Đến nước Mĩ
← Ch.034 | Ch.036 → |
Trong không gian rộng rãi nhưng yên ắng, thỉnh thoảng lại truyền đến âm thanh"xoạt...xoạt...xoạt" của tiếng lật giở tài liệu, bóng lưng Hạ Nam thẳng tắp, nghiêm túc xem xét tài liệu, thỉnh thoảng lại cúi xuống nhìn đồng hồ đeo trên tay.
Đúng lúc ấy điện thoại trên bàn vang lên, anh cầm lên nhìn số điện thoại rồi nhận máy! Không biết bên kia nói cái gì mà sắc mặt anh trở nên rất khó coi, mắt khẽ nheo lại! Anh nói một cậu đã biết, liền cúp điện thoại!
Anh cầm điện thoại di động lên, gọi cho Hoa Vi Thần! Mới vừa nghe máy, bên kia truyền đến âm thanh: "Lão đại, bên nước Mĩ xảy ra chuyện rồi!"
"Ừm! Lập tức chuẩn bị giúp tớ máy bay trực thăng, tớ muốn đến đấy luôn!" Âm thanh lành lạnh truyền đi, giống như từ địa ngục vọng tới, Hoa Vi Thần bên kia nghe xong mà lạnh đến rùng mình.
"Lão đại, nếu không để tớ với Tần Kiệt đi cùng!" Hoa Vi Thần thử dò xét hỏi, dù sao chuyện càng ngày càng khó giải quyết, đầu tiên là tập kích, bây giờ bên Mĩ lại xảy ra chuyện này! Chuyện này bây giờ không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn đang hướng về lão đại, quyết định trong quá khứ thực sự không phải chuyện tốt!
"Cậu theo tớ đi, để Kiệt và Phàm ở lại đây! Bảo hai người đấy chú ý đến tô Úy, sắp xếp thêm mấy người bảo vệ cô ấy!" Hạ Nam nói xong, trong giọng nói dễ dàng nhận ra sự lo lắng!
"Đươc! Tớ lập tức chuẩn bị!"
Cúp điện thoại, Hạ Nam đứng rất lâu trước cửa sổ, nhíu chặt lông mày, trong con ngươi hiện lên sự nguy hiểm! Giống như nghĩ đến điều gì, mi tâm dần dần dãn ra, trên mặt hiện lên nụ cười thản nhiên! Lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại có tên "bảo bối" gọi đi!
Tô Úy đang ở nhà của mình chỉnh sửa bản thiết kế, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhìn mã số liền bắt máy!
"A lô, có chuyện gì sao?"
"Bảo bối, bây giờ tôi phải đến Mĩ giải quyết một số việc, em ở đây phải ngoan ngõan, đừng có chạy lung tung biết không?" Bên kia truyền đến âm thanh vui mừng của cô, Hạ Nam không tự chủ được mà nhếch miệng, nhẹ nhàng nói xong, gương mặt tuấn tú góc cạnh hiện lên sự dịu dàng và cưng chiều.
"Thôi đi, ai là bảo bối của anh? Đã bảo anh không được gọi, còn vẫn tiếp tục! Hừ!" Tô Úy bên này nghe anh gọi cô là bảo bối, thở phì phò nói xong, trong giọng nói không khỏi mang theo sự nũng nịu! "Còn nữa, em cũng không phải là trẻ con, không còn chạy lung tung nữa rồi!"
"Ha ha!" Cảm thấy cô đang làm nũng với mình anh cười khẽ một tiếng, tựa như có thể tưởng tượng ra khuôn mặt dễ thương đáng yêu ngay trước mặt mình!
"Anh cười cái gì? Không cho cười!"
"Được! tôi không cười nữa! Em ngoan ngoãn ở đây, không nên chạy loạn, đến khi về tôi sẽ làm đồ ăn ngon cho em!"
"Thật không?" Nghe được ăn ngon, tinh thần Tô Úy lập tức tỉnh táo, nhanh chóng liệt kê ra tên một đống đồ ăn: "Vậy em muốn ăn cá kho tàu, sườn xào chua ngọt, thịt dê hầm, canh bắp nấu xương....."
"Được! Đến khi về sẽ làm cho em ăn!" Lại cùng cô nói chuyện thêm một lúc nữa, Hạ Nam mới cúp điện thoại!
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt của anh lại khôi phục vẻ âm trầm! Không còn chút nào vẻ mặt kiên nhẫn dụ dỗ, dịu dàng như nước của anh nữa!
Mười mấy tiếng sau, một chiếc máy bay sang trọng vững vàng đáp xuống phi trường riêng của tổ chức Tước Dạ. Tổ chức Tước Dạ, là một tổ chức hắc bang, tổng bộ được xây dựng trên một hòn đảo tư nhân!
