Truyện:Hãy Chờ Em Đánh Răng Xong Nhé! - Chương 24

Hãy Chờ Em Đánh Răng Xong Nhé!
Trọn bộ 65 chương
Chương 24
Cố nhân
0.00
(0 votes)


Chương (1-65)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thế giới này quả nhiên cũng đủ điên cuồng. Cô không thể tưởng tượng được, khi còn trẻ hết sức lông bông, người cùng cô đi dạo dưới ánh trăng kia, nhiều năm sau, lại cùng anh dùng phương thức thế này gặp lại.

----------------------

Tiếng cười Cố Thần từ trong microphone từ từ truyền đến: "Thông minh!"

Hắn không chút keo kiệt tặng cho cô khích lệ.

"Học đệ của tôi từ nước ngoài trở về. Cậu ta, làm người lành ngạo, tửu sắc không dính" Hắn kiên nhẫn giải thích cho cô, "Rất đơn giản, mọi người cùng nhau cá cược, xem ai có thể tìm được một cô gái, làm cho hắn uống rượu"

"Vì thế, anh nghĩ đến tôi?" Hứa Đồng giương giọng cười hỏi, tiếng cười tràn ngập trào phúng, "A! Kẻ có tiền tu vi thật sự là thuần khiết lại cao thượng, có thể dùng phụ nữ ra làm đối tượng trêu đùa."

Cố Thần a một tiếng khẽ cười nói: "Dao Dao, cô không phải cũng dùng chính thân thể mình đi đổi lấy gì đó sao? Cho nên, không cần thầm oán, cô cùng tôi cũng giống nhau, đều thuộc loại người "thuần khiết cao thượng!"

●︶3︶●

Hứa Đồng cũng không chịu làm việc lỗ vốn, cô hỏi Cố Thần: "Nếu tôi có thể làm cho học đệ của anh uống rượu thì sao?"

Cố Thần thanh lương đáp: "Không có nhiều khả năng", còn nói, "Chưa có ai có thể làm hắn uống rượu"

Hứa Đồng cũng không buông tha, "Nếu tôi có thể?"

Cố Thần hỏi lại: "Muốn chúng ta cá một chút?"

"Có gì không thể?"

Cố Thần cười khẽ, "Đừng trách tôi không có giải thích trước, từ lúc tôi bắt đầu biết hắn, đến nay hắn không dính một giọt rượu, không gần phụ nữ."

Hứa Đồng cười, "Cũng nên thử một chút, biết đâu tôi có thể?"

Cố Thần đối với cô có vài phần tán thưởng, "Ý nghĩ sắc bén, dũng khí thượng thừa, ok, vậy cá một chút cũng tốt lắm. Cô muốn đánh cuộc gì?"

Hứa Đồng ngẫm lại nói: "Nếu tôi có thể làm học đệ của anh uống rượu, anh đồng ý với tôi, ít nhất trong một tháng không để ý tới Chương Thực Đồng."

Cố Thần hình như có chút ngoài ý muốn, "Như thế nào không cược tôi buông tha cho cô?"

"Anh sẽ sao? Anh làm nhiều thứ như vậy, ý định trừng trị tôi, có thể nào dễ dàng buông tay? Anh là muốn đến khi tôi cúi đầu tha thứ mới đành lòng bỏ qua!"

Cố Thần cao giọng cười, "Không thể tưởng tượng được trong rất nhiều người, em mới là người hiểu tôi nhất!" Dừng một chút, hắn hỏi, "Chỉ một tháng không để ý đến cô ta?"

Hứa Đồng nói: "Sáng nay trên báo viết, một tháng sau, anh cùng cô ta đính hôn. Bằng tôi nói một câu anh cả đời không được để ý đến cô ta, sẽ có khả năng chặn lại đại lễ đính hôn của hai đại thương gia sao?"

Cố Thần ngừng cười, thanh âm lắng đọng, chậm rãi nói: "Tôi bỗng nhiên cảm thấy, em có chút thông minh quá phận. Phụ nữ quá thông minh, đàn ông cũng không thích. Được rồi, yêu cầu của em, tôi đáp ứng. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, tôi nghĩ em nhất định đã đoán được – Nếu em không làm được, vậy làm tình nhân của tôi đi!"

Hứa Đồng ha ha cười rộ lên: "Quả nhiên là thế này, thẳng thắn lắm!" Đợi tiếng cười ngừng lại, thanh âm của cô biến đổi, ngọt ngào quyến rũ: "Tôi sợ anh sẽ yêu tôi!"

Cố Thần cũng đi theo cười: "Em cứ việc thử xem" Hắn chân thành nhẹ nhàng nói, "Nếu em thật có thể làm cho tôi yêu em, rất đơn giản, tôi sẽ cưới em!"

●︶3︶●

Chấm dứt chiến đấu điện thoại, Hứa Đồng bò xuống giường, rửa mặt chải đầu gọi xe đến Huyễn Yêu.

Đến cửa, xuống xe, một mặt đến phòng trước đó Cố Thần nói, một mặt âm thầm hít sâu lấy khí thế.

Đối phương hoàn toàn là một người đàn ông xa lạ, cùng một người cô không biết nâng chén đến say, lại là một người chưa hề dính tửu sắc, bản thân cô cũng mười phần không nắm chắc.

Đi tới cửa phòng, cách ván cửa đã nghe đến bên trong dị thường huyên náo, thanh âm ồn ào, khó thể tưởng tượng bên trong lại có người nào thật sự quá mức lãnh tâm lãnh tính.

Hứa Đồng không khỏi cười nhạo đi ra. Thế giới này thực sự điên cuồng, dâm mĩ sa đọa mới bị coi là bình thường, không dính tửu sắc lại bị chỉ trích, châm biếm.

