Thương tiếc
← Ch.27 | Ch.29 → |
Dường như người sau đại nạn không chết, tình cảm sẽ trở nên rất yếu ớt.
----------------------------------------------------------
Khi Hứa Đồng quay người, nhìn đến Nghiêm Xương Thạch đã khai nắp rượu, trên mặt mang theo ý cười nói không hết lời đáng khinh. Thấy cô xoay người, liền xua tay nói: "Xin mời, Hứa tiểu thư!"
Hứa Đồng bước từng bước đến bàn trà, lặng lẽ thở sâu, không nghĩ bị họ Nghiêm chê cười, trên mặt dấu diếm ý sợ hái, nhấc bình rượu, giương cổ, rầm rầm, một mạch đem rượu uống đến đáy.
Buông chiếc bình rỗng, chỉ nghe Nghiêm Xương Thạch nói: "Hứa tiểu thư, rất hào sảng! Tiếp tục tiếp tục!"
Cô đã âm thầm sợ hãi.
Nhìn chằm chằm trên bàn bình rượu thứ hai, trong đầu Hứa Đồng vựng vựng.
Chỉ sợ uống xong bình này, cơ hội có thể đi thẳng ra cửa rất nhỏ, nhưng nếu không uống, họ Nghiêm kia cũng nhất định không tha cho mình. Bằng lão giờ phút này vẻ mặt háo sắc, cô nhất định khó thoát khỏi bị hắn đặt ở dưới thân chà đạp.
Nên làm gì bây giờ? Cô tuy rằng không xem việc trinh tiết quan trọng hơn sống chết. Nhưng nếu bị loại đàn ông đê tiện đáng khinh này lợi dụng, cô chỉ cần nghĩ đến, cũng đã nhịn không được muốn phun.
Trong nháy mắt, cô đã suy nghĩ trăm phương ngàn kế. Ngẩng đầu nhìn ánh mắt Nghiêm Xương Thạch, đối diện cô, phát ra một sáng xanh mượt.
Ánh sáng kia làm cô buồn nôn, khẽ cắn môi, trong lòng quyết định.
●︶3︶●
Hứa Đồng đưa tay chắp phía sau, cười tủm tỉm nhìn Nghiêm Xương Thạch nói: "Này quả thật là rượu ngon, bị tôi hai ba ngụm uống đi một bình, thật sự có điểm "ngưu ăn mẫu đơn giậm chân giận dữ"(1), rượu ngon phải chậm rãi thưởng thức mới phải!" Vừa nói, vừa đưa tay vào túi quần, lặng lẽ bấm vài cái. Bằng cảm giác, cô tìm được số thứ nhất trong danh bạ, dùng sức bấm gọi.
Nghiêm Xương Thạch không chút để ý cười: "Đừng lo! Nếu Hứa tiểu thư thích uống, cứ việc uống thỏa thích, cô muốn uống, ta cầu còn không được!" Quay đầu phân phó thủ hạ, "Ra bên ngoài mang thêm hai bình đến, hôm nay cho Hứa tiểu thư uống đủ thì thôi!"
Hứa Đồng ở một bên nói: "giám đốc Nghiêm, không cần vội vã lấy, ngài quên sao? Uống xong bình thứ hai, tôi phải về nhà!"
Nghiêm Xương Thạch làm bộ bừng tỉnh nhớ ra, "Đúng đúng, nghĩ lại, hình như có nói như vậy. Nhưng ta còn nhớ đến, nếu cô không đi được, liền ở lại theo ta uống rượu!"
Hứa Đồng không muốn xem nhiều họ Nghiêm, thu hồi tầm mắt, thản nhiên đáp: "Đương nhiên!"
Cô chưa từng cảm thấy một người nào khi háo sắc lên, lại có thể so với người trước mặt này làm người khác buồn nôn như vậy.
Cô cúi đầu cầm bình rượu thứ hai, nhắm mắt lại, thở sâu, quyết đoán ngẩng đầu, tưng ngụm từng ngụm nuốt xuống.
