng chừng núi kia. Chương Khang Năm nói muốn cùng hắn khai phá lô đất đó xây dựng khu vui chơi, sở dĩ hắn gật đầu đáp ứng cũng không phải là bởi vì vị hôn. Chẳng qua là lấy góc độ của người làm ăn nhìn, thấy thực hiện hạng muc này, một vốn bốn lời, như vậy cớ sao không làm?

Nhưng nghe được Hứa Đồng hỏi hắn, có phải hay không sáng nay mới biết tin, hắn lại không muốn nói ra sự thật.

Cô gái giảo hoạt này lại kiêu ngạo, hắn vẫn muốn làm một việc để bạt đi sự ngông nghênh đáng giận của cô, làm cô phải khom mình cúi đầu trước hắn.

Nếu hắn trả lời cô "Không biết", về sau, cô sẽ đắc ý cười, cho rằng nếu hắn biết sẽ không đồng ý thực hiện hạng mục kia. Nghĩ vậy, làm hắn cảm thấy không được thoải mái.

●︶3︶●

Cố Thần ha ha cười, vẻ mặt gian xảo, "Dao Dao, em không phải nghĩ là, tôi yêu em? Cho nên vì em, sẽ không động vào lô đất kia?"

Vẻ mặt hắn phủ nhận, nhìn cô trêu tức, "Đừng tôi không yêu em, cho dù yêu, tôi cũng sẽ thực hiện. Tôi là người làm ăn, có cách nghĩ của người làm ăn, một ngôi mộ nằm ở khối đất kia thực lãng phí. Nếu có một nơi phong thủy tốt hơn, mẹ của em đến nơi đó chẳng phải tốt hơn sao. Lô đất kia sau khi được khai phá cũng sẽ tăng giá trị, như vậy không phải là vẹn toàn đôi bên sao?"

Cố Thần ha ha cười nhẹ, mặt mày gian tràn ngập gian xảo thần sắc, "Dao Dao, ngươi không phải nghĩ đến, ta yêu thượng ngươi đi? Cho nên vì ngươi, sẽ không đi động kia khối?"

Hắn vẻ mặt không cho là đúng, đối nàng trêu tức câu thần đạm cười, "Đừng nói ta không có yêu thượng ngươi, cho dù yêu, ta cũng sẽ kiên trì chính mình thực hiện. Ta là thương nhân, ở thương ngôn thương, lưng chừng núi kia khối làm mộ địa xác thực lãng phí, nếu có phong thuỷ rất tốt địa phương, mẫu thân ngươi bàn đi vào trong đó hội càng vui vẻ, kia khối bị khai phá sau cũng sẽ thật to tăng giá trị tài sản, này chẳng phải là vẹn toàn đôi bên?"

●︶3︶●

Cố Thần không hề biết một điều, chỉ trong nháy mắt này, lòng Hứa Đồng đã trở nên lạnh lẽo.

Cô đối với hắn bắt đầu căm hận dâng trào.

Cô trách cứ chính mình ngu xuẩn, không nên kì vọng gì ở hắn. Vì cái gì nhiều lần bị hắn xúc phạm như vậy, còn có thể thật lòng chơ mong, chờ mong kì thật hắn cũng không phải không động lòng.

Cô cảm thấy buồn cười, mình giống nhu thánh mẫu cao cao tại thượng, luôn nghĩ rằng dù là ác ma có lẽ cũng có thể có một góc lương thiện.

Thì ra hắn đối với cô trước đến giờ, trừ bỏ chinh phục làm sao thật sự có tình cảm?

●︶3︶●

Lúc này, cô thầm đưa ra một quyết định. Thù cũ cộng với hận mới, dù như thế nào, cô cũng phải bắt hắn trả giá.

Cô dùng toàn bộ sức lực, thản nhiên cười với Cố Thần. Nụ cười xinh đẹp quyến rũ, mắt hắn nhìn cô nở nụ cười nhanh chóng nheo lại.

Cô nhìn hắn nói: "Đúng vậy, kì thật trong lòng tôi cũng hiểu được, anh nói đúng. Nếu là người khác đến khai phá lô đất nãy, có lẽ tôi có thể chấp nhận. Nhưng là Chương Khang Năm, tuyệt đối không được! Ông ta cả đời phụ bạc mẹ tôi! Ông ta không có tư cách động vào mộ của bà! Cho dù chuyển đến một nơi rất tốt, cũng không tới lượt ông ta giả nhân giả nghĩa! Huống hồ chưa nói đến, ông ta làm tất cả chỉ vì lợi ích của mình. Ông ta đối với mẹ tôi bạc nghĩa phụ tình, làm cho bà buồn bực mà chết, cả đời này ông ta nợ mẹ tôi, tôi tuyệt đối không cho phép ông ta giành lấy nơi yên nghỉ của bà để phục vụ lợi ích của mình!"

Cô nhìn thấy hắn nghe xong nhưng lời này, đôi lông mày khẽ nhíu lại.

Thời cơ vừa lúc, thấy hắn biểu hiện như vậy, cô tiếp tục nói

"Anh cảm thấy tôi rất cực đoan hay sao?" Cô hỏi, "Có muốn hay không nghe tôi kể một câu chuyện cũ?" Cô mỉm cười, phun một hơi thuốc. Làn khói mong manh làm nụ cười của cô càng thêm diễm lệ, "Chờ anh nghe xong chuyện của tôi..." Cách một làn khói thuốc sắp sửa tan hết, cô nhìn hắn, chăm chú mà dịu dàng, trên mặt mỉm cười, mê hoặc lòng người, "... có thể là anh cũng sẽ giống tôi trở nên cực đoan như vậy!"

--------------------------------

(1) Ngũ độc câu toàn: Có 5 tật xấu: uống rượu, đánh nhau, hút thuốc, bài bạc, háo sắc.

Crypto.com Exchange

Chương (1-65)