Vay nóng Tima

Truyện:Hái Sao 2 - Chương 09

Hái Sao 2
Trọn bộ 21 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-21)

Siêu sale Lazada


Gia Hàng ghé vào bên giường, tay ngoan ngoãn để thủ trưởng nắm chặt, trong đầu vẫn băn khoăn về kẻ địch hùng mạnh anh nhắc đến. Bản thân cô tự cảm thấy mình thích hợp làm hacker hơn là kì binh mạng. Tính cô vốn thích tấn công, không thích giấu con cờ tung phút chót, đây cũng chính là hai điều kiện tiên quyết để trở thành hacker. Công việc chủ yếu kì binh mạng phải làm lại là phòng thủ. Phòng thủ, tức kẻ địch trong tối, mình ngoài sáng, cực kỳ bị động, không thể không cẩn trọng, không thể không cảnh giác. Liên quan đến hệ thống bảo mật cho căn cứ, kế hoạch của Gia Hàng là đầu tiên xem mình như một hacker, nghĩ cách tấn công, sau đó mới viết chương trình đối phó.

Kẻ địch ấy nguy hiểm cỡ nào? Có vẻ như nhân vật truyền kỳ này không hề xuất hiện trong tin tức hacker trong và ngoài nước mà cô quan tâm. Kể cả có đi nữa, với kinh nghiệm nhiều năm chinh chiến trên mặt trận thông tin của thủ trưởng, anh cũng không cần phải lo lắng đến vậy. Gia Hàng nghĩ nát óc vẫn không tài nào hình dung chính xác tình huống thủ trưởng nói.

Trác Thiệu Hoa ngủ đến giờ cơm trưa mới tỉnh. Sau một giấc ngủ nhẹ nhàng và tràn trề niềm vui, mỗi bộ phận trên cơ thể anh đều dâng trào sức sống tươi mới. Anh giãn cánh tay, ngồi dậy.

Trên tủ đầu giường đặt một tờ giấy.

Thủ trưởng, em đi đám cưới Tiểu Ngải. Quà đã chuẩn bị trước đó, hiếm lắm mới có một ngày nghỉ ngơi, anh ở nhà chơi với tên nhóc thối đi. Nó cứ hỏi em bố đi đâu, em bịa nhặng xị đủ thứ trên trời dưới đất nói dối nó, anh nhớ không được lật tẩy em đấy! Lúc đi, em hôn anh lâu thật lâu, mà anh chẳng hôn lại em chút xíu nào cả, ghét anh. Em sẽ về nhà sớm thôi.

Gia Hàng.

Cô nhóc này lúc nào cũng nóng vội! Trác Thiệu Hoa cầm tờ giấy cười mãi một lúc.

Anh rửa mặt chải đầu, thay quần áo rồi mở cửa ra khỏi phòng. Hàng xóm sau nhà ghé chơi, nhà họ có một em bé nhỏ tuổi hơn Phàm Phàm tí xíu và một chú chó chăn cừu trắng muốt. Dì giúp việc nhà ấy thích làm bánh ngọt, bà làm bánh quy hạnh nhân nướng đặc biệt thơm giòn, cho Phàm Phàm cầm nguyên một túi. Phàm Phàm tay trái một cái, tay phải một cái, trong miệng ngậm một cái. Có lẽ Chăn Cừu thấy Phàm Phàm quá tham lam, bèn lăng xăng đuổi theo tay Phàm Phàm. Phàm Phàm giơ hai tay thật cao, nuốt vội bánh bích quy trong miệng xuống, xong lại nhét cái bánh cầm tay trái vào miệng, phồng má nghiêm túc nói với Chăn Cừu: "Cái này của bố! Hết rồi!" Cu cậu còn xòe tay trái ra hết cỡ cho Chăn Cừu xem.

Trác Thiệu Hoa thấy vậy không khỏi bật cười.

Phàm Phàm phóng tới như tên lửa tí hon, đòi anh bế, nhét bánh quy vào miệng anh, lại còn hôn anh mấy cái rồi mới ngừng. Trác Thiệu Hoa gật đầu liên tục, "Ngon lắm!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Phàm Phàm nở ra một đóa hoa. Có điều đóa hoa đó héo tàn rất chóng vánh. Cu cậu mách bố, mẹ ra ngoài không cầm túi máy tính, cũng không cầm túi du lịch. Trong mắt Phàm Phàm, Gia Hàng cầm túi máy tính là đi làm, cầm túi du lịch là đi công tác. Nếu không cầm cả hai, nghĩa là Gia Hàng đi chơi. Mẹ đi chơi cũng không mang cu cậu theo, cu cậu buồn ghê lắm.

Trác Thiệu Hoa vuốt mũi con trai, "Phàm Phàm không thích ở cùng bố à?"

Phàm Phàm vội vàng 'cười nịnh nọt": "Con yêu bố nhất."

"Nhóc thối, con đừng dễ dãi nói từ 'nhất'." Trác Thiệu Hoa nghĩ, đợi đến lúc Phàm Phàm lớn khôn, gặp được cô bé trong lòng, khi ấy từ 'nhất' cu cậu nói mới xuất phát từ trái tim chân thành. Có so sánh, có bên trọng bên khinh, trái tim con người rất hay thiên vị và cũng rất nhỏ bé.

Dì Lữ chuẩn bị cơm trưa cho Trác Thiệu Hoa, nhân tiện báo cáo cụ thể chi tiêu thời gian gần đây.

"Vì sao phải sơn tường?" Trác Thiệu Hoa không hiểu. Đang vào mùa nóng, hơn nữa không phải năm mới, cũng không phải dịp lễ.

Dì Lữ thở dài, chỉ Phàm Phàm, "Phàm Phàm nói cho bố biết, trên tường có gì?"

Phàm Phàm tự hào trả lời: "Cá!" Nói xong, cu cậu kéo tay Trác Thiệu Hoa ra ngoài.

Đứng trước bức tường, vẻ kinh ngạc tột bậc sáng lên trong ánh mắt anh, "Tất cả đều do Phàm Phàm vẽ sao?"

Phàm Phàm gật đầu thật mạnh.

Trác Thiệu Hoa xúc động bế bổng Phàm Phàm lên thật cao, "Phàm Phàm, con thật sự là món quà tuyệt vời nhất ông Trời ban cho bố."

Phàm Phàm ngước mặt lên, thấy mây, thấy mái nhà, giơ tay ra là chạm được đến lá cây. Cu cậu càng cười càng vui sướng.

¤¤¤

"Này! Cậu xem đồng hồ bảy lần rồi đấy!" Ninh Mông ngứa mắt, nhấc giày cao gót hung hăn đá Gia Hàng một cước dưới bàn."Biết đồng hồ của cậu quý giá rồi, không cần khoe khoang, nhá?"

Lần đầu tiên Gia Hàng không vặn lại, tối nay tâm trạng cô rất tốt, không thèm chấp Ninh Mông.

Lại thêm một nhóm bạn học cũ đến. Cả đám trông thấy Gia Hàng, đầu tiên là sửng sốt, sau đó rú lên khoa trương: "Gia Hàng đây đó hả? Trời ơi, không nhận ra luôn, như em gái mười tám ấy."

Gia Hàng cắt kiểu tóc mới. Cô và Ninh Mông đến đây giúp Tiểu Ngải trang điểm từ rất sớm, hai cô nàng biết cô không chịu ngồi yên một chỗ nên xúi giục cô sẵn dịp này tỉa tót lại đầu tóc. Thợ cắt tóc nghiêm túc đánh giá Gia Hàng, cân nhắc một chặp rồi cầm kéo cắt rẹt rẹt, múa may hoa cả mắt. Đến khi tròn mắt nhìn mình trong gương, Gia Hàng không khỏi nửa kinh ngạc nửa thích thú. Mái tóc ngỗ nghịch đã trở nên xinh đẹp, mềm mại, chẳng những hợp với dạng khuôn mặt cô, mà còn không làm giảm bớt khí chất vốn có.

Cô mặc chiếc đầm màu quả anh đào mua lần trước, chân mang giày đế xuồng thủ trưởng mua.

Tiểu Ngải xinh đẹp vì hôm nay cô nàng là cô dâu mới, Ninh Mông xinh đẹp vì cô nàng là mỹ nhân bại hoại, duy mỗi Gia Hàng khiến cho mọi người được một phen mắt tròn mắt dẹt.

