Ngươi không bỏ ta, ta mới sợ!
← Ch.009 | Ch.011 → |
Nguyệt Vô Hạ lạnh lẽo nhìn Hiên Viên Ngạo liếc mắt một cái: "Vương gia......"
Hiên Viên Ngạo ho khan một tiếng: " Được rồi, nàng cũng quá không cẩn thận, vẫn là nhanh tiến cung, chẳng thế thì mẫu hậu sẽ mất hứng rồi."
Nguyệt Vô Hạ sau khi nghe xong cắn chặt răng! Nhưng vẫn là rất ngoan ngoãn mở miệng: " Vâng"
Mà Vũ Văn Tiểu Tam lười phản ứng lại bọn hắn, tự lo lên xe ngựa, từ phía sau truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi của Hiên Viên Ngạo: "Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi tới cùng có hiểu lễ nghi hay không!"
Dựa theo lễ tiết, lên xe trước tiên là Vương gia hắn, nữ nhân này hoàn toàn không đem hắn để vào mắt!
Màn xe bị một bàn tay trắng nõn xốc lên, một lúm đồng tiền như hoa xuất hiện tại trước mặt bọn họ: "Bổn vương phi tự nhiên hiểu lễ nghi, nhưng là bổn vương phi thông minh cơ trí, biết nếu cùng Vương gia trước lên xe ngựa, người nhất định sẽ mang theo trắc phi muội muội cùng lên, trắc phi mà lên trước chính thất cũng là cực kỳ thất lễ, đến lúc đó người ngoài khẳng định đều nói Vương gia không hiểu lễ nghi, cho nên tiếng xấu này cứ để bổn vương phi vì người gánh vác, người cũng không nên quá cảm động mới tốt!"
Nói xong lùi về, bình yên ngồi ở giữa xe ngựa! Truyện cười, hai người các ngươi ở bên kia diễn trò thâm tình, lão nương còn phải ở bên cạnh xem, sau đó chờ các ngươi lên xe trước? Tưởng ta ngốc à?
Hiên Viên Ngạo nhất thời nghẹn lời, không sai, nếu là hắn lên xe trước, khẳng định muốn dẫn Nguyệt Vô Hạ, nhưng là tiện nhân này là ở đâu học được ngụy biện như vậy?
"Vương gia, nếu không tiến cung liền lỡ thời giờ rồi!" Quản gia cung kính đứng ở một bên nhắc nhở, chuyện của chủ tử không phải bọn hắn có thể quản, nhưng trách nhiệm làm nô tài vẫn là muốn tận.
"Hạ nhi, chúng ta đi!" Hiên Viên Ngạo nói xong cầm tay nàng, cùng bước đến cạnh xe ngựa, nam tử đứng lên trên, vươn tay tiếp được tay của Nguyệt Vô Hạ......
Thấy thế nào đều là hình ảnh thâm tình lượn lờ, trong lúc này đúng là ghen chết người ngoài......
Xốc lên màn xe, chỉ thấy Vũ Văn Tiểu Tam ngồi ở giữa, cực kì bất nhã ngáp.
"Có thể mời vương phi chuyển qua bên cạnh ngồi không?" Hiên Viên Ngạo cố nén tức giận mở miệng.
Vũ Văn Tiểu Tam cực kì kinh ngạc nhìn hắn một cái: "Vương gia, theo lễ nghi là nam trái nữ phải, lấy Vương gia thân phận tôn quý khẳng định là muốn ngồi ở bên trái tôn quý nhất, như vậy tính theo, địa vị thấp nhất là trắc phi muội muội nên ngồi bên phải, bổn vương phi đương nhiên cũng chỉ có thể ngồi ở giữa, đây là cách ngồi cực kỳ hợp lễ chế, như thế nào có thể tùy ý thay đổi?"
Ta đi! Để cho ta ngồi ở bên cạnh, các ngươi hai người ngồi sát nhau, sau đó"Ngạo ca ca", " Hạ nhi" ghê tởm ta, ta hôm nay lại chưa ăn cơm trưa rồi!