Cô thu hồi trào phúng, lấy lệ gõ gõ cửa. Bên trong một mảnh ồn ào, cô không biết đến tột cùng có ai để ý hay không. Cuối cùng tự đẩy cửa bước vào, hai gò má ngượng ngùng mỉm cười, đi vào bên trong.

Trong phòng, tầm mắt mọi người không hẹn mà gặp cùng đảo qua cô. Cô pha chút thẹn thùng bất an cùng bọn họ cúi đầu chào hỏi.

Ngọn đèn mờ ảo, yêu sắc lượn lờ, làm không gian thoạt nhìn như ngưng một đám sương. Trong tầng sương khỏi mỏng manh, từng khuôn mặt nhìn không rõ.

Cô đảo mắt tìm kiếm Cố Thần.

Không có ở bên ngoài, hắn ngồi ở phía trung tâm. Thấy cô tới đúng lúc, hắn nhìn cô như khen ngợi, vuốt cằm mỉm cười một chút.

Trong nháy mắt, trên người có một loại cảm giác là lạ. Giống như có một tầm mắt đang hướng trên người mình.

Cô theo cảm giác nhìn lại, tầm mắt cuối cùng đứng ở người bên cạnh Cố Thần.

Thấy rõ mặt xong, Hứa Đồng không khỏi ngẩn ra.

Thế giới này quả nhiên cũng đủ điên cuồng. Cô không thể tưởng tượng được, khi còn trẻ hết sức lông bông, người cùng cô đi dạo dưới ánh trăng kia, nhiều năm sau, lại cùng anh dùng phương thức thế này gặp lại.

Cô càng không nghĩ đến, nguyên lai học đệ của Cố Thần, dĩ nhiên là anh.

Ngồi ở bên cạnh Cố Thần, nhìn cô, chẳng phải là Bàng Mông?

●︶3︶●

Đè nén cảm xúc kinh ngạc, Hứa Đồng thanh sắc bất động, đối mặt Cố Thần quyến rũ cười, lên tiếng chào hỏi: "Cố thiếu!"

Cố Thần mỉm cười vuốt cằm, dùng ánh mắt ý bảo cô ngồi bên cạnh Bàng Mông.

Hứa Đồng bước, thong thả đến bên cạnh Bàng Mông. Cô cảm giác được, có một ánh mắt dính trên người mình, nửa khắc cũng chưa từng lệch khỏi quỹ đạo.

Ngồi xuống, chưa kịp mở miệng đã nghe Cố Thần nói: "Bàng Mông, vị này, từng là tiếp viên xuất sắc nhất, Dao Dao tiểu thư!" Hắn ngữ điệu nghe sơ sơ cùng với bình thường không khác, nhưng cẩn thận bình phẩm sẽ phát hiện, nghe như trong đó hỗn loạn vài phần hương vị đùa cợt mỉa mai.

Hắn lại chuyển hướng Hứa Đồng nói: "Dao Dao, đây là người tôi đã từng nói qua, học đệ của tôi Bàng Mông Bàng tiên sinh. Cậu ta là khách quý đêm nay, có thể tiếp đón tốt hay không, là việc của cô!" Khi nói chuyện, ánh mắt hắn phiêu phiêu hướng Hứa Đồng, khóe mắt hơi hơi nheo lại, tỏa ra vài phần khiêu khích.

Hứa Đồng làm bộ không nghe ra trong lời hắn trêu tức, cúi người từ trên bàn lấy lên hai chén rượu, một ly hướng Bàng Mông, bên tự nhiên hào phóng cười, bên mềm mại uyển chuyển cùng hắn chào hỏi: "Bàng tiên sinh hạnh ngộ(1)"

Tuy rằng cô biểu hiện có chút thân thiện, nhưng thần sắc vẫn có cảm giác xa lạ, giống như cô cùng anh vẫn là lần đầu gặp mặt, giống như cô vẫn chưa nhận ra người đàn ông trước mắt chính là cố nhân.

Toàn bộ gian phòng đều lơ đễnh nhìn Hứa Đồng. Bọn họ nhìn rượu từ tay cô mang đi, chờ Bàng Mông vươn tay tiếp lấy. Trước khi cô đến, đã có vô số mĩ nữ thanh thuần xinh đẹp muốn cùng hắn uống một ly, lại không có ngoại lệ đều bị hắn lạnh giọng cự tuyệt, toàn bộ ảm đạm mà rút quân.

Cô gái trước mắt này, có lẽ so với các cô gái khác hơn một phần thông minh, nhưng mà đối với phụ nữ, sắc đẹp dường như so với thông minh có giá trị hơn rất nhiều lần. cho nên bọn họ cũng không cho rằng, một người đã cự tuyệt vô số những cô gái đẹp như Bàng Mông, sẽ đi tiếp từ Hứa Đồng đưa qua, một chén rượu kia vẫn còn đứng giữa không trung.

Ngay cả Cố Thần lòng cũng đang lặng lẽ bồn chồn. Vốn tưởng rằng bằng giảo hoạt tâm cơ như Hứa Đồng, cô chắc chắn sẽ nghĩ ra một chiêu thần kì cho Bàng Mông hướng mắt xem. Ai ngờ cô ra chiêu lại cũ như thế, cũng chính là tùy tâm sở dục(2), vẫn còn chưa thực sự ứng đối.

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi hướng Hứa Đồng nhìn lại, ánh mắt chứa thật sâu hàm nghĩa. Cô có cảm giác được hắn đang nhìn mình, cực nhanh liếc hắn một chút, đọc được nội dung ẩn trong đáy mắt hắn.

Hắn là nói cho cô, nếu không muốn thua thì nên thực sự dụng tâm một chút.