Tiểu Ngải và sư huynh đặt hai mươi bàn tiệc khách sạn, bà con thân thích đôi bên đều ở xa chưa đến kịp, ngoài bố mẹ đã có mặt từ trước, toàn bộ số khách còn lại là bạn học và đồng nghiệp của hai người.

Có thật đây là đứa tomboy từng sống chết lăn xả trong trận bóng năm xưa? Mấy gương mặt Bắc Hàng nhìn nhau ngơ ngác.

Phía Trì Sánh, đặc biệt là cô thư ký của Mã Soái, thì lại hồi tưởng xa xôi tới bộ trang phục thảm họa của Gia Hàng khi đến Lệ nhân trang phỏng vấn, rồi tặc lưỡi liên tiếp.

Được mọi người khen ngợi, ngắm nghía, Gia Hàng vừa ngượng ngùng không quen vừa không biết đáp lại sao cho đúng, chỉ đành cười hùa theo. Bỗng nhiên cô nghĩ, không biết biểu cảm thủ trưởng sẽ thế nào nếu anh thấy dáng vẻ này của cô? Thời gian đi chậm hơn ốc sên, cô lại vụng trộm xem đồng hồ, sốt ruột tự hỏi sao nghi lễ mãi vẫn chưa bắt đầu.

"Nhờ công lao bạn trai sao?" Một nam sinh nào đó tim bị chấn động mạnh, nhìn Gia Hàng từ trước ra sau, hỏi thăm dò.

Ninh Mông trả lời thay: "Thôi hy vọng đi, người ta kết hôn mấy năm, con trai làm phù rể nhí được luôn rồi."

Bùm, cõi lòng tan nát thành mảnh vụn.

"Nói người ta nghe mấy chuyện này làm gì?" Đợi bạn học đi rồi Gia Hàng mới thì thầm. Cô không muốn thủ trưởng bị người ngoài bình phẩm, không muốn Phàm Phàm bị người ngoài truy tìm nguồn gốc, không muốn sự gắn kết giữa họ bị người ngoài nói bóng nói gió. Có lẽ đây mới là nguyên nhân thật sự của việc cô đi dự tiệc một mình. Chuyện xưa giữa cô, thủ trưởng và Phàm Phàm rất dài, rất khác, nói ra chưa chắc đã có người hiểu, mà cô cũng không mong ai hiểu.

Ninh Mông lườm cô: "Gì đấy, cậu định giả dạng gái chưa chồng bắt đầu lại mùa xuân thứ hai hả?"

Gia Hàng giả vờ muốn xé mồm Ninh Mông, cô nàng nhanh nhảu né tránh, hai người cười giỡn ầm ĩ một thôi một hồi.

Người chủ trì tuyên bố nghi thức hôn lễ bắt đầu, cô dâu chú rể tiến vào sân khấu. Trong tiếng nhạc, Tiểu Ngải và sư huynh rụt cổ sóng bước bên nhau, trông như sợ các loại kim tuyến, dây pháo hoa, pháo bông đủ màu bắn vào mắt. Hai cô cậu bé bốn năm tuổi đi đằng sau nâng váy cô dâu. Cô bé mặc váy dài, đi được nửa chừng thì giẫm phải váy trượt chân ngã chộp ếch, òa lên khóc, cậu bé ngơ ngác đứng bên cạnh không biết làm sao. Mọi người được dịp cười rần rần.

Mã Soái và bố mẹ cô dâu lần lượt nói lời chúc phúc, tiếp theo là tiết mục cắt bánh kem, trao nhẫn, khui sâm banh.

Tiểu Ngải vừa khóc vừa cười, trông ngốc nghếch hệt như những cô dâu hạnh phúc khác. Trước mặt mọi người, sư huynh dịu dàng hôn môi Tiểu Ngải, thề nguyện cả đời chăm sóc, trân trọng cô nàng.

Ninh Mông khóc thảm thương, bước thấp bước cao chạy vào toilet.

Gia Hàng lo lắng đuổi theo Ninh Mông, cô nàng đóng cửa toilet, nghẹn ngào bảo Gia Hàng đứng ngoài đợi một lát.

Gia Hàng đi lòng vòng bên ngoài toilet, nghe tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu lên, nhưng hóa ra lại là cửa toilet nam và người bước ra là Mã Soái.

Lúc nãy ngồi đối diện trên bàn hai người đã gật đầu chào nhau, có điều không trò chuyện. Hôm nay Mã Soái rất giống bậc cha chú đức độ trong bộ quần áo trang trọng và cravat màu tối. Khi Mã Soái chứng hôn, Gia Hàng lặng yên dõi theo từng cử chỉ qua lại giữa ông ta và Tiểu Ngải, Tiểu Ngải choàng tay sư huynh, nhìn ông ta bằng ánh mắt kính trọng và sùng bái.

"Cô dâu chú rể bắt đầu kính rượu, hơn hai mươi bàn chứ chẳng ít!" Mã Soái nói.

Gia Hàng cười, "Vâng, phải chịu khổ rồi đây. Tổng giám đốc Mã dạo này khỏe chứ?"

Mã Soái vuốt vuốt tóc ra sau, "Bận lắm, bận lắm. Đúng rồi, khoản tiền kia cô nhận được chưa?"

"Khoản tiền nào?"

"Tiền vốn khởi động cho cô lập trình trò chơi đấy! Tôi nghĩ kiểu gì cô cũng cần mua tài liệu, phần mềm, rồi cả máy tính này kia, nên đã bảo phòng tài vụ chuyển tiền vào thẻ cho cô."

Gia Hàng thầm rủa xả trong bụng: Đồ gian thương! Sợ cô không giữ lời hứa nên lấy tiền đổi trước đây."Hợp đồng còn chưa ký, ông gấp gáp làm gì!"

"Phí chuyển nhượng nhất định sẽ làm cô hài lòng, trước đây chúng ta từng hợp tác quá tốt đẹp ấy chứ. Có gì tiến triển nhớ gọi điện cho tôi! Ha ha! Tôi vào chào một tiếng rồi đi, buổi tối còn bữa tiệc xã giao!" Mã Soái vẫy tay, vui vẻ vênh vang quay lưng đi.

Gia Hàng dứ dứ nắm đấm theo bóng lưng ông ta.

Sau cùng Ninh Mông cũng ra khỏi toilet, cô nàng dặm lại lớp trang điểm, mắt hơi hoe đỏ.

Tiểu Ngải đã thay chiếc đầm khác, đang bị đám bạn của sư huynh xoay như chong chóng với trò châm thuốc. Tiểu Ngải mời thuốc, châm xong điếu nào là bị thổi ngay điếu đó, bật lửa bật mãi không lên lửa, loay hoay mãi không châm được lấy một điếu. Mấy ông tướng cười nham nhở xấu xa. Tiểu Ngải đáng thương nhìn sư huynh cầu cứu, sư huynh bị chuốc rượu không ít, nhìn thứ gì cũng mông lung.

"Tên khốn này..." Ninh Mông vọt lên túm chặt cái gã đang thổi hăng say, bịt miệng bóp mũi anh ta, "Tiểu Ngải, châm thuốc!"

Rốt cuộc điếu thuốc cũng bốc khói.

Ninh Mông nới tay, anh ta thở hồng hộc, quay đầu lại, thốt lên, "Là cô sao?"

Ninh Mông chớp chớp mắt, "Tôi và anh quen nhau?"

Anh ta cười ha ha, "Cô là bạn gái Thành Công đúng không? Tôi là Cố Thần, đồng nghiệp cậu ta. Tôi gặp hai người ở nhà hàng hải sản một lần rồi, nhưng mà không quấy rầy thế giới của hai người."

Ninh Mông đột nhiên nghiêm mặt, "Ai bảo anh tôi là bạn gái Thành Công?"

Cố Thần líu lưỡi, giọng điệu giận dữ của Ninh Mông làm anh chàng luống cuống, "Tôi... tôi tưởng..."

"Anh tưởng... đi đâu cũng nói xằng bậy được sao? Anh là bà tám hả?" Ninh Mông giận tới mức run người.

"Ai da, đắc tội mỹ nhân rồi, xin lỗi mau lên!" Bạn bè sư huynh vội vàng hòa giải.

