Làm kỹ nữ còn đòi lập đền thờ
← Ch.088 | Ch.090 → |
Bởi vì tập đoàn Mộ thị xảy ra biến cố lớn, Mộ Đình trúng gió nhập viện, khiến cổ phiếu của tập đoàn mộ thị giảm sút, rơi vào tinh trạng nguy cấp, đã không còn là tập đoàn Mộ thị danh tiếng của ngày xưa.
Sau khi tập đoàn Ngự Thiên thuận lợi nhận được dự án khu vui chơi giải trí kia cũng bắt đầu đưa vào hoạt động, cũng khiến cho tập đoan Ngự Thiên chinh thức được mọi người quan tâm đến.
Mà tập đoàn Đường thị cũng đầu tư hạng mục này, bởi vậy cũng trở thanh gia đinh quyền thế hàng đầu, ném tập đoàn Mộ thị nghèo túng ra thật xa.
Hiện giờ đường làm quan của tập đoàn Đường thị rất rộng mở.
Thời gian này, Đường Chấn rất nổi tiếng, vốn chỉ định đầu tư vào dự án khu vui chơi giải trí này để kiếm một khoản tiền lớn, sau đó sẽ mua thêm cổ phần của tập đoàn Mộ thị, còn lấy được 5% cổ phần của tập đoàn Ngự Thiên, hoa hồng hàng năm cũng đã rất hậu hĩnh rồi.
Sau đó tiền lợi nhuận từ 1200 vạn của tập đoàn Giang thị cũng sẽ trở thành của tập đoàn Đường thị rồi.
Mà tập đoàn Mộ thị lụi bại cũng khiến ông ta cảm thấy thoải mái.
Những chuyện tốt nối tiếp nhau khiến ngay cả trong mơ Đường Chấn cũng bật cười.
Trợ lý gõ cửa tiến vào: "Tổng giám đốc, tổng giám đốc Thiệu nói muốn gặp ông."
Đường Chấn lập tức nói: "Mau mời!"
Sau này có khả năng hai nhà sẽ trở thành thân gia, mà ở giữa còn có một ngàn hai trăm vạn, cho nên cũng không thể trở mặt nhanh được.
Thiệu Thiến vừa tiến vào liền khách khí chào một tiếng: "Tổng giam đốc Đường, đã lâu không gặp!"
"Tổng giám đốc Thiệu khách khí, mau ngồi đi."
Sau khi hai bên nói chuyện khách khí thì liền đi vào chủ đề chính.
"Hôm nay tổng giám đốc Thiệu đặc biệt tới tìm tôi chắc cũng không phải chỉ để chao hỏi thôi?"
Thiệu Thiến cười cười: "Tổng giam đốc Đường, chúng ta đều đều vì lợi ích của bản thân, tôi cũng không quanh co lòng vòng, hôm nay tôi vì 1200 vạn mà đến, Hạo Thiên chắc cũng đã nới với ông rồi, 1200 vạn kia là do tập đoan Giang thị đi vay, mắt thấy cũng sắp đến cuối năm, nhân viên đều đang chờ phát tiền lương, còn nhiều sự kiện cuối năm cũng cần đến tiền, 1200 vạn của tập đoàn Giang thị chúng tôi cho vay lại chưa nhận lại được đồng nào!"
"Theo tôi được biết, ông là những người đầu tư nhiều nhất trong hạng mục khu vui chơi giải trí đó, tiền đầu tư bỏ ra cũng đã thu lại hết rồi, mà tiền hoa hồng cũng đã gửi cho các nhà đầu tư rồi, nhưng đến bây giờ tập đoan Đường thị lại chậm trễ chưa gửi tiền hoa hồng vồn thuộc về tập đoan Giang thị cho tập đoan Giang thị."
Vẻ mặt Đường Chấn nghi hoặc: "Chẳng lẽ Hạo Thiên chưa nói với bà sao?"
Thiệu Thiến nghi hoặc: "Nói cái gì?"
"1200 vạn kia là tập đoan Đường thị vay, sau này sẽ trả."