Cô liễm liễm khóe miệng khẽ nhúc nhích, hiện ra một tia thản nhiên mỉm cười, cẩn thận xem ra, nụ cười kia chính là đùa cợt. Giống như đối với hắn nói, đừng quá ngạc nhiên, kết cục còn chưa đến, an tâm một chút mà xem diễn biến.

Hứa Đồng đem nụ cười đùa cợt kia lặng lẽ thu dấu, lại nâng mặt, nhìn Bàng Mông. Lơ đãng trong không gian, tiến đến một ánh mắt nóng rực.

Bàng Mông nháy mắt không nhìn cô, tuy rằng chỉ trong nháy mắt, đáy mắt cũng đã lướt qua vô số điều.

Anh nhìn cô, trong phút chốc, sóng mắt từ kinh ngạc lưu chuyển đến nghi ngờ bất động, lại từ giận dữ đến thương tiếc ảo não. Giống như không thể tưởng tượng được lại ở chỗ này gặp gỡ cố nhân, càng không thể tưởng tượng được nhiều năm không thấy, cố nhân không ngờ lưu lạc đến bước này.

Cơ hồ có chút đau kịch liệt, Bàng Mông vươn cánh tay, tiếp nhận chén rượu từ tay Hứa Đồng. Hứa Đồng nhìn anh nâng chén, ý cười trong suốt: "Sáng sớm nghe Cố thiếu nhắc, Bàng tiên sinh mới từ nước ngoài trở về, du học lâu như vậy, rốt cuộc về phụng sự tổ quốc, thật sự đáng ăn mừng, Bàng tiên sinh, chén này tôi kính anh!" Vừa dứt lời liền ngẩng cổ, không chút do dự uống một hơi cạn sạch.

Uống xong, cô theo dõi ánh mắt anh, ôn nhu mỉm cười, không nói được một lời, một tay nắm chén không nhẹ nhàng hạ, một tay đưa đến bên môi, dùng ngón tay trái nhẹ nhàng mân qua khóe miệng, lau đi chút rượu còn đọng lại.

Động tác của cô không nhanh chậm, nhẹ nhàng lại quyến rũ. Tuy nhiên dù cô xem ra có phong tình yêu diễm, thì mọi người vẫn như cũ chắc chắn, Bàng Mông sẽ không cùng cô đối ẩm. Bọn họ nghiêm trọng nghi ngờ, cậu ta, căn bản không thích phụ nữ, nói không chừng kì thật là thích đàn ông.

Nhưng mà giây tiếp theo, một màn ly kỳ đột nhiên phát sinh.

Bàng Mông không nói hai lời, giương cổ, cũng đem chén rượu một hơi uống cạn.

Chung quanh, sau nháy mắt im lặng, bắt đầu tuôn ra một tràng âm thanh. Nhiều người không hẹn mà cùng vừa mở miệng nói cười, vừa kêu lên sợ hãi không thôi. Hứa Đồng không chút để ý, hướng Cố Thần nhanh liếc mắt một cái. Hắn chính là nheo mắt xem cô, thanh sắc không hỉ giận, mà là mãn nhãn, không thể tưởng tượng.

Cô không khỏi cười rộ lên, giống như sau một hồi thi đấu thể thao vất vả, cuối cùng nếm được một tia thắng lợi.

Thu hồi ánh mắt, đặt trên Bàng Mông. Anh vẫn đang nhìn cô, thâm trầm nhìn.

Có người cầm hai chén rượu đi tới, vui cười nói: "Cố thiếu quả nhiên lợi hại! Anh em chúng tôi đi tìm nhiều mỹ nhân như vậy, cũng không thể làm cho Bàng tiên sinh uống một giọt rượu, Cố thiếu chỉ kêu một người, Bàng tiên sinh liền sảng khoái cụng ly! Tôi hôm nay thật sự là mở rộng tầm mắt! Dao Dao tiểu thư? Đến, tôi kính cô một ly!"

●︶3︶●

Hứa Đồng mềm mại mỉm cười, tiếp nhận chén rượu, cụng ly xong, xoay người, đem chén rượu uống cạn.

Những người khác thấy cô tuy bên ngoài nhược liễu, nhưng uống rượu lại sảng khoái vô cùng, mềm mại đáng yêu cùng dũng cảm phóng túng vốn là mâu thuẫn, ở trên người cô lại dung hợp hoàn mĩ, làm cho cô có một loại quyến rũ phong tình không tìm được trên người những cô gái khác.

Rất nhiều cậu ấm đều không kiềm chế được, mang rượu đi tới trước mặt Hứa Đồng, cùng cô nâng chén.

Hứa Đồng, thứ nhất, có mục đích riêng, lười tốn nhiều khí lực cân não cùng người qua đường chống đẩy từ chối, thứ hai, gặp qua Bàng Mông phản ứng về sau, không khỏi ở trong lòng có tâm tư, vì thế bất luận ai mang rượu đến, toàn bộ không cự tuyệt, giống nhau đem rượu tiếp nhận, cười, uống cạn.

Như vậy, nhìn quả thực giống một cô gái tốt, bởi vì có nỗi khổ bất đắc dĩ mà phải lưu lạc hoan tràng, về sau không thể không đối với những người đàn ông, đến mua hoan tìm vui, phải uốn mình miễn cưỡng mà cười.

Cô càng cười càng ngọt, có người nhìn thấy trong lòng lại càng khổ. miệng đầy chua sót, chỉ cảm thấy cô như vật thật yếu đuối, lại điềm đạm đáng yêu.

Hứa Đồng vừa uống xong một ly, chén còn chưa kịp buông, lại một chén rượu đã đưa tới trước mặt. Cô vươn tay tiếp nhận, đang muốn lại ngửa đầu uống cạn, một cánh tay đột nhiên vươn ra trước.