Cố Thần gượng gạo cười cầu hòa, Ninh Mông kiêu kỳ ngồi xuống, không buồn nhìn anh chàng nửa con mắt.

"Tụi mình chụp chung một tấm hình nha!" Tiểu Ngải nói, đoạn nhìn Gia Hàng hỏi dò bằng khẩu hình, "Chuyện gì thế?"

Gia Hàng nhún vai, cô cũng thấy việc Ninh Mông phát hỏa hết sức khó hiểu.

Nhiếp ảnh gia đi đến chụp cho ba người một tấm hình. Trong hình, Ninh Mông cười rất khiên cưỡng.

Sau đó, Tiểu Ngải và sư huynh tiếp tục đi mời rượu, Ninh Mông vùi đầu dùng bữa, vờ như không thấy vài người bạn của sư huynh xầm xì sau lưng mình.

Tiệc tan, Tiểu Ngải lặng lẽ kéo Gia Hàng ra gặp riêng, nói cô đưa Ninh Mông về."Cậu ấy đang buồn, chúng mình đều kết hôn, trong khi cậu ấy vẫn chưa có tin tức gì." Tiểu Ngải vĩnh viễn là một đóa hoa nhân ái, lương thiện.

Song Gia Hàng không nghĩ như Tiểu Ngải. Rất nhiều bạn trai trước đây của Ninh Mông đều bị chính cô nàng bỏ rơi, nếu muốn kết hôn, Ninh Mông chắc hẳn đã kết hôn n lần. Ánh mắt người đẹp có lẽ luôn ngang bằng mây trên trời, xa xôi vời vợi, không ai với tới."Chúc vợ chồng cậu hạnh phúc nhé!" Cô cam đoan với Tiểu Ngải nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Ninh Mông lái xe đến, nhưng giờ lại nói không muốn ngồi xe, muốn đi bộ một đoạn. Dứt lời, cô nàng bước phăm phăm, đèn đỏ dừng, đèn xanh đi, từ đường cái vào ngõ nhỏ, rồi lại từ ngõ nhỏ ra đường cái.

Hòa cùng dòng người ra khỏi khách sạn, Cố Thần nhìn theo bóng dáng Ninh Mông, bĩu môi nhủ thầm, cô nàng này đúng là đóng vai ác.

Gia Hàng bước theo sau Ninh Mông trên con đường lạ lẫm. Hai bên đường là vách đá cao chót vót mang phong thái kiến trúc Tây u, là những ngôi nhà lát đá vuông vức, không cao nhưng vững vàng kiên cố. Xe cộ qua lại thưa thớt, phố xá vàng vọt ánh đèn lạc lõng trong lòng đô thị phồn hoa. Giữa vắng lặng, tiếng bước chân hai người vọng lên rõ ràng từ vỉa hè lát gạch.

"Chu sư huynh tặng Tiểu Ngải bộ ấm trà kiểu Anh mua ở trung tâm thương mại Tây Đan, quý giá vô cùng." Ninh Mông đột ngột ngoảnh lại nói.

Gia Hàng khép hờ đôi mắt, bóng hàng mi phản chiếu lên bờ má.

"Thật ra anh ấy là người rất cao ngạo, nói chuyện với mình và Tiểu Ngải chẳng được mấy câu. Tặng quà quý như vậy là vì cậu." Ninh Mông thở hắt ra, cười chua chát, "Anh ấy ngốc thật, cậu kết hôn, có con rồi, còn trông chờ niềm vui từ cậu làm gì kia chứ! Mình cũng ngốc y hệt, buồn ư, giận ư, tất cả chỉ là tự mình đa tình, tự mình chuốc lấy phiền não."

"Là Thành Công phải không?" Gia Hàng nhẹ nhàng hỏi, Ninh Mông đã chìm đắm sâu hơn cô tưởng rất nhiều.

Ninh Mông im lặng.

"Nếu là anh ta, " Gia Hàng ngẩng lên bầu trời đêm, cắn môi, "Mình thấy anh ta thật sự quan tâm đến cậu."

"Heo?" Ninh Mông kéo tay Gia Hàng, vẻ như không nghe rõ lời cô nói.

"Anh ta từ chối không có nghĩa là không quan tâm, mà là nghĩ sâu nghĩ xa. Người giống mình, thích hợp để vui chơi đùa giỡn. Người bổ sung cho mình, thích hợp để cùng nhau già đi. À, câu này không phải mình sáng tác, đó là điều mình tận mắt chứng kiến. Cậu và Thành Công đều dễ dàng có mới nới cũ, trái tim không bao giờ chịu ở yên một nơi. Huống chi gia đình Thành Công có thể sẽ miệt thị tính cách của cậu, khiến cậu không thể thở nổi."

"Gia đình Thành Công và thủ trưởng chẳng phải giống nhau đó sao? Cậu có thể, tại sao lại nghĩ mình không thể? Gặp đúng người, mình sẽ thay đổi." Ninh Mông trả lời.

Gia Hàng gãi đầu thất bại, cô đúng là người không biết an ủi. Tính cách bẩm sinh trong cốt tủy có thể tạm thời áp chế theo sự thay đổi hoàn cảnh, nhưng đến một thời điểm nào đó vẫn sẽ lộ nguyên hình.

Ninh Mông chợt sợ sệt, "Heo, chẳng lẽ cậu đã từng không hạnh phúc?"

"Chúng ta đang nói về cậu, không phải về mình, hiểu không?" Gia Hàng rít lên.

"Hôn nhân của cậu quá đột ngột, nói thật, tới giờ mình vẫn không dám tin cậu sẽ làm ra chuyện kinh khủng đó. Cậu và Chu sư huynh hợp nhau biết mấy."

Gia Hàng trợn mắt, "Cậu muốn khuyến khích mình và anh ấy quay lại?"

"Xì, mình không thèm làm chuyện phá hoại gia đình người khác. Sau này Chu sư huynh sẽ tìm được người hơn cậu gấp vạn lần, đến lúc đó cho cậu ghen chết luôn."

Gia Hàng thích chí, cô quả thực chờ mong ngày ấy, "Còn cậu, muốn tìm người thế nào?"

"Đi uống một ly nhé?"

"Đừng lãng phí chứ, gọi điện cho mình đi! Con mình đang ở nhà khóc oe oe đợi mình kìa!" Cô đã hứa về nhà sớm với thủ trưởng.

Ninh Mông khinh bỉ Gia Hàng thấy sắc quên bạn, dằn dỗi để cô áp tải về nhà trọ.

Lúc Gia Hàng chuẩn bị đón xe về nhà thì cô nhìn thấy một ngân hàng ngay cạnh tiểu khu. Nhớ lại lời Mã Soái, cô chạy cấp tốc đến máy ATM. Cô muốn xem Mã Soái chuyển bao nhiêu tiền vào thẻ mình.

Quái lạ thật, vào giờ này mà trong ngoài ngân hàng vẫn đèn đuốc sáng trưng, nhân viên mặc đồng phục ra vào nườm nượp.

"Rất xin lỗi quý khách, hệ thống gặp sự cố, chúng tôi đang sửa chữa, mời quý khách vui lòng quay lại sử dụng vào ngày mai." Một nhân viên tiếc nuối nói với Gia Hàng.

"Sự cố?" Gia Hàng thả ví tiền vào lại giỏ xách.

Nhân viên rầu rĩ, "Thình lình bị tê liệt, kỹ sư đang kiểm tra, nhiều khả năng bị virus xâm nhập, bây giờ vẫn chưa tìm ra nguyên nhân."

Gia Hàng ừ một tiếng đồng cảm, có thể là trò phá bĩnh tinh quái như cô từng làm năm nào. Cô không nán lại ngân hàng lâu, đón xe trở về quân khu đại viện.

Mọi ngọn đèn trong phòng ngủ chính đều mở sáng, bóng hình phản chiếu của hoa cỏ trong viện như nói thay tình cảm lòng ai.

"Phàm Phàm, chúng ta đừng vẽ tranh nữa, đi ngủ, được không?" Thím Đường nói.

"Không được, con đợi mẹ về ngủ cùng." Phàm Phàm trả lời.

Tiếng lật giấy loạt xoạt.

