Truyện:Hãy Ở Bên Anh - Chương 65

Hãy Ở Bên Anh
Trọn bộ 74 chương
Chương 65
0.00
(0 votes)


Chương (1-74)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tại một căn phòng nghiên cứu dưới biệt thự họ Âu, Phong đang làm những công việc cuối cùng, đó là lấy thứ chất đó từ phòng lưu trữ, đây là bản thử nghiệm đầu tiên cũng là duy nhất có thể điều chế được, nếu không có thứ này cho dù có tài liệu trong tay cũng khó có thể thực hiện. Nhưng có chết hắn cũng không ngờ rằng Thần đã nhanh tay hơn hắn từ mấy hôm trước, hắn không ngờ rằng thứ hắn cất công mang đi này chỉ là thứ chất hỗn hợp mà Thần đã tráo đổi. Sau khi để thứ chất này vào một chiếc vali được thiết kế đặc biệt, Phong liền lập tức gọi điện cho đám thuộc hạ của mình.

- mọi việc đã xong chưa?

- thưa cậu chủ, bom đã kích hoạt, hắn chắc chắn không còn sống nữa!

- ngươi đã nhìn thấy hắn vào trong chưa?

- cậu chủ yên tâm, chính mắt tôi đã nhìn thấy hắn lái xe vào trong!

- được, tốt lắm, tiền sẽ lập tức đươc gửi vào tài khoản của ngươi!

Phong cúp máy, hắn liền nở nụ cười đắc ý, cùng tự mãn, so với việc khiến nó trở về bên mình, thì việc tên Lâm Thần đó chết mới là việc khiến hắn thấy thích thú và hả hê nhất, để hắn ung dung sống đến bây giờ cũng là quá nể tình hắn rồi. Phong rời khỏi phòng thí nghiệm, sau khi vụ giao dịch hoàn thành, hắn sẽ đưa nó rời khỏi nơi này.

Tên Tiểu Minh, hôm nay sẽ là người trực tiếp điều hành vụ giao dịch này, hắn không phải không nghĩ tới việc sẽ gặp nguy hiểm mà chính là sau vụ này cũng là lúc hắn sẽ thôi làm việc cho Âu Phong, sẽ đưa Tử Di tới một nơi an toàn, Phong hứa sẽ cho hắn một khoản tiền đủ đến hắn sống an nhàn cả đời. Minh không nghĩ ngợi gì nhiều liền lập tức đồng ý, bởi vì Di đang mang trong mình giọt máu của anh. Sau khi đưa Di đến ở một nơi ở tạm thời, hắn trở về biệt thự cùng Phong giải quyết nốt công việc. Những ngày qua, căn biệt thự cũng không còn nhiều người, theo lệnh của Phong, đám giúp đã được nghỉ việc, mẹ của hắn vẫn còn đang đi du lịch, nên hắn cũng không cần lo lắng, mọi việc sẽ sớm được giải quyết ổn thoả. Còn duy nhất một việc chính là Kiều Ân, bấy lâu nay việc cô ta ở bên cạnh hắn cũng không phải không khiến hắn động lòng, nhưng chỉ là thương hại, chỉ vì cô ta sinh cho hắn một thằng con trai, nên với cô ta bây giờ chỉ còn ân nghĩa, còn tình cảm một chút cũng không. Trong căn phòng lạnh lẽo không khác gì một nơi giam cầm, ngày ngày Ân vẫn quanh quẩn bên đứa con của mình, đây cũng chính là kết quả bi thảm mà Ân phải nhận lấy khi cướp lấy người yêu của bạn thân mình. Chính là trong tâm trí của cô ta bây giờ không khác gì kẻ điên, sau việc chú cô ta dây vào cảnh sát, vụ làm ăn lớn cũng bị chính tên cháu dể lừa mất, nên hắn rất tức giận, đã mắng mẹ cô ta một trận và như cắt đứt mọi mối liên hệ. Mẹ cô ta cũng vì chuyện này mà không thèm đếm xỉa đến Kiều Ân, cha cô thì càng không, từ ngày cô và hắn không còn có thể lợi dụng đã coi cô như người dưng. Ngay cả đến người cô yêu thương vì hắn ta mà làm mọi chuyện cũng không quan tâm đến cô thì Ân còn có thể làm gì nữa, Ân ôm Dương Kiệt vào lòng, nước mắt đã lăn dài xuống má từ lúc nào, nếu không phải vì Dương Kiệt cô sớm đã muốn tự mình kết liễu cuộc sống này.