Cô sắc mặt không thay đổi, bất động, trong lòng cũng không từ quát lên một tiếng: được.

Uống thả cửa lâu như vậy, cô cuối cùng cũng là cho anh ra tay.

●︶3︶●

Bàng Mông một tay cầm cổ tay Hứa Đồng, một tay kia từ trong tay cô lấy đi ly rượu, tầm mắt xẹt qua hai gò má cô, chuyển hướng người kính rượu, lãnh đạm nói: "Chén này, tôi uống thay cô ấy" Nói xong ngửa cô, màu rượu đỏ tươi bỗng chốc không thấy, toàn bộ bị anh một ngụm uống cạn.

Người đến kính rượu giật mình không thôi, miệng há to nửa ngày không khép lại.

Thanh âm Cố Thần một bên vang lên: "Được rồi mọi người, náo loạn đủ rồi, tự mình vui chơi đi!"

Mọi người vì thế tất cả đều an phận xuống dưới, không hề tiến lên chuốc rượu Hứa Đồng.

Hứa Đồng hạ mí mắt, che đi thần thái, không lộ nửa phần chân tình.

Cửa phòng truyền đến tiếng đập cửa. Hứa Đồng theo tiếng giương mắt nhìn, từ ngoài quản lí cùng vài cô gái mĩ mạo yêu kiều đẩy cửa bước vào, nhìn Cố Thần lấy lòng chào hỏi: "Cố thiếu, các cô nương đến đây!" Cố Thần gật gật đầu, phất tay ý bảo quản lí rời đi.

Các cô gái giống như sớm được phân bố, quản lí rời đi, liền tự phân tán, kiều kiều lạc lạc tìm nơi nương tựa bên cạnh các vị kim chủ.

Trong đó hai người xinh đẹp nhất, một người mềm mại ngồi xuống bên cạnh Cố Thần, một người thướt tha định tiến đến bên cạnh Bàng Mông.

Nhưng còn chưa kịp ngồi, đã bị Bàng Mông không kiên nhẫn phất tay ngăn cản.

"Cô đi nơi khác", anh lãnh đạm lên tiếng, "Tôi nơi này không cần"

Cô gái kia giật mình, xấu hổ cùng nghi hoặc, bị cự tuyệt xong cảm thấy không cam lòng. Cô ta quay đầu, nhìn thấy Hứa Đồng ngồi bên cạnh Bàng Mông, lập tức hiểu được lý do mình bị cự tuyệt, sắc mặt không khỏi trầm xuống, giống như thập phần ngạc nhiên khẽ gọi: "Dao Dao? Cô không phải được người khác bao sao? Như thế nào... Đổi người? Bàng luật sư, quản lí nói, tôi đến chỗ ngài!"

Cô ta cố ý nói như vậy, nghĩ rằng người vừa mới cự tuyệt cô vì Hứa Đồng hoa tâm mà sinh ra chán ghét. Nhưng vừa nói xong, lại nhìn thấy Bàng Mông phóng tới chính mình một ánh mắt tàn nhẫn.

Anh ta lạnh giọng nói: "Tránh ra, tôi không muốn thấy cô!" Trong thanh âm tràn ngập phiền toái cùng không kiên nhẫn.

Đối với thái độ của anh, Hứa Đồng vẫn không thấy cảm động. Thậm chí dưới đáy lòng còn phát ra một tia cười nhạo.

Cô cảm thấy có chút châm chọc. Nếu năm đó anh cũng như vậy bảo vệ cô, không vì Chương Thực Đồng nói bậy gì đó mà tin, cô sẽ cùng anh không như bây giờ, gặp lại nhưng như hai người xa lạ.

Bàng Mông nhìn cô gái trước mặt, hai hàng lông mày nhíu lại, tràn ngập tức giận. Hứa Đồng một bên nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng hiện lên một tia khinh thường. Cố Thần ở một bên, thanh sắc bất động đánh giá Bàng Mông, lại nhìn về phía Hứa Đồng, vô thanh vô tức cười khẽ.

Hắn hai chân vắt lên nhau, một tay nhẹ nhàng lắc chén rượu, một tay đặt trên đùi, ngón tay giống như gảy đàn, chầm chậm mà nhịp nhàng, như đang lộ vẻ trầm ngâm.

Hắn tinh ý nhìn đến, khi Bàng Mông quay đầu không nhìn thấy, Hứa Đồng nhìn phía hắn, trong ánh mắt không che dấu mà dẫn dắt một tia lãnh đạm cùng khinh thường.

Nhưng khi Bàng Mông nhìn về phía cô ta, cô ta lại một mạch cười đến ngọt ngào câu nhân.

Hắn không khỏi nhìn lại cô với cặp mắt khác xưa.

Trên thế giới này, còn có cô gái nào có thể so với cô càng thêm giảo hoạt hay thay đổi sao?

----------------------

(1) Câu chào của những người gặp mặt lần đầu tiên.

(2) Lấy sắc dục để điều tâm

*****

Vô luận thế nào, cô rõ ràng biết, rất nhiều năm đã qua đi, ai cũng không thể trở về như trước.

----------------------------

Trong phòng mỗi người đều có một giai nhân xinh đẹp làm bạn, mọi người đều cùng mĩ nữ yêu kiều tự triển khai cuộc vui của riêng mình.

Hứa Đồng bất động nhìn phía Cố Thần. Hắn đối với cô nhẹ nhàng giương lên chén rượu, sau khi nháy mắt hạ một tia cười quỷ dị, liền quay đầu.