Hiên Viên Ngạo thân hình hơi hơi hoảng động...... Tiện nhân này là từ đâu tìm đến... cách nói này? Lúc nào không phải Vương gia ngồi ở giữa, chánh phi, trắc phi lần lượt ngồi ở hai bên?
Nghĩ nghĩ hắn cũng chẳng muốn ứng phó Nguyệt Vô Hạ, cho nên rõ ràng liền đến bên trái ngồi xuống.
Nguyệt Vô Hạ nhìn nhìn, cũng ngoan ngoãn ngồi ở bên phải, trong lúc này trong thùng xe yên tĩnh không tiếng động......
Chợt, mỗ Vương gia mở miệng, lần này giọng điệu đúng là có chút thật sự: "Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi năm lần bảy lượt chọc giận bổn vương, không sợ bổn vương bỏ ngươi?"
Hắn là hi vọng nàng an phận chút, có lẽ bọn hắn còn có thể ở chung thật tốt, nữ nhân này tuy luôn luôn chọc tức hắn không nhẹ, nhưng là vẫn có chỗ chấp nhận được, tựa hồ để cho nàng làm vương phi của mình cũng không phải hoàn toàn không thể tiếp thu.
Kết quả...... Vũ Văn Tiểu Tam nhìn hắn giống như người ngu ngốc, một câu nói làm chết người không đền mạng thốt ra: "Ngươi không bỏ ta, ta mới sợ hãi!"
Đôi mắt lạnh lẽo lại nhiễm lên hừng hực hỏa diễm, quay đầu, xốc lên bức màn, nhìn bên ngoài xe ngựa như nước, không có phản ứng lại nữ nhân này, hắn thật sự là điên rồi mới có thể cùng nàng nói chuyện một cách tử tế, nếu lại nói thêm vài câu hắn sẽ tức đến chết mất!
Lần này ngay cả Nguyệt Vô Hạ đều có chút kinh ngạc nhìn người bên trái nàng, Vũ Văn Tiểu Tam có phải điên rồi hay không? Nào có ai lại hi vọng chính mình bị bỏ? Nữ tử bị bỏ đúng là bị người đời nhạo báng a!
Vũ Văn Tiểu Tam coi như không có ánh mắt của nàng, nhắm mắt dưỡng thần......
Chỉ chốc lát sau, thanh âm cung kính của xa phu truyền đến: "Vương gia, vương phi, trắc vương phi, đến chỗ!"
"Uh`m!" Mỗ Vương gia vén rèm lên chuẩn bị ra ngoài, kết quả người nào đó đã trước hắn một bước nhảy ra ngoài......
Mặt âm trầm nhìn bóng dáng của nàng, cố gắng bình ổn tức giận trong lòng, hắn cũng muốn nhìn xem tiện nhân này còn có thể đắc ý vài ngày!
Bước xuống xe ngựa, như hắn sở liệu, không ít đại thần lui tới đều đã kỳ quái nhìn bên này, vì sao là vương phi trước xuống xe ngựa? Vị vương phi này bọn hắn cũng hơi có nghe thấy, nghe nói có thể nói là người đàn bà đanh đá nhất Hiên Viên đế quốc, tuy là đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng là đại hôn ngày ấy nàng...... Không đề cập tới cũng được! Không đề cập tới cũng được!
Tất cả mọi người có chút đồng tình nhìn Vương gia bọn hắn kính ngưỡng, nhìn xem, hôm nay lại không đem Vương gia xem ở trong mắt, dẫn đầu xuống xe, ài, Vương gia rõ là...... Gia môn bất hạnh!
Thấy mọi người ánh mắt đồng tình, trong đôi mắt lạnh lẽo hàn quang càng sâu, rồi sau đó gương mặt lạnh lùng tiếp thu đại thần bái kiến. Bởi vì Vương gia bọn họ vẫn đều là một gương mặt lạnh, cho nên các đại thần cũng không có quá kỳ quái.
