Đón Cô Trở Lại
← Ch.111 | Ch.113 → |
Mộ Yến Thần rung động mãnh liệt, cơ thể mềm mại của cô trong nháy mắt làm cho anh mất khống chế, suýt nữa thừa dịp lúc cô đang ngủ say liền muốn cô.
Cà vạt sớm đã bị giật ra nhét bên cạnh đầu cô, ga giường xốc xếch có chút dâm loạn. Mùi vị quyến rũ này thật sự làm cho người ta muốn phạm tội, Mộ Yến Thần cố đè ép khát vọng xuống, bị tiếng rên phát ra từ miệng cô làm cho trằn trọc, rất muốn cô, ít nhất cũng phải để cho anh hôn giải khát chút chứ.
Hít thở không thông, Lan Khê rốt cuộc run rẩy nức nở nghẹn ngào lên tiếng: "Anh......"
Trên thế giới này, người có thể mạnh mẽ bá đạo lại dịu dàng với cô như vậy, chỉ có một mình Mộ Yến Thần.
Mộ Yến Thần cứng nhắc hạ xuống, mắt rực lửa nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ tươi mê ly của cô lên, đối với phản ứng của cô có chút hài lòng, thoáng chốc khát vọng muốn chiếm đoạt cô lại tăng lên vùn vụt.
Hàng lông mi cong dài của Lan Khê rốt cuộc cũng nặng nề mở ra, khóe mắt ẩm ướt, nhìn thấy anh.
Quả nhiên là anh.
Thật không ngờ, cô liếm liếm môi, khóe miệng tràn ra nụ cười ngọt ngào, khàn giọng hỏi: "Anh họp xong rồi hả?"
—— Trong khái niệm của cô, tất cả công việc điều phải mở cuộc họp để xử lý, theo bản năng cảm thấy anh chắc chắn là đi họp.
Mộ Yến Thần nhếch môi, cười cười.
Nhìn bộ dạng lười biếng không chút đề phòng nào của cô không khỏi làm cho anh phải động lòng, nhìn chăm chú, từng giây từng phút đi qua cuối cùng cũng chịu mở miệng, thấp giọng hỏi: "Đói bụng không? Số điện thoại phục vụ của khách sạn ở bên cạnh, có gọi thức ăn chưa?"
Lan Khê lắc lắc đầu.
Mộ Yến Thần giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ đêm rồi. Anh cứ khoát khoát tay, Lan Khê ngược lại rất chú ý vào đó, anh thật sự đem cái đồng hồ đeo tay trị giá hơn hai vạn đổi đi vì cô sao, mặc dù bị ánh đèn che khuất nhưng nhìn thế nào cũng rất tinh xảo, rất đẹp, nhưng rõ không cùng cấp bậc với mặt đồng hồ, cô nhìn đến đỏ mặt.
Vỗ vỗ mặt của cô, anh nói thật nhỏ: "Chờ anh một chút."
Nói xong anh liền thò người ra bên ngoài.
Lan Khê biết anh đang làm cái gì, ngẩn ra, vội vàng đưa tay cản anh lại, vội nói: "Em không muốn ở chỗ này, em muốn đi ra ngoài!"
Ở trong khách sạn suốt cả một buổi chiều cộng thêm buổi tối nữa, hiện giờ cô vô cùng muốn đi ra ngoài hóng mát một chút.
Bầu không khí ấm áp như vậy làm cho người ta cảm thấy không nở, Mộ Yến Thần đưa mắt nhìn cô trong chốc lát, ánh mắt lập tức dịu dàng như nước, thấp giọng nói một tiếng " Được", ôm chặt hông cô, để cô ngoan ngoãn vòng tay qua cổ của anh sau đó ôm cô từ trên giường lên.
***
Lúc đi ra ngoài ăn cơm thì phát hiện bên ngoài đang mưa, lạnh hết cả người, thời tiết như thế này thật giống như đang ở trong mùa đông, Mộ Yến Thần vốn định nghỉ ngơi thêm một đêm rồi mới cùng cô đi dạo, nhưng bị sự hứng trí của cô cắt ngang, ngay cả ô cũng không chịu che cứ như vậy mà chạy đi.
