Hiên Viên Vô Thương
← Ch.006 | Ch.008 → |
"Vương phi, Vương gia đến chỗ trắc vương phi, tại sao không thấy người sốt ruột vậy?" Tiểu Nguyệt mày chau mặt ủ nhìn tiểu thư nhà nàng.
Vũ Văn Tiểu Tam miệng đang nhồm nhoàm nhai điểm tâm, không chút để ý nói: "Hắn thích đi nơi nào thì đi, quan tâm làm gì!"
"Nhưng là tiểu thư......"
" Được rồi, không nhưng nhị gì cả, bổn vương phi buồn ngủ, ngày mai cùng bổn vương phi đi ra ngoài cua trai!" Hình nhân toàn thân hồng y nói xong, đứng dậy, hướng giường đi đến.
"Gì? Ngày mai đi cua trai?" Tiểu Nguyệt không dám tin há to mồm.
Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu lại, đem đồ ăn trong tay nhét vào miệng nha đầu kia: "Đúng vậy, ngày mai đi cua trai, thuận tiện xem xét tìm cho ngươi một người lang quân như ý!"
Lời nói này làm cho Tiểu Nguyệt sắc mặt đỏ bừng, nghĩ muốn nói lại chút gì, nhưng mà trong miệng nhét đồ ăn, nói không nên lời......
" Được rồi, ra ngoài đi!" Quay đầu nhìn nha đầu kia, hôm nay cũng là có chút mệt mỏi.
Tiểu Nguyệt do dự nhìn nàng, sau một lúc lâu, ngoan ngoãn thối lui ra ngoài.
Cởi hết quần áo xuống, nằm ở trên giường, trong phòng ánh nến lấp lánh, đôi mắt nữ tử trái lại hết sức thanh minh. Hiên Viên Ngạo tuyệt đối không đơn giản giống như hắn biểu hiện ra ngoài như vậy, nàng trái lại tò mò, hắn là xuất phát từ cái gì mà đáp ứng cưới nàng.
Nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra nguyên nhân, tức giận giật giật tóc, không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, cứ thuận theo tự nhiên đi.
Nhắm mắt lại, ngủ thật say......
Hiên Viên Ngạo ôm lấy Nguyệt Vô Hạ nằm ở trên giường, trong đầu bỗng nhiên hiện lên bóng dáng hung hãn của người nào đó, khóe miệng hơi hơi rút rút, sao tự nhiên lại nghĩ đến tiện nhân kia chứ!
"Vương gia......" Giọng nói mềm mại từ bên tai vang lên.
Nam tử thu hồi suy nghĩ, nhìn nhìn người trong lòng như mèo con: " Hạ nhi, làm sao vậy?"
Mảnh mai nhẹ nhàng như vậy mới giống nữ nhân chứ, đâu nào giống cái người đàn bà đanh đá Vũ Văn Tiểu Tam kia! Lắc lư đầu, như thế nào lại nghĩ tới nàng rồi!
"Hạ nhi đã là người của Vương gia, Vương gia cả đời phải đối tốt với Hạ nhi......"
Đôi mắt lạnh lẽo hiện lên ánh sáng lạnh, chớp lóe lướt qua, làm cho người ta bắt giữ không tới. Lập tức chọc cái mũi Nguyệt Vô Hạ: "Ngạo ca ca chỉ yêu một mình Hạ nhi, Hạ nhi còn chưa tin ngạo ca ca sao?"
"Vậy...... Hạ nhi bảo Ngạo ca ca làm chuyện gì, Ngạo ca ca đều sẽ làm sao?" Đôi mắt đơn thuần tràn đầy nhu tình chân thành nhìn người lạnh lùng kia, hỏi lại.
Hiên Viên Ngạo cười: "Đó là tự nhiên." Giấu đầu lòi đuôi liền muốn lộ ra sao?