"Phàm Phàm là nam tử hán, không nên ngủ cùng mẹ hoài như thế."

"Bố cũng là nam tử hán, bố mẹ ngủ cùng nhau mỗi ngày." Hơi hơi giận dỗi.

Gia Hàng ngẩng mặt lên trời thở dài, thần linh ơi! Cô mau chóng đẩy cửa, hai gương mặt đang nhìn ra ngoài cùng xoay lại.

Trong phòng ngủ mới kê thêm bàn sách nhỏ, trên bàn đặt đủ loại bút màu nước, còn có cả một chồng dày giấy vẽ.

"Mẹ, bố mua!" Phàm Phàm mừng rỡ ôm chân Gia Hàng, muốn cô qua đó xem.

Thím Đường đứng lên với vẻ không được tự nhiên, bà né tránh ánh mắt Gia Hàng, "Ăn cơm trưa xong, thiếu tướng Trác dắt Phàm Phàm ra phố, mua... đủ thứ linh tinh, tôi không đi theo. Sau khi về nhà, Phàm Phàm ăn cơm, tắm rửa thật sạch, rồi ngồi đấy vẽ... cả buổi tối."

Bà và dì Lữ thở vắn than dài cả tối. Thế này nghĩa là Phàm Phàm đi vào vết chân cũ của Giai Tịch chứ còn sao nữa, Gia Hàng ắt hẳn sẽ đau lòng lắm. Dầu gì thiếu tướng Trác cũng là đàn ông, đâu suy nghĩ chi li, chỉ biết cố gắng làm con vui mà không nghĩ đến cảm nhận của Gia Hàng!

"Thủ trưởng đâu ạ?" Nửa người Gia Hàng như bị hàng ngàn cây kim đâm chích, đau tê dại không cách nào diễn tả.

"Đơn vị gọi điện đến, vội vã đi rồi. Cậu ấy để lại một thứ cho cô, nói là ở chỗ cũ." Thím Đường trả lời.

"Vâng, cám ơn thím Đường, thím đi nghỉ ngơi đi."

Thím Đường nhìn nhìn cô, muốn nói vài câu trấn an, lại thấy không thích hợp, cuối cùng đành thở dài rồi đóng cửa lại.

Cậu nhóc Phàm Phàm phấn khởi, nôn nóng muốn mẹ ngồi xuống xem mình vẽ. Cu cậu vẽ con cún. Con cún này thân hình khổng lồ, tuy rằng bốn chân hơi lộn xộn nhưng về tổng thể có thể nhận ra cái đầu hơi ngẩng lên, có hai con mắt, lè lưỡi thở phì phì. Phàm Phàm lại còn biết kết hợp vẽ cảnh nền, hình tròn tròn là đá Thái Hồ, đường cong cong phía trên là cành cây mọc sau tảng đá.

Một đứa trẻ chưa đầy hai tuổi, chưa từng có thầy chỉ dạy, chưa từng vẽ, lại vẽ được bức tranh như vậy chỉ bằng một đôi mắt và một chút xíu tưởng tượng - Gia Hàng không thể không thừa nhận cái gọi là 'Thiên phú'.

Nước Ý có một thần đồng họa sĩ. Năm tuổi, cậu bé theo cha mẹ ra bến cảng chơi, bị cuốn hút trước cảnh mây trời và thuyền buồm chuẩn bị rời bến, cậu bé đã đứng bất động tại đó hơn một giờ đồng hồ. Trở về nhà, cậu xin ba mẹ mua cho mình bút và giấy vẽ. Và thế là cậu đã vẽ bức tranh phong cảnh đầu tiên trong cuộc đời mình. Năm mười tuổi, cậu mở triển lãm tranh ở La Mã, cả nước chấn động.

Phàm Phàm cũng là thần đồng họa sĩ sao? Vì di truyền hay vì lý do nào khác?

Gia Hàng ôm trán, cô thấy hơi váng vất, cảm giác hoảng loạn, vô vọng, bất lực quen thuộc lại ập đến làm tay chân cô lạnh cóng.

"Mẹ ơi?" Vì sao mẹ không nói gì cả? Phàm Phàm nhíu mày.

"Mẹ hơi mệt, đi vào nghỉ ngơi thôi."

Phàm Phàm vừa nghe vậy vội vàng nắm tay Gia Hàng, khẩn trương đi vào phòng trong.

Thủ trưởng viết lời nhắn lên mặt sau tờ giấy Gia Hàng để lại sớm nay.

Gia Hàng, tiệc cưới Tiểu Ngải chắc náo nhiệt lắm phải không em? Gặp lại bạn học cũ xa cách đã lâu chắc hẳn có rất nhiều, rất nhiều chuyện hàn huyên phải không? Đáng tiếc anh và Phàm Phàm bị em cách ly, không thể chia sẻ niềm vui với em. Anh và Phàm Phàm đều tỏ thái độ phản đối kịch liệt, thế nên sau này em phải kể lại hết cho bố con anh nghe đấy! Có vài biến cố xảy ra cùng lúc, anh phải đi xử lý, đêm nay chắc lại không ngủ nữa rồi. Lúc ra khỏi nhà, anh ôm Phàm Phàm không nỡ rời. Thật ra anh muốn ôm em, nhưng không có em, anh chỉ có thể ôm Phàm Phàm thật lâu. Con là tên nhóc thối em sinh ra, ôm con sẽ giống như ôm em. Anh đã có được rất nhiều điều ngạc nhiên, niềm hạnh phúc và xúc động từ khi có em, em biết không? Gia Hàng, thời tiết mỗi ngày một mát hơn, đợi anh giải quyết xong công việc, chúng ta đi nghỉ dài hạn một chuyến nhé, anh có rất nhiều, rất nhiều chuyện muốn nói với em. Lần này thì chỉ hai ta thôi, suỵt, đừng nói cho Phàm Phàm biết!

Thiệu Hoa.

¤¤¤

Phàm Phàm cũng muốn xem. Cu cậu kiễng chân, rướn cổ dài như con hươu, với tay chụp tờ giấy. Gia Hàng gấp tờ giấy lại giấu sau lưng.

Phàm Phàm càng thấy tò mò hơn, đôi mắt đen láy lặng yên nhìn Gia Hàng: "Mẹ đọc cho Phàm Phàm nghe đi!"

"Không đọc." Lần này không có phần con, hừ, ai bảo con hư!

"Mẹ tốt!" Phàm Phàm cười hì hì, chu miệng chủ động hôn Gia Hàng.

Gia Hàng hưởng thụ nụ hôn con trai dâng hiến, mắt đảo quanh mấy vòng, "Phàm Phàm hứa với mẹ sau này không vẽ tranh nữa, mẹ sẽ đọc cho Phàm Phàm nghe, thế nào?"

Phàm Phàm cắn ngón tay, sau khi nghĩ ngợi nghiêm túc, cu cậu vuốt mái tóc mới cắt của Gia Hàng, thương lượng: "Phàm Phàm vẽ mẹ, không vẽ chó."

Oa, tên nhóc thối xảo quyệt, nó đang nhượng bộ đó à? Gia Hàng vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng cô không muốn trách móc Phàm Phàm, cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều. Cô ra lệnh cho chính mình phải tin tưởng thủ trưởng, bởi anh luôn cho cô lời giải thích thỏa đáng trong mọi tình huống.

Thủ trưởng không qua loa cẩu thả, anh sẽ không lừa dối cô. Chắc chắn.

Trên chặng đường tình yêu họ đi qua, mặc dù ban đầu cô chỉ bị động nhưng không có nghĩa cô không cảm nhận được tình cảm yêu thương, quý trọng thủ trưởng dành cho mình.

Ký ức năm nào vẫn nguyên vẹn trong cô. Tại phòng trọ nhỏ hẹp ấy, thủ trưởng cúi khom thân hình cao lớn giúp cô chuyển giường, sửa sang lại phòng ốc. Năm mới, anh cùng cô chen chúc trên tàu điện ngầm, đi xem phim, ăn món cay Tứ Xuyên, tặng quà cho cô. Anh hết lòng che chở cô khi cô bị Thành Vĩ nhạo báng, tay cầm tay dạy cô bắn súng để dỗ dành cô vui. Biết cô nhớ nhà, anh âm thầm đón bố mẹ đến Bắc Kinh. Khi thân thế cô bị vạch trần, anh ôm cô vào lòng, gánh vác trên vai tất cả mưa gió không một lần nao núng. Vụ việc hacker, vì bảo vệ cô, lần đầu tiên anh mất lý trí, lấy việc công làm việc tư... Thế nên cô đã trưởng thành sau một đêm, thấu hiểu tình yêu sâu nặng của thủ trưởng và cũng có vô vàn can đảm đáp lại tình yêu ấy.