Mộ Yến Thần cau mày, nửa dụ dỗ nửa uy hiếp đem cô vây ở trong ngực, lên xe, dặn tài xế chạy tới khu phố sầm uất nhất.
Dù sao vẫn còn là cô gái nhỏ, nên tính tình nhất thời không thay đổi được.
Dọc theo đường đi mưa không ngừng tạt vào cửa xe, Lan Khê không nhịn được tò mò nhìn cảnh đêm bên ngoài, lại bị Mộ Yến Thần hết lần này tới lần khác cản lại, không muốn cô lại ngã bệnh giống như lúc trước, chỉ một đoạn đường ngắn, anh đã nhận được một tin nhắn và một cuộc điện thoại.
Tin nhắn cũng không có gì quan trọng, chỉ có một câu đơn giản "Welcome to Los Angeles." Người gửi tin đến thật kì lạ, không biết đến từ đâu mà lại có số của anh ở Los Angeles.
Điện thoại vừa được thông lại, thật là tốt nếu như Mạc Như Khanh không gọi tới.
"Thế nào, trễ thế này mà hai con còn chưa ngủ?" Mạc Như Khanh cười yếu ớt, trong giọng nói tràn đầy quan tâm.
Mộ Yến Thần cầm điện thoại di động, tay dừng một chút, tay còn lại nắm lấy cái tay đang rút về của Lan Khê, nhìn biểu tình của cô, do hai thành phố khác nhau nên có sự chênh lệch múi giờ: "Mẹ thì sao? Dậy sớm như thế?"
Mạc Như Khanh nhất thời cứng họng, cười yếu ớt: "Đúng vậy, mẹ đối với hai con có chút không yên lòng, nếu con mang theo Lan Khê đi thì cũng đừng quá tập trung vào công việc, có thời gian rãnh rỗi nên dẫn con bé đi dạo khắp nơi, đúng rồi, mẹ cũng rất mún gặp con bé, con mau đưa số điện thoại phòng của Lan Khê cho mẹ, mẹ trực tiếp gọi cho nó.
Mộ Yến Thần dựa vào chỗ ngồi, xoa xoa mi tâm, ánh mắt trở nên lạnh nhạt: "Không nhớ"
"A, là như vậy sao" Mạc Như Khanh hiểu, cười cười, "Vậy con chuyển lời tới con bé giúp mẹ, nếu như không thể thích ứng với khí hậu bên đó thì lập tức nói cho mẹ biết, bất cứ lúc nào mẹ cũng có thể cho người đi đón nó trở về."
"Được!"
Lúc này xe đã chạy vào khu náo nhiệt, tài xế ở phía trước nghiêng đầu dùng tiếng Anh hỏi bọn họ có muốn dừng ở chổ này không.
Lan Khê hơi nghi hoặc, cô vịn cửa sổ ngoái đầu lại hỏi anh: "Anh hai, chúng ta xuống đây sao?"
Một lần nữa tiếng của Mạc Như Khanh từ điện thoại vang lên, nhất thời cau mày, bà mở miệng nói: "Yến Thần......"
"Dừng ở đây." Mộ Yến Thần nhàn nhạt dùng tiếng Anh trả lời.
Trong bung đầy khí lạnh, anh thẳng tay kéo Lan Khê qua, không cố kỵ chút nào nói: "Ví tiền ở bên trái, giúp anh cầm đi trả tiền."
Lan Khê không biết người gọi điện cho anh là ai, nhưng nhìn bộ dạng lạnh nhạt như nước của anh cũng không cảm thấy lo lắng, nên từ trong tây trang của anh lấy ví tiền ra đi trả tiền.
Trước kia không phải là chưa từng thấy qua đô la, nhưng khi cầm nó trên tay, cảm giác thật bất đồng, cô không khỏi vui mừng, cảm thấy có chút gì đó trọn vẹn.
Thấy thành phố xa lạ trước mắt, cô nhảy xuống xe cười gọi anh: "Anh hai, anh nhanh lên một chút!"
