Vay nóng Tinvay

Truyện:Hào Môn Thịnh Sủng – Cô Dâu Nhà Giàu - Chương 071

Hào Môn Thịnh Sủng – Cô Dâu Nhà Giàu
Trọn bộ 149 chương
Chương 071
Hoài nghi, có phải đang giả ngu không?
0.00
(0 votes)


Chương (1-149)

Siêu sale Lazada


"Bà xã!" Đột nhiên Mộ ngốc nghếch nhào tới ôm lấy Giang Dĩ Mạch, nước vừa uống vào cổ họng lập tức sặc, ho không ngừng.

Chén trong tay rơi xuống đát, toàn bộ thuốc đổ xuống đất.

Giang Dĩ Mạch thấy Mộ ngốc nghếch đột nhiên xuất hiện sợ hết hồn, không ngừng ho.

"Bà xã, em có sao không?" Mộ ngốc nghếch vội vàng vuốt lưng Giang Dĩ Mạch.

Thật vất vả rốt cuộc Giang Dĩ Mạch cũng thở được, đột nhiên hét Mộ ngốc nghếch: "Đột nhiên anh ôm lấy tôi làm gì? Không thấy tôi đang uống nước sao? Anh muốn tôi sặc chết sao? Bắt đầu từ bây giờ không cho anh đụng vào tôi nữa! Đi ra ngoài!"

Mộ ngốc nghếch chỉ thiếu lấy tay che tai lại, chờ bà xã phát tiết xong, một dáng vẻ làm sai, tội nghiệp nói: "Thật xin lỗi, bà xã, anh vừa nhìn thấy em đã không nhịn được ôm em."

"Ôm gì mà ôm? Bắt đầu từ bây giờ anh đừng mơ gặp được tôi." Giang Dĩ Mạch xa lạ nói.

Vừa rồi đột nhiên anh ôm cô, hồn phách bị anh dọa muốn bay mất rồi.

"Bà xã, thật xin lỗi, em đừng tức giận được không? Về sau anh không dám nữa." Mộ ngốc nghếch lã chã chực khóc, giống như một đứa bé ba tuổi bị người lớn tức giận dọa sợ, nước mắt giữ trong hốc mắt, giống như một giây sau sẽ khóc lên.

"Bà xã, là anh nhớ em, anh không cố ý." Mộ ngốc nghếch uất ức nức nở nói: "Em đừng như vậy được không? Anh còn muốn cùng em sinh em bé..."

"Im miệng!" Mặt Giang Dĩ Mạch đỏ lên, đuổi người giúp việc ra ngoài.

Vẻ mặt người giúp việc quái dị, nhặt chén trên đất đi ra ngoài.

"Bà xã..." Mộ ngốc nghếch uất uất ức ức cầm lấy tay Giang Dĩ Mạch: "Em đừng giận anh được không? Anh biết anh sai rồi, bà xã, thật xin lỗi..."

Mắt thấy Mộ ngốc nghếch uất ức sắp khóc lên, Giang Dĩ Mạch hất tay anh ra, tiếp tục việc của mình.

"Bà xã, anh sai rồi...Em đừng giận anh..." Mộ ngốc nghếch ôm cổ Giang Dĩ Mạch đang bận rộn.

"Buông tay!"

"Bà xã..."

Giang Dĩ Mạch dùng sức gỡ đôi tay đang ôm mình ra, hỏa khí mới hạ xuống lại nổi giận: "Anh buông ra cho tôi! Nếu không buông ra cả đời này cũng đừng gặp mặt tôi!"

Mộ ngốc nghếch bị dọa sợ đến lập tức buông ra, cửa phòng đột nhiên mở ra, Đường Hân đi vào nghiêm nghị vào.

Nghiêm nghị hỏi: "Cô vừa nói gì?"

Giang Dĩ Mạch không nghĩ tới mẹ chồng đột nhiên xuất hiện: "Mẹ, sao mẹ không gõ cửa mà đã vào rồi? Còn nghe lén bọn con nói chuyện?"

Đường Hân uy nghiêm cười lạnh: "Nếu không phải hôm nay tôi vừa đến lúc cô nói vậy, thật là không biết sau lưng cô khi dễ con tôi như vậy!"