Chỉ một cái nháy mắt, Hứa Đồng đã lĩnh hội được thâm ý của hắn. Cô hơi hơi hướng về phía bàn, lấy bình rượu, châm hai chén, một ly đưa Bàng Mông, một ly giữ cho chính mình, ý cười sáng lạn ôn nhu nói: "Nguyên lai Bàng tiên sinh là luật sư, thực sự là thất kính. Công việc này tiền đồ rộng mở, Bàng luật sư làm rạng rỡ gia môn, thật sự đáng chúc mừng, tôi lại kính anh một ly!" Trong tay chén rượu đưa đến, cùng anh nhẹ nhàng va chạm nhau, đem đến bên miệng một ngụm uống cạn.

Bàng Mông theo sau cô, không chút do dự đem cả chén rượu xử lí.

Mặc dù không dùng mắt nhìn, nhưng Hứa Đồng cảm giác được, có vô số ánh mắt kinh ngạc đang ở trên người cô.

Cô không khỏi hơi hơi cười yếu ớt. Cô biết những người kia kinh ngạc ở điều gì, tửu lượng của cô, cùng thái độ của Bàng Mông đối với cô.

Bên tai nghe được thanh âm Bàng Mông, nhỏ ở mức chỉ vừa hai người có thể nghe được, nhẹ nhàng hỏi cô: "Em ở trong này làm cái gì, Đồng Đồng?"

Hứa Đồng đối anh thản nhiên đáp: "Tôi ở trong này làm tiếp viên"

Bàng Mông đáy mắt hiện lên thật sâu thương tiếc: "Vì cái gì?"

Hứa Đồng rốt cuộc nhịn không được cười nhạo: "Vì cái gì? vì cuộc sống khó khăn, hay là vì hứng thú?"

Cô lại đổ hai chén rượu, đưa một ly cho anh, khẽ cười: "Sáng nay có rượu sáng nay say, Bàng luật sư, kính anh!"

Bàng Mông vừa nâng chén tiếp nhận, còn không kịp ngăn cản Hứa Đồng, cô đã đem rượu một hơi uống cạn.

Rượu theo yết hầu chảy xuống bụng, chất cồn nóng rực thiêu đốt, vị rượu lại lành lạnh đảo quanh.

Hứa Đồng không khỏi nhăn mi. Có chút không thoải mái.

Bộ dáng này Bàng Mông nhìn ra, lại trong lòng một phen tự lý giải. Coi như cô trong lòng rõ ràng có khổ sở, lại không thể không trước mặt người khác làm ra vẻ kiên cường, người vô tâm xem qua chỉ thấy phong vận rất khác biệt, người có tâm nhìn lại đau lòng thương tiếc.

Có lẽ bình thường anh không xúc động như vậy, nhưng đêm nay chất cồn thấm vào, nhìn cô khuôn mặt động lòng bất ngờ, ngẩng đầu nhìn anh.

Hai người nhìn nhau không hề hay biết, bọn họ hai tay giao nhau, một màn này, người bên ngoài nhìn vào, lại là một phen kinh người đáng nói.

Vốn ngồi ở một góc bên cạnh, thư thái cùng cô gái xinh đẹp uống rượu nói chuyện phiếm, Cố Thần, lúc này bất tri bất giác đã ngồi lại ngay ngắn. Hắn không chế cảm xúc chính mình, bản lĩnh cao tới đâu, cuối cùng cũng không thể không vì một màn trước mắt mà cảm thấy ngạc nhiên.

Thật không hiểu cô gái giảo hoạt này có phải hay không học cái gì cổ thuật của người Miêu, có thể làm một người tự hạn chế bản thân tựa hồ như hòa thượng xuất gia Bàng Mông, trước mặt cô ta động tâm.

Bàng Mông nắm lấy tay kia Hứa Đồng, bỗng dưng rất nhanh nói: "Cùng anh đi ra ngoài!"

Hứa Đồng lại ngẩn ra, "Để làm chi? Muốn mang tôi ra sân khấu?" Cô chớp mi hỏi.

Bàng Mông nghe được ba chữ "ra sân khấu", hai hàng lông mày không khỏi căng thẳng, ngừng lại, trầm giọng đáp lời, "Đúng!"

Hứa Đồng một tay bị anh nắm, một tay đem chén không trả lại bàn, tiện đem bình rượu còn lại mang đến. Trong bình còn hơn một nửa rượu. Cô lắc lắc chiếc bình, nhìn Bàng Mông cười khanh khách nói: "Anh uống hết nó, nếu không say, tôi liền đi theo anh!"

●︶3︶●

Chén rượu trong tay Cố Thần, đã bị hắn cầm thật lâu. Hắn nhìn Hứa Đồng cùng Bàng Mông cách đó không xa, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm.

Sự tình ngày càng vượt qua hắn dự đoán.

Trong lúc trầm ngâm, bỗng thấy Bàng Mông tiếp nhận bình rượu từ trong tay Hứa Đồng, ngẩng đầu lên uống.

Hắn đem chén rượu cầm trong tay để sang một đên, cả thân thể ngồi thẳng dậy, hai chân dùng lực, giống như ở giây tiếp theo có thể đột nhiên đứng dậy mà bắt đầu chuẩn bị.

Ngồi ở bên người, cô gái nùng trang diễm mạt vẫn kiều kiều lạc lạc nũng nịu "Cố thiếu" làm hắn một cái giật mình.

Thế mới hồi phục lại tinh thần.

Hắn không khỏi tự mỉm cười, nụ cười hàm ý thản nhiên tiêu khiển cùng tự giễu.

Nhặt lên chén rượu, đáp lời cô gái kêu gọi, hắn dựa trở lại sô fa.

