Nhớ lại
← Ch.079 | Ch.081 → |
Căn cứ tổ chức Tiếu.
Khiếu Nhiên vẫn đeo chiếc mặt nạ đi qua từng cánh cửa điện tử đến căn phòng thí nghiệm nằm bên trong cùng của khu căn cứ!
"Lão đại, anh đã tới! Tất cả đều đã chuẩn bị xong xuôi!" Một bác sĩ trẻ mặc áo blu trắng nhìn thấy Sở Khiếu Nhiên đi đến liền cung kính mở miệng! Người đàn ông này chính là quỷ y mà Sở Khiếu Nhiên từng Nhắc tới, tuy anh tuổi còn trẻ nhưng lại rất có tài!
"Tỉ lệ giải phẫu thành công là bao nhiêu?" Sở Khiếu Nhiên bỏ chiếc mặt nạ trên mặt xuống hỏi.
"100%" Qủy y liếc nhìn mặt của Sở Khiếu Nhiên, mười phần tự tin chắc chắn nói!
Vậy thì tốt, bắt đầu đi" nói xong anh ta liền nằm lên bàn mổ!
Hai giờ sau, Qủy y kết thúc ca phẫu thật thành công.
Mà ở bên ngoài phòng thí nghiệm, một bóng dáng cao gầy cũng đứng dựa vào tường đúng hai tiếng. quỷ y mở của phòng thí nghiệm, cô liền đến hỏi, "Lão đại sao rồi? giải phẫu thành công không?" Giọng nói nhẹ như nước chảy, khuôn mặt cũng bình thản, chỉ là mọi người không thấy được sự lo lắng ẩn sâu trong đáy mắt.
"Giải phẫu thành công! Do thuốc mê nên tạm thời lão đại vẫn chưa tỉnh!" Qủy y nhìn người phụ nữ có chút nhẹ nhàng trước mặt không khỏi nhíu mày, "cô nói xem, tại sao ba năm nay lão đại vẫn luôn cự tuyệt chuyện làm phẫu thuật bây giờ lại chủ động yêu cầu, trong này có phải có ẩn tình mà chúng ta không biết không?"
"Ít tò mò thôi đối với anh mới có lợi!" Giọng nói vẫn nhàn nhạt nhưng trong mắt lóe lên một suy nghĩ sâu sa.
Đúng vậy! ba năm qua, cô đã khuyên lão đại làm phẫu thuật vô số lần, nhưng đột nhiên bây giờ lại chủ động mở miệng! chẳng lẽ bởi vi người phụ nữ kia? Nghĩ tới đây khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ sơ.
"Được rồi, được rồi! vậy tôi ra ngoài trước đây! cô ở đây chờ lão đại đi!" nói xong anh ta liền đi ra ngoài.
Giản Diệp đứng nguyên tại chỗ do dự nhìn phòng thí nghiệm một hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bước vào.
cô đứng yên trước bàn mổ nhìn người đàn ông vẫn đang hôn mê, cho dù là đang ngủ nhưng hơi thở tàn nhẫn vẫn hiện hữu trên người anh như cũ.
Cho dù trên mặt cuốn đầy băng trắng nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến dung nhan tuẫn mỹ của anh.
Chỉ là dù trong hôn mê, cả khuôn mặt cũng đã bị băng trắng xóa nhưng không có chút nào nhu hòa! Giản Diệp đưa tay lên rồi lại do dự bỏ tay xuống, cuối cùng không kiềm chế được mà vuốt nhẹ khuôn mặt ấy, có lẽ chỉ có lúc này cô mới có thể không chút kiêng kị nào mà thể hiện tình cảm của mình, không sợ người đàn ông trước mặt này nhìn thấu.
không biết trải qua bao lâu, cô nhìn thấy lông mi của người đàn ông kia khẽ động, biết anh sắp tỉnh lại, nhanh chóng thi lại tay của mình, thái độ cũng trở về như bình thường!
"Lão đại, anh tỉnh rồi sao ... cảm thấy thế nào?" Giọng nói của Giản Diệp vô cùng lãnh đạm nhìn người đàn ông mở mắt ra, trong đó không thiếu ý vị cung kính!
"không sao!" Sở Khiếu Nhiên bước xuống bàn mổ, sau đó đi ra ngoài!
Giản Diệp nhìn anh đi ra ngoài cũng bước theo!
"Hôm nay cô không cần đi theo tôi!" Sở Khiếu Nhiên thấy cô muốn đi theo, không quay đầu lại nói qua.
Nghe được lời của anh, Giản Diệp đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của Sở Khiếu Nhiên dần biến mất trong tầm mắt! cô thật lâu không có bước đi, cứ đứng yên như vậy, cuối cùng, dưới đáy mặt còn thoáng qua một giọt lệ lấp lánh, cuối cùng làm ướt khuôn mặt!
Quan hệ của bọn họ chỉ có thể là ông chủ và thuộc ha, không thể là gì khác nữa! Giản Diệp ơi là Giản Diệp, không cần vọng tưởng nữa được không?
Trong nghĩa trang Tĩnh Viễn nằm ở ngoại ô thành phố Bắc Kinh, ánh mặt trời bao phủ khắp nơi tạo nên một không gian yên tĩnh!
Xa xa chỉ nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn màu đen chậm rãi đi vào nghĩa trang, chậm rãi bước lên từng bậc thang, tư thái này giống như một tín đồ thành kính.
cô đi đến trước một bia mộ nằm ở phía cao nhất trong nghĩa trang, đặt một bó cúc vàng lên bia mộ, sau đó đứng dậy.
Đứng trước ngôi mộ, kính râm đã che kính hết nửa khuôn mặt của cô, cô chậm rãi bỏ kính xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tin xảo, đó chính là Tô Uý.
Con người lành lạnh nhìn người bức hình của người thiếu niên in trên bia mộ, giống như nhìn thấy người thiếu niên ấy đang dịu dàng mỉm cười với cô, đáy mắt dần hiện lên sự ưu thương và đau buôn!