"Cái gì?" Thiệu Thiến kinh ngạc: "Tổng giam đốc Đường, ông đang nói đùa tôi sao? Lúc trước tôi và Hạo Thiên cũng đã bàn bạc, lấy danh nghĩa của tập đoan Đường thị bỏ tiền ra đầu tư, số tiền kiếm được sẽ chia cho tập đoàn Đường thị ba phần, kỳ thật ba phần này cũng đã mấy ngàn vạn rồi."
"Tổng giám đốc Thiệu, bà cũng đừng kinh ngạc, mặc kệ ba phần này có bao nhiêu tiền, đều thuộc về tập đoàn Đường thị tôi, 1200 vạn kia sau này tôi nhất định sẽ trả lại."
"Tồng giam đốc Đường, hôm nay tôi tới để thương lượng với ông, hi vọng tập đoàn Đường thị các ông có thể hết lòng tuân thủ lời hứa." Thiệu Thiến dằn lại tính tình nói: "Lúc trước thời điểm đầu tư tôi và Hạo Thiên đã ký hiệp nghị, nếu thật sự phải nhờ đến tòa án, đối với hai nhà chúng ta đều không có lợi, dù sao con gái của tôi và con trai của ông yêu nhau, tương lai hai đứa sẽ kết hôn."
Đường Chấn nói tiếp: "Cũng bởi vì như vậy, tôi mới phải tốn thời gian mà giải thích với bà. Cái hiệp nghị kia, tôi không hề biết, đương nhiên cũng sẽ không thừa nhận. Mà lúc trước tôi cũng không hề hay biết 1200 vạn đó là tập đoàn Giang thị lấy danh nghĩa của tập đoàn Đường thị đi đầu tư, Hạo Thiên nói với tôi là vay của ngân hàng."
"Tổng giám đốc Đường, hãy xem xét vì hai nhà rất có khả năng sẽ trở thành thông gia, rất mong ông sẽ nhường một bước, như vậy mọi người cũng sẽ đều vui vẻ." Thiệu Thiến khuyên.
"Tổng giám đốc Thiệu, ba cũng nên biết, làm gì có ai mang chắp tay nhường lợi ích của minh cho người khác?"
"Đó đâu phải là của ông? Rõ ràng tiền đầu tư của tập đoàn Giang thị!"
"Không phải tôi đã nói rồi hay sao, tôi sẽ trả."
"Tổng giam đốc Đường, chuyện này chẳng lẽ không còn biện pháp nào nữa hay sao?" Thiệu Thiến hỏi.
"Tổng giám đốc Thiệu, làm gì có chuyện đã ăn rồi còn nhổ ra? Bà nói đúng không?" Hiện giờ đường làm quan của Đường Chấn rộng mở, , đã có chút đắc ý, đương nhiên cũng không để một tập đoàn Giang thị nhỏ nhoi kia vào mắt.
"Nếu nói như vậy, chúng ta cũng chỉ có thể gặp mặt trên tòa án." Thiệu Thiến nói: "Hạo Thiên là con trai duy nhất của ông, ông nhẫn tâm để nó phải lên tòa án hay sao?"
"Xin cứ tự nhiên!" Đường Chấn khách khí cười: "Đúng rồi, quên nói với bà, hiệp nghị mà bà và Hạo Thiên ký một tháng trước con gái bà đã mang tới đây rồi, Kỳ Kỳ đung là con dâu tương lại tốt của nhà họ Đường chúng tôi!"
*
Thiệu Thiến tức giận rời khỏi tập đoàn Đường thị, trở lại tập đoàn Giang thị, mở tử sắt trong văn phòng ra, tìm kiếm văn kiện bên trong.
Lấy hết tất cả văn kiện quan trong bên trong ra, cũng không tìm thấy hiệp nghị đã ký cùng với Đường Hạo Thiên.
Giang Mỹ Kỳ đang đeo vòng cổ kim cương ở trong phòng, đây là mẫu sản phẩm mới nhất năm nay, giá trị trăm vạn, , Đường Hạo Thiên tặng cho cô, không ngờ hắn lại ra tay hào phòng như vậy.
Cửa phòng sau lưng đột nhiên bị đẩy mạnh ra, Thiệu Thiến mặt đằng đằng sát khí tiến vào.
"Mẹ..."
Thiệu Thiến dơ tay lên đanh con gái một cái tát: "Văn kiện mẹ ký với Hạo Thiên có phải con đã lấy đi hay không?"