Một bên thưởng thức rượu ngon, một bên âm thầm trêu chọc chính mình, thật sự có chút quá quan tâm, Bàng Mông làm người như vậy, đối với phụ nữ mặc dù thế nào không có kinh nghiệm, cũng không phải khiến hắn lo lắng.

Lập tức thu hồi tâm sự, hắn quyết định không tiếp tục đem ánh mắt đặt vào hai người kia.

●︶3︶●

Bàng Mông một hơi uống hết bình rượu còn thừa. Hứa Đồng không khỏi khẽ thở dài.

Nếu năm đó anh cũng như bây giờ, cô nói cái gì, anh đều tin, đều làm, mà không phải người khác nói cái gì anh đều làm, đều tin, thì giờ này ngày này bọn họ sao có thể trở thành hai người xa lạ.

Bình rượu kia là do Cố Thần tỉ mỉ chọn lựa từ những loại rượu cao cấp nhất, nồng độ cồn rất cao, Bàng Mông vừa giờ lại một mạch uống xuống, cồn rất nhanh bốc lên đầu. Hứa Đồng nhìn hai mắt anh đỏ đậm, tầm mắt ngày càng tan rã vô hồn, ánh mắt ngày càng mê ly không đáy, liền đoán anh đã bắt đầu say.

Người anh bắt đầu lay động, nhưng tầm mắt vẫn nhìn thẳng Hứa Đồng. Anh dường như rất muốn cố gắng giữ vững mình cùng cô nói chuyện, nhưng cũng không biết hướng phương nào dùng sức, giống như có rất nhiều chiếc bóng chập chờn nhảy nhót trong đầu làm cho anh không thể ngồi yên.

Cuối cùng anh chọn một nơi, khuynh thân về phía trước hạ xuống.

Hứa Đồng chỉ cảm thấy một đầu vai cô bỗng nhiên trầm xuống, cổ họng căng thẳng, hô hấp bị kiềm hãm, ngực giống như bị nghẽn rất nhiều sợi bông, vô cùng bị đè nén.

Cuối cùng cố gắng mang hô hấp điều hòa, chăm chú nhìn lại, Hứa Đồng phát hiện Bàng Mông đã không còn biết gì, tựa trên vai cô.

Một bàn tay anh vẫn như cũ nắm chặt tay cô không buông.

Hứa Đồng tránh một chút, lại không hề thoát khỏi. Dùng cả tay kia gỡ ra, anh lại càng gắt gao bám vào vai cô, mặc cho cô thế nào dùng sức, anh đều không chút suy chuyển.

Bụng chạy đến cảm giác toan trướng, thân thể không khỏe làm cô càng trở nên phiền toái. Cô quay đầu, tầm mắt hướng qua Bàng Mông, nhìn vế phía Cố Thần cách đó không xa. Hắn cùng cô gái bên cạnh uống rượu, cười, đùa, nói chuyện.

Giống như cảm giác được có người nhìn mình, hắn đem ánh mắt chuyển đến bên cô. Nhìn đến cô cùng Bàng Mông tựa vào, cô xem rõ ràng, mi hắn nhướng cao.

Hắn buông cốc rượu, mỉm cười đứng dậy, đi đến bên người cô.

Hứa Đồng ngửa đầu nhìn hắn, mị mị cười, "Hắn say!" Trong mắt không chút nào che dấu vẻ đắc thắng.

Cố Thần gật gật đầu, nhìn cô mỉm cười, "Tốt lắm!" Cúi đầu muốn dìu Bàng Mông đứng lên, lại bị người nọ xoay người tránh đi.

Bàng Mông từ bả vai Hứa Đồng hơi ngẩng đầu, tầm mắt gắt gao giằng co ở trên mặt Cố Thần. Hai tay anh gắt gao bắt được tay Hứa Đồng, miệng mơ hồ thì thào hỏi: "Đồng Đồng, em không tốt sao? Đồng Đồng, anh ta đối với em không tốt sao? Vì cái gì em lưu lạc đến nơi này? Đường Tráng đâu? Anh ta mặc kệ em sao?

Tươi cười trên mặt Hứa Đồng bỗng nhiên tắt ngấm, ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Bàng tiên sinh, anh say! Xin anh tự trọng!" Vừa nói một bên gỡ bỏ tay anh.

Bàng Mông cũng không chịu buông, cố chấp nắm tay cô, càng thêm sức buộc chặt, hai mắt thẳng tắp nhìn cô, thanh âm đau kịch liệt hỏi lại một lần: "Đồng Đồng, em không tốt sao?"

Hứa Đồng bắt đầu không kiên nhẫn.

Tuy rằng tình cảm hai người năm đó cũng đã kết thúc, từ đó về sau anh lưu học nước ngoài, nhưng nếu như anh thật tình muốn biết cô sống tốt hay không, chỉ cần lặng lẽ hỏi thăm một chút liền biết được, cũng không phải việc khó khăn. Nhưng cuối cùng lại ở lúc này gặp lại, mượn rượu hỏi cô, rốt cục có ý nghĩa gì?

Vô luận thế nào, cô rõ ràng biết, rất nhiều năm đã qua đi, ai cũng không thể trở về như trước.

Cồn trong bụng vội vàng cuồn cuộn toan trướng, Hứa Đồng một lần dùng sức tránh Bàng Mông, đứng lên nói với Cố Thần: "Học đệ của anh uống nhiều, nếu không mang đi, chỉ sợ thất thố!" Nói xong lập tức quay người định rời đi, động tác rõ ràng lưu loát, không nửa điểm giằng co lưu luyến.

Cố Thần nhìn bóng dáng cô, hai mắt lập tức nhíu lại, đột nhiên vươn cánh tay, đem cô kéo lại.