Anh Khiếu Nhiên, em về rồi đây! Uý Uý đã trở lại!
Anh Khiếu Nhiên, thật xin lỗi, thật xin lỗi! nếu không phải vì em, thì anh đã không phải nằm ở đây rồi!
Anh Khiếu Nhiên, anh hãy tha thứ cho sự yếu đuối của em, là em trốn tránh ba năm, là em đã quên đi anh, thật xin lỗi!
Anh Khiếu Nhiên, em đã nhớ lại rồi, chúng ta đã từng hẹn nhau đến cáp nhĩ tân nhìn tượng đá, mặc dù bây giờ anh không còn ở đây nhưng anh yên tâm, em sẽ hoàn thành ước định của chúng ta, chụp thật nhiều ảnh đăng lên mạng, anh nhất định biết đúng không? nói xong cô khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẩm.
.............
Tô Uý nhìn lại người thiếu niên thanh tú trên bia mộ, rồi xoay người rời đi! cô không phát hiện phía sau bia mộ cô vừa đứng đã xuất hiện một người khác, ánh mắt thâm thúy nhìn cô rời đi, khóe miệng dần dần nâng lên.
Trong đại sảnh sân bay thành phố A, Tô Úy ngồi đợi trên ghế chờ, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt thờ ơ, tư thái ưu nhã này khiến hành khách đang vội vã đi lại trên trong sân bay không nhịn được cũng quay lại nhìn!
Khi cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn kéo một túi hành lý mới đứng dậy chậm rãi đi đến.
"Trợ lý Giang!" Giọng nói nhàn nhàn từ trong miệng cô thoát ra, gọi người đàn ông đang dáo dác nhìn quanh kia!
"Tổng giám đốc!" Giang Hạo nhìn thấy Tô Úy, cung kính chào cô!
"Ừm! Đi thôi, xe ở bên ngoài rồi!" Tô Úy nói xong liền đi ra khỏi sân bay, Giang Hạo chậm rãi bước theo sau!
Trong chiếc xe thể thao Porsche màu xám bạc, Tô Úy đang chuyện chú lái xe!
"Tôi đã thuê một phòng trọ nhỏ gần công ty cho anh, bây giờ tôi sẽ đưa anh đến đo! Tạm thời anh cứ giữ chiếc xe này đi, chờ sau khi công ty đi vào hoạt động sẽ đưa anh một chiếc xe khác!" Tô Úy nói xong, ánh mắt vẫn nhìn về phía trức, không chút nào nhìn về người đàn ông bên cạnh! "Còn nữa, tôi muốn ra ngoài một chuyến, công ty bên này nhờ anh quản lý, mấy ngày nữa sẽ lắp đặt thiết bị xong!"
"Ừm!" Giang Hạo gật đầu
"Tôi chờ anh ở đây, anh vào nhà chuẩn bị chút đi rồi chúng ta cùng đi ăn cơm!" Tô Úy xuống xe nói với người Giang Hạo rồi ném cho anh chùm chìa khóa!
"Ừm!" Giang Hạo chỉ đành bất đắc dĩ nhún vai.
Mấy phút sau, Giang Hạo đã đi ra! Vì không muốn để lão đại chờ lâu nên Giang Hạo chỉ vào cất hành lý rồi đi ra luôn!
Tô Úy lái xe đến quán ăn trong một thị trấn nhỏ, cùng Giang Hạo đi vào!
Hai người ngồi trong đại sảnh chờ thức ăn mang lên, Tô Úy lất điện thoại ra nhàn nhã chơi trò chơi mới tải trên điện thoại, mà Giang Hạo ngồi đối diện không nhìn được mà âm thầm quan sát cô, mái tóc đen hơi xoăn được buộc đơn giản sau gáy, tóc mái rủ xuống trán, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ có vẻ lạnh nhạt, ngón tay thon dài không ngừng loay hoay nghịch điện thoại!
Tô Úy giống như nhận thấy được người đối diện đang quát sát mình, ngẩng đầu lên!
Chống lại tầm mắt của cô, Giang Hạo có chút ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, chỉ biết cười trừ.
"Cô Tô, cô cũng ở đây sao?" Một giọng nói nhẹ nhàng mềm dèo truyền đến tai hai người.
Hai người nương theo âm thanh quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp!
Trong lúc nhất thời, không người nào nói chuyện, Tô Úy càng giống như trầm tư im lặng cúi đầu, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mang theo chút nghi hoặc và khó hiểu!
"Cô không nhớ tôi sao? Tôi là Quý Thiên Nhu là vợ chưa cưới của Hạ Nam!" Quý Thiên Nhu mỉm cười nói xong, trong ánh mắt còn hàm chứa địch ý nhỏ bé, cố ý nhấn mạnh ba chữ vị hôn thế như cố tình khoe khoang!
Giác quan thứ sáu nhạy cảm của Quý Thiên Nhu khiến cô ta cảm thấy người phụ nữ lạnh lùng trước mặt này là một uy hiếp rất lớn, bởi vì chỉ cần nơi nào có cô ta, ánh mắt của anh Nam nhất định sẽ ở trên người cô ta, không còn chú ý đến bất kì người phụ nữ nào khác, bao gồm cả cô ta! Mà căn cứ vào quan sát của cô ta, người phụ nữ này cũng có tình cảm với anh Nam, bởi vì phụ nữ nhìn phụ nữ dĩ nhiên là rất chuẩn!
Nhưng ba mẹ anh Nam đã chọn cô ta làm con dâu nhà họ, cô tin rằng dù có muốn anh Nam cũng không thể phản đối!