Bên ngoài, Phong đã đẩy cửa vào từ lúc nào, nhìn thấy Ân ôm con mình, hắn không khỏi cảm thấy đau xót, hắn biết đã làm những chuyện không đáng để cô ta tha thứ, nhưng hắn cũng lại cho rằng cô ta đáng bị như thế, động vào người con gái hắn yêu nhất hắn không để cho kẻ đó sống yên ổn. Phong từ từ bước đến gần, lặng lẽ quan sát, Ân thấy có người liền lập tức nhìn lên, chạm mặt anh, Ân chỉ cảm thấy mọi thứ đều trở lên xa lạ, ánh mắt ấy đã từng khiến cô say đắm, từng khiến cô trở lên điên cuồng khi ở trên giường, nhưng giờ đây hắn chẳng khác nào một người không quen biết, Ân lên tiếng

- Anh đến đây làm gì?

- Em định đi đâu sao?- Phong hỏi ngờ vực, mắt nhìn sang túi hành lý đã được chuẩn bị sẵn.

- Đúng, tôi sẽ đưa Dương Kiệt rời khỏi đây, tôi biết anh yêu cô ta, cũng hiểu rằng một ngày nào đó sẽ rời bỏ tôi và con, càng biết anh sẽ không màng tới tôi, vì vậy tôi nên giải thoát cho anh... à không mà là giải thoát cho chính mình!- Ân nói một cách lạnh lùng, nét mặt phiền não. Âu Phong im lặng một lúc, tự nhiên những lời Ân nói khiến Phong cảm thấy đau đớn "giải thoát" lời nói đó chẳng khác nào lưỡi dao xẹt qua tim hắn

- em định đi đâu?- cuối cùng hắn mới mở lời

- anh không cần lo lắng, tôi sẽ không làm phiền hai người cũng không cần anh phải bận tâm đến Dương Kiệt, tạm thời tôi sẽ về nhà cũ của mẹ... một lúc nữa xe sẽ tới đón.

- Vậy được, hôm nay tôi đến đây cũng là muốn nói chuyện này, tôi sẽ đưa cô ấy rời khỏi đây, căn biệt thự này sẽ nhanh chóng được bán cho người khác, tiền sẽ được gửi hết cho cô, mọi việc đã sắp xếp ổn thoả, nếu cô đã chủ động rời đi, tôi cũng không cần lo lắng. Việc chăm sóc con, hàng tháng tôi sẽ gửi tiền đầy đủ, chờ mọi việc ổn thoả, giấy tờ ly hôn tôi sẽ nhờ luật sư gửi đến!

- Ân đã lặng người đi từ lúc nào, lúc này cô nên khóc hay nên cười đây, ly hôn sao, Ân không dám nghĩ có ngày chính hắn lại lạnh lùng nói ra những lời cự tuyệt này, Ân cứ thế không kìm nén được cảm xúc của mình, đôi mắt ngấn lệ, nhưng miệng lại nở nụ cười cay đắng, đây chính là một kết thúc bi thảm nhất dành cho cô. Phong cũng không chờ để Ân định nói gì, hắn chỉ nhìn thoáng qua cô ta chưa đeens một giây rồi quay người lạnh lùng hướng phía cửa bước đi

- Anh đã tưngf yêu tôi chưa?-giọng nói yếu ớt như muốn hét lên trước khi Phong định quay đi, nhưng lại bị nghẹn lại chỉ cảm giác cô ta đã phải gắng sức mới có thể thôta ra những lời đó, câu hỏi của Ân làm Phong dừng bước

- Chưa từng!!!.... xin lỗi!!-nói rồi hắn quay người bước đi không ngoảnh lại. Ân nhìn theo bóng hình người con trai đó khuất sau cánh cửa, nỗi kìm nén trong lòng theo tưngf giọt nước mắt oà lên

"Hahaa" cô ta khóc rồi lại cười đến điên dại, đứa trẻ đôi mắt đen láy tròn xoe chỉ thấy mẹ mình khóc cũng khóc theo, tiếng khóc hoà làm một, hai mẹ con ôm lây nhau khiến người khác nhìn vào không khỏi day dứt...