Nán lại Nguyệt Vô Hạ chân thành từ trên xe bước xuống, Hiên Viên Ngạo lãnh nghiêm mặt mang theo các nàng cùng tiến cung, khóe mắt dư quang lướt qua nữ nhân phía sau, không tồi, bây giờ tính còn thành thật, không có vọt tới trước mặt hắn, trong lòng còn không phải hoàn toàn không biết dĩ phu vi tôn, nếu là nàng hiện tại lại vọt tới trước mặt hắn, hắn nhất định phải lập tức liền bỏ nữ nhân không biết gì này!
Nếu là Vũ Văn Tiểu Tam biết trong lòng hắn suy nghĩ, khẳng định sẽ chạy đến trước mặt hắn đi!
Vũ Văn Tiểu Tam cực kì thành thật đợi tại phía sau Hiên Viên Ngạo, tuy nàng rất muốn trước chạy vào, nhưng là nàng chưa từng tới hoàng cung, không biết đường a, trước kia Vũ Văn Tiểu Tam là tiến cung tham gia quá bữa tiệc tuyển chọn phi, tất nhiên là biết nên đi như thế nào, nàng là đồ giả mạo vì không muốn bị người nhìn ra manh mối, vẫn là thành thành thật thật, không nói nhiều lắm chờ người khác dẫn đường đi.
Cho nên theo ý nàng, Hiên Viên Ngạo không phải bởi vì phu quân vi tôn mới đi ở phía trước, mà là bởi vì người dẫn đường không phải đều nên đi phía trước sao?
Nếu để cho Hiên Viên Ngạo biết nội tâm nàng nghĩ như vậy, nhất định phải bị nàng tức điên không thể!
Dọc theo đường đi cung nữ, thị vệ cung kính hướng bọn hắn hành lễ, mỗ nữ đều là cười tít mắt đối bọn hắn gật gật đầu, tất cả mọi người ở trong lòng thầm than, tam vương phi thật sự là bình dị gần gũi a! Trước đó vài ngày lại vẫn nghe nói là người đàn bà đanh đá, khẳng định là tung tin vịt! Tung tin vịt!
Mà Hiên Viên Ngạo nhìn nữ nhân kia đối với một đám thị vệ cười tít mắt, tức giận đến sắc mặt xanh mét, nữ nhân này ở nơi nào cũng không quên thông đồng nam nhân! Hoàn toàn xem nhẹ mỗ nữ đối cung nữ cũng là thái độ như vậy.
Mọi người xem Vương gia sắc mặt âm trầm, tuy không biết nguyên do, nhưng vẫn lại là cảm thấy được không cần trêu chọc cho thỏa đáng, mỗi người cung kính hành lễ, rồi sau đó chạy trối chết, ai biết Vương gia có thể một cái mất hứng, liền đem bọn hắn giống như quân địch trên chiến trường, chém cho một nhát!
Vũ Văn Tiểu Tam quay mặt không hiểu xem xét bộ dạng nổi giận đùng đùng của hắn, người nầy như thế nào giống quả bóng hơi, thích tức giận như vậy, người nào lại chọc tới hắn rồi hả? Đúng là đồ thần kinh!
Đến cửa Phượng Tường cung, Hiên Viên Ngạo sắc mặt đã là khó coi tới cực điểm, đối với cung nhân đang lạnh run ngoài cửa nói: "Đi bẩm báo mẫu hậu, bổn vương đến đây!"
" Vâng!"
Đợi cung nữ đi vào, hắn lại hơi có chút sợ sệt, hắn tức giận cái gì? Tiện nhân kia cùng người khác thì có quan hệ gì tới hắn?
Hắn hẳn không là...... ? Hoảng sợ trừng mắt to, làm sao có thể!
Tiếp theo ngẫm lại tiện nhân này hoàn toàn không đem hắn để vào mắt, lấy danh hào vương phi của hắn để đi câu dẫn người khác, vứt mặt hắn, hắn tức giận không phải bình thường sao? Nghĩ tới đây thở dài nhẹ nhõm một hơi......
← Ch. 009 | Ch. 011 → |