Giang Dĩ Mạch liếc mắt nhìn nữ giúp việc bên cạnh Đường Hân, nhìn đến khi người kia chột dạ cúi đầu.

Mộ ngốc nghếch hồ đồ nói: "Mẹ, con đùa giỡn với bà xã mà. Bà xã mới không có khi dễ ta."

"Thiên Thần, con đừng nói chuyện giúp vợ con, vừa rồi mẹ đã nghe hết rồi. Nó còn nói đời này không cho con chạm vào!" Đường Hân nghiêng đầu nhìn Giang Dĩ Mạch: "Lời này của cô có ý gì? Gả cho con tôi nhưng không cho con tôi chạm vào? Ghét bỏ con tôi sao? Không muốn sinh con cho con tôi thì cứ nói, nhà họ Mộ chúng tôi có tiền, phụ nữ muốn sinh con cho con tôi không thiếu một mình cô!"

Lời này của Đường Hân rất nặng, Giang Dĩ Mạch nóng nảy.

Đang muốn nói, được, vậy bà để cho người phụ nữ khác sinh con cho con trai bà đi!

Mộ ngốc nghếch vội vàng trẻ con nói: "Mẹ, ai con cũng không muốn, con chỉ muốn Mạch Mạch."

"Đời này nó sẽ không cho con chạm vào, là nó không nhớ đến con!" Đường Hân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

"Mới không phải, bà xã không có không quan tâm con." Mộ ngốc nghếch nghiêm túc nói: "Tối qua lúc chúng con sinh em bé, con có hỏi bà xã muốn không, bà xã nói muốn...ừm..."

Giang Dĩ Mạch đột nhiên đỏ bừng mặt che miệng Mộ ngốc nghếch, Đường Hân lúng túng vội ho một tiếng: "Chuyện hôm nay tôi sẽ tạm thời không so đo, chỉ là Dĩ Mạch, tôi hi vọng cô sẽ đối xử với con trai tôi tốt hơn một chút, không nên động một chút là hô to gọi nhỏ với nó, con tôi nhìn trúng cô là phúc khí của cô, cô đừng nên ở trong phúc mà không biết hưởng."

Đường Hân nói xong rồi rời khỏi, lúc đi tới khúc quanh, phân phó cho nữ giúp việc: "Chú ý lát nữa chuẩn bị cho thiếu phu nhân một chén thuốc bổ."

Trong thư phòng, rốt cuộc Mộ ngốc nghếch cũng hất tay Giang Dĩ Mạch ra, trẻ con thành thật: "Bà xã, sao em lại bịt miệng anh?"

Giang Dĩ Mạch đỏ mặt nghiêm túc nhìn anh: "Anh quên lời tôi nói sao? Chuyện giữa chúng ta không được nói cho ai biết!"

"Anh không có nói cho ai biết." Giọng nói Mộ ngốc nghếch non nớt, nghiêm túc trả lời: "Nhưng mẹ nói em không quan tâm anh, anh chỉ muốn nói cho mẹ biết em không có không quan tâm anh, buổi tối lúc chúng ta sinh em bé, em nói em phải..."

Giang Dĩ Mạch xấu hổ đánh anh: "Im miệng!"

Mộ ngốc nghếch lập tức uất ức im miệng, thấy Giang Dĩ Mạch đỏ mặt, thận trọng bước tới hỏi: "Bà xã, không phải anh đã nói sai chứ?"

"Đúng vậy!" Giang Dĩ Mạch lớn tiếng nói: "Sau này đừng nhắc lại những thứ này nữa! Tối nay anh phải ngủ trên sô pha!"

Mộ ngốc nghếch vội vàng lắc đầu, trẻ con nói: "Bà xã, anh chưa từng nói với ai, anh chỉ nói với bà xã thôi, tại sao phải bắt anh ngủ sô pha?"

Giang Dĩ Mạch mắc cỡ đỏ mặt cắn môi dưới: "Nói với tôi cũng không được!"

Mộ ngốc nghếch uất ức cúi đầu: "Anh sai rồi, bà xã."

*

Trong phòng trợ lý, trợ lý Bạc nhìn Đường Hạo Thiên: "Tập đoàn Đường thị gọi điện thoại nói có chuyện quan trọng nói với tôi, là về vấn đề thiết kế sân chơi."