Nhưng có lẽ cô ta đã quá ngây thơ, Hạ Nam không phải là loại người đơn giản để cho người ta tùy tiện sắp xếp, huống chi còn có ông nội ủng hộ anh! Bọn họ muốn sắp đặt anh, muốn anh đi hướng đông, nhất định anh sẽ đi hướng tây, cho nên có thể nói Quý Thiên Nhu tính sai rồi!
"Ồ" Tô Úy nhẹ nhàng đáp một tiếng, đáy mắt trong suốt thoáng qua một tia không vui, chợt lóe rồi biến mất, cho tới Quý Thiên Nhu đang chăm chú quan sát cô cũng không nhìn thấy được! Không biết vì sao nghe cô ta nói như vậy, trong lòng cô cảm thấy không thoải mái!
Hạ Nam đã có vị hôn thê rồi còn tới trêu chọc cô, mặc dù cô biết anh ta cũng không chào đón vị hôn này! Lần sau gặp được anh ta nhất định cô phải giáo huấn anh ta một trận mới được!
Quý Thiên Nhu nhìn lên người phụ nữ vẫn lạnh nhạt trước mặt, không khỏi có chút hoài nghi suy nghĩ của mình, người phụ nữ trước mặt thật sự có tình cảm với anh Nam sao?
"Vậy tôi đi trước, có vài người bạn đang chờ tôi!" Nói xong liền lễ phép gật đầu một cái, xoay người rời đi!
Sau khi Quý Thiên Nhu rời đi, khóe môi của Giang Hạo nhẹ nhàng ngoắc ngoắc! Anh không khỏi bội phục người phụ nữ trước mặt mình, người ta đã khiêu khích rõ ràng như vậy mà cô vẫn có thể không đổi sắc! Rõ ràng người phụ nữ kia có muốn đấu cũng cầm chắc thất bại trong tay!
Sau khi cơm nước xong, Tô Úy để Giang Hạo lái xe về còn mình ra bến xe bus bắt xe!
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nhịn được gọi điện cho ai đó!
Cho đến khi bên kia nhân mấy, môi anh đào khẽ mở miệng nói, "Hạ tiên sinh, tôi vừa được gặp vị hôn thế của anh xong!" Nói xong liền lẳng lặng chờ bên kia đáp lời.
Chương này hơi ngắn nhỉ, thôi mọi người cố đợi để đoán xem anh Nam sẽ trả lời thế nào nhé. Bây giờ Lan pai đi sắp xếp đồ đạc để mai về quê đây, hẹn mọi người sau bốn ngày nữa nha, bye bye
Vì bây giờ mộ chương rất dài nên tớ sẽ tách ra thành nhiều đoạn nhỏ nha mọi người
"Anh có vị hôn thê từ lúc nào? Sao anh lại không biết?" Cho đến mấy giây sau, bên kia mới truyền đến âm thanh trầm thấp, còn kèm theo tiếng ngón tay gõ nhịp xuống bàn! Nghe được âm thanh nhàn nhạt quen thuộc, Hạ Nam còn không dám tin nhìn lại điện thoại, thực sự là "Bảo bối"! Bởi vì đã lâu anh không nhận được điện thoại của cô rồi! Nhưng nghe chuyện cô hỏi, anh liền nghi ngờ không biết mình có vị hôn thê từ lúc nào mà đến chính anh cũng không biết, nếu là cô anh còn có thể chấp nhận, ......... chỉ nghĩ trong lòng thôi mà cũng cảm thấy cực kì hạnh phúc rồi!
"A, anh không biết sao? Cô ấy nói mình tên là Quý Thiên Nhu!" Mặc dù bây giờ cô đã khôi phục trí nhớ, nhưng cô không muốn cho bất kì ai biết, bởi cô không cách nào đối diện với những chuyện mà mình đã trải qua trong ba năm qua! Cho nên cô định cứ tiếp tục như vậỵ, nói cô mềm yếu cũng được, mà nhát gan cũng chẳng sao!
"Quý Thiên Nhu?" Hạ Nam dừng gõ máy tính, nghe cái tên cô vừa nói sắc mặt dần trầm xuống!
"Đúng thế, cô ấy nói với tôi như vậy đấy!" Giọng nói nhàn nhạt mang theo sự vô tội! Có lẽ Hạ Nam bên kia không thể nhìn thấy nụ cười ma mãnh chợt xuất hiện trên mặt cô!
Quý Thiên Nhu, là cô động đến tôi, đừng trách tôi không nói trước!
"Cô ta không phải là vị hôn thê của anh!" Giọng nói trầm thấp bá đạo truyền tới!
"A, thật vậy sao?" Trọng giọng nói của cô còn mang theo ý nghi ngờ!
"Bây giờ em đang ở đâu?"
"A..."Người đàn ông chuyển hướng quá nhanh khiến Tô Úy không kịp phản ứng, mấy giây sau mới nói ra địa chỉ, chỉ nghe bên kia nói một cậu, "Ở đó chờ anh!" Sau đó liền nghe thấy âm thanh tút tút tút!
Nhìn thời gian nói chuyện, khóe miệng Tô Úy nâng lên một đường cong không dễ phát hiện, ngay sau đó nghĩ lại lời anh nói, lại bắt đầu cảm thấy tức giận!
Thôi đi, có quỷ mới chờ anh ta!
Nhanh chóng đi đến trạm xe bus trước mặt, cô nhìn thấy một chiếc xe bus dừng lại liền nhanh chóng lên xe tìm chỗ ngồi!
Ở bên kia, khi Hạ Nam hỏi cô câu, "Em đang ở đâu?" thì đã đứng dậy lấy áo khoác trên ghế salon đi ra ngoài, ngay cả Hách Văn Viễn hỏi anh đi đâu, anh cũng không chờ được mà chạy luôn vào thang máy!
Khi Hạ Nam chạy xe đến địa chỉ cô đọc thì đã không thấy Tô Úy đâu!