Lúc này, trong sân bay, một đám người mặc đồ đen đang đứng ở đó, mỗi người trong bọn họ đều mang một chiếc mặt nạ, ngoại trừ lỗ mũi và hai mắt, toàn bộ những phần còn lại đều bị che kín! Bọn họ nhìn ba người mang ba chiếc mặt nạ giống nhau đi xuống từ chiếc trực thăng!
Cho đến khi ba người rất có khí thế đến đây, đám người kia rất ăn ý mà phâm tán sang hai bên, nhường ra một lối đi ở giữa!
Người đàn ông đi đầu tiên chính là lão đại "Mị" của tổ chức Tước Dạ, dưới lớp mặt nạ lộ ra đôi mắt lạnh lùng khát máu không chút ánh sáng, một chiếc áo gió màu đen bao quanh thân hình cao lớn, anh ta từng bước đi về phía trước, quanh người mang theo hơi thở lạnh lẽo. giống như sứ giả của địa ngục đến đòi mạng! Có tin đồn anh ta, tuấn mỹ đến yêu nghiệt, lạnh khốc đến vô tình, bản lính đứng đầu, bắn súng vô cùng chính xác...
Về người đó, thật ra tất cả chỉ là tin đồn, bởi vì trừ Tứ đại hộ pháp là "Phong", "Vân", "Thiên", "Địa" ở bên cạnh, chỉ cần có một người gặp anh ta chỉ một đêm sau sẽ biến mất trên thế giới này! Mà bản lĩnh của anh, tài bắn súng càng thêm bí ấn, ngay cả Tứ đại hộ pháp cũng chưa từng nhìn anh ta ra tay!
Lần này tới đây, đi theo sau anh chính là hai đại hộ pháp: "Phong" và "Vân"
(Trong tổ chức "Tước Dạ", phương thức nhận biết rất đơn giản, trên mặt nạ của mỗi người đều có khắc danh hiệu của mỗi người, chính là dùng kĩ thuật khắc đặc thù, mắt thường không thể nhìn thấy! Nói một cách khác, tổ chức "Tước dạ" đại diện là những người này!)
Trong phòng hội nghị tổng bộ của tổ chức "Tước Dạ" truyện thấy hay các bạn sang đọc nhé
Mị ngồi phía trên ghế chủ tịch, ngồi phía hai bên là "Phong" và "Vân"! Những người còn lại cũng ngồi xuống! Phòng họp to như vậy, mấy người ngồi bên trong yên lặng làm cho không khí có phần quỉ dị!
"Mọi người đều biết vì sao tôi muốn triệu tập hội nghị này chứ?"Âm thanh của người ngồi trên ghế chủ tọa khàn khàn trầm thấp vang vọng đến từng góc phòng, đạo âm thanh này giống như truyền đến từ dưới địa ngục, đè nến âm thanh của mỗi người! Nơi này vì muốn không cho người khác nhận ra âm thanh của mình mà đều dùng máy biến đổi âm thanh, cũng không ngoại trừ anh!
"Biết!' Mọi người trăm miệng một lời!
"Tốt lắm! Anh nói cho tôi biết, đã có chuyện gì xảy ra?" Anh hướng ánh mắt đến một người hỏi.
Người bị hỏi kia cố gắng đè nén nỗi sợ của mình đối với lão đaị, cố gắng hết ức khiến lời nói của mình trở nên mạch lạc: "Hệ thống máy tính của nội bộ bị hacker thâm nhập, phá hỏng, bây giờ đã sửa chữa xong! Nhưng không tra ra được là ai làm!"
"Không tra được ai làm?" Anh nhắc lại những lời này, sự lạnh lùng trong mắt càng nồng đậm! Năm năm qua, chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy, sự việc lại cố tình xảy ra vào lúc này! Thể hiện cho cái gì? Không cần ai nói cũng biết! Hệ thống máy tính của tổ chức chứa những tài liệu vô cùng quan trọng, đều là những tài liệu cơ mật, nếu như bị tung ra ngoài, hậu quả khó mà có thể lường được!
Trong tổ chức Tước Dạ có một nhóm thiên tài máy tính, đó đều là những người có trình độ cực kì cao, phần mềm quản lí của nội bộ cũng là do bọn họ lập ra, trải qua hàng trăm thí nghiệm mới đưa vào sử dụng, hệ thống có những chuyên gia bảo vệ, nhưng vẫn bị thâm nhập trong tình huống như thế!
Thật không biết là do bọn họ quá bất tài hay là do kẻ địch quá mạnh?
← Ch. 034 | Ch. 036 → |