Hứa Đồng khởi mi hỏi: "Thế nào? Cố thiếu, tôi không được đi? Chẳng lẽ không tính tôi đã thắng?"

Cố Thần dường như muốn nói gì, lại không kịp nói, thoáng nhìn trên sô pha, Bàng Mông dùng sức đứng dậy, thân thể lập tức lao về phía trước, ngã ra ngoài. Vì vậy, hắn không nói chuyện, tiến lên mấy bước, đỡ lấy Bàng Mông đang té ngã trên mặt đất, hai tay nâng hắn dậy.

Hứa Đồng thừa dịp này xoay người bước đi.

Ra khỏi phòng, bởi âm thanh huyên náo nhỏ đi, cảm giác càng trở nên rõ ràng. Bụng vừa rồi toan trướng, lúc này đã âm ỉ đau. Theo bước đi, Hứa Đồng cảm giác được bụng dưới bỗng nhiên như có một dòng nhiệt, không hề báo trước ồ ồ chảy xuôi.

Mặt cô không khỏi trắng bệch, xoay người dựa vào vách tường, chậm rãi ngồi xổm xuống. Vụng trộm lấy tay sờ mặt sau quần, đầu ngón tay truyền đến cảm giác ướt át.

Cô cảm thấy cả người một phen dựng đứng.

●︶3︶●

Bụng càng phát ra đau đớn, Hứa Đồng cũng không dám đứng lên. Cô có chút bội phục chính mình miệng quạ đen, rõ ràng chu kì năm ngày sau mới đến, cô tùy tiện một câu nói dối, lại đem nó đến sớm nhiều ngày như vậy. Cô không khỏi yên lặng nghĩ, con người sống trên đời thật sự không thể nói dối, nói rồi cuối cùng sẽ bị quả báo.

Cô ngồi xổm trên đất, cắn răng chịu đau.

Lấy điện thoại ra, đang chuẩn bị gọi, bên cạnh có người dừng lại. Trong đó có người bị người khác nâng, đi lại lảo đảo nghiêng ngả tiến về phía cửa.

Cô lười ngẩng đầu nhìn, chuyên tâm ấn gọi. Màn hình rất nhanh sáng một chút rồi lập tức tắt, âm thanh báo hết pin vang thành một chuỗi dễ nghe. Điện thoại tắt hoàn toàn.

Hứa Đồng kinh ngạc nhìn di động, há hốc miệng. Cô hoành hành nhiều năm như vậy, giờ phút này rốt cuộc biết được cái gì chân chính gọi là khóc không ra nước mắt.

●︶3︶●

Có người dừng lại trước mặt cô. Cô nghĩ có thể là người nào lỗ mãng muốn tròng ghẹo, chỉ cần cô không để ý, người này sẽ lập tức mất mặt tự giác bỏ đi.

Vì thế cô không ngẩng đầu, lẳng lặng ngồi. Nhưng khai chân kia vẫn không rời, trước mặt cô không nhúc nhích.

Cô không khỏi có chút phiền toái, ngẩng đầu nhìn phía trên xem qua, tầm mắt càng lên cao càng giật mình, ánh mắt của cô dừng lại trên một khuôn mặt quen thuộc.

Người nọ thản nhiên mỉm cười, cúi đầu nhìn cô, cũng không chủ động mở miệng.

Hứa Đồng không khỏi nhăn mi, ngửa đầu nhìn hắn hỏi: "Cố thiếu còn có việc?"

Đứng ở trước mặt cô bất động, đúng là Cố Thần.

●︶3︶●

Nhìn đến Cố Thần, Hứa Đồng lập tức nghĩ lại, người vừa nãy bị người khác dìu ra bên ngoài kia, nhất định là Bàng Mông.

Đối với vấn để cô vừa hỏi, Cố Thần mỉm cười không đáp, lại hỏi: "Còn cô? Vì cái gì còn không đi? Ngồi xổm ở chỗ này làm gì?"

Nhìn hắn khuôn mặt tươi cười, khóe miệng giật nhẹ, ngoài cười nhưng trong không cười đáp: "Thấy ở đây có tiền rơi, nên ngồi nhặt"

Cố Thần "nga" một tiếng, âm cuối kéo dài không dứt, "Thì ra ở đây có tiền rơi!"

Ngữ điệu hắn quái dị, nghe ra thật làm người khác không thoải mái. Hứa Đồng cười, "Cố thiếu sao còn không đi? Định cùng tôi nhặt tiền sao? Ngài trong tay đã có bạc triệu, không đến mức thế đi!"

Cố Thần ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang ngang cô.

"Có ai ngại chính mình nhiều tiền đâu?" Hắn xem cô, tươi cười bỗng trở nên thâm thúy, ánh mắt liếc phía sau cô, nhẹ nhàng hỏi: "Dao Dao, cô không phải thật sự đến chu kỳ đi?"

Hứa Đồng gắng nhịn đau, nhìn hắn cười rộ: "Như thế nào có khả năng? Ngày không đúng nha, Cố thiếu!"

●︶3︶●

Cố Thần hơi hơi híp mắt, nhìn cô trầm ngâm: "Nghe người ta nói, phụ nữ nếu cảm xúc dao động lớn, chu kì sẽ trở nên hỗn loạn!" Hắn dừng lại một chút, lại mỉm cười chậm rì rì nói: "Cho nên, trải qua ngày hôm đó ở biệt thự, nếu bây giờ cô có, cũng không phải không có khả năng!"