Khi bình rượu thấy đáy, một ngụm cuối cùng ngạnh trong cổ Hứa Đồng, làm thế nào đều nuốt không xuống.
Cô lẳng lặng ngậm hàm trong chốc nát, tâm càng vững, quyết đem tất cả nuốt vào bụng
Một ngụm rượu này giống như chất dẫn, nếu bị cô nhổ ra, tất cả rượu vừa uống cũng bị cho ra hết. Cho nên mặc kệ như thế nào, mặc kệ nước mắt giàn dụa, cô cũng kiên trì mang khẩu rượu nuốt vào trong.
Buông bình rượu, cô không nói lời nào. Cô sở chỉ cần mở miệng, sẽ không thể nào ngắn cản được dịch rượu theo nhau tuôn ra ngoài. Xoay người hướng cửa, cô đem một chút tỉnh táo còn sót lại, dùng ý chí mệnh lệnh chính mình nhấc chân.
Nhưng chỉ đi được hai bước, cô đã thấy điên đảo, chân như nhũn ra, không có lực chống đỡ chính mình, ngã xuống đất.
Cúi đầu thở hổn hện, cật lực làm cho mình giữ lại một chút lý trí. Cô giãy dụa suy yếu đứng lên, không để ý chân tay đều không còn chút sức lực.
Đúng đang chật vật, cả thân thể bị người khác đột nhiên dùng sức nhấc lên.
●︶3︶●
Nghiêm Xương Thạch đem Hứa Đồng nửa kéo nửa ôm lên sô pha. Thủ hạ của lão lập tức rời đi, Hứa Đồng kinh hồn táng đảm.
"Kỳ thật", không chờ lão động thủ, cô liền vội vàng mở miệng, "Chắc giám đốc Nghiêm không biết, tôi trước từng làm ở Huyễn Yêu, sau gặp được Cố Thần, hắn đã bao trọn tôi. Toàn bộ mọi người ở Huyễn Yêu đều biết, tôi là người của Cố Thần."
Nghiêm Xương Thạch kì quái cười phá lên, "Đem Cố Thần ra đây, cô cảm thấy, ta sẽ sợ hắn sao?"
Hứa Đồng cố định lại thần trí, miễn cưỡng mỉm cười nói: "Đâu có, giám đốc Nghiêm bản lĩnh như thế nào sợ ai! Chính là cho dù không sợ, vì chuyện đàn bà mà thôi, hai người lại gặp cái gì đó không thoải mái, như vậy không đáng, ngài xem đúng không?"
Nghe xong Hứa Đồng nói, Nghiêm Xương Thạch cười ha ha, coi như nghe được chuyện gì thú vị lắm, "Cô nói đúng! Chuyện phụ nữ mà thôi, mọi người không đáng vì cái này tìm phiền toái. Tuy nhiên..." Lão dừng một chút, âm hiểm cười, híp mắt nói: "Ta nói cho cô, cô trước kia có phải là người của Cố Thần hay không ta không biết, ta chỉ biết ta ở đây mấy ngày, đàn bà bên người Cố Thần cũng không phải là cô!" Lão cười đến vẻ mặt gian nịnh, trên đời này chỉ sợ không còn người nào so với lão giống lưu manh, "Theo ta thấy, Hứa tiểu thư, Cố Thần đã có niềm vui mới, cô, đã bị hạ đường rồi!"
Hứa Đồng sợ sệt, đầu óc choáng váng, nhưng vấn cố tìm một tia lý trí nghĩ ra mình lộ sơ hở chỗ nào.
Đúng rồi, nếu Cố Thần còn quyến luyến cô, đêm nay cô cần gì phải một mình đến tìm lão họ Nghiêm này? Chỉ cần kính nhờ Cố Thần lại đến cùng lão can thiệp là tốt rồi.
Bên tai nghe được tiếng Nghiêm Xương Thạch tiếp tục nói: "Cố Thần vốn xưa nay có tiếng hiểu người, dám chơi, chơi cũng hào phóng. Cô nói, hắn như thế nào vì một chuyện cỏn con này đến cùng ta gây sự? Cho nên" Lão nói đến đây, tay đã không dè dặt giữ lấy hai má Hứa Đồng, chậm rãi vuốt ve da thịt cô, động tác bao hàm vô số sắc dục, "Cô cái gì cũng đừng nghĩ, chuyên tâm theo giúp ta đi!"