Giang Mỹ Kỳ ôm mặt nóng rát: "Văn kiện gì, con không biết."
"Con còn dám chối? Đường Chấn đẫ nói tất cả cho mẹ biết rồi!"
Lần này Giang Mỹ Kỳ không thể không thừa nhận: "Mẹ, ba của Hạo Thiên đồng ý sẽ trả số tiền đó cho nhà họ Giang chúng ta..."
Thiệu Thiến lại tát cô ta một cái: "Vậy mẹ mạo hiểm đi vay tiền lại để thay nhà họ Đường làm áo cười hay sao hả? Đưa hiệp nghị kia cho mẹ!"
"Đã bị ba Hạo Thiên lấy rồi." Giang Mỹ Kỳ nói.
Thiệu Thiến giơ tay muốn đánh, Giang Mỹ Kỳ vội vàng lui về phía sau: "Mẹ, vì mẹ muốn chiềm tiện nghi của nhà họ Đường trước, mới bị rơi vào kết cục này, phụ thân của Hạo Thiên đã đáp ứng trả lại 1200 vạn cho mẹ, mẹ còn muốn gì nữa?"
"Sao tôi lại sinh ra một đứa con gái như cô? Khuỷu tay hướng ra phía ngoài hết!"
"Mẹ có coi con là con gái của mẹ hay sao? Tất cả tài sản của nhà họ Giang mẹ đều để lại cho Gia Kiệt, một chút cũng không để lại cho con!"
"Cho nên con liền giúp người ngoài khi dễ mẹ có phải hay không?" Thiệu Thiến tức giận hỏi.
"Bọn họ không phải người ngoài, đó là là chồng và ba chồng con, lại nói chúng con cũng đâu có khi dễ mẹ, cũng đã nói sẽ trả tiền lại cho mẹ rồi còn gì." Miệng Giang Mỹ Kỳ một chút cũng không chịu nhường người, ngay cả mẹ mình một bước cũng không nhường.
Thiệu Thiến bị tức, nhìn thấy vòng kim cương sáng lung linh trên cổ Giang Mỹ Kỳ, tức giận tiến lên giật lấy: "Đây là nhà họ Đường tặng cho con đung không? Con bán đứng mẹ, mà còn dám đeo thứ này?" Tiện tay ném ra cửa sổ.
"Mẹ, mẹ quá đáng lắm rồi đó, sao có thể ném vòng cổ của con đi?" Giang Mỹ Kỳ tức giận quát: "Đây là của nhà họ Đường chúng con, mẹ không có quyền lực ném!"
Thiệu Thiến vừa nghe lời này, càng tức, liền tiến lên đánh.
"Sao tôi có thể sinh ra một đứa con gái ăn cây táo rào cây sung như vậy, xem tao không đánh chết mày đây!"
"Mẹ, con biết trong lòng mẹ cũng chỉ có Gia Kiệt, chưa bao giờ thương con, hiện tại mẹ đánh chết con đi!"
Giang Mỹ Kỳ dùng chiêu lấy lùi làm tiến, , khiến Thiệu Thiến bị bẽ mặt.
Dù sao cũng là con gái minh hoài thai mười tháng, dù tức giận cũng có chút không đành lòng.
Mà chuyện này có động thủ cũng không giải quyết được gì.
Thiệu Thiến kìm nén tức giận, dịu đi nói: "Kỳ Kỳ, con là con gái duy nhất của mẹ, từ nhỏ đến lớn con muốn cái gì mẹ có không mua cho con chưa? Chuyện lần này là con làm hơi quá đáng, 1200 vạn kia là tất cả tài sản nhà họ Giang mang đi thế chấp, đấy chinh là mạch máu của nhà họ Giang, Kỳ Kỳ, mẹ cầu xin con, trả lại cho mẹ bản hiệp nghị đó đi."
"Thật sự bị ba của Hạo Thiên lấy đi rồi." Giang Mỹ Kỳ nói.
"Kỳ Kỳ, đừng nói đùa với mẹ, mẹ cầu xin con được chưa?"
"Con không có nói đùa, là thật." Giang Mỹ Kỳ nói.
Thiệu Thiến mặt lạnh, tiếp tục khuyên bảo con gái giao trả bản hiệp nghị kia, Giang Mỹ Kỳ thủy chung vẫn là câu nói kia, ở trong tay ba Đường Hạo Thiên.
