← Ch.62 | Ch.64 → |
Đã hơn một ngày trôi qua, bị giam lỏng trong chính căn phòng của mình, là lệnh của Phong, hắn cho người canh gác bên ngoài. Đến điện thoại hắn cũng cho người thu lấy, chắc chắn hắn sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, trong lòng nó lúc này là những cảm xúc đan xéo, giằng buộc, một mặt căm hận Thần, nhưng lại không thể dối lòng mình, nó yêu anh hơn bất kể điều gì, chính là vì... nó còn Nhất Thiên, nó muốn gặp Nhất Thiên, gặp thằng bé, gặp anh ngay bây giờ để cùng anh nói rõ mọi chuyện, nó từng tin một kẻ không đáng tin thì lần này hà cớ gì nó không tin lấy người con trai đã âm thầm bảo vệ nó hết lần này đến khác.
Tại một khách sạn, Âu Phong đã có mặt trong một căn phòng vip, bên ngoài hắn đã cho người canh gác khá khẩn thận, vụ làm ăn này vô cùng quan trọng đối với hắn. Phong định nhân cơ hội này rút khỏi cái vỏ bọc một tiến sĩ nghiên cứu sinh học mà cha hắn mất công xây dựng. Nhớ năm đó khi hắn vào được trường đại học danh tiếng, Âu Chính đã bỏ ra một con số lớn hơn rất nhiều lần hắn tưởng tượng, chỉ để hắn có tên vào danh sách thực tập sinh thuộc một cơ sở nghiên cứu khoa học của Mỹ, để giúp ông ta có trong tay thứ chất kiếm ra hàng triệu đô la. Nhưng bây giờ ông ta đã không còn sống nữa thì hắn chẳng có lý do gì để tiếp tục cái công việc nguy hiểm này, bởi vì hắn hiểu rõ hơn ai hết thứ chất hắn đang nghiên cứu và sản xuất này sẽ có ngày gây phiền phức cho hắn và hắn hiểu có rất nhiều kẻ quan tâm đến thứ chất này, một ngày nào đó hắn sẽ gặp nguy hiểm. Bên ngoài cửa, một tên vệ sĩ đẩy cửa bước vào.
- Thưa cậu chủ, hắn đã đến!
- Mời hắn vào đi!!- một người đàn ông trung niên dáng vẻ cao lớn, nước da ngăm đen của người phương Tây, ăn mặc khá lịch lãm, một tay đút túi tay còn lại phì phèo điếu xì gà dáng vẻ khá tự nhiên cùng uy nghiêm của một kẻ có máu mặt, tên vệ sĩ kéo ghế mời hắn ngồi xuống
- Chào ngài John Nathan, nghe danh ngài đã lâu hôm nay mới có dịp gặp mặt!
- Đừng dài dòng, vào việc chính đi! Tôi không có thời gian!
- oh... xin lỗi ngài! Vậy được... ! Đây là bản cam kết hợp đồng cùng tài liệu chi tiết về RM1 mà tôi đang nghiên cứu, tất cả đều được ghi chép đầy đủ ở đây, ngay sau khi chúng ta giao dịch xong tôi sẽ bàn giao những gì cần thiết đúng như ông yêu cầu!
Ông ta cầm lấy tập tài liệu rồi đẩy sang một bên, cầm lấy bản hợp đồng đưa sang cho một tên luật sư của hắn bên cạnh
- phần tài liệu này tôi cũng đọc qua mail anh gửi, không có gì cần phải sửa lại, nhưng tôi có một đề nghị về việc giao dịch thứ chất đó!
Phong vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, cùng tự tin, hắn biết lão ta cũng không phải dạng vừa cũng chẳng dễ xơi chút nào, tất nhiên trong làm ăn hắn cũng không hề muốn mình gặp gì bất lợi.
- Mời ngài!
- về địa điểm giao dịch tôi muốn nhận hàng tại khu xí nghiệp cạnh bờ biển phía Nam thành phố, gần hòn đảo Zephil! Sau khi đến địa điểm giao dịch, nhận thứ hàng đó xong, tôi sẽ theo con đường vào Zephil ở đó có người của tôi sẽ lập tức bay khỏi đó về Mĩ...