Hạ Nam đang bực bội ngồi trong xe, chợt nghe có tiếng gõ cửa xe, còn đang vui mừng vì tưởng đó là Tô Úy, nhưng khi nhìn thấy người đứng bên ngoài khuôn mặt liền lập tức trầm xuống, người đó không ai khác chính là Quý Thiên Nhu vừa mời từ trong quán ăn ra ngoài.
"Lên xe đi!" Nghe được âm thanh lạnh lùng cô ta cảm thấy run sợ, nhưng đây là người đàn ông cô thích nên lập tức mở cửa ngồi vào trong!
"Cô là vị hôn thê của tôi?" Giọng nói lạnh lẽo vang lên, Quý Thiên Nhu nghe lời của anh, cúi đầu đôi tay không ngừng vân vê tà áo ngoài. Sao annh ấy lại biết? Nhất định là Tô Úy nói cho anh biết, nghĩ tới đây đáy mắt thoáng qua sự tức giận cùng ghen tị! Không trách được sao anh ấy có thể phát hiện ra đúng lúc này cơ chứ? Tại sao cô nói ta nói một câu, Nam đã đến đây chất vấn cô? Tại sao? Cô có điểm nào không bằng cô ta sao?
"Em.........."
"Nều như tôi đã khiến cô hiểu lầm điều gì thì tôi xin lỗi! Tôi hi vọng cô hiểu rõ điều này, hai chúng ta trừ quan hệ bác sĩ và bệnh nhân, thì cái gì cũng không phải! Tôi hi vọng sau này sẽ không phải tiếp tục nghe những lời này nữa!" Giọng nói như thành khẩn nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng khiến cho khuôn mặt mềm mại xinh đẹp của Quý Thiên Nhu trở nên tái nhợt khác thường, chỉ thấy cô ta cắn chặt môi dưới, hình như còn cắn đến chảy cả máu!
Nếu như người ngồi ở đây chính là Tô Úy, có lẽ Hạ Nam sớm đã đau lòng đến chết đi được, nhưng đáng tiếc cô ta lại không phải, Hạ Nam chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, sau đó môi mỏng khẽ mở, "Đi xuống đi!" Không dài dòng dây dưa chút nào!
Ngay sau khi Quý Thiên Nhu xuống xe, chiếc Lamborghini màu xám bạc đã khởi động rời đi, chỉ để lại Quý Thiên Nhu tức giận nhìn theo.
Hạ Nam vừa lái đi không lâu đã nhìn thấy Tô Úy! Gương mặt tuấn tú còn đang âm u ngay sau đó đã hiện lên ý cười chạm đến tận đáy mắt!
"Lên xe đi!" Tô Úy đang định chạy trốn toát cả mồ hôi khi nghe thấy âm thanh Dịu dàng truyền đến.
Tô Úy đứng bên cạnh sườn xe Hạ Nam, xấu hổ cười cười, có chút vô tội nói, "Vừa nãy em quên mất đã hẹn anh, cho nên .... Khi em nhớ ra liền vội vàng xuống xe chạy về đây liền."
"Là lỗi của anh!" Hạ Nam nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
"Không phải, là em không đúng!" Chụp được bàn tay đang vầy vò mái tóc mình, cô không khỏi mím môi, sau đó ngồi vào trong xe.
Hạ Nam chờ Tô Úy ngồi vào trong xe rồi đóng cửa xe giúp cô rồi mới xoay người về ghế ngồi!
Sau khi vào xe, Hạ Nam không lập tức khởi động xe mà rút mấy tờ khắn giấy lau mồ hôi trên trán cô!
Tô Úy nhìn người đàn ông đang giúp mình lau mồ hôi, đôi mắt trong suốt chớp chớp rôi cười nhẹ!
Thấy cô đột nhiên bật cươi, Hạ Nam đưa tay nhéo nhẹ mũi cô, động tác mập mờ này khiến ý cười trên mặt Tô Úy đột nhiên cứng đờ, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ ửng, rất đáng yêu.
Hạ Nam cũng nhận ra một điều, kể từ mấy ngày trước trong phòng nghỉ của Hội sở giải trí Nam tước Hoàng triều, sau khi cô ôm anh khóc lớn thật lâu liền không xa cách và lạnh nhạt với anh như trước đây nữa rồi.
Hạ Nam nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô, không nhịn được cúi đầu sát lại gần cô, chờ Tô Úy phát hiện ra gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt mình liền hét to một tiếng, ngay sau đó một tay che lấp miệng mình, còn một tay chống lên ngực anh.
"Ha ha!" Hạ Nam híp mắt mỉm cười, ngồi thẳng người bắt đầu khởi động động cơ.
Sau khi Lăng Tuyết Nhi ngủ dậy ra ngoài, đã cảm thấy sáng nay rất lạ, nhưng không phát hiện lạ ở chỗ nào, chờ đến khi nhìn thấy một tờ giấy trên bàn trong phòng ngủ của Tô Úy, cưới cùng cô cũng biết kỳ lạ ở chỗ nào rồi, bình thường giờ này Tô Úy đã làm xong đồ ăn sáng rồi lên gọi cô xuống ăn cùng!
Lăng Tuyết Nhi lập tức gọi điện cho Tô Úy, lại phát hiện điện thoại của bạn tắt máy!
Đúng lúc ấy điện thoại của cô đột nhiên đổ chuông, nhìn thấy số điện thoại la, tưởng là Tô Úy nên lập tức nhận máy!
"Tô Úy ở đâu?" Âm thanh lạnh lùng quen thuộc khiến cô biết ngay đó là Hạ Nam.
"Tôi cũng không biết cô ấy chỉ để lại một tờ giấy nói muốn ra ngoài cho đỡ buồn, rất nhanh sẽ quay về!"Mới vừa nói xong, điện thoại đã mất liên lạc, điện thoại truyền đến âm thanh tút tút.