Một mắt anh nhìn Thiệu Thiến và Giang Mỹ Kỳ bên cạnh Đường Hạo Thiên: "Không biết lão tổng giám đốc Đường phái các người đến là có ý gì? Xem ra tôi cần phải gọi cho tổng giám đốc Đường hỏi rõ ràng!"

Đường Hạo Thiên nhìn về phía Thiệu Thiến, nếu truyền đến tai cha mình, hắn sẽ phiền toái.

Tự tiện dùng danh nghĩa của ba hẹn gặp khách hàng, nếu ba biết sẽ không bỏ qua cho hắn.

"Trợ lý Bạc, chào cậu." Lúc này Thiệu Thiến lên tiếng: "Tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Giang thị Thiệu Thiến, tôi cũng chỉ có thể dùng cách này để gặp cậu một lần."

"Thì ra là tổng giám đốc tập đoàn Giang thị, hân hạnh hân hạnh." Trợ lý Bạc khách sáo.

"Quý công ty xây dựng một khu dân chơi lớn trong thành phố, thậm chí là hạng mục trọng điểm trong nước, sau khi hoàn thành sẽ phục vụ ở cả nước và toàn thế giới, cho bọn họ niềm vui, tập đoàn Giang thị chúng tôi cũng muốn vì vậy mà ra một phần lực." Thiệu Thiến đường hoàng nói.

Giang Mỹ Kỳ đứng một bên, nghe mẹ nói thật hay, thầm than trong lòng, muốn hợp tác với người khác, còn không ngừng dát vàng lên mặt mình, nói như mình có bao nhiêu cao.

"Tổng giám đốc Thiệu có lòng này, cá nhân tôi cũng rất kính nể, nhưng về hạng mục sân chơi này đã làm xong, nhà thiết kế và công ty xây dựng cũng đã bàn xong, về việc này tổng giám đốc của chúng tôi cũng đã sớm kí tên, thật cảm ơn tổng giám đốc đã quan tâm."

"Trợ lý Bạc, tôi hi vọng cậu có thể suy nghĩ một chút, tập đoàn Giang thị chúng tôi tiền bạc đầu tư tương đối khả quan, không kém bất cứ nhà đầu tư nào."

Trợ lý Bạc lễ phép cười cười: "Về phần nhà đầu tư, tôi chỉ là một phụ tá nho nhỏ, không thể suy nghĩ, tất cả đều là tổng giám đốc của chúng tôi quyết định."

Thiệu Thiến liếc nhìn Giang Mỹ Kỳ, Giang Mỹ Kỳ lặng lẽ đẩy Đường Hạo Thiên.

Đường Hạo Thiên cũng không ngốc liền hỏi: "Trợ lý Bạc, xin hỏi tổng giám đốc của các người là ai? Chúng tôi muốn gặp tổng giám đốc một lần."

Trợ lý Bạc liếc nhìn Đường Hạo Thiên, cũng nhìn thấu mẹ con kia cố ý lợi dụng Đường Hạo Thiên, lễ phép nói: "Thật xin lỗi, tổng giám đốc của chúng tôi ở tổng bộ ở nước ngoài, không có ở trong nước."

"Vậy tổng công ty các người...?"

Trợ lý Bạc khách khí nở nụ cười: "Mọi người muốn ra nước ngoài gặp tổng giám đốc của chúng tôi? Thấy các vị có thành ý như vậy, tôi liền tiết lộ cho các vị, mặc dù tổng giám đốc của chúng tôi đang ở tổng bộ, nhưng thật ra không ai biết ông ấy ở đâu. Vị tổng giám đốc kia của chúng tôi, vô cùng thần bí khiêm tốn, ngay cả người của công ty cũng không biết ông ấy ở đâu. Có lẽ trên thảo nguyên châu Phi nhìn động vật hoang dã, có lẽ ở châu Âu thưởng thức văn hóa của người địa phương, hoặc đang thám hiểm trên sa mạc, dĩ nhiên, nói không chừng ông ấy đang ở trong nước đấy."

"Trợ lý Bạc, có thể giúp chúng tôi liên lạc với tổng giám đốc của anh không? Hoặc là cho chúng tôi số điện thoại của ông ấy?" Đường Hạo Thiên không có đầu óc hỏi.

"Thật xin lỗi, số điện thoại riêng tư của tổng giám đốc không thể tiết lộ ra ngoài."