Mộ Yến Thần mở cửa xe bên kia đi ra ngoài, nghe thấy người điện thoại bên kia hô hấp khẽ khẩn trương cùng hỗn loạn, mặt lạnh lùng sắc bén, không đợi cho người bên kia ổn định lại liền mở miệng nói thật nhỏ: "Mẹ biết không? Trước đây, khi còn ở Los Angeles, cứ đến cuối mùa, con đặc biệt hi vọng có thể nhận một cuộc điện thoại của mẹ, dù chỉ là một câu dặn dò đơn giản "mùa xuân sắp đến rồi, con nên sắp xếp công việc rồi nghỉ cho thật tốt, đừng có cố làm việc"...... Nhưng không có. Cho nên, sự quan tâm của me lúc này, làm cho con cảm thấy có chút không quen."
Mưa phùn rơi lất phất, màn đêm càn trở nên rộng lớn, không thấy được chân trời.
Anh lẳng lặng đứng im tại chỗ mấy giây, khóe miệng ngoắc ngoắc: "Con và cô ấy ở cùng nhau rất tốt, mẹ không cần phải nhớ nữa."
Nói xong bên kia còn chưa kịp trả lời, thì anh đã cúp điện thoại.
Anh ngước mắt nhìn người đang khoát cái áo vải bông màu đỏ tươi, bọc cái khăn quàng cổ thật dày, bóng dáng ấy đang đứng ở trước cửa tiệm bán hoa cùng bà lão bán hoa nói chuyện bằng vốn tiếng anh nửa biết nửa không của cô, cô cầm một nhánh hoa Thiên Đường Điểu đỏ rực như lửa, hoa nở rực rỡ, trên mặt cô nở một nụ cười ngọt ngào, sáng chói, dưới cơn mưa phùn lất phất trong trở nên xinh đẹp không sao tả xiết.
Mộ Yến Thần không nhịn được đi tới, nắm tay cô, ôm chặt cô vào trong ngực.
Lan Khê cũng vui vẻ cười, rõ ràng tiếng Anh của cô không được lưu loát nhưng vẫn rất thích dùng ngôn ngữ đó nói chuyện cùng người khác, cô kéo anh đi tới quán ăn vặt ở bên cạnh, bên trong đều giăng đầy xích sắt ở bên trong, hai người đứng trước hồ nước nhờ người đi đường chụp hộ tấm hình, nghe ven đường có tiếng đàn ghi-ta, người đàn kia vì bọn họ mà đàn một khúc nhạc Trung quốc 《 Lương Chúc 》......
Mà vui quá lại hóa buồn, lúc bước xuống bật thang có một chiếc xe đột nhiên chạy qua, làm bắn nước tung tóe, Lan Khê còn chưa kịp la lên liền bị Mộ Yến Thần dùng một tay kéo cô vào trong ngực, cặp mắt đột nhiên trở nên sắc lạnh, trừng mắt nhìn chiếc xe vừa chạy qua.
Lan Khê dẫm vào bên trong nước, giầy của cô trong nháy mắt liền ướt đẫm hết một nữa.
Cô mếu máo, mắt ủy khuất ngước nhìn Mộ Yến Thần.
Khí lạnh trong mắt Mộ Yến Thần trong phút chốc biến mất, lẳng lặng nhìn cô, cuối cùng là lùi một bước đưa lưng về phía cô cúi người thấp xuống, nói thật nhỏ: "Lên đây"
Lan Khê lập tức bật cười, chạy được hai bước đột nhiên lại nhào lên trên lưng anh.
Sức lực không có bao nhiêu, căn bản cô cũng không có nặng lắm, một tay giúp cô cầm đồ, tay còn lại giữ cô lại để cô có thể an tâm nằm trên lừng một cách thoải mái. Mưa phùn rơi lất phất, Mộ Yến Thần nghiêng đầu cảm thụ sự ấm áp trên lưng mình, cặp mắt sắc thâm thúy mà trầm tĩnh, từng bước từng bước đi về phía trước, tao nhã mà bình tĩnh..
"Anh hai, nơi này thật tốt, em không muốn trở về." Lan Khê đem đầu tựa vào vai anh nói.