Hạ Nam vốn đang nhàn nhã vừa ăn sang vừa đọc báo, đột nhiên nhìn thấy trên trang nhất hfnh chụp một đôi nam nữ chợt khựng lại, bởi vì tiêu đề bài báo này là: "Tài năng trẻ Diệp Phong chuẩn bị đính hôn cùng Doãn San San - con gái tập đoàn Doãn Thị.
Anh lập tức lấy điện thoại gọi cho Tô Úy thì không ngờ cô lại tắt máy, dự cảmbất an đột nhiên xuất hienj, gọi điện tới một số khác, sau khi gọi điện xong, Hạ Nam trợn tròn mắt, cô đã đi ra ngoài.
Vì người đàn ông này mà cô ấy bỏ nhà đii? Nghĩ tới đây anh tức giận siết chặt tờ báo, ném mạnh xuống đất!
Chỉ là bọn họ không biết Tô Úy đã rời thành phố A từ sáng sớm hôm nay nên không thể biết tin tức này.
Nhưng ngẫm nghĩ lại mới thấy không đúng, cô ấy đã mất trí nhớ, không thể nhớ được chuyện này mới đúng, chắc chắn không thể vì anh ta mà bỏ nhà đi được! vậy tại sao cô ấy lại như vậy chứ?
Trên tầng 118, hội sở giải trí Nam tước hoàng triều, không khí trong phòng lúc này có chút quái dị.
Bốn người đàn ông ngồi trên salon được sếp theo hình tròn, Lạc Phàm Tần Kiệt và Hoa Vi Thần nhìn vẻ mặt âm trầm của Hạ Nam đều bất đắc dĩ nhún vai.
Bọn họ đã tìm suốt một ngày nhưng cũng không tìm được tin tức của Tô Úy.
Trong không gian yên tĩnh, điện thoại của Hạ Nam đổ chuông, cơ hồ một giây tiếp theo anh liền nhận máy.
"Tôi đã thấy Tô Úy trên blog của cô ấy rồi, Tô Úy đi Cáp Nhĩ Tân rồi." Là Tuyết Nhi.
"Cáp Nhĩ Tân?"
"Đúng vậy!"
"Được tôi biết rồi!"
Sau khi cú điện thoại, Hạ Nam rũ mắt trầm tư suy nghĩ một chút mới chậm rãi mở miệng, "Tớ muốn đi Cáp Nhĩ Tân một chuyến, chẩn bị giúp máy bay trực thăng!" lúc này gương mặt tuấn tú không còn âm u như trước nữa.
Ba người kia nghe được lời nói của Hạ Nam, sáu mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu một cái!
"Chậm đã, không cần chuẩn bị trực thăng, đặt giúp tớ một vé máy bay vào chuyến sớm nhất sang mai là được rồi!" Ba người nghe lời của anh thì đồng thời giựt giựt khóe miệng, Nam mà cũng có lúc do dự như vậy sao?
Tháng mười hai ở Cáp Nhĩ Tân nhiệt độ xuống dưới hơn mười độ, Tô Úy đi trên đường bộ mà như lạc vào một đất nước khác, nhìn kiến trúc mang phong cách Châu Âu xung quanh, cô có chút hâm mộ nhìn những cặp tình nhân không ngừng đi ngang qua mình!
"Tiểu thư xinh đẹp, cô có thể đồng ý chụp chung với tôi một tấm hình được không?" Nghe được âm thanh quen thuộc vang lên từ đằng sau, Tô Úy dừng bước, không dám tin chậm rãi xoay người, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt tuấn mỹ khiến vô số phụ nữ phải điêu đứng, chỉ là ....
"Cô gái xinh đẹp ơi, liệu cô có thể đồng ý chụp chung với tôi một tấm hình được không?" Nghe được âm thanh quen thuộc vang lên từ đằng sau, Tô Úy dừng bước, không dám tin chậm rãi xoay người, trong mắt bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt tuấn mỹ khiến vô số phụ nữ phải điêu đứng, chỉ là.......
"Anh......" Khi nhìn thấy quần áo Hạ Nam đang mặc Tô Úy lập tức choáng váng, trời lạnh như vậy mà anh chỉ mặc một cái áo khoác ngoài màu đen mỏng dính, "Anh điên rồi hay sao mà lại mặc ít vậy?"
Tô Úy đảo mắt nhìn quanh lại phát hiện anh không mang bất kì túi quần áo hay va ly hành lý nào, cô không nhịn được trừng mắt lườm anh một cái! Người đàn ông này sao lại không biết chăm sóc bản thân mình như thế chứ, chẳng lẽ anh ấy không biết nhiệt độ ở Cáp Nhĩ Tân còn thấp hơn thành phố A mười mấy độ sao?
Cô nào biết thật ra là Hạ Nam cố ý không mang theo quần áo, anh muốn biết cô quan tâm, lo lắng đến anh chút nào không? Nhưng rốt cuộc hiện tại anh thấy chút hối hận rồi, nhiệt độ ở đây thực sự quá lạnh!
Cuối cùng anh cũng hiểu thế nào là gieo gió gặt? Anh còn nhớ rõ khi đưa hành lí cho bọn Lạc Phàm đem về, vẻ mặt bọn họ giống như bị dọa đến cực điểm, ước chừng hỏi rất nhiều lần, "Nam, cậu nhất định phải như vậy sao, không sợ còn mạng đi mất mạng về à?
"Không sao hết, sang bên kia tớ mua đồ là được!", lúc đó anh nhẹ nhàng nói như vậy cuối cùng bây giờ anh không còn bình tĩnh được rồi!
Tô Úy đeo găng tay vội kéo bàn tay lạnh buốt của anh đến cửa hàng quần áo gần đấy, mặc dù đã đeo găng rất dày nhưng vẫn có thể cảm thấy bàn tay lạnh đến thấu xương của anh, cô không khỏi hoài nghi đầu óc của người đàn ông có bị hư hay không?