9h tối, một tiếng sau khi vụ nổ lớn tại một toà nhà được cho là tẬp đoàn của Lâm Thần vừa xảy ra một vụ đánh bom từ một nhóm xa hội cõ mâu thuẫn với giám đốc, cảnh sát ngay lập tức đã có mạt tại hiện trường, phong toả mọi lối đi, về tình hình người có mặt tại hiện trường vẫn đang được điều tra làm rõ, vì vụ đánh bom vào buổi tối, nên giờ này không còn khá nhiều người có mặt ở công ty. người được tìm kiếm lúc này chính là Lâm Thần, CEO, có người đã nhìn thấy có một chiếc xe thể tháo lui tới vào một tiếng trước, các đội cứu hộ đã nhanh chóng tìm kiếm, hiện tại chưa có tin tức"-một phát thanh viên đã có mặt tại nơi xảy ra sự việc đang tường thuật trực tiếp trên thời sự

- tiếng chiếc điều khiến rơi mạnh xuống nền nhà vỡ tan, Nghiễn nắm chặt tay, cơ mặt đã nổi lên những gần xanh trong thật đáng sợ

- khốn khiếp!!****- Nghiễn chửi thề, rồi liền đó điện thoại được nối máy tới tên Jackson

- ngươi đang ơr đâu! Thần đâu? Nó đang ở đâu!- Âm thanh của anh như thể có thể khiến bể cả loa điện thoại, có trời mới biết luca này Nghiễn đã phát điên đến mức nào, cơ tưởng có thể gϊếŧ bất cứ ai gặp được lúc này, đầu dây bên kia, tên Jackson giọng nói vẫn còn yếu ớt, nhưng lúc này thì cậu chủ đâu có thời gian deer ý tới hắn cũng đang bị thương. Khoảng hai tiếng trước, trước khi hắn gọi cho Lâm Thần. Hắn được lệnh theo dõi cậu chủ, cũng chính là bảo vệ Thần khỏi nguy hiểm, nhưng Thần quá nhanh nhậy, chính anh cũng biết hắn theo dõi lên đã sớm cât đuôi để có thể làm những việc của mình, tên Jackson cũng nhận ra điều này, vô tình hắn đã quay trở lại công ty, đúng lúc đó phát hiện ra một đám mặc vest đen, không phải ngừoi trong nước, trong số chính lag một tên khá khét tiênga trong giới buôn lậu thuốc nổ và vũ khí, hắn cảm thấy nguy hiểm, chắc chắn lag muốn gϊếŧ cậu chủ, hắn đã gọi người đến. Và ngay phía sau toà nhà đã xảy ra một vụ thảm sát, không ngờ bọn chúng lại liều mạng đến vậy dùng một thứ chất hoá học khiến đám thuộc hạ nhanh chóng bị đánh bại, tên Jackson cảm thấy không ổn liền cố gắng lên xe phóng đi, tưởng chừng bọn chúng không đuổi theo nhưng không ngờ vẫn có một chiêca xe nghiệp vụ rượt đuổi. Lúc hắn gọi cho Lâm Thần chính là lúc hắn may mắn thoát chết khi cố gắng dồn bọn chúng trên đường.

- cậu chủ!!! Em đang cho người tìm kiếm cậu Thần, xin cậu chủ đừng lo lắng!

- ngươi và bọn chúng không tìm được thằng Thần về đây, thì hãy tự kết liễu đời mình đi, có là cái xác cũng phải tìm! -nói rồi Nghiễn cúp máy, lúc này Nghiễn chỉ có thể nghĩ đến tên đó mới có khả năng làm ra được chuyện này.

- tên khốn, ngươi sẽ phải chết!!!-Nghiễn lấy áo khoắc lên người rồi sau đó rời đi.

Tên Jackson được lệnh, hắn dù trong người bị thương vẫn gọi đám đàn em đến tìm xung quanh khu phố nơi xảy ra vụ nổ, kẻ có gan dám làm việc này chỉ có thể là hắn, chỉ hy vọng cậu chủ đã kịp rời đi

- Các người chia nhau ra tìm, bọn cảnh sát hãy tự mà lo liệu, thấy cậu chủ nhất định liên lạc với ta!

- Vâng, bọn em hiểu rồi!!

- chết tiệt, ngày mai ca phẫu thuật sẽ được tiến hành, thực sự thì cậu chủ muốn mình chết hay sao?- Hắn lẩm bẩm, tiến lại phía sau khu gửi xe, giờ này cảnh sát đã có mặt khá đông, các đội nghiệp vụ đang làm nhiệm vụ tìm kiếm, nên hắn cũng không muốn gây sự chú ý. Chỉ bí mật theo dõi sau, bất ngờ đien thoại rung, trên màn hình hiện số điện thoại của Thần, hắn liền lập tức nhấn nghe

- Cậu chủ!! Cậu đang ở đâu? Cậu có bị thương không?