Giả sử không trải qua những chuyện này, hôm nay có thể cô đang ở Harvard hoặc ở một nơi nào đó - nơi cô không bao giờ hiện diện cùng anh.

Gia Hàng mím chặt môi, ngừng thở. Nếu cuộc đời này không có thủ trưởng, cô không tưởng tượng nổi bây giờ mình sẽ bi thảm đến mức nào.

Cùng đi bên nhau đến được ngày hôm nay không hề dễ dàng, cô cần phải quý trọng. Đúng vậy, phải quý trọng, đừng dễ dàng gục ngã trước sự nghi ngờ vô căn cứ. Gia Hàng lật lại từng trang ký ức, chậm rãi thở ra.

"Nhóc thối, tuy con chưởng mẹ một phát đúng lúc mẹ mất cảnh giác, nhưng mẹ là mẹ, mẹ tha thứ cho con." Gia Hàng độ lượng thủ thỉ với Phàm Phàm lúc tắt đèn nằm xuống giường, nhưng ngay sau đó lại giở giọng uy hiếp, "Nếu con lại làm mẹ giận, mẹ sẽ sinh em gái nhỏ ngay tức khắc, sau này không thương con nữa nhá." Hừ, xem ai lợi hại hơn!

Trong giấc mơ Phàm Phàm vẫn nhớ nhung tờ giấy, cái miệng nhỏ xíu chóp cha chóp chép, "Mẹ đọc!"

Sáng sớm hôm sau, dì Lữ thận trọng hỏi Gia Hàng trong khi dọn bàn ăn, "Thiếu tướng Trác hôm qua không về sao cô?"

Gia Hàng gật đầu.

"Đi liền mấy buổi tối, trước kia chưa từng như vậy." Dì Lữ lẩm bẩm.

Gia Hàng không trả lời mà đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên bậu cửa đặt chậu lan hồ điệp héo tàn. Ba màu đỏ trắng vàng, lúc dì Lữ mới mua về, mỗi màu đều nở tám đóa, hiện giờ ngoài màu đỏ còn bảy đóa, những màu còn lại chỉ lưa thưa một hai đóa. Loài hoa này rất đẹp, đẹp hơn nhiều so với những loài hoa thông thường khác, nhưng vòng đời chỉ hai ba tháng ngắn ngủi, không thể tiếp xúc ánh mặt trời, cũng không chịu được nhiệt độ thấp.

Mùa thu đến thật rồi sao? Gia Hàng hơi nheo mắt, nắng vàng dường như cũng trở nên xa xăm.

Không hiểu sao bỗng nhớ thủ trưởng quá đỗi.

Ăn sáng xong, Gia Hàng nói với Phàm Phàm, mẹ đi thăm bố, chỗ bố có chú lính gác, em bé không được vào chơi.

Phàm Phàm hiểu chuyện gật đầu, hôn lấy lòng Gia Hàng, "Con ở nhà vẽ mẹ, vẽ nhiều thật nhiều." Cu cậu khoa tay múa chân, ôm cô một cái thật thắm thiết.

Gia Hàng ngồi xe buýt công cộng đến cơ quan thủ trưởng. Xuống xe, cô vào cổng đăng ký tên, đang viết thì nghe cậu lính gác bên ngoài hô dõng dạc khí thế: "Chào thủ trưởng!" Cô quay sang nhìn theo bản năng, một chiếc xe màu đen chậm rãi lăn bánh vào cổng chính, ông Trác Minh ngồi trong xe nhướng mắt nhìn cô.

Cô chạy lại, cung kính nghiêm túc cúi chào.

Ông Trác Minh xuống xe, "Đến gặp Thiệu Hoa?"

Gia Hàng sờ mũi, cụp mắt, "Dạ!" Ý đồ xấu rành rành.

Ông Trác Minh cười, "Nên như thế từ lâu rồi mới phải. Chắc nó đang bận, qua văn phòng bố ngồi một chút trước đã."

Gia Hàng giật thót, nơi đây là cơ quan ban ngành tối cao, không phải tứ hợp viện, "Đại thủ trưởng, con không có việc cần báo cáo."

"Con dám cãi lệnh?" Ông Trác Minh nghiêm mặt.

Gia Hàng đứng nghiêm, cúi chào, im phăng phắt.

Lần đầu tiên Gia Hàng đến nơi này, bầu không khí uy nghiêm khiến cô thở mạnh cũng không dám. Vừa vào văn phòng, ông Trác Minh gọi cậu thư ký lại nói nhỏ vài câu. Cậu thư ký sửng sốt, xoay người đi ra ngoài.

Gia Hàng ngồi ngay ngắn trên ghế sofa chưa bao lâu thì cậu thư ký quay trở lại, tay cầm một cái hộp bọc bằng giấy báo. Mở giấy ra, bên trong là hộp kem vani siêu lớn. Bình thường với hộp kem lớn chừng này, người ta sẽ mua về cất tủ lạnh, mỗi lần ăn múc một ít vào ly.

Ông Trác Minh cố ý đóng cửa, "Ở đây chỉ có trà và cà phê, không bao giờ dự trữ đồ ăn vặt. Món này con nít đứa nào cũng thích ăn, ăn đi!"

Gia Hàng không biết nói sao, có lẽ trong lòng đại thủ trưởng cô và Phàm Phàm vĩnh viễn cùng cấp bậc!

Hộp kem to tướng, Gia Hàng dẩu môi, miễn cưỡng mở nắp hộp, cầm chiếc thìa nhỏ múc từng muỗng kem trước ánh mắt hiền từ của đại thủ trưởng. Cô gian manh nghĩ, nếu quan quân tiến vào báo cáo công tác bắt gặp cảnh này, có phải thanh danh lừng lẫy cả đời của đại thủ trưởng sẽ bị hủy hoại?

"Vừa phải học hành, vừa phải làm nhiệm vụ, lại còn phải chăm sóc Phàm Phàm, con cực lắm phải không?" Ông Trác Minh thấy Gia Hàng có vẻ gầy đi.

"Vì nước vì nhà, cần phải làm thế ạ. Mẹ... khỏe không bố?" Gia Hàng nhăn răng, kem lạnh buốt.

"Bà ấy đi Nam Kinh công tác, gọi điện về kêu than bảo nóng sắp chết. Nam Kinh là thành phố lửa, không nóng mới là lạ!"

Gia Hàng cười cười phụ họa.

"Phàm Phàm không hề gọi điện cho bố, nó quên ông nội này rồi." Ông Trác Minh bất mãn nói.

"Không có đâu, Phàm Phàm không chỉ nhớ ông nội, mà còn thường nhắc chuyện con mèo trắng cần giảm béo nữa ạ." Gia Hàng định kể chuyện Phàm Phàm vẽ tranh, nhưng rồi lại nuốt trở vào lời nói chực trào bên môi.

"Lúc nhớ con mèo mới tiện thể nhớ bố chứ gì!"

Gia Hàng cong môi cười láu lỉnh, "Bố à, điệu bộ ghen tuông của bố thật đáng yêu."

"Con... ăn nhanh đi, lát nữa bố còn phải mở cuộc họp." Từng này tuổi mà còn bị một đứa con nít nói mình ghen tuông, cái mặt già biết cất vào đâu?

"Con mang nó đi được không bố? Bí mật?" Gia Hàng giơ hộp kem lên thương lượng với ông Trác Minh.

Ông Trác Minh quắc mắt, khoát tay, "Văn phòng Thiệu Hoa ở tầng mười tám, đừng đi nhầm đường."

Gia Hàng le lưỡi, "Con về sẽ bảo Phàm Phàm gọi điện cho ông nội. Vì tình hữu nghị, con nhắc bố trước này, Phàm Phàm không giống Phàm Phàm trước kia, giờ nó xảo quyệt cực kỳ!"

