Oa, thế nào mà ngã không đau?
← Ch.034 | Ch.036 → |
"Cái kia, biện pháp khẳng định là có, để ta nghĩ một lúc đã......" Mỗ nữ nghiêng đầu lâm vào trầm tư......
Mang theo gói đồ, đi dọc theo tường vây rồi sau một lúc lâu lại đi......
Chợt thấy bên kia có mấy tảng đá lớn, hai mắt sáng lên......"Chúng ta đi đem cái kia chuyển qua đây, sau đó trèo lên rồi bay qua tường!" Vũ Văn Tiểu Tam vui rạo rực mở miệng.
Tiểu Nguyệt nhận lệnh thở dài một hơi, lại cùng tiểu thư nhà bọn họ đi bê mấy tảng đá......
Nhưng là các nàng lại bỏ qua một vấn đề thật nghiêm túc......
Trên lưng các nàng là hai gói đồ to vĩ đại, sau nhiều lần trải qua khổ cực mới leo lên được bờ tường nhưng...... vẻ mặt Vũ Văn Tiểu Tam cầu xin nhìn nhìn bên ngoài tường, đi lên là lên đây rồi, nhưng làm thế nào để đi xuống a......
Tiểu Nguyệt nhìn ngoài tường vừa thấy, kia tường cao hơn năm thước, suýt nữa dọa nàng ngã xuống đi!
Mỗ thị nữ hai mắt nén lệ chỉ tiểu thư nhà nàng xem, run run thân mình, đứt quãng mở miệng: "Tiểu...... Tiểu thư...... Ta...... Ta, chúng ta thế nào...... Thế nào...... Đi xuống đây?"
"Ta cũng không biết!" Vũ Văn Tiểu Tam cũng là một bộ dạng cực kỳ bi thương, sao ông trời luôn cùng nàng đối nghịch!
"Tiểu thư, nếu không chúng ta trở về đi......" Tiểu Nguyệt đều nhanh khóc ra rồi.
Mỗ nữ hùng hổ: "Không cần dễ dàng buông tha!" Thật vất vả ôm bao lớn bao nhỏ như vậy chạy đến, lại quay trở về? Đùa à!
Một đôi mắt đẹp chung quanh bắn phá, hết nhìn bên trái, lại nhìn xem bên phải...... Tiểu Nguyệt ngồi ở trên tường phát run, nhắm mắt lại không dám nhìn xuống bên ngoài tường.... .
Ám Ảnh cùng Ám Dạ ở một bên nuốt một chút nước miếng, bọn họ thật sự bi sức khỏe dẻo dai của vương phi mà làm cho cảm động, đồng thời cũng đối cái kia kêu Tiểu Nguyệt hết sức đồng tình!
Này từng ngọn cây cọng cỏ đều ở trong phạm vi khống chế của vương gia, hai người mang theo nhiều đồ lớn như vậy, ở vương phủ không coi ai ra gì mù quáng đi lại, vương gia làm sao có thể không biết?
Tiễn bước Úy Trì tướng quân cùng Phùng Giang xong.... . Hiện tại không thể gọi hắn là Phùng tướng quân rồi...... Sau đó, vương gia liền lạnh mặt, làm cho bọn họ tiếp tục quan sát vương phi làm cái quỷ gì, rồi sau đó trở về phòng, làm cho bọn họ ở thời điểm quan trọng thì báo cho hắn. Xem tình huống vương phi là muốn đi ra ngoài a, chính là hiện tại giờ tý đã qua nàng còn đi làm cái gì? Còn mang nhiều đồ như vậy......
Hai người liếc nhau, muốn đi thông báo cho vương gia hay không?
Vũ Văn Tiểu Tam dọc theo mặt tường xem qua đi, cách vị trí các nàng đang ngồi đại khái khoảng mười thước, đi qua nóc một gian phòng ở, có một gốc cây đại thụ, cành lá rậm rạp, thoạt nhìn hẳn là có thể từ đó trượt xuống......
"Tiểu Nguyệt, chúng ta đi bên kia!" Vũ Văn Tiểu Tam đối với nàng bĩu bĩu môi, bởi vì trên tay xách nhiều đồ lắm, chỉ có thể bĩu môi ý bảo.
Tiểu Nguyệt hướng nàng ý bảo phương hướng vừa thấy, suýt nữa ngất đi......"Tiểu thư, đó là tẩm cung của vương gia!"
"Chúng ta chính là từ này đi qua một chút!" Vũ Văn Tiểu Tam mất hứng xem nàng, tẩm cung của Hiên Viên Ngạo thì như thế nào, nóc nhà không thể đi sao?
Tiểu Nguyệt nhịn đau xúc động khóc: "Tiểu thư, vương gia võ công cao cường, ngài từ nơi này đi qua nhất định sẽ bị phát hiện!"
"Nói không chừng hắn hiện tại đã ngủ!" Mỗ nữ không cho là đúng.
Ám Ảnh cùng Ám Dạ liếc nhau, xem ra không cần thông báo cho vương gia, có người từ nóc nhà của vương gia đi qua, vương gia làm sao có thể không biết?
Liền tính là đang ngủ cũng sẽ lập tức bị bừng tỉnh, đây là cảnh giác của người tập võ.
"Chúng ta đây thế nào đi qua?" Cách căn phòng đó còn có mấy chục thước......
Vũ Văn Tiểu Tam gian nan đứng lên, hai tay xóc lên hai giỏ đồ rồi rang rộng tay ra, rồi sau đó ở trên tường đi giống như đi trên cầu thăng bằng......