- Đi xe đến đây, dãy nhà phía sau hầm gửi xe, chỉ duy nhất ngươi, khoing được thông báo laik cho anh Nghiễn!!

- vâng vâng!! Em hiểu rồi!- hắn vừa lo lắng vừa vui mừng, liền nhanh chóng lam theo lời Thần

Vài phút sau đến nơi, hắn xuống xe liền thấy ngay trong góc tường cạnh con hẻm nhỏ, một dáng người quen thuộc, đang ngồi sụp xuống đất, hắn tắt đèn xe rồi chạy tới

- cậu chủ!! Cậu không sao chứ!!!- tên jack son nhìn qua một lươyj từ đầu đến chân, vì vài chỗ trầy xước, cả người lành lặn hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng khẩn trương đỡ cậu chủ dậy

- Cậu chủ để em đưa cậu đến bệnh viện!

- không cần! Ta cần ngươi đưa ta đến biệt thự họ Âu ngay bây giờ!!!

- cậu chủ!!! Không được, cậu cần đến bệnh viện ngay lâpk tức, ca phẫu thuật ngày mai đã được chuẩn bị!!

- im đi, ngươi không đi thì ta đi!- thần đẩy hắn dậy rồi bước đi, trong bóng tối lại chỉ coa chút ánh đèn đường mờ phảng phất, Thần bước loạng chọang đến xe. Tên Jackson thấy coa gì đó không ổn liền chạy theo giữ lấy Thần

- cậu chủ, dừng lại đi, cậu bị thương rồi bây giờ hãy theo em đến bệnh viện, đừng tự hành hạ bản thân mình nữa, cậu cả sẽ không để cậu bảo vệ cô ta đâu!

- ngươi, ngươi cũng biết rõ mọi chuyện, vậy hoặc là ngươi để ta đi hoặc ngay bây giờ hãy bắn chết ta, bằng không ta nhất định sẽ không để ai làm tổn thương cô ấy!!!

Xin ngươi!- lần đầu tiên Thần hạ mình xuống, thanh âm nhẹ nhàng kéo dài, giây phút này khi nói lời cầu xin hắn Thần chỉ nghĩ đến nó, nó chính là sinh mệnh của anh.

Tên Jackson lắc đầu, đến bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu yêu một người là thế nào, hắn cũng hiểu lúc này đây dù có ngăn cản thế nào Thần cũng sẽ đi cứu nó. Cũng chính là hắn không muốn thấy cậu chủ phải đau khổ hơn nữa, một tên quản lý trung thành như hắn, có lẽ bao nhiêu năm làm việc cho cậu chủ, hôm nay hắn mới thấy trong lòng trở lên nhẹ nhõm.

- Được, lên xe đi, em sẽ đưa cậu chủ đến chỗ cô ấy!!

Hắn không biết rõ kế hoạch của cậu chủ thế nào, chỉ biết rằng nó chính là mồi nhử để dẫn Phong đến, và chắc chắn nó đang gặp nguy hiểm, tên Jackson cũng biết rõ giữa cậu cả và hắn có một vụ giao dịch, tất cả đều được sắp xếp từ trước rất kĩ lưỡng.

Khoảng một tiếng sau khi sắp xếp mọi việc, phong trước đó đã cho người đưa nó đeens một nơi an toàn. Kế hoạch lần này là do hắn chỉ đạo, sẽ có hai nhóm vận chuyển, tên Tiểu Minh sẽ đi trước qua trạn kiểm tra của lũ cảnh sát, sẽ đánh lạc hướng bọn chúng, còn hắn sẽ đi một đường tắt thông qua rừng trực tiếp đến nơi thực hiện giao dịch, sở dĩ hắn làm việc này chính là hắn không tin tưởng bất cứ ai, ngay cả tên quản lý của mình. Hắn rời khỏi biệt thự, không đi bằng xe riêng của mình mà là một chiếc xe nghiệp vụ, có xe riêng bí mật đi theo bảo vệ. Nhưng hắn không ngờ rằng khi hắn ung dung sắp xếp mọi việc thì hắn lại không biết rằng nó đã bị người của Nghiễn đưa đến một nơi khác.

Crypto.com Exchange

Chương (1-74)