Hứa Đồng tiếp tục lấy bộ dạng tươi cười, nhưng bởi bụng thực sự đau đớn, tươi cười bất tri bất giác trở nên méo mó."Cố thiếu thật sự là bác học đa tài, bất quá ngài suy nghĩ nhiều rồi, chu kì của tôi chưa tới. Hồi trước lừa anh, kết quả bị anh vạch trần!" Cô nghĩ không muốn bị hắn nhìn thấy bộ dáng chật vật, thầm nghĩ mau mau đuối hắn đi, vì thế hỏi hắn: "Cố thiếu, bạn bè của anh ở phía trước còn chờ anh sao? Anh còn không mau đi?"

Cố Thần quay đầu nhìn phía trước, lại quay đến, khuynh thân về phía trước, khuôn mặt trở nên cách Hứa Đồng rất gần. Hắn tinh tế nhìn chằm chằm cô, nhẹ giọng hỏi: "Không tính nhờ tôi hay sao?" Hỏi xong hắn cười rộ lên, vẻ mặt tà mị âm nhu, "Cô có biết, chỉ cần cô mở miệng, tôi sẽ không cự tuyệt!"

Hứa Đồng cười đi ra, "Cố thiếu, học đệ của anh còn đang say, anh lên đưa cậu ta đi rồi!"

Cố Thần gật gật đầu, ý vị thâm trường nói: "Cô thật quan tâm cậu ta!" Cười tủm tỉm nhìn cô nháy mắt mấy cái liền đứng dậy, hai tay sửa lại áo khoác, từ trên cao nhìn xuống nói: "Vậy được rồi, nếu như vậy, không làm phiền cô tiếp tục ngồi nơi này kiếm tiền!"

Nói xong hắn liền rời đi, cước bộ một tiếng lại một tiếng, nhỏ dần nhỏ dần, thẳng đến lúc không còn nghe thấy.

●︶3︶●

Hứa Đồng trong lòng có chút cô đơn u oán.

Phía sau hắn nói như vậy, cuối cùng lại thật sự rời đi, biết rõ cô quả thật đến ngày, cô lừa hắn không có, hắn liền thật sự coi như cô không có.

Lúc trước chịu hắn uy hiếp uống đến bao nhiêu rượu, chất cồn chảy trong thân thể, giờ phút này làm cô khổ nói không nên lời.

Cô ồ ồ chảy máu, bụng trướng lên đau đớn, hắn lại không thấy có một chút áy náy, thậm chí còn lớn tiếng hàm tiếu bắt cô mở miệng nhờ hắn giúp đỡ.

Có lẽ bởi vì sinh lí kì đến ngày, Hứa Đồng trong người bắt đầu nôn nóng, một mặt trách cứ Cố Thần, thấy chết không chịu cứu lại đã quên vừa rồi rõ ràng cô ước gì cho hắn đi mau.

Cô dựa vào tường bên tức giận bên lại hối hận, hai chân đã bắt đầu run lên, nhưng bởi vì dấu vết phía sau lại muốn đứng lên mà không dám, chỉ có thể mặc kệ chân tê dại, bụng đau mà vẫn ngồi một chỗ.

Người bắt đầu mềm nhũn, mùi rượu liền xông lên đầu, trong não như có một tầng sương mù, ngày càng trở nên dày đặc, nhất thời trừ bỏ ngồi ở chỗ này, Hứa Đồng không nghĩ ra phương pháp gì để thoát khỏi khốn cảnh. Vì thế trong lòng không khỏi đối với Cố Thần càng thêm thầm oán.

Trong lúc mông lung, cảm giác như có người vỗ nhẹ bả vai. Cô chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt, cúi đầu nhìn cô. Ông ta một bên cánh tay cầm một chiếc áo khoác tây trang, thoạt nhìn hết sức quen mắt.

Thấy Hứa Đồng bắt đầu tỉnh táo, ông hòa ái cười, đem chiếc áo khoác trên cánh tay lấy xuống, phủ trên vai cô, nhìn cô mỉm cười nói: "Hứa tiểu thư, tôi là lái xe của Cố tổng, Cố tổng giao cho tôi lái xe đưa cô về, xe ngay tại bên ngoài, xin mời tiểu thư!"

Hứa Đồng chớp mắt mấy cái, nhìn người lái xe, trong đầu một mảnh trì độn. Phản ứng một hồi lâu, rốt cục mới hiểu được vị này rốt cục là nói với mình cái gì.

Vị đại thúc đem cô nâng dậy.

Chiếc áo khoác tây trang buông qua thắt lưng cô, chạm đến đùi, vừa vặn che khuất phía sau.

Áo khoác này mặc ở trên người kia, cô cũng không cảm thấy to lắm. Mà khi chuyển đến vai mình, lại giống như rộng thêm vô số lần.

Lên xe, vị đại thúc cũng không hỏi cô địa chỉ, trực tiếp lái xe. Hứa Đồng nghĩ, nhất định Cố Thần đã sớm nói cho ông ta biết.

Có nhiều phụ nữ ái mộ hắn, xem ra không phải là không có lí do, hắn cẩn thận săn sóc, lại thật sự chu đáo, làm sao không làm cho người khác sinh ra ái mộ.

Sau khi ngồi vào xe, áo khoác kia bị cô cởi ra, đem nó đặt ở vách sau. Trên áo có một chút hương vị, cũng có mùi son phấn. Mùi hương kia rất thanh đạm, như có vô số hoa lài ẩn ẩn mùi thơm. Ngửi qua như thấm vào ruột gan, có chút làm người ta nhẹ nhàng khoan khoái, phá lệ thanh tĩnh an thần.

Nhắm mắt lại, Hứa Đồng không khỏi nghĩ, trước kia tiếp cận hắn vì có mục đích khác, một lòng vội vàng tính kế, dường như chưa bao giờ thực sự chú ý qua, nguyên lai hắn dùng hương cổ long thủy.

Không thể không nói, hương vị này thật sự không sai.

Crypto.com Exchange

Chương (1-65)