Mang theo ông xã đi gặp tình nhân
← Ch.059 | Ch.061 → |
Lúc này Thượng Quan Trạch đột nhiên gọi điện thoại đến, "Mạch Mạch, tin tức tốt..."
"Ông xã tôi không thấy nữa, một lát nữa gọi điện thoại lại cho anh..."
"Trương Đại Tề có tin tức rồi."
"Tìm thấy hắn rồi hả?" Giang Dĩ Mạch kích động hỏi.
"Mời tôi uống coffee đi, nếu không sẽ không nói cho em biết!"
"Đừng thừa nước đục thả câu, bây giờ tôi còn phải đi tìm ông xã tôi, xe trên đường tới lui, ngộ nhỡ anh ấy gặp chuyện không may..."
"Em dẫn anh ta đi ra ngoài sao?"
"Tôi đi đưa thiết kế cho khách hàng, anh ấy muốn đi cùng, tôi dặn anh ấy ở trong xe chờ tôi, kết quả tôi vừa đi ra thì phát hiện không thấy anh ấy nữa." Giang Dĩ Mạch sốt ruột nói.
"Đừng nóng vội, ông xã em lớn như vậy, còn sợ bỏ đi sao? Yên tâm, anh ta chơi chán rồi sẽ trở về."
"Anh ấy ngày thường rất ít đi ra ngoài, ngộ nhỡ lạc đường làm sao bây giờ?"
"Em quá coi thường anh ta? Nếu anh ta có thể lạc đường, đấy mới là lạ!" Thượng Quan Trạch cười nói: "Mạch Mạch, em tin tôi đi, ông xã em nhất định sẽ hoàn hảo không tổn hao gì trở về nhà họ Mộ, em không cần phải quan tâm đến anh ta, chúng ta hẹn nơi gặp mặt đi."
"Không được, tôi không thể bỏ mặc anh ấy."
"Em không muốn biết tình hình về Trương Đại Tề hả?"
"Đương nhiên muốn, anh nói trong điện thoại cho tôi biết đi."
"Trong điện thoại không thể nói rõ..."
"Vậy anh chờ tôi một lát, tôi đi tìm ông xã tôi trước, tìm được sẽ gọi điện thoại hẹn anh sau!" Giang Dĩ Mạch nói xong cúp điện thoại, xoay người chuẩn bị đi tìm Mộ ngốc, thì đầu đụng vào trong ngực một người đàn ông ở phía sau.
"Bà xã." Mộ ngốc gọi một tiếng.
Giang Dĩ Mạch tức giận đẩy Mộ ngốc ra: "Anh đi đâu vậy hả? Có biết em đi ra ngoài không thấy anh có bao nhiêu lo lắng không?"
"Bà xã lo lắng cho anh?" Mộ ngốc nở nụ cười, lôi kéo tay Giang Dĩ Mạch: "Anh rất vui, bà xã lo lắng cho anh."
Giang Dĩ Mạch hất tay anh ra: "Anh đi đâu vậy?"
"Anh đột nhiên mót quá..." Mộ ngốc tội nghiệp nhìn Giang Dĩ Mạch, "Bà xã, em đừng tức giận, về sau anh nhất định sẽ kìm nén, chờ em ra ngoài mới đi."
"Một mình anh đi?" Giang Dĩ Mạch tò mò, anh biết vệ sinh công cộng gần đây ở đâu sao?
Mộ ngốc rất tự hào gật đầu, giống như đứa trẻ đòi khen ngợi, "Anh hỏi người qua đường, bà xã, có phải anh rất thông minh không?"
"Nếu đã quay trở lại, thì khẩn trương lên xe trước đi, một lát em còn có hẹn." Giang Dĩ Mạch lập tức gọi điện thoại cho Thượng Quan Trạch, hẹn một quán coffee ở gần đây gặp mặt.
Hơn mười phút sau, rốt cục nhìn thấy Thượng Quan Trạch.
Giang Dĩ Mạch sợ không thấy Mộ ngốc nữa, lần này mang theo anh vào quán cà phê, để cho anh ngồi ở bên cạnh, trông coi anh, phòng ngừa lại thất lạc anh.
Thượng Quan Trạch trêu ghẹo nói: "Tình cảm vợ chồng hai người thật tốt, bà xã đi ra ngoài gặp tình nhân đều mang ông xã đi."
"Ít lắm mồm!" Giang Dĩ Mạch ra vẻ tức giận: "Nói nhanh lên đi, tìm được tên Trương Đại Tề rồi sao?"
"Vừa mới nhận được tin tức, tối hôm qua có người ở trung tâm thành phố nhìn thấy Trương Đại Tề, tôi đã cho thêm người đi tìm, nên không bao lâu nữa là có thể tóm được hắn rồi."
Giang Dĩ Mạch có chút kích động: "Thượng Quan, cám ơn anh."
"Nếu như em thật muốn cảm ơn anh, thì ly hôn với ông xã em, đi theo anh." Thượng Quan Trạch nói đùa.
"Anh đùa kiểu này nữa, tôi sẽ tức giận đấy." Giang Dĩ Mạch làm bộ muốn tức giận, "Tóm được Trương Đại Tề, tôi sẽ nể tình giúp anh thiết kế một loạt trang sức châu báo lấy tình yêu làm chủ đề, coi như là tôi còn trả nhân tình cho anh."
Thượng Quan Trạch thở dài, nói trái với suy nghĩ: "Mạch Mạch, anh mạnh hơn nhiều so với ông xã ngốc của em, em cần gì phải ủy khuất mình như vậy?"