Cuối cùng, Thiệu Thiến cũng không thể khuyên được con gái mình, đối với đưa con gái này cũng cực kỳ thất vọng.
Tuy nhiên sớm biết đứa con gái này từ nhỏ làm một chuyện gì cũng chỉ lo cho bản thân, nhưng bà ta thật không ngờ bây giờ lại bị chính con gái mình bán đứng.
Không có hiệp nghị kia, hiện tại cũng không có biện pháp nào để bắt nhà họ Đường trả lại tiền kia.
1200 vạn kia là do bà ta thế chấp hết tất cả tài sản nhà họ Giang, nếu không thể thuận lợi lấy về, tốt xấu gì cũng phải lấy lại được tiền vốn.
"Kỳ Kỳ, hiệp nghị kia không có mẹ cũng không so đo với con, hiện tại tất cả công nhân tập đoàn Giang thị đều đang chờ phát tiền lương, còn có các loại chi tiêu khác, con nói với Hạo Thiên một tiếng, hãy trả lại 1200 vạn kia trước, nhà họ Giang chúng ta chờ sốt ruột lắm rồi."
Tròng mắt Giang Mỹ Kỳ chuyển động một phen: "Con biết rồi, mẹ, con sẽ nói với Hạo Thiên."
*
Mấy ngày sau, Đường Chấn mời Thiệu Thiến cùng uống trà chiều, muốn bàn về hôn sự của hai đứa nhỏ.
Thiệu Thiến có chút bất ngờ không kịp phòng ngự, sao đột nhiên lại vội vã chuyện hôn sự của hai đứa đấy vậy nhỉ?
Đối với hôn sự của con gái và Đường Hạo Thiên, Thiệu Thiến đồng ý, dù sao bối cảnh nhà họ Đường ở thanh phố này cũng rất danh giá, gả vào nhà họ Đường đối với con gái minh là một lựa chọn rất đúng.
Hai bên nhanh chông nhất trí với hôn sự, dự tinh vào cuối năm sẽ cử hành hôn lễ.
Chuyện cưới hỏi của hai nhà diễn ra rất thuận lợi.
Nhưng khi nhắc đến đồ cưới và sính lễ.
Đường Chấn nói: "Nhà họ Đường chúng tôi là gia đinh già có, sính lễ tuyệt đối không thể ít, nhưng đồ cưới, nhưng tổng giám đốc Thiệu cũng không thể ủy khuất con gái mình nha!"
"Đó là đương nhiên." Thiệu Thiến cười nói.
"Nếu không tôi dùng 1200 vạn làm đồ cưới cho Kỳ Kỳ, sinh lễ của nhà họ Đường chúng tôi cũng nhất định xứng đáng với 1200 vạn kia, đến lúc đó sinh lễ tôi sẽ trực tiếp gửi vào tài khoản của Kỳ Kỳ." Đường Chấn vừa nói ra khỏi miệng đã khiến Thiệu Thiến cứng đờ cả người.
Lúc này Thiệu Thiến mới tỉnh táo lại, bàn chuyện hôn sự, thật ra là hắn muốn nuốt chửng 1200 vạn thì có, thật sự là lòng dạ hiểm độc.
Được một tấc lại muốn tiến một thước thì cũng phải có giới hạn, quả thực tham lam thành tánh.
Khó trách ngay cả em gái và em rể mà cũng hãm hại.
"Công là công, tư là tư, 1200 vạn là toàn bộ tài sản của nhà họ Giang, sao có thể lấy làm đồ cưới cho Kỳ Kỳ?"
"Trừ bỏ 1200 vạn này, nhà họ Giang còn gì để làm sinh lễ nữa đây? Nếu truyền ra ngoài nói con gái nhà họ Giang gả ra ngoai ngay cả chút đồ cưới cũng không có, chẳng phải là khiến người khác chê cười hay sao?" Đường Chấn nói: "Tôi thấy không bằng như vậy, dùng 1200 vạn làm đồ cưới, sau này nếu nhà họ Giang có gặp chuyện gì khó khăn, nhà họ Đường chúng tôi sẽ không mặc kệ, bà cứ yên tâm."