Hứa Đồng nhắm mắt lại, quay đầu né tránh tay lão. Tuyệt vọng liên tiếp dâng lên, trong lòng một tấc biến lạnh.
Khó trách vừa rồi hắn đi qua, nhìn cô vẻ mặt đạm mạc, thì ra hắn đã có người mới.
Xem ra, cô đã hi vọng sai lầm rồi.
Việc đã đến nước này, không phải do cô chưa từ bỏ ý định.
Không cần ảo tưởng nhiều, cô tựa vào sườn, đem tay lặng lẽ tìm được trong túi quần, dùng sức tắt điện thoại.
Trong lòng không khỏi cười khổ.
Cõ lẽ bên kia đã sớm cúp máy, cô lần này, chính là làm điều thừa.
●︶3︶●
Hứa Đồng cảm thấy thân thể cực nóng, ngực như bị thiêu, cổ họng ngứa ngáy, muốn cúi đầu rên rỉ một chút, nhưng cồn tác dụng làm hai chân không còn sức nâng lên, giờ phút này lại giống như không chịu sự khống chế của cô, vô luận thế nào đều muốn áp lại chặt chẽ, ra sức cọ xát.
Cảm giác kì quái làm Hứa Đồng kinh hãi. Trong nháy mắt hiện lên một hình ảnh. Lúc xoay người vừa rồi, bình rượu đã bị Nghiêm Xương Thạch khai nắp. Cẩn thận hồi tưởng, mạt cười khi đó trên mặt họ Nghiêm, dường như phi thường gian xảo tà nịnh, giống như đang đặt cạm bẫy đợi người khác đi vào.
Thân thể cô ngày càng háo.
Cưỡng chế cảm giác muốn rên rỉ, Hứa Đồng trong lòng nghĩ, lão cầm thú này, nhất định nhân lúc đó đã hạ xuân dược trong rượu.
Cô hơi xốc lên mí mắt, nhìn thấy Nghiêm Xương Thạch đang nới lỏng cà vạt, tay cầm nút thắt dùng sức kéo qua lại, cổ họng phối hợp khẽ diêu, vẻ mặt đáng khinh đến cực điểm, lưu manh sắc dục trào ra ngoài như hận không thể lập tức nuốt luôn cô.
Hứa Đồng đau lòng nghĩ, cô cuối cũng không tránh được.
Cô khép lại ánh mắt, bất đắc dĩ chuẩn bị thừa nhận.
Cô cảm giác được ngón tay Nghiêm Xương Thạch trên cổ mình trượt xuống. Lão vừa sờ vừa kêu: "Trẻ tuổi tốt thật, xem làn da cô này, quả thực là mịn như nước!"
Lão nói xong cúi người áp xuống.
Cô cảm thấy ngực dậy lên rầu rĩ.
Giờ phút này, cô vô cùng nhớ mẹ.
●︶3︶●
Nghiêm Xương Thạch vừa vươn tay cởi cúc áo cô, cửa phòng lập tức bị người đẩy ra.
Lão không khỏi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn lên, nhận rõ người tới, mi tâm nhíu lại, ngồi thẳng dậy, ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng: "Ngọn gió nào đem ngài tới đây, Cố tổng!"
Hứa Đồng nghe tiếng trả lời mở mắt quay đầu nhìn.
Người từ ngoài cửa đi vào, là Cố Thần.
●︶3︶●
Cố Thần đẩy cửa bước vào, đi đến trước sô pha, đưa tay nâng Hứa Đồng dậy, cúi người ngồi giữa Nghiêm Xương Thạch và cô, lại giang tay đưa cô đến bên sườn, làm cho cô ỷ trước ngực.