Nguyệt Vô Hạ cúi đầu, trên khuôn mặt tinh thuần như thiên sứ quét xuống ý cười đầy tự hào, Ngạo ca ca là của nàng, chỉ có thể là của nàng! Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới lời nói của phụ thân trước khi xuất giá, nhất định phải để cho Vương gia vì nàng thần hồn điên đảo, có cái gì khó? Nàng đây không phải dễ dàng liền làm được sao?
Biểu tình của nàng làm cho người bên nàng thu nhập đáy mắt, đôi mắt lạnh lẽo của nam tử hiện lên khinh trào, vốn cho rằng Nguyệt Vô Hạ vẫn có chút đầu óc, có chút thưởng thức, không nghĩ tới đúng là đánh giá cao nàng rồi!
Nếu không phải vì hoàng huynh, nữ tử như vậy hắn chẳng muốn nhìn nhiều liếc mắt một cái!
Có thể xứng đôi hắn Hiên Viên Ngạo, chỉ có...... Chợt, trong đầu lại toát ra gương mặt muốn ăn đòn của Vũ Văn Tiểu Tam kia, oán hận lắc đầu, thật sự là gặp quỷ! Hôm nay bị tiện nhân kia làm cho tức điên, cư nhiên một lát đã nghĩ đến nàng!
......
"Ra ngoài! Đổi Lật phi thị tẩm!" Khuôn mặt ôn nhuận của Hiên Viên Mặc đều là thần sắc tức giận.
Nguyệt phi lưu luyến nhìn đế vương liếc mắt một cái, cắn môi dưới, khóc nức nở đi ra ngoài......
Tổng quản gấp đến độ mồ hôi đều đã xuất hiện, bệ hạ hôm nay làm sao vậy, đều đã thay đổi mấy người, đều là phi tử gần đây được thánh sủng, như thế nào vẫn lại bất mãn! Bệ hạ tính tình luôn luôn vô cùng tốt, hôm nay nhưng là mặt rồng giận dữ, ài...... Thở dài đi mời Lật phi......
Chỉ chốc lát sau, một nữ tử áo trắng khí chất thanh nhã, bước sen nhẹ nhàng, bước vào trong điện, còn không có tới kịp hành lễ đối với nam nhân mà nàng yêu, đã bị hắn ôm vào trong lòng......
Trong đôi mắt của nữ tử nhiễm lên điểm vui sướng, tiếp theo lại bị người nọ đẩy ra: "Ra ngoài!"
"Hoàng thượng......" Lật phi không dám tin nhìn hắn.
" Cút ra ngoài cho trẫm!" Một tiếng gầm lên.
Lật phi ngơ ngác thối lui ra ngoài, một giọt thanh lệ tự khóe mắt chảy xuống, nàng thật sự không nên, không nên đem một mảnh thâm tình đưa cho hắn, tự giễu cười, nhất vô tình là Đế Vương a!
Không đúng! Cũng không đúng! Đế vương từ trước đến nay ôn nhuận bình tĩnh tức giận tóm lấy tóc mình mà giật, hôm nay ôm các nàng vậy mà một chút cảm giác đều không có, vấn đề này tới cùng là sai từ đâu?
Tổng quản không yên bất an đi vào: "Bệ hạ, tiếp theo......"
"Tối nay không cần người thị tẩm rôi!" Thanh âm khí phách mang theo tức giận.
" Vâng!" Tổng quản lập tức thối lui ra ngoài, có chút không hiểu.
Hiên Viên Mặc cắm đầu ngã ở trên giường, lăn qua lộn lại, lại không hề buồn ngủ, trong lòng đều là nghĩ tới rung động khi người nọ ôm hắn, chẳng lẽ hắn thật sự động tâm rồi hả?
Hoàng đệ đối nàng không có hứng thú, mà hắn đêm nay có nhiệm vụ trọng yếu hơn, cho nên nên là hẳn không ở tại chỗ nàng.
Nghĩ tới đây, hắn thần tốc đứng dậy, mặc quần áo, dụng khinh công từ cửa sổ nhảy ra ngoài, không bị bất luận kẻ nào phát hiện. Hắn muốn đi nghiệm chứng đến cùng phải đúng như hắn nghĩ hay không......