"Con sợ bố không đối phó với một thằng nhóc được à?" Ý cười tự hào phơi phới trên đuôi mắt ông Trác Minh, ông thích từ cái từ xảo quyệt đó.

"Vào tay bố khắc biết."

Gia Hàng đậy nắp hộp kem, hai tay giấu sau lưng, rón ra rón rén rời văn phòng ông Trác Minh. Chủ nhật vắng vẻ nên trên đường đi không đụng mặt ai, tìm được văn phòng Thiệu Hoa rất thuận lợi. Cậu thư ký vừa nhận được điện thoại từ trạm gác, đang đợi Gia Hàng.

"Trung tá Gia, tôi cứ tưởng cô bị lạc đường chứ, định đi tìm cô đây." Cậu thư ký nói, mời Gia Hàng vào văn phòng, "Thiếu tướng Trác đang ở phòng máy, sau đó còn một cuộc họp, chắc cô phải đợi hơi lâu!"

Vẻ mặt Gia Hàng quái dị, cô đặt kem lên bàn giải thoát cho bàn tay sắp đông thành đá, "Không sao, anh cứ làm việc của anh đi!"

Cậu thư ký tìm vài tờ báo cho Gia Hàng đọc giết thời gian. Gia Hàng kinh ngạc nhìn chằm chằm chiếc đèn bàn phong cách độc đáo trên bàn làm việc của Trác Thiệu Hoa, khó hiểu hỏi, "Cái đó là của thủ trưởng?" Đèn bàn đẹp đẽ tinh xảo như vậy là tình yêu thủy chung của Tiểu Ngải, chẳng lẽ thủ trưởng cũng thích?

Cậu thư ký mất tự nhiên nhìn lảng sang chỗ khác, "Trung tá Gia, không còn việc gì thì tôi ra ngoài vậy."

Gia Hàng kinh ngạc nhìn cậu thư ký khép cửa lại. Đi theo Trác Thiệu Hoa nhiều năm nay, cậu ta hiển nhiên biết nguồn gốc của cái đèn bàn ấy nhưng không tiện nói, vậy nó nhất định là... Gia Hàng ngã ngồi trên ghế sofa, trái tim cuộn thành quả cầu nhỏ bé nổi lên cổ họng, nuốt không trôi, phun không ra, tắc nghẽn khó chịu.

Thật ra không thể xem như một cú sốc, tất cả chỉ vì cô ngốc nghếch, không nghĩ thấu đáo. Sự kết hợp giữa ngọn đèn bàn này và phòng làm việc với phong cách trang nghiêm, gọn ghẽ hoàn toàn không tạo nên hiệu quả trang trí hài hòa, sỡ dĩ giữ nó lại là vì người tặng đặc biệt. Người tặng nhắn nhủ rằng: Đèn bàn sẽ thay cô ấy ở bên thủ trưởng phê duyệt văn kiện, viết báo cáo mỗi đêm khuya, thay cô ấy cùng anh chờ đợi ánh bình minh. Có vầng sáng dịu dàng ấy, dù đêm sâu cách mấy, thủ trưởng cũng không bao giờ thấy cô đơn.

Ngón tay Gia Hàng run rẩy như cánh chuồn chuồn sợ hãi bất an đậu trên lá sen giữa trời giông gió. Cô nghe tiếng con tim mình nện thình thịch trong lồng ngực, tiếng sau gấp gáp hơn, vang vọng hơn tiếng trước.

Tiếng mở ngăn kéo ken két khiến cô hoảng sợ ngay tích tắc.

Ngăn kéo không đóng, phía trên cùng đặt điện thoại di động. Màn hình di động nhấp nháy biểu hiện có tin nhắn chưa đọc.

Gia Hàng đóng ngăn kéo lại, một lát sau, cô lại mở ra. Gia Hàng chưa bao giờ làm chuyện lén lút như vậy, nhưng ngặt nỗi không sao điều khiển chính bàn tay mình. Ngón tay đã mở di động trước khi lý trí kịp lên tiếng ngăn cản.

Người gửi tin nhắn là Tiểu Huy, nội dung là một chuỗi chữ số, tuyệt không có một từ tiếng Trung.

Cơn run rẩy từ ngón tay như lan truyền toàn thân khiến cô run lên bần bật mất tự chủ. Máu thoắt nóng ran thoắt lạnh buốt chạy hỗn loạn đến mọi ngóc ngách trong cơ thể cô.

Mộc Giai Huy học ngành mật mã, đây là mật ngữ sao? Đề phòng lỡ như bị người khác đọc được sẽ không làm lộ nội dung, chỉ cô ta biết anh biết, trời biết đất biết? Mộc Giai Huy đảm nhận nhiệm vụ thiết lập mật mã cho căn cứ vệ tinh, nếu cần liên hệ với ai về nhiệm vụ thì người đó phải là cô, không phải thủ trưởng. Đương nhiên trong công việc, không cần sử dụng tin nhắn. Thông thường, tin nhắn đồng nghĩa với thư từ riêng tư, bí mật giữa hai người, không chia sẻ với người thứ ba.

Ngón tay run run mở hộp thư, có khoảng hơn mười tin nhắn ngắn tương tự được gửi trong vòng một tuần. Mấy ngày trở lại đây, tin gửi đến thường xuyên, tin hồi âm cũng thường xuyên. Vậy là thủ trưởng không chỉ đưa Tiểu Huy đến gallery xem tranh. À đây, có một tin tiếng Trung - là bản lý lịch của Triệu Đồng. Trác Thiệu Hoa trả lời: Anh sẽ cố gắng đề cử với lãnh đạo học viện, một sinh viên xuất sắc như cô ấy nên được xếp ở vị trí công tác thích hợp. Tiểu Huy trả lời bằng biểu tượng khuôn mặt tươi cười, cám ơn anh rể!

Triệu Đồng nói không sai, Mộc Giai Huy yêu cầu, thủ trưởng chắc chắn sẽ hết lòng.

Gia Hàng lần lượt mở xem từng tin nhắn. Lĩnh vực xa lạ thủ trưởng nói là đây sao? Cô nghĩ, có lẽ định nghĩa của họ về 'xa lạ' không giống nhau.

Đã làm kẻ trộm thì phải trộm đến cùng.

Dãy số của Tiểu Huy xếp sau bà Trác Dương, số cô đứng hàng chót trong mục người nhà. Gia Hàng rút di động của mình, mở danh bạ điện thoại ra. Vị trí đầu tiên vốn là chị Gia Doanh, cho đến một ngày nọ, trong giờ học, cô đặt câu hỏi, thủ trưởng sững người nhìn cô, hỏi hai lần 'Em hỏi gì?', các sinh viên khác cười ồ lên, cô cũng hùa theo cười không nể tình, mặt thủ trưởng dần dần đỏ bừng. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, ngay sau đó cô đã cho thủ trưởng lấn chị lên ngồi ghế đầu trong điện thoại mình. Trong lòng cô nói thầm với chị: Chị dạy em không đúng cách, nếu không em đã không trọng chồng khinh chị.

Sự thật là, vị trí số điện thoại chẳng có ý nghĩa gì.

Sự thật là, đọc lén tin nhắn của người khác là hành vi vô liêm sỉ không thể chối cãi.

Sự thật là, ngày qua ngày sống bên nhau, đừng nên đóng vai Sherlock Homes hay làm thám tử trinh sát, cứ hời hợt vô tư vô lo là vui vẻ nhất!

Gia Hàng trả di động của Trác Thiệu Hoa về chỗ cũ, ngăn kéo quay về vị trí ban đầu, trái tim từ từ bình tĩnh trở lại. Cô hơi nhếch môi cười tự giễu, nhún vai, bỗng dưng không nhớ nổi vì sao mình đến đây.

Trác Thiệu Hoa rời phòng họp trước giờ cơm trưa. Anh mở cửa phòng làm việc, hộp kem trên bàn tan chảy thành hộp canh, nước thấm ra góc bàn nhỏ giọt xuống đầy mặt sàn. Gia Hàng đã đi.

"Cô ấy có nói gì không?" Trác Thiệu Hoa chau mày.

Cậu thư ký lắc đầu, "Em và trung tá Gia không nói chuyện gì cả ạ."

"Trông cô ấy ổn chứ?"

Cậu thư ký chớp mắt, "Rất ổn, thưa anh!"