Sau đó quay đầu với Nghiêm Xương Thạch từ từ cười, lanh lảnh nói: "Làm cho giám đốc Nghiêm chê cười! Nha đầu này trước kia làm trong này, bị tôi nhìn trúng, liền theo tôi, kỳ thật toàn bộ Huyễn Yêu đều biết cô ấy là người của tôi. Nha đầu này mấy ngày nay đang cùng tôi giận dỗi, không chịu gặp, gọi điện cũng không chịu tiếp, tôi đành một mình tìm vui. Đang nghĩ không biết như thế nào đem cô ấy gọi tới, phục vụ lại nói cho tôi biết cô ấy ở trong phòng giám đốc Nghiêm, mới đầu tôi còn không tin, lại tiện đi qua phòng ngài, nên tôi nghĩ thuận tiện xem qua cũng không phiền toái, giám đốc Nghiêm lại là người hào phóng sảng khoái, làm việc rộng rãi không câu nệ tiểu tiết, nhất định sẽ không trách tôi đường đột! Vì thế tôi liền mở cửa, không nghĩ thật trùng hợp, nha đầu này thật sự ở trong!" Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn Hứa Đồng trong lòng, giống như sủng nịnh vô hạn, điểm điểm mũi cô nói: "Thật là bướng bỉnh, làm sao lại chạy đến quấy rối giám đốc Nghiêm?"
Hứa Đồng rõ ràng nghe hắn nói trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng giờ phút này, tựa vào bên người hắn, nhìn ánh mắt hắn, nghe giọng nói hắn, cô lại thầm muốn khóc.
Dường như người sau đại nạn không chết, tình cảm sẽ trở nên rất yếu ớt.
Cô thở dài, thuận thế càng tiến vào lòng hắn, đem mặt chôn ở trước ngực hắn, không muốn nhìn đến Nghiêm Xương Thạch.
Chỉ cảm thấy giờ phút này, trong lòng vô cùng kiên định.
Cố Thần lại nhìn Nghiêm Xương Thạch, mỉm cười nói: "Không biết cô ấy có hay không làm giám đốc Nghiêm phiền toái? Nếu có, tôi thay cô ấy nói một tiếng xin lỗi!"
Nghiêm Xương Thạch nhìn Cố Thần, nheo mắt lại tựa tiếu phi tiếu nói: "Cố tổng, một cô gái mà thôi, không ngại nói thẳng với anh, tôi đối với cô gái này thực sự cảm thấy hứng thú"
Hứa Đồng không biết nghe thấy những lời của Nghiêm Xương Thạch này xong, có hay không co rúm lại một chút. Cô chỉ cảm thấy cánh tay Cố Thần như an ủi bình thường, dùng lực thu chặt lại.
Cô nghe được hắn nói: "giám đốc Nghiêm nói không sai, một cô gái mà thôi, có chuyện gì to tát? Không nên ảnh hưởng đến hòa khí. Lại nói tiếp, sớm đã muốn gặp gỡ giám đốc Nghiêm, đáng tiếc vẫn không có cơ hội, hôm này thật là "vô tâm cắm liễu liễu thành rừng"(1)! Đêm nay chúng ta khó có cơ hội ngồi cùng nhau, không bằng bỏ qua chuyện phụ nữ, nói chuyện làm ăn. Nếu chúng ta có thể hợp tác thành công, lợi nhuận đạt được so sánh với chuyện phụ nữ này có vẻ sẽ thực tế hơn!"
Cố Thần nói làm Nghiêm Xương Thạch nổi lên hứng thú, lão cao giọng hỏi: "Không biết Cố tổng có dự án làm ăn gì với ta?"
Cố Thần ha ha cười, "Đợt vừa rồi không phải có dự án kiến thiết quảng trường Cẩm Tú thành quảng trường lớn nhất toàn quốc? Đáng tiếc công trình chỉ làm đến một nửa, bởi vì thiếu nguyên vật liệu mà dừng. Nguyên lai công ti phụ trách hạng mục này gặp khó khăn về vấn đề tài chính, đành đem công trình này gác lại. Vì thế đợt vừa rồi quyết định thu hồi lại hạng mục này một lần nữa tìm công ty mới. Tôi nghĩ, dù sao cũng không có việc gì, liền đem hạng mục này tiếp nhận. Nghe nói giám đốc Nghiêm đang có một số lượng thép còn chưa bán ra ngoài, nếu chúng ta không ngại hợp tác, tôi có thể mua lại của ngài, đem công trình quảng trường Cẩm Tú gấp rút hoàn thành, ngài xem thế nào?"