Bà chủ của cửa hàng quần áo này là một phụ nữ trung niên, khi hai người bước vào, bà chủ nhìn quần áo mỏng manh trên người cậu thanh niên đẹp trai kia không khỏi choáng váng, còn không nhịn được mà ngó ra bên ngoài, chẳng lẽ bên ngoài trời đã hết lạnh rồi sao?
"Cái này cũng được!" Tô Úy ngồi trên ghế salon của cửa hàng nhàn nhã nhìn Hạ Nam vừa mới thay đồ ra!
"Bà chủ, gói hết những đồ này vào giúp tôi!" Chỉ đống quần áo trên ghế, Tô Úy nói xong rồi lấy ví ra định trả tiền!
"Sao có thể để em trả chứ!" Đang nói mới nhớ ra anh đã vứt nốt ví cho bọn Lạc Phàm rồi, trên người chẳng còn xu nào! Bây giờ anh mới hiểu cảm giác quẫn bách là như thế nào, Hạ Nam anh mà cũng có lúc mất thể diện đến mức này!
"Anh không mang ví sao? Được rồi, để em trả đi! Cũng lắm lúc nào về anh trả lại em cũng được!" Nhận thấy vẻ bối rối của Hạ Nam, Tô Úy liền lấy tiền ra trả liền cho bà chủ, còn nể mặt an ủi anh một câu! Chỉ là Tô Úy cũng rất buồn bực, sao đến cả ví tiền cũng không mang theo chứ, nếu anh ấy không thấy cô thì biết làm thế nào đây?
Lúc này bà chủ rốt cuộc không nhìn được mà liếc Hạ Nam một cái, thì ra cậu thanh niên này là "tiểu bạch kiểm" được bao dưỡng, không trách được!
Hạ Nam nhìn bà chủ thỉnh thoảng lại lén liếc mình một cái, anh liền lạnh lùng nhìn lại khiến bà chủ sợ hãi lập tức quay đi!
Sau khi ra khỏi cửa hàng bán quần áo, Tô Úy nhìn người đàn ông bên cạnh đã quấn mấy lớp quần áo dầy cộp quanh người mới bắt đầu cảm thấy thỏa mãn, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt!
"Vậy bây giờ chúng ta làm gì đây?" Hạ Nam nhìn thấy cô cười, khuôn mặt lạnh lùng cũng dần trở nên nhu hòa!
"Trước tiên đến chỗ em ở đi, cất những đồ này đi đã!" Tô Úy cũng không ở lại khách sạn mà ở lại một nhà dân!
"Ông ơi, nhà mình còn thừa thêm phòng nào nữa không ạ?" Tô Úy đưa Hạ Nam đến ngôi nhà mà cô đã đang ở, chủ nhà là một ông lão đã ngoài bảy mươi tuổi!
"Không có rồi cháu ạ! A, chắc đây là bạn trai của cháu phải không, rất đẹp trai! Nếu không như vậy đi, để ông thêm kháng cho hai người được không? (Kháng là giường đất của người phương Bắc Trung Quốc, có xây bục ở trên, bên trong có lửa để sưởi ấm)
"Không cần phiền như vậy đâu ông ơi! Để cháu dẫn anh ấy vào trước đã!" Tô Úy không phủ nhận cũng không thừa nhận khiến cho Hạ Nam còn có chút hả hê!
"Sao em không ở khách sạn mà lại ở đây?"
"Ngoài khách sạn không có kháng, mà ở đây thì có! Để đồ xuống đi, chúng ta ra ngoài ăn đã!"
Tô Úy và Hạ Nam đi đến một nhà hàng rất nổi tiếng tên là Hoa Mai! Theo yêu cầu của hai người, nhân viên dẫn họ lên phòng riêng trên tầng hai, nghe lời giới thiệu của nhân viên, hai người ăn đồ nướng than hồng, có sườn, dịch sữa cá mè, tôm cùng canh nóng, nghe nói đây là những món ăn ngon nhất trong nhà hàng này!
"Em rất thích chỗ này sao?" Hạ Nam ngạc nhiên nhìn Tô Úy, êm ái hỏi!
"Đó là đương nhiên, em rất thích phong cảnh của thành phố này! Hơn nữa phụ nữ đều thích loại kiến trúc mang phong cách châu Âu như vậy đấy!" Ngồi ở đây nhìn cách bài trí xung quanh hình như cũng là một chuyện thú vị!
Sau khi ăn cơm xong, hai người cùng nhau đi ra ngoài, chậm rãi tản bộ ngoài trời lạnh giá
Hạ Nam dịu dàng nhìn người phụ nữ bên cạnh, chậm rãi nắm lấy tay cô cho vào trong túi áo mình vẫn không quên nhìn nét mặt của cô!
Tô Úy cảm nhận được xúc cảm trên tay, đôi mắt trong suốt chống lại đôi mắt đen thẳm của anh, có chút ngượng ngùng mà quay đầu đi!
"Này, chúng ta chụp hình đi!" Cô rút tay mình về, lấy máy ảnh trong túi ra, sau đó chủ động nắm tay anh!
"Anh nhớ cười đấy nhé, chụp ảnh phải cười mới đẹp!"
.............
Màn đêm bất tri bất giác buông xuống, sau khi ăn cơm tối xong hai người về nhà trọ, đánh răng rửa mặt rồi chuẩn bị đi ngủ!
Tô Úy ngồi ở trên kháng khẽ cúi đầu trầm tư!
"Em đi ngủ đi, nhanh lên! Anh sẽ ngủ trên ghế salon!" Hạ Nam nhìn thấy cô hơi bối rối, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
"Ừm!" Nhẹ nhàng đáp một tiếng, Tô Úy liền lên giường đất nằm xuống bọc chăn kín người, nhìn anh cuộn tròn trên ghế salon vẫn không nhịn được mở miệng, "Cái đó.... chúng ta ngủ chung đi!"
"Không phải...... ý của em là, em sẽ chia một nửa giường cho anh, anh lên đây ngủ đi!" Nói xong mới phát hiện lời nói của mình mập mờ đến mức nào, liền vội vàng giải thích!