Trác Thiệu Hoa mở tủ lấy di động chuẩn bị bấm số Gia Hàng, bỗng chợt tiếng chuông vang lên trước khi anh kịp thực hiện ý định.

"Thiệu Hoa, hôm nay có tăng ca không?"

Là Lạc Gia Lương, giọng nói nghe chật vật, khàn khàn ồ ồ như pha gió.

"Có ạ."

"Có bận không?"

"Bây giờ thì không ạ."

Lạc Gia Lương im lặng giây lát rồi nói tiếp, "Vậy giờ em ra ngoài tiện không? Anh đang đứng ngoài cửa cơ quan em. Nếu đủ thời gian thì anh em mình cùng đi ăn cơm trưa."

¤¤¤

Trái tim đột ngột rơi mạnh để lại dư chấn nặng nề trong lồng ngực."Vâng, anh rể, em đi được!" Trác Thiệu Hoa trả lời không một giây lưỡng lự.

Thang máy dừng lại ở tầng trệt, hai phút chờ đợi như dài bất tận. Trác Thiệu Hoa biết Lạc Gia Lương tìm anh không đơn giản chỉ để ăn trưa, nhất định là có việc, hơn nữa lại là việc lớn. Lạc Gia Lương lớn hơn anh mười hai tuổi, nói chung do ảnh hưởng bởi Gia Hàng nên anh ta đối đãi anh như một đứa trẻ, khiến lắm lúc anh dở khóc dở cười.

Lạc Gia Lương đứng dưới thân cây ven đường giữa trời trưa nóng bức, áo sơ mi ướt sũng mồ hôi từ trước ra sau, không biết vì đợi lâu hay vì đi ngoài đường quá lâu. Thấy Trác Thiệu Hoa, anh ta cười hiền lành: "Cách đây sáu mươi mét có quán cơm nhỏ, rất sạch sẽ."

Hiểu rồi, sợ làm anh muộn giờ nên chắc hẳn trước đó anh rể đã đi lòng vòng xung quanh tìm quán ăn. Giống như những bậc cha mẹ chân chất khác trên đời này, luôn lấy con cái làm trọng, mình có khổ một chút, mệt một chút cũng không nề hà.

Anh lấy khăn tay trong túi ra, "Anh rể lau mồ hôi đi ạ!"

Lạc Gia Lương xua tay, "Chốc đến quán cơm anh rửa mặt, đừng làm dơ khăn." Nói xong, anh ta vượt lên trước dẫn dường, tấm lưng còng thành vòng cung phơi dưới cái nắng khắc nghiệt.

Quán cơm tọa lạc trong con hẻm nhỏ, mang dáng dấp một tứ hợp viện với sân vườn tươm tất, chái nhà cất làm nhà ăn, trong sân còn có một miệng giếng nước trong veo mát lạnh. Rửa mặt sạch sẽ xong, khuôn mặt bị nắng nướng đỏ gay của Lạc Gia Lương mới giãn ra đôi chút. Sau đó không đợi Trác Thiệu Hoa mở miệng, anh ta đã lại chủ động chọn phòng và gọi đủ món ăn ngon. Nào cá Lư hấp, nào măng nước xào thịt băm, còn cả rau trộn cà tím, tôm Hồ Nam luộc, canh trứng tảo biển. Trác Thiệu Hoa không kén ăn, song nếu so sánh, đây là những món anh có phần ưa chuộng hơn mà ngay cả bà u Xán cũng không biết.

"Chiều có phải về văn phòng không?" Lạc Gia Lương hỏi.

Trác Thiệu Hoa gật đầu.

"Vậy đừng uống rượu, anh em mình ăn cơm thôi."

Món ăn chẳng mấy chốc đã dọn lên đầy đủ. Hai người im lặng ăn cơm. Thức ăn nhẹ nhàng thanh đạm, người ăn chậm rãi. Lạc Gia Lương thường ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhai đi nhai lại rất lâu đồ ăn trong miệng, nhưng cố đến mấy vẫn không sao nuốt trôi.

Trác Thiệu Hoa buông đũa xuống, nắm tay Lạc Gia Lương, ánh mắt chuyên chú, "Anh rể, có gì khó khăn anh cứ nói ra, anh em mình cùng lo liệu."

Lạc Gia Lương run rẩy quay sang nhìn anh, vẻ mặt bất lực đến đau thương, "Thiệu Hoa..." Nước mắt dần dâng cao trong đôi mắt càng lúc càng đỏ hoe.

Trác Thiệu Hoa bàng hoàng.

"Chuyện này thật sự khó khăn quá, anh... không biết nên làm sao mới đúng. Em bận rộn công việc, lẽ ra không nên làm phiền em, nhưng anh nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có em. Em xem, Doanh Doanh phải cực khổ lắm mới có được vài ngày sung sướng trong cuộc sống vất vả này. Chị khổ bao nhiêu năm qua, bây giờ Hàng Hàng có gia đình, Tử Nhiên lớn khôn, ba mẹ cũng khỏe mạnh, anh định đưa chị đi ngắm cảnh Vân Nam, Lệ Giang. Chị luôn nói nơi đó trời quang đãng nhất, mây đẹp đẽ nhất. Nhưng anh..." Nước mắt đầm đìa, Lạc Gia Lương không nói được nữa.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy anh rể?" Trác Thiệu Hoa phập phồng lo sợ.

Lạc Gia Lương lấy lại bình tĩnh, "Mấy hôm trước cơ quan kiểm tra sức khỏe, là kiểm tra thường niên. Hôm nay bệnh viện gọi anh đến làm lại siêu âm màu, nói lần trước chưa kiểm tra cẩn thận. Anh đến đó, đích thân chủ nhiệm khoa phóng xạ làm cho anh. Xong xuôi hết, cậu ta hỏi anh một số tình hình cụ thể, bảo anh thứ hai đến bệnh viện kiểm tra tiếp mấy hạng mục nữa, rồi còn dặn phải có người nhà đi cùng. Anh hỏi có phải đã phát hiện ra cái gì hay không, anh cứ hỏi tới làm cậu ta không giấu được, đành phải nói đã phát hiện một bóng đen lớn tại vị trí dạ dày, nhưng chưa thể chẩn đoán chính xác, cần làm thêm xét nghiệm cắt lớp. Anh biết, cái bóng đen đó không phải dấu hiệu tốt lành gì. Thú thật anh cũng tự cảm giác được lâu rồi, nhưng chỉ nghĩ là bệnh đau bao tử thông thường, không để tâm. Không ngờ lại... đáng sợ tới mức này."

Đầu Trác Thiệu Hoa ong lên, anh ra lệnh cho mình phải bình tĩnh, "Anh rể, cho dù là bệnh gì đi nữa, hiện giờ y học đã rất tiến bộ, vả lại em cũng quen khá nhiều chuyên gia, em sẽ nhờ họ khám cho anh, nhất định có thể tìm ra biện pháp giải quyết. Huống chi nếu tình hình thật sự bi quan thì anh đã đau chết đi sống lại chứ không thể yên ổn ngồi đây ăn cơm với em đâu."

"Được không?" Lạc Gia Lương nhìn anh với ánh mắt không dám tin.

"Chắc chắn được mà anh rể!" Trác Thiệu Hoa cố gắng khiến giọng mình trở nên vững vàng, kiên định, quả quyết.

Lạc Gia Lương lau mặt, cười chua xót, "Không phải anh sợ, con người sống chết có số, ngày này trước sau gì cũng tới. Chỉ là anh không nỡ bỏ Doanh Doanh ở lại, anh cưới chị vì muốn chị sống hạnh phúc, chị không đáng phải chịu đau khổ..."

"Chị hai không muốn nghe anh nói như vậy đâu." Trác Thiệu Hoa ngắt lời Lạc Gia Lương, "Chị gả cho anh vì muốn cùng anh chung vai gánh vác trách nhiệm lẫn nghĩa vụ, dù nhọc nhằn vất vả, chị cũng bằng lòng. Em biết anh sợ chị lo, được rồi, trước khi chưa chẩn đoán chính xác, anh em ta sẽ không nói cho chị và Hàng Hàng biết. Ngày mai em đi với anh đến bệnh viện làm xét nghiệm. Một khi đã có kết quả chắc chắn, chúng ta sẽ không cần trốn tránh nữa. Anh rể, anh tin em chứ?"