- Được, vậy hãy làm theo ý ngài!! Tôi không có ý kiến!-Phong không chần chừ liền lập tức đồng ý.
Một nửa sổ tiền sẽ được gửi sau khi tờ hợp đồng này có hiệu lực, số còn lại sẽ chuyển đến anh sau khi giao dịch thành công!- ông ta đặt bút nên phía đống giấy tờ giầy cộp, một bản hợp đồng vừa được ông ta kí kết được tên quản lý đẩy lại trước mặt tên Âu Phong, hắn cầm lấy nhìn qua mặt chữ kí nét mặt không giấu khỏi sự hài lòng, rốt cuộc hắn cũng bớt một nỗi lo lắng và quan trọng hơn hết chính là hắn muốn đưa nó rời khỏi đây, cả đời này nếu nó không yêu hắn thì hắn cũng nhất định phải giữ nó bên mình.
Một tuần trước, khi Việt an toàn rời khỏi sở cảnh sát. Lúc đó Thần liền đến bệnh viện, chính là xem tình hình của hắn thế nào, cho dù anh không thích hắn đi chăng nữa, nhưng những gì hắn đã làm không chỉ với nó mà với anh cũng là ơn huệ. Tại bệnh viện, Chấn Nam đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, chỉ có bà Quách đang ở phía trong. Cửa phòng bệnh vừa mở, Thần bước vào trong, đôi mắt hướng về phía Chấn Nam, mình đầy thương tích, nếu hôm đó thực sự Hy không đến, có lẽ hắn sẽ chẳng còn nằm đây.
- Chào bác, cháu muốn nói chuyện với cậu ta một chút!
Bà Quách không nói gì, khẽ gật đầu rồi lặng lẽ ra ngoài, Chấn Nam lúc này mới nhìn sang, đáy mắt hiện lên một hồi u uất, cảnh tưởng lúc này trong lòng hắn còn thấy thật thảm hại chứ huống gì là kẻ khác nhìn vào.
- Cảm ơn anh về chuyện của Việt! Hôm nay anh đến đây không phải là muốn nhìn thấy cảnh tượng thê thảm của tôi bây giờ chứ?!Nếu đến để chút giận thì lúc này khá thích hợp rồi đấy!- đúng là dù bị thương, hắn vẫn cố gắng giữ chút thể diện, giọng nói vẫn vô cùng uy thế. Thần ngồi trên chiếc ghế sofa bên cạnh, dáng vẻ vô cùng tự nhiên, khoé miệng khẽ nở nụ cười trừ lắc đầu, cất giọng nói.
- Chuyện của cậu ta không cần cảm ơn! Tôi giúp được thì tôi sẽ giúp. Còn như anh nói nếu muốn chút giận, thì tôi đã sớm gϊếŧ anh từ lâu rồi! Cũng không chờ đến khi anh xảy ra nông nỗi này!
- Anh!! Vậy rốt cuộc là anh muốn nói gì!... Thiên Hy cô ấy... !- khó khắn lắm hắn mới mở lời nhắc đến nó, nỗi lo lắng đến độ chỉ muốn rời ngay khỏi đây để đi tìm nó, chỉ trách đến giờ đi còn không vững huống chi là đưa nó trở về.
- Cô ấy bên hắn lúc này, cũng không có gì là không an toàn. Anh yên tâm tôi sẽ sớm nghĩ cách đưa cô ấy trở về, còn hôm nay đến đây là tôi muốn nói với anh một chuyện!- Thần ngập ngừng một lúc, nét mặt tự nhiên trở nên khó coi
- Tôi sẽ không còn sống được bao lâu nữa!Phần trăm thành công của cuộc phẫu thuật chưa đến một nửa...
- khoan đã, anh nói sao?!- ngay lập tức Nam ngạc nhiên đến nỗi không tin vào tai mình nữa, hắn nói hắn không còn sống được bao lâu, rốt cuộc là hắn bị bệnh gì, tròng mắt Nam như muốn rơi ra ngoài
- tôi hy vọng anh sẽ thay tôi chăm sóc cô ấy, cùng Nhất Thiên... - đó là lần đầu tiên khi Thần biết được thì ra cũng có lúc nói lại khó khăn đến vậy. Trái tim anh chợt đau nhói, như chính mình lấy tay bóp chặt, thì ra yêu một người chính là nhìn thấy người ấy được hạnh phúc, được an toàn sống thật vui vẻ.