Cố Thần nhìn được Nghiêm Xương Thạch đối với đề nghị của mình đã bắt đầu lung lay, tiếp tục rèn sắt khi còn nóng(3) nói: "Kỳ thật đã sớm có ý định muốn hợp tác cùng giám đốc Nghiêm, chính là gần đây công việc nhiều, chưa kịp gặp gỡ ngài, khó có duyên được như hôm nay, gặp lại không bằng xảo ngộ(4), tôi thấy chúng ta không bằng thừa dịp đem chuyện này quyết định đi!" Hắn nói xong dừng lại, ý hỏi Nghiêm Xương Thạch vừa lòng hay không.
Nghiêm Xương Thạch không khỏi mặt mày hớn hở, "Cố tổng lần này thật vì Hứa tiểu thư chịu thiệt! Người anh em thật phóng thoáng, làm cho tôi kiếm nhiều như vậy, chính mình lại phải làm ăn lỗ vốn đâu!"
Cố Thần cười, "giám đốc Nghiêm đừng khách khí! Trước lạ sau quen, đầu tiên tôi chịu thiệt một chút, lần sau giám đốc Nghiêm không phải sẽ để cho tôi kiếm trở lại hay sao!"
Nghiêm Xương Thạch cười nhìn về phía Cố Thần, một bên sờ cằm, một bên có chút đăm chiêu, "Vẫn nói người đứng đầu Cố thị, thật sự tinh anh, làm ăn cũng không chịu lỗ vốn, xem ra lần này nhờ Hứa tiểu thư mà ta được tận mắt chứng kiến rồi!"
Cố Thần thần sắc không đổi, ha ha cười nói: "Đâu có đâu có! Đồn đại sai lệch, tôi xem ra ít nhiều cũng chịu thiệt, nhất là đối với phụ nữ!" Nói xong lời cuối cùng, hắn cúi đầu nhìn Hứa Đồng trong lòng, lắc lắc bả vai làm cô ngẩng đầu nhìn mình, cười hỏi cô: "Em nói có phải hay không, Dao Dao?"
●︶3︶●
Vất vả một hồi, Cố Thần cuối cùng cũng giải quyết xong Nghiêm Xương Thạch.
Đưa Hứa Đồng ra khỏi phòng, nhìn mặt cô hồng dị thường, hắn không khỏi tối sầm lại, cúi đầu hỏi cô: "Không thoải mái sao?"
Hứa Đồng giương mắt nhìn hắn, tầm mắt không còn tiêu cự, ánh mắt một mảnh mê ly, lung tung đáp: "Nóng quá! Mệt quá! Khó chịu!" Thân thể cô mềm ra giống như không có xương cốt, cả người như tan ra trong lòng hắn.
Hắn nhíu mày, lập tức biết được cô bị Nghiêm Xương Thạch hạ thuốc, lập tức ôm lấy cô rời khỏi Huyễn Yêu.
●︶3︶●
*****
Khi Hứa Đồng thoáng khôi phục được một chút thần trí, đã thấy mình nằm trong xe Cố Thần. Xe dường như đang chạy. Cả người cô khô nóng, không nhịn được thì thào rên rỉ.
"Cố Thần! Cố Thần!" Cô nhỏ giọng vội vàng kêu, "Điện thoại! Gọi điện thoại, nói cho Dương Dương, tôi không sao!"
Cố Thần nghe được, quay đầu nhìn cô. Cô gái ở đằng sau, giờ phút này không còn tìm ra kiêu ngạo ngày trước, ánh mắt giảo hoạt cũng bị mùi rượu bao phủ không thấy tung tích, những quật cường cố chấp dường như cũng không còn, toàn thân chỉ còn một bộ dạng chật vật. Nhưng bộ dáng chật vật này cũng không làm người khác thấy cô thực không chịu nổi, ngược lại có chút câu lòng người.
