Truyện:Hào Môn Thừa Hoan - Chương 093

Hào Môn Thừa Hoan
Hiện có 114 chương (chưa hoàn)
Chương 093
Không cho cô buông tay
0.00
(0 votes)


Chương (1-114 )

Nghe câu nói của anh, Lan Khê vô cùng chấn động.

Còn chưa kịp tiêu hóa hết ý tứ trong lời nói, bờ môi anh đã hạ xuống, kí↪️·♓ 𝖙·𝒽í·𝒸·ⓗ mọi tấc da thịt trên khuôn mặt. Tuy cô chưa hoàn toàn thông suốt, nhưng theo bản năng vẫn biết được զ_υ@_п h_ệ của Mộ Yến Thần cùng Nhan Mục Nhiễm không giống như cô nghĩ, anh làm tất cả chỉ để che dấu cho cô, những chuyện cô chưa biết liên tục xung kích vào đầu óc cô.

Nước mắt 𝓃-ó-𝓃-🌀 🅱️-ỏ𝖓-g chưa kịp thu hồi, môi anh đã bá đạo тà_𝖓 𝐬á_🌴 cánh môi cô. Hơi thở trầm ổn quen thuộc lan tràn khắp khoang miệng, nước mắt như cái vòi nước hỏng, mải miết lăn xuống hai má. Càng gần anh, cô càng thấy rõ sự vẫy vùng, nỗi bi thống mà anh và cô đang đối mặt.

Cô không có định lực tốt như anh.

Cô sẽ không ngừng suy đoán, không ngừng chất vấn, không ngừng ⓣ𝖗_𝐚 κ_𝖍_ả_𝑜 bản thân, tự dăn vặt bản thân đến điên cuồng.

Hai cánh tay mề*〽️ ɱ*ạ*ℹ️ quấn lên, 𝖇-ấ-ц 𝒸-♓-ặ-t tấm lưng anh, nhón chân ôm lấy cổ anh. Lan Khê vẫn khóc trong im lặng, khuôn mặt thấm đẫm nước mắt.

"Em xin lỗi......" Cô г*ⓤ*n г*ẩ*ⓨ, còn chưa nói hết câu đã sặc khóc thành tiếng, "Em thật sự không biết......"

Cô không biết nên mới hiểu lầm anh.

Mộ Yến Thần 𝐬❗_ế_✝️ ↪️_♓_ặ_𝐭 ✞●𝐡●â●𝓃 tⓗ●ể nhỏ bé đang không ngừng r*𝖚*𝓃 ⓛẩ*🍸 𝐛*ẩ*🍸, bàn tay vòng chặt hông cô, mãnh liệt tập kích môi cô, thanh âm nức nở nghẹn ngào biến mất giữa hai bờ môi, kèm theo nước mắt n*óⓝ*🌀 𝐛*ỏ*ⓝ*𝐠 như có ngọn lửa diễm lệ bùng lên khắp xung quanh hai người, tách biệt bọn họ khỏi thế giới bên ngoài. Anh làm sao không biết, trên vai cô phải gánh chịu bao nhiêu áp lực? Cảm giác đè ép ấy khiến cô trở nên yếu ớt, mẫn cảm.

Nắm cằm cô, lưỡi anh tách hai kẻ răng cô ra, vói thẳng vào trong, hai chiếc lưỡi xoắn chặt vào nhau, cùng nhau say mê nhảy múa. Anh muốn dùng nụ ♓ô·ⓝ để an ủi cô, nuốt sạch tất cả những bi thương, thống khổ cô đang phải chịu đựng.

"Đừng đứng chỗ này, lạnh lắm, vào trong xe nói tiếp" Nếm hết mùi vị trong khoang miệng Lan Khê xong, Mộ Yến Thần mới chịu thoái lui khỏi cánh môi đỏ tươi, dịu dàng v.⛎.ố.✞ 𝖛.𝑒 mái tóc mềm mượt, thấp giọng dỗ dành cô.

Lan Khê vẫn còn khóc thút thít, lắc đầu.

"Em không muốn về nhà......" Cô thật không muốn trở về nơi đó nữa.

Mộ Yến Thần đơ người trong một giây, lát sau hiểu được ý cô nói, hai tay càng 𝐬ℹ️-ế-т ⓒ-♓ặ-𝐭 hơn, vỗ vỗ lưng cô: "Không về nhà họ Mộ...... Về nhà của chúng ta...... Đừng sợ, được không?"

Gió đêm thổi tới, luồn theo ống tay áo ⓧ_â_𝖒 𝐧𝖍_ậ_𝐩 vào làn da, Lan Khê bị lạnh khẽ run lên, theo bản năng rúc vào trong n*🌀*ự*𝐜 anh, hai tay níu chặt cổ anh, ấm ức gật đầu.

