Bội tình bạc nghĩa 2
← Ch.54 | Ch.56 → |
Edit: Mốc
Tô Tần ôm đầu, lui ra xa Phượng Thanh Ly, văn văn nhã nhã thi lễ: "Cô nương, ta đã nói không nên cắt ngang khi người khác đang nói chuyện......"
Ngọc Hồ Điệp nhìn thấy tình hình như vậy, không chút do dự, cầm tay Vương Manh Manh, xoay người liền chạy ra ngoài tửu lâu.
Nhìn bóng dáng Ngọc Hồ Điệp và Vương Manh Manh tay trong tay, Phượng Thanh Ly oán hận trong lòng, nếu không phải tại tên gia hỏa trước mặt này liên tục kêu 'chít chít', sao nàng vẫn còn ở nơi này làm gì?
Vừa định bỏ mặc Tô Tần mà tiếp tục đuổi theo, lại bị hắn bước tới ngăn lại: "Cô nương, giữa hai chúng ta vừa rồi còn vấn đề cần nghiên cứu, hiện tại vẫn chưa nói......"
Lập tức không đợi Tô Tần nói xong, trực tiếp lạnh lùng cắt ngang lời hắn: "Ngươi có phải muốn động thủ?"
"Cô nương lại nói sai rồi, đây gọi là quân tử động khẩu không động thủ!"
Tô Tần nhanh mồm phủ nhận vấn đề động thủ này: "Tại hạ là Tô Tần, Tô trong Tô Châu, Tần trong Tần quốc, hình như ta còn chưa thỉnh giáo phương danh của cô nương, Tử viết......"
"Viết cái đầu ngươi ấy!"
Roi da trong tay Phượng Thanh Ly đã bắt đầu xuất thủ.
Vương Manh Manh cố gắng dùng sức, thủy chung vẫn không thể vứt được bàn tay Ngọc Hồ Điệp đang nắm chặt cổ tay nàng, chỉ có thể theo Ngọc Hồ Điệp tiếp tục chạy về phía trước.
Chú ý điều chỉnh hô hấp và né tránh hàng trăm người qua đường tất bật ngược xuôi, nàng cũng không quen bớt chút thời gian mà tức giận chửu mắng.
"Tên dâm tặc chết tiệt nhà ngươi có phải cảm thấy vị hôn thê hiểu lầm ta không đủ sâu, nên mới nói hươu nói vượn không! Ngươi không lẽ cảm thấy nữ hiệp như ta sống rất tiêu diêu tự tại, chết chưa đủ mau sao! Ngươi không nhìn thấy bộ dáng muốn giết người của vị hôn thê sao!"
Cố gắng hít sâu một hơi, Vương Manh Manh cuối cùng không nhịn được rống to: "Ngươi đứng lại nói rõ ràng cho ta!"
Một câu nói đủ khiến cho Ngọc Hồ Điệp đang chạy toán loạn trên đường nhất thời phải dừng lại.
Dùng cước bộ nhanh nhất di chuyển đến trước mặt Vương Manh Manh, liên tiếp gật gật đầu, vô cùng nghiêm túc trả lời vấn đề của nàng: "Ta đương nhiên nhìn thấy, bằng không ngươi nghĩ rằng tại sao ta phải lôi kéo ngươi chạy trốn a? Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, ta lại cứu ngươi một mạng đó."
← Ch. 54 | Ch. 56 → |