Tiểu Nguyệt trợn mắt há hốc mồm xem nàng, tiểu thư khi nào thì học được chiêu thức ấy......
Vũ Văn Tiểu Tam đi vài chục bước sau, quay đầu lại, đối với nàng mở miệng: "Cứ như vậy đi qua!"
"Tiểu thư, ngài có thể đi qua, ta đây đâu?" Tiểu Nguyệt nửa chết nửa sống xem nàng.
Sặc...... Đã quên......
Mỗ nữ thở dài một hơi, lại mang theo gói đồ quay về chỗ Tiểu Nguyệt: "Đi thôi, đi xuống!"
"Đi xuống? Chúng ta không chạy?" Tiểu Nguyệt kích động mở to mắt, đáy mắt còn ẩn ẩn lóe ra nước mắt hạnh phúc.
"Đi xuống đem tảng đá chuyển đến bên kia đi, chúng ta trực tiếp leo đến nóc nhà!" Vũ Văn Tiểu Tam chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nàng một cái, tiền đồ chỉ có vậy!
"À!" Tiểu Nguyệt một tiếng mang theo dày đặc giọng mũi, chỉ cần tưởng tượng một chút...... Nàng vừa mới cùng tiểu thư khuân mấy tảng đá lớn cộng lại chừng mấy trăm cân kia chuyển qua, nàng đã nghĩ khóc...... Tiểu thư, ta là làm nha hoàn, không phải làm cu li a!
Hai người cùng nhau đi xuống, rồi sau đó chuyển tảng đá......
Ám Ảnh cùng Ám Dạ sau đầu đều là một giọt mồ hôi lớn, vương phi nhà bọn họ, thật sự là...... Rất quyết đoán! Nhìn thì giống như một tiểu thư được dưỡng ở khuê phòng nhưng rõ ràng chính là cu li bị sung quân biên cương!
Hai người lại nhiều lần trải qua trăm ngàn khổ cực leo đến nóc nhà......
Vũ Văn Tiểu Tam mang theo gói đồ hạnh phúc đi về phía trước, Tiểu Nguyệt nửa chết nửa sống đuổi kịp......
Hiên Viên Ngạo trở về phòng, xử lý một chút công vụ, liền bắt đầu tắm rửa, ngâm mình ở trong thùng gỗ nghĩ lại đủ loại chuyện đã xảy ra trong ngày, cảm thấy tang thương. Hôm nay ngay cả Phùng Giang cũng đi rồi, có chút cáu giận thở dài một hơi, hắn cảm giác bản thân phảng phất già đi mười mấy tuổi!
Chợt, nghe được tiếng động trên nóc nhà, mày kiếm nhíu lại, lập tức tiếng bước chân càng lúc càng lớn, sau đầu hắn cũng toát ra một chút hắc tuyến, vốn tưởng rằng là thích khách, nhưng là tiếng bước chân kia...... Ra vẻ, nếu thật sự đến ám sát hắn, đi lớn tiếng như vậy, hoàn toàn chính là hành vi muốn chết! Nào có thích khách kém như vậy!
Đang muốn đứng dậy......
Đi tới đi lui, sau lưng Tiểu Nguyệt là gói đồ trăm cân, chợt vừa trợt, rớt đi xuống...... Tiểu Nguyệt hoảng sợ trừng mắt to, miệng cũng hơi hơi mở ra......
Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu...... Ta đi! Trong gói đồ đó đều là đồ trang sức a! Bất chấp mọi thứ, bay nhanh bổ nhào qua, tưởng lao trúng nó, cũng không cẩn thận dẫm vào góc áo của bản thân. Vì vậy cả người và gói đồ cùng ngã xuống, kêu thảm một tiếng: "A ~!", tay trái trượt ra với gói đồ......
Hiên Viên Ngạo mới vừa đứng lên......
Chợt, một tiếng nổ...... Nóc nhà bị thủng một mảng lớn, một vật thể không rõ rớt xuống chỗ hắn, may sao hắn đứng dậy nhảy ra khỏi thùng gỗ mới tránh thoát một kiếp...... Kia thùng gỗ cũng bị dập nát!
Còn chưa kịp phát tác, liền nghe thấy tiếng hét, là giọng của nữ nhân kia.... . Ngẩng đầu, lại có một vật thể không rõ bay đến phương hướng hắn đang đứng...... Lại khó khăn nhảy ra......
Thở phào một hơi, có chút may mắn —— lại sau một giây bị ngã xuống đất!
Lần này đập vào hắn dẫn đến khí huyết sôi trào, suýt nữa thì phun ra một ngụm máu tươi!
Đang muốn phát tác, lại bị một vật đập vào gáy của hắn, hắn ngửi thấy được một chút mùi không tầm thường, vì thế...... Đưa tay lên đầu mình vừa sờ, đều là xúc cảm ấm áp, đưa tay lại vừa thấy...... Quả nhiên là đầu rơi máu chảy!
Nếu nàng là tới làm thích khách, vậy thật sự là thích khách lợi hại nhất, hắn bị các loại cao thủ ám sát vô số lần, trừ bỏ lần trước bảo hộ Nguyệt Vô Hà ra, là hắn cố ý bị thương ở ngoài, liền không chảy qua một giọt máu. Hôm nay lại đưa đến trên tay tiện nhân nay! Còn bị đè ở trên đất không thể động đậy!
Chợt, trên lưng vang lên giọng nói kinh ngạc của mỗ nữ: " Oa, thế nào ma ngã không đau?"
"Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi cút đứng lên cho bổn vương!" Một tiếng hét to, chấn động toàn bộ vương phủ......
← Ch. 034 | Ch. 036 → |