Cuối cùng, ba người Thiệu Thiến, Giang Mỹ Kỳ và Đường Hạo Thiên cái gì cũng không làm được, bị đánh trở về.

Sau khi trợ lý Bạc đuổi bọn họ đi, lấy điện thoại gọi đi: "Tổng giám đốc của tập đoàn Giang thị kia lại tới..."

*

Trong thư phòng, Giang Dĩ Mạch duỗi người, lơ đãng nhìn ra cửa sổ, ngẫu nhiên nhìn thấy Mộ ngốc nghếch đi ra hướng hậu hoa viên của nhà họ Mộ.

Đặt bút xuống, mở cửa sổ ra, một luồng gió mát thổi tới, cả người nhất thời có tinh thần hơn nhiều.

Giang Dĩ Mạch liếc nhìn Mộ ngốc nghếch biến mất ở hậu hoa viên, bình thường anh thần không biết quỷ không hay xuất hiện bên cạnh mình, chính mình thường xuyên ngẩng đầu sẽ nhìn thấy anh an tĩnh nằm trên sách của mình nhìn mình chằm chằm, thời khắc kề cận mình.

Vào lúc nhìn thấy anh biến mất ở hậu hoa viên, ngược lại có chút tò mò bình thường một mình anh thường chơi những gì.

Hậu hoa viên của nhà họ Mộ rất lớn, một mảng sân cỏ lớn làm cho hào khí của khu nhà cao cấp của hà họ Mộ xuân ý dào dạt, giống như nhà thành cổ trông rừng raamk của phương Tây.

Xuyên qua đường đi dưới vòm dây xanh thật dài, thấy phía trước có một vòm cửa bị dây leo quấn chặt.

Đây là lần thứ hai Giang Dĩ Mạch tới nơi này.

Lần đầu tiên là bị mẹ chồng bỏ thuốc, bị Trương Đại Tề đánh ngất mang đến đây.

Cũng ở đây bị Mộ Tử Duệ...

Giang Dĩ Mạch không muốn nhớ tới những việc không chịu nổi, đẩy cửa đi vào.

Các cây cối màu xanh cùng với hoa cỏ muôn hồng nghìn tía đập vào mắt, tường rào xung quanh bị dây leo màu xanh và hoa cỏ bò đầy, lại có rất nhiều hoa nhỏ màu sắc khác nhau, trang điểm cho nơi này đẹp không sao tả xiết.

Giống như đi đến một nơi tự nhiên thần bí.

Nhưng đi tới đây cũng không nhìn thấy Mộ ngốc nghếch, Giang Dĩ Mạch bị nơi này mê hoặc, nhìn những hoa cỏ đủ loại và cây cối xanh mướt, giống như tìm thấy linh cảm thiết kế trang sức, cũng quên việc mình đến đây để tìm Mộ ngốc nghếch.

"Tất cả sản nghiệp đều thế chấp cho ngân hàng, nếu như thất bại, để cho bà ta còn hai bàn tay trắng, trên lưng còn phải mang món nợ kếch xù..."

Đột nhiên âm thanh truyền vào tai Giang Dĩ Mạch, đứng dậy từ bụi hoa màu sắc kì lạ chưa nhìn thấy bao giờ, đi theo tiếng âm thanh nghe thấy.

"Lần này cũng coi như bà ta đánh cuộc toàn bộ tài sản...À, đúng rồi, đây là tin tức nhận được mấy ngày trước, là từ tờ..."

Đột nhiên "Keng" một tiếng, Giang Dĩ Mạch không cẩn thận dụng phải kẻng sắt trên tường, phát ra tiếng vang.

Lúc này Triểu quản gia đi ngoài, lúc thấy Giang Dĩ Mạch, hơi kinh ngạc: "Thiếu phu nhân?"

"Quản gia?" Giang Dĩ Mạch cũng kinh ngạc: "Sao ông lại ở đây?"

"À, tôi đến xem hoa cỏ và cây cối ở đây một chút, thuận tiện nhổ cỏ cho chúng." Triệu quản gia hòa ái nói.

"Nhưng tôi giống như nghe thấy ông đang nói chuyện với ai đó."Giang Dĩ Mạch đến gần, thấy Mộ ngốc nghếch đi sau lưng Triệu quản gia.