Ý của Đường Chấn không phải quá rõ ràng rồi hay sao, , chính là không muốn trả tiền.
Kể cả không có hôn sự này, hắn cũng sẽ không trả tiền.
Nói là đồ cưới cho con gái, cũng chỉ là tìm cái lý do chính đáng, để người ngoài không nói về nhà họ Đường không tốt.
Trong lòng Thiệu Thiến mắng, thật sự là làm kỹ nữ còn đòi lập đền thờ.
*
Khi Đường Chấn và Thiệu Thiến vì tiền bạc mà ầm ĩ, Mộ Tử Duệ đã thuận lợi tiếp nhận tập đoan Mộ thị, thành tổng giám đốc tân nhậm.
Quản lý công ty trong khoảng thời gian này, hắn gần như không có gặp chuyện gì khó khăn.
Toàn bộ đều rất thuận lợi.
Đường Hân liên tục gọi điện thoại ra nước ngoài cho Mộ ngốc nghếch, nhưng Mộ ngốc nghếch chậm chạp chưa về.
Hôm nay Đường Hân lại gọi điện thoại bảo Mộ ngốc nghếch về nước, trùng hợp bị Giang Dĩ Mạch nghe được.
"Mẹ bảo chúng ta về nước sao?" Giang Dĩ Mạch trong lúc vô tình nghe được Mộ ngốc nghếch nghe điện thoại.
Mộ ngốc nghếch ngoan ngoãn gật đầu: "Anh không muốn trở về sớm như vậy, anh muốn chơi thêm chút nữa."
"Vì sao mẹ lại đột nhiên gọi chúng ta về nước?" Giang Dĩ Mạch tò mò.
"Nhất định là mẹ nhớ chúng ta rồi." Dáng điệu Mộ ngốc nghếch thơ ngây chân thành nói, nhìn bụng bằng phẳng của Giang Dĩ Mạch: "Còn có đứa nhỏ béo mập của anh nữa."
Duỗi tay dài về phía bụng của Giang Dĩ Mạch, bị Giang Dĩ Mạch đẩy ra.
"Bà xã, do anh không đủ cố gắng hay sao? Vì sao trong bụng của em vẫn chưa có đứa bé?"
Giang Dĩ Mạch cười cười: "Sớm muộn cũng sẽ có, không nên vội vàng."
Trong lòng lại oán thầm, đương nhiên không có, cô đều uống thuốc, làm sao có thể mang thai?
"Ông xã, chúng ta đặt vé máy bay chuẩn bị trở về đi." Giang Dĩ Mạch cố ý chuyển hướng đề tài, cô ở nước ngoài đã hơn hai tháng, cũng đến lúc phải trở về rồi.
"Anh nghe bà xã." Mộ ngốc nghếch giống như có chút không tình nguyện, nhưng vẫn đồng ý.
*
Mấy ngày sau, sân bay.
Đường Hân vừa nghe nói con trai của mình từ nước ngoài trở về, , cao hứng lập tức kêu lái xe lái xe đi đón con trai.
Giang Dĩ Mạch và Mộ ngốc nghếch từ bên trong đi ra, Đường Hân xa xa nhìn thấy bọn họ, vẫy vẫy tay với con trai mình.
"Thiên Thần, bên này!"
Mộ ngốc nghếch vẫy vẫy tay với Đường Hân, ôm lấy Giang Dĩ Mạch cùng đi.
"Mẹ, mẹ tự mình tới đón con?" Mộ ngốc nghếch khờ dại hỏi.
"Đúng vậy, biết hôm nay hai con trở về, mẹ đặc biệt kêu lái xe lái xe đưa mẹ tới đây." Nhìn khí sắc của con trai và con dâu, liền biết hai người ở nước ngoài rất thởi mái."Chúng ta về trước đi."
Trên đường trở về, Đường Hân liền nói cho Mộ ngốc nghếch: "Thiên Thần, em trai con Tử Duệ cũng trở lại."
Giang Dĩ Mạch tò mò làm sao ba chồng có thể đột nhiên gọi Mộ Tử Duệ về nước?
"Tử Duệ trở lại?" Mộ ngốc nghếch vừa mừng vừa sợ, giống như đã quên trước kia Mộ Tử Duệ đã làm gì với bà xã của mình.