Hắn dừng xe lại. Lấy di động trên người cô, tìm được dãy số của Dương Dương, nhắn tin báo đã bình an.
Nghĩ đến đối phương sẽ gọi điện trả lời, không muốn giải thích nhiều, Cố Thần gửi xong tin nhắn liền tắt máy.
Hắn khởi động xe.
Hứa Đồng nằm ở phía sau xe cúi đầu kêu: "Không cần đưa tôi về nhà... Không cần... đừng làm cho mọi người lo lắng... sẽ loạn.... trong nhà sẽ loạn lên, mang tôi đến, mang tôi đến... Chóng mặt quá, khát, tôi muốn uống nước, tôi muốn ngủ!" Nói đến phía sau, nghiễm nhiên từ dặn dò biến thành vô ý hờn dỗi.
Nghe cô lộn xộn rên rỉ, trong lòng Cố Thần không khỏi mềm nhũn, hai tay đảo vô lăng, đem xe quay đầu hướng khác chạy.
●︶3︶●
Cố Thần đem Hứa Đồng đến một khách sạn gần đó. Thuê phòng, không để ý những người khác âm thầm đánh giá, hắn ôm lấy Hứa Đồng bước nhanh đi vào thang máy.
Hứa Đồng ỷ trong lòng Cố Thần, hơi hơi ngước mắt ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên cười, nhẹ nhàng hỏi: "Anh có hay không cảm thấy tôi đang quyến rũ anh?"
Cố Thần cúi đầu nhìn cô, bất tri bất giác nheo lại hai mắt, cũng cười, đáp: "Bộ dáng cô hiện tại, một thân mùi rượu, chật vật giống con ma men, như thế nào quyến rũ được tôi?"
Hứa Đồng cười khanh khách, nhắm mắt, lại ỷ vào lòng hắn.
Vào phòng, Hứa Đồng nói: "Để tôi xuống dưới, tôi muốn nôn!"
Cố Thần đem cô ôm vào phòng tắm, Hứa Đồng xua tay phất hắn, "Anh đi ra ngoài! Đi ra ngoài!" Cô không muốn làm cho người khác nhìn thấy mình bộ dáng nôn mửa chật vật.
Cố Thần đi ra đến cửa, nhìn thấy Hứa Đồng đem vòi nước mở, vặn đến cỡ lớn nhất, dòng nước ào ào kêu lên.
Đóng cửa lại, trong tiếng nước, hắn nghe ra được âm thanh nôn ọe.
Trong lòng hắn không khỏi hơi động. Đây là cô gái kiêu ngạo nhất mà hắn từng gặp. Đến nôn mửa cũng không muốn bị người khác nghe thấy.
Hắn ngồi trên ghế sô pha, lẳng lặng chờ. Một lúc lâu, vẫn không thấy cô đi ra.
Lại chờ, bắt đầu có chút lo lắng
Rốt cục hắn đi đến ngoài phòng tắm, gõ cửa, hỏi: "Hứa Đồng, xong chưa?"
Hắn chỉ nghe thấy ào ào tiếng nước chảy, không nghe thấy cô trả lời. Không biết có phải là cảm giác, hắn thấy âm thanh nước chảy so với vừa rồi lớn hơn rất nhiều.
Lại hỏi lần thứ hai, vẫn như cũ không có tiếng trả lời
Mi tâm nhíu lại, hắn tự mở cửa đi vào
Tình cảnh bên trong đập vào mắt hắn, hình ảnh đó làm hắn giật mình.
Cả người Hứa Đồng nghiêng nghiêng trong bồn tắm, nhắm mắt lại, cắn chặt ngón tay mình, toàn thân lạnh run.
Vòi hoa sen trên đỉnh đầu bị cô mở mức lớn nhất, để dòng nước phun trên người. Bồn tắm lớn chứa đầy nước, bao phủ cả người cô, không ngừng chảy ra ngoài.
Cố Thần quay đầu nhìn gương, trên mặt không hề có chút hơi nước.