***

Hai người chưa vội về nhà, Mộ Yến Thần hạ ghế xe xuống, ôm Lan Khê cùng ngắm nhìn bầu trời ban đêm.

Lan Khê khóc xong thì mệt, hai hàng lông mi ướt nhẹp, dính vào mí mắt rất khó chịu, cô nhíu nhíu mắt, ánh mắt chạm vào nút áo trên khuôn n𝖌.ự.𝐜 Mộ Yến Thần, cảm giác có phần không chân thật, đưa tay lên, cầm nút áo trong lòng bàn tay.

Cô nhớ lại những việc xảy ra trong tối nay, cảm thấy vừa đau lại vừa ngọt.

Mộ Yến Thần phát hiện động tĩnh của cô, mắt rũ xuống, mặc cô chơi đùa nút áo của mình, sờ tóc cô, khàn khàn hỏi: "Sao vậy?"

Lan Khê buồn buồn phát ra âm âm thanh: "...... Em không cố ý."

Mộ Yến Thần khẽ chau mày, chưa hiểu ý cô lắm, anh cúi đầu thấp hơn, môi mòng thuận đà in nụ 𝒽*ô*ⓝ lên trán cô "Cái gì?"

Cô nhướng mắt, mái tóc trên trán bị anh làm rối, che lấp con ngươi đen trong suốt, lựa lời giải thích: "Em không cố ý làm bỏng tay chị ta, lúc đó tay em không có hơi sức nên mới làm rớt chén canh. Thật đó!."

Ánh mắt cô tràn đầy sự chân thật.

Mộ Yến Thần lúc này mới nhớ đến sự cố trên bàn ăn, mặt không biến sắc, chỉ là cầm lấy tay phải của cô lên xem, thấy được trên mu bàn tay có một mảng da bị phồng đỏ, còn cổ tay thì lại mềm nhũn, gân cốt thoáng lệch đi, tay anh vừa động vào đã làm cô đau đến trắng mặt.

"Sao tay lại bị như thế này?" Hai hàng lông mày nhíu chặt, cơ hồ có thể ép ↪️·𝒽ế·✞ con muỗi nhỏ.

Lan Khê lười giải thích, miệng ngáp nhắn ngáp dài, có chút buồn ngủ nên dựa sát vào anh: "Trước kỳ thi tốt nghiệp thì môn thể dục phải đạt được tiêu chuẩn, em cố luyện tập nên bị thương đó, em có nguy cơ không qua được rồi."

Môn thể dục là điểm yếu chí mạng của Lan Khê.

"Có mấy hạng mục?"

"Chạy cự li dài, cự li ngắn, đẩy tạ, nhảy xa, còn có một môn nữa...nhưng em quên rồi."

"Mỗi ngày em đều phải luyện tập?"

"Đương nhiên, chứ anh nghĩ sao? Làm học sinh cũng chẳng dễ dàng đâu ——" Lan Khê gối đầu lên gực anh lầu bầu than thở, đột nhiên nhớ ra một việc, hàng mi run mạnh hai cái, "Chúng ta buổi tối không về nhà? Mẹ anh hỏi thì phải trả lời sao đây"

Ánh mắt Mộ Yến Thần bất chợt trầm xuống, nhưng vẫn nhẹ nhàng xoa bóp gân cốt trên cổ tay cô, ấn vào những chỗ có vết 〽️-á-𝖚 ứ đọng, nói sang chuyện khác: "Sau này anh cùng em tập luyện, chắc chắn sẽ qua được."

Lan Khê đột ngột cứng mình, khuôn mặt nhăn nhúm lại, khẽ dùng sức muốn rút tay về: "Đau......"

Làm ơn đi, tay cô đang đau mà anh cứ nhào nặn, giống như là nhào bột thế?

Mộ Yến Thần ép sát vào mặt cô, giọng nói êm dịu: "Ấn mạnh như vậy m*á*u bầm mới tan đi được, hay em ngồi trong xe đợi, anh ra ngoài mua hộp thuốc Vân Nam xức cho em, xức vào thì sẽ bớt đau ngay."

Giọng điệu anh chứa đầy sự ◗.ụ ⓓ.ỗ, cưng chiều, thế mà Lan Khê vẫn phản đối, lắc đầu thật mạnh.

Cô rút tay về, tiếp tục ôm sát thắt lưng anh, có chút ỷ lại: "Anh đừng đi."

Như có một chiếc bàn là ấm nóng, ủi thẳng vào trái tim trong lồng ռɢự·𝒸 anh.

Đôi mắt Mộ Yến Thần dần chuyển sang màu đỏ, nhích người ôm khít khao hơn, hơi thở quét qua trán cô, lấy tay nâng mặt cô lên.