Lời cô vừa nghe được chính là của Triệu quản gia, mà lời nói tuyệt đối không giống như đang nói chuyện với Mộ ngốc nghếch, cô hoài nghi nhìn Mộ ngốc nghếch, hỏi quản gia: "Vừa rồi ông nói chuyện với Thiên Thần sao?"

"Đúng vậy?" Triệu quản gia cười gật đầu.

Vẻ mặt Giang Dĩ Mạch biến đổi, không chớp mắt nhìn Mộ ngốc nghếch: "Nói như vậy..."

Triệu quản gia nói: "Một mình thiếu gia nhàm chán, lại sợ quấy rầy cô, nên tới tìm tôi, muốn nghe tôi kể chuyện xưa, tôi liền tìm một quyển tiểu thuyết đọc cho cậu ấy nghe."

Lúc này Giang Dĩ Mạch mới chú ý trong tay của Triệu quản gia cầm một quyển sách thật dày, kinh ngạc hỏi: "Vừa rồi ông đang đọc tiểu thuyết?"

"Đúng vậy." Triệu quản gia cười, thấy Giang Dĩ Mạch không đúng lắm, thuận miệng hỏi: "Thiếu phu nhân cho là tôi đang làm gì?"

"Tôi cho là..." Cô nhìn Mộ ngốc nghếch, sau đó lắc đầu một cái: "Không có gì."

Mộ ngốc nghếch chỉ an tĩnh đứng bên cạnh Triệu quản gia, cảm giác không giống như trước kia.

Giang Dĩ Mạch có chút thất vọng hỏi: "Ông xã, sao anh lại đứng ở đó?"

Mộ ngốc nghếch không nói lời nào.

Trong đầu vừa lóe lên một ý nghĩ đáng sợ dọa Giang Dĩ Mạch giật mình, lúc này Mộ ngốc nghếch an tĩnh đứng cạnh Triệu quản gia, ý đáng sợ đó lại xuất hiện trong đầu.

Lúc này dáng vẻ của anh hoàn toàn không giống một người ngốc.

"Mộ Thiên Thần, anh giả ngốc phải không?" Giang Dĩ Mạch nhìn ánh mắt của anh hỏi.

Rốt cuộc Mộ ngốc nghếch cũng nói chuyện, vẫn là giọng nói u mê ngây thơ như cũ: "Bà xã, sao em lại nói như vậy?"

"Trước kia mỗi lần anh nhìn thấy tôi đều nhào tới ôm tôi, nhưng bây giờ anh vẫn đứng đó, ngay cả lời nói của tôi, anh cũng..."

Lời còn chưa dứt, Mộ ngốc nghếch liền nhào tới.

"Bà xã, em muốn anh nhanh chóng ôm em sao!" Mộ ngốc nghếch vui mừng ôm lấy Giang Dĩ Mạch, dùng sức cọ mặt cô: "Anh biết ngay là bà xã của anh yêu anh nhất rồi."

Đầu óc Giang Dĩ Mạch trống rỗng, hoàn toàn không biết phản ứng như thế nào.

"Mộ Thiên Thần, anh có ý gì?" Giang Dĩ Mạch đẩy anh ra, giận dữ hỏi.

Vẻ mặt Mộ ngốc nghếch lập tức tội nghiệp, khuôn mặt dễ nhìn quá đáng tràn đầy uất ức: "Buổi trưa bà xã không cho anh gặp, anh không muốn chọc bà xã tức giân, nên anh vẫn luôn chịu đựng, không dám nhào đến ôm bà xã."

Dáng vẻ Mộ ngốc nghếch một bộ mình đã rất nỗ lực nhẫn nại hơn nữa nhẫn nại thật vất vả.

"Bà xã, giờ thì tốt rồi, anh lại có thể ôm bà xã rồi." Mộ ngốc nghếch vui vẻ ôm lấy Giang Dĩ Mạch: "Anh biết rõ bà xã cũng rất muốn ôm anh đúng không?"

Quản gia ở đso, Giang Dĩ Mạch dùng sức đẩy Mộ ngốc nghếch ra: "Đủ rồi!"