Nghe được lời của Tô Úy, khóe miệng Hạ Nam hơi nhếch lên, không từ chối câu nào, lập tức ôm bọc chăn đi đến! Hiện tại nếu từ chối mới là ngu ấy! Có thể để cô gái nhỏ này chủ động mở miệng cũng được coi là tiến bộ lớn rồi!
Lên giường nằm xuống, vòng tay ôm lấy cô đang cuốn chăn kín người, nhanh chóng hôn nhẹ lên trán cô một cái!
Nhiệt độ truyền đến trên trán khiến cô có chút ngượng ngùng, đang muốn xoay người lại liền nghe thấy âm thanh dịu dàng của Hạ Nam, "Ngoan, đừng động!". Nói xong liền nhắm hai mắt lại.
Tô Úy yên lặng nằm trong lòng anh, nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc không chớp mắt, tay không tự chủ mà chạm nhẹ vào khuôn mặt anh rồi lập tức rút tay về! Một hồi lâu, hai mắt Tô Úy nhắm nghiền, trong không gian truyền đến tiếng hít thở đều đặn!
Mà đúng lúc này, Hạ Nam vốn dĩ nên ngủ say đột nhiên lại mở mắt ra, nhìn người con gái trong ngực mình, đôi mắt đen hiện lên ý cười sâu!
Cuối cùng người phụ nữ của anh cũng quay lại rồi, lúc nhìn anh cũng không còn anh mắt cảnh giác và phòng bị đó nữa! Cuối cùng mây cũng tan để nhìn thấy ánh trăng!
Môi mỏng nhẹ lướt trên mặt cô, nhẹ nhàng hôn từ mi tâm đến đôi mắt, đến chóp mũi rồi đến đôi môi anh đào đỏ hồng!
"Ưm.... ." trong giấc mộng như cảm thấy khác thường, Tô Úy nhẹ than một tiếng, bàn tay mềm mại nhỏ bé nhẹ chống trước ngực anh, không biết vô tình hay cố ý mà động đến dây cung trong lòng anh!
Chỉ thấy Hạ Nam không nhịn được gầm nhẹ một tiếng, ngay sau đó hôn lên đôi môi anh đào mê người đến dị thường, Tô Úy trong giấc mộng cảm thấy không thoải mái khẽ nhếch miệng khiến người đàn ông kia có càng có cơ hội, anh êm ái nâng mặt cô lên, tỉ mỉ thưởng thức sự ngọt ngào từ trong miệng cô!
Nhẹ nhàng thả lỏng bàn tay đang nắm lấy cằm cô, Hạ Nam than nhẹ một tiếng, có chút ảo não âm thầm khinh bỉ chính mình! Con mẹ nó, lần nào người phụ nữ này cũng khiến anh mất khống chế!
Cảm thấy bụng dưới căng đau, nhẹ nhàng vén chăn đứng dậy, có chút bất đắc dĩ nhún nhún vai! Chết mất thôi, trời lạnh như vậy không phải muốn anh tắm nước lạnh chứ!
Hạ Nam mới ra khỏi phòng, đôi mắt trong suốt chậm rãi mở ra, đáy mắt còn mang theo một tia mê ly nhàn nhạt, bàn tay nhỏ bé nhẹ vuốt đôi môi anh đào của mình, khi rút tay về còn lơ đãng đặt lên lồng ngực lại phát hiện tim mình như con nai nhảy loạn, đập đến cực nhanh!
Mà khuôn mặt Tô Úy cũng đỏ ửng dưới ánh đèn càng trở nên kiều mị.
"Anh sao vậy?" Nhìn Hạ Nam hắt hơi không ngừng, Tô Úy có chút lo lắng hỏi. Dĩ nhiên cô nghĩ anh bị cảm là do hôm qua ăn mặc phong phanh, mặc như thế mà không bị cảm mới là lạ đấy.
Nhưng cô không biết tối qua sau khi người đàn ông này ra khỏi giường liền vội chạy đi tắm nước lạnh! Thời tiết lạnh như vậy mà ngâm nước lạnh mấy tiếng, chả trách....... .
Mà Hạ Nam đang liền tục hắt hơi nhìn thấy cô lo lắng, mặt còn không đỏ tim không đập mà nói dối, "Có thể là do hôm qua mặc ít quá nên mới thế này!" Có đánh chết anh cũng không dám nói cho cô biết, đêm quá bởi vì dục hỏa đốt người mà phải đi tắm nước lạnh! Nếu nói cho cô ấy biết, không biết anh còn sống thêm được ngày nào không nữa đây!
Kể từ sau khi gặp cô, số lần anh mất thể diện đã không thể đếm nổi nữa rồi!
"Vậy nếu không hôm nay ở nhà nghỉ ngơi đi!"
"KHông cần, anh chỉ bị cảm nhẹ thôi, chúng ta ra ngoài đi!" Nói xong liền tự nhiên dắt tay cô ra ngoài!
...............
Cuối cùng vẫn nghe theo lời Tô Úy mà ở nhà nghỉ một ngày.
Tô Úy ngồi trong phòng nhàn nhã nghịch điện thoại, thỉnh thoảng lại quay ra nhìn anh đang nằm ngủ trên giường, chợt thấy mặt anh ửng đỏ một cách bất thường hai mắt nhắm chặt!
Tô Úy để điện thoại xuống, đi đến bên người anh, đặt tay lên trán thấy nhiệt độ rất cao, không khỏi có chút lo lắng!
"Hạ Nam, anh tỉnh lại đi......" Tô Úy ngồi bên giường, nhẹ nhàng vỗ gương mặt anh!
"Anh lạnh quá...." Hạ Nam thấy hơi ấm bên người liền nắm lấy thật chặt!
Tô Úy bị anh nắm chặt tay, thân thể có chút cứng ngắc mất tự nhiên.