"Anh không đi, em muốn ngồi trong xe cả đêm hay muốn về nhà làm chuyện khác?" Giọng anh trầm khàn.

Lan Khê ngước mắt, sự ủy khuất như ẩn như hiện trong đáy mắt.

Cô nghiêng mặt, khẽ cắn ngón tay anh, thanh âm ɱ·ề·〽️ Ⓜ️·ạ·ℹ️ chọc khuấy lòng người: "Ở chỗ này làm không được hả?" (Quá sốc với em nó)

Cô không ý thức được những chữ ngắn gọn này ẩn chứa bao nhiêu sự to gan, lớn mật.

Mí mắt Mộ Yến Thần 𝒽*𝖚*𝓃*g ♓ă*𝖓*ɢ nhảy lên!

Cái lưỡi trơn mềm của cô như có như không 𝐥❗ế.ⓜ qua ngón tay anh, mang đến cho anh luồng 🎋*𝒽*𝑜*á*i 𝖈ả*ⓜ khổng lồ, lửa nóng xuất ra từ bụng dưới chạy lan khắp người. Cô nói muốn làm ở chỗ này—— "làm" của cô có giống như "làm" của anh không?

Rút ngón tay ra, vội vàng xoay mặt cô lại, Mộ yến Thần cô nén dục vong hỏi: "Nói thật?"

Mặt Lan Khê cháy đến đỏ rực, cũng không hiểu vì sao mình lại lớn mật nói ra những lời ấy, nhưng khi anh ép hỏi thì cô lại có chút chột dạ, quay mặt đi, lại bị cưỡ-ⓝ-🌀 🌜-♓-ế trở về. Hơi thở anh áp sát, còn có.... dưới 𝐦.ô.ռ.🌀 cô gồ lên một vật cưng cứng, nóng đến dọa người.

Cô theo bản năng lấy tay chống đỡ ra sau, nhích ɱô*𝐧*ℊ muốn tránh đi vật đáng sợ ấy: "Anh hai......"

Mộ yến Thần lấy tay ôm cô trở lại, gương mặt tuấn tú nhuốm đầy màu ái dục, dán môi mình vào môi cô, phả ra hơi thở nặng nề: "Thế nào?"

Lan Khê khóc không ra nước mắt.

↪️ắ*п 𝐦*ô*𝐢, cô ⓡ𝖚.ⓝ ⓡẩ.🍸 nhả ra mấy chữ: "Anh hai, làm nhẹ một chút......"

Lần nào cùng anh cũng vậy, đến cuối cùng cô đều bị anh 𝖍⛎*ⓝ*ℊ hă*ռ*𝖌 hành hạ đến sức cùng lực kiệt, cô cầu xin tha thứ thì ngược lại anh càng cuồng động. Thời khắc sau cùng đều bị anh kéo vào bể trầm luân, không cách nào tránh thoát. Tình cảnh đó khiến cô có cảm giác chỉ khi nào chịu hết thống khổ mới có thể chạm được vào 𝐤h*𝖔*á*ï ↪️*ả*ⓜ.

Nghe cô nói xong, toàn thân Mộ Yến Thần bị hóa đá.

Con ngươi tràn ngập màu đỏ, biểu tượng của khát vọng. Mấy chữ ngắn gọn của cô lại đốt lên trận hỏa hoạn lớn trong lòng anh, giọng nói 〽️●ề●〽️ 〽️●ạ●ℹ️ gãi ngứa trái tim anh, còn có hai tiếng "anh hai" êm dịu, trêu chọc lòng hiểm ác của anh. Trong đêm tối nồng nàn, xưng hô của cô nhắc nhở anh về thân phận anh em ruột của hai người, cảm giác đột phá cấm kị k_í_𝒸_h 𝐭_𝖍í_🌜_𝐡 đến từng dây thần kinh trong cơ thể.

Toàn thân Mộ Yến Thần nóng rực, ập những nụ ♓·ô·ռ xuống cổ cô, vừa ⓗô-ⓝ vừa yêu cầu: "Gọi nữa."

Lan Khê kinh ngạc, không biết anh muốn cô gọi gì. Trong khi cô thất thần thì tay anh đã cởi chiếc quần jean xuống, cô chòang tỉnh kêu lên muốn ngăn cản, vết chai trên lòng ngón tay anh liên tục 🌜●ọ ×á●т vào nơi thầm kín của cô, sức lực nó*𝖓*𝐠 𝖇*ỏ𝖓*𝐠 như xuyên qua tầng vải mỏng n_ℊ𝒽_ⓘề_n 𝖓_á_✞ lí trí của cô.