Tam vương phủ, trong một căn phòng xa hoa, một nữ tử mặc quần áo trong màu trắng mà tư thế cực kỳ bất nhã nằm ở trên giường. Một bóng dáng màu vàng tiến vào, nhìn tư thế ngủ làm cho người ta không nói được lời nào của nàng, khóe miệng ẩn ẩn giật giật, nhưng không hiểu tâm an.
Đi đến bên giường, điểm huyệt ngủ của người nọ, cúi người ôm lấy nàng, kia cổ cảm giác tim đập nhanh đúng hạn tới, hai mắt trừng lớn, có chút chật vật đặt nàng xuống......
Lập tức cuống quít giải huyệt ngủ của nàng, rất nhanh dụng khinh công bay trở về hoàng cung. Đêm lạnh như nước, bóng dáng vàng nhạt trong không trung bay nhanh, gió đêm dần dần thổi bay đi cảm xúc mới vừa rồi, nàng hiện tại là phi tử của hoàng đệ, cho dù hắn là thật động tâm, cũng không có thể......
Môi mỏng nhếch, hắn bỏ xuống được, nhất định bỏ xuống được, cũng tất phải quên đi!
Huyệt ngủ bị giải, Vũ Văn Tiểu Tam mờ mờ ảo ảo mở mắt ra, còn buồn ngủ nhìn một chút tối đen ngoài cửa sổ, lại ngủ thật say......
Một đêm này, người ngủ được tối an an liền là nàng rồi!
"Vương gia, tới giờ uống thuốc rồi." Đình Vân bưng một chén thuốc đen như mực, đi đến trước mặt người áo trắng.
Người đứng ở dưới trời sao nghe tiếng quay đầu lại, rồi sau đó, khuôn mặt kia như cánh hoa đào nhiễm lên một chút ý cười tự giễu: " Đổ đi."
"Vương gia!" Đình Vân có chút lo lắng nhìn hắn.
"Bổn vương tự biết thân thể mình, uống không uống thuốc cũng không sao cả. Cười xinh đẹp, điên đảo chúng sinh, chỉ là ý cười trong đó bao hầm một chút đau khổ không muốn người biết.
Đình Vân nghe xong lời này, hốc mắt ửng đỏ: "Vương gia, người vẫn lại là uống vào đi, tóm lại là có điểm hi vọng, thần y đã nghĩ biện pháp rồi."
"Có thể có biện pháp gì, thế gian này sinh tử, bổn vương sớm nhìn thấu." Đôi mắt tà mị hướng trời đêm, như là trông về phía xa, cũng như là đang trầm tư......
Chợt, bàn tay thon dài tay để lên môi, nhẹ nhàng ho khan, bọt máu đỏ tươi nhiễm ở trong tay, cũng nhỏ đến trên áo trắng, điểm điểm hồng mai nở rộ, nhưng là nhìn thấy ghê người......
"Vương gia!" Đình Vân khẩn trương tiến lên, vi người nọ vỗ cho thuận khí.
"Bổn vương không có việc gì." Nhẹ nhàng lau vết máu bên môi, xoay người đối với Đình Vân lộ ra một ý cười xinh đẹp chí cực, phảng phất giống như nụ cười đẹp nhất trên đời này lệ......
Rồi sau đó, bóng trắng thoảng qua, bóng người đã về tới trong phòng mình, bát thuốc lẻ loi ở lại trong tay Đình Vân.... .
Đình Vân nhìn nhìn phương hướng Hiên Viên Vô Thương rời đi, nhìn lại chén thuốc ở trong tay, cảm thấy chua xót không thôi, Vương gia như vậy tiên nhân, lại......
Hắn muốn khẩn trương đi thúc giục thần y! Vương gia là tín ngưỡng của bọn hắn, tuyệt đối không thể có việc! Tuyệt đối không thể!
← Ch. 006 | Ch. 008 → |