- Rốt cuộc anh gặp phải bệnh gì, còn phẫu thuật còn có khả năng thành công... Chỉ muốn hỏi cô ấy biết chuyện này không?
- cô ấy vẫn chưa biết! khi tôi trở về tìm cô ấy cũng là lúc căn bệnh vào giai đoạn cuối, dù sao thì tôi cũng tin tưởng anh sẽ khiến cô ấy hạnh phúc, tôi thực sự ghét mình lúc này khi nói đến việc anh sẽ thay tôi chăm sóc cô ấy!- bất giác tay Thần nắm chặt lại, cảm giác day dứt tận tâm can.
- Lâm Thần!! Nếu không phải tôi nằm đây, tôi sớm đã lao đến đánh anh một trận... Anh nghĩ cô ấy yêu tôi sao? Anh nghĩ cô ấy bên tôi sẽ hạnh phúc sao? Anh biết cô ấy đã như muốn trở nên điên loạn mỗi lần nghĩ về anh? Và anh biết cô ấy đã phải trải qua những đau đớn như thế nào không? Anh thực sự không đáng để cô ấy yêu anh!- Nam nói gần như muốn gồng mình rời khỏi giường bệnh, muốn lao đến sốc cổ hắn lên để nói cho hắn hiểu... nhưng đáp lại thái độ của Phong, Thần chỉ cười lạnh một cái rồi nói một cách lạnh lùng, vẻ mặt đau đớn cùng khổ tâm.
- Anh yên tâm, tôi sẽ đưa cô ấy trở về, sẽ trả thù cho cô ấy và hơn hết cô ấy sẽ an toàn... ! Tôi chỉ có thể trông cậy vào anh!... đó là những điều cuối cùng tôi có thể làm cho cô ấy!
Thần đứng dậy rời khỏi ghế, chỉ nhìn qua hắn chưa đến một giây rồi thẳng phía cửa rời đi.
- khoan đã! Tôi muốn hỏi anh một câu!
Thần chợt khựng lại, hơi xoay người.
- Anh yêu cô ấy rất nhiều phải không?
- Tôi yêu cô ấy hơn cả sinh mạng này!
Lời cuối cùng Thần nói với Chấn Nam trước khi rời đi, nghe được lời này từ chính miệng hắn nói ra khiến Chấn Nam cảm thấy nhẹ nhõm, là đàn ông với nhau, hắn biết ánh mắt của tên đó khi nhìn Thiên Hy như thế nào, cuối cùng hắn cũng thấy yên tâm khi để nó yêu một người như hắn, Nam liền cầm lấy điện thoại gọi đến một số máy lạ.
[khoảng một năm trước khi xảy ra chuyện đó, cũng là lúc Thần tìm được tung tích của lão luật sư giữ di chúc của ông Âu. Lão là một người khá trung thành cùng khôn ngoan, biết mình có thể gặp nguy hiểm nên đã lập tức đưa vợ con ra nước ngoài, trong vòng một năm liền đổi chỗ ở trên dưới chục lần, cũng tình cờ khi còn ở Mỹ, anh đã gặp được lão. Ông ta cũng vô cùng ngạc nhiên khi biết anh còn sống, lão nhìn thấy anh mới cảm thấy yên tâm vì việc sắp nói đến đây thực sự sẽ khiến anh phải thực sự khổ tâm
"Tất cả số tài sản của ông Âu không hề được chuyển nhượng lại cho người con gái mất tích của ông ấy!"
- ông, ông nói sao!! -Thần liền đó cầm lấy cổ áo ông ta nhấc lên, tỏ rõ sự tức giận của mình, anh cũng hiểu rằng rõ ràng hắn làm vậy chỉ là để mình có cơ hội được sống an nhàn, vốn lão chẳng biết có ngày ông Âu lại mất, một vị luật sư như hắn cũng có thể bị tên Âu Phong đó ám hại bất cứ lúc nào, chính vì vậy dựa vào những gì mình biết hắn đã nói đến việc tìm tung tích đứa con gái của ông Âu và hắn biết việc đó là không thể, cũng vì vậy mà hắn có thời gian kéo dài được cái mạng mình đến bây giờ. Nhưng cũng chính vì giữ mạng của mình mà hắn không nghĩ đến nếu tìm được, nó sẽ gặp phải nguy hiểm sao.