"Hạ Nam, nếu không chúng ta đến bệnh viện đi!" Tô Úy chống tay lên ngực anh, lo lắng hỏi.
"Không sao đâu, để anh ngủ một lúc..." giọng nói trầm thấp có hơi khàn khàn, trong giọng nói còn có chút vô lực và mệt mỏi.
Mà bên thành phố A, ba người đàn ông lười biếng ngồi trong phòng riêng trên tầng 118 của Nam Tước.
"Các cậu nói xem, đầu Nam lão đại có phải bị làm sao rồi không? Đi Cáp Nhĩ Tân mùa này mà chỉ mặc có mỗi một cái áo mỏng!" Hoa Vi Thần có chút không hiểu nhún vai, nhẹ lắc ly rượu trong tay."Không mang theo hành lý còn chưa tính, còn đem ví tiền ném về cho chúng ta, nêu anh ấy không tìm được Tô Úy, anh ấy không sợ có mạng đi mất mạng về sao?".
"Yên tâm đi, tin tức mới nhất, hôm qua cậu ấy đã tìm được Tô Úy rồi!", Lạc Phàm lên tiếng!
"Làm sao cậu biết?" Tần Kiệt và Hoa VI Thần đồng thanh hỏi.
"Trên blog của Tô Úy có ảnh chụp chung của hai người đó ở Cáp Nhĩ Tân!"
"A, là Lăng Tuyết Nhi nói cho cậu sao?"
"Chúng ta có nên gọi điện hỏi thăm một câu không, cũng nên biểu hiện chút tình nghĩa anh em chứ!"
"Kệ họ đi, đừng quấy rầy hai người họ bồi dưỡng tình cảm!", Cho tới nay, chỉ cần nói đến vấn đề của Hạ Na, và Tô Úy, Tần Kiệt đều không mở miệng, bây giờ lại đột nhiên mở miệng nhẹ nhàng dùng giọng điệu nhạo báng nói!
"Tin tức mới nhất đây, đúng là chúng ta nên gọi điện thoại hỏi thăm một chút, bởi vì Nam bị bệnh rồi, hơn nữa hình như là bệnh nặng đấy!"
"Sao?"
"Tô Úy nói trên blog!"
"Sẽ không thật sự có mạng đi mất mạng về chứ?"
"Câm cái mồm thối của cậu lại!"
Hạ Nam và Tô Úy ôm chặt nhau nằm trên giường gạch, cả hai người chỉ mặc một chiếc áo mỏng dưới lớp áp đơn.
Hạ Nam mê man ngủ, mà Tô Úy nằm bên cạnh mở to mắt ra nhìn anh, trong ánh mắt chỉ có sự lo lắng và khẩn trương.
Tối hôm qua mặc dù ngủ chung một giường, nhưng mỗi người một chăn, nhưng bây giờ chỉ mặc một chiếc áo đơn mà ôm nhau ngủ, khó tránh khỏi có chút không quen, huống chi bây giờ cô cảm thấy dưới bụng mình đang chạm vào vật gì đó, dù chưa trải đời nhưng cũng biết đó là cái gì!
Nghe được tiếng chuông quen thuộc, Tô Úy đưa tay cầm điện thoại bên giường không nhìn số đã nhận máy!
"Tô Úy, tôi là Lạc Phàm, bạn của Hạ Nam, tôi không gọi điện cho cậu ấy nên mới gọi cho cô!"
"A, hình như anh ấy không mang theo điện thoại rồi!"
"Bây giờ cậu ấy sao rồi?" Thấy Tô Úy cố ý hạ thấp giọng nói, liền hiểu rõ.
"Bây giờ anh ấy đang sốt cao nhưng lại không chịu đi bệnh viện, bây giờ đang ngủ rồi!" Tô Úy thấy mặt anh vẫn đỏ ửng một cách bất thường, sau đó nhỏ giọng trả lời.
"Như vậy thì không sao rồi, cậu ấy biết cách tự chăm sóc mình, nếu như không chịu được thì nhất định cậu ấy sẽ đi bệnh viện thôi!"
"Biết tự chăm sóc? Đây mà gọi là biết tự chăm sóc sao> Lúc tới đây còn mặc mỗi một cái áo mỏng dính, ở đây còn chưa tới mười độ, anh ấy không ngu ngốc thì còn ai ngu ngốc đây? Đến cả ví tiền cũng không mang theo, nếu như không gặp được tôi anh ấy định làm như thế nào đây?" Tô Úy nghe bên kia nói vậy không nhịn được rống lên! Nói xong mới thấy mình mất khống chế vội nói, "Thật xin lỗi!"
"A, có thể lúc cậu ấy đi vội vàng quá nên không kịp suy nghĩ nhiều như vậy!" Lạc Phàm nghe bên kia rống giận, khóe miệng giật giật. Có trời mới biết anh ta muốn nói cho Tô Úy biết là Hạ Nam cố ý đấy biết bao nhiêu! Nhưng nhớ lại khuôn mặt âm trầm lạnh lùng của Hạ Nam, anh ta liền cố gắng cái ý tưởng nhất thời xúc động này xuống! Xúc động là ma quỷ a!
Thì ra Tô Úy cũng có lúc mất khống chế, thật đúng là không tưởng tượng được! Xem ra Tô Úy cũng không phải là không để ý đến Nam!
"Ừm!".
"Vậy cô chăm sóc cậu ấy hộ chúng tôi, nếu có chuyện có thể gọi điện cho tôi!" Nói xong liền cúp điện thoại.
Sau khi dập máy, Lạc Phàm quay sang nhìn hai người đang tò mò nhìn mình, chậm rãi mở miệng, "Yên tâm đi, Nam ôm được mỹ nhân về rồi! Đại khái là đang ngủ chung!"
Nghe lời của anh, hai người quay ra nhìn nhau!
← Ch. 079 | Ch. 081 → |