"Không ủy khuất!" Giang Dĩ Mạch biết miệng anh ta lại bắt đầu muốn chiếm tiện nghi của cô, "Không chuyện khác tôi đi trước, bắt được Trương Đại Tề nhất định phải cho tôi biết, chờ tin tức tốt của anh!"
Trở lại nhà họ Mộ đã là gần tối.
Giang Dĩ Mạch không có tâm tư để thiết kế, chỉ cần bắt được Trương Đại Tề, có lẽ là có thể biết chân tướng mẹ chết năm đó.
Cô ngồi ở trong thư phòng nhớ lại chuyện này, nếu toàn bộ đúng như theo cô suy đoán, nên làm thế nào để đối phó với người phụ nữ Thiệu Thiến kia?
Bóng đêm dần dần dày đặc.
Mộ ngốc đẩy cửa ra thấy cô đang ngẩn người, lặng lẽ đi qua, đột nhiên che mắt cô lại: "Bà xã, em đoán xem anh là ai?"
Có người hỏi vấn đề ngu như vậy sao?
Giang Dĩ Mạch đẩy tay Mộ ngốc ra: "Ai cho anh lại tự tiện đi vào?"
"Cơm tối đã chuẩn bị xong, ba mẹ đang chờ chúng ta cùng ăn cơm." Mộ ngốc khờ dại nói: "Bà xã, em vừa mới suy nghĩ gì vậy?"
"Không có gì, đi ăn cơm thôi."
Có thể chuyện trong công ty không thuận lợi, Mộ Đình ăn rất ít, buông đũa xuống trở về phòng.
Đường Hân cũng đi theo cùng nhau đi vào.
Trên bàn cơm chỉ còn lại hai người Giang Dĩ Mạch và Mộ ngốc, Mộ ngốc không còn gắng sức gắp thức ăn vào trong bát cô, để cho cô ăn cái này ăn cái kia, liền không có chú ý đến mấy ngày nay tâm tình ba mình dường như không tốt lắm, mỗi lúc trời tối trở về ăn đều rất ít, cảm giác mới vài ngày đã gầy đi rất nhiều, cũng già hơn rất nhiều.
Nhìn dáng vẻ ông xã ngốc bên cạnh cả ngày hi hi ha ha vô ưu vô lo, có đôi khi cũng không nhịn được cảm khái, làm một người đần độn cũng rất tốt, không có chuyện phiền lòng, mỗi ngày đều rất vui vẻ.
Sau bữa tối, Giang Dĩ Mạch ngồi ở trên sofa trong phòng tiện tay lật xem tạp chí thiết kế đá quý, thuận tiện để tiêu hóa thức ăn.
Mộ ngốc ở bên cạnh mắc cỡ ngại ngùng cả buổi, đỏ mặt gọi một tiếng: "Bà xã!"
"Hả?" Giang Dĩ Mạch không chút để ý đáp lại một tiếng, tất cả lực chú ý đều ở trên tạp chí.
"Vết thương trên người anh đã tốt."
"Vậy rất tốt." Giang Dĩ Mạch thuận miệng nói một câu.
"Bà xã, đêm nay chúng ta có thể sinh em bé đi." Mộ ngốc đã không thể chờ đợi mà bắt đầu cởi quần áo, "Bà xã, em đã nói chờ vết thương của anh hoàn toàn khỏi thì sẽ cùng anh sinh em bé, vết thương của anh đã hoàn toàn khỏi, không tin em nhìn xem."
Mộ ngốc lập tức xoay người lại cho Giang Dĩ Mạch nhìn phía vế thương đạn bắn phía sau lưng mình, "Nhìn đi, anh không có lừa em chứ?"
"Bà xã, chúng ta nhanh sinh em bé đi!" Mộ ngốc nhào tới, Giang Dĩ Mạch sợ tới mức vứt bỏ tạp chí trong tay vội vàng né tránh, thấy Mộ ngốc lại nhào lên, khẩn trương hô một tiếng: "Ngừng!"
Mộ ngốc ủy khuất cắn ngón tay rất khổ sở nhìn Giang Dĩ Mạch: "Bà xã, em đã từng đồng ý với anh...".
Giang Dĩ Mạch hết cách, không phải chỉ ôm ngủ chung một chỗ sao, có thể có cái gì!
"Được, em đồng ý với anh, cùng sinh em bé."
Giang Dĩ Mạch mặc áo ngủ nằm ở trên giường, đã thấy Mộ ngốc cỡi nốt quần lót cuối cùng ở trên người nhào tới, lập tức mặt cô đỏ giống lửa đốt, khẩn trương vươn tay tắt đèn.
Trong phòng tối đen, Mộ ngốc bắt đầu cởi quần áo của Giang Dĩ Mạch.
"Anh cởi quần áo em làm gì?"
"Gia Kiệt nói phải lột sạch quần áo sau đó em ôm anh một cái, anh ôm em một cái, mới có em bé."
"Anh đừng nghe Giang Gia Kiệt nói bậy bạ... Còn không mau dừng tay... Cứ ôm như vậy..."
Đột nhiên "Bốp" một tiếng, Mộ ngốc đột nhiên yên tĩnh trở lại, trong phòng tối đen truyền đến tiếng quát lớn của Giang Dĩ Mạch: "Cứ ôm ngủ như vậy là được, không được nghe Giang Gia Kiệt nói hưu nói vượn, có nghe hay không!"
← Ch. 059 | Ch. 061 → |