- cậu chủ!! Đừng đừng gϊếŧ tôi, chuyện này tôi chỉ để cậu Phong biết!! Cậu Phong chắc chắn sẽ không làm hại cô ấy!
- vậy bản di chúc đâu? Không ngờ nhiều năm cha tôi tin tưởng ông mà ông lại có thể làm ra chuyện thế này!
Lão nghe xong tay chân run rẩy, gương mặt cũng lấm tấm mồ hồi, hắn liền chạy vào trong phòng mình, nhanh chóng lấy từ trong két sắt một tập tài liệu được niêm phong cẩn thận, rồi vội vàng trở lại đưa trước mặt Thần.
Thần cũng không nghĩ ngợi gì nhiều liền lập tức mở ra xem, ngoài một bản thống kê những tài sản từ trước đến nay, cùng số cổ phần ở tập đoàn Âu Dương, còn hàng trăm những danh sách khu nghỉ dưỡng được sang tên Âu Chính, còn chưa kể đến những tập đoàn lớn nhỏ buôn bán đá quý, chính là những công ty rửa tiền. Thần nhìn xuống liền đó không khỏi giật mình, tất thảy số tài sản này không hề được chuyển nhượng lại cho Thiên Hy mà chính là anh, dưới cái tên Lâm Thần!
"Cha rốt cuộc cha định làm gì? Cha đã biết tất cả rồi sao?"!
Chính là ông ấy đã nói dối về chuyện sang tài sản cho đứa con gái mình với lão luật sư. Mọi chuyện ngày càng trở nên mâu thuẫn, cầm lấy tờ di chúc, Thần không nói gì thêm, cho người bí mật bảo vệ lão, dù sao thì hắn cũng là người của phát luật, có thể đứng ra làm chứng cho tờ di chúc này. Đó là khoảng thời gian hai ngày trước khi tên Jackson trở về và báo rằng nó không còn sống. ]
Rời khỏi bệnh viện, ngay đêm hôm đó, cũng là lúc Thần đến công ty. Trong phòng làm việc của anh, nơi Thần đặt một chiếc máy tính cá nhân, không khó để làm vô hiệu hoá hệ thống an ninh nơi biệt thự tên Phong ở, cũng không phải quá khó nếu muốn đột nhập vào đó, vì sống ở đó từng mấy năm mọi ngóc ngách anh đều nhớ rõ, nhưng để biết rõ căn phòng nơi nó đang ở thì không phải chuyện dễ dàng. Nhỏ đã không còn đeo chiếc vòng tay của anh nữa, Thần gần như không còn bất cứ cách tiếp cận nào.
Chỉ vài phút truy cập, tất cả hệ thống đều được vô hiệu hoá, tức là sẽ hoạt động bình thường cho đến khi Thần mở khoá dữ liệu, sẽ đủ thời gian để anh có thể đột nhập và đi tìm nó, một phần thiết bị được liên kết với điện thoại. Quá nhiều chuyện xảy ra, chỉ khoảng hai ngày nữa, chính là lúc vụ giao dịch giữa tên Jonh Nathan và hắn, anh biết rõ vụ giao dịch này ngừoi đứng sau chính là anh trai mình, Thần có cảm giác đây không phải vụ giao dịch bình thường. Anh nghiễn trước giờ làm việc đều có chủ đích, nếu không phải nhắm vào tên Âu Phong đó để trả thù thì không thể nào còn lý do khác, hơn nữa vụ giao dịch này còn nguy hiểm hơn những phi vụ trước đây anh từng biết, càng không phải vì nguồn lợi thư được từ vụ buôn bán, rốt cuộc kế hoạch của anh ấy là gì đến bây giờ anh cũng không thể nào đoán được, nhưng Thần lại có cảm giác người con gái đó sắp gặp nguy hiểm và căn biệt thự của Phong sẽ không hề an toàn một chút nào.
"Anh hoàn toàn không biết, chỉ biết bất chấp tất cả để giữ em ở đó, ở bên anh..."
← Ch. 62 | Ch. 64 → |