"Ba, làm sao đột nhiên ba lại gọi chú ấy về nước?" Giang Dĩ Mạch hỏi.
Đường Hân nhìn bọn họ một cái, nói: "Hai đứa đi tới này đã hơn hai tháng, trong nhà đã xảy ra rất nhiều chuyện, ba hai đứa trúng gió nằm viện, mẹ chỉ muốn gọi Tử Duệ về để chủ trì đại cục."
"Chuyện khi nào?" Giang Dĩ Mạch kinh ngạc.
"Ngày hai đứa đi." Vẻ mặt Đường Hân thương cảm nói.
Bà ta kể lại chuyện vì sao Mộ Đình trúng gió và nhà họ Đường bỏ đá xuống giếng một cách đơn giản, thế Giang Dĩ Mạch mới biết khoảng thời gian cô không có ở đây đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Vậy mà Thượng Quan Trạch không nói cho cô biết.
*
"Em có rất ít cơ hội được ra nước ngoài chơi, những chuyện đáng ghét này em không cần phải biết, phá hủy tâm trạng của em." Trong điện thoại, giọng Thượng Quan Trạch thoải mái nói.
"Chuyện lớn như vậy sao anh có thể không nói cho em biết chứ? Ba chồng em trúng gió tê liệt, làm con trai con dâu, Thiên Thần và em lại ở nước ngoài nghỉ phép, làm sao có thể chấp nhận nổi." Giang Dĩ Mạch băn khoăn, bình thường ba chồng đối với cô rất tốt.
"Nói cho em thì em làm được gì? Cũng chỉ thêm người lo lắng mà thôi! Mà những chuyện này anh không nên là người nói cho em biết, nhà họ Mộ nhiều người như vậy, gọi điện thoại cho thông báo, đặc biệt là chồng em... Đúng rồi, hơn hai tháng nay em ở nước ngoài với chồng em có tốt không? Có phát hiện gì mới không?" Thượng Quan Trạch ý vị thâm trường hỏi.
"Mỗi ngày đều ha ha chơi đùa rồi ngủ, không có gì quá lớn." Giang Dĩ Mạch nói: "Nhưng phong cảnh nơi đó thật sự rất được, có cơ hội về sau mời anh cùng đi ngắm cảnh."
Thượng Quan Trạch biết cô không phát hiện ra điểm khác thường của chồng cô, cũng không nói ra, chuyện vợ chồng son nhà người ta, anh xen vào, cũng không tốt lắm.
Nói chuyện điện thoại với Thượng Quan Trạch xong, mới phát hiện không thấy Mộ ngốc nghếch nữa.
*
Trong thư phòng của Mộ Đình, Đường Hân đặt một tờ hiệp định chuyển nhượng cổ phần trước mặt Mộ ngốc nghếch, bảo anh ký tên.
"Đây là cái gì?" Mộ ngốc nghếch tò mò hỏi: "Hiệp định chuyển nhượng cổ phần... Đây là cái gì?"
"Đây là văn kiện cứu mạng ba con." Đường Hân thuận miệng nói bừa.
"Chỉ cần ký cái này, ba sẽ hết bệnh sao?" Mộ ngốc nghếch ngốc hồ hồ hỏi.
Đường Hân nhìn thoáng qua con thứ hai, , tiếp tục lừa gạt Mộ ngốc nghếch: "Đúng vậy, chỉ cần con ký tên, bệnh của ba sẽ tốt hơn, tập đoàn Mộ thị chúng ta cũng sẽ được cứu."
Mộ ngốc nghếch ngẩng đầu nhìn Mộ Tử Duệ: "Mẹ nói có thật không?"
Đường Hân liếc mắt ra hiệu với con thứ hai, mặc dù Mộ Tử Duệ có chút khinh thường loại hành vi này, nhưng vẫn gật đầu, nói: "Đúng, mẹ nói đúng."
"Thiên Thần, con nhanh ký tên đi, bà xã con vẫn ở trong phòng chờ con đó." Đường Hân cố ý mang Giang Dĩ Mạch ra thúc giục anh.
"Được, bây giờ con sẽ ký." Mộ ngốc tử sốt ruột đi gặp bà xã, cầm lấy bút viết tên mình trên hiệp định chuyển nhượng cổ phần.
← Ch. 088 | Ch. 090 → |