"Vậy sao lại không thi đậu?" Hắn nhàn nhạt hỏi.
"Cũng chỉ có Trung Quốc mới phải thi tốt nghiệp trung học thôi!" Cô không nhịn được oán trách, "Những chỗ khác làm gì biến thái như vậy, anh hai không biết sao? Ở Mĩ, ngay cả công nhân sửa cống thoát nước cũng có thể ngồi ăn cùng bàn với nghị viên Hoa Kỳ, ở chỗ này tất cả đều giống nhau, chỉ cần vui vẻ là được rồi rồi."
"Em chịu giống với Kỷ Diêu? Không Cần đi đến trường A, không học hệ thiết kế quảng cáo nữa?" Giọng nói của anh vẫn nhàn nhạt như cũ.
"...... Em không bỏ được, " Lan Khê miệng khẽ chu lên có chút sa sút tinh thần, một hồi lâu sau mới giật mình một cái, hai cánh tay vòng qua ôm anh chặt hơn, "Anh hai, làm sao anh biết em muốn học hệ thiết kế?"
Mộ Yến Thần cười cười, cũng không nói gì.
Mưa phùn chậm chạp rửa sạch cả thành thị này, khí lạnh bức người lại làm cho tâm trạng của người ta không khỏi yên tĩnh, Lan Khê nhẹ nhàng nằm ở trên lưng hắn, khẽ đánh tới.
"Lan Khê." Anh nhẹ giọng gọi.
Trên lưng không có động tĩnh, nụ cười của anh càng sâu hơn, nói thật nhỏ: "Ngủ rồi hả?"
Sau một hồi lâu, có một tiếng hừ nhẹ mền mại từ giữa cái khăn quàng cổ phát ra, oa oa nói: "Không có đâu......"
"Lan Khê, " Anh nhẹ giọng gọi cô, ánh mắt sáng ngời chói mắt, "... Em thích anh nhiều không?"
—— Tình cảm ấy có phải thích đến mức có thể bất chấp tất cả?
Lan Khê lại không động tĩnh.
Anh không nhịn được nghiêng đầu quay lại nhìn cô, cô lại tựa đầu lên vai ạnh, yên tĩnh, đã hoàn toàn ngủ say.
***
Sáng sớm tại Mộ gia.
Lúc mặc áo choàng đi xuống dưới đã thấy người giúp việc dọn dẹp ở phòng khách.
Cả đêm không ngủ, đầu đau vô cùng.
Trương tẩu từ bên ngoài đi tới, cầm trên tay một phong thư thật to vừa mới được chuyển tới, kêu lên: "Phu nhân, phu nhân!"
Mạc Như Khanh ngước mắt nhìn, khóe mắt khẽ đen lại, nhẹ giọng nói: "Thế nào?"
"Sáng sớm tinh mơ đã gửi tới một văn kiện khẩn cấp, không có viết địa chỉ nên cũng không biết được gửi đâu, trên đó chỉ viết tên của phu nhân" Trương tẩu đem văn kiện khẩn cấp từ trong tay đưa tới.
Văn kiện khẩn cấp?
Mạc Như Khanh hơi nghi ngờ, cầm tới nhìn một chút, phong thư gọn gàng, sạch sẽ phía trên quả nhiên chỉ viết tên người nhận cùng địa chỉ, bà do dự rồi vẫn lấy tay mở phong thư ra nhìn vào bên tronh, bên trong có sấp gì đó rất dày, giống như là hình.
Bà trút toàn bộ hình lên ghế sa lon, mở ra xem.
Lúc đó sắc mặt của Mạc Như Khanh liền đột nhiên tái nhợt, trong lòng giống như có dây cung đang giương căng đột nhiên đứt đoạn! Những ngón tay thon dài được chăm sóc kỹ lưỡng không tự chủ được mà phát run, Trương tẩu tò mò định bước tới muốn hỏi bà có chuyện gì xảy ra, ngay lúc đó bà liền đem những tấm hình rải rác trên sô pha cất vào, bà đứng lên tay run rẩy nắm chặt phong thư!
"Phu nhân, bà làm sao vậy? Sắc mặt xem ra không được rất tốt, có phải hay không......"