Mi tâm hắn nhíu càng chặt, bước nhanh đến trước bồn tắm, đưa tay vào kiểm tra, nước bên trong quả nhiên lạnh băng.
Lại nhìn Hứa Đồng, đáy mắt hắn không tự chủ được dâng lên một tầng thương tiếc.
Cô gái này thà một mình yên lặng tự hành hạ chính mình, cũng không chịu yếu đuối khóc lóc xin người khác giúp đỡ.
Hắn đưa tay đem cô từ trong bồn tắm ôm lên. Da thịt dưới tay đã bị nước thấm lạnh lẽo. Cô chậm rãi nâng mi, mở ra đôi mắt đầy sương mù, cố gắng nhìn mặt hắn "Nóng quá... lại lạnh nữa..."
Thanh âm nhu nhược, giống như làm nũng, giống như tủi thân, thì thầm một tiếng, làm cho tim người khác nhuyễn theo.
Nhìn cô hai má vựng hồng, mắt mờ ảo mê li, môi đỏ mọng hơi hé, yết hầu hắn không khỏi bắt đầu cao thấp, giống như đang đè nén xúc động.
Cô bỗng nhiên giang hai cáng tay ôm lấy cổ hắn, tựa đầu ỷ trên vai, miệng cách rất gần tai hắn. Cô lại yêu kiều thì thào một tiếng: "Cố Thần, nóng quá! Khó chịu quá!" Ngữ khí yếu ớt, như khóc than, như mơ hồ, giống một con thú nhỏ bị nhốt không tìm được đường chạy trốn, khiến người khác không khỏi thương tâm.
Yết hầu hắn lại mạnh mẽ dao động, cánh tay đột nhiên ôm chặt cô, một tay đem cô tiến sát vào ngực.
Hắn cúi đầu, dùng sức hôn lên đôi môi cô đỏ mọng đang dồn dập thở.
Cô chỉ kịp ưm một chút, lưỡi hắn đã tiến quân thần tốc. Hắn linh động thăm dò dẫn dụ cô cuồng loạn truy đuổi.
Hắn đưa một bàn tay giữ gáy, đem đầu cô vững vàng trụ lại, không cho né tránh, dùng sức duyện hôn, cảm giác gắn bó nói không nên lời, làm hắn một khắc cơ hồ quên hết mọi thứ, đầu óc cùng thân thể chỉ còn đọng lại cảm xúc say mê.
Cuồng hôn trong chốc lát, hắn ngẩng đầu nhìn cô. Cô nhìn hắn, đáy mắt phủ dày hơi nước, ẩm ướt mê muội. Chiếc miệng nhỏ đỏ sẫm vội vàng thở, bộ ngực một chút lại một chút cao thấp phập phồng. Quần áo mỏng manh trên người bị nước làm trong suốt, đường cong mê người ẩn hiện trong mắt hắn.
Hắn hô hấp như bị kìm hãm, yết hầu lại ra sức quay cuồng. Hắn một tay đưa cô ôm vào vào ngực, sải bước đi ra phòng tắm.
Đến trước giường, hắn cúi đầu nhìn cô, giống như mê hoặc nhẹ nhàng hỏi: "Muốn tự mình ngủ, hay muốn tôi cùng em?" Thanh âm hắn trầm ấm khàn khàn, trong đó ẩn nhẫn vô số tình dục.
Cô nhắm mắt lại không nói lời nào, chỉ dùng tay quấn chặt cổ hắn, khoảnh khắc hắn buông cô, cô dùng sức kéo, mang theo hắn cùng nhau ngã xuống giường lớn mềm mại.
---------------------------------------
(1) Ý nói đồ quý mà không biết thưởng thức, như Bát giới ăn nhân sâm
(2) Có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu thành rừng: Ý là không mất sức mà vẫn được việc
(3) Có đà tiện thể tiến tới
(4) Tới sớm không bằng tới xảo: Ý nói ngẫu nhiên gặp nhau còn có ý nghĩa hơn là cố ý gặp lại.
Hãy chờ em đánh răng xong nhé!
← Ch. 27 | Ch. 29 → |