"Anh làm khổ em rồi Thiệu Hoa."

"Anh rể, đây là việc em nên làm." Trác Thiệu Hoa tạm dừng một lúc rồi quyết định nói ra điều Lạc Gia Lương cần nghe, "Giả sử tình hình thật sự nguy kịch, anh rể cũng đừng nghĩ ngợi nhiều, cứ sống mỗi ngày thật vui vẻ đi ạ. Về phần chị và Tử Nhiên, em và Hàng Hàng sẽ..." Anh không đành lòng nói tiếp, ông Trời nhất định không tàn nhẫn đến thế, người ở hiền ắt sẽ gặp lành. Mặc dù Lạc Gia Lương không có ngoại hình xuất sắc, không có tài năng lỗi lạc, không giỏi ăn nói, cả lúc cười cũng rụt rè kiêng nể, nhưng Trác Thiệu Hoa lại hết sức kính trọng anh bởi tấm lòng quảng đại, bao dung với hết thảy, bởi đôi vai còm cõi đã vì người thân mà cam nguyện gánh vác gian lao hết cuộc đời.

Vẻ u uất trên gương mặt Lạc Gia Lương tan biến, "Thiệu Hoa, Hàng Hàng tuổi còn trẻ, em phải gánh vác nhiều hơn con bé một chút."

"Anh sẽ không dễ dàng bỏ cuộc phải không, anh rể?" Trác Thiệu Hoa hỏi.

"Chỉ cần một phần hy vọng, anh sẽ có vạn phần sức lực. Đàn ông như anh, đời này không phải ai cũng có phước cưới được chị Gia Doanh." Lạc Gia Lương cười hạnh phúc giữa hai hàng nước mắt rơi lã chã.

Vậy là tốt rồi, Trác Thiệu Hoa dần bình tâm trở lại. Điều tối kỵ nhất là người mắc bệnh hiểm nghèo đánh mất niềm tin, nếu vậy dù có linh đơn diệu dược cũng vô dụng. Mong sao tất cả đều là phỏng đoán.

Nói xong câu chuyện, Lạc Gia Lương vội thúc giục Trác Thiệu Hoa về cơ quan. Trác Thiệu Hoa kiên quyết đưa anh đến bãi đậu xe, cho đến khi hình ảnh chiếc xe chìm lẫn trong dòng xe cộ anh mới xoay người sang chỗ khác. Cảm giác giống như bóc vỏ củ hành tây, mũi xót, mắt cay nồng. Tâm trạng nặng nề đeo đẳng từng bước chân, anh nghĩ, trước hết phải tìm Thành Công vì Lạc Gia Lương kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện cậu ta, anh sẽ hỏi cặn kẽ tình hình sức khỏe anh rể, rồi sau đó nhờ các chuyên gia giúp đỡ. Chuyện này không thể nói qua điện thoại, tối nay anh nhất định phải gặp Thành Công nói trực tiếp, sẵn hỏi cậu ta về cuộc điện thoại hôm trước luôn thể. Lúc đó, cậu ta gặn hỏi đủ mọi chuyện về Mộc Giai Huy một cách khó hiểu, cuối cùng hóa ra là định tìm đối tượng cho Mộc Giai Huy. Vấn đề này bà u Xán cũng từng nhắc anh.

Dạo gần đây việc nọ chưa xong việc kia đã kéo tới, không hổ danh là thời buổi rối ren.

Dọc đường đi, anh gọi điện cho Gia Hàng nhưng chẳng ai nghe máy, hay cô đang ở ngoài đường nên không nghe tiếng chuông? Cô nhóc lặn lội đến văn phòng tìm anh, chẳng lẽ lại nghe ai nói gì rồi? Không lý nào, sự việc đó vẫn trong vòng bí mật. Tuy chưa gặp nhau nhưng trái tim lại êm dịu khó tả, tựa như có bàn tay nhỏ bé dịu dàng, ấm áp vuốt ve tấm lưng anh mỏi mệt, trơ cứng. Em biết anh lo nghĩ về em nhiều lắm, phải không?

Vừa bước vào văn phòng, cậu thư ký đang nghe điện thoại quay lại nhìn anh, nói: "Chính ủy Vĩ chờ một chút ạ, thiếu tướng Trác về rồi."

Anh nhanh tay đón lấy ống nghe, ra hiệu cậu thư ký ra ngoài.

"Tình hình thế nào rồi?" Anh điều chỉnh lại hơi thở.

Chính ủy Vĩ thở dài thườn thượt, "Vẫn vậy, đã làm hết mọi cách. Không thể cứ tốn kém như thế, chúng tôi chuẩn bị đáp chuyến bay tối về nước đây."

"Ừ, chỉ có thể làm vậy."

"Các lãnh đạo..."

"Bây giờ tôi sẽ lên báo cáo."

"Thiệu Hoa, chuyện đời khó lường, ai mà ngờ được chứ?"

"Mọi người thượng lộ bình an!"

Trác Thiệu Hoa cúp điện thoại, lấy điếu thuốc trong ngăn kéo ra. Rít xong vài hơi thuốc, anh gọi điện hỏi thư ký trước xem bí thư Thành và bộ trưởng Trác còn ở bộ không. Thư ký trả lời hai người đều đang ở đây.

Trác Thiệu Hoa nhắm mắt lại, một ngọn núi đen đổ ập xuống ép anh không thở nổi. Anh mở choàng mắt, siết nắm tay, rời khỏi văn phòng.

Anh đến chỗ ông Trác Minh trước. Ông Trác Minh nhìn lướt qua sau lưng anh, nhíu mày, trông có vẻ hơi thất vọng."Có việc gì à?"

"Con có ba việc cần báo cáo với hai thủ trưởng." Giọng Trác Thiệu Hoa nghiêm trọng.

Ông Trác Minh quan sát anh vài giây rồi ấn điện thoại nội bộ, bảo thư ký mời bí Thành qua phòng ông.

Bí thư Thành vừa bước vào phòng liền mở màn bằng câu trêu đùa, "Định khoe tôi hôm nay con dâu nhỏ tới thăm bố chồng đấy hả?"

Ông Trác Minh trừng bí thư Thành, rồi đi đến cùng ngồi xuống sofa với ông.

Trác Thiệu Hoa cúi chào, ngồi vào ghế đối diện, hai tay đặt ngang trên đầu gối, anh không mang văn kiện gì theo."Chuyện thứ nhất, bộ Công nghệ Thông tin quyết định phong tỏa trang web ủy thác phía chúng ta điều tra trước kia, với lý do trang web đồi trụy. Trên thực tế là nhân cơ hội này thăm dò thử xem bọn chúng sử dụng thông tin cá nhân đánh cắp từ người sử dụng vào mục đích gì, việc này phía chúng ta vẫn đang tiếp tục theo dõi và cũng nắm được một số manh mối. Chuyện thứ hai, rạng sáng hôm qua, bốn hệ thống ngân hàng thương mại lớn đã bị hacker tấn công, hai mươi bốn giờ sau mới khôi phục bình thường. Một số tư liệu bị đánh cắp, nhưng tổn thất không quá lớn. Cùng thời điểm đó, hệ thống hồ sơ bộ phận hậu cần bên ta cũng bị hacker tấn công."

"Hệ thống hồ sơ hậu cần?" Bí thư Thành cho rằng mình nghe nhầm, hỏi ngược lại.

Trác Thiệu Hoa gật đầu, "Hacker tải xuống toàn bộ biên bản ghi chép tình hình công tác và sử dụng xe trong ba năm liên tiếp."

Bí thư Thành nhìn ông Trác Minh, "Cái quái gì thế nhỉ, lấy mấy thứ đó làm gì?"

Ông Trác Minh trầm mặc.

"Công tác bảo mật hệ thống hồ sơ hậu cần yếu kém hơn so với hồ sơ các bộ phận khác, là tại con thất trách."

"Nói chuyện thứ ba đi." Ông Trác Minh trầm giọng nói.

Trác Thiệu Hoa hít sâu một hơi, đứng lên, "Tin tức vừa được chứng thực, trung úy Chu Văn Cẩn đi New York tham dự Hội nghị bàn tròn đã mất tích.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-21)