"Bà xã, đêm nay chúng ta tiếp tuc sinh em bé có được không?" Mộ ngốc nghếch đến gần bên tai Giang Dĩ Mạch nhẹ giọng hỏi, Giang Dĩ Mạch nhất thời ngơ ngẩn, mặt đỏ đến cổ, Mộ ngốc nghếch nhân cơ hội hôn cô, không quan tâm bên cạnh có người nhìn.

Triệu quản gia thức thời tự động biến mất.

"Mộ Thiên Thần...ừm..." Giang Dĩ Mạch hoàn toàn bị hơi thở Mộ ngốc nghếch bao vây, nụ hôn của anh như mưa to gió lớn, giống như cắn nuốt cả người cô.

"Anh không buông ra tôi sẽ thật tức..." Tất cả lời nói đều bị nụ hôn nuốt vào.

Đủ loại hoa cỏ và cây cối quấn đầy căn phòng nhỏ, lúc Giang Dĩ Mạch tỉnh lại, cô đã bị đặt trên giường lớn trong căn phòng ngầm, Mộ ngốc nghếch che trên người cô, không kịp chờ đợi muốn cùng cô sinh em bé.

Toàn thân Giang Dĩ Mạch đột nhiên cứng ngắc khác thường, một cước đá văng Mộ ngốc nghếch, muốn xuống giường, bị Mộ ngốc nghếch bắt lại đặt xuống dưới.

Mặc dù anh ngốc, nhưng đối với chuyện đó hình như ngày càng tinh thông.

Sắc mặt Giang Dĩ Mạch khẩn trương, trong tầng ngầm mờ tối có thể cảm giác được hơi thở của cô có chút gấp rút, hình như đang sợ hãi.

"Mạch Mạch?" Mộ ngốc nghếch gọi cô.

Giang Dĩ Mạch đột nhiên tỉnh táo đẩy Mộ ngốc nghếch ra, bước xuống giường lớn, hình như không muốn đến gần giường lớn.

Cô vội vã rời đi.

Mộ ngốc nghếch liếc mắt nhìn giường lớn, cũng đi theo rời khỏi phòng.

"Bà xã, thật xin lỗi, về sau anh sẽ không dẫn em đến đó nữa." Vẻ mặt Mộ ngốc nghếch thành thật nói: "Đừng sợ, sau này anh sẽ bảo vệ em."

"Tôi không có sợ!" Giang Dĩ Mạch mạnh miệng.

"Nhưng rõ ràng em đang sợ..."

"Im miệng!" Giang Dĩ Mạch quát lớn, Mộ ngốc nghếch lập tức ngậm miệng.

"Anh nghe lời!" Mộ ngốc nghếch che miệng lại trẻ con nghiêm túc nói.

Giang Dĩ Mạch nhìn dáng vẻ khẩn trương dễ thương đó, nhịn không được cười lên.

"Bà xã cười, là không tức giận nữa rồi?!" Mộ ngốc nghếch vui mừng hỏi.

Lo lắng trong lòng Giang Dĩ Mạch nháy mắt tản đi, rời khỏi đất trời tràn đầy hoa cỏ.

Lúc cô tiếp xúc với giường lớn, theo bản năng nhứ đến đêm khuya kia, một màn kia dưới sự kích thích của thuốc như thật như mơ.

Cô cho là mình đã sớm không thèm để ý, đã quên, nhưng khi trở lại nơi đó lần nữa, vẫn không nhịn được khổ sở.

Cũng cảm thấy có lỗi với Mộ ngốc nghếch.

Mình và em trai của anh lại làm chuyện đó.

Đêm khuya, cô lần nữa nở rộ dưới thân Mộ ngốc nghếch, dường như muốn bồi thường cho anh, nhiệt tình đáp lại anh hơn bất cứ lần nào trong quá khứ.

Anh muốn sinh con, cô sinh con giúp anh.

Mộ ngốc nghếch vui mừng quên mình, hung hăng yêu thương cô gái dưới người một phen.

Sáng hôm sau, hai người thức dậy muộn, Giang Dĩ Mạch có thể cảm thấy mẹ chồng nghiêm túc có chút âm trầm.

Chỉ là có chút kì quái, mình chỉ dậy trễ chốc lát, mẹ chồng sẽ mất mặt sao?

Phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho bọn họ, Giang Dĩ Mạch ăn hai miếng, đột nhiên dạ dày buồn nôn, bịt miệng vọt vào nhà vệ sinh.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-149)