"Tôi không sao." Mạc Như Khanh ngắt lời bà, mắt đẹp lạnh như băng, để lộ hơi thở có phần khẩn trương, cố gắng để hơi thở trở lại bình thường, giọng nói khàn khàn, "Bà đi ra ngoài trước đi, bảo bọn họ đi ra ngoài hết đi, nơi này tạm thời không cần quét dọn, không gọi thì các người cũng đừng có vào!"
"......" Trương tẩu nghe bà nói xong, kinh ngạc đến kỳ lạ, "Vâng, phu nhân, chúng tôi lập tức rời đi"
Nói xong lập tức gọi mấy người giúp việc đi ra ngoài.
Đợi đến khi không còn một ai hoie thở của Mạc Như Khanh cũng trở nên không ổn định hơn, mở phong thư ra, cầm lên một sấp hình dầy, nhìn kỹ lại mới thấy đây rõ ràng là những tấm ảnh chụp lén. Hình được chụp liên tục và được sắp sếp theo thứ tự, bắt đầu từ sân bay, không ngừng thân mật không ngừng xuất hiện, đến Los Angeles, ở trong khách sạn, còn có ở chợ đêm phồn hoa đông đúc......
Hai người trong hình là một nam một nữ, nhớ lại năm ngày trước, ở trong phong khách của Mộ gia, hai người họ nói muốn đi nước ngoài chơi.
Hai tay của Mạc Như Khanh phát run!
—— Bà đang nhìn thấy cái gì đây?
Cô cùng con trai bà âu yếm với nhau, cùng ở trong một nhà, việc này đã làm cho bà không khỏi lo lắng khi ở trong nhà lai có một đứa con gái, nói đúng hơn bọn họ giờ giờ phút phút đều ở cạnh nhau!
Một tay anh cầm hành lý một tay dắt cô;
Anh cúi đầu nói vào bên tai cô;
Anh khẽ hôn cô;
Anh đem cô đang ngủ say ôm vào trong lòng rồi mới an tâm ngủ;
Anh cõng cô đi trong cơn mưa phùn lất phất.... .
Mà mấy tấm hình cuối cùng kia, rõ ràng là chụp ở khách sạn, Mộ Yến Thần đang kịch liệt hôn cô, hai người cùng nhau vào khách sạn!
"RẦM!" một thanh âm vang lên, mấy tấm hình trong phút chốc bị hất tán lạc trên sàn nhà.
Tiếng bước chân vững vàng từ trên lầu chậm rãi truyền đến, Mộ Minh Thăng đi xuống, nói: "Cái người này mấy ngày nay làm gì mà dậy sớm như vậy, bọn nhỏ lại không có ở đây, sao lại không gọi anh dậy cùng?"
Gương mặt già nua lộ ra nụ cười, hiếm khi tâm tình lại tốt như vậy.
Sắc mặt Mạc Như Khanh nhất thời trắng bệch như tờ giấy!! Bà cúi người, dùng tốc độ nhanh nhất đem hình đang rãi rác trên sàn nhà cất vào trong phong thư, rồi dùng gối che lại, nhanh chóng giơ tay lau khóe mắt bởi vì quá mức kích động mà rơi nước mắt.
Mộ Minh Thăng đi xuống vừa hay lại nhìn thấy tình cảnh này, không khỏi ngẩn ra.
"Như Khanh, Em làm sao......"
Mạc Như Khanh ngẩng đầu, trong đôi mắt đẹp ấy lộ ra vẻ bối rối rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại, vẻ mặt thống khổ, cười yếu ớt nói: "Không có gì, là do sáng sớm nhận điện thoại, nghe Yến Thần nói Lan Khê ở bên kia sức khỏe không được tốt cho lắm, có thể không thể chịu được đến khi Yến Thần làm việc xong, em muốn sang đó đón Lan Khê trở về —— ở nơi đất khách xa lạ mà lại ngã bệnh thì rất là phiền toái, Yến Thần lại bận rộn không có thời gian chăm sóc cho con bé, anh thấy thế nào?"
← Ch. 111 | Ch. 113 → |