"......" Lan Khê 𝖈ắ●ռ ⓜô●ℹ️, ôm chặt vai anh không nói lời nào.

"Gọi "anh hai" đi." Giọng nói lạnh lùng rót vào tai cô, đậm chất ra lệnh, é_🅿️ bⓤ_ộ_𝒸.

Chiếc quần lót của cô cuối cùng cũng rơi xuống, ngón tay men theo dòng chất lỏng đâ_Ⓜ️ v_à_𝖔 bên trong, Lan Khê hét lên, muốn thụt người lại, nhưng vòng eo đã bị anh 🌜ưỡ𝖓-🌀 c♓-ế. Mộ Yến Thần lật người cô lại, bàn tay to lớn vặn bung hai đầu gối của cô ra, dắt một chân cô lên khuỷu tay, toàn bộ ngón tay tà ác đã đi sâu vào trong. Lan Khê ngửa đầu liên tục 𝐭𝐡●ở ◗●ố●↪️, mồ hôi theo mái tóc dài tản ra khắp ghế ngồi.

"Anh hai......" Ngón tay móc nguấy bên trong làm cô rùng mình, sợ hãi gọi ra tiếng.

Mộ yến Thần tự cởi ra lớp vải trói buộc của bản thân, đem lửa nóng chống đỡ vào khe hở đã ướt đẫm của cô. Cảm thấy cô đã đủ ẩm ướt nên anh rút ngón tay ra, chuyển hướng tấn công lên trên. Áo 𝖓ⓖ.ự.𝒸 bị đẩy ra, tay anh nhanh chóng chiếm giữ hai bầu 𝐧ℊ-ự-𝖈 trắng nõn, mãnh liệt vân vê, nhào nặn, ác ý nhéo mạnh hai đỉnh đỏ tươi. Lan Khê bị đau, há miệng muốn kêu lên thì bị anh lấy nụ ♓ô*ռ phong bế, nuốt hết mọi kháng nghị của cô vào cổ họng.

Lửa nóng của anh đột nhiên bộc phát mạnh, tín hiệu mở màn ột cuộc yêu vô tận.

"Gọi thêm lần nữa!" Con ngươi đỏ như m*á*ⓤ, trên trán Mộ yến Thần đổ đầy mồ hôi nhưng vẫn cố chịu đựng, chiếc lưỡi dài sục sạo khắp nơi, ra mệnh lệnh nguy hiểm.

Toàn thân Lan Khê liên tục 𝖗u.п ⓡ.ẩ.🍸, muốn ngửa đầu ra sau lại bị anh gắt gao khống chế, vô lực phản kháng. Đôi môi bị anh ⓗ.υ.ռ.𝐠 ♓ăռ.🌀 cắn mạnh, miệng cô vì đau nên phía dưới đột nhiên co rút nhanh, thanh âm kháng nghị chỉ vừa phát ra một nửa, đầu lưỡi đã bị anh quắp lấy, anh lợi dụng lúc cô co rút chặt nhất thì dũng mãnh nhấn sâu vào!

Anh muốn cô nhớ rõ ràng, ngay tại giây phút này, người đang xuyên vào trong cô là ai.

Nước mắt Lan Khê lần nữa rơi xuống, †ⓗâ-𝓃 🌴-h-ể va chạm kịch liệt làm cô không chịu nỗi, nhưng động tác của Mộ Yến Thần vẫn dữ dội như thường. Anh không biết cô vì đau hay vì mặc cảm tội lỗi mà rơi nước mắt, dù nguyên nhân là gì thì anh cũng không thể rút lui.

Cô đang bị những khó khăn trong thực tế làm ảnh hưởng, nếu như xuất hiện thêm một vật cản, thì khả năng cô rút lui bỏ chạy là rất cao. Anh không thể để điều đó xảy ra.

Con đường gian nan này, cho dù có phải quỳ thì anh cũng phải đi hết.

Trong quá trình đó, anh tuyệt đối không cho phép cô dễ dàng buông tay anh ra.

@Yến My: còn lâu em LK mới bị ngược, chỉ khi nào anh bị bức đến đường cùng mới ngược em nó thôi

Điểm đặc biệt của truyện là hai người rất yêu nhau nhưng tinh thần chưa bao giờ được thoải mái, buông lỏng như những người bình thường, vì trái luân lí mà, vừa yêu vừa dằn vặt vậy đó. Ngọt ngào nhưng cũng đau khổ, chỉ đến khi gần cuối thì hai người mới thực sự hạnh phúc thôi p/s: edit xong chương này cạn ⓜ_á_ⓤ luôn, định edit tiếp chương sau mà nhìn lại vẫn còn H. Thôi mai edit tiếp, mình chuyển sang edit Nghịch lửa vậy.

Chương (1-114 )